Chương 7: Nghi vấn tầng tầng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Nghi vấn tầng tầng

Ôn Khách Hành nhìn năm người ngồi trên khúc cây quanh đống lửa, hắn vốn muốn ngồi bên cạnh Chu Tử Thư, nhưng Diệp Tu đã ngồi một bên, bên còn lại muốn ngồi chỉ có trực tiếp ngồi xuống đất, hắn chỉ có thể đi qua bên cạnh Trương Thành Lĩnh.

Ngày hôm nay Trương Thành Lĩnh bị Cái Bang tìm đến là một bất ngờ, nhưng lúc đó hắn không ra tay cũng là có ý định, vốn muốn mượn cơ hội này nhìn lại một lần kiếm của Chu Tử Thư, kết quả bị Diệp Tu chen một chân. Nhưng cũng không phải không cách nào mở lời.

Ôn Khách Hành liếc ô Thiên Cơ đặt bên cạnh Diệp Tu, rất tự nhiên nói, "Diệp công tử, ta xem chiếc ô này của ngươi, hình như cũng là một món vũ khí đúng không?"

Diệp Tu híp há miệng ăn miếng cá Tô Mộc Thu đút, liếc Ôn Khách Hành, xác nhận, "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là không. Chỉ là cảm thán một chút, bản thân ta cũng coi như kiến thức rộng rãi, lại chưa bao giờ thấy có người dùng thứ này làm vũ khí."

"Ngươi chưa thấy không có nghĩa là không tồn tại." Tô Mộc Thu tiếp lời.

"Cũng đúng. Nhưng kiếm chung quy là phổ biến nhất, muốn có được một thanh kiếm tốt, cũng dễ hơn các loại binh khí thiên môn khác."

"Ôn công tử rốt cuộc muốn nói gì?" Diệp Tu nhíu mày, bản thân y cũng là một con tiểu hồ ly, nhưng có một số người, cong cong nhiễu nhiễu vô dụng. Hơn nữa y cũng không muốn phí thời gian ở những việc không đâu này.

Quả nhiên, Ôn Khách Hành nói, nghe nói trước kia ma tượng Dung Trường Thanh cả đời có ba tác phẩm đắc ý, một là Đại Hoang, hai là Long Bối, ba là Bạch Y, kiếm Bạch Y về sau được tặng cho trang chủ đời thứ bốn của Tứ Quý sơn trang Tần Hoài Chương làm bội kiếm hành tẩu giang hồ. Hắn may mắn được thấy một lần, ấn tượng sâu sắc, vài hôm trước từng thấy Chu Tử Thư dùng kiếm, mới muốn nhìn lại một lần.

Nói đến đây, Chu Tử Thư ngoài mặt còn là bất động thanh sắc, trong lòng lại đã nổi lên sóng gió.

Biết lưu vân cửu cung bộ, nhận ra y dịch dung, còn nhận được kiếm Bạch Y, người này rốt cuộc là thân phận gì? Người cũ của Tứ Quý sơn trang không phải đều đã...

Chu Tử Thư còn đang suy nghĩ, Tô Mộc Thu đã tiếp một câu, "A? Cho nên nếu ngày hôm nay không có a Tu nhà ta, ngươi thà rằng nhìn thấy Chu huynh bị thương, cũng muốn nhìn thấy kiếm Bạch Y đúng không?"

Nói như vậy, nếu Diệp Tu không đưa kiếm cho Chu Tử Thư từ đầu, Chu Tử Thư lại không muốn hạ tử thủ, Ôn Khách Hành lại dùng Trương Thành Lĩnh kích thích y một chút, còn không phải nhất định phải rút kiếm? Mà xem tình huống hôm nay, hai người đã đánh lâu như vậy, nếu chỉ có một mình Chu Tử Thư, thương khả năng còn nặng hơn.

Ôn Khách Hành nghe xong lời Tô Mộc Thu, biến sắc mặt, vốn định nói ta không có, lời ra đến khóe miệng, lại không làm sao nói ra được.

Cuối cùng hắn nói, "Là ta không phải. Ta muốn xem kiếm, nên nói thẳng với Chu huynh mới phải. Với phẩm tính của Chu huynh, hẳn là sẽ không lừa ta, đúng không?"

Chu Tử Thư còn chưa trả lời, tiếng tỳ bà thê lương ở đâu văng vẳng vang lên.

Vừa nghe một hồi, Trương Thành Lĩnh đột nhiên ôm đầu, đứng vụt dậy, muốn chạy về phía bờ sông.

Cố Tương vội vàng đứng lên kéo cậu nhóc lại, Ôn Khách Hành cũng đứng dậy mỗi tay một người truyền nội lực cho Cố Tương và Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư nhìn thấy cây tiêu ngọc Ôn Khách Hành dựng bên cạnh, túm lấy nhanh chóng đứng chắn trước mặt ba người.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu nghe tiếng đàn, tuy có hơi khó chịu nhưng cơ bản không ảnh hưởng gì, chỉ là do không quen loại công kích tinh thần này.

Diệp Tu phản ứng nhanh, bung ô chặn nghiêng trước mặt mình và Tô Mộc Thu.

Ôn Khách Hành quét mắt nhìn qua muốn nói không có tác dụng, lại thấy Diệp Tu dừng một chút liền chạy đến trước mặt mình, nâng ô vừa vặn che khuất Trương Thành Lĩnh và Cố Tương.

Trương Thành Lĩnh bịt tai một hồi, chợt cảm thấy đầu không còn đau nữa, buông tay ngơ ngác nhìn Diệp Tu, lại lo lắng nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư dùng tiếng tiêu đối kháng với tiếng đàn, hai luồng nội lực va vào nhau nổ tung trên không trung, như những lưỡi dao sắc bén, cắt ngang qua ngọn cây.

Diệp Tu nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên chỉ về một phía rừng cây, "Mộc Thu, bên kia."

Tô Mộc Thu vô cùng ăn ý, duỗi tay, ngay sau đó, một tiếng "bùm" vô cùng nhỏ vang lên. Tiếng đàn chợt ngưng bặt đi. Đợi một hồi cũng không thấy lại vang lên.

Ôn Khách Hành cũng thu công.

Người hẳn là đã chết rồi, hoặc ít nhất cũng phải trọng thương. Nếu lúc nãy Tô Mộc Thu bắn trúng. Có thể sao? Trời tối như vậy không nói, dùng ám khí một chiêu chết người, trừ khi bên trên là thuốc độc kiến huyết phong hầu.

Nhưng phong cách võ công cũng giống như cách làm người vậy, Tô Mộc Thu không giống kiểu người chuyên dùng thuốc độc.

Quan trọng hơn là, vừa rồi hắn bắn ra cái gì, hoàn toàn không có người nhìn thấy.

Những người khác nghĩ gì, Trương Thành Lĩnh đều không để ý. Nó còn nhớ rõ cảm giác khó chịu lúc nãy, thấy mọi người đều đã buông lỏng liền chạy đến hỏi thăm Chu Tử Thư có làm sao không.

Chu Tử Thư vỗ vỗ vai Trương Thành Lĩnh, cũng hỏi nó cảm thấy thế nào, Trương Thành Lĩnh lắc lắc đầu, nói không sao, chỉ có chút váng đầu.

Quan tâm Trương Thành Lĩnh xong, Chu Tử Thư liền đi trả tiêu cho Ôn Khách Hành, "Xin lỗi, làm bẩn tiêu của ngươi. Hôm khác tìm cây mới trả ngươi."

Cố Tương từ lúc tiếng đàn ngừng đã chạy đi cứu hai cô nương trên thuyền hoa, năm người còn lại ngồi quanh đống lửa, Tô Mộc Thu hỏi, "Người vừa rồi là ai thế?"

"Mị khúc Tần Tùng, một trong tứ đại thích khách của Độc Hạt. Có thể mời được vị này, kẻ muốn mạng tiểu Trương công tử ra tay rất hào phóng a."

"Mặc kệ hắn là bọ cạp hay bọ mù, sau này tuyệt đối không có khả năng đi ra tai họa người khác nữa."

Nghe Diệp Tu nói như vậy, Ôn Khách Hành hơi mỉm cười, nghiêng mặt nhìn về phía y, "Diệp công tử tự tin như vậy?"

Diệp Tu nâng mắt nhìn hắn, "Không phải tự tin, chỉ nói sự thật mà thôi."

Ôn Khách Hành bị nghẹn một cái.

Trương Thành Lĩnh ngồi một hồi, đầu cũng không choáng, lập tức chạy lại bên cạnh Diệp Tu, tò mò, "Tiểu Diệp ca, ô này của huynh là thứ gì, lợi hại như vậy. Vừa rồi đệ vẫn nghe thấy tiếng đàn, nhưng mà không thấy đau nữa."

Chu Tử Thư cũng tham gia, "Đúng vậy, ta xem chất liệu kia, nhìn như vải lại có thể hóa giải nội lực, thật sự chưa bao giờ thấy. Không ngờ trên đời còn có thứ như vậy."

Chu Tử Thư chỉ cảm thán một câu, những chuyện khác nửa chữ không hỏi. Bản thân y có bí mật, giấu giếm người khác không ít chuyện, Diệp Tu và Tô Mộc Thu bằng phẳng bình đằng đối đãi y, tuy rằng hai người không cố ý giấu, nhưng nếu bọn họ không chủ động nói, y sẽ không hỏi.

Giống như suy đoán của Chu Tử Thư, Diệp Tu không hề có ý định giấu giếm cái gì, nói, "Ta cũng không rõ. Dù sao đây là món quà một người bạn quá cố tặng cho ta."

Tô Mộc Thu ngồi bên cạnh đột nhiên ho lên khù khụ. Những người khác đều không hiểu ra sao.

Diệp Tu không để ý đến hắn, quay qua hỏi Trương Thành Lĩnh, "Thành Lĩnh a, đệ bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười... mười bốn." Trương Thành Lĩnh hơi cúi đầu trả lời.

Nói đến chuyện này, Chu Tử Thư cũng nhìn sang, "Con cháu thế gia võ lâm, năm đến bảy tuổi học vỡ lòng võ công. Cho dù ngươi bảy tuổi bắt đầu luyện nội công, đến giờ cũng phải được bảy năm rồi. Sao lại luyện thành như vậy?"

Tốc độ trúng chiêu chỉ chậm hơn hai cô nương không biết võ công trên thuyền vài ba giây, nội lực còn không bằng chén nước nữa.

Mắt Trương Thành Lĩnh nhòe đi, bị Chu Tử Thư quát một câu không được khóc lại liều mạng nghẹn lại.

Ôn Khách Hành vội vàng giải vây, "Được rồi được rồi, trẻ con đứa nào chẳng ham chơi. Hồi nhỏ cha mẹ dạy ta học, ta cũng cả ngày lười biếng giở trò."

"Vì sao ta chưa bao giờ ham chơi?" Chu Tử Thư hỏi ngược lại.

Diệp Tu khinh thường hừ một tiếng, "Ngươi còn có cha mẹ dạy, có người còn không may như vậy đâu."

Ôn Khách Hành ánh mắt sáng tối không rõ nhìn Diệp Tu, "Lệnh tôn lệnh đường của Diệp công tử..."

"Là ta."

Ôn Khách Hành nhìn về phía Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu vỗ vỗ vai Diệp Tu, những người khác đều đã quen bọn họ thân mật, cũng không để ý, chỉ lắng nghe Tô Mộc Thu nói.

Chuyện này vốn không phải ký ức vui vẻ gì, nhưng Tô Mộc Thu thật sự không để ý, hắn hài lòng với cuộc sống hiện tại, nghĩ lại nhiều lắm chỉ có chút tiếc nuối mà thôi.

"Để ta nghĩ xem. Lúc cha mẹ mất, ta sáu tuổi, muội muội ta hai tuổi."

"Hai chúng ta cũng coi như ăn cơm trăm nhà lớn lên."

"Lớn một chút, có thể làm việc, ta liền đi làm công kiếm tiền nuôi muội muội."

Giọng điệu Tô Mộc Thu kể chuyện vô cùng bình tĩnh, không có khó chịu, không có tự ti, nhắc đến muội muội còn có thể cười, hoàn toàn không giống đang kể chuyện của bản thân mình, ngược lại giống như một người đứng xem.

Một đứa bé sáu tuổi nuôi một đứa bé hai tuổi khó khăn cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết. Mà Tô Mộc Thu nói, làm người cảm thấy hắn giống như đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đầy đủ hạnh phúc vậy.

"Sau đó, có một ngày mùa hè năm mười lăm tuổi, ta nhặt được một tiểu thiếu gia."

Nói đến đây, Tô Mộc Thu thật sự cười ra tiếng.

Tô Mộc Thu không nói rõ "hắn" là ai, nhưng người sáng suốt đều nhận ra, hắn đang nói đến Diệp Tu.

"Nhà chúng ta lúc đó nói chỉ có bốn vách tường cũng không quá đáng. Nhưng hắn không chê ta, còn giúp ta cùng nhau nuôi muội muội. Muội muội ta bây giờ, nghe lời hắn còn hơn nghe lời ta nữa."

Diệp Tu trực tiếp lên tay gõ Tô Mộc Thu một cái, "Ai bảo anh không nói một lời liền đi mười năm, chờ anh về, Mộc Tranh khóc cũng đừng trách em không giúp anh dỗ con bé."

"Vậy, tiểu... Tô ca, năm nay huynh bao nhiêu tuổi rồi?"

Tô Mộc Thu duỗi tay búng vào trán Trương Thành Lĩnh một cái, hận sắt không thành thép nói, "Nghe nhiều như vậy, đệ chỉ chú ý chuyện này?"

Trương Thành Lĩnh ôm đầu, "Người ta tò mò mà."

Cũng không trách Trương Thành Lĩnh tò mò, dựa theo mốc thời gian Tô Mộc Thu đưa ra tính, hắn lúc này ít nhất phải hai mươi lăm tuổi, nhưng chỉ nhìn mặt thật đúng là không nhận ra được.

Tô Mộc Thu lần này cũng không câu cá, sảng khoái thừa nhận, "Ừ, ta tính tính, chắc cũng phải hai mươi tám rồi, hay là hai mươi chín?"

Nửa câu sau là cúi đầu hỏi Diệp Tu.

"Có gì khác nhau sao?" Diệp Tu hỏi ngược lại.

Tô Mộc Thu ngây ra một chút, nói, "Cũng phải, đúng là không có gì khác nhau."

Chuyện cũ của Tô Mộc Thu nếu thay đổi một số chi tiết, quả thật giống hệt Ôn Khách Hành. Lúc bắt đầu Ôn Khách Hành thậm chí hoài nghi Tô Mộc Thu biết chuyện của hắn, cố ý thêm mắm dặm muối kể ra câu người đồng tình.

Tuy rằng nghe đến cuối hắn đã biết không phải, cũng có chút thay đổi cái nhìn về Tô Mộc Thu, nhưng nhìn hai người Tô Diệp thân thiết tự nhiên như chỗ không người trước mặt, vẫn cảm thấy có chút chói mắt.

Chu Tử Thư nghe xong cảm khái một câu "Chúng sinh đều khổ", lại có chút hâm mộ hai người.

Cả đời có thể gặp được một người tin ngươi yêu ngươi bảo vệ ngươi, cùng nhau đi đến cuối đời, thật đúng là may mắn.

"Được rồi, Thành Lĩnh a."

Trương Thành Lĩnh đang âm thầm suy nghĩ vậy nên gọi Tô Mộc Thu thúc hay tiếp tục gọi ca, đột nhiên bị điểm danh, giật nảy mình.

Tô Mộc Thu bật cười lắc đầu.

Diệp Tu cũng cười nhìn nó, "Đừng nghe Chu huynh nói khó nghe, hắn là muốn chỉ bảo đệ, lại không kéo được mặt mũi mở lời này. Ta thay hắn nói."

Chu Tử Thư trợn mắt nhìn Diệp Tu, Diệp Tu chớp chớp mắt nhìn lại.

Trương Thành Lĩnh như được đốt sáng lên một ngọn đèn, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái, mở miệng liền gọi, "Chu thúc. Sư phụ, xin hãy nhận con làm đồ đệ. Sau này con sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không phụ ân đức dạy dỗ của sư phụ."

Chu Tử Thư có chút không nhịn được, "Đứng lên. Ngươi là hậu nhân của phái Kính Hồ, trên vai gánh vác trọng trách kế thừa môn phái, làm sao có thể do ta dạy!"

Trương Thành Lĩnh cúi đầu, giọng nói buồn buồn, "Con còn chưa nhập môn. Đại ca con võ nghệ cao cường, nhị ca... nhị ca học hành tài giỏi. Con từng cho rằng cả đời này con chỉ phụ trách báo hiếu bên cạnh cha mẹ, cho nên chưa bao giờ chịu luyện võ đàng hoàng. Võ công Kính Hồ, con không học được gì cả."

Ôn Khách Hành im lặng nghe, cảm thán một câu, "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn. Chuyện trên đời đa phần đều như vậy."

"Cho dù là vậy, ngươi cũng nên bái sư Ngũ hồ minh." Chu Tử Thư nhất quyết không nhả ra.

"Ngũ hồ minh thật sự tốt sao?" Tô Mộc Thu mở miệng hỏi.

Ba đôi mắt đều quay qua nhìn về phía hắn.

Diệp Tu tiếp lời, "Đây chỉ là lý giải của cá nhân ta, nhưng ta cho rằng, tiểu Thành Lĩnh có thể tham khảo một chút."

"Thứ nhất, tiểu Thành Lĩnh không biết Thẩm Thận, Cái Bang nói người này là chưởng môn Đại Cô Sơn, hẳn là không giả, từ đây có thể suy ra được, Trương Ngọc Sâm đã lâu không qua lại với Ngũ hồ minh, cho nên đệ không biết bọn họ."

Trương Thành Lĩnh gật đầu, nó biết kiếm phái Kính Hồ nhà mình thuộc Ngũ hồ minh, nhưng chưa bao giờ nghe cha nhắc đến những thúc bá các môn phái khác.

"Ở đây có một câu hỏi, vì sao Trương Ngọc Sâm không tiếp tục qua lại với bọn họ, dù sao hắn là một trong ngũ tử của Ngũ hồ minh, quan hệ vốn phải rất thân thiết mới đúng."

"Thứ hai, Thu Nguyệt đại hiệp danh tiếng không tệ, không gây thù chuốc oán, trong môn phái có nhiều môn khách như vậy, lại bị diệt chỉ trong một đêm không người đến cứu, tuyệt đối không phải chỉ do một phe thế lực gây nên, khả năng rất lớn còn có nội quỷ."

"Thân phận nội quỷ này rất quan trọng, một phần giúp xác nhận hung thủ sau màn, ta tạm thời còn chưa có ý tưởng."

"Thứ ba, là về lưu ly giáp. Trước khi vào giang hồ ta và Mộc Thu đã nghe ngóng qua rất nhiều chuyện, trong đó có kho võ và lưu ly giáp. Trên giang hồ chỉ truyền rằng, muốn mở kho võ cần lưu ly giáp, mà không hề biết lưu ly giáp rốt cuộc ở nơi nào. Nếu không giang hồ hai mươi năm qua, đặc biệt Ngũ hồ minh cũng sẽ không yên bình như vậy. Nhưng kẻ diệt môn Kính Hồ lại dường như chắc chắn Kính Hồ, hoặc chính xác hơn, Trương Ngọc Sâm có nó."

"Hung thủ sau màn phải là người biết rõ chuyện này, cũng là người trong cuộc hai mươi năm trước."

"Quay lại vấn đề Trương Ngọc Sâm vì sao không qua lại với Ngũ hồ minh? Trương chưởng môn làm người thế nào ta không quá rõ, nhưng từ lời những người dân quanh Kính Hồ cùng danh tiếng trên giang hồ, cùng với hắn có thể dạy ra một đứa nhỏ như Thành Lĩnh, có thể đoán được cho dù không phải loại người hào hiệp chính nghĩa tuyệt đối, cũng sẽ không xấu đi đâu. Nhưng hắn lại tuyệt giao với bốn huynh đệ kết nghĩa của mình, từ thời gian suy đoán, chỉ có sự kiện bao vây đại ma đầu Dung Huyền hai mươi năm trước là có khả năng nhất. Có lẽ lúc đó bốn người kia làm việc gì khiến hắn không chấp nhận được, thà rằng cắt bào đoạn nghĩa cũng không muốn liên quan."

"Lại phát tán suy nghĩ thêm một chút, nếu Trương Ngọc Sâm đã có một mảnh lưu ly giáp, như vậy khả năng mỗi thành viên trong ngũ tử đều giữ một mảnh lưu ly giáp. Nghe nói thời gian trước đệ tử Đan Dương chọc vào Bạc Tình ti của quỷ cốc, Lục Thái Xung tức chết, từ một phương diện nào đó mà nói cũng đã chứng minh điều này."

"Như vậy chúng ta đến phân tích, kẻ đứng sau được lợi nhờ tất cả những chuyện này sẽ là ai."

"Cuộc đời con người mong muốn, thông thường nhất chính là tiền tài danh lợi, người giang hồ khả năng thêm một chuyện võ nghệ cao cường."

"Đầu tiên nói về Cao Sùng, hắn vốn là lão đại của ngũ tử, gần như đã chắc chắn là Ngũ hồ minh chủ tiếp theo, có làm gì hay không cũng không ảnh hưởng đến tương lai của hắn, thậm chí có thể nói, giang hồ loạn hoàn toàn không có lợi gì cho hắn, còn cần cân nhắc thêm."

"Thứ hai chính là Thu Nguyệt kiếm Trương Ngọc Sâm Trương đại hiệp và Lục Thái Xung, hai vị này đều đã chết, trực tiếp không cần nói."

"Thứ ba là Triệu Kính phái Thái Hồ và Thẩm Thận phái Đại Cô Sơn. Hai người này ta đều không biết, tạm thời không đưa ra ý kiến."

"Ý kiến cá nhân, hung thủ sau màn khả năng rất lớn là một trong hai người này."

"Hơn nữa, chuyện này nói ra khả năng các ngươi không tin. Nhưng Mộc Thu nhà ta nhìn bản vẽ lưu ly giáp, nói nó cảm giác giống ổ khóa hơn là chìa khóa. Trên giang hồ còn có một tin đồn, nói Long Uyên các có thể mở kho võ mà không cần chìa khóa, không biết tin tức này là thật hay giả, nhưng tóm lại không có lửa làm sao có khói, hoặc là Long Uyên các cũng liên quan đến chuyện hai mươi năm trước, hoặc là có người đang tung hỏa mù, tùy các ngươi nghĩ như thế nào."

"Một điều cuối cùng, những sự kiện gần đây đều có bóng dáng quỷ cốc, cho nên có thể chắc chắn một điều là ác quỷ núi Thanh Nhai thật sự phá thề rời cốc làm loạn giang hồ, về phần là chủ ý của ai, việc này nói không chừng."

"Ừ, tạm thời chỉ có như vậy, nhiều hơn phải đợi thu thập thêm thông tin mới được."

Diệp Tu một hơi nói một đoạn dài, Chu Tử Thư nét mặt tạm thời còn bình tĩnh, Trương Thành Lĩnh đã trực tiếp trợn mắt há mồm, Ôn Khách Hành không quá biểu hiện ra, nhưng cũng không giấu được ngạc nhiên.

Trương Thành Lĩnh ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Tu, "Tiểu Diệp ca, huynh... thật lợi hại."

Bản thân Chu Tử Thư làm tình báo, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh, y không rõ Diệp Tu nghe ngóng được những tin tức gì, nhưng có thể suy đoán ra nhiều chuyện như vậy, không cần chính xác hoàn toàn đã có thể nói hai chữ, nhân tài. Thiên Song mà có người như vậy, bản thân trước đây có thể bớt rất nhiều chuyện.

Bởi vì Diệp Tu nói ra quá nhiều tin tức, bọn họ chỉ có thể từng bước đưa ra nghi vấn.

"Tiểu Diệp ca, làm sao huynh biết trong nhà đệ có nội quỷ?" Trương Thành Lĩnh hỏi, chuyện này rất quan trọng với nó.

"Kính Hồ bị diệt quá nhanh." Tô Mộc Thu trả lời.

Nhiều người như vậy đột nhập chém giết, không thể nào là im lặng không một tiếng động, mà từ lúc bị người phát hiện đến khi không người còn sống khả năng không kéo dài đến một canh giờ.

Hơn nữa sau khi tìm được Trương Ngọc Sâm, hắn và Diệp Tu đã chạy vòng quanh phái Kính Hồ kiểm tra một lượt, đa số người chết đều không có quá nhiều dấu vết giãy dụa, số lượng người mặt quỷ bị giết cũng rất ít, nếu không phải phần lớn lực lượng bị đưa đi truy sát Trương Thành Lĩnh, thì chính là đám người kia vốn cũng không nhiều người, không có nội ứng là tuyệt đối không thể thành công.

Mà những kẻ chạy theo Trương Thành Lĩnh có bao nhiêu? Trên thực tế cũng không bao nhiêu, hơn nữa công phu còn không ra sao. Một trong thập đại ác quỷ đã thành danh vài chục năm bị một tiểu cô nương mười bảy mười tám treo cổ? Nghe đã biết là chuyện tiếu lâm.

Cứ thế, thực ra đáp án đã rất rõ ràng.

"Đúng rồi, ta nghe Tô công tử từng thấy bản vẽ lưu ly giáp, trên giang hồ có thứ này sao?" Ôn Khách Hành phe phẩy quạt, lơ đễnh nói.

"Thấy là thấy, nhưng ta không chắc có phải đồ thật hay không. Dù sao a Tu nhà ta dùng nó làm chuyện kể trước khi đi ngủ cho muội muội ta."

Lời này đương nhiên là giả, nhưng không nói như vậy, chẳng lẽ nói chúng ta cái gì cũng biết, có thể trực tiếp tua nhanh đến đại kết cục?

"Ồ?" Ôn Khách Hành lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Tu.

"Trước đây cha ta không cho phép ta dính vào chuyện giang hồ, ta liền thu thập thoại bản xem đỡ nghiền. Cũng không biết nhìn thấy trong cuốn thoại bản nào, nói chung cảm thấy có chút hứng thú, liền nhớ. Sau đó tiểu cô nương quấn quýt lấy ta đòi nghe kể chuyện, ta liền kể những chuyện từng đọc được cho nàng nghe. Bản vẽ cũng là nhất thời nổi hứng vẽ ra."

"A Tô hiểu thuật cơ quan?" Chu Tử Thư càng tò mò chuyện này.

"Ta chỉ biết chút da lông, dù sao cần nuôi muội muội, kỹ nhiều không áp thân a."

Cũng đúng, hành tẩu giang hồ, nhiều một phần kiến thức là thêm một tầng bảo đảm, huống chi bản thân còn không phải một thân một mình, càng cần cẩn thận.

"Tiểu Diệp ca, vì sao lại nói hung thủ đứng sau mọi chuyện là..."

Dù sao cũng liên quan đến tương lai của bản thân, Trương Thành Lĩnh muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại không phải lúc, chỉ có thể hỏi vấn đề cấp thiết nhất. Lý bá bá gửi nó cho Chu thúc đưa đến Thái Hồ, nhưng cho dù không có lời tiểu Diệp ca nói, so với một người "huynh đệ kết nghĩa của phụ thân" chưa bao giờ gặp, nó vẫn muốn đi theo người đã cứu mạng mình.

"Chuyện này thực ra là ta suy đoán tương đối nhiều. Về phần đúng bao nhiêu, chúng ta có thể từ từ đợi. Hiện tại mới chỉ xuất hiện lưu ly giáp của Kính Hồ, còn vài mảnh khác nữa, không bao lâu hẳn là cũng sẽ lộ mặt, đến lúc đó là có thể biết thật giả ra sao."

"Mà bây giờ a,..." Diệp Tu đột nhiên đổi giọng, kéo Trương Thành Lĩnh, "Đến đến, tiểu Thành Lĩnh, Chu huynh, có gì muốn dạy nhanh dạy, xong xuôi chúng ta cũng đi nghỉ, sáng mai còn phải lên đường."

Chu Tử Thư trợn mắt nhìn Diệp Tu, phỉ nhổ một câu sao ngươi không dạy.

Diệp Tu híp mắt cười ha ha, "Không phải ta không muốn dạy, tâm pháp của ta người khác không học được, ta cũng không biết làm sao dạy, người đã không thông minh, một không cẩn thận ngốc hơn thì phải làm sao."

Trương Thành Lĩnh lần này ngược lại phản ứng nhanh, oán oán gọi một tiếng, "Tiểu Diệp ca!" lại ánh mắt trông mong nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư răn dạy Trương Thành Lĩnh vài câu, cuối cùng vẫn dạy nó một bộ tâm pháp đả tọa điều tức, chỉ là vẫn không chịu nhận đồ đệ.

Diệp Tu biết, chuyện này phải từ từ mài, Chu Tử Thư hiện tại, vẫn cứ một lòng muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro