Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad: 4561235

"Cứu người!"

Theo tiếng la ấy, hai người chơi nữ có tên xám xuất hiện.

Trong đó một người tên "Tạ Yến Hân", cầm *phác đao liên tục chém vào hai con thỏ.

*Phác đao (tiếng Trung: 撲刀) là một loại vũ khí lạnh thời phong kiến ở Trung Quốc, ngày nay vẫn còn được sử dụng trong tập luyện nhiều môn võ thuật Trung Hoa. Phác đao được biết đến như là một loại vũ khí để chặt chân ngựa do nó đã được dùng để cắt chân ngựa trong các trận hỗn chiến.
P/S: nếu các bạn muốn tìm hiểu có thể tìm thêm trên Google (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍)⁠♡

Một người khác tên là "Mộc Cẩn" đi đến bên người cô cười an ủi, "Không sao đâu, đừng lo."

Vân Sam cảm thấy, so với vừa rồi thì hiện tại nguy hiểm hơn nhiều.

"Cô là người mới đúng không?" Mộc Cẩn có ý tốt mà khuyên bảo, "Ngoại ô doanh địa rất nguy hiểm, về sau đừng chạy ra đây một mình nữa."

Dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua cỏ dại mà Vân Sam cầm trong tay, cô kinh ngạc nói, "Đây là...... Ngân châm thảo?"

Ngân châm thảo, thảo dược cấp thấp trung cấp, 3 tích phân / cây.

Vân Sam không muốn chọc phiền phức, liền chủ động tỏ vẻ, "Cảm ơn các cô đã cứu tôi, cây thảo dược này cho cô."

"Không cần không cần." Mộc Cẩn vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là nhìn thấy kinh ngạc, không phải muốn nó, cô cứ giữ lại đi."

Vân Sam lúc này mới từ bỏ.

Bên cạnh, trong lúc họ trò chuyện thì cuộc chiến đã kết thúc.

Tạ Yến Hân dùng một đánh ba nhưng không rơi vào thế hạ phong chút nào, ngược lại lại giết được một con thỏ da hổ.

Vân Sam hơi kinh ngạc: "Cô ấy thật là lợi hại."

Một cô gái biết đánh giống cô ấy như vậy không nhiều lắm.

"Đúng vậy." Mộc Cẩn có cảm giác vinh dự lây: "Yến Hân tập võ luyện kiếm từ nhỏ, còn lấy qua giải thưởng lớn trong cuộc thi!"

Vân Sam càng ngoài ý muốn, "Các cô quen biết ngoài hiện thực?"

"Đúng." Mộc Cẩn gật đầu thật mạnh, "Chúng tôi là bạn thời thơ ấu."

"Hai người hẹn nhau cùng vào trò chơi?"

"Cái đó ngược lại không phải. Một tháng trước Yến Hân đã vào trò chơi rồi. Chơi một đoạn thời gian, cô ấy nói chơi trò chơi lâu, tinh thần và sức lực cả người đều dư thừa, tố chất thân thể tăng cao rõ ràng, mụn trứng cá biến mất, da dẻ hay dáng người cũng trở nên đẹp hơn, cho nên kéo tôi vào hố mang tôi bay." Mộc Cẩn như không để ý, hỏi cái gì trả lời cái đó.

Có thể nhìn ra được, cô nàng này không xem lời nói ấy là thật mà chỉ xem như lời vui đùa của bạn mình.

Vân Sam nhìn Mộc Cẩn, nghĩ đến một câu nói: Người ngốc có phúc của người ngốc......

Một lát sau, Tạ Yến Hân đánh gục năm con da hổ thỏ, đề nghị, "Chúng ta cùng nhau về doanh địa đi? Đúng lúc tiện đường."

Wattpad:4561235

Vân Sam cực kì cảm động, sau đó từ chối, "Các cô về trước đi, tôi còn muốn ở lại đi dạo."

"Cô cần phải cẩn thận. Chỉ cần chết một lần, liền sẽ mất đi tư cách chơi trò chơi." Mộc Cẩn nhắc nhở.

"Tôi biết."

Vân Sam cũng không nghĩ đến sẽ ở ngoại ô hấp tấp mà làm bừa, nhưng mà trong tay không có tích phân làm gì cũng không thuận tiện.

Cô đã tính qua, chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo, chạy qua chạy lại đến lần bảy lần tám thì cơ bản có thể tích cóp đủ tiền gây dựng sự nghiệp.

Đến lúc đó cô không cần mạo hiểm nữa.

"Nếu cô không muốn đồng hành cùng nhau, chúng tôi cũng không miễn cưỡng, có duyên gặp lại." Tạ Yến Hân dứt khoát nói.

Vân Sam nghĩ nghĩ, "Nhìn thấy bụi hoa màu vàng nhạt kia không? Có hứng thú thì có thể hái mang về. Đó là thảo dược, có thể bán lấy tiền."

Tuy nói chỉ có trị giá 0.5 tích phân / cây, ngắt lấy cũng yêu cầu không ít thời gian, nhưng mà tốt xấu gì cũng là thứ thu được tiền.

Mộc Cẩn nhìn theo Vân Sam rời đi, hoàn toàn há hốc mồm, "Cái đó không phải hoa sao? Như thế nào mà thành thảo dược, còn có thể bán lấy tiền?"

Đây là chỗ phiền toái trong việc thu thập thảo dược.

Ở trong mắt người thường, dược liệu với hoa hoa cỏ cỏ ven đường không khác gì nhau. Thường xuyên nháo ra "Tưởng đào thảo dược kết quả đào phải hoa cỏ vô dụng" chê cười. Dần dà, bộ phận lớn người chơi lười phí sức lực.

Tạ Yến Hân mơ hồ phát hiện, "Cô ấy hẳn là không phải tùy ý chạy ra doanh địa dạo lung tung, mà là hiểu rõ dược lý, đặc biệt ra đây hái thuốc."

"Cô ấy thật ra thật tốt bụng, nhưng đáng tiếc chúng ta không cần." Mộc Cẩn tươi cười xán lạn, "Có cậu ở đây, chúng ta không thiếu đồ ăn, cũng không thiếu tích phân."

Căn cứ vào kinh nghiệm trò chơi, nếu là người chơi *Phật hệ, không mua đồ ăn không xài bao nhiêu tiền.

*Phật hệ: Hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo mà chỉ là ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có người coi nó là một thái độ sống theo đuổi sự bình yên trong tâm hồn, cũng có người coi nó là thái độ sống buông thả bản thân. Họ lựa chọn phương thức chung sống hòa bình, không mâu thuẫn, không đối đầu, càng không có phản kháng.

Wattpad:4561235

Linh quang Tạ Yến Hân chợt lóe lên, "Không, phải đào, hơn nữa là cậu tự mình đào."

Mộc Cẩn sửng sốt.

"Còn nhớ rõ tớ đã nói với cậu, ở trong trò chơi lâu rồi, da dẻ sẽ trở nên đẹp hơn không?" Tạ Yến Hân hỏi.

"Cái đó không phải nói bậy sao?" Mộc Cẩn đăng nhập trò chơi tám ngày liên tục, một chút cũng không cảm giác được làn da trở nên đẹp hơn tí nào.

"Tớ cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì tớ được cậu không được. Bây giờ nghĩ lại, đại khái là bởi vì tớ giết địch đánh quái, cái gì cũng làm. Mà cậu đi theo phía sau tớ, cái gì cũng không làm. Trước tiên cứ thử đào thảo dược xem đã, nếu mà không hiệu quả tớ đưa cậu đi đánh quái."

Mộc Cẩn ngơ ngẩn nhìn Tạ Yến Hân, phát hiện cô ấy vậy mà cực kì nghiêm túc, nhất thời khóc không ra nước mắt.

Chỉ là chơi một trò chơi mà thôi, vì cái gì lại chân tình thật cảm như vậy......

**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro