Chương 14: Bảo tiêu miễn phí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Bảo tiêu miễn phí

Diệp Tu và Cao Sùng nói chuyện không quá lâu, cần nhắc nhở y cũng đều đã nhắc, tiếp theo chỉ xem ý định của Cao Sùng như thế nào.

Ngoại trừ hai vị đương sự, cùng với Tô Mộc Thu khả năng đoán được một hai, không ai biết Diệp Tu nói gì với Cao Sùng, nhưng sau khi hai người đi ra, khi Diệp Tu lại nhắc đến việc mang Trương Thành Lĩnh đi, Cao Sùng không phản đối.

Thẩm Thận vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía đại ca hắn, muốn mở miệng hỏi, lại trực tiếp bị Cao Sùng ép xuống. Mà Triệu Kính, hắn vẫn là vẻ mặt thuận theo phục tùng như vậy, tựa như Cao Sùng quyết định như thế nào, hắn cũng ủng hộ vô điều kiện.

Mà trên thực tế, trong lòng Triệu Kính nghĩ gì, đại khái chỉ có mình hắn biết. Cao Sùng vẫn luôn để tâm kín đáo quan sát bắt được một tia ánh mắt dị dạng của hắn, cũng không đoán được hắn có ý tưởng gì.

Bên kia, Diệp Tu gọi Trương Thành Lĩnh đi qua, nói nhỏ vài câu. Trương Thành Lĩnh gật đầu, đến trước mặt ba người Cao Sùng, dùng chủy thủ rạch bụng mình, lấy mảnh lưu ly giáp dính máu bên trong ra, trả lại cho Cao Sùng.

Mấy người Chu Tử Thư cũng mặc kệ đám Cao Sùng nhìn thấy lưu ly giáp là phản ứng gì, Chu Tử Thư điểm huyệt cầm máu cho Trương Thành Lĩnh, Diệp Tu cho nó một bình hồng dược, Tô Mộc Thu thì nhanh chóng băng vết thương lại cho cậu nhóc. Xong xuôi liền chuẩn bị rời đi.

Ngay trước khi bước ra khỏi cửa, Diệp Tu đột nhiên dừng chân, quay đầu nở một nụ cười kỳ lạ nhìn về phía ba người Cao Sùng, nói, "Đúng rồi, Cao minh chủ, còn một chuyện quên nói cho ngài. Mảnh lưu ly giáp của Lục chưởng môn, tại hạ không cẩn thận phá hủy mất rồi."

Nói xong liền theo ba người khác đi không quay đầu lại.

Về phần câu nói kia của y sẽ dẫn đến chuyện gì, không nằm trong phạm vi suy xét của Diệp Tu.

.

Lưu ly giáp đã đưa đi, Trương Thành Lĩnh hiện tại coi như an toàn. Nhưng vì cậu nhóc bị thương, cả nhóm cũng không vội vã lên đường đi tìm Long Uyên các.

Chu Tử Thư nhàn nhã uống rượu phơi nắng, thỉnh thoảng cùng Diệp Tu đàm luận nhân sinh. Ôn Khách Hành biến mất một thời gian rốt cuộc mò về, năm lần bảy lượt muốn chen vào, kết quả đều bị Diệp Tu nói đến nghẹn họng. Tô Mộc Thu ở một bên nhìn ba người kia qua lại đấu võ mồm, cười lắc đầu kéo Trương Thành Lĩnh học tâm pháp nội công.

Vài người ở khách điếm đến ngày thứ ba, phái Nhạc Dương liền truyền ra tin tức, Cao Sùng trước mặt mọi người giao lưu ly giáp cho một vị thiếu hiệp áo trắng, nghe nói là đệ tử của Kiếm tiên núi Trường Minh, đồng thời tuyên bố sau đại hội anh hùng bàn chuyện thảo phạt quỷ cốc vào ngày mười lăm tới kết thúc, sẽ mời Kiếm tiên chủ trì việc giữ hay hủy lưu ly giáp.

Tin tức này vừa ra, mọi người đều ồ lên, có người tin, cũng có người không tin. Có kẻ tham lam muốn cướp lưu ly giáp từ thiếu hiệp áo trắng, kết quả đều bị xử lý không chút nương tay, những người khác nhìn tình hình này, rốt cuộc tạm nghỉ tâm tư.

Lúc Chu Tử Thư nghe được tin này, y và Diệp Tu đang ngồi đánh cờ. Hai con người đầu óc rẽ mười tám đường, hạ cờ lại kém đến làm người không đành lòng nhìn thẳng, nhưng chính bọn họ vui vẻ, người khác nói gì cũng vô dụng.

Chu Tử Thư nghe Tô Mộc Thu nói xong liền nâng mi, ý vị thâm trường liếc Diệp Tu một cái, cảm thán, "Thông minh."

Cũng không biết là đang nói ai.

Từ những tin tức có được ở Thiên Song, ấn tượng của Chu Tử Thư về Cao Sùng đại khái là một vị đại hiệp ngay thẳng quyết đoán, nhưng cũng có chút quá mức cứng nhắc cổ hủ, không trắng thì đen. Tựa như ban đầu, về lưu ly giáp, ý tưởng của hắn không phải là giải quyết triệt để nguồn tai họa này, mà là bản thân thu gom đủ, về sau bất kể là mở kho võ trả bí tịch hay triệt để phá hủy nó, trên thực tế đều là không sáng suốt.

Cao Sùng đánh giá thấp sự tham lam trong lòng con người, cũng đánh giá cao năng lực của bản thân.

Không như Kiếm tiên núi Trường Minh, hắn không có võ công cao thâm đến mức áp đảo giang hồ, cái danh minh chủ Ngũ Hồ minh cũng chỉ dọa lui được một số người, kẻ nhòm ngó lưu ly giáp vẫn có rất nhiều.

Mà giao lưu ly giáp cho đệ tử Kiếm tiên, đây không thể nghi ngờ là một nước cờ hay, vừa dời đi sự chú ý của giang hồ, cũng đảm bảo lưu ly giáp được an toàn.

Trên giang hồ này, không một kẻ nào có can đảm trêu chọc vị Kiếm tiên đã trở thành truyền thuyết kia, cho dù có tin đồn nói Kiếm tiên đã mất từ lâu, nhưng sự thật chứng minh, chỉ là "đệ tử Kiếm tiên" bọn họ cũng đã không đánh lại được, bất kể tâm tư gì, đứng trước thực lực tuyệt đối, đều phải nhượng bộ lui binh.

Sau đó, ngay buổi trưa cùng ngày, Chu Tử Thư liền gặp được một vị kỳ nhân.

Chu Tử Thư nhìn qua liền đoán được đây đại khái chính là "đệ tử Kiếm tiên" trong tin tức, bởi vì toàn thân vị này chỉ có mái tóc là đen, còn lại đều là một màu trắng toát. Khuôn mặt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ trên dưới hai mươi, lại cho Chu Tử Thư cảm giác sâu không lường được, đồng thời cũng có chút cạn lời, bởi vì nghe nói, hắn đã ngồi trong đại sảnh khách điếm ăn hai canh giờ, trên bàn chồng chất đầy bát đĩa không.

Bốn phía đầy người tò mò vây xem, nhưng thiếu hiệp áo trắng vừa nói một câu "Bữa này ai trả tiền." người lập tức liền tứ tán.

Nhìn thấy cảnh này, thiếu hiệp lại tiếp một câu, "Ai trả tiền ta nợ hắn một nhân tình." Cũng không có người muốn phản ứng, đại khái đều cho rằng người này điên rồi.

Trừ một Ôn Khách Hành thích xem náo nhiệt.

Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư đi xuống, vui vẻ nói "Ta mời." tay lại đưa về phía Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư trợn mắt nhìn Ôn Khách Hành, đứng im không nhúc nhích. Ôn Khách Hành cười hì hì nói túi tiền của ta ở chỗ a Tương, nha đầu kia không biết bay đi đâu rồi, a Nhứ ngươi cho ta mượn tiền, ta mặc ngươi sai khiến, thế nào?

Thiếu hiệp áo trắng nhìn hai người, chỉ Ôn Khách Hành, "Ngươi muốn trả tiền, có thể. Hắn," chỉ tay về phía Chu Tử Thư, "Không được."

Chu Tử Thư nâng mi, "Muốn mời huynh đài ăn cơm còn có điều kiện?"

Thiếu hiệp lắc đầu, "Chuyện của ngươi ta không giúp được."

Chu Tử Thư bật cười, "Ta còn chưa nói muốn làm gì."

Sau đó, chuyện Chu Tử Thư vẫn luôn giấu bị nói toạc ra.

Tuy rằng Chu Tử Thư thật sự không còn sống được bao lâu không sai, bị người nói trắng ra "một kẻ sắp chết như ngươi vẫn còn nhảy nhót vui vẻ như vậy" cũng không mấy dễ chịu.

Ôn Khách Hành nghe thiếu hiệp áo trắng nói, lại nhìn thái độ của Chu Tử Thư, nụ cười trên mặt đã không giữ nổi, nhìn chằm chằm vào Chu Tử Thư, như đang hỏi y chuyện là như thế nào.

Hai người không tiếng động giằng co, thiếu hiệp áo trắng bỏ lại một câu "Để ta về nghĩ xem, lần sau các ngươi lại mời ta uống rượu, không chừng ta có thể nghĩ ra cách." Sau đó cầm kiếm liền đi.

Cuối cùng vẫn là Diệp Tu bỏ tiền ra trả, mà Tô Mộc Thu, hắn đã trực tiếp đuổi theo người.

Chu Tử Thư không biết vị thiếu hiệp áo trắng này là ai, Tô Mộc Thu và Diệp Tu lại biết. Tuy rằng xuất hiện không nhiều, nhưng hắn chính là đỉnh vũ lực của thế giới này, Kiếm tiên núi Trường Minh, Diệp Bạch Y.

Trong hình ảnh đám Chu Tử Thư tìm được Long Tước có mặt Diệp Bạch Y, trong kế hoạch giả chết của Ôn Khách Hành có phần của hắn, đến cuối cùng truyền Lục hợp thần công cho Ôn Khách Hành cũng là hắn. Nói theo cách của Diệp Tu, là một nhân vật phụ dùng để đẩy nội dung tình tiết.

Nhưng nói đùa thì nói đùa, không thể phủ nhận một điều, võ công của Diệp Bạch Y ở thế giới này, không người có thể địch. Diệp Tu và Tô Mộc Thu từng cân nhắc, hai người bọn họ hợp tác, trừ khi có thể không ngừng khôi phục nội lực, bằng không cũng không đánh thắng được Diệp Bạch Y. Cho nên ngay từ đầu, hai người đã không xếp Diệp Bạch Y vào danh sách nhân tố có thể sử dụng, bởi vì biến số quá lớn.

Chẳng qua, vào lúc này trong tình cảnh này, muốn thuyết phục Diệp Bạch Y gia nhập với bọn họ lại không hề khó.

Bọn họ có Chu Tử Thư, còn có chân tướng cái chết của Dung Huyền hai mươi năm trước.

Tạm thời không rõ Diệp Bạch Y có thể giúp bọn họ tìm được Long Uyên các hay không, nhưng an toàn tuyệt đối đã đảm bảo.

Buổi tối cùng ngày, Diệp Bạch Y quay lại tìm Chu Tử Thư.

Có Diệp Tu và Tô Mộc Thu làm cầu nối, hai người đều đã biết thân phận của đối phương, quá trình "nhận thân" không đến mức giương cung bạt kiếm. Nhưng Diệp Bạch Y muốn kiểm tra vết thương của Chu Tử Thư, lại không dễ dàng như vậy.

Chu Tử Thư không cho rằng bản thân có thể cứu, cũng không cần người cứu. Mà Diệp Bạch Y vốn đã ngang ngược quen, nói không thông liền động thủ. Hai người cứ thế đánh nhau.

Vừa vặn bị Ôn Khách Hành bắt gặp.

So với khi đánh Chu Tử Thư, Diệp Bạch Y ra tay với Ôn Khách Hành hoàn toàn ở một cấp bậc khác. Nội lực bắn ra bốn phía, mặt nước bị nổ tung lên, kèm theo từng tiếng sấm vang trên không trung, cảnh tượng có chút đáng sợ.

Chẳng qua, Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ vui vẻ vây xem, dù sao không chết người.

Nhưng Diệp Bạch Y chỉ nói vài câu về vết thương của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành liền phản chiến gia nhập đội quân muốn vạch áo Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bị quấn phiền, lại đánh không lại hai người kia, trực tiếp kéo cổ áo ra cho bọn họ thấy.

Nhìn thấy dấu đinh đóng trên người Chu Tử Thư, sắc mặt Ôn Khách Hành không được dễ nhìn cho lắm, Diệp Bạch Y ngược lại là cười, còn có tâm tư khen phương pháp gây thương tích này vừa khéo lại độc ác.

Tiếng sấm đùng đoàng vang, làn gió thổi qua mang theo hơi ẩm rất nặng, không mấy trời sẽ mưa.

Diệp Bạch Y dẫn đầu đi tìm một chỗ tránh mưa, hắn cũng muốn kiểm tra cẩn thận vết thương của Chu Tử Thư.

Bởi Diệp Bạch Y là trưởng bối, Chu Tử Thư cuối cùng vẫn cùng hắn đi.

Diệp Tu, Tô Mộc Thu và Ôn Khách Hành không cần người gọi, rất tự giác đi theo phía sau.

Sau khi kiểm tra mạch, Diệp Bạch Y cho ra kết luận, Chu Tử Thư có thể cứu.

Ôn Khách Hành trước đó còn ngang nhiên tranh cãi với Diệp Bạch Y lúc này có vẻ đặc biệt nghe lời, Diệp Bạch Y nói móc muốn hắn quỳ ba ngày ba đêm mới đồng ý cứu người, hắn cũng cười nói đừng nói ba ngày, ba tháng cũng được.

Chu Tử Thư có chút cảm động, cũng có chút ngạc nhiên, lý do gì khiến Ôn Khách Hành có thể vì y làm đến như vậy? Nhưng y thật sự không cần a.

Diệp Bạch Y thấy Ôn Khách Hành cười hì hì, ngược lại không thú vị, nói, "Đồ đệ của Tần Hoài Chương, ta có thể giữ cho ngươi mười năm tuổi thọ, còn lại phải xem số phận của ngươi."

Nói thật, Chu Tử Thư tạo ra thất khiếu tam thu đinh cũng dùng nó làm hình phạt cho người phản bội hoặc muốn rời khỏi Thiên Song là bởi vì y cho rằng nó không thể chữa khỏi. Mà Diệp Bạch Y mở miệng liền nói có thể giúp y sống thêm mười năm, chỉ có thể nói thật không hổ là tiền bối thế ngoại cao nhân sao?

Diệp Tu và Tô Mộc Thu vẫn im lặng nghe Diệp Bạch Y nói, hai người tự nhiên biết biện pháp này của hắn là có điều kiện kèm theo, nhưng hai người kia không biết a, Chu Tử Thư không muốn chữa, sẽ không chủ động hỏi, mà Ôn Khách Hành, hắn đại khái sẽ bất chấp tất cả, chỉ cần Chu Tử Thư sống.

Vì vậy, Tô Mộc Thu nói, "Vậy Diệp tiền bối, phải làm sao mới có thể chữa khỏi thương tích của a Nhứ?"

Diệp Bạch Y rất thản nhiên trả lời, "Bước đầu tiên, phế đi toàn bộ nội lực."

Muốn chữa khỏi cho Chu Tử Thư, đầu tiên phải rút bảy cái đinh trong người y ra, nhưng hiện tại, bảy cái đinh đóng đinh bảy đại huyệt, áp chế một nửa nội lực trong người y, một khi rút đinh, nội lực tuôn ra sẽ phá tan kinh mạch, Chu Tử Thư nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên, bước đầu tiên chính là phải hòa tan toàn bộ nội lực của y.

Chu Tử Thư nghe xong cũng không quá bất ngờ, còn có chút cảm giác quả nhiên là vậy, ba năm tuổi thọ kéo dài thành mười năm, nói thế nào cũng phải trả giá ít nhiều. Chỉ là cái giá này, Chu Tử Thư không muốn trả.

Ôn Khách Hành cũng biết tầm quan trọng của võ công trên giang hồ, ý tưởng đầu tiên là hỏi có cách khác vừa chữa khỏi vết thương vừa giữ được công lực hay không.

Diệp Bạch Y thản nhiên nói cho hắn, "Có. Đương nhiên là có."

Nếu lão cốc chủ Thần y cốc còn sống.

Đã như vậy, cũng không có cần thiết phải ở lại, Chu Tử Thư đứng dậy, thoải mái nói với Diệp Bạch Y, "Sống chết có số. Đa tạ tiền bối phí tâm vì chuyện của ta. Nhưng như vậy là đủ rồi."

Nói xong liền xoay người rời đi, bỏ lại Diệp Bạch Y ngồi trên ghế trợn mắt há mồm. Đại khái chưa từng thấy kẻ nào cứng mềm không ăn chết đến nơi còn vui vẻ như vậy.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành rời đi, quay đầu nhìn nhau, Tô Mộc Thu liền đứng dậy đi theo hai người kia, mà Diệp Tu, y chống cằm nhìn về phía Diệp Bạch Y.

"Diệp tiền bối, chúng ta nói chuyện khác đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro