Chương 10: Đại biến người sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Đại biến người sống

Tô Mộc Thu và Diệp Tu đã làm gì?

Thực ra cũng không có gì.

"Võ công" của hai người hiện tại, nói là võ công, không bằng nói là kỹ năng trò chơi, tuy không được nghịch thiên như ở trong game, lại cũng không hạn chế nhiều như công phu thật sự.

Tựa như "ám khí" mà Chu Tử Thư cho rằng Tô Mộc Thu dùng, trên thực tế đều là ngưng tụ năng lượng trực tiếp bắn ra mà không có thực thể, nếu hắn không dùng kỹ năng, thậm chí không tốn mana – cũng chính là nội lực ở thế giới này.

Ở trong game, công kích bình thường của hệ xạ thủ, ví dụ như viên đạn bắn ra, cơ bản chỉ có tác dụng cắt đứt hoặc kiềm chế, về phần thương tổn có thể nói không đáng giá nhắc đến, nhưng nó có một ưu điểm, chính là không cần nạp đạn.

Mang đến thực tế cũng chính là, Tô Mộc Thu có thể sử dụng vô hạn "ám khí" mà không cần lo lắng về số lượng, thậm chí chất lượng, dù sao viên đạn bắn vào người, tổn thương là thật mà không phải chỉ là số liệu vài giọt máu như trong trò chơi.

Lúc mới biết chuyện này, Tô Mộc Thu cũng rất ngạc nhiên, nhưng nghiên cứu xong tán nhân của Diệp Tu, Tô Mộc Thu mới thật sự trợn mắt há mồm.

Bởi vì quá nghịch thiên.

Tán nhân sở dĩ gọi là tán nhân, bởi vì nó vốn là không chuyển chức, không có nghề nghiệp, cho nên cũng không học được các đại chiêu có yêu cầu về nghề nghiệp, nhưng đổi lại, tất cả các kỹ năng cấp thấp của các hệ nghề nó đều có thể học, chỉ là cũng bởi vậy, lực sát thương của tán nhân là rất có hạn. Không có một lão bánh quẩy tinh thông toàn nghề nghiệp và một vũ khí có thể biến hình như ô Thiên Cơ, là sẽ không có một Quân Mạc Tiếu gió tanh mưa máu sau này.

Nhưng trong thực tế lại không như vậy, tất cả những kỹ năng Quân Mạc Tiếu học, Diệp Tu đều biết, mà lực sát thương, cũng thật sự không thể coi thường.

Đều nhờ vào cái gọi là nội lực.

Lấy một ví dụ dễ hiểu, lạc hoa chưởng của pháp sư chiến đấu, trong game có tác dụng đẩy lùi hoặc hất văng mà không làm tổn thương đối phương, trong thực tế, chỉ cần Diệp Tu rót nội lực vào, muốn đánh nát một người cũng không phải chuyện gì khó.

Nói trắng ra chính là, chỉ cần có nội lực, mặc kệ là kỹ năng cấp cao hay cấp thấp, một khi đánh vào người, hậu quả khó lường.

Một lý do khác Tô Mộc Thu nói tán nhân nghịch thiên, chính là ô Thiên Cơ, nó, nhận chủ.

Đặc điểm lớn nhất cũng đặc sắc nhất của ô Thiên Cơ là khả năng biến hình thành các hình thái vũ khí khác, nhưng ngoài Diệp Tu, những người khác kể cả Tô Mộc Thu, chỉ có thể sử dụng hình thái vốn có của nó mà không thể làm ô Thiên Cơ biến hình, còn không bằng sử dụng vũ khí bản thân am hiểu.

Giống như lúc này, Diệp Tu đã đổi ô Thiên Cơ hình thái chiến mâu biến thành cánh chong chóng phần phật bay lên, một tay còn kéo theo Tô Mộc Thu lơ lửng bên dưới.

Hai người bay một vòng, hấp dẫn tất cả quái vật tụ tập lại, sau đó, Tô Mộc Thu ném ra một chiếc bật lửa.

Chính là đại chiêu nhiệt cảm phi đạn của thiện xạ.

Để chắc ăn, Tô Mộc Thu còn bồi thêm một chiêu pháo hỏa tiễn. Cả đàn quái vật bên dưới lập tức ngã trái ngã phải, trên người còn đốt lửa, khói đặc bốc lên gay mũi.

Sau khi xác nhận đã không còn quái vật nào "sống", cũng không gây ra sự kiện hỏa hoạn bất ngờ, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng bất kể thu dọn chiến trường, trực tiếp chạy đi tìm Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

oOo

Lúc Diệp Tu và Tô Mộc Thu theo dấu tìm đến, Chu Tử Thư đang ngồi bên đống lửa xoay một chiếc hộp nhỏ, Ôn Khách Hành không biết đi đâu. Áo khoác ngoài của hai người mắc trên cành cây dựng bên cạnh ngọn lửa để hong khô, quần áo trên người đã khô, nhưng tóc Chu Tử Thư nhìn qua còn có chút ẩm, sợi tóc dính vào nhau.

Chu Tử Thư nhìn thấy hai người liền dừng động tác trong tay hỏi, "Các ngươi thế nào?"

Một trận vừa rồi bọn họ treo màu không ít, trên người quái vật kia lại đều là độc, bốn người đánh đã có chút cật lực, hai người Tô Diệp đoạn hậu càng dễ xảy ra chuyện.

Hơn nữa, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ rơi vào ảo cảnh, không khéo, nguyên nhân Chu Tử Thư vừa vặn biết.

Chu Tử Thư cho Tô Mộc Thu và Diệp Tu mỗi người một viên thuốc giải độc, bản thân ngồi cời lửa chờ hai người xử lý vết thương.

Chu Tử Thư lúc này đã bỏ đi lớp dịch dung ăn mày xanh xao vàng vọt, lộ ra khuôn mặt thật của bản thân.

Đây không thể nghi ngờ là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khí chất thoát tục, đôi mắt trong trẻo tựa như hàn đàm u cốc, tuy rằng sắc mặt cùng môi đều có chút tái nhợt, lại không mảy may làm suy yếu vẻ đẹp của y.

Ba người Tô Mộc Thu, Diệp Tu và Chu Tử Thư, nhìn qua đều là nét đẹp thiên hướng ôn nhu, lại không hoàn toàn giống nhau. Tô Mộc Thu là dương quang rực rỡ, ấm áp như ca ca nhà bên, ôn nhu của Diệp Tu giấu sau nụ cười trào phúng, không tinh tế sẽ bị y chọc tức chết trước khi kịp cảm nhận được ôn nhu, mà Chu Tử Thư, khi y ngưng mắt nhìn một người, có thể làm người chết chìm trong sự dịu dàng của y.

Tuy rằng Chu Tử Thư không để tâm chú ý, nhưng nhạy cảm như y, làm sao không phát hiện có người đang nhìn mình?

Diệp Tu có thể không đề cập đến, phản ứng của y cho Chu Tử Thư cảm giác rằng, cho dù bản thân là khuôn mặt nào, cũng không có gì quan trọng, Diệp Tu nhìn, là linh hồn bên trong, mà không phải vỏ bọc bên ngoài.

So với sự thờ ơ lạnh nhạt của Diệp Tu, ánh mắt Tô Mộc Thu nóng cháy hơn rất nhiều, mang theo một loại hứng thú muốn tìm tòi đến tột cùng của những kẻ cuồng nghiên cứu.

Chu Tử Thư cũng không tránh, mặc kệ Tô Mộc Thu nhìn một hồi, cuối cùng mới hỏi, "Nhìn ra cái gì không?"

Nhưng Tô Mộc Thu không lập tức trả lời y, ngược lại quay sang nói với Diệp Tu, "Giống như nhìn Quân Mạc Tiếu, sau đó lại nhìn Nhất Diệp Chi Thu vậy."

Khóe môi Diệp Tu cong lên, trong mắt lại không cười, "Ý anh là chê Quân Mạc Tiếu xấu đúng không."

Tô Mộc Thu bật người phản bác, "Đương nhiên không phải, Tiếu Tiếu đẹp trai nhất!"

Cầu sinh dục không thể nói không mạnh.

Quân Mạc Tiếu là tán nhân, không chuyển chức tự nhiên cũng sẽ không chuyên bất cứ loại trang bị nào, dẫn đến kết quả chính là Diệp Tu liền cần gì mặc gì, phối hợp ra một thân loạn thất bát tao, người người nhìn vào đều phải kêu một tiếng đau mắt.

Diệp Tu nhận rất rõ hiện thực, cho nên cũng chỉ là nói một câu như vậy mà thôi.

Nhìn Diệp Tu không có ý định tính sổ, Tô Mộc Thu mới yên tâm quay sang trả lời Chu Tử Thư.

Hắn trực tiếp cho Chu Tử Thư một ngón tay cái, giọng nói là ca ngợi không chút che giấu, "Thuật dịch dung của a Nhứ quả thực xuất thần nhập hóa, nhìn hoàn toàn chính là hai người."

Chu Tử Thư nói Diệp Tu và Tô Mộc Thu thần bí ngoài vũ khí và võ công còn bởi nguyên nhân này, hai người thường xuyên nói ra những cái tên, không khó đoán chính là chuyện quá khứ của bọn họ, mà cho dù Chu Tử Thư là thủ lĩnh Thiên Song, chuyện giang hồ hầu như đều nằm trong lòng bàn tay cũng chưa bao giờ nghe thấy. Cho nên y chỉ cười đáp lại.

Lại nói, từ khi Chu Tử Thư gọi Tô Mộc Thu "a Tô", Tô Mộc Thu và Diệp Tu cũng liền đổi giọng gọi Chu Tử Thư a Nhứ, Chu Tử Thư không phản đối, xác định kết hai người bạn này. Sau đó, qua một thời gian, Chu Tử Thư liền phát hiện, bốn người bọn họ, chỉ có bản thân y có một xưng hô thống nhất, ba người còn lại mỗi người đều là ít nhất ba xưng hô khác nhau.

Tô Mộc Thu, Diệp Tu gọi hắn Mộc Thu, Chu Tử Thư gọi a Tô, Ôn Khách Hành gọi Tô công tử.

Diệp Tu, Tô Mộc Thu gọi a Tu, Ôn Khách Hành gọi Diệp công tử, mà Chu Tử Thư cơ bản đều gọi y tiểu Diệp, hoặc đôi lúc là Diệp tử, tiểu Diệp tử. Tuy rằng biết tuổi thật của Diệp Tu khả năng cũng không nhỏ hơn bản thân bao nhiêu, nhưng khí chất trên người y chính là cho Chu Tử Thư cảm giác như vậy, trẻ tuổi, hăng hái, chấp nhất, lại đơn thuần. Càng miễn bàn khuôn mặt Diệp Tu vốn non đến có thể bóp ra nước, lại còn biết làm nũng, Chu Tử Thư gọi càng không cảm thấy có gì không đúng.

Về phần Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư gọi hắn Ôn huynh, hai người Tô Diệp ngoài Ôn huynh, hoặc là gọi Ôn công tử, hoặc trực tiếp gọi cả tên.

Mà Chu Tử Thư, sau khi Ôn Khách Hành nghe thấy Diệp Tu gọi y a Nhứ, cũng nhõng nhẽo đòi gọi như vậy, Chu Tử Thư từ chối vô dụng, chỉ có thể mặc kệ hắn muốn gọi thế nào thì gọi.

Từ xưng hô cũng có thể nhìn ra quan hệ thân sơ giữa bốn người, cho nên lúc này Chu Tử Thư xóa bỏ dịch dung, một phần là do bị Ôn Khách Hành quấn phiền, mà phần còn lại, chính là hai người Tô Diệp.

Hai người kia thần bí, nói bí mật từ đầu đến chân cũng không ngoa, nhưng cả hai đều không hề cố ý che lấp, thản thản đãng đãng bày ra trước mặt y, là tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng Chu Tử Thư không phải kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa.

Chu Tử Thư chìm nổi quan trường mười năm, trừ Thất gia Cảnh Bắc Uyên, cơ bản không có một người bằng hữu đúng nghĩa, thật vất vả gặp được vài người, tuy không thể thẳng thắn mọi điều, ít nhất mặt mũi có thể không cần giấu.

Nhìn Tô Mộc Thu và Diệp Tu rốt cuộc ngoan ngoãn uống thuốc kiểm tra thương thế, Chu Tử Thư cũng tập trung tiếp tục vắt óc dùng một chút xíu kiến thức về thuật cơ quan của bản thân mở hộp tơ triền hồn vừa lấy được.

Hộp còn chưa mở ra, Chu Tử Thư đã thấy Tô Mộc Thu và Diệp Tu đến bên cạnh mình ngồi xuống, trong mắt Tô Mộc Thu là tò mò không che giấu được, "Thứ gì đây?"

"Hộp tơ triền hồn."

"Chính là hộp tơ triền hồn của quỷ treo cổ Tiết Phương? Hàng thật không?"

Chu Tử Thư gật đầu.

"Thú vị." Diệp Tu đánh giá một câu.

Tuy rằng Diệp Tu không nói rõ, nhưng hai người có mặt ở đây đều hiểu, Diệp Tu là đang nói, hộp tơ triền hồn là thật, quỷ treo cổ lại chưa chắc. Tiết Phương thành danh từ ba mươi năm trước, mà nam nhân dùng chuông điều khiển quái vật tấn công bọn họ hôm nay, nhiều lắm chỉ hơn bốn mươi, tuổi không khớp, cho nên hắn cũng không phải quỷ treo cổ thật.

Trước đó cũng đã có một "quỷ treo cổ" chết trong tay Cố Tương. Mọi chuyện nhìn như đều rất rõ ràng, tinh tế cân nhắc lại đều là sương mù.

Chu Tử Thư phân tâm nói chuyện, động tác trong tay cũng không ngừng, xoay vặn thêm vài lần chiếc hộp trong tay liền vang lên "rắc" một tiếng, sau đó mở ra.

Vừa vặn Ôn Khách Hành tay xách ba con thỏ trở về.

"Lưu ly giáp?"

Tô Mộc Thu cơ bản không có hứng thú với thứ này, so với nó, hắn càng muốn nghiên cứu hộp tơ triền hồn kia. Sau khi nhận hộp từ tay Chu Tử Thư đã ngồi một góc bắt đầu "phá dỡ".

Ôn Khách Hành thả thỏ ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thư, mắt vẫn không dời lưu ly giáp, "Sao thứ này lại giấu trong hộp tơ triền hồn?"

Lý do không quá khó đoán, nhưng Chu Tử Thư lười suy đoán, y vốn không có hứng thú gì với thứ này.

Cầm ngắm nghía một hồi, Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành, lại nhìn Diệp Tu, luôn cảm thấy ánh mắt Ôn Khách Hành nhìn lưu ly giáp là lạ, không giống muốn chiếm lấy cho bản thân, lại cũng không đơn thuần như nhìn một món đồ không liên quan. Vì thế, Chu Tử Thư đưa nó cho Diệp Tu.

Diệp Tu đang ngồi vừa suy đoán mảnh lưu ly giáp này là nhà nào vừa nghe Tô Mộc Thu lẩm bẩm cơ quan, thấy Chu Tử Thư đưa lưu ly giáp đến trước mặt mình liền nâng mi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn y.

"Ngươi không muốn?"

"Áng mây tan, lưu ly vỡ, ta muốn thứ xui xẻo này làm gì?" Chu Tử Thư cũng không để ý sự trêu đùa trong giọng nói của Diệp Tu, phủ định rất thẳng thắn.

Diệp Tu nhận lưu ly giáp, gật đầu, "Nói cũng phải."

Sau đó, chớp mắt một cái, Diệp Tu đột nhiên xiết chặt nắm tay, một tiếng "rắc" thanh thúy vang lên.

Động tác của y quá nhanh cũng quá bất ngờ, trừ Tô Mộc Thu hoàn toàn không để ý chuyện bên này, hai người còn lại đều có một chớp mắt ngẩn ra.

Đặc biệt Ôn Khách Hành, từ lúc Chu Tử Thư đưa lưu ly giáp cho Diệp Tu, trong mắt đã như muốn đốt lửa, rất có xu thế chỉ cần Diệp Tu nói y muốn lưu ly giáp mở kho võ sẽ lập tức giết người cướp của.

Hắn đã suy đoán rất nhiều giả thiết, chỉ không nghĩ đến Diệp Tu sẽ phá hủy lưu ly giáp thẳng thắn như vậy.

Nói thế nào kho võ cũng là kho báu có sức hấp dẫn vô cùng, không chỉ võ công các môn phái, thậm chí nghe nói âm dương sách của Thần y cốc và Lục hợp thần công cũng ở bên trong. Người này chẳng lẽ không có một chút hứng thú?

Dù sao không giữ lưu ly giáp và phá hủy nó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Ánh mắt Ôn Khách Hành lúc này trộn lẫn quá nhiều cảm xúc, nóng cháy đến tựa như muốn thực thể hóa thành một ngọn lửa đốt lên người Diệp Tu, muốn làm như không thấy cũng không được.

Đổi thành người khác khả năng sẽ bị dọa một chút, nhưng Diệp Tu là ai, đừng nói người, trời sập xuống y cũng không sợ.

"Thế nào? Ôn công tử muốn?"

"Không, hủy rất tốt, rất tốt."

Ngoài miệng nói tốt, giọng điệu của Ôn Khách Hành lại làm người mơ hồ cảm thấy, hắn cũng không có muốn phá hủy lưu ly giáp như vậy.

Hoặc ít nhất tùy tiện dễ dàng như vậy.

Sau hành động bất ngờ của Diệp Tu, Tô Mộc Thu cũng đã bỏ hộp tơ triền hồn quay qua bên này, nghe Ôn Khách Hành nói liền thuận miệng tiếp một câu, "Có thể không tốt sao. Một vật nhỏ như vậy lại làm cho bao nhiêu người tranh đầu rơi máu chảy, không bằng trực tiếp hủy, ít nhất sẽ không có người vô tội bị liên lụy."

"Vô tội? Ha ha ha!" Ôn Khách Hành đột nhiên cười lớn lên, như đang chất vấn, lại như đang trào phúng. Đừng nói Diệp Tu và Tô Mộc Thu vốn đã biết mọi chuyện, cho dù không quan tâm chuyện người như Chu Tử Thư, cũng mơ hồ nhận ra, Ôn Khách Hành có thành kiến với võ lâm, thậm chí toàn thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro