Chương 9: Mai cốt chi địa phiên bản hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Mai cốt chi địa phiên bản hiện thực

Diệp Tu nhìn thấy Chu Tử Thư liền giơ bàn tay không hữu khí vô lực "Hi" một tiếng, Tô Mộc Thu gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Chu Tử Thư nhìn thấy hai người, có chút ngạc nhiên hỏi, "Sao hai ngươi lại ở đây?" Lúc y rời chỗ hai người còn ở trong phòng tiệc, cho dù sau đó đi ra, ai rảnh rỗi không có việc gì đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi như thế này.

Tô Mộc Thu mất tự nhiên khụ một tiếng, Diệp Tu ngược lại thừa nhận rất hào phóng, "Chúng ta lạc đường."

Hai người rời chợ đêm đường cũ trở về, cũng không biết rẽ sai chỗ nào, cuối cùng mò đến nghĩa trang nhà người ta.

Vừa đứng một hồi còn đang cân nhắc có nên đi vào thăm dò một chút hay không đã nhìn thấy Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành trước sau đi đến.

Tô Mộc Thu và Chu Tử Thư trao đổi vài câu liền quyết định đi tìm tòi thực hư. Bọn họ được Chấp cho xem đại thể tương lai không giả, nhưng chỉ miễn cưỡng có thể khâu thành một câu chuyện mà thôi, rất nhiều chi tiết đều là suy đoán ra hoặc trực tiếp không biết.

Bỏ qua nhân tố tình cảm không nhắc đến, chỉ để thỏa mãn sự tò mò của bản thân, hắn cũng muốn vào xem a.

Chu Tử Thư đi đầu đẩy cửa, Ôn Khách Hành theo bên cạnh, Tô Mộc Thu và Diệp Tu từ từ theo sau.

Vừa đi vào không được mấy bước, một tấm lưới kết từ những sợi tơ cực nhỏ lại cực kỳ sắc bén từ bên trong bắn thẳng về phía hai người phía trước.

Chu Tử Thư nhanh tay kéo Ôn Khách Hành một cái, bản thân cũng ngửa người ra sau. Tô Mộc Thu và Diệp Tu phản ứng cũng nhanh, lại không được xinh đẹp như vậy. Hai người này vẫn còn phản ứng bản năng của một người bình thường mà không phải một cao thủ võ lâm – trực tiếp ngồi xổm xuống. Tuy rằng động tác nhìn không ra sao, hiệu quả lại miễn bàn.

Ôn Khách Hành cảm thán một câu bố trí tàn độc liền đưa tay muốn vỗ vai Chu Tử Thư, bị Chu Tử Thư xoay người tránh.

Trong ánh mắt cảnh giác của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành vẫn ung dung phẩy quạt, còn bắt đầu khen Chu Tử Thư.

"Lớn lên đẹp, võ công lại cao, còn hiểu biết rộng. Kẻ xoàng xĩnh trong giang hồ như cá diếc qua sông, nhân tài xuất chúng như ngươi, sao ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Chu Nhứ này?"

Trong khoảng thời gian này Chu Tử Thư đã nghe rất nhiều lời nửa thật nửa giả nửa thử nửa đùa của Ôn Khách Hành, hiện tại mỗi lần hắn phí lời cơ bản đã có thể coi như gió thoảng bên tai. Lại bởi vì trừ một chút địch ý vi diệu đối với Ngũ Hồ minh, Ôn Khách Hành không hề biểu hiện ra sự khác thường gì trước mặt y, cảm nhận về Ôn Khách Hành của Chu Tử Thư cho dù không so được với Diệp Tu và Tô Mộc Thu, lại cũng không tính quá xấu.

Cho nên khi nghe thấy Ôn Khách Hành hỏi "Ngươi rốt cuộc là ai.", Chu Tử Thư mạn bất kinh tâm đáp lại, "Câu này trả lại cho ngươi, không phải hợp lý hơn sao."

"Ngươi lại là ai?"

Ngay khi Ôn Khách Hành chuẩn bị nói cái gì, giọng nói lười biếng của Diệp Tu đột nhiên vang lên, "Hai ngươi muốn thử hay muốn mắt đi mày lại gì đợi xong việc lại làm được không."

Bình thường Diệp Tu là sẽ không chen vào trò chơi thử qua thử lại của hai người kia, nhưng vị trí hiện tại không đúng lắm, Diệp Tu cũng bất kể ánh mắt như muốn đâm dao của Ôn Khách Hành, nhanh chóng xong việc nhanh chóng đi.

Người khác có thể không biết, Tô Mộc Thu lại rất rõ ràng. Tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng Diệp Tu là không thích nghĩa trang, không hẳn là vì y sợ quỷ, càng nhiều là bởi vì Tô Mộc Thu, vì cái chết của hắn. Hơn nữa nơi này chỉ nhìn qua đã thấy âm u rùng rợn, không đánh nhanh rút gọn ở lại từ từ thưởng thức sao?

Vì vậy Tô Mộc Thu lặng lẽ cầm lấy bàn tay Diệp Tu, mười ngón đan xen, ấp áp từ lòng bàn tay truyền ra từ từ vuốt lên một chút xao động bất an trong lòng Diệp Tu.

Chu Tử Thư cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của Tô Mộc Thu, không nói thêm gì, trực tiếp xoay người dẫn đầu đi vào.

Diệp Tu không biết nghĩa trang cổ đại phải như thế nào, nhưng trong khoảng sân không lớn trong nghĩa trang Triệu thị này, ngoài vải trắng phất phơ thì chính là quan tài nằm la liệt, những chiếc quan tài đen cao hơn nửa người, làm bầu không khí vốn không thoải mái càng thêm áp lực.

Bốn người đi vào liền tự giác tản ra thăm dò.

Diệp Tu đi đi, chớp mắt một cái mở ra, bốn phía đã thay đổi một cảnh tượng: ánh sáng chói mắt, tiếng người hoan hô reo hò, cách đó không xa, Ngô Tuyết Phong, các thành viên Gia Thế đầu tiên, còn có... Tô Mộc Thu. Bọn họ đứng giữa sân khấu, nở nụ cười rực rỡ đang gọi y.

Thật sự là một cảnh tượng... vô cùng hạnh phúc a.

Diệp Tu nhìn một màn trước mắt, dù biết là giả, lại không nhịn được ôm một tia hướng tới.

Nếu năm đó Mộc Thu không xảy ra chuyện, mọi việc có phải sẽ là một kết cục khác hay không?

Nhưng Diệp Tu cũng rõ ràng, trên đời này, là không có nếu.

Diệp Tu nhắm mắt, lại mở ra, cảnh tượng trước mắt đã trở lại bình thường, vẫn là nghĩa trang âm trầm y và ba người khác vừa đi vào.

Sau đó, Diệp Tu liền được nhìn thấy, cái gọi là xác sống phiên bản đời thực.

Da đầu Diệp Tu gần như muốn nổ tung lên, nhấc chân lập tức chạy đi muốn tìm Tô Mộc Thu.

"Mộc Thu!"

Diệp Tu trúng chiêu lại thoát khỏi ảo giác không mất bao nhiêu thời gian, Tô Mộc Thu ở một nơi khác cũng không kém nhiều. Hai người gần như cùng một lúc chạy đi tìm đối phương, vừa xác nhận người kia an toàn lập tức lại ăn ý tách ra đi tìm Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

Lúc Tô Mộc Thu tìm được Chu Tử Thư, y đang đứng ngây ra tại chỗ, nụ cười trên mặt và ánh mắt là ôn nhu Tô Mộc Thu chưa bao giờ thấy, đáng tiếc trước mặt y không phải một cảnh tưởng êm ấm hạnh phúc gì, mà là một quái vật hình người bọc đầy băng vải nhuốm máu.

Tô Mộc Thu vừa rồi cũng trúng chiêu, biết Chu Tử Thư đây là đang rơi vào ảo cảnh, lại gần gọi một tiếng không có kết quả, Tô Mộc Thu trực tiếp rót cho Chu Tử Thư một bình hồng dược.

Hồng dược trong game là không có tác dụng giải debuff, nhưng Tô Mộc Thu chỉ là đang thử, muốn trách thì chỉ có thể trách, trên người Chu Tử Thư hiện tại cắm bảy cái đinh, mặt ngoài nhìn không ra, nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là rất đau, làm Tô Mộc Thu có chút không biết nên ra tay từ đâu.

Chu Tử Thư đắm chìm trong ảo cảnh không quá lâu, chỉ một hồi cũng đã phát hiện ra bản thân rơi vào bẫy rập, ngay lúc y chuẩn bị dùng kiếm cắt qua lòng bàn tay tự đánh thức bản thân, một dòng nước hơi lạnh đột nhiên chảy qua cổ họng, chớp mắt một cái, Tô Mộc Thu xuất hiện trước mặt y.

So với Tô Mộc Thu bên này, Diệp Tu và Ôn Khách Hành ở một nơi khác lại không được nhẹ nhàng như vậy.

Giống như Tô Mộc Thu, Diệp Tu đầu tiên cũng gọi tên Ôn Khách Hành một lần, thấy người không tỉnh liền trực tiếp lên tay.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng bạt tai vang dội lại chát chúa, nghe đặc biệt thanh thúy đặc biệt rõ ràng.

Nói thật, Diệp Tu muốn đập Ôn Khách Hành một trận rất lâu rồi.

Từ lúc đầu mới được biết chuyện giữa hắn và Chu Tử Thư, Diệp Tu đã cho rằng Ôn Khách Hành làm sai, sai đến thái quá.

Hắn tự nhận là tri kỷ của Chu Tử Thư, nhưng lại lần lượt dùng cái danh nghĩa tri kỷ kia, hết lần này đến lần khác tổn thương y.

Mà Chu Tử Thư lại quá ôn nhu.

Sau khi Tần Cửu Tiêu chết, Chu Tử Thư cũng đã tâm như tro nguội, một lòng muốn chết, khúc mắc của y về Tứ Quý sơn trang quá sâu, y ôm mọi trách nhiệm mọi tội lỗi lên người mình, tự đóng đinh lên người cũng là để trừng phạt bản thân vì không bảo vệ được Tứ Quý sơn trang, không bảo vệ được Tần Cửu Tiêu.

Cho nên khi "Chân Diễn" xuất hiện, Chu Tử Thư tựa như nắm được một cọng rơm cứu mạng, đổ tất cả hoài niệm nhớ thương, áy náy xin lỗi, ôn nhu bao dung của bản thân lên người hắn. Một Chu thủ lĩnh lạnh lùng bạc tình nói một không hai, lại có thể lần lượt nhân nhượng, lần lượt bao dung, lần lượt tự tay xé rách vết thương của bản thân, chỉ để kéo Chân Diễn khỏi vũng bùn thù hận.

Nói như vậy nghe giống như là bởi vì Ôn Khách Hành là Chân Diễn, cho nên Chu Tử Thư mới đối xử tốt với hắn. Nhưng Diệp Tu nhìn người rất rõ ràng, y biết, chỉ cần Chu Tử Thư nhận, cho dù Ôn Khách Hành có là Chân Diễn hay không, mọi việc cũng không có gì thay đổi.

Mà Ôn Khách Hành, lại chưa chắc được như vậy. Thứ hắn quyến luyến không nỡ dứt bỏ, là Chu Tử Thư, hay chỉ là một chút ấm áp tuổi thơ.

Khi Tô Mộc Thu nói cho y, Ôn Khách Hành giết sạch đám đệ tử Cái Bang bao vây muốn cướp Trương Thành Lĩnh từ bọn họ, Diệp Tu nghĩ một chút liền biết nguyên nhân vì sao, lại chỉ muốn cười nhạt, hắn hại người ta tái phát nội thương, sau đó đi trút giận lên người kẻ khác, hữu dụng sao?

Vô số những hành động với danh nghĩa "tốt cho ngươi" trên thực tế lại đang tổn thương người ta, dẫn đến kết quả chính là Diệp Tu nhìn Ôn Khách Hành rất không vừa mắt, bình thường y có thể không quan tâm sự tồn tại của Ôn Khách Hành, lúc cần ra tay cũng sẽ không nương tay.

Cho nên, khi Tô Mộc Thu và Chu Tử Thư vừa đánh vừa lui chạy đi tìm Diệp Tu và Ôn Khách Hành, nhìn thấy chính là Ôn Khách Hành một bên mặt sưng lên, mơ hồ còn nhìn thấy dấu ngón tay, vẻ mặt âm trầm dùng chiết phiến xử lý đám quái vật ngày một đông đang dần dần bao vây bản thân và Diệp Tu.

Bốn người rất nhanh đã phát hiện ra, đám quái vật này là không sợ đao kiếm, bị chém thương cũng gần như không ảnh hưởng hành động, cũng không biết mệt mỏi, trừ khi nát đầu, nếu không còn sẽ tiếp tục đứng lên lao về phía bọn họ.

Tuy rằng Ôn Khách Hành rất bất mãn hành động của Diệp Tu, nhưng bên nào nặng bên nào nhẹ hắn vẫn phân biệt được. Bốn người quay lưng đứng sát vào nhau, hợp tác đánh lui đám quái vật đang tụ tập ngày càng đông về phía bản thân.

Tạm thời là không có vấn đề gì, nhưng cứ như vậy chung quy không phải cách.

Vừa đánh vừa lui ra đến sân, đám quái vật bên trong tạm thời còn chưa đuổi ra kịp, Diệp Tu lại bị một chiếc quan tài cách đó không xa đột nhiên rung lên ầm ầm dọa giật nảy mình, vô thức ôm lấy cánh tay Tô Mộc Thu đứng bên cạnh.

Một giọng kêu cứu mơ hồ từ trong quan tài truyền ra, sau đó nắp quan tài bị đánh lật sang một bên, một nam nhân cầm chuông nhảy ra đứng trên đỉnh quan tài.

Tô Mộc Thu rõ ràng nhìn thấy nam nhân vừa nhìn về phía bọn họ liền cứng lên một chút, nhưng chớp mắt đã trở lại bình thường, thậm chí nảy sinh hung ác độc địa rung chuông triệu hoán quái vật từ trong những quan tài xung quanh bò ra lao về phía bọn họ.

Đã biết là người, Diệp Tu ngược lại không sợ, nhưng đám quái vật kia vừa bẩn vừa bốc mùi, thật sự rất tra tấn thần kinh.

Quái vật là đánh không hết, người điều khiển lại chỉ có một.

Bốn người ở đây không có ai là ngu ngốc, đều biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Nhưng hiển nhiên, ở phương diện chi tiết, mỗi người đều có ý kiến riêng.

Chu Tử Thư nhìn động tác ném quạt của Ôn Khách Hành, muốn nói một câu để lại người sống thì đã không kịp.

Nam nhân rung chuông bị đánh bay về phía sau, cổ bị cắt một đường, đã chết đến không thể chết lại, mà một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay từ trên người hắn vừa vặn bay vào tay Ôn Khách Hành.

Vốn tưởng rằng đám quái vật bốn phía không có người điều khiển sẽ dễ đối phó hơn, ai ngờ, người điều khiển vừa chết, cả đám vốn đã không bình thường lập tức như phát điên lên, tấn công càng hung ác mãnh liệt.

Chu Tử Thư hiện tại là không cách nào đánh lâu dài, không chịu được đầu tiên.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu nhìn Chu Tử Thư, lại quay sang nhìn đối phương, cho dù không nói, bọn họ cũng có thể đoán được người kia nghĩ gì.

Diệp Tu tìm đúng cơ hội, vụt lên đứng chắn trước mặt Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, đột nhiên tung ra một chưởng, vài con quái vật đang lao về phía hai người đều bị chưởng này đánh bay, Tô Mộc Thu ở phía sau cũng vung ra một nắm tên, hai người phối hợp tranh thủ được một chốc rảnh rỗi.

Tô Mộc Thu ném cho Chu Tử Thư một bình hồng dược, đẩy y về phía Ôn Khách Hành.

"Ôn Khách Hành, mang a Nhứ đi trước."

Chu Tử Thư còn chưa kịp phản đối, Diệp Tu đã tiếp một câu, "Nhanh đi, đừng vướng tay vướng chân."

Nhìn hai người dường như đã có kế hoạch, Chu Tử Thư cũng không già mồm cãi lão, dặn dò cả hai cẩn thận liền dùng khinh công bay đi.

Không bao lâu liền nghe thấy một tiếng ầm vang rung trời truyền đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro