Chương 41=>45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Biệt thự

Nhà của Bạch Thất là ông nội anh cho .

Thời điểm mới xây dựng khu quy hoạch này, ông nội đã đặt một căn nhà ở đây làm nhà cưới cho anh, sau này ông nội của anh qua đời, anh cũng không chú ý tới nơi này, chẳng qua nhớ mang máng nơi này kèm theo trang hoàng xa hoa, không cần phải mua thêm bất kỳ vật gì nữa.

Kiếp trước, lúc chỉnh trang xong giao nhà thì anh đã tới nơi này xem một lần, mặc dù vội vàng nhìn lướt qua, Bạch Thất cũng biết căn nhà của mình cụ thể ở nơi đâu nên cũng không lạc đường, trực tiếp lái xe đến chỗ biệt thự.

Lúc trước, Hồ Hạo Thiên cũng đã hỏi căn của Bạch Thất ở nơi nào, cho nên sau khi anh thấy căn nhà của họ cách khá xa, cũng đã rất hào sảng đổi sang căn nhà bên cạnh bọn họ.

Dù sao toàn bộ nơi này trống không, anh thích ở đâu thì ở.

Trong đội xe, hai nhóm người thực lực cao cường đều ở chỗ này nên những người khác cũng ở một căn biệt thự trên cùng đoạn đường đó.

Thế cho nên, thật ra thì ba nóc biệt thự chính là ở cùng một chỗ, nhưng là cái ' cùng một chỗ ' này cũng thật sự cách nhau rất xa.

Giữa các căn biệt thự cũng không có phân cách, vườn tược trong khu làm rất tốt, những gì cần che lấp dùng thực vật để che, không cần phải có cửa lớn vững chãi.

Trực tiếp đỗ xe ở trong ga-ra, Bạch Thất mang theo Đường Nhược và Điền Hải từ ga-ra vào biệt thự.

So với thái độ thản nhiên của Bạch Thất, hai người nhà quê là Đường Nhược và Điền Hải không thể bình tĩnh được như vậy.

Trang hoàng trong biệt thự này còn đẹp hơn khách sạn năm sao Đường Nhược từng thấy ở thế giới kia nhiều lần.

Biệt thự ba tầng, tầng hầm chia ra làm nhà kho, phòng chứa rượu, phòng trò chơi.

Tầng một trừ ga-ra liên tiếp bên ngoài, còn có phòng khách, phòng bếp.

Tầng hai có hai gian phòng khách, một gian phòng tập thể thao, còn có sân phơi, cùng một vườn hoa trên cao.

Tầng ba là nơi ở chính, suốt một tầng lầu đều là phòng ngủ, bên trong không khác tầng hai căn biệt thự của Bạch Thất ở thành phố H cho lắm, phòng rửa tay, phòng quần áo, thư phòng, thậm chí còn có một bể bơi nhỏ.

Căn biệt thự khoe của như thế này quả nhiên phù hợp phong cách ' điệu thấp ' của Bạch Thất.

Thật hận giàu!

Đường Nhược cảm giác đôi mắt chó hợp kim titan của mình cũng bị đâm mù.

Điền Hải cảm giác mình đã xuất hiện ảo giác: "Chị, sau này chúng ta thật sự ở nơi này à?"

Nhìn lại Bạch Thất, người ta đang cầm lấy một thanh băng đao cắt thủy tinh trên biệt thự.

Đường Nhược vô cùng đau đớn: "Anh làm cái gì vậy, ngại thủy tinh quá cứng rắn à."

Bạch Thất chém mấy đao vào kính, thấy không bị vỡ, hết sức hài lòng: "Lúc trước nghe nói kính ở nơi này toàn bộ dùng nguyên liệu chống đạn cao cấp nhất, bây giờ xem ra, thật đúng là không có lừa gạt người tiêu dùng. . . . . ."

Đường Nhược che ngực, cảm giác mình lại tiến thêm một bước trên con đường hận giàu.

Một cửa sổ cũng dùng thủy tinh chống đạn tạo ra, như vậy, như vậy giá nhà lúc trước, là phải bao nhiêu một mét vuông?

Quả thực quá phá sản!

Bạch Thất thấy cô nổi bệnh trung nhị đang trầm ngâm, cười cười, rốt cục nhịn không được, dàn vào mặt cô: "Chạy nhiều ngày đường như vậy, em không mệt mỏi à, trước đi lên lầu tắm rửa, sau đó ăn cơm."

Đường Nhược lúc này mới tỉnh ngộ lại, lấy ra từng đống nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, còn lấy cả bếp lò.

Điền Hải: ". . . . . ."

Tình huống gì thế này, không phải là anh Bạch có dị năng không gian ư, sao lại biến thành chị Đường rồi.

Đường Nhược nhìn Điền Hải hóa ngốc hỗn độn trên không trung, buồn cười lấy dâu tây đưa tới, nói: "A Hải cũng không thể đem bí mật này nói cho người khác biết, nếu không, sau này chúng ta sẽ không còn đồ ăn rồi, có lẽ em còn không thể gặp được chị Đường của em nữa."

Điền Hải không có nhận lấy dâu tây mà ngược lại giơ lên ba ngón tay, nghiêm túc nói: "Em Điền Hải thề, nếu nói ra dị năng của chị Đường Nhược, em sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được. . . . . ."

Đường Nhược vội vàng cắt đứt cậu, nhét cái khay dâu vào trong tay của cậu: "Được rồi, chị biết rồi, em không cần phải nói nữa."

Điền Hải nhìn dâu tây đỏ rực, rất là không nỡ xuống tay: "Chị, dâu tây này tươi như vậy, chị ăn đi, em không ăn đâu mà cũng không đói."

Đường Nhược lấy thùng nước ấm trong không gian ra, đặt ở trên mặt đất: "Chị có rất nhiều nữa mà, em không cần không nỡ, tắm rửa xong ăn nữa cũng được, đây là nước tắm."

Sau đó, chính cô cũng đi lên lầu tắm.

Ta yêu tắm, da đẹp đẹp!

Cho dù tận thế cũng muốn duy trì xinh đẹp!

Ở trong đoàn xe thật sự đã hơn một tuần lễ không có tắm rửa qua rồi.

Đến tầng ba, lại cảm thấy mí mắt co giật.

Phòng ngủ quá xa hoa, Đường Nhược không dám nhìn.

Trong phòng tắm thứ công cụ gì cũng đầy đủ, ngay cả bồn tắm để trong không gian cũng không cần lấy ra.

Tắm rửa xong, tìm quần áo ở nhà mặc vào, Đường Nhược xuống lầu gọi Bạch Thất đi tắm.

Tiếp theo, sau khi sấy khô mái tóc dài, cô đi xuống tầng chuẩn bị bữa tối.

Lúc cô xuống lầu, Điền Hải đã ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối rồi.

Điền Hải không biết sự thần kì của nước trong không gian của Đường Nhược, nhìn phòng tắm rộng lớn hoa lệ như vậy, thật sự mất tự nhiên vô cùng, liền hết sức nhanh chóng tắm rửa, sau đó thay bộ đồ lấy trong một cửa hàng quần áo nam nhìn thấy trên đường.

Đường Nhược nhìn dâu tây trên bàn ăn giống như là vẫn chưa từng được động vào đặt ở đó. Có chút buồn cười cầm lấy một quả bỏ vào trong miệng, sau đó bưng cái đĩa đi ra đằng sau cậu nhìn: "Đang nấu cái gì đây."

Điền Hải không có xoay người, dao trong tay cẩn thận cắt thịt cá thành từng miếng từng miếng: "Em nấu canh cá cho anh chị, cái này để em làm."

Cậu từ nhỏ lớn lên ở nhà cậu, cậu mợ mở quán cơm ở quê, mỗi khi bận rộn, cậu sẽ giúp đỡ bọn họ, từng chút từng chút nhìn theo, ít nhiều cũng học được chút nghề.

"Hắc, cái này ngon, chị thích ăn." Cũng rất lâu rồi Đường Nhược không được ăn những món cay như thế này, trong lúc nằm trên giường bệnh, tất cả đều là cháo loãng nhẹ nhàng mà thôi, "Sao em không ăn dâu, rất ngọt đấy."

Điền Hải cười cười nói: "Chị ăn đi, cái kia, em thấy quý quá rồi."

Đứa nhỏ thật thà này.

Đường Nhược cầm lên một quả nhét vào trong miệng cậu, cười nói: "Chị gái em thưởng cho, không nên khách khí, anh Bạch Ngạn của em rất có tiền."

Điền Hải miệng đầy dâu tây, mắt cong cong đầy ý cười.

Chị Đường và anh Bạch đối với cậu thật là tốt.

Sau khi tận thế, mất đi cha, lại có anh trai chị gái cảm giác thật sự rất ấm áp.

Khi Bạch Thất xuống lầu, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Vị hôn thê của mình cầm đĩa dâu đút cho một chàng trai khác. Mặc dù tên kia còn là một vị thành niên, nhưng hình ảnh này, dù thấy thế nào cũng không ổn, thấy thế nào cũng khó chịu.

Ừ, phải đánh một trận.

Ừ, đánh tên kia một trận.

Ừ, không cần đánh cậu ta, đổi tên kia thành mình là được.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Bạch Thất không chút do dự, đi qua gạt Điền Hải sang một bên.

Điền Hải đột nhiên bị người đẩy ra: ". . . . . ."

Đột nhiên tầm mắt Đường Nhược chịu ảnh hưởng: ". . . . . ."

Điền Hải nhìn Bạch Thất một cái, nghi ngờ nói: "Anh Bạch, anh muốn mổ cá sao?"

Bạch Thất: "Cá cái gì."

Điền Hải cầm lấy dao chỉ chỉ cá trên thớt.

Bạch Thất nhìn thịt cá tuyết trắng kia, vung tay lên: "Anh chỉ tới tìm Tiểu Nhược thương lượng chuyện này, em tiếp tục làm cá đi."

Cho nên Đường Nhược bị lôi đi.

Điền Hải xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nghiêm chỉnh chặt cá.

Chương 42: Cầu ấm giường

Bị người mang vẻ mặt khó chịu dẫn tới ngồi xuống trên ghế sa lon trong phòng khách, Đường Nhược mở to mắt to liếc Bạch Thất.

Con ngươi tối như mực phản chiếu hình dáng mình

Hiện tại trong mắt, chỉ có một mình mình.

Trong lòng Bạch Thất cảm thấy thoải mái hơn chút.

"Chúng ta thương lượng chuyện gì?" Đường Nhược thuận tay cầm lên một quả dâu nhét vào miệng Bạch Thất.

Trong miệng Bạch Thất liền với tim, bị quả dâu này làm cho vừa ẩm vừa trơn.

Vị chua trong nháy mắt biến mất.

Anh sờ sờ kẹp tóc trên đầu Đường Nhược nói: "Chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi ra ngoài một chuyến."

Đường Nhược cũng không hỏi ra đi làm cái gì, gật đầu: "Được." Sau đó liền ngẩng đầu, hỏi, "Bữa tối anh muốn ăn cái gì, em đi làm?"

Bạch Thất kéo tay cô qua: "Không cần, để cho Điền Hải làm là được rồi." Sau đó liền nhân tiện giải thích đưa cô đi ra ngoài làm cái gì, "Dị năng của em sắp lên cấp, cho nên phải đi ra ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng những người khác trong đội xe, cũng sẽ không ở nơi này ngây ngốc quá lâu."

Đường Nhược lúc này mới nhớ tới: "Ôi, ý của anh là, chúng ta tiếp tục đi cùng bọn họ à."

Căn nhà lớn như vậy sẽ bị vứt bỏ sao ?

Bạch Thất lắc đầu: "Không, chúng ta sẽ ở nơi này."

Đường Nhược gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.

Cô mới làm thổ hào một ngày, còn chưa thích đủ.

Thời gian đối với đôi trai gái đang trong thời kì yêu đương mà nói, luôn trôi qua đặc biệt nhanh, ở cùng một chỗ trò chuyện, cho dù không nói lời nào lẳng lặng dựa vào nhau, cũng có thể dựa đến một loại ý cảnh ' chân thành và thẳng thắn '.

Hai người cũng coi như vừa mới xác định tình yêu, một người là học bá EQ số lẻ, một người là người bạn thân của bệnh viện EQ số âm, quả nhiên, khả năng nói lời yêu thương của họ trúc trắc y như học sinh tiểu học vậy.

Tình yêu ngây ngô tuổi dậy thì, đẹp như cảnh sắc hoa lệ trong mơ, đơn thuần chân thành.

Cả đời này, nhất định gặp gỡ, đẹp đẽ như vậy.

Hai người nói một lát, Điền Hải bên kia cũng làm xong cơm tối rồi.

Ba người coi như là ăn bữa tiệc lớn tốt nhất mấy ngày qua.

Lúc trước sợ đưa tới phiền toái không cần tiết, cũng đã mấy ngày không ăn đồ ăn nóng rồi.

Sau đó là buổi tối đi ngủ, lầu ba một gian phòng ngủ, lầu hai cũng có hai gian phòng khách.

Đã có ba gian phòng, dĩ nhiên, Đường Nhược cũng thật không có loại can đảm lăn vào ngực đối phương kia.

Cho nên quyết định, ba người mỗi người một gian.

Tất nhiên nói lại, Bạch Thất làm sao có thể để Đường Nhược và Điền Hải ngủ ở tầng hai.

Như thế, ba người liền chia làm: Đường Nhược ở phòng ngủ, Bạch Thất và Điền Hải mỗi người chiếm một gian phòng khách.

Buổi tối Đường Nhược ngủ, lại phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Không có Bạch Thất, thế mà cô lại có thể lăn trên giường, trực tiếp lăn xuống mặt đất!

Sau khi trải qua ba lần, Đường Nhược bất đắc dĩ lấy đệm trong không gian ra, trải chăn đệm ở góc tường nằm dưới đất.

Bi thương không dậy nổi, đời trước thân thể này rốt cuộc là có tư thế ngủ như thế nào, cả đêm lại có thể rơi khỏi giường ba lần.

Ta quả nhiên là mệnh chó, ở biệt thự xa hoa cũng chỉ có thể ngủ trên mặt đất!

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Nhược ôm lấy người đi xuống lầu.

Điền Hải đang ở lầu dưới chuẩn bị bữa ăn sáng, nhìn thấy vẻ mặt Đường Nhược mỏi mệt, vô cùng khó hiểu: "Chị, tối ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc sao?"

Đường Nhược rơi vài đường hắc tuyến: "Đúng vậy, phòng ốc quá xa hoa rồi, không thích ứng a. . . . . ."

Bạch Thất cũng đúng lúc xuống lầu, nhìn thấy cô che cánh tay, đi qua kéo tay cô nhìn: "Sao lại bầm hết rồi?"

Đường Nhược đau khổ nhìn anh.

Em có thể nói, em lăn ba lần từ trên giường xuống đất sao?

Anh trai Bạch Ngạn, cầu ấm giường!

Bạch Thất nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô xuất hiện một tầng hơi nước, đặc biệt đáng thương, đưa tay giúp cô vuốt vuốt cánh tay: "Buổi tối lăn xuống giường?"

Đường Nhược: ". . . . . ."

Nhất châm kiến huyết cũng rất đả thương người .

Thật ra thì cô cũng không muốn, ai biết được cơ thể này của cô ở trên giường nệm cũng có thể lăn xuống, sau nửa đêm càng khoa trương hơn, trực tiếp lăn xuống hồ bơi trong phòng, may là hồ bơi kia không có nước.

Buổi sáng tỉnh dậy, lại có thể phát hiện mình ngủ ở trong hồ bơi.

Loại tâm tình này, là một người bình thường đều chịu không được!

"Rốt cuộc là ngủ thế nào, giường lớn như vậy cũng có thể lăn xuống được?"

Bởi vì căn phòng này chuẩn bị làm phòng cưới, cho nên giường phòng ngủ cũng quả thật vô cùng to lớn.

Nhưng, trục ngủ của người nào đó cũng thật không phải là hư danh nói chơi.

Ba người ăn xong bữa sáng, Bạch Thất liền thoa dầu hoa hồng cho Đường Nhược vuốt vuốt máu bầm.

Bởi vì gần đây ngâm nước trong không gian nên da Đường Nhược nhìn càng thêm trắng nõn, dẫn đến một khối máu ứ đọng nhìn hết sức rõ ràng.

Động tác Bạch Thất rất nhẹ, xoa đến trong tim Đường nhược cũng mềm nhũn : "Em nghĩ, sau này xây rào ở xung quanh giường, như vậy sẽ không ngã xuống nữa."

"Ừ, lần sau có thể mang cái cũi trẻ em tới để ngủ."

Đường Nhược: ". . . . . ."

Vừa rồi còn cảm thấy anh dịu dàng, thật là ảo giác!

Một lát sau, Hồ Hạo Thiên tới.

Kiến thức anh rộng rãi, nhìn thấy biệt thự này của Bạch Thất trang tu như vậy, cũng chỉ tấm tắc hai tiếng: " Còn xa hoa hơn cả chỗ của tôi." liền xoay qua chỗ khác nói đến việc chính.

Ý tứ từ đầu tới đuôi là, ngày thứ ba sau tận thế cha anh gọi điện thoại cho anh tiết lộ tin tức thành phố A thành lập một trụ sở tạm thời ở phụ cận khu Tây, anh muốn đi tới đó, hỏi mấy người Bạch Thất có đi đầu nhập vào quân đội hay không.

Mà những người khác trong đoàn xe, lần này bọn họ đến thành phố A, mục đích tất cả đều là vì tìm người, bất kể thành công hay thất bại, có thể tìm được hay không, bọn họ cũng phải biết đáp án.

Thành phố A phản ứng tương đối nhanh chóng, tận thế ngày thứ hai liền mở một trụ sở, để thị dân đi qua tìm nơi nương tựa, trong cuộc điện thoại giữa đoàn xe và các thân nhân, lộ ra ý tứ , tất cả đều là bọn họ đã đi đầu nhập vào quân khu, cho nên mọi người mặc dù lo lắng, rốt cuộc vẫn tin tưởng thực lực quốc gia, cho là thân nhân tạm thời không có nguy hiểm.

Bạch Thất lắc đầu tỏ vẻ ba người mình không có thân nhân ở bên kia, tính toán tạm thời dừng chân ở chỗ này.

Cho dù cả đời này quân đội thật sự không thành lập trụ sở ở chỗ này, dựa vào khả năng chịu va đập của biệt thự, trước khi phần lớn Zombie đều tiến hóa thành cấp bốn, ở nơi này vẫn là không có vấn đề gì.

Hồ Hạo Thiên cũng không ép buộc, cho nên cáo biệt Bạch Thất, chính mình mang theo nhóm người muốn tìm quân đội nương tựa hoặc đến trụ sở thành phố A, chạy tới khu Tây.

Người của đoàn xe vừa đi, Bạch Thất liền mang theo Đường Nhược và Điền Hải cùng rời khỏi khu biệt thự, đi đến khu cao ốc phía trước càn quét Zombie.

Bọn họ cũng không còn chỗ để đi, vật tư đã đầy đủ ba người ăn, hiện tại vấn đề chủ yếu, tự nhiên là nâng cao thực lực của mình.

Chương 43: Tinh thần lực

Điền Hải đi tuốt đằng trước.

Bạch Thất cầm tay Đường Nhược, theo ở phía sau.

Con đường ở khu biệt thự rất u tĩnh, cây cối ven đường đều đã trồng nhiều năm, ánh mặt trời chiếu xuống cành lá tươi tốt, bóng cây dường như che lấp hai phần ba mặt đường, dưới tàng cây mỗi hai ba mét lại có ghế dài để nghỉ ngơi.

Nếu không phải hoàn cảnh xã hội bây giờ không đúng, môi trường tự nhiên trong này, cũng là nơi tình nhân ước hẹn tản bộ tốt nhất.

Ba người đi tới khu cao ốc.

Hai khu nhà cách nhau rất gần, không cần lái xe, trực tiếp đi bộ cũng không mất bao lâu, bởi vì dọc theo đường đi cũng có Zombie tới lui, ngồi xe ngược lại sẽ quên mất những thứ Zombie này.

Nếu bọn họ tính toán ở lại nơi này lâu dài, trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ mới tương đối yên tâm.

Từ khi tận thế bắt đầu đến bây giờ đã một tháng, phần lớn Zombie cũng đã tạo thành tinh hạch trong đầu, ba người vừa đánh vừa đi vừa lấy, mà Bạch Thất đã lên cấp đến cấp hai, nhưng trước mắt mà nói, phần lớn Zombie đều còn là cấp một, cho nên ba người một đường đi tới, cũng rất là dễ dàng.

Đến khu cao ốc, liền thấy Zombie tăng nhiều hơn rõ ràng rồi, Zombie lắc lư dưới lầu ngửi thấy mùi 'thịt' liền lao tới chỗ ba người.

Thật ra thì, quy hoạch khu cao ốc cũng rất chỉnh tề, đi vào cửa chính là một vườn hoa rộng lớn.

Bạch Thất nhìn số lượng Zombie, nói: "Phải tìm chỗ nào có thể phòng thủ."

Cũng may phân cách ở giữa khu cao ốc cùng khu biệt thự là song sắt lớn, phía sau song sắt còn có hàng loạt những bồn hoa. Cho nên ba người đang ngồi ở phía sau bồn hoa, hướng về phía Zombie, phóng dị năng.

Mấy ngày qua lôi cầu của Điền Hải đã to lên không ít, mà cậu nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được dị năng của mình tinh tiến rất nhiều.

Bạch Thất đối với dị năng hệ Lôi không có nghiên cứu, nhưng anh có kinh nghiệm ba năm tận thế, không ăn thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy.

Thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho cậu mấy câu.

Zombie càng ngày càng nhiều, cơ hồ vây kín song sắt. Bọn chúng vươn đôi tay rữa nát, chen chúc ở bên kia song sắt, cơ hồ cũng muốn nhét đầu của mình vào.

Bạch Thất nhìn Zombie càng ngày càng nhiều, trầm ngâm nói: "Ngưng tụ dị năng hệ Lôi, đặt lên trên song sắt."

Điền Hải gật đầu, xuất ra lôi cầu lớn lên trên song sắt. Sắt tuy là vật dẫn điện, nhưng một lôi cầu như vậy cũng không tạo nên tác dụng gì lớn.

Bạch Thất nói: "Tiếp tục, nếu như có thể, liền hao hết toàn bộ dị năng trong cơ thể đi."

Điền Hải làm theo.

Sau đó cậu phát hiện lôi cầu của mình biến thành lôi côn màu lam, này dòng điện màu lam sáng ngời ầm ầm tản ra trên song sắt!

Lôi điện quấn quýt tán loạn, vờn quanh trên song sắt giữa hai khu nhà, ban ngày cũng có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam, phát ra tiếng vang lớn!

Vô số lôi điện chuyển động trên lôi côn kia, tốc độ càng lúc càng nhanh, tất cả Zombie bên cạnh song sắt đều trong một lúc kia bị điện đánh bay.

Theo tiếng gầm Zombie, Lôi côn cũng dần dần biến mất trong tay Điền Hải.

Điền Hải hết sức lực ngồi dưới đất, cả người mồ hôi, như thể vừa mới vớt ra trong nước, lưng, đầu tóc, toàn bộ ướt đẫm: "Không còn dị năng."

"A Hải, chiêu đó vừa rồi của em rất đẹp ." Đường Nhược nhanh chóng lấy nước ra đưa tới. Nước này cũng là cất kỹ trong balo, ra bên ngoài, bọn họ đều theo thói quen lấy đồ ra từ trong balo.

"Đúng vậy, tự em cũng cảm thấy rất đẹp, đáng tiếc không có giết chết bọn chúng." Điền Hải uống một hớp, hơi lấy lại chút tinh thần.

Một đám Zombie kia cũng không chết, chẳng qua là đều nằm vật xuống trên mặt đất, lấy tư thế cổ quái, làm động tác đứng lên.

"Chờ khi lên cấp, có lẽ là sẽ được thôi." Bạch Thất thuận tay bắn chết mấy con, rồi nói với Đường Nhược, "Thử quấy nhiễu của em xem."

Đường Nhược vừa rồi đã nóng lòng muốn thử, thấy Bạch Thất nói như vậy, lập tức gật đầu, hướng về Zombie phía trước phóng tinh thần lực của cô ra.

Zombie ngoài song sắt vẫn đông đúc như cũ, bị dị năng hệ Lôi của Điền Hải kéo ở chung một chỗ cũng chưa có tản ra, bất quá sau khi bị điện giật qua, cũng an phận hơn rất nhiều, có điều động tác dị thường chậm chạp chen đến bên này.

Tinh thần lực của cô giống như một tấm lướt tinh mịn, dọc theo người đến trước mặt Zombie. Tiếp theo, bao lấy cả người Zombie, để loại lực lượng vô hình này điều khiển, khiến cho bọn chúng thay đổi phương hướng.

Những con Zombie bị điện giật thiếu chút nữa tử vong này, quả thật yếu hơn rất nhiều, bình thường chỉ có thể quấy nhiễu ba, bốn con, nhưng bây giờ lại có khả năng quấy nhiễu tận mười mấy con.

Chỉ thấy hơn mười con Zombie vặn vẹo đứng lên, đi tới phương hướng ngược lại với bọn họ. Bởi vì đình viện trống trải, cảnh tượng thế này lập tức có thể phát hiện.

Bạch Thất nhìn, nói tiếp: "Sử dụng hết toàn bộ dị năng đi, xem có thể phát sinh chuyện gì."

Đường Nhược cũng không tiết kiệm dị năng, buông toàn bộ tinh thần lực đến trên người Zombie.

Tấm lưới tinh mịn kia càng thêm dày đặc, bao lấy Zombie càng ngày càng nhanh, khiến cho Zombie đều đứng cũng không vững. . . . . .

Bộ dạng Zombie phía sau song sắt tựa hồ hết sức thống khổ gầm nhẹ, bọn chúng ngã trái ngã phải, thậm chí còn va đập mãnh liệt vào song sắt . . . . . .

Thật giống như nào có bàn tay vô hình nào đó vật lộn, dùng sức đè ép bọn chúng.

Đường Nhược căng thẳng im lặng, Bạch Thất cũng không nói nửa chữ, khống chế tinh thần lực cần hết sức chăm chú, tập trung tinh thần.

Mặc dù Điền Hải không biết Đường Nhược là dị năng gì, nhưng khi cậu nhìn hai người đều đang bày trận sẵn sàng đón quân địch nêncũng không đặt câu hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn mọi thứ phát sinh.

Song, quấy nhiễu tinh thần lực không trải qua được bao lâu thì Đường Nhược ôm đầu ngồi xuống, lập tức lấy bình ra uống nước.

Đầu cô đau, đã nói lên dị năng toàn bộ tiêu tốn hết.

Loại cảm giác dị năng hao tổn hết này thật sự rất chán ghét, thật giống như một loại cảm giác bị áp bách khổng lồ hướng tới thần kinh, xuất hiện cảm giác chóng mặt nghiêm trọng.

Ba người đi ra ngoài, hai người dị năng tiêu tốn hết, tất cả Zombie vừa rồi bị Đường Nhược quấy nhiễu cũng chưa chết, sau khi tấm lưới kia tiêu tán, Zombie liền thoát khỏi trói buộc, tiếp tục lắc lư tới đây.

Kế hoạch ban đầu chỉ muốn hai người luyện tập dị năng, nếu không còn dị năng, cũng không cần thiết phải ngốc ở trong này.

Bạch Thất nhanh tay lẹ mắt trực tiếp bắn ra năm lưỡi dao, nhanh chóng giải quyết sạch sẽ Zombie còn dư lại. Anh đỡ Đường Nhược dậy nói: "Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước."

Trên đường, Điền Hải rốt cục nghi ngờ đặt câu hỏi: "Chị, chị có thể. . . . . . Khống chế không khí?"

Đối với Điền Hải, Đường Nhược cũng đã lựa chọn không kiêng dè: "Không, là một loại tinh thần lực."

Điền Hải chưa từng nghe tới loại dị năng này, cho nên Đường Nhược cũng chỉ đem những lời Bạch Thất nói qua với cô, thuật lại một lần nữa cho hắn nghe.

Trở về tự nhiên là ăn cơm, tắm.

Nước suối không gian khiến cho dị năng tinh tiến, nhưng điều kiện tiên quyết để sử dụng phải là dị năng mãnh liệt tiêu hao.

Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, ba người chuẩn bị mỗi ngày đều phải tắm hai lần.

Điều này dẫn đến, buổi tối Đường Nhược ở trong không gian nấu nước càng thêm cần mẫn.

Trở về ăn xong cơm trưa, ba người hấp thu tinh hạch, lại chạy vội tới khu cao ốc tiếp tục áp dụng kế hoạch đánh quái buổi sáng.

Hành động buổi chiều thuận lợi hơn buổi sáng rất nhiều, hiểu đại khái vị trí cùng kết cấu hai khu nhà, cũng biết thủ pháp luyện tập sử dụng dị năng, nếu như không có gì xảy ra, cuộc sống sau này cũng có thể trôi qua như vậy.

Chương 44: Thiếu niên, cậu chết rồi!

Đợi đến trời đen kịt, ba người mới về đến biệt thự.

Sau một ngày mệt mỏi, động vào giường rồi sẽ không muốn dậy nữa.

Bạch Thất tắm trước, hôm nay cậu không có ý định phân phòng ngủ nữa.

Lấy danh nghĩa người nào đó hay lăn giường, danh chính ngôn thuận vào phòng ngủ chính nằm, đó là một cái cớ vô cùng tốt.

Bạch Thất tự nhiên sẽ không buông tha cho lý do này.

Đi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng Đường Nhược nằm như thi thể, đi qua vỗ vỗ mặt của cô: "Trước tắm rửa rồi hẵng ngủ."

Đường Nhược xoay thân, lẩm bẩm: "Để cho em nằm thêm một lát, chỉ một lát."

Ban ngày cô liên tục hao tổn hết tinh thần lực, hao phí thể lực hơn so với sử dụng dị năng bình thường.

Bạch Thất không nói gì thêm, trực tiếp xoay Đường Nhược lại, bắt đầu cởi y phục của cô.

Thời điểm cởi cái cúc áo đầu tiên, trong nháy mắt Đường Nhược che cổ áo ngồi dậy: "Anh làm gì thế?"

Bạch Thất nói: "Giúp em tắm."

Đường Nhược: ". . . . . ."

Khi đùa bỡn lưu manh, có thể hay không, không nên dùng cái loại vẻ mặt cùng giọng nói hợp tình hợp lý như vậy.

Chàng trai, mặt của anh cùng nội dung của những lời này, toàn bộ hoàn không hợp.

Bạch Thất nhìn bộ dáng quẫn bách của cô chỉ cười, sau đó từ từ ngang nhiên dựa vào phía trước: "Tại sao, cũng không phải là chưa từng nhìn hình ảnh em không mặc quần áo . . . . . ."

Khuôn mặt kia càng ngày càng gần, Đường Nhược lập tức nhảy xuống giường tới : "Em, em đi tắm. . . . . ." Vừa trốn, trong miệng vừa tranh thủ líu ríu một câu: "Người xấu."

Nhìn bóng ảnh cô chạy trối chết, một nụ cười rất nhỏ hiện lên trên khóe môi Bạch Thất.

Vừa rồi, không có làm được gì, cũng thật sự là, rất đáng tiếc mà.

Ngâm nước nóng tắm, mặc dù người thanh tỉnh không ít, nhưng là ý niệm ' ta muốn đi ngủ ' trong đầu làm sao cũng áp không nổi nữa.

Đường Nhược trực tiếp đi tới góc ngày thường ngủ, mơ mơ màng màng lấy nệm chăn ra, trực tiếp nằm vào, ngủ!

Bạch Thất ở trên giường cầm sách, yên lặng nhìn tất cả mọi việc phát sinh trước mắt, quả thực cũng tự tay móc mắt.

Đối mặt giường lớn như vậy, đối mặt mình khêu gợi như vậy, lấy chăn đệm nằm dưới đất trong góc phòng là cái quỷ gì!

Thở hồng hộc sải bước đi qua, mới phát hiện cô nương này đã nằm trong chăn ngủ mất rồi.

Thân thể cô khẽ co rúc, ngủ vô cùng an ổn, vẻ mặt buông lỏng, bộ dạng tựa hồ còn hơi hiện nụ cười.

Nhìn gương mặt đã sớm quen thuộc dưới ánh đèn yếu ớt này, ngũ quan xinh xắn, gương mặt trắng như tuyết chôn dưới gối, mái tóc đen nhánh tản ra , lộ ra vành tai nhỏ mượt mà, cổ trắng ngần, còn có đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Hết lần này tới lần khác còn không tự biết, ngủ hết sức ngọt ngào.

Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp nhu thuận.

Bạch Thất vươn tay, bế ngang cô lên, cùng cô nằm trên giường.

Đường Nhược lăn lăn, lăn ngay vào trong ngực Bạch Thất.

Loại tư thế ngủ kiểu trục lăn tự động này này, Bạch Thất rất hài lòng, một tay nâng mặt cô lên, lại dùng mu bàn tay còn lại chậm rãi xoa xoa trên gò má.

Nhưng là, chỉ như vậy, lại cảm thấy không đủ.

Lần trước, cảm xúc ôn nhuận giống như hoa hồng mà ngón tay lướt qua bên môi truyền đến, tựa hồ rất không tệ.

Rốt cục, không nhịn được cúi đầu xuống hôn đôi môi kia.

Quả nhiên cảm giác tốt đẹp y như trong tưởng tượng, có trí mạng lực hấp dẫn.

Nhưng cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.

Bạch Thất có chút nhụt chí.

Không biết ăn không đủ no thế này là tốt, hay là trực tiếp nhắm mắt làm ngơ không ăn mới tốt.

Nhìn mơ giải khát, cũng chỉ ôm cô, lại cọ cọ cần cổ tuyết trắng kia, từ từ ngủ.

Chàng trai thích cô gái là cảm giác gì, cho dù ở thời điểm đau khổ nhất cũng có thể nổi lên cảm giác động tâm.

Bạch Thất cảm giác mình bắt đầu hiểu một chút ý nghĩa trong đó.

Sau khi ngủ, Bạch Thất lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng cô gái ngủ ở bên cạnh anh kia trắng noãn ngon miệng, chủ động dán lên lồng ngực của anh, da thịt trắng mịn cọ da anh, xúc cảm tuyệt đẹp rối tinh rối mù, kết quả đương nhiên anh liều lĩnh đè ngược lên. . . . . .

Mặt trời đang mọc, Bạch Thất liền tỉnh.

Ngẫm lại giấc mộng ngày hôm qua, lại nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, anh có chút hắc tuyến.

Nhìn mơ giải khát căn bản không thể giải quyết vấn đề, hôm nay nên đi chuẩn bị rào chắn bốn phía giường, trực tiếp phân phòng ngủ với cô!

Vốn kế hoạch còn muốn mấy ngày nữa ra ngoài phải thay đổi, chỉ vì, Bạch Thất tìm cái giường cho Đường Nhược.

Lúc trước ở thành phố H đã mua một quyển bản đồ cả nước, mở bản đồ kia ra tập trung vào một khu chợ đồ gia cụ lớn, lên kế hoạch xong lộ tuyến, ba người lên xe trực tiếp hướng đi tới hướng kia.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng là quá nắng, lại biến thành nóng cháy.

Nóng như thế này khiến cho ba người trong xe đều có chút trầm mặc.

Bên ngoài là Zombie tới lui.

Trước khi, những thứ này đều là đồng loại.

Hiện tại, biến thành quái thú đáng sợ.

Bạch Thất thấy Đường Nhược tựa hồ cũng không có tâm tình đối đầu Zombie bên ngoài luyện tập dị năng của mình, liền từ trong balo lấy một chai nước đưa tới.

Đường Nhược nhận lấy, mới phát hiện nước này lạnh.

"Thì ra là dị năng hệ Băng còn có thể làm tủ lạnh." Cô cầm lấy bình nước áp lên mặt, cảm giác mát mẻ khiến trầm muộn trong lòng tiêu tán không ít, "Chợ gia cụ bên kia sẽ có giường lớn có rào chắn bốn phía sao?"

Trong làn sóng mắt lấp lánh chỉ chứa một mình mình, trong lòng Bạch Thất đấu tranh một chốc, lại yên lặng bỏ qua.

Quên đi, đôi mắt đơn thuần này. . . . . .

Vẫn là chờ một chút.

Dọc theo đường đi, quả nhiên là vừa thuận lợi vừa không thuận lợi.

Thuận lợi chính là trên đường không có gặp phải Zombie triều gì, ánh mặt trời rạng rỡ, khiến cho Zombie ẩn núp đến chỗ tối tăm, không trực tiếp lắc lư đi tới.

Không thuận lợi chính là, ở trong chợ gia cụ cũng không thể tìm được giường có rào chắn bốn mặt.

Đừng nói bốn mặt, ngay cả ba mặt cũng không có. Trừ phi thật sự là giường trẻ con.

Bạch Thất nhìn nhìn, cũng không có biện pháp, chỉ vào cái giường trẻ con kia nói: "Thu đi."

Đường Nhược bị dọa cho nhảy dựng: "Giường này quá nhỏ cho em."

Bạch Thất nhìn cô một cái, hời hợt nói: "Chờ sau khi em sinh, cho đứa nhỏ, vừa vặn."

Đường Nhược: ". . . . . ."

Chàng trai, hình tượng của anh đã hoàn toàn tiêu tan rồi, anh làm vậy được sao!

Mặc dù không tìm được giường, cũng may có một loại lưới dạng vòng bảo hộ phòng ngừa trẻ nhỏ bò rơi xuống giường, lấy ra hơi che chắn một chút, cũng có thể sử dụng được.

Nhiệm vụ kết thúc, ba người cũng không có ý định tiếp tục ở lại.

Trở lại khu biệt thự dĩ nhiên là tiếp tục đánh quái luyện tập dị năng.

Về sau, sinh hoạt hằng ngày của ba người liền biến thành ăn cơm, ngủ, đánh Zombie, hấp thu tinh hạch.

Qua ba ngày, đại khái ba người đã đánh sạch một phần ba lượng Zombie ở khu này. Lấy ra tổng cộng hơn năm trăm viên tinh hạch.

Thi thể Zombie sau song sắt, trên mặt đất loang lổ vết máu, hết thảy ghi lại thành quả cuộc chiến đấu này.

Mùi hôi thối bắt đầu lan tràn, ruồi bọ bắt đầu gia tăng.

Tràng diện này, tràn đầy mùi vị khiến cho kẻ khác buồn nôn.

Ba người hoàn toàn không có cảm giác mừng rỡ cùng hưng phấn sau khi dị năng tăng lên.

Chỉ là dội xăng trước kia thu thập được lên thi thể, để cho chúng hóa thành tro tàn.

Phơi mình dưới ánh mặt trời giữa trưa, Đường Nhược dùng tinh thần lực bao quanh ba người đi vào bên trong khu nhà. Hiện tại tinh thần lực của cô cường đại, có thể bọc lấy ba người mà ngăn cách Zombie.

Hơn nữa, cô phát hiện sau khi tinh thần lực của mình bao trùm, tia tử ngoại trong ánh mặt trời cũng có thể bị ngăn lại một chút.

Bọn họ đã giải quyết xong phần lớn Zombie ra khỏi cửa lớn, hiện tại tính toán dọn dẹp Zombie trên hành lang một chút.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mặc dù có lúc có sinh ra cảm giác nghi ngờ cùng bất đắc dĩ, nhưng mà, mặt khác cũng không còn lựa chọn.

Đang đánh, ba người nghe được âm thanh xe chạy trên đường cái ngoài tường bên cạnh.

Quân đội tới?

Chỉ là nghe âm thanh, có lẽ số lượng xe không nhiều lắm.

Nhìn nhau, Bạch Thất nói: "Anh đi ra ngoài nhìn một chút."

Còn lại hai người khẳng định cũng không còn tâm tư tiếp tục đánh, đều đi theo Bạch Thất rời khỏi nơi này, đi về phía đường lớn, tìm hiểu kĩ càng.

Chương 45: Ở lại

Ra khỏi khu nhà cao ốc, đã nhìn thấy xe của đám người Hồ Hạo Thiên rời đi ba ngày trước quay về.

"Bọn họ không có tìm được trụ sở quân đội sao?" Điền Hải tò mò.

Thật ra thì, Điền Hải cũng hi vọng có người cùng ở lại nơi này, tóm lại cảm giác tốt hơn so với ba người phiêu bạt lưu lạc ở chỗ này.

Bạch Thất cũng không rõ ràng.

Hồ Hạo Thiên từ đằng xa đã nhìn thấy Bạch Thất, vẫn đứng ở tại đó chờ anh. Đợi ba người đến gần, ủ rũ nói: "Không có cách nào vào khu vực nội thành cả, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, cũng không thể đi vòng qua, mẹ kiếp, Zombie thật sự rất nhiều."

Hơn nữa một số người trong đoàn xe sau khi nhìn thấy tình huống này liền đi mất, nói là quay lại đi tới trụ sở thành phố L.

Điền Hải nói: "Hồ đội, không phải là anh có rất nhiều lựu đạn ư, còn có nhiều súng như vậy."

Hồ Hạo Thiên lúng túng nói: "Những thứ đó đều là lúc trước tôi đổi lấy bằng tất cả giá trị con người tôi đấy chứ, chính phủ hạn chế, những thứ vũ khí nóng đó làm sao có thể có vô tận được, chẳng qua là lấy ra trên đường chạy thoát thân."

Bạch Thất nói: "Vậy thì tạm thời ở chỗ này đặt chân đi, ít nhất hệ số an toàn của nhà ở còn cao hơn."

Hồ Hạo Thiên nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Mọi người trong đoàn xe ở trên đường màn trời chiếu đất bốn ngày, sau khi trở về đều là ngả đầu đi ngủ, cũng không còn sức nào ôn chuyện với nhóm người Bạch Thất.

Buổi tối, ba người cơm nước xong.

Đường Nhược ngồi ở trên ghế sa lon cùng Bạch Thất nói chuyện phiếm: "Nhân khẩu thành phố A nhiều như vậy, nếu như trong nội thành đều là Zombie..., vậy những người may mắn còn sống sót có phải tất cả đều bị vây khốn ở bên trong hay không?"

Bạch Thất gật đầu: "Có điều ban đầu chính quyền thành phố A phản ứng cũng rất nhanh chóng, đã có rất nhiều người đi tìm quân đội để nương tựa rồi."

"Quân đội trụ sở ở khu Tây, nhưng là hồ Hạo Thiên bọn họ còn không thể nào vào được khu Tây, vậy phải làm sao bây giờ, quân đội sẽ phái người đi ra ngoài tìm những người may mắn còn sống sót sao?"

Bạch Thất lắc đầu: "Không biết, có lẽ sẽ vậy. Nhưng bây giờ tình huống như thế, quân đội nhất định sẽ chuẩn bị dùng thủ đoạn bảo tồn toàn bộ để có thể mở rộng thêm nữa."

Như vậy cũng là nói, quân đội vì bảo tồn thực lực, chắc sẽ không tiêu hao quá nhiều quân lực đi giải cứu cư dân bình thường bị vây khốn ở trong nhà.

Đường Nhược chợt hiểu ra.

Bạch Thất nói tiếp: "Thật ra thì em không cần lo lắng thay bọn Hồ Hạo Thiên, tự quân đội sẽ dời tới nơi này ."

"Gì. . . . . . Quân đội trở lại nơi này?" Đường Nhược ngồi xếp bằng .

"Ừ, nhiều người như vậy đầu phục quân đội, khu Tây vốn chính là căn cứ quân sự, nơi đó không thể nào ở nhiều người như vậy, hơn nữa nơi này rất nhiều phòng ốc vốn là của nhân viên chính trị quan trọng , hệ số an toàn đều rất tốt, hơn nữa khu này mới quy hoạch, phương tiện ở nơi này cũng đầy đủ, nếu muốn dời trụ sở, nơi này chính là lựa chọn tốt nhất. . . . . ."

Đường Nhược nói: "Thì ra là như vậy, vậy Hồ đội bọn họ ở chỗ này chờ là được rồi."

Bạch Thất: "Đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, nếu thật sự không tới cũng không thể bắt mọi người trong đoàn xe vẫn chờ đợi."

Đường Nhược ngẫm lại cũng hiểu được điều này, không tiếp tục đặt câu hỏi.

Cô đối với nơi này, thậm chí vận mệnh của cái thế giới này đều không quen thuộc, không thể chỉ bằng ảo tưởng của mình, lại giúp cho thế giới nghênh đón một kết cục đại viên mãn tất cả đều vui vẻ.

Trong một thế giới như thế này, không phải để cô mỗi ngày ở đây đa sầu đa cảm vì người khác.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi ngày hôm qua, mọi người trong đội xe hơi khôi phục tinh thần, tận thế mới ngắn ngủn một tháng, nhưng là mọi người cũng đã nhìn quen sinh tử, thậm chí cũng có chút xem nhẹ sống chết của mình.

Hôm nay ở gần ba nóc biệt thự, vẫn có thể nhìn thấy một số người trong đội xe ra cửa hoạt động, chẳng qua là phạm vi hoạt động rất nhỏ, bọn họ chỉ tới cửa khu biệt thự mà thôi, xa hơn nữa chính là khu cao ốc, Zombie trong khu cao ốc quá nhiều, thỉnh thoảng một hai con lắc lư đến khu biệt thự còn có thể đánh, sâu hơn vào bên trong, dị năng giả không kết đội với nhau, chính là tự mình muốn chết.

Điền Hải ăn xong điểm tâm, từ cửa sổ nhìn thấy người đang ở bên ngoài, cảm thấy cư xá trống rỗng những ngày qua cũng có chút ít sinh cơ. Cậu cũng mở cửa đi ra ngoài.

Cửa biệt thự số 5, Phan Đại Vĩ đang cùng dị năng giả tốc độ trong đội xe tán gẫu, nhìn thấy Điền Hải từ cửa đi ra ngoài, vẫy vẫy tay.

Điền Hải tăng nhanh bước chân, đi tới.

Phan Đại Vĩ nói: "Người trẻ tuổi, đoàn xe cũng coi như đối đãi cậu không tệ, cậu có thể đền đáp tổ chức, cống hiến vì mục tiêu lớn của tổ chức không?"

Điền Hải nhìn thoáng qua dị năng giả tốc độ đang hút thuốc bên cạnh, gật đầu: "Vâng, cháu có."

Phan Đại Vĩ không chút do dự: "Đã như vậy, chỗ này của chú có một nhiệm vụ muốn giao cho cháu."

Điền Hải nói: "Nhiệm vụ gì ạ."

Phản ứng kiểu bé ngoan thế này, Phan Đại Vĩ hết sức hài lòng.

Phan Đại Vĩ chỉ chỉ hội sở giải trí chỉ có một tầng lầu của tiểu khu phía trước, nói: "Cháu nhìn xem, ở đó có hai mươi mấy con Zombie, Lưu Binh sẽ đi vào kéo một lớp, sau đó cậu ở phía sau đây giải quyết bọn chúng."

Điền Hải ' oh ' một tiếng, tỏ vẻ tiếp nhận.

Dị năng giả tốc độ Lưu Binh nhìn Phan Đại Vĩ nói: "Ông nói, dẫn xong một lớp này sẽ cho tôi mười gói mì tôm."

"Yên tâm yên tâm, có có. . . . . ." Vừa nói, đẩy dị năng giả tốc độ ra.

Hội sở giải trí này xây ở giữa khu biệt thự cùng khu cao ốc, coi như là mọi người hai bên đều có thể tới nơi này tiêu tiền giải trí. Vào ở khu biệt thự căn bản không có mấy người, nhưng là khu cao ốc cũng đã không ít người, cho nên Zombie trong hội sở cũng thật sự không ít.

Dị năng giả tốc độ Lưu Binh ở bên trong chạy vài vòng, liền kéo ra một đàn Zombie, căn bản không phải hai mươi mấy con Zombie như trong miệng Phan Đại Vĩ.

"Tôi XX cả nhà ông Phan, ông già rồi, còn con mẹ nó không thành thực, nơi này chỉ có hai mươi mấy con ư, ông đây còn chưa kéo toàn bộ đâu, cứ một lớp như vậy. . . . . ." Lưu Binh vừa chạy vừa mắng, kéo cái đuôi thật dài chạy về hướng Phan Đại Vĩ với Điền Hải.

Zombie một chuỗi đi theo phía sau hắn, đi lại tập tễnh, chi chít, lại vẫn cảm thấy, tình cảnh này, lộ ra chút cảm giác buồn cười.

Phan Đại Vĩ ném ra mấy hạt mầm về phía trước.

Ông là dị năng giả hệ Mộc, dưới tình huống không có hạt giống cùng cây cối, không có cách nào sử dụng dị năng, nhưng từ sau khi ông thức tỉnh dị năng cũng góp nhặt lượng lớn hạt giống, cho nên lúc này cũng là lập tức ném hạt giống ra, phía trước mọc ra vài cây mây tạo thành bức bình phong cách ly mình với Zombie.

"Lưu Binh, kéo Zombie đi một lối rẽ khác, nếu không Zombie đều chạy tới chỗ bọn tôi. . . . . ."

"Mau mau mau, tiểu Điền, sử dụng lôi cầu của cháu, tổ chức tin tưởng cháu như vậy, ngàn vạn không nên cô phụ kỳ vọng của tổ chức. . . . . ."

Điền Hải nhìn bên kia vài chục con Zombie, ý chí chiến đấu sục sôi, đưa tay ném ra hai lôi cầu lớn, trong nháy mắt đè chết năm con Zombie bị cây mây ngăn cách.

"Cố gắng lên. . . . . ." Phan Đại Vĩ tiếp tục ném hạt giống của mình, sau đó chỉ huy Điền Hải ném lôi cầu, "Nơi này. . . . . . Đúng đúng, nơi này có một lớp. . . . . . Đúng đúng, nơi đó, nơi đó cũng có một lớp. . . . . ."

Sau lại. . . . . .

Bởi vì cây mây trước Zombie đã bị quét dọn sạch sẽ, Phan Đại Vĩ giảm bớt số lượng hạt giống.

"Đúng đúng, chính là như vậy, tiếp tục, lôi cầu, tiếp tục. . . . . ."

Sau nữa lại. . . . . .

Phan Đại Vĩ đã không ném hạt giống nữa.

"Lưu Binh, cậu lại đây chút, Zombie đều đã chết, ******, cậu có thể đi hình chữ S hay không vậy, đánh LOL bao giờ chưa hả, cậu có thể lả lơi như chữ S hay không đây. . . . . ."

"Cố gắng lên! Điền Hải cố gắng lên. . . . . . Đúng đúng, chính là ném ra lôi cầu như vậy, quá đẹp trai rồi, nhóc giỏi quá. . . . . ."

Loại hình ảnh kỳ dị này, một người già cầm lấy hàng mây tre chỉ huy hai thiếu niên đánh Zombie, cứ như vậy, trình diễn cho tới trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro