Chương 8: Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Ôn Khách Hành ngồi trên thuyền thổi Bồ đề thanh tâm khúc một đêm.

Trước khi đi ngủ, Diệp Tu lại rót cho Chu Tử Thư một lọ hồng dược.

Cũng không biết là tác dụng của thứ nào, đêm này Chu Tử Thư khó được ngủ yên.

Trời sáng, Chu Tử Thư tỉnh, Ôn Khách Hành cũng vừa dừng tiếng tiêu. Tô Mộc Thu và Diệp Tu một người ngồi một người nằm ở đối diện, nhìn cũng đều sắp tỉnh.

Trương Thành Lĩnh vừa mở mắt, nhìn thấy Chu Tử Thư, câu nói đầu tiên chính là "Sư phụ, xin dạy con võ công."

Chu Tử Thư vốn chỉ định đưa nó đến Tam Bạch sơn trang, hoàn thành lời hứa với người chèo thuyền liền sẽ ai đi đường nấy. Chỉ là qua những lời Diệp Tu nói hôm qua, y không thể không cân nhắc lại.

Nếu suy đoán của Diệp Tu chính xác, đưa Trương Thành Lĩnh đến chỗ Triệu Kính, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Diệp Tu nhìn ra do dự của y, liền nói, "Đi một bước tính một bước đi. Hiện tại có chúng ta theo tiểu Thành Lĩnh, đến Thái Hồ xem xét tình hình lại quyết định cũng không muộn."

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, vài người sửa soạn một chút, lại chuẩn bị lên đường, chuyện bái sư cũng tạm thời bị gác lại.

Cố Tương đã bị Ôn Khách Hành phái đi làm việc, một mình hắn ở lại tiếp tục mặt dày bám Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư là có chuẩn bị xe ngựa, Tô Mộc Thu Diệp Tu và Trương Thành Lĩnh lần lượt trèo lên xe, Ôn Khách Hành nhìn xe, lại nhìn Chu Tử Thư, cũng chuẩn bị trèo lên.

Bị Chu Tử Thư chặn lại.

Trong lúc Ôn Khách Hành đang lý luận để làm sao có thể lên xe, Diệp Tu đột nhiên thò đầu ra, không nhìn Ôn Khách Hành, "A Nhứ, chúng ta còn thiếu phu xe."

Nói xong cũng không để ý Ôn Khách Hành là phản ứng gì liền lại chui vào.

Một lát sau Chu Tử Thư cũng lên xe.

Ôn Khách Hành như nguyện đi theo, nhưng có vui vẻ hay không thì không ai biết được.

oOo

Năm người đi đi dừng dừng, dọc đường ngoại trừ chuyện ăn ngủ dã ngoại thì không có gì phải than phiền. Sau khi Mị khúc Tần Tùng bị Tô Mộc Thu xử lý, cũng không còn nhóm sát thủ nào dám múa đến trước mặt bọn họ, có chăng cũng chỉ dám xa xa theo sau.

Trương Thành Lĩnh là thật không muốn rời xa người quen, dưới sự khích lệ của Tô Mộc Thu và Diệp Tu, bắt được cơ hội liền quấn Chu Tử Thư xin y nhận nó làm đệ tử. Chu Tử Thư bị quấn phiền, nói thì không nghe, lại không thể thật sự ra tay đánh, mỗi lần chỉ có thể nhắm mắt làm như không nghe thấy.

Đuổi nhanh đuổi chậm, cuối cùng cũng đến được Tam Bạch sơn trang.

So với Kính Hồ sơn trang, Tam Bạch sơn trang lớn hơn, cũng nhiều một tia thanh nhã của văn sĩ, lại thiếu đi một phần hào hiệp của người giang hồ.

Năm người được người hầu đón vào chính sảnh, Trương Thành Lĩnh ngoài miệng không nói, trong lòng đã hoảng muốn chết, còn lo Chu Tử Thư bỏ lại bản thân mà đi, tâm tư sớm bay lên tám tầng mây. Bốn người khác ngược lại nhàn nhã như đang du lịch ngắm cảnh.

Đợi không bao lâu Triệu Kính liền dắt theo một đám người đến.

Triệu Kính vừa thấy Trương Thành Lĩnh liền ôm vài nó cảm thán một câu "Đã lớn như vậy rồi."

Nghe vào tai người ngoài khả năng đều sẽ cảm thấy hai người quan hệ tốt. Nhưng bản thân Trương Thành Lĩnh biết, đều là giả.

Không nói hôm trước vừa bị Diệp Tu gõ một lần, chỉ bằng cảm giác, Trương Thành Lĩnh cũng không quá thích nam nhân trước mặt này. Có lẽ là giận chó đánh mèo, nhưng có một chớp mắt Trương Thành Lĩnh đã nghĩ rằng, ngươi tự xưng là huynh đệ tốt nhất của cha ta, vì sao khi cha ta gặp chuyện ngươi không xuất hiện?

Tiểu Diệp ca nói đúng, muốn đánh giá một người đừng nhìn người kia nói gì, phải xem người kia làm gì.

Nói với Trương Thành Lĩnh vài câu, Triệu Kính liền đi đến trước mặt bốn người Chu Tử Thư.

"Các vị nghĩa sĩ, tại hạ thất lễ. Đa tạ các vị đã hộ tống Thành Lĩnh đến đây. Đại ân đại đức suốt đời khó quên. Xin nhận một lạy của tại hạ."

Nói xong liền cúi xuống.

Diệp Tu Tô Mộc Thu và Chu Tử Thư đều không quá muốn phản ứng, chỉ có Ôn Khách Hành khách sáo lại một câu.

Vài người cũng không kịp hàn huyên gì nhiều, một tiểu đệ tử hớt hải vội vàng chạy vào, nói gia sư – chưởng môn phái Thái Sơn bị người truy đuổi, xin Triệu Kính nhanh đi tiếp ứng.

Khi cả đám người hạo hạo đãng đãng chạy đến nơi, hiện trường chỉ còn một nhóm sư đồ phái Thái Sơn, hai tiểu đệ tử Đan Dương và Thẩm Thận đứng đối mặt nhau.

Tuy rằng Thẩm Thận nói hắn gặp được hai lão tà đạo Đào Hồng Lục Liễu muốn vô lễ với Ngạo Lai Tử, cũng chính là trưởng môn phái Thái Sơn, nên đã ra tay đuổi hai người kia đi. Nhưng Chu Tử Thư liếc mắt đám đệ tử Thái Sơn liền nhìn ra chuyện không đơn giản như vậy, chỉ là y cũng không muốn quản.

Diệp Tu nhìn vài người khách khí qua lại, nhàm chán ngáp một cái. Y không phải là không hiểu, chỉ là lười phí tâm vào những chuyện này.

Ngạo Lai Tử dẫn đệ tử đi rồi, Trương Thành Lĩnh lại được đem ra giới thiệu cho Thẩm Thận.

Triệu Kính cũng nhân cơ hội hỏi tên "ân nhân" của mình, vừa rồi đi quá gấp còn chưa kịp hỏi.

Một câu "Vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến, chỉ là được người nhờ, chuyện đã xong..." của Chu Tử Thư còn chưa nói xong đã bị Ôn Khách Hành cướp lời.

"Hắn gọi Chu Nhứ, tiểu khả Ôn Khách Hành."

Nói thật đi, vẻ mặt Chu Tử Thư lúc này thật sự không được đẹp mắt cho lắm, nhưng lời đã nói ra cũng không rút lại được, chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Cũng may Ôn Khách Hành không có ý định giới thiệu thay cho cả Tô Mộc Thu và Diệp Tu.

Tô Mộc Thu cười nhạt nhìn về phía Triệu Kính và Thẩm Thận, học người giang hồ làm ấp tay, "Tại hạ Thu Mộc Tô, đây là đệ đệ ta, Quân Mạc Tiếu."

Diệp Tu và Tô Mộc Thu khuôn mặt không giống nhau, nhưng cũng không có kẻ nào thiếu đầu óc hỏi cái gì. Về phần vài người biết Tô Mộc Thu báo tên giả, tuy rằng có chút ngạc nhiên, lại cũng không định vạch trần.

oOo

Bởi Trương Thành Lĩnh được an toàn đưa đến Tam Bạch sơn trang, Triệu Kính liền như tán tài đồng tử vậy, không hổ danh Tái Mạnh Thường của bản thân, vung một số tiền lớn mở tiệc chiêu đãi, coi như đón gió tẩy trần.

Dù sao cũng đang ở một thời đại khác, Tô Mộc Thu ban đầu còn rất có hăng hái, nhìn một chút liền nhàm chán quay qua nói nhỏ với Diệp Tu. Về phần Diệp Tu, y đại khái gần như không có hứng thú với gì khác ngoài Vinh Diệu.

Một bàn tám người trừ hai người này, khả năng cũng không có ai tâm tư thật sự đặt ở cơm nước.

Trương Thành Lĩnh nhìn Chu Tử Thư muốn nói lại thôi, ánh mắt nóng cháy làm Chu Tử Thư có chút không chịu nổi, quay đầu tránh.

Ôn Khách Hành hứng thú bừng bừng nhìn vũ nữ nhảy múa, mở miệng liền văn thơ khách sáo ca ngợi.

Vài người kính rượu uống rượu, ngồi một hồi Triệu Kính và Thẩm Thận liền để Trương Thành Lĩnh và bốn người ở lại, bản thân đi xã giao với nhóm người giang hồ được mời.

Toàn bộ bữa tiệc, đại khái chỉ có một mình Trương Thành Lĩnh ăn không biết vị. Nó nghĩ mình không nên ngồi đây, yên tâm hưởng thụ tất cả, nhưng lại vô lực phản kháng.

Cũng giống như lúc này, Thẩm Thận mượn hơi rượu ép nó uống, nó nói mình không biết uống rượu, nhưng Thẩm Thận nói gì?

"Con phải uống!" Giọng nói không cho phép từ chối, giống như từ chối không uống sẽ là một tội lỗi tày trời vậy. Hắn nói cha nó nghìn chén không say, sao có thể sinh ra một đứa con không biết uống rượu, nhưng Trương Thành Lĩnh nghĩ, Thẩm Thận là đang mắng nó, cha nó là đầu đội trời chân đạp đất, sao lại sinh ra một đứa vô dụng như nó.

Triệu Kính ngăn không được, chỉ có thể sai đệ tử đưa Thẩm Thận về nghỉ.

Chu Tử Thư nhìn mà lắc đầu cười nhạt, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn mang Trương Thành Lĩnh đi.

Nhưng suy nghĩ, chung quy chỉ là suy nghĩ.

Trương Thành Lĩnh được Triệu Kính đưa về nghỉ, Chu Tử Thư cũng không có hứng thú tiếp tục ngồi, chào hỏi hai người Diệp Tu một tiếng liền kiếm cớ đi ra.

Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh đều đi, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại. Tô Mộc Thu khách sáo vài câu cũng dắt Diệp Tu chạy.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu không biết chạy đi đâu lãng, Chu Tử Thư ngược lại xem một màn kịch hay.

Vu Thiên Kiệt phái Hoa Sơn lén lút lẻn vào một căn phòng, sau đó đuổi theo một người áo đen bịt mặt đi ra. Cả hai đều không phát hiện Chu Tử Thư đứng ngay cách đó không xa.

Trong đại sảnh khách khứa còn đang rượu thịt ồn ào náo nhiệt, quỷ cốc đột nhiên đến thăm. Tỳ nữ hoảng sợ chạy vào thông báo cổng lớn xảy ra chuyện.

Ngạo Lai Tử và hai người khác phái Thái Sơn vốn đã dẫn đệ tử rời đi, lúc này đều đã chết, đang bị treo bên ngoài, trên mặt là ký hiệu mặt cười của quỷ vui vẻ.

Một đám người tụ tập ở cổng chính đau đớn một hồi, Triệu Kính mới đột nhiên nhớ ra Trương Thành Lĩnh đang ở một mình trong phòng, phát hiện bản thân trúng kế dương đông kích tây, lại vội vàng chạy vào. Nhìn thấy Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đã đang ở trong sân, Trương Thành Lĩnh ngồi trên bậc thang.

Vu Khâu Phong, chưởng môn phái Hoa Sơn, vừa nhìn thấy đã ép hỏi Trương Thành Lĩnh vừa rồi có phải người quỷ cốc hay không, bị dáng vẻ hỏi một không biết ba của nó làm cho tức muốn bốc khói.

Trong khi những người khác đều một mực chắc chắc là quỷ cốc đến kiếm chuyện, chỉ có Ôn Khách Hành lời ra tiếng vào đều đang phủ nhận chuyện này, nhưng hắn không nói thẳng, những người khác cũng ngại thân phận hắn mà không tiện phản bác.

Hơn nữa, tuy rằng mỗi câu Ôn Khách Hành nói đều như đang khen ngợi, nghe vào tai Chu Tử Thư lại cảm thấy thật sự rất châm chọc.

Y ở Thiên Song mười năm, trà trộn triều đình, mỗi ngày hình như cũng đều là mặt cười tâm không cười, lời nói trong bông có kim như vậy?

Chu Tử Thư ở trong phòng, đợi đến khi thấy Trương Thành Lĩnh lên giường nằm yên mới chuẩn bị đẩy cửa đi ra, liếc mắt một cái lại đã thấy cậu nhóc ngồi thẳng bên mép giường, đôi mắt tĩnh lặng nhìn về phía y.

Chu Tử Thư biết Trương Thành Lĩnh muốn nói gì.

Quả nhiên, Trương Thành Lĩnh gọi, "Sư phụ."

"Đừng gọi ta như vậy."

Y đã không còn thời gian, hà tất dây dưa thêm.

oOo

Tô Mộc Thu và Diệp Tu rời ghế liền chạy ra khỏi Tam Bạch sơn trang.

Cả hai vốn không phải người thời đại này, tuy rằng đã đến thế giới này một thời gian, nhưng còn chưa có cơ hội chơi tận hứng một lần, liền nhân cơ hội tạm thời không có chuyện gì xảy ra, quyết định đi dạo mở mang tầm mắt một chút.

Ừ, là người khác tạm thời không có chuyện gì.

Hai người tay nắm tay đi trên đường.

Buổi tối cổ đại không có ánh đèn rực rỡ như hiện đại, lại cũng không tối. Trên nền trời nhung đen, mặt trăng tròn treo cao, sông ngân lấp lánh ánh bạc, vẩy xuống những tia sáng nhỏ vụn, phủ lên cho vạn vật trên thế gian một quầng sáng mông lung.

Gió nhẹ thổi qua, âm thanh câu tịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

Rất thích hợp để làm chuyện xấu. =))

Tô Mộc Thu và Diệp Tu đi không bao lâu, liền mơ hồ nghe có tiếng nữ nhân cười.

Tiếng cười lanh lảnh quỷ dị, lời nói ra cũng không mấy dễ nghe, nàng ta nói, "Trước mặt Bạc Tình bộ chủ, lão đạo sĩ như ngươi, không có nợ tình thì hóng chuyện làm gì. Muốn sống mau cút!"

Diệp Tu nghe xong "Ồ" một tiếng, lại cũng không có ý định chạy đi xem náo nhiệt. Giang hồ này cũng giống như trong game, không có áp dụng luật pháp đáng nói, nhưng so với game, lại nhiều một tia hiện thực tàn nhẫn: trong game chết rồi còn có thể sống lại, mà ở đây, chết rồi chính là chết rồi, mọi chuyện về sau đều sẽ không còn liên quan đến ngươi.

Vì mạng nhỏ của bản thân, ít tham gia náo nhiệt.

Nếu không có khi chết như thế nào cũng không biết.

Hai người đổi một phương hướng, phát hiện nơi này có chợ đêm, tuy rằng không quá náo nhiệt, cũng có một ý vị riêng, liền một đầu đâm vào. Sau đó một đường ăn từ đầu này đến đầu kia khu chợ.

Đến khi cả hai đi dạo đủ chuẩn bị trở về, đã là gần nửa đêm.

oOo

Hai người Tô Diệp ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ, Chu Tử Thư ở lại Tam Bạch sơn trang cũng nhìn không ít trò hay.

Đầu tiên là nằm trên nóc nhà uống rượu lại nghe được Triệu Kính và Thẩm Thận nói lưu ly giáp bị mất trộm.

Nghe Triệu Kính thật tình thực lòng khuyên Thẩm Thận hủy mảnh lưu ly giáp của bản thân, để cho kho võ vĩnh viễn không thể mở ra.

Chu Tử Thư chợt nhớ đến những lời Diệp Tu nói, cùng với vài ba câu đánh giá về Triệu Kính khi còn ở Thiên Song, người giang hồ gọi hắn là Tái Mạnh Thường, bởi hắn có tiền cũng vung tiền như rác. Mà Triệu Huyền Đức, vì sao một kẻ tính cách nhìn yếu đuối nhu nhược, lại có danh hiệu này.

Nếu như tất cả chỉ là vỏ bọc, chỉ là Triệu Kính cố ý bày ra cho thiên hạ thấy, vậy thì đúng là... giấu đủ sâu a.

Về phần Thẩm Thận, lời nói hành động lỗ mãng, hoặc chính là cố ý, hoặc chính là thật sự ngu xuẩn.

Chu Tử Thư cũng không phải vị khách không mời duy nhất đêm nay, chỉ là nghe được một nửa, đối phương gây ra chút động tĩnh, bị hai người trong phòng phát hiện.

Nhìn người dùng khinh công chạy trốn, Chu Tử Thư ném hai viên đạn khói chặn ánh mắt Triệu Kính và Thẩm Thận bên dưới, cũng đạp không bay đi.

Rất nhanh Chu Tử Thư đã nhận ra người kia là ai.

Nói thật, sau khi xác định đối phương là Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư ngược lại không quá ngạc nhiên. Người này công phu cao nội lực thâm hậu, công lực của Chu Tử Thư chỉ còn một nửa, thuật liễm tức tốt một chút, y cũng khó nhận ra. Hơn nữa thái độ của Ôn Khách Hành đối với Ngũ Hồ minh cũng rất kỳ quái, hắn có thể làm ra chuyện gì Chu Tử Thư cũng không mấy lấy làm lạ.

Chu Tử Thư không biết Ôn Khách Hành nói không điều tra rõ ràng ngọn ngành của lưu ly giáp e rằng Trương Thành Lĩnh sẽ bị đám hùm sói bốn phía ăn tươi nuốt sống được mấy phần thật lòng, nhưng y là thật sự không mong nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Trong khả năng có thể, hi vọng Trương Thành Lĩnh sẽ được an toàn.

Vị trí hai người hạ xuống cách nơi Chu Tử Thư mất dấu Vu Thiên Kiệt và người áo đen lúc trước không xa, Chu Tử Thư nhìn quanh một vòng, vừa đi được vài bước, Ôn Khách Hành đột nhiên kéo y lại.

"Cẩn thận!"

Chu Tử Thư tập trung nhìn vào, mới phát hiện ngay trước mặt mình không xa giăng đầy những sợi tơ cực mảnh.

"Trận tơ triền hồn?"

Đây là vũ khí độc hữu của quỷ treo cổ, nhưng "quỷ treo cổ" đã bị Cố Tương giết chết ở ngôi miếu đổ, chỉ là, người kia võ công quá kém, không có khả năng là hàng thật, mà nơi này tuy có tơ triền hồn, lại không thấy bóng người, cũng không biết lần này là thật hay giả.

Sau đó, Chu Tử Thư tỏ ra chán ghét máu tươi bị Ôn Khách Hành không chút khách khí cười nhạo một trận.

Tuy rằng bị Ôn Khách Hành trêu đùa chém đứt ống tay áo, Chu Tử Thư lại không có tâm trạng chơi với hắn. Y phát hiện Vu Thiên Kiệt bị tơ triền hồn treo trên cành cây, đã chết đến không thể chết lại.

Hai người đi một đoạn, lại gặp được người áo đen Chu Tử Thư từng thấy lúc trước.

So với Ôn Khách Hành thích chơi trò đoán đến đoán đi, Chu Tử Thư trực tiếp hơn nhiều, nhanh chóng lên tay kiểm tra, phát hiện người này cũng là người quen, là một đệ tử gọi Tống Hoài Nhân được Cao Sùng đưa đến Thái Hồ.

Tống Hoài Nhân lúc này cũng đã chỉ là một cái xác nằm ngang giữa đường, trên người có vết kiếm chém thương, nhưng Chu Tử Thư cũng nhìn thấy dấu móc sắt gây ra vết thương trí mạng trên người hắn.

Nói đến chuyện này, Chu Tử Thư thật đúng là phải cảm tạ Diệp Tu một chút.

Tuy rằng y biết sau khi đóng thất khiếu tam thu đinh, công lực của y sẽ giảm, ngũ giác cũng sẽ dần dần suy yếu rồi biến mất, nhưng khi chuyện này thật sự xảy đến, Chu Tử Thư vẫn có chút bi thương không cam lòng, lại không thể không chấp nhận hiện thực.

Lúc bắt đầu, ngũ giác suy yếu chỉ rất lâu mới xuất hiện một lần, nhưng thời gian càng dài, số lần xuất hiện càng thường xuyên.

Chu Tử Thư cũng không phân rõ là thị giác hay vị giác của bản thân có vấn đề trước, chỉ là khi Chu Tử Thư nhận thấy, y đã thường xuyên không nếm được mùi vị, khả năng nhìn ban đêm cũng kém đi rất nhiều.

Chẳng qua, từ khi đồng hành với hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu, sau ngày bị Cái Bang vây đánh, cũng không biết Diệp Tu bị cái gì kích thích, mỗi ngày nhất định phải rót cho y một bình hồng dược, hoặc sáng hoặc tối.

Ban đầu Chu Tử Thư là không đồng ý, y từng được thử một lần, biết thứ nước thuốc kia lợi hại cỡ nào, nói là thần dược cứu mạng cũng không quá đáng, tình trạng của bản thân Chu Tử Thư rõ ràng nhất, không dùng thuốc cũng không chết ngay được, mà dùng, cũng chỉ là lãng phí.

Chu Tử Thư không nói phục được Diệp Tu dừng lại, quay đầu nói với Tô Mộc Thu thì đối phương chỉ cười híp mắt vẻ mặt cưng chiều trả lời ta nghe a Tu. Động thủ, được rồi, tuy rằng sự thật rất đáng buồn, nhưng y đánh không lại hai người kia, thời kỳ toàn thịnh cũng không được.

Nhưng cũng nhờ như vậy, tình trạng ngũ giác suy yếu của y cơ bản đã dừng lại, mỗi lần thất khiếu tam thu đinh phát tác tuy rằng vẫn rất đau, lại cũng không mệt mỏi như trước.

Lấy một ví dụ đơn giản, vết thương trên người Tống Hoài Nhân, nếu cứ để tình trạng của y tự do phát triển, với thị lực của y cộng thêm sắc trời không quá sáng sủa lúc này, khả năng có thể sẽ không nhìn thấy.

Vừa nghĩ như vậy, thật đúng là cần tìm cơ hội cảm tạ hai người kia.

Chu Tử Thư không để ý những lời trêu đùa và câu chuyện về cú mèo cười của Ôn Khách Hành, theo dấu vết đi thẳng một mạch đến trước một tòa nhà lớn, trên bảng đề chữ "Nghĩa trang Triệu thị".

Mà Tô Mộc Thu đang cầm đèn lồng đứng ngay trước cửa, Diệp Tu bên cạnh tay còn cầm túi giấy, Chu Tử Thư mơ hồ thấy có vết dầu ăn thấm ra trên túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro