Chương 46=>50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Phụ cận có siêu thị

Sau khi xác định bên trong hội sở không có Zombie, Phan Đại Vĩ mới đi qua vỗ vỗ Điền Hải đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tán thưởng nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tổ chức đối với cháu, giỏi lắm, tổ chức chính là cần nhân tài như cháu vậy. . . . . ."

Điền Hải thở hào hển hỏi: "Bên trong có cái gì, tại sao có thể có, nhiều Zombie như vậy?"

Phan Đại Vĩ nói: "Bên trong có bảo tàng, cháu chờ đó, chú đi lấy tới cho cháu, chú sẽ không bạc đãi cháu đâu."

Điền Hải hết sức mong đợi chờ ở bên ngoài, ngay cả đào đầu Zombie cũng quên.

Lưu Binh đi tới, cũng đụng tới anh ngồi xuống: "Tôi XX cả nhà lão Phan, bản thân chỉ huy thật bình tĩnh, chúng ta mệt gần chết, lát phải nói với ông ý, cho tôi hai mươi gói mì tôm."

Điền Hải nói: "Đồ vật bên trong có lẽ đối với đoàn xe mà nói, rất hữu dụng đi, mệt chút cũng không có gì, coi như luyện tập dị năng. . . . . ."

"Nhóc rất thật thà a, trừ ăn ra, chúng ta còn cần thứ gì, hiện tại muốn điện không có điện, muốn internet không có internet. . . . . ."

Lưu Binh suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Không đúng, nhìn bộ dạng nơi này cũng không giống như có đồ ăn . . . . . ."

Điền Hải nói: "Có lẽ đồ không nhiều lắm đâu. . . . . ."

"Uh, chắc thế. . . . . ."

Hai người đang nói, đã nhìn thấy Phan Đại Vĩ hết sức cẩn thận kéo một giá sách đi ra.

Lưu Binh nhìn một chút, bên trong tựa hồ tất cả đều là sách, không khỏi nhìn Phan Đại Vĩ với cặp mắt khác xưa: "Anh Phan, quả nhiên anh là phần tử trí thức, đã ăn không đủ no rồi, còn muốn học tập, thật là bội phục . . . . . . Xem trên việc anh hiếu học như vậy, tôi liền lấy của anh mười gói mì tôm là được rồi, định muốn lấy của anh hai mươi gói. . . . . ."

Hắn vừa nói, đột nhiên nhìn thấy Phan Đại Vĩ lấy ra một quyển tạp chí , vẻ mặt vui mừng nói: "Bộ sách quả nhiên là bậc thang tiến bộ của loài người . . . . . ."

Quyển tạp chí kia được đặt vào tay Lưu Binh, sau đó Lưu Binh cùng Điền Hải đều thấy được tên sách --《 Thục nam trang 》.

Nhìn nội dung. . . . . .

Không, đều không cần nhìn nội dung, nhìn cô gái áo không đủ che thân trên trang bìa đã có thể nhìn ra đây là loại tạp chí gì.

Lưu Binh: ". . . . . ."

Điền Hải: ". . . . . ."

Hai người nhìn nhau một cái, ý tứ hàm xúc trong mắt kia hết thảy cũng là một ý tứ: ta không muốn nói ta quen biết ông già bẩn thỉu sa ngã này!

Lưu Binh nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được: "Tôi XX em gái ông Phan, ông TM có thể làm chuyện có ý nghĩa một chút hay không, vì một đống tạp chí này, mà khiến cho ông đây cũng muốn trả bằng tính mạng luôn rồi, nha , tận thế rồi, mọi người muốn chết hết sạch, ông TM còn muốn xem những thứ này."

Phan Đại Vĩ nhún nhún vai: "Cậu nhóc, tuổi cậu còn rất trẻ. . . . . ."

Lưu Binh hừ một tiếng.

Phan Đại Vĩ đem sách thả lại trên giá: "Chờ đến khi cậu đến tuổi anh già đây thì cậu sẽ hiểu."

Tầm mắt Lưu Binh chuyển tới khu biệt thự.

"Người trẻ tuổi, nhìn mọi chuyện phải toàn diện một chút."

Lưu Binh rốt cục quay đầu: "Nha, nếu như vậy, ông cũng nên nói cho tôi nghe một chút toàn diện."

Phan Đại Vĩ tựa hồ đang ở chờ những lời này của cậu ta, đi về phía trước hai bước, dừng lại nói: "Thằng nhóc, nếu cậu đã thành tâm muốn biết, như vậy, tôi liền sẵn lòng trả lời. . . . . ."

Lưu Binh: ". . . . . ."

Cậu không phải cần nghe kể chuyện!

"Cậu mới vừa nói cái thế giới này tận thế rồi, người muốn chết hết sạch, nhưng cậu phải biết rằng, tận thế không phải chúng ta tạo thành, nghĩ lại là không phải chúng ta, ít nhất không phải là tôi."

"Cho dù tận thế rồi, cuộc sống còn phải tiếp tục, người không thể chỉ sống trong bi thương, những người đã chết kia cũng đã chết rồi, cho dù cậu khóc đến chết, có thể đổi lấy cái gì. Tôi cũng có một đứa con gái tung tích không rõ, nhưng tôi cũng không thể mỗi ngày ngồi khóc cho qua ngày được ."

"Còn có, bộ sách là bậc thang tiến bộ của loài người, là lương thực cho tinh thần, vì để cho tôi có thể đủ giữ vững đầy đủ nhiệt tình cùng tinh thần, tôi dưới điều kiện đang trong giai đoạn đầu giải quyết vấn đề ấm no, một lần nữa phát triển hứng thú của chính mình thì có làm sao!"

"Tiếp theo, nơi này Zombie nhiều như vậy, dưới tình huống các cậu có năng lực, giúp quốc gia giúp xã hội giúp tương lai người bình thường có thể tới nơi này, tiêu diệt một chút quái vật, không tốt sao?"

"Cuối cùng, sau khi các cậu đánh xong những thứ Zombie này, còn có thể tiến bộ một chút dị năng, đối với các cậu không có ích lợi sao?"

Lưu Binh: ". . . . . ."

Sau một hồi nói dài như vậy, Lưu Binh lại cảm thấy những thứ này ông Phan nói cũng đều có lý .

Ít nhất, mình vô pháp, vô lực phản bác!

Nếu có cơ hội, nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!

Thời điểm ăn cơm buổi trưa, Điền Hải cầm về rất nhiều tinh hạch, xấp xỉ chừng trăm viên.

Đường Nhược tò mò hỏi là ở nơi nào tới.

Điền Hải nhìn Đường Nhược một cái, kéo kéo khóe miệng, chỉ nói là lúc cậu ra ngoài đi dạo, đánh ở khu nhà phụ cận.

Đối với chuyện buổi sáng kia, chuyện ngu xuẩn như chạy đi quét Zombie ở hội sở vì tạp chí XX, cậu thật không muốn nói lại!

Ác! Chuyện cũ không nên nhắc lại!

Buổi tối Hồ Hạo Thiên tập trung mọi người lại một lần.

Biệt thự của Hồ Hạo Thiên không phải là biệt thự lúc trước của anh, mà sau này lựa chọn biệt thự mẫu bên cạnh Bạch Thất.

Trong căn biệt thự này rất nhiều phòng khách, lại cũng rất lớn, mười sáu người ngồi ở trong cũng không khiến cho phòng khách chật chội.

Vấn đề chủ yếu Hồ Hạo Thiên hôm nay tập hợp mọi người chính là một siêu thị ở gần đây.

Công ty của anh có tham dự xây dựng ' Hoàng Đình ' , biết nơi này có siêu thị rất lớn, cũng là dưới cờ bọn họ.

"Siêu thị kia cũng chưa chính thức buôn bán, mới chỉ là trang hoàng xong, nhưng lúc trước nghe nói có một nhóm hàng đã tới, đang chuẩn bị đưa lên giá rồi khai trương , chủ yếu nhất, người phụ trách kinh doanh lần đó là tôi, cho nên tôi xác định nơi đó có hàng. . . . . ."

Có hàng đã nói lên có vật tư, người ở đây còn chưa vào ở, khẳng định vật tư trong siêu thị vẫn được bảo tồn rất đầy đủ, cho nên đoàn người quyết định đi siêu thị phụ cận để thu thập vật tư.

Đường Nhược và Bạch Thất tuy có vật tư, nhưng vì tránh những suy đoán không cần thiết, bọn họ cũng quyết định gia nhập lần hành động này.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người trong đoàn xe liền tập hợp thật sớm ở khu đất trống giữa ba căn biệt thự, mặc dù tất cả mọi người vẫn còn vật tư, nhưng là đồ ăn thì dù là ai cũng không chê nhiều, không phải sao.

Hồ Hạo Thiên kiểm lại nhân số, lại an bài thành vài nhóm.

Còn dư lại mười sáu người, trong đó chỉ có bảy người sở hữu dị năng không bao gồm Đường Nhược.

Bảy dị năng giả, cộng thêm Đường Nhược, cộng thêm hộ vệ của Hồ Hạo Thiên, liền hợp thành đội ngũ xuất hành chín người.

Ý tứ của Hồ Hạo Thiên là người không có dị năng ở lại trong biệt thự, nhưng nhìn Bạch Thất nắm tay cô gái kia, chưa từng có ý định buông ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Người ta không phải sống chết có nhau sao, anh cần gì phải làm gậy đánh uyên ương đâu.

Thời điểm phân tổ, Phan Đại Vĩ chủ động yêu cầu cùng một tổ với Lưu Binh, Điền Hải.

Đối với thành công ngày hôm qua, Phan Đại Vĩ tỏ vẻ hết sức hài lòng.

Lưu Binh, Điền Hải kéo kéo khóe miệng, tỏ vẻ mình thật không muốn cùng một tổ với ông ta.

Có điều phản đối không có hiệu quả.

Người ra ngoài tổng cộng có hai tổ, Bạch Thất, Đường Nhược, Lưu Binh, Điền Hải còn có Phan Đại Vĩ đã bị phân ra một tổ.

Hồ Hạo Thiên cảm thấy Phan Đại Vĩ từng trãi lão luyện, cho nên đem chức vụ tiểu đội trưởng tổ một giao cho hắn.

Lưu Binh, Điền Hải tức thì toàn bộ tắc nghẹn.

Thật muốn khóc!

Đường Nhược Bạch Thất cũng đều cảm thấy bộ dáng của bọn họ đặc biệt mới lạ.

Phan Đại Vĩ bình thường chỉ là nói nhiều chút mà thôi, cũng không cần thiết phải thấy chết không sờn như vậy đi?

Chương 47: Siêu thị

Siêu thị ở gần khu cao ốc, vẫn còn có chút khoảng cách tới khu biệt thự.

Dọc theo đường đi mọi người không hề dừng lại, người có dị năng ném các loại dị năng, sau đó để cho xe Hồ Hạo Thiên ở phía trước dẫn đường, chạy thẳng tới siêu thị.

Bởi vì siêu thị còn chưa buôn bán dẫn đến cửa cuốn, cửa thủy tinh ở cả siêu thị đều đang đóng chặt.

Hiển nhiên người ở quanh đây cũng cho rằng siêu thị trống không, cho nên cửa lớn siêu thị lại được giữ gìn hoàn hảo không tổn hao gì.

Lưu Binh nhanh chóng chạy một vòng, trở lại báo cáo, nơi này không có chỗ nào có thể trực tiếp đi vào, vẫn cần phá cửa mà vào.

Nếu như vậy. . . . . .

Hồ Hạo Thiên bèn chọn một vị trí, sau đó, sử dụng dị năng hệ Thổ của mình phá cửa.

Mọi người nhìn anh đánh cướp siêu thị của mình, khí phách ngời ngời như vậy, không có chút cảm giác đau lòng nào, cũng rối rít bắt đầu phá cửa.

Người ta là ông chủ cũng khích lệ ủng hộ, hơn nữa còn dẫn đầu làm tấm gương tốt rồi, dĩ nhiên mình càng không có chút cảm giác áy náy nào.

Đoàn người không có cảm giác áy náy, nhanh chóng phá mở cửa, từ nửa bên cửa mở chui vào.

Siêu thị còn chưa buôn bán, cho nên hàng hóa còn chưa bày lên giá, mọi người thấy một cái siêu thị cực lớn rỗng tuếch, tự giác tập hợp ở hình trụ thạch đài bên cạnh kết hợp, đợi chờ chỉ thị kế tiếp của Hồ Hạo Thiên.

Hồ Hạo Thiên tuy là một trong những ông chủ của siêu thị, nhưng mà cũng không rõ ràng cách sắp xếp trong siêu thị cho lắm, không thể làm gì khác hơn là đề nghị mọi người chia làm hai tiểu đội đi tìm kho siêu thị.

Nhưng siêu thị này không hề giống những siêu thị bình thường, sắp hàng chỉnh tề.

Bên trong nó là một hàng lang thật dài.

Không nghi ngờ chút nào, mọi người đều bị cái siêu thị theo 'chủ đề cá tính ' này đánh cho hôn mê hết rồi.

"CMN, đáng lẽ ban đầu nên nghe lời bọn họ, làm hình vuông là được rồi, vòng tới vòng lui vòng cái rắm a, cửa cũng không tìm được." Hồ Hạo Thiên vừa mắng vừa theo đồng đội mình lên lầu hai.

Không gian siêu thị này thật lớn, tổng cộng chia làm bốn tầng, dưới đất là bãi đậu xe, lầu một là gian hỗ trợ khách hàng và đại sảnh, đi lên lầu hai mới nhìn thấy một chút hàng hóa bày ở đó.

"Chúng ta đi bên kia. . . . . ." Phan Đại Vĩ cũng chỉ huy nhóm người Bạch Thất lên lầu hai.

Phía sau mỗi người bọn họ đều đeo balo leo núi lớn, để dễ dàng lấy vật tư.

Nhưng lầu hai cũng rất lớn, vách tường màu xanh quân đội, trừ giá hàng hóa, bên trong một Zombie cũng không có, dĩ nhiên, một chút hàng hóa cũng không có.

"Nơi này thật lớn." Điền Hải nói.

"Hơn nữa không có Zombie." Lưu Binh nói.

"Nơi này có Zombie." Đường Nhược nói.

Mấy người còn lại rối rít quay đầu nhìn Đường Nhược.

Đường Nhược chỉ chỉ trên lầu: "Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên lầu."

Thật ra thì cô sử dụng tinh thần lực cảm thấy nơi này có Zombie mà thôi, trên lầu có lẽ có phòng ở của công nhân viên, dẫn đến số liệu Zombie trên lầu cũng không ít, tổng cộng có hai mươi mấy con, nhưng chắc là do đóng cửa, cho nên Zombie đều chỉ ở lầu ba, không đi ra ngoài.

Phan Đại Vĩ nói: "Người trẻ tuổi giỏi lắm, có thể nghe được tiếng bước chân trên lầu, đã như vậy, chúng ta phải đi lên lầu xem qua."

Lưu Binh nói: "Anh Phan, tôi cảm thấy được nhà kho phải ở dưới lầu , làm sao phải lên lầu trên tìm phiền toái a, chúng ta nên xuống lầu dưới tìm."

Phan Đại Vĩ nói: "Chúng ta phải dũng cảm đối mặt khó khăn, tại sao có thể lâm trận bỏ chạy, vì hòa bình của thế giới, vì vật tư cho tổ chức, chúng ta nhất định phải lên lầu ba."

Lưu Binh: ". . . . . ."

Nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!

Thật ra thì hai mươi mấy con Zombie đối với tiểu đội bọn hắn mà nói, thật đúng là không nhiều lắm, Bạch Thất cũng không có ngăn cản, đi theo lên lầu ba.

Lên lầu ba, dễ thấy không gian nhỏ hơn rất nhiều.

Nhìn một loạt cửa, cảm giác thật đúng là không ít phòng.

Phan Đại Vĩ nhìn một chút, nói: "Đây là chỗ ở của công nhân viên."

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu.

Phan Đại Vĩ nói: "Nếu nơi này là chỗ ở của công nhân viên, vậy thì chắc không có vật tư."

Mọi người lại gật đầu.

Phan Đại Vĩ nói: "Nếu đã không có vật tư, chúng ta sẽ mở cửa từng gian phòng một, xử lý Zombie."

Mọi người: ". . . . . ."

Phan Đại Vĩ nhìn lướt qua bốn người một cái, nói với Lưu Binh: "Cho dù không có vật tư, bằng thân thủ của chúng ta, xử lý lũ Zombie này cũng là chuyện dễ dàng, nếu đã tiện tay thì nên làm thêm chuyện tốt cho xã hội, diệt trừ vài con Zombie, có cái gì không được đâu. Người trẻ tuổi không nên chỉ muốn đầu cơ trục lợi. . . . . ."

Một câu nói sâu sắc vì đại nghĩa như vậy, bốn người khẳng định không có cách nào phản bác, như vậy, để cho một mình Lưu Binh mở cửa dẫn Zombie, sau đó Điền Hải ném lôi cầu đánh Zombie thôi.

"Đúng, chính là như vậy, đi hình chữ S, vô cùng tốt, giữ vững. . . . . . , Lại đến, phong cách một chút, OK, OK, bên trái, sang bên trái, tốt, lại sang phải, vòng một vòng sau đó trở lại . . . . . Giữ vững . . . . . ."

"Lôi cầu, lôi cầu, lớn hơn một chút, phóng tiếp, đúng đúng. . . . . . Lại tới. . . . . ."

Hình ảnh quỷ dị như thế, lại diễn ra một lần nữa.

Khi mới bắt đầu, Bạch Thất cũng sẽ ném lưỡi dao ra, giết mấy con. Sau đó, nhìn Phan Đại Vĩ chỉ huy hai người, trấn định tự nhiên, sau đó hai người dưới sự chỉ huy của ông ta cũng thành thạo, cho nên không ném dị năng nữa. Ngược lại vào phòng ngủ tìm kiếm vật tư cùng Đường Nhược.

Thật ra thì bọn họ tạm thời cũng không thiếu vật tư, có điều Bạch Thất kiếp trước làm thợ săn ba năm, trong chốc lát thật sự không thể thay đổi thói quen đi đâu cũng phải càn quét một lượt.

Trong phòng ngủ không có bao nhiêu đồ ăn, thỉnh thoảng cũng có thể tìm được mấy gói khoai tây chiên cùng mấy hộp bánh bích quy. Phòng ngủ trên lầu ba, toàn bộ quét sạch một lần, cũng phát hiện được hai mươi mấy cốc mì tôm, mười mấy túi khoai tây chiên cùng bánh bích quy còn cả đồ uống.

Hai người đặt những thứ đồ này ở lối đi nhỏ ngoài hành lang để Lưu Binh sắp xếp.

Lưu Binh bị Phan Đại Vĩ chỉ huy đã mệt đến ngồi phịch dưới đất, nhìn thấy những thứ này, thắt lưng không mỏi chân đã không đau, trực tiếp đứng lên mà bắt đầu cất đồ vào trong balo.

Bạch Thất cũng đi qua dùng lưỡi dao đào tinh hạch.

Phan Đại Vĩ đã vào tìm đồ trong các phòng ngủ. Không phụ kỳ vọng của ông, cũng tìm được vài cuốn tạp chí, cũng giống với những cuốn hôm qua hắn lấy được.

Quên đi, có còn hơn không, cho dù là hàng cũ lặp lại, cũng là di vật trước tận thế rồi, về sau cũng là đồ cổ!

Lúc đi ra mấy người Bạch Thất đã đào xong tinh hạch, năm người làm xong chuyện riêng của mình, tiếp chính là xuống lầu lần nữa tìm kho siêu thị.

Năm người bên này vừa mới xuống lầu, đã nghe được thanh âm một người trong đội xe: "Bên này, dưới tầng hầm bên này, phát hiện kho hàng rồi!"

Một nhóm người gấp gáp lao xuống dưới tầng hầm.

Xuống dưới một tầng hầm, đã thấy cửa kho hàng siêu thị kia không khác gì cái lô cốt.

"Anh Hồ, không hổ là sản phẩm đầu tư từ Cảnh Thái , một siêu thị mà thôi, làm cho giống như một cái địa đạo, cửa kho hàng thì càng hay rồi, quả thực là giống hệt cửa phòng ngự căn cứ quân sự."

Thật sự Hồ Hạo Thiên cũng rất buồn bực, ban đầu phụ tá của anh mang bản kế hoạch tới, đưa cho anh nhìn, anh còn cảm thấy siêu thị lấy chủ đề ' tàu ngầm ' này rất mới mẻ độc đáo, không chỉ khen ngợi một phen, còn đề ra ý kiến, khiến cho nơi này phức tạp hơn chút nữa.

Hiện tại mình tiến vào, mới biết được quyết định ban đầu ngu xuẩn đến cỡ nào!

"Kho hàng hình như khóa rồi."

"Vậy thì phá cửa!"

Ông chủ siêu thị chính nghĩa vô tư như thế, thẳng thắn đánh cướp chính mình, mọi người nào dám chậm trễ, rối rít phóng dị năng phá cửa.

Cửa kho hàng cũng chỉ là làm giống như cửa lô cốt mà thôi, không phải thật sự chế tạo giống hệt độ dày lẫn độ cứng, tất nhiên không được một lát, đã bị mọi người phá ra một lỗ hổng lớn.

Chương 48: Bình ắc quy

Bên trong từng dãy thùng xếp chỉnh tề ở đó, phía trên còn có phân loại, viết rõ ràng là vật gì.

"Ố! Supermarket! Ta tới rồi!"

Vật tư nhiều như vậy, balo leo núi sau lưng mọi người thật sự bé nhỏ, bởi vì cái balo này ngay cả một thùng mì ăn liền cũng không bỏ đủ!

Hồ Hạo Thiên nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy cửa vận chuyển hàng hóa của kho hàng, là mở từ bên trong ra.

Tất cả mọi người cũng nhìn thấy, đứng ở cửa, nhìn về phía Hồ Hạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thấy Hồ Hạo Thiên mở cửa ra.

Bên ngoài có Zombie, cũng may không nhiều lắm.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Zombie, người có dị năng đánh xa sử dụng dị năng, sau một lần đánh phá, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Zombie ngoài kia nữa.

"Đi tìm cái xe tải đến , chúng ta có nhiều xe như vậy cũng không mang đi được bao nhiêu thứ." Hồ Hạo Thiên nói.

Mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, cho nên chia nhau làm hai tổ như lúc trước, đi tìm xe tải.

Vốn là gần kho hàng siêu thị cũng có xe tải, không bao lâu, tổ Hồ Hạo Thiên đã đi tìm một chiếc xe hàng hai tấn bốc xếp và vận chuyển.

Mở cửa xe hàng, phát hiện bên trong cũng không thiếu đồ uống chưa tháo dỡ.

Đã như vậy, vậy thì tiếp tục chất lên xe, cho đến không nhét được nữa mới thôi.

Chín người lại bắt đầu kiêm chức làm công nhân bốc vác siêu thị, tháo dỡ hàng mất hai giờ đồng hồ.

"Ngọa tào, trước kia còn cảm thấy một siêu thị, thuê những ba mươi công nhân bốc vác quả thực quá phí tiền, ai biết công việc thể lực này còn lao lực hơn cả công việc đầu óc." Mặc dù Hồ Hạo Thiên thức tỉnh dị năng hệ Thổ, sức lực cũng không hề yếu hơn trước kia, tùy tiện chuyển mười mấy phút đồng hồ cũng không có chuyện gì, liên tục hai giờ thì thật sự cảm thấy chịu không nổi.

"Anh Hồ, hiện tại cũng không thể trả lương bằng cách tính tiền công cho đông đảo lao động như trước kia, hại chúng ta. . . . . ."

"Đúng vậy, anh Hồ, chúng ta đều là công nhân viên tốt, hiện tại nếu đều bãi công, một mình anh vội không được . . . . . ."

Hồ Hạo Thiên vịn tường nói: "Sao có thể được, hiện tại các vị đâu phải công nhân viên của tôi, hiện tại chúng ta đều là anh em tốt, chỗ nào còn có tiền lương, dĩ nhiên là phải chia đều!"

Mọi người cũng chính là đang chờ những lời này, cho nên càng thêm ra sức.

Xe vận tải chất đầy, xe mọi người cũng chất đầy, mới chỉ mang đi một phần tư kho hàng, đoàn người quyết định đi về trước, xế chiều lại tới vận chuyển.

Hồ Hạo Thiên cho rằng chỗ đồ này đặt ở trong biệt thự, an toàn hơn để ở đây. Bởi vì bên trong biệt thự có một hệ thống bảo an, Ngay cả cửa sổ cũng là thuỷ tinh chống đạn công nghiệp, dĩ nhiên phải an toàn hơn những cửa hàng siêu thị này hơn rất nhiều.

Một nhóm người chậm chậm rãi rãi lái về ' Hoàng Đình '.

Buổi sáng mọi người rời đi, đã quét sạch một nhóm Zombie lắc lư tới đây, khi trở về, tự nhiên đuôi xe lại có một nhóm Zombie tư thế vặn vẹo, mặt mày khó ưa bám theo.

Mọi người trong đoàn xe phối hợp với nhau hai tuần, cũng đánh ra kinh nghiệm rồi, không chỉ có tiểu tổ kỳ dị ba người Phan Đại Vĩ, còn có tổ bạo lực bốn người Hồ Hạo Thiên, còn có tiểu tổ hai người nghịch thiên Bạch Thất.

Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Zombie đuổi theo phía sau đã hoàn toàn nằm xuống.

"Anh Hồ, chúng ta dùng tường vây lại nơi này đi, nếu không mặc dù phòng ốc bền chắc, chỉ sợ vạn nhất a, vây tường lại cũng có thể để vợ con chúng ta ra ngoài đi lại trong sân một chút." Đây là người có dị năng hệ Thổ trong tổ Hồ Hạo Thiên, La Tự Cường.

La Tự Cường lúc trước ở thành phố H cũng là một nhà quản lý bất động sản, sau tận thế, đưa theo vợ con trốn ra được, gặp Hồ Hạo Thiên nên vẫn luôn đi theo.

Hiện tại tạm thời mọi người cũng không thể đi tới chỗ quân đội ở khu Tây, phải đặt chân ở chỗ này rồi, tự nhiên muốn chuẩn bị an cho nơi này an toàn hơn chút nữa.

Hồ Hạo Thiên nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc.

Mặc dù khu biệt thự hầu như là không có ai ở lại, nhưng khu cao ốc bên này nhân khẩu lại rất cao, thỉnh thoảng sẽ có mấy con Zombie lắc lư tới đây.

"Được, để cơm nước xong chúng ta đi siêu thị chở vật tư về, buổi tối chúng ta tập trung đến phòng của tôi triển khai cuộc họp, lập kế hoạch cho sau này."

Đoàn người trở về nhà ăn cơm trưa, đoàn vật tư của mọi người vốn cũng không thiếu, chưa cần phân chia những thứ đồ mới chở về này

Ba người Bạch Thất bận rộn từ sáng sớm, cơm nước xong lại phải tập hợp. Không thể nhàn hạ thoải mái nấu ăn được, Đường Nhược trực tiếp lấy thức ăn nấu sẵn lúc trước, gọi hai người tới đây ăn.

Sau khi ăn xong, chính là thời gian lại đến siêu thị chuyển đồ.

Buổi chiều tới tới lui lui hết bốn lần, mới đem về hết mọi thùng hàng.

Trước khi đi, Lưu Binh còn đứng ở bên cạnh góc tường trong kho hàng nói: "Này bên cạnh có âm thanh."

"Tiếng gì thế, Zombie ở đây đều bị giết sạch rồi mà." La Tự Cường hết sức tò mò.

Mọi người đều quay đầu nhìn Hồ Hạo Thiên.

Không có biện pháp, ai bảo anh là ông chủ của nơi này, hiểu rõ nơi này nhất.

Hồ Hạo Thiên suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

Đột nhiên, trong đầu vụt sáng: "Có phải âm thanh có cái gì chạy điện hay không."

Lưu Binh nói: "Đúng, là tiếng máy phát điện đang chạy, không nghĩ tới nơi này của anh Hồ, anh tân tiến như vậy, còn có máy phát điện dự bị chạy thời gian dài như vậy."

Hồ Hạo Thiên: "Ban đầu đều ấn theo quy cách cao nhất để chế tạo, cái bình ắc-quy này dường như còn không thuận tiện!"

Mạng lưới điện quốc gia đã bị ngắt, biệt thự không có điện, nếu có bình ắc-quy nối vào mạng lưới điện, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện.

Lưu Binh tự nhiên hỏi: "Anh Hồ, bình ắc-quy của anh là dùng cái gì nạp điện a, năng lượng mặt trời?"

Hồ Hạo Thiên nhớ lại: "Hình như là nạp điện vào bình ắc-quy, không phải là năng lượng mặt trời."

Mọi người rối rít cảm thấy đáng tiếc, bình ắc-quy cũng phải thông qua nạp điện mới có thể sử dùng, như vậy lấy về, đoán chừng cũng không thừa nổi bao nhiêu điện.

Lưu Binh nói: "Không có chuyện gì, loại chuyện nhỏ nhoi này, sửa lại bên trong bình ắc-quy một chút, gắn tấm năng lượng mặt trời lên trên, là có thể nạp điện rồi, chỉ cần bình ắc-quy khá lớn là có thể cung cấp lượng điện dùng cho cả ba nóc biệt thự."

Sửa lại một chút. . . . . .

Khóe miệng mọi người đều co rút

Hồ Hạo Thiên chỉ ra một sự thật: "Vấn đề hiện tại là, không ai biết, sửa lại một chút . . . . . ."

Lưu Binh cười cười nói: "Em có thể làm, chuyên ngành của em chính là cái này, tổ nghiên cứu của bọn em còn đang xin độc quyền nữa à, đáng tiếc còn chưa xong đâu, đã tận thế rồi. . . . . ."

Nhân tài.

Đã có nhân tài ở đây, vì để chất lượng cuộc sống cảu mọi người tốt hơn, nhất định phải tìm được bình ắc-quy kia.

Chương 49: Kĩ thuật Lam Quang

Đáng tiếc chỗ này quá phức tạp, bàn đi bàn lại càng rắc rối hơn.

Hồ Hạo Thiên giận dữ: "Lúc trước ông đây điên rồ mới quyết định siêu thị làm theo chủ đề "Tàu ngầm', ngầm cmn."

Nếu là tàu ngầm thì loại như máy phát điện này chắc sẽ ở khoang thuyền cuối cùng. Nhỡ về sau thực không tìm thấy thì nghe chỗ nào có âm thanh thì phá tường.

Đối với loại phương pháp hung tàn bạo lực này thì mọi người đã làm nhiều lần rồi nên lần này vô cùng thuận tay .

Khi phá xong bức tường thấy đồ vật bên trong thì mọi người mới bắt đầu hối hận.

Lưu Binh vô cùng đau đớn: " Bà mẹ nó, đây là phòng lạnh, còn là phòng lạnh chứa thực phẩm."

"Bị chúng ta đập thành hố to như thế giờ phải làm sao, hơi lạnh bay hết thì đến lúc đó đồ ăn hỏng hết rồi."

Buổi tối tận thế vô cùng lạnh nhưng ban ngày lại cực kỳ nóng. Nếu không có hơi lạnh thì những đồ ăn này chỉ để được hai ngày là hỏng.

"Chạy nhanh đi lấy chăn bông nhét vào lỗ trước đã." Hồ Hạo Thiên phản ứng nhanh chóng lập tức bố trí nhiệm vụ cho mọi người. "Lưu Binh đi vòng quanh xem bình ác quy còn bao nhiêu điện."

"Trên lầu có phòng ngủ, Zombie ở đó đã bị chúng ta thanh lý sạch sẽ rồi." Điền Hải nói xong rồi mang theo một đống người chạy lên lầu lấy chăm bông và tấm ván gỗ.

Mọi người rối rít hành động, Lưu Binh cũng nhìn qua lượng điện: "Đại thái còn có thể chạy được ba ngày."

Sau ngày thứ ba tận thế thì toàn bộ thành phố đều mất điện, cái phòng lạnh này dựa vào bình ắc quy chạy được một tháng là hết. Xui mà đến muộn thì nhóm thực phẩm trong phòng lạnh này chắc hỏng hết.

Hồ Hạo Thiên nói: "Chúng ta có thể trong vòng ba ngày tìm được tấm năng lượng mặt trời không?"

Bạch Thất lấy bản đồ cả nước từ trong balo ra rồi lật đến trang có khu nam thành phố A."

Mọi người thấy anh lấy bản đồ ra: "...."

Thế nào là loại chuẩn bị , có bản đồ cả nước thì thôi đi hơn nữa từng địa điểm còn ghi chú rõ ràng.

Bạch Thất cẩn thận tìm một lát rồi nói: " Cách chỗ này khoảng 120km, chỗ kỹ thuật Lam Quang có."

Kỹ thuật Lam Quang là một nhà xưởng lớn chế tạo tấm lưới năng lượng mặt trời.

Hồ Hạo Thiên cũng là người chạy hai đầu thành phố A-H, nghe Bạch Thất nói thế cũng nhớ tới vì vậy nói: " Đã thế thì ngày mai chúng ta đi đến đó lấy về."

Lưu Binh tính toán biệt thự dùng lượng điện hết khoảng 270 tấm.

" Đến lúc đó phóng trên nóc nhà, nếu như không đủ chỗ thì để ở trước sân, dù sao biệt thự lấy ánh sáng cũng khá tốt.

Đã có kế hoạch rồi nên mọi người tạm thời về nhà. Buổi tối ăn ở biệt thự của Hồ Hạo Thiên, hôm nay đạt được mùa thu hoạch nên mọi người cũng không khách khí đem hết đồ ăn của nhà mình ra. Lấy thực phẩm từ trong phòng lạnh ra để nấu lẩu.

Coi như trừ ba người Bạch Thất ra thì từ lúc xảy ra tận thế đến nay mọi người mới được ăn no đến vậy. tuy tình huống bên ngoài không lạc quan nhưng ít nhất mọi người vẫn còn sống, cố gắng sống thoải mái hơn.

Mới sáng sớm dị năng giả của đoàn xe tập trung ở cửa xuất phát đi kỹ thuật Lam Quang thành phố A. mọi người dự định đi mất một ngày qua đêm ở đó rồi hôm sau quay về.

Lần này ra ngoài vẫn là chín người cũ, còn bảy người không có dị năng sẽ ở trong biệt thự chỉ cần khóa chặt cửa lại là được.

Bình thường 120km đi mất khoảng 3h nhưng sau tận thế Zombie trên đường quá nhiều, sau khi tiêu hao hết dị năng mệt mỏi vô cùng mới thấy được trình độ tụ tập của Zombie thành phố A lúc buổi tối. Cho nên cảm thấy qua đêm ở chỗ an toàn tốt hơn đi suốt đêm.

Cầm cũng khá nhiều đồ đạc, các loại chăn bông đều là thứ cần thiết, vì phòng ngừa vạn nhất nên cầm thêm rất nhiều lương thực cho vài ngày.

Mặc dù Đường Nhược có không gian nhưng vì không bị lộ nên ba người cũng mang theo rất nhiều vật phẩm.

Đêm qua đã nghiên cứu thảo luận vị trí cụ thể của kỹ thuật Lam Quang, cho nên lần này không cần Bạch Thất dẫn đường để cho xe của Hồ Hạo Thiên dẫn đầu. Đương nhiên cũng bởi vì xe của anh chịu được va chạm mạnh. Đằng sau là xe tải lái ra từ siêu thị.

Vùng ngoại thành khu nam thành phố A là khu công nghiệp mới phát triển, có rất nhiều công ty lớn tụ tập ở chỗ này, các công ty lớn tọa lạc ở hai bên đường nhưng giữa các công ty cách nhau khá là xa.

Trên đường có quá nhiều Zombie, mọi người chậm chạp dừng lại để càn quét đám Zombie phía trước nếu không với số lượng quá lớn này sẽ đụng ngã ô tô.

Có điều cũng may là đẳng cấp Zombie không quá cao thậm chí còn chưa tiến hóa, hơn nữa con đường này đi thông từ ngoại ô vào thành phố A nên Zombie liên tục lắc lư đi vào trung tâm thành phố.

Mọi người có thể ứng phó nhưng cũng có lúc không chịu đựng nổi.

Phan Đại Vĩ mặc kệ hình tượng bám vào cửa xe thở hổn hển: "Không được, không được, già rồi, ném mấy hại giống thôi mà cũng tốn bao dị năng."

Lưu Binh ở bên người Phan Đại Vĩ thuộc về loại dùng xẻng công binh chém giết, dị năng tốc độ của cậu ta ở sơ kỳ nhanh hơn tí mà hồi còn lại rất yếu: "Ông phan, ông cũng cầm xẻng đi giết Zombie đi, giết nhiều thì thuần thục."

Phan Đại Vĩ vất hạt dưa hấu ra, nó mọc thành dây leo dài quấn trụ hai Zombie phía trước.

"Dị năng thật là tốn khiến người ta khó chịu, nếu như dùng mãi không hết thì tốt biết bao."

Lưu Binh vung xẻng công binh giải quyết hai Zombie: "Hì hì, nếu dùng mãi không hết thì vô địch thiên hạ rồi, cháu có thể từ nơi này chạy thẳng một mạch đến thành phố H, thật sảng khoái."

"À, cháu xem dây đằng của chú có thể mọc đến tận bầu trời không, như kiểu nấm Mario trèo dây leo lên bầu trời ..."

Vẻ mặt Lưu Binh dại ra: "Chú định nói rằng chú leo lên bầu trời ăn tiền vàng chứ?"

Phan Đại Vĩ vất thêm một hạt dưa hấu ra: "Ai biết bầu trời có cái gì..."

"Chú ngốc à, trên trời chỉ có tầng khí quyển thôi."

Phan Đại Vĩ trợn mắt lên :"Đó là lúc trước, giờ ngay cả Zombie cũng có ai biết trên trời có cái gì đâu, không phát hiện ra máy bay không bay được trên trời à?"

"..." Lưu Binh

Nhất định phải đọc thật nhiều sách học cách cãi chày cãi cối.

Hai người đó méo mó định thảo luận thêm nữa chứ.

Mà Zombie cũng không vì hai người thảo luận mà ngồi xổm dự thính.

Chương 50: Muốn tín nhiệm

Cách không xa Điền Hải nhìn bọn họ rồi ném một lôi cầu lớn về phía Zombie rồi nhìn sang Bạch Thất hạ giọng nói: "Anh Bạch, em muốn..."

"Hả?" Bạch Thất một tay lôi Đường Nhược còn một tay ném băng đao về phía đầu Zombie, thấy Điền Hải lắp bắp hỏi thì không khỏi nhìn sang.

Điền Hải móc ra một cái túi. Bạch Thất biết rõ đó là túi chứa tinh hạnh thế nên hiểu cậu ta muốn nói gì.

Bạch Thất quay đầu nhìn Đường Nhược: "Em thích đoàn xe này không?"

Đường Nhược đang cố gắng dùng tinh thần lực bao bọc vị bảo tiêu đang ra sức chém giết Zombie ở phía trước, nghe thấy Bạch Thất nói chuyện thì xoay đầu lại, gật gật đầu nói:"Thích chứ, mấy người này khá tốt."

Không có lục đục với nhau, cũng không có lừa lọc lười biếng, tất cả mọi người đều cố gắng đánh quái vật . So với mấy sinh viên hồi trước thì thấy tốt hơn nhiều

Bạch Thất ừ một tiếng rồi nói với Điền Hải: "Em đi chia đi, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng biết, không bằng hiện tại nói cho bọn họ biết coi như làm việc tốt."

Trải qua mấy lần đào thải thì mọi người trong đoàn xe có nhân phẩm đầy đủ, vì những người sợ chết chỉ lo cho mình đã lái xe tới căn cứ Biên Hòa rồi.

Đường Nhược thích đoàn xe này thì Bạch Thất cũng không ngại tín nhiệm đám người này. Nếu như những người này thực sự có thể tin tưởng thì anh cũng nguyện ý cùng mọi người thành lập đội lính đánh thuê.

Sau tận thế thì danh từ lính đánh thuê này sẽ lưu hành mọi căn cứ. Vì dị năng giả không thể một mình ra ngoài mà phải kết bạn mà đi mới an toàn. Thế nên sẽ thành hiện tượng mọi người tổ đội đi đánh quái. So với đội tạp nham 'thợ săn' thì lính đánh thuê an toàn cùng với hiệu suất cao hơn nhiều.

Điền Hải nở nụ cười vui vẻ gật đầu rồi chạy vội tới chỗ Lưu Binh.

Đường Nhược bọc một tầng tinh thần lực cho Điền Hải, nhìn xem Bạch Thất cười cười: "Như thế đội của chúng ta sẽ lợi hại hơn nhiều."

"Ừ" vui vẻ của cô lây sang Bạch Thất, đưa tay vuốt má cô: "Nếu như bọn họ phù hợp thì chúng ta sẽ ở lại đội xe này."

Đường Nhược mặt mày vui vẻ nói: " Vâng"

Mặc dù có Bạch Thất và Điền Hải nhưng đây là một xã hội vẫn cần lực lượng của nhiều người. Bọn họ cũng không thể nghịch thiên chỉ dựa vào mình có thể chinh phục thiên hạ.

À chinh phục thiên hạ để làm gì vậy?

Lưu Binh giải quyết xong một con Zombie thì trông thấy Điền Hải tới, ngoắc ngoắc gọi: "Tiểu Hải, tới đấy giúp chúng ta giết thêm mấy con, ông Phan chậm quá, quấn cả buổi mới được hai con."

Phan Đại Vĩ cũng không có dừng lại dị năng trong tay, hừ hừ một câu: "Anh bạn nhỏ, không kính già yêu trẻ là không có nhân phẩm đấy."

Lần này Lưu Binh đã biết cãi cùn: "Chú đã thừa nhận mình già thì tốt rồi."

Điền Hải đưa cho Lưu Binh một cái túi. Lưu Binh ngừng tay rồi hỏi: "Cái gì thế?"

Điền Hải nói: "Hết dị năng thì cầm lấy hấp khẽ là được."

Phan Đại Vĩ đổ đồ trong túi ra. Đồ vật chính là tinh hạch màu xanh da trời mà bọn Bạch Thất đào từ trong đầu Zombie.

Lưu Binh 'ah' một tiếng rồi bị Phan Đại Vĩ bịt mồm lại: "Cháu bé họng đi, cháu muốn làm minh tinh miễn phí đi hấp dẫn Zombie à?"

Ông và Lưu Binh mỗi người một tinh hạch hít lấy, một cỗ lực lượng trong veo từ huyết mạch trên tay truyền vào trái tim, thử một chút quả thật cảm thấy dị năng sung túc hơn.

Phan Đại Vĩ nói: "Tiểu Điền à, cháu sai rồi, vì tổ chức vì nhân dân cháu phải nói cho chúng ta sớm hơn mới phải, ít ra phải nói cho chú biết trước, cháu như bây giờ là phá hoại tình bạn tốt đẹp giữa hai chúng ta, chú tin tưởng cháu như thế, vậy mà cháu không thể ý tới cảm thụ của chú.."

Điền Hải: "..."

Lưu Binh nói:"Chú Phan, không bằng chú trả nó cho cháu, sau đó coi như chú chưa nghe thấy bao giờ."

Phan Đại Vĩ nói: "Sao được, cái gọi là biết tốt hơn là không biết, Tiểu Điền đã nói cho chú biết thì sao chú có thể coi như không biết, Tiểu Điền cháu yên tâm, nhất định chú sẽ lợi dụng hết cái ngọc xanh này..." Nói xong còn vỗ vỗ vai Điền Hải, " Nhóc con thật tốt bụng, tốt tốt, cháu và thằng nhóc họ Bạch kia cũng tốt bụng lắm, trẻ nhỏ dễ dạy."

Ông cũng thừa biết nếu không có sự cho phép của Bạch Thất thì thằng nhóc ngốc Điền Hải chắc chắn sẽ không lộ bí mật.

Đã có tinh hạch bổ sung nhưng tốc độ của đoàn xe cũng không nhanh hơn bao nhiêu, bởi vì nhân số chỉ có vậy.

Có điều Bạch Thất cũng không có giữ lại mà giao 'bí mật' này cho Hồ Hạo Thiên. Hồ Hạo Thiên há hốc mồm ra, mãi sau đó mới bình tĩnh lại. Người ta phát hiện ra bí mật mà còn chia sẻ với mình, chẳng lẽ còn muốn ghét bỏ vì nói muộn hay sao.

Anh hiểu rõ lấy năng lực của Bạch Thất và Điền Hải thì không cần theo bọn họ, đi đâu cũng có thể sống tốt. So sánh đối lập rõ nét chính là bốn ngày trước bọn họ như người rừng châu phi trở về còn ba người Bạch Thất ở biện thự như đi nghỉ dưỡng.

Hồ Hạo Thiên đã biết tác dụng của tinh hạch nên cũng không có che giấu mang đi chia sẻ với mọi người trong đoàn xe. Mọi người ôm lấy Hồ Hạo Thiên hai mắt đẫm lệ, nhưng nghĩ lại thì ba ngày trước bọn Bạch Thất đã đào tinh hạch rồi. Hồ Hạo Thiên cũng nói là do Bạch Thất chia sẻ. Vì vậy mọi người rất cảm kích Bạch Thất mặt than.

Kế tiếp mọi người trong đoàn xe càng cố gắng đánh Zombie. Dù sao đánh một con thì là một tinh hạch, một tinh hạch chính là một phần lực lượng.

Mọi người hào hứng vừa đánh Zombie vừa đào tinh hạch, trên đường đi mọi người cũng phát hiện ra một vấn đề chính là muốn hút là có thể hút. Hình như có hạn chế trong ngày, Hồ Hạo Thiên cùng Bạch Thất thảo luận vấn đề này.

Bạch Thất nói: "Tôi cũng không rõ lắm, lúc trước ngoài ý muốn phát hiện ra, lúc đó dị năng không mạnh lắm còn phải trốn trong rạp hát, mỗi ngày sử dụng cũng không nhiều, sau đó đi theo đoàn xe thì hình như mỗi ngày chỉ có thể hút 5 viên thôi."

Hồ Hạo Thiên là doanh nhân khôn khéo đã hiểu ý Bạch Thất nói: "Ý của cậu là cái này không chỉ bổ sung dị năng mà còn có thể khiến dị năng mạnh hơn?"

Bạch Thất nói: "Có lẽ thế, dù sao tôi thấy dị năng hiện tại mạnh hơn lúc mới thức tỉnh nhiều." Nói xong còn thả ra năm thanh đao băng giải quyết một đống Zombie.

Nghe xong rồi lại thấy tận mắt thực lực của Bạch Thất thì mọi người sôi máu lên. Dị năng cường đại đại biểu cho cái gì, chỉ cần là đàn ông có nhiệt huyết thì không ai hy vọng mình có năng lực khiến mọi người phải nhìn lên.

Hơn nữa vừa rồi Bạch Thất thi triển ra dị năng thật sự rất mạnh mẽ lại đẹp trai nữa. Zombie trên đường cũng không cản nổi bước chân của mọi người, sau năm giờ mới tới cửa kỹ thuật Lam Quang.

Kỹ thuật Lam Quang là công ty lớn chuyên sản xuất đồ năng lượng mặt trời, đoán chừng bên trong có mấy nghìn công nhân.

Đám người ở cửa ra vào nhìn vào bên trong. La Tự Cường nói: "Chỗ nào là khu ký túc xá? Chúng ta tránh chỗ đó ra."

Đường Nhược đứng ở cửa ra vào phóng ra tinh thần lực cảm thụ một phát thì phát hiện tòa nhà năm tầng tận cùng bên trong khu phía đông là khu ký túc xá.

Lưu Binh nói:"Loại công ty này thì ký túc xá phải 5-6 tầng, thấy cửa sổ hay ban công có phơi quần áo thì tránh đi."

Mọi người thấy cũng đúng nên tự tách ra làm hai tổ nhỏ, cẩn thận bước vào cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro