Chương 6: Ta còn thật không sợ ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Ta còn thật không sợ ngươi

Sáng hôm sau, khi Trương Thành Lĩnh theo Chu Tử Thư và hai người Tô Diệp ra khỏi khách điếm, Ôn Khách Hành đã đang ngồi ở một sạp hàng ven đường, trên bàn là một đống hạch đào bị bóp vỡ.

Ngay lúc vài người đang cáo biệt, Trương Thành Lĩnh bị người gọi lại.

Theo âm thanh nhìn qua, là một đám ăn mày, cầm đầu là một kẻ què chân, tự xưng bản thân không phải kẻ xấu, là phó đà chủ phân đà Đại Trí của Cái Bang.

Diệp Tu mở miệng liền một câu, "Người xấu sẽ viết hai chữ kẻ xấu lên mặt mình sao."

Nụ cười của vị phó đà chủ kia cứng lại trên mặt.

Nhưng Cái Bang không hổ là Cái Bang, bản lĩnh không cần mặt mũi đều là hạng nhất. Hắn trực tiếp không nhìn Diệp Tu, quay đầu trực tiếp đi vào chính đề, nói là được Ngũ Hồ minh ủy thác, đi tìm con mồ côi của kiếm phái Kính Hồ.

Trên miệng thì nói là tìm, nhưng trong lúc nói chuyện, vài chục đệ tử Cái Bang đã vây quanh mấy người, trận thế kia, rõ ràng là không theo liền muốn dùng vũ lực.

Trương Thành Lĩnh vô thức trốn ra sau lưng Chu Tử Thư. Chu Tử Thư hỏi một câu "Có biết hắn không?" Trương Thành Lĩnh liền lắc đầu nguầy nguậy.

Chu Tử Thư nhìn về phía Cái Bang, "Nó nói không biết các ngươi."

Ôn Khách Hành cũng tiếp lời, "Xác nhận có đúng người hay không? Chỉ xác nhận thôi có cần mang nhiều người như vậy không, không phải thì thôi, nếu phải, chẳng lẽ các ngươi muốn động thủ cướp người?"

Phó đà chủ vẫn cười, nói không dám, là chưởng môn Thẩm Thận của phái Đại Cô Sơn nhờ bọn họ tìm nó, còn nói Thẩm Thận là huynh đệ kết nghĩa của Trương Ngọc Sâm.

Nhưng vô dụng, đừng nói Thẩm Thận, ngay cả minh chủ Ngũ hồ minh Cao Sùng có khi Trương Thành Lĩnh cũng không biết là ai.

Trương Thành Lĩnh vô thức túm lấy ống tay áo Chu Tử Thư, "Ta không biết, ta muốn đi theo Chu thúc."

Chu Tử Thư cũng nói, "Xin lỗi, ta cũng không biết."

Mặt vị phó đà chủ kia tối sầm xuống, "Ta thấy Trương tiểu công tử bị hoảng sợ quá độ, hình như đã mất tỉnh táo..."

"Ngươi nói gì là gì sao? Ngươi nói mình được Ngũ hồ minh ủy thác, chứng cứ đâu? Ngươi nói Thẩm Thận gì gì đó nhờ các ngươi, ai làm chứng? Còn hoảng sợ quá độ đã mất tỉnh táo, con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó không tỉnh táo. Nếu chúng ta không cho tiểu Thành Lĩnh đi theo các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn cho rằng chúng ta bỏ thuốc nó? Trợn mắt nói mò cũng phải phân trường hợp."

Công phu miệng pháo của Diệp Tu trước giờ hầu như chưa từng thua ai, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên nổi danh nhiều lời rác rưởi cũng không chiếm được thượng phong, không đợi vị phó đà chủ kia nói xong đã bá bá bá phun ra một tràng làm người á khẩu không trả lời được, chỉ có thể "Ngươi" nửa ngày.

"Ngươi cái gì ngươi, muốn đạo đức bắt cóc đúng không? Được a, chúng ta cũng không phải không nói lý, ngươi đưa nhân chứng vật chứng ra, nói rõ ràng. Hoặc là chúng ta gọi thêm nhiều người nữa đến, cho bọn họ phân xử, xem tiểu Thành Lĩnh nên tin ai. Một người hai người có thể mắt mù nhìn nhầm, mười người hai mươi người không đến mức tất cả đều nhìn nhầm chứ."

Chu Tử Thư nghe Diệp Tu nói xong cũng muốn đồng tình một chút đám người kia, y dám đảm bảo, nếu bọn họ còn nói thêm gì nữa, Diệp Tu tuyệt đối cũng sẽ oán trở lại đến người không nói ra lời được mới thôi.

Bình thường không nhìn ra, hôm nay mới biết, cái miệng kia của Diệp Tu, cũng rất tổn hại người.

Chu Tử Thư không biết rằng, Diệp Tu hiện tại có vẻ hiền hòa như vậy, công lao rất lớn là thuộc về Tô Mộc Thu.

Trừ những vấn đề mang tính nguyên tắc, ví dụ như liên quan đến sức khỏe của bản thân, việc lớn việc nhỏ Tô Mộc Thu hầu như đều chiều theo Diệp Tu. Bên cạnh có người yêu có người sủng, bản tính tiểu thiếu gia bại lộ, vẫn sẽ miệng pháo trào phúng, nhưng mức độ thật sự nhẹ rất nhiều.

Vị phó đà chủ Cái Bang kia tự biết mình nói không lại Diệp Tu, thẹn quá thành giận trực tiếp gõ cây gậy trên tay xuống mặt đất, hét lên, "Bày trận!"

Đoàn người bốn phía thấy tình cảnh này lập tức chạy tứ tán.

"Giao ra Trương tiểu công tử, ta cho các ngươi rời khỏi đây."

Ôn Khách Hành vừa thấy đám người kia di động liền bước đến bên cạnh Trương Thành Lĩnh, đưa mắt nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư không nhìn hắn, nói một câu "Trông coi nó cẩn thận." liền bước về phía trước.

Trương Thành Lĩnh lo lắng nhìn bóng lưng Chu Tử Thư, lại quay sang hai người Tô Diệp bên cạnh.

Tô Mộc Thu vỗ vỗ vai Trương Thành Lĩnh, kéo cậu nhóc đến bên cạnh bàn Ôn Khách Hành vừa ngồi, miệng nói, "Nói không lại liền động thủ, tố chất tâm lý quá kém, đúng không a Tu."

Sau đó mới quay sang nhỏ giọng nói với Trương Thành Lĩnh, "Yên tâm, bọn họ sẽ không sao."

Ôn Khách Hành thấy Tô Mộc Thu nhà nhã ngồi uống trà, cũng ngồi xuống đối diện, "Thế nào, Tô công tử không đi giúp Diệp công tử sao?"

Tuy giọng nói rất bình thường, không hiểu sao Tô Mộc Thu luôn cảm thấy có mùi vị nghiến răng nghiến lợi ở bên trong, khả năng còn bốc mùi giấm.

Tô Mộc Thu liếc hắn một cái, mỉm cười đáp lại, "Có thể làm a Tu nhà ta chịu thiệt, trên đời này không có mấy người."

Bên kia, Chu Tử Thư và Diệp Tu sóng vai đứng, đối diện với một đám đệ tử Cái Bang.

Diệp Tu đưa cuộn băng vải hôm qua Tô Mộc Thu cầm cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nhận lấy, mở băng, bên trong đúng là một thanh kiếm.

Ôn Khách Hành nhìn cảnh này, hơi nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra.

Hai nhóm người rất nhanh đã động thủ.

Đây cũng là lần đầu tiên những người khác ngoài Tô Mộc Thu nhìn thấy Diệp Tu ra tay. Trương Thành Lĩnh trước đó chỉ biết Diệp Tu công phu tương đối tốt, về phần đến trình độ nào thì một kẻ gà mờ như nó cũng không biết rõ.

Chu Tử Thư và Diệp Tu đều không rõ ràng thực lực của đối phương, Diệp Tu còn mơ hồ có một chút ấn tượng, Chu Tử Thư ngoài nhìn ra Diệp Tu nội lực thâm hậu hoàn toàn không biết công phu của y ra sao, nhưng thật sự hợp tác, có vẻ cũng không quá tệ.

Chu Tử Thư rất nhanh đã phát hiện Diệp Tu đang chủ động phối hợp với bản thân, mỗi lần ra tay đều là bù vào sơ hở sau lưng y.

Hai người đánh một đám, đám người kia võ công thấp nhưng nhiều người, lại có trận pháp thêm vào, tuy không phải là loại trận pháp tinh diệu gì, mức độ khó đối phó cũng tăng lên không chỉ một cấp bậc, dù không rơi vào hạ phong, lại cũng không chiếm thượng phong tuyệt đối.

Vây đánh không được lợi, vị phó đà chủ là mắt trận vốn phải đứng yên liền không kiềm chế được, thoát ly trận hình, muốn nhân lúc hai người kia bận rộn đi bắt Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh hoảng sợ trốn sau lưng Tô Mộc Thu.

Ôn Khách Hành hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch vui ngồi yên không để ý đến. Tô Mộc Thu hơi nhíu mày liếc Ôn Khách Hành, lại nhìn về phía vị phó đà chủ kia, "Vị huynh đệ này, nếu ta là ngươi, ta sẽ không bước thêm một bước."

Lời này vốn chính là cảnh cáo đối phương tốt hơn hết là đừng manh động, nhưng nhìn Tô Mộc Thu chỉ là một tiểu tử mặt trắng không có sức uy hiếp, vị phó đà chủ kia cũng mặc kệ, nói miệng không thuyết phục được Trương Thành Lĩnh, nhấc chân liền đi.

Nào ngờ, chỉ thấy Tô Mộc Thu vung tay một cái, mặt đất ngay mũi chân hắn đột nhiên nổ tung lên, hắn cúi đầu nhìn, mặt đất bị nổ ra một cái hố nhỏ, sâu ít nhất một ngón tay, phó đà chủ hít ngược một hơi, chảy mồ hôi lạnh, nếu thứ này đánh lên người...

Tô Mộc Thu giọng hơi trầm xuống, "Lần sau sẽ là chân của ngươi."

Trương Thành Lĩnh nhìn người kia tạm thời sẽ không đến bắt mình, lại lo lắng nhìn về phía Chu Tử Thư và Diệp Tu.

Với bản lĩnh của hai người kia, thật sự hạ tử thủ đã sớm giải quyết xong, nhưng đám đệ tử Cái Bang này, tuy rằng đáng ghét, lại tội không đáng chết, lý do không giống nhau, Diệp Tu và Chu Tử Thư lại đều hạ thủ lưu tình.

Vì vậy cũng phải dây dưa lâu một chút.

Ban đầu là Diệp Tu chủ động phối hợp Chu Tử Thư, đánh một hồi hai người đã bắt đầu phối hợp lẫn nhau, nhưng trên người Chu Tử Thư chung quy cắm bảy cái đinh, đánh lâu dài không phải lựa chọn tốt.

Diệp Tu mắt sắc, vừa thấy Chu Tử Thư có động tác ngưng lại một giây, lập tức đoán được khả năng là nội thương của y muốn phát tác, nhanh chóng kéo Chu Tử Thư lui ra, túm lấy Trương Thành Lĩnh, nói với Tô Mộc Thu một câu, "Em đưa tiểu Thành Lĩnh đi trước." liền chạy mất bóng.

Ôn Khách Hành trợn mắt nhìn một loạt tao thao tác của Diệp Tu, lại quay sang nhìn Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu trợn mắt liếc hắn, "Nhìn gì, Chu huynh nội thương phát tác, không phát hiện sao?"

Ánh mắt Ôn Khách Hành lập tức tối sầm, hắn đứng dậy, nhìn về phía đám đệ tử Cái Bang còn chưa chịu rời đi trước mặt, chớp mắt một cái phó đà chủ Cái Bang đã bị hắn bóp cổ xách lên. Ôn Khách Hành chỉ hơi dùng sức, rắc một tiếng, đối phương liền đứt khí.

Ôn Khách Hành nâng mắt nhìn số đệ tử còn lại, giọng nói lạnh như băng, "Hoặc là cút, hoặc là chết."

Ôn Khách Hành làm ra một bộ này, tức giận vì Chu Tử Thư bị thương là thật, cũng là muốn dọa Tô Mộc Thu một chút.

Cho nên cảnh tượng nhất thời có thể nói, máu tanh ba thước.

Nhưng hắn đã định trước là phải thất vọng.

Nói Tô Mộc Thu có sợ hay không? Có thể vốn là đã chết một lần, cũng có thể bởi vì hắn vốn là một người lạnh lùng, trong lòng hắn chỉ có Tô Mộc Tranh và Diệp Tu, về phần những người khác, chết sống đều không liên quan đến hắn. Nhìn Ôn Khách Hành tay không bóp chết một đám người, Tô Mộc Thu cũng không nhíu mày lấy một cái.

Thấy Ôn Khách Hành đã giết hết toàn bộ đệ tử Cái Bang, Tô Mộc Thu cũng đứng dậy, từ biệt một câu liền chạy đi tìm Diệp Tu.

oOo

Diệp Tu kéo Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh đi không quá xa. Vừa rơi xuống đất, nội thương của Chu Tử Thư liền không ép được, ho ra một búng máu.

Trương Thành Lĩnh vội vàng chạy lại muốn đỡ y, lại bị Chu Tử Thư gạt đi.

Chu Tử Thư ngồi xuống bậc thang bên cạnh, cảm thán, "Thành phế nhân thật rồi..."

Diệp Tu thò tay lần mò trong ống tay áo, rút ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Chu Tử Thư.

"Này."

Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn Diệp Tu, lại nhìn chiếc bình vô cùng quen mắt kia, nhận lấy không nói một lời trực tiếp uống cạn.

Nước thuốc không nhiều, gần như không có mùi vị gì, chỉ có cuối cùng một tia ngọt, vừa nuốt vào Chu Tử Thư liền cảm giác đỡ đau hẳn.

Uống xong, Chu Tử Thư mới nói, "Ngươi không nên lãng phí thứ tốt như vậy lên người ta."

Diệp Tu không cho là đúng, cũng ngồi xuống, "Bỏ xó không dùng mới là lãng phí. Lại nói, là đồ của ta, ta nguyện ý dùng, Chu huynh không cần thay ta phí tâm."

"Không sợ ta nhìn thấy thứ tốt, giết người đoạt bảo sao?" Chu Tử Thư trêu chọc một câu.

Diệp Tu híp mắt, "Ngươi sẽ không. Hơn nữa, ngươi cho dù giết ta, cũng không lấy được cái gì."

Chu Tử Thư bật cười.

Ba người ngồi nghỉ một hồi, Tô Mộc Thu liền chạy đến, Chu Tử Thư cũng trả kiếm cho Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu không giống người dùng kiếm, Diệp Tu có vũ khí khác, thanh kiếm này xuất hiện thật sự quá khéo. Nhưng Chu Tử Thư cũng không suy nghĩ sâu xa, người tốt người xấu y nhìn ra được, một chút bí mật nhỏ không ảnh hưởng y kết bạn.

Bốn người đi một ngày đường, tối đến liền đốt một đống lửa bên bờ sông.

Muốn Diệp Tu động thủ nấu nướng là không thể nào, từ nhỏ y đã không cần lo ăn mặc, bỏ nhà trốn đi cũng chỉ vất vả vài ngày, về sau có Tô Mộc Thu, thứ duy nhất y biết làm chỉ có úp mì tôm, mà ở nơi khỉ ho cò gáy màn trời chiếu đất này, đâu ra mì tôm cho y úp?

Tô Mộc Thu biết Diệp Tu, cũng nguyện ý sủng y, cùng Trương Thành Lĩnh đi bắt cá.

Nhưng Trương Thành Lĩnh cũng cẩm y ngọc thực từ nhỏ, chưa bao giờ cần động thủ nấu nướng cái gì, lại không thể để Tô Mộc Thu một mình xử lý mọi việc. Cuối cùng Chu Tử Thư cũng xắn tay áo giúp một tay.

Kết quả, hai con cá thì một sống một cháy, còn đắng.

Tô Mộc Thu đỡ hơn một chút, miễn cưỡng có thể vào miệng, nhưng không có gia vị, thật sự không thể nói là ngon.

Nghe Chu Tử Thư nói con cá kia có lẽ vốn là đắng, Tô Mộc Thu bật cười, cá đắng hay không hắn không biết, nhưng Chu Tử Thư mạnh miệng không được tự nhiên là chắc chắn rồi.

Tô Mộc Thu lại liếc Diệp Tu, khúc khích cười.

Diệp Tu không hiểu ra sao, nhìn lại hắn, "Làm sao?"

Tô Mộc Thu lắc đầu, lật con cá trong tay.

Cố Tương không biết ở đâu đi ra, cũng nghe thấy Chu Tử Thư nói cá đắng, liền cười nhạo một câu.

Chu Tử Thư liếc nàng một cái, thuận miệng hỏi một câu, "Chủ nhân ngươi đâu?"

Từ một loạt hành động của Ôn Khách Hành lúc trước, Chu Tử Thư không tin hắn sẽ để Cố Tương ở đây mà bản thân không có mặt. Quả nhiên, Cố Tương chỉ về một chiếc thuyền hoa xa xa, tiếng tiêu từ bên kia văng vẳng vọng lại.

Một lát sau Ôn Khách Hành liền bay qua, Chu Tử Thư cơ bản không nhìn hắn.

Diệp Tu nhìn phản ứng của Chu Tử Thư, lòng có tính toán.

Tuy nói thà phá mười tòa miếu không hủy một cọc hôn, nhưng "cọc hôn" này cũng phải là lương duyên mới được, vì thành toàn một người mà hủy một người khác, còn không bằng phá đi.

Diệp Tu sẽ không can thiệp quá nhiều vào tình cảm giữa hai người kia, nhưng y cần đảm bảo, Chu Tử Thư là lý trí đối đãi cảm tình giữa bọn họ, mà không phải ôm tâm lý đền bù, từng bước nhân nhượng từng bước bị kéo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro