Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Buổi tối hôm đó, mặc dù ta cật lực phản đối, nhưng tiểu thúc vẫn đội mưa đi về. Khi thúc đi ta đưa cho thúc một cây dù, còn nằng nặc bắt thúc ấy mặc thêm chiếc áo khoác của ta.

Quyển sách vật lí tiểu thúc đội mưa mang đến cho ta, ta đặt bên gối, mỗi lần nhìn nó ta như nhìn thấy hình ảnh mong manh của tiểu thúc.

Sau đó ta càng nỗ lực học hành, cũng thỉnh thoảng tham dự đủ loại hoạt động trong trường, bất luận là thành tích, thể dục hay là hoạt động xã hội, ta đều không thua kém ai.

Năm nhất cứ như vậy kết thúc trong bận rộn, cuối kì ta với thành tích ưu tú lấy được học bổng.

Ngay khi ta vừa lấy được học bổng, tin báo tử của ba được truyền đến, nghe nói là vì ăn chơi thiếu quá nhiều tiền, kết quả bị người ta chém chết dưới cây cầu nhỏ trong thôn. Sau đó thì tiền học bổng của ta toàn bộ phải dùng để lo hậu sự cho ba.

Cao trung năm hai ta bắt đầu gia nhập vào hội học sinh, là một cán bộ xuất sắc trong hội học sinh, đến cuối kì các hạng mục danh dự cứ như hoa tuyết ùn ùn kéo đến.

Kỳ nghỉ đông, nghỉ đặc biệt muộn, nghỉ đến ngày thứ ba đã là đêm 30 tết rồi.

Buổi tối đêm 30, tuyết rơi nhiều, hoa tuyết trắng xoá bay lả tả làm mặt đất hoá thành một màu trắng xoá.

Ông nội, mẹ, tiểu thúc và ta, từ chập choạng thì luôn quây quần bên lò sưởi gói sủi cảo. Tuy cả nhà ngồi bên nhau, nhưng không ai nói chuyện. Tuy lò sưởi đã mở lớn nhất, nhưng vẫn không ấm chút nào.

Ngoài cửa tiếng pháo hoa vang lên từng đợt từng đợt, niềm vui năm mới một chút cũng không truyền được vào ngôi nhà khiếm khuyết sinh khí.

Nặng nề ăn hết bánh cảo, lại trầm trọng bắt đầu xem tivi.

Trong tivi chiếu chương trình tiến hành mừng năm mới, thường nghe thấy tiếng cười vui, như đang châm chọc gia đình không có hoan lạc này.

Tuy không muốn ở trong nhà, nhưng không được tự do làm việc khác. Cho đến 11h30 chuẩn bị dây pháo, ta mới được ra khỏi ngôi nhà dường như thiếu không khí đó.

12h đúng đốt pháo là một truyền thống cũ, khi ba còn sống đều là do ba châm ngòi, năm nay đổi thành ta và tiểu thúc.

Hai người chúng ta ra trước cửa nhà, thắp nhang, treo dây pháo lên, sau đó cùng nhau ngồi trên thềm nhà chờ đến 12h.

Ta vén tay áo nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ của mình, còn thiếu 15 phút.

Tuyết vẫn lả tả rơi xuống, cảm thấy hơi lạnh, ta kéo lại cổ áo.

“Tiểu thúc, lần đầu chúng ta gặp mặt, cũng dưới một trận tuyết lớn như vậy.”

“Phải ha.”

“Ta còn nhớ, hôm đó khi thúc đi qua cạnh ta thì trừng ta một cái.”

“Có sao? Ta không nhớ.” Tiểu thúc hơi nghi hoặc sờ sờ mái tóc bên tai.

“Gì chứ, thì ra tiểu thúc không nhớ sao, hại ta luôn nghĩ ấn tượng đầu tiên của mình để lại cho tiểu thúc rất tệ.”

“Chắc có lẽ là vì khi đó trông ngươi rất giống một tiểu thiếu gia, ta đố kị với ngươi thôi.”

“Ta là một đứa nhỏ không ai thương đó.”

“Bây giờ không phải nữa rồi, không đúng sao?”

Tiểu thúc nghiêm túc nhìn ta, tuyết trắng rơi trên hàng mi dài của thúc, trông rất kiều diễm.

Ta sung sướng gật đầu, kéo bàn tay lạnh lẽo của tiểu thúc qua nắm thật chặt.

12h đúng, ta và tiểu thúc mỗi người một bên, châm lửa vào dây pháo treo hai bên cửa.

Tiểu thúc hình như là lần đầu tiên đốt pháo, tiếng pháo nổ lên sau khi châm ngòi doạ tiểu thúc mãi trốn trong lòng ta, ta vui vẻ ôm lấy cơ thể tinh tế của thúc, cảm nhận mùi thơm đặc biệt trên người thúc.

Ngày tết vì ông nội ngày nào cũng ở trong nhà, cho nên ta không có nhiều cơ hội được tiếp xúc với tiểu thúc. Ban ngày rảnh rỗi ta dạo chơi tứ xứ trong thôn, tết nguyên tiêu mùng mười năm nay nghe nói trên huyện có hội hoa đăng, vì vậy lúc về nhà ta lén đi tìm tiểu thúc.

“Tiểu thúc, đêm tiết nguyên tiêu ta đưa thúc lên huyện thành xem hoa đăng có được không?”

Tương phản với bộ mặt hứng thú của ta, tiểu thúc khó xử cúi thấp đầu không nói chuyện, thấy tiểu thúc như vậy, không cần nói ta cũng biết lại là vì ông nội rồi.

“Tiểu thúc tại sao thúc sợ ông nội đến vậy? Ổng không vui thì không vui đi! Thỉnh thoảng chọc giận ông cũng không làm ông chết được đâu!”

“Tiểu Viêm ngươi không được nói những lời như vậy!”

Khẩu khí của tiểu thúc rõ ràng là đang giận, ta đành phải ngậm miệng lại.

Im lặng rất lâu, tiểu thúc mở miệng nói: “ Ta …. thật sự không muốn làm cho ba giận, cho nên vẫn là không nên đi.”

“Bỏ đi bỏ đi, không đi thì không đi, ta về nhà đây.”

Lần nào cũng là vì ông nội, ta không hiểu rút cục tiểu thúc đang sợ cái gì, lần này mà nói ta không giận tuyệt đối là xạo đó.

Ta giọng lưỡi không thiện vứt lại một câu nói, rồi chạy vào nhà mình.

Đêm tiết nguyên tiêu, trời vừa tối, thì đã có người đến tìm ông nội cùng đi ra ngoài.

Khi ông nội đi ta núp trong nhà, từ cửa sổ nhìn thấy ông nội đứng ở trước cửa nhà quát tháo tiểu thúc một trận, sau đó lại dặn dò gì đó mới cùng mấy người bạn kia đi ra ngoài.

Ta đóng cửa sổ nằm trên giường ôm đầu, suy nghĩ có nên đi tìm tiểu thúc không.

Nhưng từ hôm nổi cáu với thúc xong, ta không tìm tiểu thúc nữa, hơn nữa cho dù bây giờ đi tìm thúc, chưa chắc thúc ấy sẽ đồng ý.

Lòng ta đang nhiễu loạn, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, là tiểu thúc đang mặc chiếc áo bông dày, mặt thúc hơi đỏ, giống như bị lạnh mà đỏ lên vậy, có lẽ thúc ấy đã đứng ngoài cửa được một lúc rồi.

“Tiểu Viêm ta muốn đi xem hoa đăng, bây giờ mới nói có còn kịp không?”

Khi tiểu thúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào ta, ta nghe vậy, mừng rỡ ôm tiểu thúc vào lòng.

Vẫn là chiếc xe đạp cũ nát đã được ta sửa lại, ta luôn dùng nó để lên huyện và về nhà, bây giờ ta lại dùng nó chở tiểu thúc đi trên con đường ruộng lên huyện thành. Con đường nhỏ bị tuyết bao phủ không được dễ đi cho lắm, không cẩn thận thì cả người và xe đều trượt ngã rất nguy hiểm, ta đạp mỗi bước đều phải rất cẩn thận.

Thật ra huyện thành không lớn, nếu đi xe máy chạy khoảng hai mươi phút là dạo xong.

Trong huyện thành đâu đâu cũng treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, ánh sáng rực rỡ chói lọi. Có một số nơi còn đố đèn, ta hiếu kì lấy mấy cái xuống xem, kết quả phát hiện đều không giải được câu đố nào.

Bỏ cuộc chuyện đố đèn, ta và tiểu thúc đi dạo đến mấy chỗ bán đồ ăn vặt, cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Vì trên người gần như không có tiền, nên chỉ có thể nhìn thôi, sau cùng ta khó khăn lắm mới moi từ trong túi quần ra được một tệ, liền mua một xâu hồ lô ngào đường hai người cùng ăn.

Ta cứ chơi mãi chơi đến quên mất thời gian, kết quả khi về nhà đã là quá nửa đêm mười hai giờ.

Mời vừa bước vào nhà, đã nhìn thấy ông nội sắc mặt bất thiện, ông rõ ràng đang bị lửa giận thiêu đốt.

“Các ngươi đi đâu? Đến nửa đêm còn chưa biết đường về nhà!”

Cơn giận của ông nội hiển nhiên đang đổ vào ta, trải qua mấy năm trưởng thành, thể hình ta còn cao to hơn ông nội, cho nên từ lâu ta đã không còn sợ ông như lúc nhỏ nữa.

“Con đưa tiểu thúc ra huyện xem hoa đăng thôi.”

“Ta có cho phép mày làm như vậy không hả?”

Ông nội hét ầm làm hoả khí của ta cũng bốc lên, ta gân cổ lên chuẩn bị cãi đến cùng với ông nội, ai ngờ tiểu thúc lại đứng chặn trước người ta.

“Ba, là tại con, là con kêu Tiểu Viêm đưa con đi.”

“Không có chuyện của ngươi, tránh ra cho ta!”

Ông nội không phân nặng nhẹ nắm lấy cánh tay của tiểu thúc, đem tiểu thúc đẫy ngã trên đất, ta vội vàng đi qua đỡ thúc dậy, ông nội lúc này đã đứng trước mặt chúng ta từ trên nhìn xuống.

“Thằng nhóc ranh, ta nói cho mày biết, sau này không được đến gần tiểu thúc của mày nữa!”

Thái độ cao ngạo của ông nội khiến ta nổi giận.

“Dựa vào cái gì mà không cho con đến gần tiểu thúc! Năm xưa ông nội nhặt tiểu thúc về thì đã sao? Dựa vào cái gì mà tiểu thúc là của ông chứ!”

“Mày thật sự nghĩ rằng tiểu thúc của mày là do ta nhặt về sao? Nó là do ta dùng tiền mua về đó!”

“Giỡn chơi sao, cũng không còn là xã hội phong kiến nữa, hành vi này của ông căn bản chính là phạm pháp!”

“Ta cho mày biết, trong cái nhà này ta chính là vương pháp! Nhãi ranh như mày bớt ngang ngược đi!”

Ông nội phẫn nộ cầm cây ba-toong đánh ta, ta cắn răng ăn một cây, ông nội lại dùng tay kia túm lấy cổ áo ta, hung hăng trừng nhìn ta.

“Mày còn ngang ngược thì cút ra khỏi nhà cho tao, vĩnh viễn đừng về đây! Trường học cũng đừng đến nữa, tóm lại lão già như ta không nuôi nổi mày!”

“Ba! Đừng mà!”

Tiểu thúc nắm lấy gấu quần ông nội muốn cầu xin, lại bị đá ra một cách hung hãn.

“Mày quỳ xuống cho ta!”

Ông nội dùng cây ba-toong gõ gõ xuống đất, ta không cam tâm ngồi trên đất không hề động đậy.

“Quỳ xuống! Súc sinh! Mày không quỳ thì lập tức cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng quay về nữa!”

Cuối cùng ta vẫn phải thoả hiệp, thẳng người chậm chậm quỳ xuống trước mặt ông nội.

“Tiểu súc sinh! Ông nội mày cũng dám chọc! Không biết lớn nhỏ có phải không!”

Ông nội  vừa nói, vừa dùng cây ba-toong quất lên người ta, rất lâu rồi không bị đánh ta chỉ cảm thấy trên thân đau rát, liều mạng cắn chặt răng, thề có một ngày ta sẽ đưa tiểu thúc đi, vĩnh viễn không bước vào ngôi nhà này một bước!

Ông nội đánh đủ rồi, vứt lại một câu: “ Quỳ ở đây tới trời sáng cho ta!” Sau đó ông liền kéo tiểu thúc vô nhà.

Ông nội và tiểu thúc đi khỏi chưa bao lâu, tuyết đã ngừng kia lại lác đác rơi xuống, đầu gối của ta bị đông cứng từ đau đớn đến tê dại, trên người mỗi chỗ từng bị đánh đều đang kêu gào đau đớn.

Đêm hôm đó ta vẫn quỳ trong tuyết, cho đến khi không còn cảm thấy đau nữa, cũng không cảm thấy lạnh nữa, chỉ cảm thấy trước mắt tối mờ, không còn biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, ta sốt cao, trong mông lung nhìn thấy tiểu thúc khóc đến đỏ hai mắt, tiểu thúc nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương trên người ta, động tác của thúc vẫn dịu dàng như trước đây, thoáng một cái ta dường như lại trở về những năm tháng chúng ta nương tựa lẫn nhau trong quá khứ.

Thoa thuốc xong, ta mơ hồ cảm thấy tiểu thúc chui vào chăn của ta, dùng cơ thể ốm yếu của thúc từng chút sười ấm cho ta.

Nhưng đến khi ta khoẻ, bên cạnh lại không một bóng người, ta muốn tìm tiểu thúc, nhưng dù thế nào cũng không tìm được.

Hôm xuất phát trở về trường, ta đứng bên ngoài nhà ông nội đến mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là xoay đầu bỏ đi. Khi đi luôn cảm thấy sau lưng có một đôi mắt đang thầm lặng dõi theo ta, nhưng quay đầu nhìn thì cái gì cũng không có ….

Đến học kì sau của năm hai, bài tập càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay cả cuối tuần thời gian về nhà cũng không có. Từ kì nghỉ đông đến kì nghỉ mùng một tháng năm, ta chỉ gặp được tiểu thúc một lần, còn ông nội mỗi lần nhìn thấy ta sắc mặt đều không tốt, trong lời nói của ông đều có ý đuổi ta ra khỏi nhà.

Chớp mắt một học kì nữa đã trôi qua, nghỉ hè lại về nhà, tình hình cũng không có gì cải thiện.

Ta muốn gặp tiểu thúc muốn đến phát điên, nhưng mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể thông qua chiếc cửa sổ, từ xa nhìn hình bóng của tiểu thúc ra vào nhà.

Đêm mùa hè oi bức đến độ làm cho người ta không cách nào ngủ được, côn trùng lại ồn đến tâm phiền ý loạn, ta nằm trên giường lăn qua lăn lại, làm sao cũng không ngủ nổi.

Lúc này trời đã khuya khoắt, ta đột nhiên nảy sinh một ý niệm, ta muốn lẻn vào nhà tiểu thúc gặp mặt thúc, nói chuyện với thúc. Ta đã quá nhớ tiểu thúc rồi, cho dù ở khoảng cách gần như vậy, ta ngay cả việc đến gần thúc cũng không làm được, hiện thực như vậy làm cho ta gần như suy sụp.

Có ý tưởng, ta lập tức ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước nhà tiểu thúc, chầm chậm mở cửa sổ phòng tiểu thúc, trèo vô. Vào phòng ta mới phát hiện bên trong không một bóng người, ta rất hiếu kì tiểu thúc nửa đêm không ở trong phòng ngủ lại chạy đi đâu, nhưng lại càng làm cho ta thất vọng hơn.

Từ cửa sổ trèo ra ngoài, ta định trở về phòng mình.

Nhưng chính tại lúc này, từ phòng ông nội ở kế bên vọng ra âm thanh thu hút sự chú ý của ta.

“A ….. ư …..”

Âm thanh kiềm nén mang theo tiếng khóc nức nở, nghe như là tiếng của tiểu thúc, còn có một giọng mũi bất minh và tiếng vạc giường lắc lư phát ra tiếng động.

Ta thấy khó hiểu, phòng ông nội không khoá cửa, còn hé ra một khe hở, ta thông qua khe hở cố gắng nhìn vào căn phòng tối om. Dưới ánh trăng lờ mờ hai cơ thể đang quấn lấy nhau.

Không biết là phẫn nộ, không thể tin, kinh hãi hay là khó chịu, đầu của ta bị đủ loại tâm tình hỗn loạn mãnh liệt xung kích, một bước không vững ta nặng nề ngã trên sàn.

Ta không muốn ở lại chỗ này, càng không dám suy nghĩ người trong phòng là ai, họ đang đang làm gì. Ta cố gắng bò dậy, cũng không quản đã tạo ra tiếng động lớn thế nào, chỉ lảo đảo chạy về phòng mình.

Trở về phòng, ta tông cửa, sau đó dùng chăn mỏng che kín đầu, mặc cho như vậy có thể bị ngộp thở mà chết, cũng còn tốt hơn phải đối diện với hiện thực.

Đêm đó, ta không biết mình làm sao mà ngủ được, lúc tỉnh lại đã thấy tiểu thúc ngồi cạnh giường, ta lập tức xoay người đi lấy chăn phủ kín đầu.

“Tiểu Viêm ….”

Ta cảm thấy tay của tiểu thúc đang đưa ra sờ lên đầu ta, ta liền rụt đầu lại.

“Ta chỉ muốn đến nói một tiếng xin lỗi.” Tiểu thúc nói xong thì yên lặng một lúc, sau đó đứng dậy định đi.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, ta từ trên giường bật dậy, kéo lấy tay thúc, dùng sức đóng sầm cửa, vây lấy thúc đứng giữa ta và bản cửa.

“Nói cái gì là xin lỗi chứ? Tại sao phải nói xin lỗi?” Ta nhìn thẳng vào thúc ấy.

“Ta …. gạt ngươi.”

“Gạt ta cái gì? Chuyện với lão già đó hả?”

“Xin lỗi, ta mãi không nói ra được. Bây giờ ngươi cũng biết ta là người gì rồi, ta sẽ không đến gần ngươi nữa.”

Tiểu thúc xoay người qua lại muốn mở cửa, ta khư khư giữ lấy cánh cửa không cho thúc mở.

“Thúc không phải là tự nguyện có đúng không?” Ta từ trên nhìn xuống mà gặng hỏi, thúc ấy vẫn không nói gì.

“Thúc nói đi chứ! Mau nói cho ta biết sự thật đi!” Ta nôn nóng lắc lắc người thúc.

Tiểu thúc lại cúi thấp đầu, im lặng rất lâu mới chầm chậm nói: “ Là ta tự nguyện đó, thực ra ở cùng ba cũng không có gì không tốt, ta không được đi học, lại không biết làm việc gì, cái gì cũng làm không xong, được ba nuôi như vậy sẽ không sợ đói sợ rét, cũng không cần sống cuộc sống bữa no bữa đói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết rét, chết đói bên đường.”

“Thúc muốn nói, chỉ cần có thể cho thúc cuộc sống yên ổn thì ai cũng không sao? Ai có thể cho thúc cuộc sống tốt hơn, thì thúc sẽ đi theo người đó có phải không?”

“Tiểu Viêm ngươi rất thông minh.”

Nghe vậy ta như bị sét đánh trúng, ta không thể tin nổi tiểu thúc sao có thể nói ra lời như vậy, tiểu thúc của ta sao có thể là loại người vì tiền, vì cuộc sống an nhàn, mà cam tâm tình nguyện bán mình kia chứ? Tiểu thúc của ta sao có thể đi làm chuyện dơ bẩn như vậy chứ?

Tiểu thúc ở trong lòng ta luôn là thuần khiết không chút bụi bẩn, một tiên nhân từ trên trời xuống, vĩnh viễn cao quý như vậy. Nhưng tối hôm qua ta thấy và những lời hiện tại ta đang nghe, là gì chứ?

“Vậy những lời trước đây thúc từng nói với ta được coi là gì hả?” Ta không thể bỏ cuộc được.

“Ta thấy ngươi hình như có ý đối với ta, ta nhất thời hiếu kì nên ….”

Đả kích một lần nữa, khiến cho sức lực toàn thân ta đều mất hết. Ta thảm bại buông cánh tay giữ cửa ra, té bệt lên giường, tiểu thúc lập tức mở cửa chạy mất.

Tiểu thúc mà ta biết không phải là như vậy đâu ….

Tuyệt đối không phải!

Tiểu thúc của ta, dịu dàng lương thiện, thuần khiết không vấy bẩn, chỉ có thúc mới thật lòng thật dạ đối xử tốt với ta, chúng ta đã hẹn sau này phải sống bên nhau, cùng nhau hạnh phúc.

——————

“Tiểu thúc, chúng ta bỏ trốn đi! Chỉ cần thúc đi theo ta, ta sẽ không đi học nữa, chúng ta lên thị trấn đi, ta có thể đi làm công cho người ta, cho dù cực khổ mấy cũng được, ta sẽ nỗ lực làm việc kiếm tiền để thúc có một cuộc sống an nhàn hơn hiện tại!”

Phải đó, ta điên rồi, cho dù tiểu thúc không phải là người thuần khiết như ta luôn tưởng tượng cũng không sao, cho dù tiểu thúc vì tiền mà bán mình cũng không sao, cho dù tiểu thúc không yêu ta cũng không sao, chỉ cần có thể ở cùng tiểu thúc, bất luận chuyện điên cuồng đến đâu ta cũng bằng lòng làm, thậm chí không tiếc cái giá phải trả là tất cả.

Hôm nay nhân lúc ông nội ra ngoài, ta khó khăn lắm mới tìm đến tiểu thúc đề xuất ra thỉnh cầu chân thành của ta. Ta thậm chí đã quyết định, cho dù tiểu thúc không đồng ý ta cũng phải cưỡng ép mang thúc đi.

“Tiểu Viêm ngươi đừng khờ nữa.”

“Ta nghiêm túc đó, tiểu thúc theo ta đi, cái ông nội cho thúc ta cũng có thể làm được!”

Tiểu thúc nhìn vào mắt ta, rất lâu không nói câu nào.

“Tiểu thúc, theo ta đi, vì thúc ta có phải làm gì cũng được, thúc tin ta đi!”

Tiểu thúc vẫn không nói chuyện, chính tại lúc ta định cưỡng ép lôi thúc đi, thúc lại nhào đến đột ngột ôm lấy cổ ta.

“Ta đi theo ngươi.”

Vẫn là chiếc xe đạp cũ nát đó, ta dùng nó chở tiểu thúc của ta, tình yêu của ta, bắt đầu hành trình bỏ trốn.

Đến được thị trấn, ta dùng số tiền học bổng còn lại thuê một căn phòng chỉ có 20 mét vuông, trong căn phòng tối tăm ẩm thấp, điều kiện rất kém, nhưng tiền thuê lại rẻ nhất. Ta vốn không muốn để tiểu thúc phải sống trong căn phòng như vậy, dẫu sao ta từng hứa có thể cung cấp cho thúc một cuộc sống tốt như của ông nội cho, nhưng tiểu thúc lại cố chấp bắt ta thuê phòng này.

Đêm đầu tiên ở lại, ta và tiểu thúc ngủ chung trên một chiếc giường. Tuy lúc nhỏ ta và tiểu thúc cũng thường ngủ trưa cùng nhau, nhưng hiện ta, và quan hệ của chúng ta đã không như trước nữa.

Ta nằm trên giường cẩn thận ôm tiểu thúc vào lòng, sau đó tuỳ tiện hôn lên trán, má và môi của tiểu thúc, thúc cũng không phản kháng mặc cho ta hôn, hơn nữa thỉnh thoảng còn đáp trả lại.

“Tiểu thúc, chúng ta thật sự ở cùng nhau rồi, căn bản không cần đến mười năm chúng ta đã ỏ cùng nhau rồi.” Hôn xong, ta lại vui vẻ nói.

“Tiểu Viêm ta rất sợ, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau như vậy sao?” Cơ thể tiểu thúc run lên, ôm lấy cổ ta.

Nghe vậy, tim ta như bị bóng tối bao phủ, nhưng rất nhanh ta ép mình phải phấn chấn lên.

“Tin tưởng ta, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, ta nhất định sẽ làm thúc hạnh phúc mà.” Ta nói lời thề son sắt bên tai tiểu thúc.

Tiểu thúc lại không nói gì cả, chỉ lẳng lặng rúc vào lòng ta. Ta ôm chặt lấy tấm thân tiểu thúc, ta nghĩ chỉ cần có thể ôm lấy tiểu thúc như bây giờ, ta sẽ có đủ lòng tin và dũng khí để đối diện với tất cả khó khăn.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi tiểu thúc vẫn còn đang ngủ say thì ta đã thức dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài tìm công việc. Huyện thành tuy rất nhỏ, nhưng việc làm cũng không khó kiếm, buổi trưa ta đã tìm được công việc vận chuyển xi-măng ở một xưởng tư nhân, ngày mai là có thể đi làm.

Trở về nhà ta vui vẻ nói cho tiểu thúc nghe ta đã tìm được việc làm rồi, nhưng khi thúc biết được ta phải đi làm công việc nặng nhọc, thì liền tỏ ra không vui.

Vì trước đây tinh lực của ta đại đa số đều tập trung lên việc học, chỉ khi đến mùa màng ta mới giúp gia đình làm ruộng, cho nên ta cũng không phải là một người giỏi làm việc nặng. Ngày đầu tiên đi làm ta mệt đến sắp chết.

Khiêng gạch, kéo xi-măng, nói ra có vẻ rất đơn giản, nhưng mỗi khi đống gạch nặng trình trịch và xi-măng đè lên vai ta, ta ngay cả đi đường cũng loạng choạng, chưa khuân được mấy bao thì chân đã bắt đầu mềm nhũn ra.

Mỗi khi trong lòng đang kêu khổ không ngớt, ta lại ép mình nhớ đến tiểu thúc, ép mình cắn răng kiên trì tiếp. Một ngày như vậy trôi qua vai của ta bị phồng rộp lên, về đến nhà xương cốt toàn thân đều nhức nhối.

“Tiểu Viêm, sao vậy? Công việc cực lắm sao? Khó chịu ở đâu?” Tiểu thúc thấy ta vừa về đến nhà đã rũ rượi ngã trên giường, nên lo lắng dò hỏi.

“Ta không sao, thật sự không sao. Tiểu thúc ta muốn ôm thúc, cho ta ôm thúc là được rồi.” Ta cười vô lực, nhìn tiểu thúc vì ta mà lo lắng, ta thấy hạnh phúc không gì bằng.

Tiểu thúc nghe, liền cởi giày nằm lên giường rúc vào lòng ta, ta vô lực ôm lấy cơ thể ấm áp của tiểu thúc, thì cảm thấy cực kỳ thoả mãn.

Khi đó dẫu sao ta cũng là một thanh niên thân thể cường tráng, mặc dù ngày đầu đi làm mệt muốn chết, nhưng ngủ qua một giấc xong thì bao nhiêu mệt mỏi đã giảm đi, có điều cơ bắp toàn thân đều đau mỏi, mặc dù như vậy nhưng ta vẫn kiên trì làm tiếp.

Công việc ở công trường mỗi ngày đều có quy định số lượng, nếu làm không xong sẽ bị trừ tiền, cho nên bất luận cơ thể có mệt mỏi đau nhức đến mấy, ta cũng không cho phép mình ngã xuống, nhất định phải làm hết lượng công việc hôm nay.

Ta cần tiền! Ta phải nuôi tiểu thúc! Chỉ có tiền, tiểu thúc của ta mới ở cạnh ta mãi mãi!

Chính từ lúc đó ta đã có một niềm tin kiên định như vậy, mãi đến rất nhiều năm sau ta vẫn tin chắc như vậy.

Ta ở công trường chống đỡ kết quả là vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, không muốn nói chuyện với tiểu thúc, có khi ta mệt đến nỗi ngay cả nhìn thúc một cái cũng không có sức.

Ở công trường cực khổ hơn ba tuần, cuối cùng ta đã dần dần thích ứng với công việc này, về nhà cũng không còn mệt đến nỗi chỉ có thể nằm trên giường không động đậy nổi.

Nhưng lúc này giữa ta và tiểu thúc đã trở nên xa lạ, ta cố gắng muốn nói chuyện với tiểu thúc, nhưng mỗi lần tiểu thúc đều chỉ trả lời ứng phó mấy câu. Thúc không còn quan tâm đến sức khoẻ của ta nữa, không còn ôm ta ngủ nữa, còn thường xuyên rơi vào cơn trầm tư.

Mỗi lần nhìn thấy tiểu thúc vẫn đang chìm đắm trong suy tư, ta luôn hoài nghi thúc ấy có phải là muốn rời khỏi, thúc ấy có phải là đang bất mãn cuộc sống mà ta mang đến.

Khó khăn lắm mới qua được hai tháng, công xưởng đã hoàn thành, tiền công hai tháng đã nói rõ là một ngàn NDT, kết quả ông chủ công trường chậm chạp không chịu trả tiền, vì vậy ta cùng mấy nhân công khác liên hợp lại đi đòi tiền mấy lần, đều bị ông chủ đuổi đi.

Có lần tên chủ đó còn tìm một đám tay chân đối phó với bọn ta. Lần đó ta bị thương rất nặng, đầu bị nứt một vệt dài, máu chảy không ngừng. Khi về đến nhà thì doạ tiểu thúc hết hồn, thúc ấy cuối cùng đã chịu mở miệng quan tâm ta, nhưng ta nói không có gì, nói không cần lo, sau đó thì tự qua loa xử lí vết thương.

Ai ngờ một tuần sau, vết thương không những không hết mà còn bắt đầu mưng mủ, tiểu thúc ép ta đến bệnh viện. Đường đến bệnh viện vừa khéo phải đi qua trường học của ta, ta mới nhớ học kì mới đã bắt đầu được một tháng rồi, nhìn học sinh vui vẻ đi vô trường, tim của ta có một nỗi đau nói không nên lời.

Khi đó ta mới phát hiện, ta muốn đi học, ta vẫn còn muốn đi học. Nếu như ta có thể thuận lợi học hết đại học, có lẽ ta và tiểu thúc sẽ không rơi vào hoàn cảnh bi thảm như hiện nay.

Đến bệnh viện, sau khi vết thương được rửa sạch và băng bó xong, bác sĩ lại kê đơn thuốc cho ta. Một chuyến đi bệnh viện, đã dùng gần hết số tiền còn lại của ta, tiền công chắc là không lấy được rồi, ngày tháng sau này không biết làm sao mà sống ….

Ta nghĩ rồi lại nghĩ nằm trên giường ngủ thiếp đi mất, hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình bị sốt cao, tiểu thúc luôn ngồi bên giường trông nom ta.

“Tiểu Viêm, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kĩ rồi.”

Nghe thấy lời nói của tiểu thúc, ta có một dự cảm không tốt, ta cố gắng muốn chống người ngồi dậy nhưng lại làm động đến vết thương trên đầu, cuối cùng chỉ có thể vô lực nắm trên giường.

“Ngoài việc rời bỏ ta, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với thúc.”

“Tiểu Viêm, ngươi đã không chống đỡ nổi nữa rồi, bây giờ còn bệnh thành như vậy …. Tiền cũng đã xài hết rồi, ta còn ở cùng ngươi nhất định sẽ phải chịu đói chịu khổ.”

Lời của tiểu thúc như những tảng băng nhọn, đâm xuyên qua trái tim ta.

Ta cố sức nắm lấy tay tiểu thúc.

“Tiểu thúc! Bây giờ ta lập tức đi tìm việc làm, ta có thể nuôi nổi thúc mà, thật đó, ta xin thúc tin ta đi!”

“Sức khoẻ hiện tại của ngươi còn có thể đi làm việc gì chứ? Ngươi căn bản là một tên bần cùng! Căn phòng này sắp phải trả lại rồi ngươi vốn không có tiền, chẳng lẽ muốn ta ngủ cùng ngươi ở ngoài đường hay sao? Ta ghét nghèo khổ! Ta ghét bị đói” Tiểu thúc dùng biểu hiện của một kẻ tiểu nhân để kích động ta, sau đó còn chán ghét vung tay ra khỏi tay ta.

Tiểu thúc đó trước giờ ta chưa hề nhìn thấy, ta thậm chí không thể tin tưởng người con trai trước mặt mà ta luôn yêu thương là tiểu thúc của ta, nhưng ta đã không còn quan tâm gì nữa, ta chỉ cần tiểu thúc ở bên ta.

“Tiểu thúc …. Ta xin thúc, xin thúc tin ta một lần nữa ….Ta làm được mà!”

“Ta thật sự hối hận khi đó sao lại đồng ý yêu cầu ấu trĩ đó của ngươi, ta muốn về tìm ba, chỉ cần theo ba thì có thể sống tốt, còn ngươi chỉ là một đứa trẻ vô năng mà thôi!”

Tiểu thúc nói xong, xoay người thật nhanh chạy ra khỏi phòng bệnh, ta muốn ngồi dậy đuổi theo thúc, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, vết thương trên đầu hình như bị tét rồi, ta ngã trên giường đối diện với bóng lưng của tiểu thúc, không ngừng van xin thúc quay đầu lại, nhưng cuối cùng thúc ấy ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không thèm để lại.

Khi cánh cửa khép lại, ta cũng mất đi ý thức.

Ta tưởng mình đã chết rồi, ta thà rằng mình đã chết.

Nhưng khi ta mở mắt ra, thì vẫn nằm trên giường bệnh của bệnh viện, bên cạnh là mẹ khóc đến đỏ hai mắt.

“Tiểu Viêm, mẹ có lỗi với con!”

Mẹ nâng ta dậy rồi khóc, ta vô tâm an ủi mẹ, một lòng chỉ muốn tìm hình bóng của tiểu thúc.

“Tiểu thúc đâu?”

“Hắn bây giờ đang ở trong nhà, con mau nằm xuống đi.” Mẹ nói như vậy rồi đem ta đang muốn ngồi dậy ấn xuống giường, cơ thể hư nhược ta chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống.

“Con muốn gặp thúc ấy! Con muốn gặp tiểu thúc!”

“Đừng gặp lại hắn nữa!” Trong ngữ khí của mẹ mang theo sự phẫn nộ.

“Thúc ấy từng nói muốn ở cùng con, thúc từng nhận lời con mà.” Ta vô lực nhìn trần nhà màu trắng, trong lòng xông lên từng cơn chua xót, ta vẫn không muốn đối mặt với sự thật là ta bị tiểu thúc vứt bỏ.

“Tiểu Viêm, chuyện của con ta đều biết cả rồi, sau này con đừng nghĩ về hắn nữa, hắn sẽ không ở cùng con đâu, hắn, hắn bất quá chỉ là …..”

“Không! Đừng nói nữa! Con không nghe.” Ta kích động dùng tay bịt tai lại.

“Con hà tất phải vì người đó mà làm mình thành như vậy! Người như hắn căn bản ngay đến sự đồng tình cũng không cho con đâu.”

“Đủ rồi! Con không nghe! Không nghe!”

Ta cố bịt chặt tai lại, nhưng lời của mẹ vẫn tàn nhẫn đâm vào trái tim tổn thương của ta. Ta cố gắng như vậy, con người đó ngay cả một chút cảm động cũng không có. Trong thời khắc ta bất lực nhất, người đó thậm chí không muốn để lại một ánh mắt đồng tình cho ta, hắn vứt bỏ ta như vứt một thứ rác rưởi vô dụng.

Tất cả trong quá khứ đều giống như một câu chuyện cười, chỉ có bản thân ta khờ dại rơi vào câu chuyện cười này đến không cách nào thoát ra.

Hiện nay đã đến lúc phải tỉnh táo rồi, ta vì yêu một người như vậy mà cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Bắt đầu từ lúc này, tình yêu của ta, trái tim của ta, đã hoàn toàn chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro