Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quào hóa ra Mộng Nan Trường với Quân Mạc Tiếu là đồng bọn, mỹ nữ tuấn nam, thao tác lại tốt, quá xứng đôi rồi!"​​

"Xứng hay không tui không biết, tui chỉ biết các công hội lớn sắp tức chết rồi."

​​"Ể? Sao lại vậy? Cầu tám!"

​​"Sao chăng gì nữa, bị Quân Mạc Tiếu Mộng Nan Trường liên thủ lừa vật liệu chứ sao!"

​​"Cao thủ ra tay, sao có thể gọi là lừa được? Rõ ràng là Lam Khê Các Bá Khí Hùng Đồ Trung Thảo Đường Gia Vương Triều mắt quá mù ha ha ha ha ha!"

​​"Đúng đấy, mà ba công hội lớn thông minh thế thì cũng thôi đi, sao cả Gia Vương Triều cũng lăn vào rồi?"

​​"Không có Quân Mạc Tiếu cùng Mộng Nan Trường, ba công hội lớn tính là gì?"​​

"Tính là cái đếch gì á! Mị mà chui được vào đội cố định của Quân Mạc Tiếu thì còn vào công hội làm gì!"

​​"Cũng đúng, tui cũng muốn thử cảm giác giẫm công hội lớn dưới chân... Đại ca Mạc Tiếu! Soái tỷ Mộng! Hai người còn nhận đàn em không? Loại đã tốt nghiệp đại học còn có lăm năm kinh nghiệm chơi Vinh Quang á!"​​

"Vờ lờ lầu trên có biết xấu hổ không đấy? Đại ca Mạc Tiếu! Soái tỷ Mộng! Hai người còn nhận đàn em không? Loại đã tốt nghiệp đại học còn biết làm ấm giường á!"​​

Xong, quả bom thứ nhất vừa nổ lại còn kéo theo quả thứ hai. Lam Hà chỉ cảm thấy xương sắp nứt tới nơi rồi, nước lạnh dội từ đầu đến chân, lạnh thấu tim.

​​Dạ Độ Hàn Đàm cuồng bạo: "Như này rồi mà mấy ông còn chịu được hả?!"

​​Lam Hà hít sâu một hơi, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Ông định thế nào?"​​

"Giết."​​

Dạ Độ Hàn Đàm xốc lại tinh thần, tỉnh táo đến gần như tàn khốc, "Giết tới khi bọn họ đổi server."

​​Lam Hà khẽ giật mình: "Thế thì tàn nhẫn quá."

​​Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ là hai người chơi bình thường, huy động lực lượng cả một công hội để truy sát, nói ra thật mất mặt.​​

Dạ Độ Hàn Đàm thản nhiên: "Bọn họ cuỗm mất bảng kỷ lục hại chúng ta là vô tội sao?"​​

Nói thế hình như cũng không sai, nhưng Lam Hà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.​​

Dạ Độ Hàn Đàm lại nói: "Đi Khu Mười khai hoang lại thành ra như thế này, mấy ông còn thờ ơ được sao?"

​​Công cuộc khai hoang Khu Mười quả thật không bình thường. Từ đầu đến cuối, hai cái tên Quân Mạc Tiếu, Mộng Nan Trường vẫn luôn đè lên đầu các công hội lớn, đến mức hiện tại hai cái tên này chính là chữ vàng làm nên thương hiệu, ba công hội lớn, đấy là cái gì cơ?​​

Gia Vương Triều vừa được nếm ngon ngọt cũng bị phun đầy nước bọt trên kênh Thế giới. Trần Dạ Huy cân nhắc xong, lập tức tỏ thái độ: "Việc này Gia Vương Triều bọn tui không nhúng tay."​​

Trần Dạ Huy bo bo giữ mình. Gia Vương Triều chỉ mời người ta làm công một lần, dù cho bị chửi cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi, phần lớn hỏa lực vẫn tập trung vào ba công hội lớn tranh giành cao thủ từ thuở đầu, vì thế Trần Dạ Huy muốn nhân nhượng cho yên chuyện.​​

Dạ Độ Hàn Đàm khinh thường nói: "Tiền đồ."​​

"Cục diện biến thành như bây giờ mọi người cũng không muốn. Hiện tại Bá Khí Hùng Đồ bọn tôi làm thế này chả qua là để lấy lại công bằng cho Khu Mười mà thôi." Dạ Độ Hàn Đàm ngôn từ nghĩa chính nói, "Một cơ hội để công bằng cạnh tranh kỷ lục, mà không phải bị người ta đâm sau lưng mắng không có Quân Mạc Tiếu Mộng Nan Trường thì mấy người chả là cái thá gì!"​​

Lam Hà do dự một chút, rốt cuộc vẫn click vào cái ID đang sáng: "Mộng tỷ, lần này mấy người quá chớn rồi."​​

Tô Mộc Thu đại khái đã biết là ai để lộ tin tức. Anh quét mắt nhìn quán net rộng lớn, ít nhất phải hơn trăm người, nhưng người tung tin trên kênh Thế giới rằng Quân Mạc Tiếu Mộng Nan Trường là đồng bọn nhất định nằm trong số đó.​​

Trách ai? Trách người kia nói năng linh tinh? Trách anh và Diệp Tu quá không cẩn thận? Tô Mộc Thu vuốt vuốt mi tâm, hẳn là cả hai.​​

Bên này Lam Hà còn đang lải nhải, tận tình khuyên bảo khuyên hai vị đến từ nơi nào thì về chỗ đó đi, hiện tại ba công hội lớn bắt tay muốn truy sát bọn họ rồi sau đó sẽ là Hàn Yên Nhu Bánh Bao Xâm Lấn bla bla bla bla...​​

Tô Mộc Thu bỗng nhiên cười một tiếng: "Con người cậu còn rất tốt." Thân là đương gia phân hội Khu Mười của Lam Khê Các mà còn dám mật báo cho anh.​​

Lam Hà xấu hổ, thật ra cậu chỉ không muốn lãng phí tinh lực truy sát hai người này, quá khó khăn.

​​"Cậu cũng cảm thấy là tui với Quân Mạc Tiếu lừa các cậu?"​​

"Chị với Quân Mạc Tiếu quen nhau, giống Hàn Yên Nhu cũng giống Bánh Bao Xâm Lấn." Lam Hà uyển chuyển lên án, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn rất tiện lợi rất nghe lời, mua một tặng hai.​​

Tô Mộc Thu lắc đầu: "Sổ sách không thể tính như vậy. Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn không đạt tới trình độ của bọn này, tự nhiên không cần thu phí, nhưng tui với Quân Mạc Tiếu là cùng một tiêu chuẩn, dựa vào cái gì ổng có thể thu phí mà tui thì không? Chẳng lẽ tui thu phí nhưng không giúp mấy ông à? Thật không tài nào hiểu được mà."​​

Đậu móa có đạo lý tui vậy mà không phản bác được!​​

Lam Hà giãy giụa: "Nhưng một mình Quân Mạc Tiếu cũng có thể đánh kỷ lục mà!"

​​"Đúng nha, tui cũng không hiểu sao lần nào mấy ông cũng trói tui với ổng lại với nhau, rõ ràng một mình tui cũng có thể bay sang công hội khác kiếm vật liệu mà ."​​

"..." Đừng có ăn nói vô tội như thế, bà không biết thật hay giả hả!​​

"Cả bà chị với Quân Mạc Tiếu đều có thể đánh kỷ lục, sao có thể để chị chạy sang công hội khác đối đầu với bọn tui được hả? Nhỡ hai người bàn sẵn mỗi lần đi phó bản đều phá một chút, bọn tui còn phải cầu xin hai người đánh lại cứu kỷ lục trở về thì chả phải càng thiệt thòi hơn hả!"​​

"Thật không, cậu xem tui với Quân Mạc Tiếu đều không làm thế nha." Tô Mộc Thu tỏ vẻ mình rất ngây thơ vô số tội, mới không hề từng bước tính toán dụ dỗ các công hội lớn nhảy vào cái hố đã đào sẵn của mình.​​

"Chị!" Cưỡng từ đoạt lý! Lam Hà phiền muộn, cậu cảm thấy mình đúng là tự tìm ngược đãi mà. Khả năng đổi trắng thay đen của người này quá mạnh, biết rõ sự thật không phải như vậy, nhưng cậu lại tìm không ra lời nào để phản bác. Cuối cùng Lam Hà đành phải lên án, "Hành động chiếm kỷ lục của mấy người là không đúng! Ảnh hưởng cân bằng game đó chị biết không hả!"​​

"Ồ? Không đúng?" Hiếm có người nào dám chất vấn Tô Mộc Thu về phương diện Vinh Quang, việc này khiến anh cảm thấy rất mới lạ, "Tui có năng lực để đánh thì cớ sao lại không đánh? Ban đầu Công ty Vinh Quang thiết lập bảng thành tích chẳng phải để khích lệ người chơi đến phá kỷ lục sao? Tài nghệ bản thân không bằng người khác ngược lại đi trách người chơi giỏi cướp bảng thành tích của các cậu, xin hỏi cái bảng thành tích này có chỗ nào quy định không phải người chơi công hội của câu lạc bộ thì không được đánh à?"​​

"Huống chi ban đầu là cậu tìm bọn tui đến đánh cơ mà?" Tô Mộc Thu từng chút công phá tư tưởng của Lam Hà, "Là cậu nha. Bọn tui lúc đầu cũng chỉ muốn đánh mấy cái kỷ lục lấy chút phần thưởng."​​

Những lời có lý có cứ này thành công chặn họng Lam Hà, cậu lại lần nữa hồi tưởng đêm đó mình kiên nhẫn gửi kết bạn cho Quân Mạc Tiếu, lúc ấy kiên nhẫn bao nhiêu thì giờ chỉ muốn tự vả bấy nhiêu vào mặt mình, nghĩ tới nghĩ lui hóa ra tự mình nhảy vào hố lửa!​​

"Tóm lại việc đã đến nước này, ba công hội lớn đã bắt tay truy sát mấy người đến đổi server, mấy người tự cầu phúc đi!" Lam Hà tức muốn khóc, bất tri bất giác cũng học Thùy Dương Quấn Bờ buông lời hăm dọa.​​

Thương Thần đại đại bày tỏ: "Được lắm, phóng ngựa tới đi, tui chờ."

​​Đệch bình tĩnh như thế bá khí như thế, đây là tiết tấu muốn đối đầu chính diện với ba công hội lớn hả!​​

Tô Mộc Thu mở danh sách bạn tốt ra, Bánh Bao Xâm Lấn và Hàn Yên Nhu còn online, anh nhắn cho hai người: "Chú ý người của ba công hội lớn."​​

Bánh Bao Xâm Lấn hỏi: "Sao vậy anh Tán?"​​

"Nếu tin tức không sai, bọn họ muốn truy sát chúng ta đến khi đổi server." Tô Mộc Thu nói.​​Bánh Bao Xâm Lấn nghi hoặc: "Vì sao?"​​

Tô Mộc Thu giải thích: "Chuyện phức tạp lắm chú đừng hỏi."​​

Mà Đường Nhu kết hợp tin tức trên kênh Thế giới với quan hệ giữa Quân Mạc Tiếu và Mộng Nan Trường đoán ra nguyên do, không khỏi tức giận: "Bọn họ quá bá đạo rồi!"​​

Tô Mộc Thu cười ôn hòa trấn an hai người: "Không sao, chúng mình bá đạo hơn là được."​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro