Chương 251=>255

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 251: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Chu Tướng Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: " Nếu tổn thất cũng là tổn thất người của cha, con sợ cái gì, để con đi chỉ có lợi, cha sẽ hại con sao, để người có dị năng trở về trụ sở sớm một chút có thể..." Lão còn chưa nói hết câu, ngẩng đầu lên liền trông thấy dáng vẻ Nguyên Chủ Tịch dường như có lời muốn nói với lão.

Nơi này dù sao cũng không phải là phòng họp chính phủ ngày trước, khoảng cách quá gần, bên ngoài đông người, rất dễ bị người có tâm tư đi qua nghe thấy.

Vì thế Chu Tướng Quân không thể công khai tường tận, chỉ có thể ngồi thẳng người, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung, thúc giục: "Nhanh đi gọi đám người có dị năng trở về trụ sở, báo cho các binh sĩ ở lại đại viện chờ chỉ thị, báo cho người trong trụ sở ở trong nhà chờ chỉ thị tiếp theo."

Chu Tướng Quân bảo Chu thiếu gia đi làm việc này đương nhiên cũng có ý tứ cả. Để Chu thiếu gia ra ngoài mang đám người có dị năng trở về trụ sở, đám người đó sẽ cảm kích 'Ân nhân cứu mạng' là Chu Thụ Quang, đồng thời còn có thể lôi kéo được một nhóm người cho nhà họ Chu gia.

"Dạ dạ." Chu thiếu gia dưới sự uy nghiêm của Chu Tướng Quân bức bách, lập tức đứng lên chào theo lễ quân đội, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chu Đại tướng quân nhìn bóng dáng Chu thiếu gia chạy ra ngoài, trong lòng nói thầm: Thụ Quang à, lần này thật sự không thể làm hỏng chuyện của cha nữa.

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên còn đang ở trong đại viện bị mọi người giảng giải, trong trụ sở chợt vang lên báo động kéo dài.

Còi báo động vang lên rất lâu, khoảng chừng năm phút, sau đó trong trụ sở bắt đầu mở loa phát thanh. Cái loa phát thanh này không biết là quân đội đã lắp lúc nào. Giờ phút này đang phát sóng tin tức giống như tiếng nói công thức hóa đang truyền rõ ràng khắp mọi ngóc nghách.

" Zoombie triều sắp tấn công, mong tất cả mọi người hãy tham gia chiến đấu bảo vệ trụ sở không điều kiện, trừ binh sĩ đang trực ra, mời toàn bộ binh sĩ trong quân đội đều đến đại viện tập hợp, mời toàn bộ người có dị năng trở về chờ đợi trong nhà mình, mời nhân viên đang làm nhiệm vụ bên ngoài cũng trở về trụ sở..."

Tiếng loa phát thanh không ngừng vang lên. Mỗi một người trong trụ sở sau khi nghe được còi báo động, trước năm phút đều đã buông xuống chuyện trong tay.

Từ khi trụ sở được thành lập đến giờ chưa từng phát ra một lần báo động nào. Lần này đột nhiên lại xuất hiện còi báo động, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện không bình thường, có một loại cảm giác như là gió thổi báo giông bão sắp đến.

Có vài người vô cùng sợ hãi, còn bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái nhợt, có một số lại ngay cả nói cũng không ra lời. Hôm nay nghe được loa phát thanh truyền rộng như vậy trong trụ sở, tất cả những người sợ hãi cùng không sợ hãi thứ kia đều loạn thành một đoàn.

" Zoombie triều?"

" Đây là có ý gì, số lượng lớn Zombie lại sắp tới?"

"Số lượng lớn Zombie?"

Đường Nhược kéo cánh tay Phan Hiểu Huyên, đứng ở trong đại viện nhà mình nghe tiếng loa phát thanh bên ngoài, mặc dù giọng nói của người thông báo liên tục thay đổi, nhưng các cô vẫn nghe ra được cảm giác bi thương trong đó.

Đường Nhược nhìn về phía chân trời thì thầm: "Zombie triều thật sự sắp tới rồi." Bầu trời, vẫn sẽ còn trong sáng như vậy sau khi đi xuống sao?

" Đúng vậy, mong rằng lần này có thể bình an vượt qua." Phan Hiểu Huyên cũng ngẩng lên nhìn phía bầu trời màu xanh thẳm, cầu nguyện.

Công việc mà Dương Lê đang làm là công tác quan hệ xã hội, vừa nghe xong thông báo này, chân mày liền nhíu lại, nghĩ tới điểm mấu chốt, nói một câu: "Không hay rồi!"

"Sao vậy?" Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên vội hỏi Dương Lê.

Dương Lê vội vàng nói: "Lần này nếu như trụ sở dùng thủ đoạn quá mạnh mẽ cứng rắn, e là sẽ khiến cho bên trong trụ sở xảy ra hỗn loạn!"

" Nói như vậy là sao?"

" Đúng vậy, như nào thì sẽ xảy ra hỗn loạn?"

Mọi người vẫn còn chưa hiểu lắm. Dương Lê tiếp tục giải thích nhanh chóng, nói: "Rất nhiều đoàn đội trong trụ sở vẫn còn ở bên ngoài đánh Zoombie, giờ chính phủ mở loa phát thanh trong trụ sở, nhưng lại rõ ràng không nói sẽ phái binh sĩ đi thông báo cho đám người dị năng bên ngoài, cứ như vậy, sẽ khiến nhiều người vì lo lắng mà phải rời khỏi trụ sở, ra ngoài thông báo cho người thân các loại..."

Đường Nhược đã hiểu: " Ý chị Lê là, nếu như dùng biện pháp cứng rắn cưỡng chế, yêu cầu những người đó trở về nhà, không cho bọn họ ra ngoài tìm người thân sẽ xảy ra bạo loạn?"

Dương Lê gật đầu: "Vì người trong trụ sở đều chưa từng thấy qua Zoombie triều, đối với chuyện chưa từng mắt thấy tai nghe, bọn họ vẫn chưa thể nào tưởng tượng được sự khủng bố lúc đó, nhưng hiện giờ người thân họ đang ở bên ngoài là chuyện thật sự."

" Vậy phải làm sao bây giờ?" Phan Hiểu Huyên cũng gấp, "Vừa rồi loa phát thanh có nói để toàn bộ những nhân viên đó đến đại viện tập hợp, em nghĩ sẽ không có ai đi thông báo cho đám người có dị năng bên ngoài kia."

Mọi người cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ đành chạy đến bên ngoài đại viện trước, xem xem cách xử trí cụ thể mà trụ sở ban hành.

Quả nhiên trông thấy rất nhiều người như ong vỡ tổ đổ xô ra đường, đều đi về hướng cửa Nam. Đám người đoàn đội Tùy Tiện cũng không dám chậm trễ, chạy tới cùng theo sau mọi người. Một nhóm người trong trụ sở đang đi bên cạnh nói:

" Nhóm Thang Quân còn đang ở bên ngoài đánh Zoombie đấy, làm sao bây giờ?"

"Nhanh, nhanh đi gọi bọn hắn trở về!"

"Đội trưởng chúng tôi cũng ở bên ngoài đánh Zombie đây này!"

"Cùng ra ngoài gọi bọn hắn về trụ sở trước đã!"

Trên đường càng ngày càng nhiều người đều đổ xô về phía cửa Nam. Bọn họ không đi cửa Tây, không đi cửa Đông, nhanh như gió đều đổ về hướng cửa Nam. Nhiều người sức mạnh lớn, miễn là có đồng đội, con người đều sẽ lựa chọn nơi đông người tụ tập lại.

Nhưng chờ khi mọi người như một tổ ong đổ về hướng cửa chính của trụ sở, cửa lối ra ngoài đã đóng chặt. Toàn bộ binh sĩ trực ban tay đều cầm một cây súng liên thanh, vẻ mặt vô tình nói với đám người đầu tiên muốn đi qua cửa Nam ra ngoài: "Zombie triều sắp đến, hiện giờ đã không được phép ra ngoài, tất cả mọi người hãy nghe theo nội dung trong loa phát thanh, trở về nhà mình chờ chỉ thị tiếp theo."

Mọi người hỏi: " Nhưng người thân của chúng tôi còn ở bên ngoài, vậy giờ phải làm sao?"

Binh sĩ trực nói: " Hiện giờ cửa vào ở đây vẫn canh gác như bình thường, chỉ cần bọn họ chạy tới thì vẫn có thể làm theo quy định để vào trụ sở."

"Thế nhưng không có ai đi thông báo cho bọn họ, chỉ dựa vào cái còi báo động này, những người đó làm sao có thể nghe thấy được?"

Các binh sĩ cầm súng đều đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết bây giờ phải giải quyết thế nào. Để cho bọn họ đi tìm khẳng định là nhân lực không đủ, nhưng mà trước mắt cấp trên mở loa phát thanh trong trụ sở, nhưng vẫn chưa có chỉ thị an bài cụ thể bước tiếp theo.

" Trước mắt cấp trên chưa có chỉ thị, đến lúc đó nhất định sẽ theo quy tắc mà làm việc, không cần phải gấp."

Trong trụ sở đương nhiên vẫn còn những người có dị năng không kém khác. Vốn là bọn họ đối với đám binh sĩ không có dị năng tay đang cầm mấy thứ súng ống kia vẫn không có thiện cảm, hôm nay vì như vậy, antifan của chính phủ lại càng có cớ không kiêng nể gì. Vào lúc đặc biệt, cổ động người dân làm loạn cũng là chuyện rất dễ dàng.

Một người hệ Hỏa trong đó liền đứng ra lớn tiếng phản bác: "Không cần phải gấp? Sao lại không cần phải gấp, chẳng phải vừa rồi anh nói Zombie triều sắp tới, giờ lại bảo chúng tôi không cần phải gấp? Người thân của chúng tôi đều ở bên ngoài đấy, sao lại không cần phải gấp?"

Lời này nói ra, chính là điều trong lòng những người khác mong muốn.

" Đúng vậy, tất cả người thân chúng tôi cũng đang ở bên ngoài, ý của trụ sở chính là vứt bỏ những người này sao?"

"Có nhân tính hay không, vứt bỏ công dân trong trụ sở như vậy?"

Tất cả những người có dị năng cùng người dân bình thường đều vô cùng kích động. Không biết là người nào ra tay trước, kết quả là súng hỏa bắn lệch, người có dị năng dùng hỏa cầu ném trúng vai một binh sĩ, đạn của binh sĩ bắn trúng chân một ông lão sáu mươi.

Thế là, cục diện hỗn loạn từ đó bắt đầu. Anh đến đánh tôi, tôi đánh anh.

Chương 252: Kinh ngạc đến ngẩn người

" Làm sao bây giờ?" Phan Hiểu Huyên hỏi Đường Nhược bên cạnh. Đường Nhược chăm chú nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, nói: " Phải nghĩ cách ngăn cản bọn họ!"

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có tai nạn chết người, nhưng một khi đã xảy án mạng thì không còn cách nào cứu vãn được nữa. Lúc này người có dị năng người đông thế mạnh, rất nhanh thôi sẽ trấn áp được tất cả binh sĩ đang canh gác tại cửa Nam.

Hơn nữa nếu định làm loạn, tình hình bên ngoài hiện giờ lại không biết rõ ràng, đám người có dị năng nếu cứ xông ra ngoài mà không có trật tự như vậy, cũng là một chuyện rất nguy hiểm...

Hai bên thậm chí còn không thương lượng trong hòa bình, mà trực tiếp đánh nhau luôn.

Dương Lê sốt ruột, đi tới đi lui mấy vòng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào. Cô lại nhìn mấy người đàn ông duy nhất còn ở lại đây lúc này. Hiện giờ Bạch Thất, Hồ Hạo Thiên cùng Phan Đại Vĩ đều đang ở đại viện quân đội, nơi này trừ mấy người đàn ông La Tự Cường cùng Dư Vạn Lý ra, chỉ còn lại ba cô gái.

Lão Dư cùng Tiểu La mặc dù từng ở trong xã hội đánh liều qua, nhưng chuyện hôm nay lớn như vậy, bọn họ đâu dám tự quyết định chứ?

"Giờ đã đánh nhau thành như vậy..." La Tự Cường thấy Dương Lê có ý để cậu đi làm đại anh hùng, cười khổ một tiếng, giang hai tay ra, không có cách nào, "Chúng ta nhúng tay kiểu gì, chúng ta ít người như vậy..."

Không phải là cậu không muốn làm Iron Man, mà thật sự là đối phương có công nghệ khoa học như vậy, nhưng cậu lại không có khả năng biến đổi như Spider Man kia.

Dương Lê cắn răng, cũng đành phải dùng biện pháp xấu nhất là chữa ngựa chết thành ngựa sống. Cô bảo La Tự Cường nhanh chóng đi đại viện trụ sở tìm Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên báo cho bọn họ biết, để cho đại lão cấp trên biết được tình hình lúc này tại cửa Nam.

La Tự Cường biết thời gian cấp bách, điều duy nhất cậu có thể làm cũng chỉ là đưa tin, vì vậy không dám chậm trễ, gật đầu rồi chạy ra ngoài. Cửa Nam cách đường số một khá xa, nếu chỉ dựa vào thể lực một người, muốn chạy đến nơi đó cũng giống như phải chạy Ma-ra-tong vậy. Phan Hiểu Huyên sau khi nghe thấy vội vàng bỏ ra một chiếc xe để cậu không phải đi bộ.

" Chị Dương, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Giọng Phan Hiểu Huyên đã có chút khàn khàn.

Tay Dương Lê nắm thật chặt: "Đương nhiên phải là người có năng lực một chút tới trấn áp mới tốt nhất."

Trong tận thế, quả thật chỉ có dị năng cường đại nhất, mới có bản lĩnh có thể khiến cho người khác thần phục.

Đường Nhược nhìn tình cảnh trước mặt cũng rất kinh hãi. Nếu mà ở cửa xảy ra bạo loạn, vậy thì chuyện Zoombie triều tiến vào quá dễ dàng. Zoombie triều tiến vào trụ sở, một trụ sở như vậy cũng có thể không cần phòng thủ nữa.

Ngẩng đầu lên lần nữa, trông thấy mấy tay súng bắn tỉa trên tường thành đã bắt đầu chuẩn bị, dường như bất cứ lúc nào có thể sẽ nổ súng vào đám người có dị năng.

Thời gian dần trôi qua, tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn, tay súng bắn tỉa trên tường thành cũng không còn kiên nhẫn nữa, sau khi ngắm trúng mục tiêu, đạn bắn bay vụt ra.

Giờ phút này, chờ đến lúc đám Bạch Thất tới đã không còn kịp nữa!

Đường Nhược bất chấp những thứ khác, lúc này trong hai mắt cô chỉ nhìn thấy viên đạn đang bay vụt ra kia. Ý niệm khẽ động, tinh thần lực như một bàn tay vô hình đột ngột bắn ra ngoài. Tinh thần lực bao bọc lấy nước, trong nháy mắt xông về về phía những viên đạn bắn ra kia, vỡ tung thành một đóa bọt nước.

" Bốp!"

Nhiệt độ hạ xuống trở nên lạnh lẽo trong giây lát, mang theo viên đạn kim loại hóa thành hạt mưa lất phất. Người có mặt ở đó chỉ nghe được tiếng súng " Rầm rầm rầm...", sau đó nữa chính là đỉnh đầu ướt một mảng, ngẩng đầu lên lại không thấy những bất cứ thứ gì khác.

"Làm sao vậy?"

" Trời mưa rồi hả?"

" Không biết nữa."

" Vừa rồi... Hình như là tiếng súng!"

" Ông đây XXOO đấy, tay súng bắn tỉa lại còn dám nổ súng vào đầu người dân?"

Dưới tường thành lại xảy ra hỗn loạn lần nữa. Dân chúng bên dưới không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhóm bắn tỉa bên trên tường thành lại nhìn được rõ ràng, là mấy quả bóng nước đã tiếp được viên đạn mà bọn họ bắn ra. Đây là một chiêu dị năng cường đại cỡ nào, mà lại có thể tiếp được viên đạn được bắn ra từ súng ống.

Người này là ai?

Mấy tay súng bắn tỉa trên tường thành sắc mặt lập tức khó coi đưa mắt nhìn nhau, đám người có dị năng bên dưới càng thêm tức giận, lại bắt đầu phóng ra dị năng hướng lên bên trên.

Đường Nhược ở dưới thành nhìn thấy lại cuống lên, tiếp tục xuất ra tinh thần lực làm nhiễu loạn tinh thần. Tinh thần lực cấp ba xuyên qua màng tai từng người ở đây, mỗi người trong đầu đều có một khoảng trống ngắn ngủi, sau đó toàn bộ bọn họ đều nghe được hai chữ "Dừng tay"

Khi hồi tưởng lại lần nữa, đã nhìn thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mặc áo khoác ngoài màu cà phê từ phía sau bọn họ tung bay phất phới lên trên tường thành. Cô bay lướt qua đỉnh đầu của từng người, từng bước từng bước cách mười bậc mà lên...

Người đứng trên đất đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp giống như con bướm đang bay múa trên trời này, mà quên mất nội dung vừa mới cãi vã.

Ông trời ơi!!!

Gặp quỷ rồi!

Ban ngày lại nhìn thấy được khinh công thất truyền đã lâu trong truyền thuyết!

Bà xã, mau ra đây xem thần tiên này!

Đường Nhược ' Mười bước mà lên' đương nhiên là đứng lên tinh thần lực để đi, nhưng cô lại không dám công khai đứng lên, đành phải dùng tinh thần lực bọc thành một quả bóng nước để đứng lên được. Tường thành cửa Nam đặc biệt cao, khoảng chừng hơn 30 mét.

Đây là lần đầu tiên Đường Nhược dựa theo nguyên lý mà Bạch Thất dạy giẫm lên tinh thần lực để bay, nên cũng không thể mỗi lần đều giẫm lên với lực đạo chính xác, lúc giẫm được đến nơi khoảng 20 mét, cô không cẩn thận trượt một chân, thân thể nghiêng ngả một chút, dường như lập tức chuẩn bị ngã xuống...

Người phía dưới đi theo ngay lập tức thân thể cũng nghiêng theo, tất cả đều đưa tay ra muốn đỡ lấy cô. Nhưng chớp mắt, cô đã xuất ra một quả cầu nước lớn hơn ở dưới chân, để cơ thể vững vàng rồi, sau đó mới hướng tới phía trước mặt bước đi. Động tác này rõ ràng khiến cho đám người đang đi theo phía dưới rối rít thở phào nhẹ nhõm.

Người nghe được nội dung trên loa phát thanh cũng chạy đến để xem chuyện gì xảy ra, đoàn đội Độc Bộ ở cửa Nam cách đó không xa cũng nhìn thấy một màn này. Xác định rõ ràng nhìn thấy một cô gái tung bay lên phía trên.

Đều kinh ngạc đến ngẩn người!

Cô gái này đang bay, lại có thể biết!

" Đội trưởng, tiên nữ đang bay giữa trời kìa!" Thành viên đoàn đội Độc bộ nhìn thấy một màn này, con mắt cũng sắp rơi cả ra!

Sau khi người nọ nói xong câu này, Đường Nhược cũng đã tới bên trên tường thành. Giẫm lên quả cầu nước này đi nhanh hơn cả giẫm băng đao đi lên, trong mắt mọi người nhìn thấy cũng được, trong lòng giật mình cũng được, thật sự thì chuyện xảy ra cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hoàn toàn không tới một phút.

Ở đây vượt qua tối thiểu 1000 công dân của trụ sở, mấy ngàn con mắt, rất rõ ràng, đều rõ ràng thấy được cô gái tóc dài phất phới bay lên tường thành.

Mọi người đều kinh ngạc đến ngẩn người.

Đợi đến khi Đường Nhược thật sự đặt chân lên con đường trên tường thành, người phía dưới cũng bùng nổ lên một tràng vỗ tay.

" Đây cái dị năng gì vậy?"

" Tại sao cô ấy có thể bay thẳng lên như vậy?"

" Là hệ Thủy!"

" Thật hả? Sao có thể, hệ Thủy có thể bay sao?"

"Anh nhìn nước trên đất đi!"

Mọi người đồng loạt nhìn xuống, quả nhiên thấy trên đất có từng vũng từng vũng nước đọng.

"Giẫm lên quả cầu nước mà đi?"

Người có dị năng ở cửa sục sôi !

" Thật sự là giẫm lên dị năng hệ Thủy để đi!"

" Đúng, nước còn rơi xuống trên đầu của tôi đây này!"

Điều này chứng tỏ cái gì, điều này chứng tỏ nếu bọn họ luyện tập dị năng cho tốt, thì cũng có thể bay đấy!

Cùng lúc đó, lại có người nghĩ đến mưa đạn mới vừa rồi kia.

" Có phải vừa rồi chính là vị nữ thần này đã ngăn cản đạn từ tay súng bắn tỉa không?"

"Cô ấy có dị năng mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là cô ấy!"

Hình ảnh giẫm lên quả cầu nước bay thẳng lên, ngay cả tay súng bắn tỉa phía trên cũng bị sợ hãi ngây người.

Mấy tay súng bắn tỉa đều có kiên nhẫn cùng nghị lực hơn người, nhưng mà cô gái trước mặt không lại nhờ vào sự hỗ trợ của dây thép, ở ngoài ti vi nhìn thấy được hình ảnh một người sống "Bay" lên tường thành như vậy, vẫn còn đang kinh ngạc hoài nghi chưa hồi phục lại.

Chương 253: Rung động tuyệt diễm

Cố Úc Trạch lúc đó đang hút thuốc lá không khỏi há hốc miệng ra, ngay cả thuốc lá trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng không biết, trong con ngươi màu đen của hắn chỉ còn lại bóng dáng của Đường Nhược.

Trong đôi mắt trở thành ánh sáng rực rỡ.

Áo khoác màu cà phê kia bị gió thổi lên, khi ánh mặt trời chiếu xuống, hòa vào với ánh nắng màu vàng trên cao. Bóng dáng bên trên tường thành kia cùng ánh mặt trời như hòa vào một thể, ánh mặt trời chiếu nghiêng, cả người cô gái đó như hoa trong gương, như trăng trong nước, như hoa mùa xuân, như ánh trăng mùa thu...

Rung động tuyệt diễm!

Đây phải là một từ xinh đẹp thế nào.

" Chị Đường thật sự đẹp như thần tiên vậy, thật là lợi hại!"
Tiểu Y há hốc miệng, cũng nhìn đến ngẩn cả người, cậu thật sự không nghĩ rằng Đường Nhược lại có thể lợi hại như vậy, có thể "Bay thẳng" lên như thế ngay lúc này, đám người có dị năng kia hầu như đều không có khả năng đó!

" Rốt cuộc là cô ấy đã làm thế nào?" Người đàn ông cường tráng trong đoàn đội Độc Bộ hỏi những người khác.

Đã làm thế nào?

Có người ngẩn ngơ trả lời: "Mọi người đều nói là giẫm lên bóng nước!"

Đúng vậy, chẳng qua là giẫm lên bóng nước mà thôi.

Cũng là dị năng mà thôi, không có gì lớn cả.

Thế nhưng, đổi lại là hắn, đừng nói là giẫm lên bóng nước... Ha ha, dù có là bóng da, cũng giẫm không quá độ cao 2 mét.

Bên này, Đường Nhược không biết rằng bản lĩnh giẫm lên bóng nước của cô đã dẫn tới sóng to gió lớn, câu nói đầu tiên khi cô đi lên đương nhiên là thuyết phục binh sĩ bên cạnh: " Sĩ quan, các anh không thể nổ súng xuống bên dưới được, nếu còn tiếp tục nổ súng, hỗn chiến phía dưới thật sự sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa, tình huống bây giờ đã rất xấu, điều trụ sở muốn không phải là xảy ra nội chiến, mà là quân đội cùng những người có dị năng đoàn kết chống lại sự tấn công của Zombie triều!"

Đội trưởng đội súng bắn tỉa thấy Đường Nhược nói như vậy, lại thấy những dân chúng của trụ sở ở bên dưới đang ngẩng đầu lên nhìn kia, đều là một vẻ mặt sùng bái.

Vừa mới bị khiếp sợ bởi hình ảnh vừa rồi, nên lúc nói chuyện cũng có chút không được lưu loát : " Việc này, vị tiểu thư này... Nếu tình hình phía dưới không có hỗn chiến, đương nhiên chúng tôi sẽ không bắn, sứ mạng của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn của trụ sở, duy trì trật tự trong trụ sở..."

Đường Nhược nhìn xuống bên dưới một chút, không xác định hỏi: " Mọi người đừng đánh nữa"

Tiểu đội trưởng nói: "Bọn họ không náo loạn, chúng tôi tất nhiên sẽ không bắn."

Bọn họ cũng không phải là loại người có sở thích biến thái, thích chơi CS bắn đầu người.

Đường Nhược hướng xuống đám người đang kích động bên dưới, đi thẳng vào mục đích: "Những người có dị năng ở bên dưới, mọi người cũng đừng đánh tiếp nữa, giờ là lúc trụ sở đang đối mặt với hiểm nguy, mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực, chứ không phải ở chỗ này xảy ra nội chiến. Có câu 'môi hở răng lạnh', nếu như trụ sở không còn nữa, toàn bộ chúng ta sẽ không còn nơi để sinh sống, giờ đây tình hình đất nước đã như vậy, lẽ nào mọi người cam lòng phá hủy đi cảng tránh gió cuối cùng đã vất vả tạo dựng lên sao?"

Tất cả mọi người đều đứng đấy ngẩn ngơ, nghe Đường Nhược nhô đầu ra nói chuyện, nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô ở trên tường thành bị gió thổi lên, nhìn đôi môi của cô đóng đóng mở mở, toàn bộ đều im hơi lặng tiếng.

Ngay cả đám người Phan Hiểu Huyên, Dương Lê cũng nhìn đến quên cả sự căng thẳng vừa rồi của mình.

Lúc này, một là không có dị năng phóng loạn lên, hai là không có đạn bay tứ tung, ba là đám người không còn tức giận nữa, các cô cũng cảm thấy yên tâm.

Đường Nhược vẫn tiếp tục nói: "Người nhà của mọi người ở bên ngoài đương nhiên trụ sở sẽ không bỏ mặc không quan tâm, hiện tại là thời khắc nguy cấp sồng còn của trụ sở, tất cả mọi người đều là trụ cột của đợt Zombie triều lần này, trụ sở tuyệt đối sẽ không bỏ rơi! Nhưng giờ mọi người tập trung ở nơi này chen nhau ra ngoài, sẽ chỉ gây thêm áp lực cho cửa Nam mà thôi, mọi người hãy chờ một chút, người chủ trì của trụ sở đang trên đường tới đây, chờ bọn họ tới rồi chúng ta mới hỏi rốt cuộc dự tính như thế nào cũng không muộn."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong trẻo, còn có chút mềm mại riêng biệt của thiếu nữ.

Thanh âm như vậy tuyệt đối không phù hợp để diễn thuyết, cho dù tiếng phổ thông có chuẩn mực cỡ nào, vẫn không thích hợp để đứng ở nơi cao như trên tường thành này nói chuyện.

Nhưng bên dưới lại không có một người nào cười nhạo cô.

Tất cả mọi người đều im lặng đứng đó.

Hình ảnh yên tĩnh như vậy khiến cho Đường Nhược vốn đã quên đi vẻ hồi hộp, lại có một chút căng thẳng lên.

Vừa rồi không tự chủ được mà bay lên tường thành như vậy chỉ là hành động theo bản năng để ngăn cản trận ác chiến sai lầm này, giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất mà thôi.

Cho nên, sau khi tất cả mọi người bừng tỉnh lại đều nhìn cô chằm chằm, nếu nói không căng thăng là giả.

Lúc này đám người tập trung đông đảo, Phương Thanh Lam cũng là một người trong số đó, thân là một nhân viên tình báo của trụ sở, giờ phút này sao có thể không có anh ở đây được.

Thời điểm vừa rồi khi tất cả mọi người vẫn đang ngẩn người, anh lại có thể hết sức chuyên nghiệp, lấy máy quay ra ghi lại toàn bộ quá trình Đường Nhược 'Bay tường'.

Nhận thấy lúc này xung quanh cửa thành toàn bộ đều lặng im như tờ, từ từ kéo gần tiêu cự trong máy quay, lại càng nhìn được rõ ràng nét mặt đang căng thẳng của Đường Nhược ở bên trên kia.

Nên anh lấy tay che máy quay lại, giơ thẳng tay lên rồi hét lớn: "Nữ thần! Chúng tôi đều nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!"

Một tiếng này vang vọng trong lòng mọi người, toàn bộ mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nghe? Hay không nghe?

Ủng hộ? Hay không ủng hộ?

Có điều ,nữ thần này quả thật là một câu cũng không nói sai.

Bay thẳng lên như vậy, dung mạo như vậy, lòng nhiệt tình ngăn cản đạn đã bắn ra, phản đối cuộc chiến bên trong trụ sở như vậy...

Tất cả cô gái ở chỗ này, có ai có thể làm được?

Liệu ai có thể tạo ra một bức tranh nước chảy mây trôi như vậy?

" Nữ thần, chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!" Dương Lê và Phan Hiểu Huyên ngay lập tức kịp phản ứng, cũng tiếp nối để xoa dịu tình hình.

" Nữ thần, chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!" Câu tiếp nối thứ ba chính là tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện.

Phương Thanh Lam có người bạn đang đứng bên cạnh, hắn vỗ vai kêu người bạn đó nói tiếp. Người đó dù đã mặc quần áo thật dầy, nhưng cả bả vai lại bị đập đến đỏ cả lên, không còn cách nào, hắn đành phải vỗ bên người bên cạnh tiếp tục nói những lời này.

Ba người có thể thành hổ!

Có một người tiếp nối thì có người thứ hai, có đám thứ nhất tiếp nối thì có đám thứ hai...

Sau cùng, phần lớn mọi người ở phía dưới đều không ngừng hô to: "Nữ thần! Tất cả chúng tôi nghe theo cô, chúng tôi ủng hộ cô!"

" Các cậu nói..." Cố Úc Trạch nhìn Đường Nhược đang đứng trên tường thành trước mắt, nét mặt có vẻ lúng túng, giọng nói cũng có chút mờ mịt: " Nếu bây giờ tôi lên tường thành trực tiếp hôn cô ấy một cái, có phải là sẽ chứng minh được với toàn bộ người trong trụ sở rằng cô ấy là của tôi không?"

Đoàn đội Độc Bộ: "..."

Nghĩ đến lần trước khi ở chung một chỗ trong biệt thự, Bạch Ngạn đánh nhau với Cố Úc Trạch, lại nghĩ nghĩ đến cái lão cáo già Hồ Hạo Thiên trong đoàn đội đó.

Đoàn đội Độc Bộ nghe thấy đội trưởng nhà mình nói câu này thì hoảng sợ, cả người... Không phải, là cả đoàn đội đều thấy không xong rồi!

Đội trưởng đây là muốn, muốn chết sớm sao

Nhất định ngàn vạn lần phải ngăn cản!

" Đội trưởng anh ngàn vạn lần phải giữ được sáng suốt."

" Đội trưởng anh ngàn vạn lần phải giữ được tĩnh táo."

" Đội trưởng, anh đến đây hít đất mấy cái đi, sau đó giữ tâm trạng thoải mái."

" Đội trưởng, tương lai tốt đẹp như vậy, anh không thể u mê không chịu tỉnh ngộ."

Cái tên Bạch Ngạn đó là kẻ cay độc bụng dạ đen tối, cay độc rất lợi hại, nếu như đội trưởng nhà mình lại có ý đồ nữa, hai lần phạm phải...

Biệt thự không có ở là chuyện nhỏ, chỉ sợ đoàn đội sẽ bị diệt!

Nghĩ thôi đã cảm thấy đây sẽ là một cảnh tượng khủng bố cỡ nào.

Cố Úc Trạch lại chằng thể tỉnh táo nổi.

Bây giờ trong đầu của hắn chỉ toàn là hình bóng của cô, trong đầu đều là giọng nói trong trẻo khi diễn thuyết của cô.

Nếu như người gặp cô sớm một chút là hắn, mà không phải là tên Bạch Ngạn đó thì cục diện bây giờ có phải sẽ không giống thế này không?

Mỗi người đàn ông nhìn thấy cô gái mình thích lại là hoa đã có chủ, đều hận rằng gặp nhau quá muộn, đều thể không tránh khỏi mà muốn hỏi một câu như vậy.

Nhưng mà, kết quả ư?

Chương 254: Kéo chân sau ông đây

Bên này tiếng hô hào nữ thần vang động đất trời, bên kia La Tự Cường cũng đã tới đại viện quân đội.

Lúc này Phan Đại Vĩ đang hút thuốc bên trong, đang tiến hành dạy dỗ 'Đời người khổ đoản, phải vui chơi tận hưởng lạc thú trước mắt' với hai binh sĩ đang trực bên cạnh

Nhìn thấy La Tự Cường đến, ông kinh ngạc đứng dậy nói: "Sao vậy Tiểu La, sao ngồi trên xe mà mặt mũi lại đổ mồ hôi liên tục vậy, thận hư rồi à?"

La Tự Cường nhanh chóng nhảy xuống xe, liền giải thích với Phan Đại Vĩ một phen, ngay cả tiếng chửi 'mẹ kiếp' cũng không kịp, chỉ có thể lôi kéo ông đi vào: "Nhanh, nhanh, cửa Nam đã xảy ra chuyện lớn!"

" Xảy ra chuyện lớn gì?"

" Tới đây tới đây, trước tiên mang tôi đi tìm Hồ đội cùng Tiểu Bạch rồi nói."

Phan Đại Vĩ và La Tự Cường vừa chạy vừa nói.

Bên cạnh, hai binh sĩ gác cửa nhìn thấy bọn họ tự mình chạy vào, dở khóc dở cười.

Được rồi, đời người khổ đoản, bọn họ sẽ không so đo với hai người không mời mà tới.

Cách quãng, trong lúc cấp tốc chạy, La Tự Cường cũng nói qua một lần nội dung từ đầu đến cuối.

Phan Đại Vĩ ở trong đại viện ngồi nói chuyện phiếm lâu như vậy, nghe được loa phát thanh, nghe được còi báo động, lại không nghĩ tới cửa Nam sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hai người đều không dám chậm trễ, trực tiếp xông vào phòng họp.

Binh sĩ canh gác bên ngoài biệt thự số 18 đã tỉnh ngủ, trước đó để cho Hồ Hạo Thiên, Bạch Thất xông vào là do bọn họ không có cách nào, năng lực không bằng người ta, giờ sao lại cho phép Phan Đại Vĩ và La Tự Cường cũng xông vào được?

" Người trẻ tuổi, chuyện hệ trọng liên quan đến sinh tử của trụ sở, anh cũng không thể ngăn chúng tôi..." La Tự Cường và Phan Đại Vĩ ở bên ngoài tỏ ra hết sức khí thế .

Binh sĩ canh gác bị huyên náo, không còn cách nào, phải đi vào trình báo.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều đi ra.

Nghe La Tự Cường giải thích, Hồ Hạo Thiên nghiến răng một cái, nói: "Mẹ nó, cái tên đồng đội ngu như heo này, khi nào mới có thể bắt lại đạp cho nó một cái, kéo chân sau ông đây."

Cái đồng đội ngu như heo mà anh nói, đương nhiên là Chu Thụ Quang.

Tốc độ Bạch Thất cũng rất nhanh, đi vào nói rõ sự việc bạo loạn ở cửa Nam hiện giờ với Tiền Tướng.

Ban đầu, lúc người ở chỗ này thấy Chu Thụ Quang đi ra ngoài, Chu Tướng cũng có giải thích qua mục đích hắn đi ra.

Giờ phút này nghe Bạch Thất nói như vậy, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.

Toàn bộ người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Chu Đại Tướng, ánh mắt giống như nhìn người xa lạ, không mang theo một tia độ ấm nào.

Tiền Tướng dẫn đầu đứng dậy, nhìn về phía Chu Đại Tướng, giọng nói lạnh như băng: "Chu Tướng Quân, con trai ngoan ông nuôi dưỡng thật đúng là chỉ gây thêm họa! Hiện tại an nguy trụ sở ở trước mắt, con của ông còn gây ra một trận nội chiến, quả thật là một nhân tài."

Còi báo động vừa rồi tất cả mọi người ở đây đều nghe được, nội dung loa phát thanh vừa rồi thì bởi vì phòng hội nghị sau khi cải tạo lại, hiệu quả cách âm quá tốt, mọi người đều không thể nghe được.

Trên mặt Chu Tướng lúc đỏ lúc trắng, ông ta nhất định không tin con trai mình sẽ ngu xuẩn đến vậy, sẽ trắng trợn khơi mào nội chiến bên trong trụ sở.

Nhưng mà chuyện đi gọi đám người có dị năng về mang về lợi ích này, ông ta quả thật không có nói rõ với Chu Thụ Quang.

Chu Tướng đứng lên nói: "Trước tiên, đi cửa Nam xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể nói ai đúng ai sai, có người hắt nước bẩn lên người tôi, tôi nhất định sẽ không chấp nhận, tạm thời tôi sẽ không truy cứu."

Tiền Kim Hâm cả giận nói: "Con trai ông gây ra cục diện rối loạn như thế, đương nhiên ông muốn đi thu dọn cho tốt!"

Nguyên chủ tịch lông mày nhíu chặt, giọng nói so với hai người cũng có vẻ bình tĩnh hơn: "Tiền Tướng, trước tiên ông đi nhìn xem tình huống bên ngoài là thế nào đã rồi lại nói, giờ là giây phút quan trọng, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào."

Tiền Kim Hâm lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Chuyện quá khẩn cấp, cửa Nam lại quá xa, đâu còn thời gian đi bộ.

Tiền Tướng lệnh cho bí thư trực tiếp mang xe ra, kêu Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên ngồi vào ghế đầu.

Phan Đại Vĩ cũng chui vào nói: "Này, không thể ném tôi đi được."

Sau khi Chu Đại Tướng ra khỏi biệt thự số 18, cũng ngồi xe riêng, sau khi vào trong xe, ông ta không còn như vừa rồi mặt không đổi sắc nữa, mà hai tay xoa huyệt thái dương, mệt mỏi hỏi bí thư: "Chu thiếu gia giờ đang ở đâu? Trước khi tôi phân phó chuyện cho nó, nó ở đâu?"

Bí thư nói: "Chu thiếu gia bây giờ chắc phải ở trạm loa phát thanh, còn về chuyện triệu tập người có dị năng, Chu thiếu gia phải đi căn cứ triệu tập quân nhân nữa."

" Rốt cuộc nó đã phát ra những thứ gì, làm sao lại để cho người ta bắt được thóp?"

Bí thư làm đến được vị trí này, đương nhiên cũng là người làm việc có hiệu suất cao, làm việc rất nhanh, bởi vì lái xe bất tiện, liền mở quyển sổ ra ghi lại chuyện Chu Đại tướng đưa ra.

Trong đó đương nhiên là nội dung của loa phát thanh vừa rồi.

Cái nội dung này công bố thông tin để mọi người biết, đúng là một nội dung phát thanh rất bình thường, cũng coi là có trật tự, rõ ràng..

Nhưng đối với tình trạng hiện giờ, nội dung như vậy vô tình là muời phần sai trái.

Vẻ mặt Chu Tướng sau khi nhìn được nội dung này, không phụ sự mong đợi của mọi người, biến thành màu đen như tấm bảng trong phòng học.

Nếu không phải ông ta thể trạng tốt, sợ rằng bây giờ đã phải thổ ra ba lít máu, nhuộm cửa sổ xe thành màu đỏ chót rồi.

Mà trong phòng họp sau khi mấy vị đại lão đi, nội dung của hội nghị này đương nhiên là không tiếp tục được nữa.

Sau khi Nguyên Khoản Khoản nhìn thấy mấy người kia đi, cũng xách túi đến định rời khỏi nơi này.

"Con muốn đi đâu?"

Vẫn chưa đi được mấy bước, Nguyên chủ tịch đã nhìn ra ý đồ của cô, giọng nói như từ sau lưng cô vang lên.
" Cha". Nguyên Khoản Khoản quay đầu, nhe răng cười một tiếng, miệng ngọt ngào nói: "Con chỉ là ra đường số hai đi dạo một chút mà thôi."

" Đi dạo đường số hai một chút có cần mang theo ba cái đường đao, cùng một cái túi du lịch lớn?" Nguyên chủ tịch mở hội nghị một ngày, cũng rất mệt mỏi, ông đỡ đầu đứng lên, ngoắc tay với cô, ý bảo nơi này không phải là nơi nói chuyện.

Nguyên Khoản Khoản cũng biết ý nhanh nhẹn gật đầu, bĩu môi theo sau, hai cha con đến phòng trà.

Nguyên chủ tịch tự rót cho mình một ly cà phê, giữ giọng nói khiêm tốn nói: "Khoàn Khoản, hôm qua cha đã đã nói với con, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, một cô gái như con, không có đoàn đội không có vệ sĩ, chỉ có một mình, con muốn đi đâu? Vệ Lam trước đó từng có nhóm riêng đi đánh Zoombie bên ngoài, cha cũng đã nói, nếu con bằng lòng thì có thể cùng hắn cùng đi ra ngoài, như vậy cha cũng có thể yên tâm một ít."

Nguyên Khoản Khoản cũng nói thật: "Cha, con không thích Vệ Lam, con đã nói với cha rất rõ ràng rồi."

Nguyên chủ tịch nói:: "Không thích cũng không sao, cho nên cha mới muốn cho con cùng hắn ra ngoài, vì hắn có kinh nghiệm ở bên ngoài, cũng có kinh nghiệm đánh với Zoombie, con đi theo hắn ít nhiều có thể học được một chút kinh nghiệm, để cho con trưởng thành hơn."

Mỗi cha mẹ chỉ cần là giáo dục con gái của mình, đều thao thao bất tuyệt, ngay cả thân là người lãnh đạo tối cao của nước Hoa - Nguyên chủ tịch cũng không ngoại lệ.

Đối với vẻ mặt cằn nhằn của cha mình, Nguyên Khoản Khoản không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Biết ạ, biết ạ..." Nói xong, lại nghĩ đến cái gì đó, lại gần hai bước, chậm rãi cười cười: "Đúng rồi cha, cái người trẻ tuổi giữa đường đánh nhau cùng chúng ta ở trên đường, lại xông vào phòng họp là ai ?"

Nguyên chủ tịch cầm ly cà phê, nhìn chăm chú tỉ mỉ con gái của mình, trên gương mặt của con gái ông hồng phấn xinh đẹp, bình thường là đứa tùy ý kiêu căng vô cùng, giờ phút này ngược lại lại có một chút dáng vẻ của cô gái nhỏ.

Cho đến khi Nguyên Khoản Khoản đã bị nhìn chằm chằm đến xấu hổ, Nguyên chủ tịch mới chần chừ, hứng thú từ từ nói: "Người trẻ tuổi nào?"

Chương 255: Giẫm lên mây ngũ sắc đến đón em

Lời rõ ràng vờ như không biết này vừa nói ra, quả nhiên Nguyên Khoản Khoản không nhịn được liền ôm lấy vai cha mình: "Cha, cha đừng nói giọng quan nữa, nhanh nói cho con biết cái người mặc áo đen đó là ai, có quan hệ gì với chú Tiền, sao trước kia ở trong đại viện đế đô con chưa từng nhìn thấy người đó."

Nguyên chủ tịch không khỏi cười nói: " Con đã gặp người ta rồi, chỉ là khi đó con còn nhỏ, nó cũng không thường tới."

" Trước kia con đã từng gặp rồi sao?" Nguyên Khoản Khoản ngẫm nghĩ lại, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, "Anh ấy là ai vậy?"

" Nó là cháu ngoại của Tham mưu trưởng Thi, Bạch Ngạn, Tiểu Thất của Bạch gia."

Dù đã nói như thế, nhưng Nguyên Khoản Khoản vẫn không nhớ ra, ngược lại Tham mưu trưởng Thi là ai thì cô lại biết, chỉ là không nhớ nổi Bạch Ngạn là ai, khi còn bé cô từng quen biết.

Nhưng mà đối với chuyện khi còn bé đã từng gặp nhau, cô vẫn cảm thấy rất có hứng thú, giống như có một duyên phận vô hình vậy.

Dường như có thể chứng tỏ rằng mối quan hệ giữa hai người có thể danh chính ngôn thuận, không giống bình thường.

Thế là Nguyên Khoản Khoản kéo Nguyên chủ tịch cười nhẹ nhàng, nói: " Cha, lúc con mấy tuổi thì gặp anh ấy vậy? Là ở trong nhà của chúng ta hay là ở trong nhà của ông nội Thi? Khi con còn bé không phải là rất nghịch ngợm sao, có phải là đã đánh anh ấy rồi không?"

Nuôi con gái hai mươi năm, dù mỗi ngày kiếm được bạc tỷ, nhưng lại bận bịu đến nỗi không có thời gian cùng con gái thẳng thắn trò chuyện bày tỏ tâm sự, biết rõ suy nghĩ của con gái mình, Nguyên chủ tịch nói: " Sao vậy, phương diện nào ưu tú khiến cho con gái cha nhìn trúng?"

Tính cách Nguyên Khoản Khoản hào sảng, ngược lại thẳng thắn thừa nhận: " Dáng vẻ đẹp trai."

" Ừ." Nguyên chủ tịch gật đầu, cái này cũng không giả, "Nhưng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài thôi không hữu dụng."

" Nếu như chỉ mỗi đẹp trai thôi, đương nhiên con sẽ không coi trọng đâu, dị năng của anh ấy cũng không tệ lắm, rất cường đại."

" Ừ ? Đã đánh qua?"

Nghĩ đến dáng vẻ trước đó, Nguyên Khoản Khoản đỏ mặt nói: "Đúng vậy, còn có năng lực làm việc cũng không tệ, vừa rồi ở trong phòng họp, nhiều người như vậy, lại không hề có vẻ sợ hãi, hơn nữa còn dồn ép cha con Chu gia thành bộ dạng kia."

" Ừ. "Nguyên chủ tịch cũng gật đầu tán thành, đánh giá năng lực làm việc cũng không tồi.

" Cho nên..." Nguyên Khoản Khoản dùng miệng lưỡi trăm lần hiệu quả cả trăm, nũng nịu nói. " Cha, cha không phản đối con qua lại với anh ấy chứ?"

Nguyên chủ tịch nhìn con gái ông dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.

Hai mươi tuổi, giống như bông hoa nở ra tuổi xuân vô hạn, kể từ khi tận thế, tính khí con bé cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.

Con gái bảo bối như vậy, từ nhỏ ông cùng phu nhân đều cho nó thứ tốt nhất, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là sợ con gái chịu ủy khuất nên mới nuông chiều nó như vậy.

Lần này cũng thật sự là lần đầu tiên con gái tới nói với ông, nói nó muốn đi tiếp xúc với một người đàn ông.

Nguyên chủ tịch ngẩng đầu.

Hành vi xông vào phòng họp lần này của Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên, ông không có cảm giác tức giận, ngược lại còn muốn khen ngợi Bạch Thất có dũng, còn khi đối đầu với Chu Thụ Quang, lại muốn khen ngợi cậu ta có mưu.

Quả nhiên là loạn thế xuất anh hùng.

Người như vậy, nếu như có thể lôi kéo, đối với ông mà nói chẳng phải là một trợ lực lớn sao.

Hơn nữa còn có quan hệ của hắn cùng với Tiền Tướng Quân, càng như hổ thêm cánh.

Nếu như có thể cùng con gái của ông ở chung một chỗ... Đây đúng là phương thức trói chặt lòng người tốt nhất.

Lúc đó, trở thành người của mình thì so ra vẫn an toàn hơn.

"Cha không phản đối con và cậu taqua lại, nhưng tự con phải nắm chắc cơ hội, giữa nam nữ trẻ tuổi, cùng nhau hoạt động nhiều một chút cũng là chuyện tốt." Nguyên chủ tịch nói xong nhấp một ngụm cà phê, lại nhìn con gái, "Bên ngoài giờ đang lộn xộn, dù thế nào con cũng không thể ra ngoài nữa."

" Sẽ không đâu." Nguyên Khoản Khoản vừa nói vừa cười hì hì chạy mất, chuẩn bị về đại viện trong biệt thự, đi tìm mẹ cô hỏi thăm tình hình về Bạch Ngạn.

Nguyên chủ tịch nhìn dáng vẻ con gái vui sướng chạy ra ngoài, thở dài.

Cái tên Bạch Ngạn đó, hình như trước khi tới hội nghị có mang theo một cô gái tới, cô gái nhỏ kia dường như cũng không lớn tuổi hơn con gái ông.

Một chiêu này, là đúng hay sai, hoàn toàn phải trông chờ vào Bạch Thất có tham vọng theo đuổi quyền lực hay không.

Bên kia, Tiền Tướng cùng nhóm người Bạch Thất cũng đi xe bằng tốc độ nhanh nhất đến chỗ cửa Nam.

Lúc này Đường Nhược vẫn còn ở trên tường thành, đám người phía dưới quá cuồng nhiệt, một mực nhìn cô tha thiết mong chờ, khiến cô không có can đảm để đi xuống tường thành.

Chỉ sợ vừa đi một bước, liền bị đám người như lang như hổ ở bên dưới nuốt lấy!

Cô ở trên tường thành cũng không còn lời gì muốn nói nữa, nhưng cũng không thể cứ đứng ở trên đây ca hát khiêu vũ chứ?

Bên dưới tường thành biển người sôi trào, tất cả đều tụ lại ở dưới tường thành, muốn nhìn một chút nữ thần không giống người thường kia.

Cố Úc Trạch cũng chen vào, chen tới chen lui vẫn không đi vào được, không biết tại sao hắn lại không dùng dị năng bay lên giống như Đường Nhược, đang suy nghĩ có nên dùng võ lực chen vào hay không, lại nhìn thấy một chiếc xe trắng một chiếc đen đi thẳng tới.

Đáng nhẽ ra không được phép lái xe thẳng thế này, chỉ có biển số xe đặc thù mới được phép lái tới mà thôi.

Lúc tiếng còi kêu lên, tất cả mọi người đều rối rít quay đầu nhìn về phía sau.

Chiếc xe dừng lại, mấy người đàn ông không giống nhau bước ra từ bên trong xe.

Hai người mặc quân trang trong số đó vừa bước xuống xe, tất cả binh sĩ canh gác ở cửa Nam, bao gồm cả đội súng bắn tỉa trên tường thành đều cung kính nghiêm trang hành lễ với hai người này.

Mọi người lập tức cho rằng, người vừa tới này nhất định là thân phận bất phàm.

Lại nói, kể từ sau tận thế đến giờ, mọi người đều ở chung một trụ sở, nhưng mà khoảng cách tiếp cận với người lãnh đạo quốc gia gần như thế này thì thật đúng là chưa từng có.

Nếu là trước kia, thì chỉ có thể nhìn thấy người lãnh đạo trong ti vi mà thôi, hôm nay còn có cơ hội lớn được nhìn thấy như vậy.

Trong lòng mọi người đều có chút kích động, đương nhiên không phải là kích động khi được thấy người lãnh đạo.

Mà là lúc này, bọn họ đều thật sự tin tưởng lời Đường Nhược nói quả thật là chính xác, trụ sở thật sự sẽ phái người ra ngoài đi tìm người có dị năng về.

" Xảy ra chuyện gì?" Hồ Hạo Thiên sau khi xuống xe nhìn thấy tình cảnh ở đây thế này, tự nhiên quay đầu nhìn Bạch Thất, "Không phải nói là ở cửa Nam tụ tập đánh nhau sao?"

Cái này nhìn rõ ràng không giống chút nào.

Cảnh tượng bây giờ không phải là rất yên bình sao?

Nhưng mà Bạch Thất cũng vừa mới xuống xe, đâu có biết được?

Một cái ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô gái của anh giờ phút này đang đứng ở trên tường thành.

Ánh mặt trời ở trên người cô như mạ thêm một vòng màu vàng, áo khoác cùng mái tóc đón gió bay bay.

Nhìn thấy anh, cô gái ở trên tường thành xa xa kia liền nở nụ cười tươi như hoa.

Cô cười ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ kia dường như cũng mất đi màu sắc.

Dù Bạch Thất một thân áo đen, ở trong đám người cũng là hạc đứng trong bầy gà, lẫn vào trong đám người dưới tường thành, giống như ngọc châu ở giữa những ngói thạch, khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ.

Gần như khi vừa bước xuống xe, Đường Nhược đã nhìn thấy anh.

Hai người, một người dưới tường thành, một người trên tường thành, ánh mắt chạm nhau.

" Tiểu Đường đi lên tường thành thế nào vậy?" Đám người Hồ Hạo Thiên sau khi tới nhìn thấy , kỳ quái hỏi.

Lúc này Phương Thanh Lam cũng chen tới, tốc độ của hắn cho thấy rõ ràng đã qua tập luyện, gần như là một cái chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Thất: "Bạch lão đại, anh muốn biết chị Đường vì sao lại lên thành sao? Chỗ này em có ghi lại câu trả lời này."

Nói xong mở máy quay trong tay ra.

Tốc độ Bạch Thất quét video rất nhanh, bấm nút phát video liền nhanh chóng hiểu được nguyên nhân hậu quả.

Ngẩng đầu lên lần nữa, cô gái trên tường thành giống như vẫn đang chờ đợi anh giẫm lên mây ngũ sắc đến đón vậy.

Bạch Thất vươn tay, bắn ra từng bông hoa sen, sau đó hắn giẫm lên mà bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro