Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trần Quả xuống lầu liền thấy một bóng người đang lắc lư trong quán net hơi vắng vẻ: "Hửm?"

Cô đi tới chỗ Đường Nhu tò mò hỏi, "Anh Tán có chuyện gì thế?"​​

Không đợi Đường Nhu mở miệng, Tô Mộc Thu xa xa kêu cô một tiếng: "Chị chủ, máy tính quán ta bao lâu kiểm tra một lần?"​​

Bao lâu? Trần Quả nhìn về phía Đường Nhu: "Không phải khi hỏng mới báo hỏng sao?"​​

Tô Mộc Thu: "..." Hờ, đây là không có thói quen kiểm tra định kỳ đây mà. Anh thở dài, tuy là nhân phẩm Đào Hiên không ra làm sao, nhưng gã có kinh nghiệm kinh doanh rất tốt, khi rảnh có nên cho chị chủ một vài đề nghị không nhờ? Tô Mộc Thu vừa nghĩ vừa viết một hàng chữ lên giấy, khu A số 77.​​

"Cho nên, rốt cuộc anh Tán có chuyện gì?" Trần Quả vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.​​

Đường Nhu kể chuyện Diệp Tu loanh quanh cả buổi với khách hàng cho Trần Quả nghe, Trần Quả ngẩn tò te: "Vãi đạn, cậu ta có tài hùng biện như thế còn làm quản lý mạng làm gì, đi tấu nói cho rồi!"​​

Tô Mộc Thu đã kiểm tra đến hàng ghế của các cô: "Chị chủ, tốt xấu gì tui cũng nhận tiền lương của chị, cũng đâu thể mỗi ngày đều lãng phí tiền điện tiền mạng của chị đúng không?"​​

"Này nhá!" Trần Quả lâp tức bị chọc tức, Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu, người này thiếu đánh hơn người kia, phất tay, "Tranh thủ thời gian kiểm tra đi!"​​

Tô Mộc Thu cười cười đi khỏi, Trần Quả thở phì phò nói: "Ăn của bà ở của bà chơi của bà, bà lại còn phải phát lương cho hai bọn bây, rốt cuộc là bà đây thuê quản lý hay rước đại gia vậy?"​​

"Chắc là đại gia." Đường Nhu chỉ, Tô Mộc Thu đi vòng quanh, ngồi vào một máy.​​

Trần Quả: "..."​​Tô Mộc Thu nghĩ kỹ rồi, thừa dịp sáng sớm quán net vắng người, anh tận khả năng kiểm tra càng nhiều máy tính càng tốt, miễn cho lại xuất hiện tình cảnh dở khóc dở cười như sáng nay. Chỉ là quán net Hưng Hân có hơn mấy trăm máy, công trình số lượng lớn, anh vừa đi xong khu A thì đã đến giờ hẹn tập huấn trong game với Vi Thảo rồi.​​

Mười giờ đúng, toàn bộ thành viên Vi Thảo xuất hiện trong Đấu Trường, hội trưởng Trung Thảo Đường khu Mười - Xa Tiền Tử đứng ngoài sân tùy thời nhận lệnh.​​

Theo lẽ thường thì đầu tiên thắng Đường Nhu, sau đó đến sát vách tìm Mộng Nan Trường huấn luyện. Tập huấn nhiều ngày như vậy, Vi Thảo ít nhiều đều có chút tiến bộ, ngoại trừ Kiều Nhất Phàm.​​Bản đồ Đấu Trường thật sự không hợp để thích khách phát huy, quá trống trải mà nhỏ hẹp, vừa bắt đầu Tro Nguyệt đã bị Mộng Nan Trường khóa chặt, quá trình tiếp cận vô cùng gian nan. Ẩn thân thì bị đánh cho hiện ra, độn thổ thì bị người ta kéo lên, Tro Nguyệt thân mềm sức yếu liên tục bị đạn bắn ra hoa máu, cậu sợ hãi liếc nhìn ma đạo học giả đang quan sát ngoài trận, bởi vì một khắc phân tâm này, khoảng cách vừa rút ngắn được một chút lại bị Phi Súng bỏ xa.​​"Cậu chơi thích khách không hợp." Mộng Nan Trường bỗng nhiên chat mật với Tro Nguyệt, "Đổi chức nghiệp khác khả năng sẽ tốt hơn."​​

"Ách, đại thần Diệp Thu, tối qua anh đã nói chuyện..." Tối hôm qua được đại thần Diệp Thu chỉ điểm vài câu đã khiến giấc mơ chuyên nghiệp sắp hóa tro tàn của Kiều Nhất Phàm lần nữa dấy lên ngọn lửa nhỏ, chỉ là hiện tại đại thần Diệp Thu lại nhắc đến... Bỗng nhiên, một suy đoán khiến người ta phải kinh ngạc bật ra, "Anh không phải là đại thần Diệp Thu!"​​

Nhưng, không phải đại thần Diệp Thu, vậy sẽ là ai chứ? Ngay cả đội trưởng cũng không nhìn ra?​​

Ái chà, tuy chậm một chút, bạn nhỏ thích khách đã đoán được chân tướng. Tô Mộc Thu lắc đầu cười, quả nhiên, đội quán quân nào có tay mơ.​​

"Lại bị phát hiện nữa rồi." Nữ bậc thầy pháo súng đột nhiên kéo gần khoảng cách với Tro Nguyệt, tiếng nói ôn hòa trong trẻo truyền đến từ bóng hình xinh đẹp, nhưng cũng không có cảm giác đột ngột, thậm chí có chút nghịch ngợm, "Bạn nhỏ thích khách, nhớ giữ bí mật nha, lần sau mang cậu đi chơi."​​

Giống như Diệp Tu nói với Đường Nhu lần sau đưa em đi cày kỷ lục, Tô Mộc Thu cũng bảo vậy với Kiều Nhất Phàm, cậu giúp tôi giữ bí mật, tôi đưa cậu đi chơi.​​

Hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc hàng lão tướng còn chơi cái trò giấu giấu diếm diếm này, sớm muộn sẽ có ngày toàn thế giới đều biết Tô Mộc Thu thích Diệp Tu. Cố tình cả hai người đều chối bỏ bản thân, cẩn thận từng li từng tí mà cố sống cố chết bám lấy cái ranh giới giữa bạn thân và tình yêu, lừa gạt lẫn nhau.​​

Thú vị.​​

Tập huấn của Vi Thảo đã xong, Xa Tiền Tử mặt như đưa đám đưa ra một túi vật liệu, Tô Mộc Thu nâng trọng pháo đưa mắt nhìn Xa Tiền Tử rời đi, thật lòng thật dạ nói: "Tối gặp nha ~" rồi treo tài khoản ở số 18 khu A, đứng dậy tiếp tục công việc trước đó.​​

Trần Quả đang ngồi cắn hạt dưa cạnh Đường Nhu, cô cũng không chơi game, cứ nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu, thấy anh cẩn thận lần lượt kiểm tra sửa chữa máy tính, đáy lòng sinh ra cảm giác vui mừng nuôi ngàn ngày rốt cuộc cũng dùng được một lát: "Này, em nói xem anh Tán muốn ngoại hình có ngoại hình muốn kỹ thuật có kỹ thuật, sao lại đến quán net của chị?"​​

Đường Nhu đang đánh quái bỗng nhiên nghĩ đến một câu: Phu xướng phụ tùy?​​

"Chị chủ, khu A số 18 có người không?" Có một thiếu niên đứng trước quầy hỏi.​​

Trần Quả trả lời: "Không có đâu! Tiểu Lý, bật máy cho khách!" Cô quay đầu đi, hướng về phía Tô Mộc Thu nói, "Anh Tán, chị thoát game giùm cậu nha!"​​

"Được." Giọng Tô Mộc Thu vọng ra từ trong quán net to rộng, nhưng không thấy bóng người, đoán là đang xem xét sửa máy.​​

Thiếu niên đang vội vã lên mạng đứng sau lưng Trần Quả thúc giục: "Chị chủ, nhanh lên một chút... Á, chị chủ, đây là tài khoản của chị sao?"​​

"Không phải, của một quản lý mạng của bọn tôi." Trần Quả cất kỹ thẻ tài khoản, quay đầu thấy thiếu niên dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, "Làm sao?"​​

Thiếu niên cầm di động buồn bã nói: "Chị chủ, quản lý mạng của chị đúng là nhân tài."​​

Trần Quả cười cười, vỗ vỗ Đường Nhu ngồi một bên: "Ha ha, bên này còn có một người đây!"​​

Thiếu niên ngó màn hình: "... Móa! Hàn Yên Nhu!"​​

Trong nhóm chat QQ của các hội trưởng công hội Khu Mười, vốn đang gió êm sóng lặng, lại bởi vì một câu của Lam Hà nổ tung hoa.​​

Lam Hà: "Có tin tức."​​

Dạ Độ Hàn Đàm: "?"​​

Bối Đăng Đạn: "Nói."​​

Cô Ẩm: "[Nổi bong bóng.jpg]"​​

Huyền Không: "Chuyện gì?"​​

Trần Dạ Huy: "Tin tốt hay tin xấu?"​​

Lam Hà: "Quân Mạc Tiếu với Mộng Nan Trường, là đồng bọn."​​

Lúc mới hay tin này Lam Hà giống như bị Mộng Nan Trường dùng Súng Máy Gatling bắn tạch tạch tạch tạch bắn một trận, lại bị Quân Mạc Tiếu cho một chiêu Thiên Kích treo lơ lửng. Cảm giác không được chạm đất làm lòng cậu chùng xuống, ngay sau đó là liên chiêu của tán nhân dạy cậu làm người rồi đến bậc thầy pháo súng tóc bay phấp phới phía sau nã thêm một phát, bắn lủng nhà kho Lam Khê Các -- đơn giản chính là cường đạo á!​​

Dạ Độ Hàn Đàm mộng: "Lão Lam ông có ý gì?"​​

Lam Hà: "Ý trên mặt chữ."​​

Lam Hà nhìn nhóm chat đột nhiền bùng nổ, các hội trưởng nửa tin nửa ngờ, màn hình nhảy chat liên tục, tất cả đều là những vấn đề cậu đã từng nghĩ.​​

Lão Lam sao ông biết được?​​

Nhân viên ngoài biên chế nào đó của Lam Khê Các lộ ra tin tức, có ảnh chụp có chứng cứ, tài khoản của Mộng Nan Trường và Hàn Yên Nhu treo cùng một chỗ, cùng một quán net cùng một cao thủ, mà ai cũng biết Quân Mạc Tiếu là quản lý mạng của quán net này. Câu hỏi tiếp theo!​​

Bọn họ có mục đích gì?​​

Ai hỏi câu ngu thế, còn lý do gì ngoài vật liệu hả? Ném ra ngoài! Câu tiếp theo!​​

Đã quen biết sao lại làm ra vẻ không quen?​​

Còn có thể vì cái gì hả, nghĩ lại đống vật liệu đã đưa cho Quân Mạc Tiếu, Mộng Nan Trường mà xem, có lần nào không phải hai phần không?! Câu tiếp theo!​​

Không có, tạm thời hết rồi.​​

Mới vừa rồi còn thảo luận xem lần này Quân Mạc Tiếu Mộng Nan Trường muốn vật liệu gì, các ông lớn như ăn phải shit, ngực sao mà nặng trĩu, ai nha mẹ của ta ơi, nhìn lại kỷ lục trước đó quả là vả mặt bốp bốp bốp mà.​​Bầu không khí nặng nề trong nhóm chat khiến lòng người ủ rũ, ngay từ đầu họ đã bị hai người này chơi, còn âm thầm đắc ý mình tiên hạ thủ vi cường mời được hai đại cao thủ đến thay công hội nhà mình đánh ra kỷ lục. Té ra đám hội trưởng tự cho mình thông minh bọn họ không chỉ không phản kháng mà còn vội vã tự nguyện nhảy vào cái hố hai người kia đào.​​

Lúc này, Xa Tiền Tử đã biết chân tướng từ lâu nhịn không nổi chạy đến đắc ý: "Ê ê, lần này các vị chuẩn bị chiếm kỷ lục nào đó?"​​

Một câu ngắn ngủi giống như ngòi nổ mà châm đám hội trưởng nổ tưng bừng: "Cút!!!"​​

Dạ Độ Hàn Đàm là người bùng nổ đầu tiên, tính nết của gã rất có phong cách của Bá Khí Hùng Đồ: "Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn!"​​

Trần Dạ Huy là người thứ hai lên tiếng: "Ông định thế nào?"​​

Gia Vương Triều cùng Bá Khí Hùng Đồ trước giờ đối chọi gay gắt, nhưng lần này thật sự là bị hai người này vả mặt quá lợi hại. Mặc dù chúng công hội cố gắng lưu danh trên bảng thành tích, nhưng mà tùy tiện hỏi một người ở khu Mười cũng biết, kỷ lục kia là Quân Mạc Tiếu cùng đoàn đội của hắn. Mâu thuẫn như vậy từ khi mới bắt đầu đã tồn tại, Lam Hà có dự cảm quả bom này sớm muộn gì cũng sẽ nổ, nhưng cậu không ngờ nổ trước không phải chuyện này, mà là việc các công hội lớn chịu thiệt trên tay Quân Mạc Tiếu Mộng Nan Trường những ngày khai hoang này.​​

Dạ Độ Hàn Đàm vô cùng khí phách đáp lời: "Hai người này, Bá Khí Hùng Đồ bọn tôi sẽ không tìm họ nhờ giành kỷ lục nữa."​​

Lời này khiến cho Lam Hà có chút kinh ngạc, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, đây không phải là phong cách trước giờ của Bá Khí Hùng Đồ sao? Cứng rắn.

​​Nhưng mà Xa Tiền Tử nãy giờ cứ cười trên nỗi đau của người khác lại đột nhiên rùng mình: "Đậu móa! Nhìn game kìa!!!!"​​

Game? Game làm sao? Lam Hà quay lại tab game, bát quái trên kênh Thế Giới không phải chính là tin tức cậu vừa tiết lộ trong nhóm chat QQ sao?​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro