Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu rưỡi sáng, Tô Mộc Thu xuống tầng thay ca để Diệp Tu lên rửa mặt, Diệp Tu logout thu thẻ, không kéo dài chút nào.

"À, tui xin Tiểu Đường mấy túi trà, ban đêm cậu pha mà uống..." Diệp Tu chỉ cái gói màu xanh nhạt trên quầy bar, "Cậu cũng đừng uống quá nhiều, mất ngủ không tốt."

Tầm giờ này những người thức suốt đêm vẫn chưa tỉnh nổi, hai tay Tô Mộc Thu thăm dò trong bọc, chậm rãi đi đến sau lưng Đường Nhu. Cô nàng này chọn pháp sư chiến đấu, Tô Mộc Thu xem xét, vậy mà cấp 16: "Không tệ."

Đường Nhu quay đầu nhìn anh, chào hỏi: "Chào buổi sáng anh Tán."

"Chào buổi sáng, Tiểu Đường. Phải rồi, về mấy gói trà, để anh trả em tiền..."

Tô Mộc Thu lấy tiền Đường Nhu thua tối qua ra, Đường Nhu không nói gì: "Anh với anh Diệp..."

"Ừm? Diệp Tu thế nào?" Tô Mộc Thu hỏi.

Đường Nhu khoát khoát tay: "Em không cảm thấy việc này có gì mất mặt, em tự đánh cược, thua chính là thua."

Tô Mộc Thu cười cười, khóe miệng của anh nhếch một cái sẽ lộ ra răng nanh nhỏ bên môi, nhìn rất rạng rỡ, khiến người ta có cảm giác như anh trai nhà bên.

"Không được, anh cũng không thể lấy miễn phí lá trà của em được."

Đường Nhu không bị sắc đẹp mê hoặc, thản nhiên nói: "Đấy là trà rẻ tiền 50 nửa ký, anh đưa em 500 là định mua bao nhiêu?"

Tô Mộc Thu: "..."

Rửa mặt xong Diệp Tu tinh thần phấn chấn xuống tầng, Tô Mộc Thu ngồi chơi máy tính sau quầy bar, hắn gõ gõ mặt quầy: "Tui đi mua bữa sáng nha."

Tô Mộc Thu gọi hắn lại: "A, chờ chút, tiện thể mua cả chén trà nữa."

Cũng không thể dùng chén giấy để pha trà, quá tùy tiện rồi.

Diệp Tu gật đầu: "Nhớ rồi..."

Một chiếc khăn vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể quàng lên cổ hắn, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, là mùi nước giặt quần áo Tô Mộc Thu hay dùng, rất ấm áp, loại mùi này trong một khoảng thời gian rất dài trong thời niên thiếu của hắn mang ý nghĩa, nhà.

Hắn giương mắt nhìn về phía Tô Mộc Thu, Tô Mộc Thu phất tay về hắn: "Bánh bao nướng với sữa đậu nành, đi sớm về sớm."

"Ừm." Diệp Tu vụng về quấn chặt khăn quàng cổ, lần này cả tâm hồn lẫn cơ thể đều tràn đầy hơi thở của Tô Mộc Thu, tựa như ánh nắng ấm áp trong ngày đông, sưởi ấm cả trái tim.

"Đi đường cẩn thận."

Diệp Tu đẩy cửa ra, tiếng căn dặn của Tô Mộc Thu trong sáng sớm đặc biệt rõ ràng bay vào tai hắn.

Xuất phát từ một tâm trạng không thể nói rõ, Diệp Tu liền ngay cả đi ngủ cũng quàng cái khăn kia, sau đó trong vô số lần Tô Mộc Thu tra hỏi hắn đều khăng khăng là quên lấy xuống, Tô Mộc Thu khinh bỉ, áo ngủ còn nhớ thay thì làm sao quên tháo khăn quàng được hả? Hắn nghĩ thế nào ai biết được, nhưng bây giờ hắn là bị khăn xiết mà tỉnh.

Khoác áo lông của Tô Mộc Thu xuống tầng, tầng một lại tối om, giống hệt cảnh tượng hắn giải nghệ lần trước, chẳng qua lần này bầu không khí sôi nổi hơn nhiều.

Hắn theo cầu thang đi xuống dưới, Tô Mộc Thu cũng nằm nhoài trên quầy bar, thấy hắn xuống liền ngoắc tay ra hiệu hắn mau tới đây.

"Đây là thế nào?" Diệp Tu đi qua, phát hiện Tô Mộc Thu phần đồ ăn cho hắn, vẫn còn ấm.

"Hôm nay là đấu loại vòng tròn lượt thứ 20." Tô Mộc Thu nói.

Động tác mở nắp của Diệp Tu dừng lại: "A, phải không? Phát sóng trận nào?"

Tô Mộc Thu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng là 3 chữ "Cậu nói xem".

"Gia Thế?"

Tô Mộc Thu gật đầu.

Diệp Tu cười: "Đúng là tình yêu đích thực nha, thành tích như vậy mà vẫn kiên trì phát sóng..."

Nói được nửa câu lại khó tiếp tục, Diệp Tu trầm mặc động đũa, đầu cúi thật thấp, khác với sự sa sút của hắn chính là bầu không khí nhiệt liệt trong quán net. Phần lớn những người này là fan não tàn của Gia Thế, bọn họ không biết những vấn đề giữa chiến đội và Diệp Tu, chỉ đơn thuần vì Gia Thế nghênh đón viện trợ mạnh mẽ mà cảm thấy hưng phấn.

Dù là vô tình hay là cố ý, luôn có một hai người không hợp với không khí náo nhiệt này, giống như tách biệt khỏi mọi người.

Tô Mộc Thu rũ mắt, thoáng nhìn Diệp Tu đang quay gáy về phía mình, từ sợi tóc rủ xuống đến mi mắt khẽ run đều lộ ra một cỗ cô đơn, cô đơn khiến người đau lòng.

Nửa ngày, Diệp Tu hỏi: "Đánh ai?" Thanh âm có chút mập mờ, có chút buồn bực, giống như đang khóc.

"Ba Lẻ Một." Tô Mộc Thu trả lời.

Anh do dự một chút, vẫn là đưa tay nắm lấy cằm Diệp Tu, da thịt mịn màng trong lòng bàn tay khiến anh phải lưu luyến, nhịn không được mà khe khẽ vuốt nhẹ.

Đập vào mi mắt là ánh mắt mờ mịt của Diệp Tu, đôi môi bóng loáng, khóe miệng còn ngậm cọng rau, mặt ngây thơ nhìn anh: "Làm gì?"

Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên tức giận thu tay lại. Anh sao có thể nghĩ cái tên no limit này vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà khóc chứ! Ăn không nói chuyện ngủ không lẩm bẩm có biết không!

Diệp Tu: ? ? ?

Lật mặt nhanh như lốc xoáy... Rõ ràng một giây trước còn cười ôn hòa, một giây sau liền trở mặt không nhận người. Thật sự là, tâm nam nhân, kim dưới đáy biển.

Phát sóng trực tiếp bắt đầu, áo mũ chỉnh tề xuất hiện trước ống kính là bình luận viên: Lý Nghệ Bác.

"Bình luận viên của Liên minh tám trăm năm không đổi phiên." Lý Nghệ Bác này cơ hồ là bình luận viên chính của Liên minh, "Chỉ là trình độ hơi kém."

Diệp Tu ôm bát, vừa ăn vừa nói: "Nhân tài khan hiếm, tân binh thì chưa đủ trưởng thành, mấy đứa đang lúc trưởng thành thì còn thi đấu, mấy tên già thì không chịu giải nghệ, mà giải nghệ rồi thì cũng đi làm nghề khác, cả Liên minh chắc còn mỗi tên này."

Tô Mộc Thu cười nhìn hắn: "Cậu đang ngầm trào phúng lão Hàn?"

Diệp Tu ra vẻ kinh ngạc: "Tui nói rõ ràng thế hả?"

"Ăn cơm của cậu đi."

Mở màn Lý Nghệ Bác trêu đùa vài câu về tình hình chiến đấu gần đây của Gia Thế, rất nhanh, máy quay liền chuyển cảnh về phía trận đấu.

Ba Lẻ Một Độ vs Gia Thế, người thi đấu trận đầu, Ba Lẻ Một Độ Cao Kiệt VS Gia Thế Tô Mộc Tranh, Tinh Thần Kiếm PK Mộc Vũ Tranh Phong.

"A a a a! Tô Mộc Tranh!" Trần Quả thét lên vang vọng khắp quán net, từ màn chiếu đến tận quầy bar bên này, vô cùng khiến người khác phải khắc cốt ghi tâm.

"Phản ứng rất kịch liệt nha." Diệp Tu rõ ràng sốc không nhỏ, đồ ăn trên đũa hắn sợ quá rơi xuống đất luôn rồi.

Biểu tình Tô Mộc Thu phức tạp, nhà có con gái mới lớn lại bị nhiều kẻ mơ ước như vậy thật đúng là vừa tự hào vừa rối rắm mà, nhưng Diệp Tu thấy được rõ ràng, trong đáy mắt anh càng nhiều hơn là lo lắng. Lo lắng thực lực Tô Mộc Tranh chống đỡ không nổi độ hot của cô.

"Này, người đẹp Tô!" Trận đấu bắt đầu, Cao Kiệt chào hỏi trong kênh chung, "Tôi sắp bắt đầu đấy!"

Trong tiếng la ó của quán nét, Diệp Tu nghe thấy bên người truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Thằng nhóc thúi!"

Đối với lời trêu ghẹo này, Tô Mộc Tranh chỉ gõ ra một biểu tình [mặt cười] và một chữ "Được!"

Game đọc bản đồ, tải cảnh tượng.

Lần tranh tài này là sân nhà của Ba Lẻ Một, bản đồ trận đấu này là một thị trấn nhỏ được bao phủ bởi tuyết trắng, Tinh Thần Kiếm một thân trang bị màu trắng, ngay cả Kiếm Bạch Quang cũng ẩn hiện ánh sáng trắng, có ý định gì còn ai không rõ chứ?

"Không thể nói là nhằm vào Mộc Tranh, nhưng Mộc Tranh đụng phải bản đồ này, quả thật không tốt." Diệp Tu bình luận.

Tô Mộc Thu ừ một tiếng, cảm xúc trên mặt không thay đổi gì, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ý cười trong đáy mắt anh đã không còn, thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm màn chiếu.

Mộc Vũ Tranh Phong đứng giữa tuyết trắng, thật sự rất dễ bại lộ, nhưng cô chỉ quét mắt quan sát những tòa nhà bị tuyết đọng bao trùm trong thị trấn, cũng là một màu trắng bạc, nếu trốn vào, chỉ sợ Tinh Thần Kiếm còn có lợi hơn nhiều. Cô lập tức điều khiển Mộc Vũ Tranh Phong nhảy lên một vị trí có thể bắn tỉa không tồi gần đó, âm thanh kích động của Trần Quả lại xa xa truyền tới: "Cao Kiệt! Ra chịu chết đi!"

"Chị chủ thật là..." Diệp Tu im lặng lắc đầu.

Trận đấu bắt đầu một phút, Cao Kiệt Tinh Thần Kiếm đánh vòng, song phương tạm thời chưa chạm mặt, chả qua xem tình huống hiện tại, đối với Tô Mộc Tranh cũng không tốt.

Đường Tinh Thần Kiếm đang đi là góc chết của Mộc Vũ Tranh Phong, hắn ngoặt vào một hẻm nhỏ yên lặng, một đường đi tới đáy, tại đầu ngõ sợ hãi rụt rè thò đầu ra.

"Cao Kiệt hẳn là quan sát dấu chân để phán đoán vị trí Mộc Vũ Tranh Phong đây mà." Lý Nghệ Bác tiến hành giải thích hành vi của Cao Kiệt.

Một bình luận viên khác đã hợp tác nhiều năm với gã là Phan Lâm lập tức tiếp lời: "Tô Mộc Tranh cũng quá sơ suất đi?"

"Ừm, xem ra Diệp Thu giải nghệ vẫn có ảnh hưởng khá lớn với cô ấy, dù sao cô ấy vừa ra mắt đã luôn bên cạnh Diệp Thu mà." Lý Nghệ Bác hiểu rất rõ giải thích.

Diệp Tu: "... Chém gió như thật."

Tô Mộc Thu liếc mắt nhìn hắn, Diệp Tu vẫn như cũ chậm rãi bới cơm, Tô Mộc Thu đột nhiên hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Cái gì?" Diệp Tu không rõ Tô Mộc Thu hỏi gì.

"..." Tô Mộc Thu hiếm khi khó chịu, do dự một chút mới hỏi thẳng, "Chính là, sau khi tui giải nghệ, đối với cậu, có hay không... Ừm, ảnh hưởng?"

Mặc dù Nhất Diệp Chi Thu cùng Mộc Vũ Tranh Phong đã ôm hết Tổ hợp tốt nhất của Liên minh từ mùa giải đầu tiên đến mùa giải thứ bảy, nhưng Thương Thần nửa đường rút lui, đối với Nhất Diệp Chi Thu, đối với Diệp Tu, vẫn có ảnh hưởng đi? Dù sao phong cách đấu pháp của Mộc Mộc khác hẳn mình, Mộc Mộc mới là phụ trợ chân chính...

Tô Mộc Thu suy nghĩ ngổn ngang, không để ý tới cảm xúc Diệp Tu bỗng nhiên suy sụp. Tia cảm xúc này đến nhanh đi cũng nhanh, Diệp Tu che giấu rất tốt, giống như sự cân bằng nguy hiểm mà hắn luôn thận trọng duy trì mười năm nay vậy, mỗi một phút mỗi một giây, mỗi một lần trò chuyện cùng đụng chạm, cũng khiến hắn như giẫm trên băng mỏng.

"Cũng ổn." Hắn ra vẻ bình tĩnh.

Tô Mộc Thu nhíu mày: "Ổn thật sao?"

"Có ảnh hưởng."

"Có bao nhiêu?"

"Một chút xíu."

"Một chút xíu?"

"... Cậu đủ rồi nha Tô Mộc Thu!"

Tô Mộc Thu nhướng mày cười, giữa lông mày mơ hồ mang theo khí phách thiếu niên, cười để lộ răng nanh, khoe ra một chút đắc ý.

Nhịp tim Diệp Tu đột nhiên tăng nhanh, hắn không được tự nhiên quay mặt đi, tên này, tên này chả có ý tứ gì cả! Thật không thể nhìn nổi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro