Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tiêu Mạt đi rồi, Vân Sam một mình đi trước.

Trên thực tế, cô đâu chỉ biết rõ thường thức trò chơi? Ngay cả bí tân cũng đều biết không thiếu gì.

Ví dụ như xưng hô.

Nhóm NPC có thói quen kêu động vật dã ngoại là “Ma thú”, bởi vì chúng nó tính cách thô bạo, cực tính có công kích.

Đối với động vật đã kết khế ước gọi là “Chiến sủng”. Không chỉ là vì cùng ma thú tăng thêm phân chia, càng là bởi vì sau khi lập khế ước, tính tình của chiến sủng phổ biến đều sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn.

Đối với người chơi mà nói, “Tận Thế Doanh Địa” là một trò chơi, cho nên cứ là sinh vật dã ngoại, tất cả đều gọi là “Tiểu quái”.

Căn cứ cấp bậc khác nhau, lại có thể kêu “Quái tên xám ( quái một sao )”, “Quái tên trắng ( quái hai sao )”, “Quái tên xanh ( quái ba sao )”.

Bởi vì xưng hô quá nhiều, người chơi mới vừa tiến trò chơi, nghe thấy cách gọi khác nhất thời phản ứng không kịp là chuyện bình thường.

Cô cũng là nghe lâu rồi mới từ từ thành thói quen.

“Đứng lại, đem sọt giao ra đây.” Một tiếng quát lạnh đánh gãy suy nghĩ của Vân Sam.

Tập trung nhìn vào, sau lùm cây, hai người chơi nam vây quanh một NPC thiếu niên bắt đầu cướp bóc.

Tên của NPC đều là màu đen, không thể phân biệt ra cấp bậc, chỉ có thể nhìn bề ngoài mà phán đoán thực lực cao thấp.

Hiển nhiên, hai người cho rằng NPC trước mặt là quả hồng mềm có thể tùy tiện khi dễ.

NPC tên là Chu Hồng.

Thấy tên, trong nháy mắt Vân Sam đã đoán được kết quả.

Chu Hồng ánh mắt lạnh lùng, “Các ngươi muốn sọt làm cái gì?”

“Hỏi như vậy nhiều làm gì? Nghe theo lời ta nói làm đi.” Một người không kiên nhẫn nói.

“Ngươi khi nãy không phải hái được vài loại thảo dược? Bên trong có đồ vật mà chúng ta cần.” Một người khác mang mắt kính, thả chậm ngữ khí hoà giải, “Yên tâm, chúng ta không động ngươi. Ta bảo đảm, lấy được thảo dược liền thả ngươi đi.”

Khoé miệng Chu Hồng cong lên một độ cong trào phúng.

Hắn lưu loát mà buông ra thằng, đem sọt ném tới trên mặt đất, giống như từ bỏ giãy giụa, “Như vậy là có thể rời đi?”

“Đương nhiên.” Tên nam đeo kính mỉm cười.

Giây tiếp theo biến cố phát sinh.

Hai tên người chơi nam một sao đó không hẹn mà cùng ra tay, muốn diệt khẩu.

Ngân châm bay múa, đâm vào tử huyệt, hai gã người chơi còn chưa gần người đã bị giết chết.

Chu Hồng tới nhấc sọt lên, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Tìm chết.”

Vân Sam ngừng thở, cực lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Mặc kệ là hai cái hôi danh người chơi, vẫn là thiện dùng phi châm Chu Hồng, đối với hiện tại nàng tới nói đều là khó đối phó tồn tại.

Điểm không tốt của việc hoạt động ở ngoài chính là điểm này, an toàn một chút cũng không bảo đảm, nói gặp cướp bóc liền gặp cướp bóc.

Càng cạn lời chính là, bọn họ giết người đoạt vật, gần là vì vài cọng thảo dược……

Chu Hồng vác sọt lên, đang muốn rời đi. Đột nhiên bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu lại.

Vân Sam tránh ở góc, vẫn không nhúc nhích.

Đúng lúc vào lúc này, một con rêu nguyên lang hiện ra thân hình, trong mắt lập loè tia máu. Nó nhìn chằm chằm Chu Hồng, biểu cảm không tốt.

"Phiền toái.” Chu Hồng nhẹ hừ một tiếng, bước nhanh đi xa.

Vân Sam lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

**

Đi bộ hai mươi phút, rốt cuộc đến Kính Hồ. Mặt hồ sóng nước lóng lánh, trong suốt như gương. Bên bờ hồ cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi khắp nơi.

Vân Sam xoay vòng, rất nhanh tìm được ninh thần thảo.

Đó là loại cỏ nhỏ màu xanh lam, bề ngoài cực không chớp mắt, giống cỏ dại giống nhau sinh trưởng linh tinh ở xung quanh Kính Hồ.

Vân Sam đào bùn đất ra, đem thảo dược hoàn hảo mà lấy lên.

Âm thanh than khóc đột nhiên vang lên đánh vỡ sự yên bình của Kính Hồ.

Sói tru, heo kêu, chó sủa, thanh âm đan chéo ở bên nhau, nghe như là vô số ma thú kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Vân Sam hái được tám cây ninh thần thảo, dọn dẹp một chút, chuẩn bị chạy trốn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro