Chương 15: Sống và chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Sống và chết

Tô Mộc Thu đi theo Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành trở về Duyệt Phàn lâu, nhìn hai người một trước một sau đến bên lan can, Chu Tử Thư nhìn màn mưa bạc màu, Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư.

Tô Mộc Thu không dự định nghe chuyện giữa hai người, dù sao hắn đã được xem một lần, lúc này cho dù dùng đầu gối nghĩ cũng đoán được chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

Không ngoài dự đoán của Tô Mộc Thu, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nói được vài câu liền bắt đầu to tiếng, một bên không muốn phế võ công càng không muốn chữa thương, bên kia thì nói đầu tiên phải sống mới có hi vọng.

Nhưng hi vọng này, Chu Tử Thư cần không?

Đối với Chu Tử Thư lúc này, nói thật, y không cần.

Ba năm, tuy rằng không đủ để y dạy Trương Thành Lĩnh trở thành thiên hạ đệ nhất, nhưng đủ để tự bảo vệ mình. Tệ nữa còn có Diệp Tu và Tô Mộc Thu, Chu Tử Thư tin hai người kia sẽ không bỏ mặc nó tự sinh tự diệt.

Về phần Ôn Khách Hành, tuy rằng có chút xin lỗi, nhưng mà, cho dù Ôn Khách Hành thật sự là người kia, cũng để y làm một người qua đường trong đời hắn đi. Chu Tử Thư không ngốc, y nhìn ra được, Ôn Khách Hành theo y, chỉ là vì thân phận của y mà thôi. Bằng không, làm gì hai lần ba lượt muốn xác nhận kiếm Bạch Y, dịch dung, còn có lưu vân cửu cung bộ của y.

Hắn nói bản thân cả đời đều là không hợp thời, lúc muốn chơi thì không được chơi, lúc muốn học không có người dạy, thứ muốn có không có được, người muốn giữ, lại không kịp.

Nhưng nếu Chu Tử Thư chỉ là Chu Tử Thư, không phải đệ tử Tứ Quý sơn trang, không phải người bạn lúc nhỏ, Ôn Khách Hành liệu có còn như vậy.

Chu Tử Thư nhìn không thấu.

Chu Tử Thư từng cho rằng Ôn Khách Hành là tri kỷ, cũng biết hắn chỉ là vì muốn tốt cho y, nhưng cố chấp bấu víu vào một tương lai mịt mờ như vậy, Chu Tử Thư thật sự cho rằng, quen biết Ôn Khách Hành một hồi, thật sự không đáng.

Quá khứ của Ôn Khách Hành có thể không được may mắn, nhưng chúng sinh đều khổ, ai cũng không hơn được ai.

Tô Mộc Thu nhìn Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành mỗi người một ngả, thở dài một hơi, đi theo Chu Tử Thư.

.

Nhìn Tô Mộc Thu ngồi xuống đối diện với mình, Chu Tử Thư cầm vò rượu uống một hơi, "A Tô, ngươi cũng muốn khuyên ta sao?"

Tô Mộc Thu không trả lời, hỏi lại, "A Nhứ, muốn nghe chuyện xưa không?"

Sau đó cũng không đợi Chu Tử Thư trả lời liền bắt đầu.

"Trước kia có một bé trai, cha mẹ nó mất trong một tai nạn năm nó sáu tuổi, để lại nó và muội muội lẻ loi một mình."

Một câu đầu tiên, Chu Tử Thư liền đoán được, đây đại khái chính là quá khứ của Tô Mộc Thu.

"Hai đứa nhỏ được cô nhi viện thu nuôi. Cuộc sống ở cô nhi viện cũng không tốt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt. Vì vậy, được vài năm, bé trai hơn mười tuổi quyết định đem muội muội cùng chuyển ra ngoài."

"Cuộc sống độc lập ban đầu rất không dễ dàng, thiếu niên còn chưa trưởng thành, công việc có thể làm có hạn, thời gian đó cả hai huynh muội thường xuyên bữa đói bữa no. Đại khái là ông trời không phụ người có lòng, qua một thời gian, cuộc sống của hai huynh muội cũng dần ổn định lại. Muội muội còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời chưa bao giờ làm ca ca phải lo lắng."

"Sau đó bọn họ gặp được một người chủ quán, hắn biết được hoàn cảnh của cả hai, rất chiếu cố bọn họ."

"Mùa hè năm mười lăm tuổi, một tiểu thiếu gia đột nhiên xuất hiện, xông vào cuộc sống của thiếu niên. Hai người cũng coi như không đánh không quen biết, sau đó, quan hệ giữa hai người nhanh chóng từ kỳ phùng địch thủ biến thành đồng bạn hợp tác."

"Tiểu thiếu gia là trốn nhà bỏ đi, đại khái là bởi vì nhìn hắn co ro dưới mái hiên tránh mưa đáng thương như một con mèo con dính nước, thiếu niên ma xui quỷ khiến liền đưa tay, mời tiểu thiếu gia về nhà mình."

"Một cái nắm tay này, chính là cả đời."

"Tiểu thiếu gia hoàn toàn không có kiêu căng của một thiếu gia nhà giàu, không bao lâu đã dung nhập vào gia đình nhỏ của thiếu niên. Hai người hợp tác, cuộc sống cũng thoải mái hơn."

Nói đến đây, Tô Mộc Thu dừng một hồi, rót một cốc trà, ngửa đầu uống cạn.

Chu Tử Thư không nói gì, y từ khi sinh ra chưa bao giờ cần lo lắng sinh nhai củi gạo dầu muối, nhưng đã chứng kiến rất nhiều. Có những kẻ chỉ vì vài lạng bạc sẵn sàng bán con bán vợ, có những kẻ vì vài đồng bạc mà táng tận lương tâm. Từ lời kể của Tô Mộc Thu, cuộc sống mở ra trước mặt Chu Tử Thư, lại là một hiện thực khác, vất vả mà ấm áp hạnh phúc.

Nói thật, Chu Tử Thư thậm chí còn có chút hâm mộ hắn.

Tô Mộc Thu uống trà xong, cũng không vội kể tiếp, hỏi Chu Tử Thư, "A Nhứ, a Tu nói với ngươi, hắn bỏ nhà đi làm gì rồi đúng không."

Chu Tử Thư gật đầu, tuy rằng y không hiểu lắm làm sao kiếm tiền bằng trò chơi, nhưng trong tưởng tượng của y đại khái cũng như biểu diễn bán nghệ vậy, đều là dùng công sức của bản thân kiếm sống, không có gì phải chê cười.

"Thiếu niên và tiểu thiếu gia dựa vào trò chơi kiếm tiền, bởi vì theo pháp luật quy định, bọn họ chưa đủ tuổi thành niên, không thể làm thuê nhận tiền công như những người trưởng thành. Nhưng có ông chủ quán chiếu cố ít nhiều, hai người cũng rất nỗ lực, cuộc sống không giàu có, nhưng đủ ấm no."

"Năm thứ ba tiểu thiếu gia đến, trò chơi hai người vẫn chơi chuẩn bị thành lập liên minh chuyên nghiệp." Như để nói rõ cho Chu Tử Thư cái gì là liên minh chuyên nghiệp, Tô Mộc Thu khoa tay múa chân giải thích, "Chính là một đám người chơi họp thành các chiến đội, các chiến đội lại thi đấu với nhau, đội vô địch sẽ giành được một khoản tiền thưởng lớn."

Chu Tử Thư gật đầu, chi tiết không rõ ràng, nhưng y hiểu được đại khái.

Tô Mộc Thu lẳng lặng nhìn chén trà trong tay, Chu Tử Thư cũng không giục hắn, đột nhiên, Chu Tử Thư thấy Tô Mộc Thu cười, nói tiếp, "Ngay trước ngày hai người đi kí hợp đồng, buổi sáng hôm đó trời trong không một gợn mây, gió nhẹ hiu hiu thổi, thiếu niên như thường ngày đi mua thức ăn, sau đó..."

"Sau đó làm sao?" Chu Tử Thư khó được tiếp lời, kết hợp với những điều đã biết, y có dự cảm không tốt lắm.

"Sau đó, thiếu niên bị một chiếc xe chạy qua đâm chết rồi."

Giọng điệu của Tô Mộc Thu khi nói câu này tựa như đang nói đùa, thản nhiên như đang cảm thán "Thời tiết hôm nay thật đẹp.", nhất thời làm Chu Tử Thư cũng không biết nên ngạc nhiên người chết vì sao còn sống sờ sờ ngồi đây, hay là nên phun tào Tô Mộc Thu quá không để tâm bản thân.

Không để Chu Tử Thư có cơ hội đặt câu hỏi, Tô Mộc Thu lại tiếp tục, "Sau đó, thiếu niên biến thành linh hồn, ngày ngày đi theo tiểu thiếu gia và muội muội."

"A Nhứ ngươi biết không," giọng điệu của Tô Mộc Thu đột nhiên thay đổi, trong giọng nói chứa đầy bi thương và tiếc nuối, "Ta đi theo bọn họ mười năm, vui vẻ, buồn đau, khổ sở bọn họ trải qua, ta đều thấy. Tiểu thiếu gia dẫn dắt chiến đội giành được ba quán quân liên tiếp, thành lập vương triều huy hoàng, chỉ bởi vì không chịu lộ mặt, không có giá trị buôn bán, cuối cùng bị chính ông chủ của mình đá ra khỏi chiến đội."

"Lúc đó tiểu thiếu gia đã hai mươi lăm, trong nghề tuổi này đã là không còn trẻ, hơn nữa nếu muốn quay lại còn phải đợi một năm, càng không dễ dàng. Nhưng tiểu thiếu gia cuối cùng vẫn trở lại, mang theo một đám người mới, giết trở về đỉnh cao vinh quang nhất."

"Muội muội ngày xưa chỉ thích nhìn các ca ca chơi trò chơi, rốt cuộc vẫn bước chân lên võ đài, một mình gánh lên một mảnh trời."

"Mọi chuyện dường như đều đang phát triển theo một phương hướng rất tốt, tiểu thiếu gia về nhà, cũng nhận được sự ủng hộ của người nhà, tiếp tục bước trên con đường của bản thân, nhưng lần này, đã không phải là một mình."

"Nhưng mà a Nhứ, ta thật sự rất tức giận, giận ông chủ quán có tiền quên nghĩa, giận tiểu thiếu gia một lòng muốn quay lại mà lơ là sức khỏe, càng giận chính là bản thân ta, chỉ có thể đứng nhìn, gì cũng không làm được."

Chu Tử Thư lẳng lặng nghe, trong lòng cũng có chút không dễ chịu. Y coi Tô Mộc Thu và Diệp Tu là bằng hữu, những chuyện xảy ra trong quá khứ đều đã trôi qua, y không có khả năng giúp được gì, hai người cũng không cần thương hại đồng tình. Y chỉ là có chút đáng tiếc.

Bất kể là ai ở vị trí của Tô Mộc Thu, đại khái cũng đều sẽ cảm thấy bất lực, nhìn người thân người yêu của mình trải qua tất cả vui buồn, lại đều không liên quan đến bản thân.

Chu Tử Thư đột nhiên nghĩ đến, sư phụ y, các sư thúc sư bá, các sư đệ trong sơn trang, bọn họ lúc này, liệu có giống như Tô Mộc Thu, đang ở một nơi nào đó nhìn y không? Nếu là như vậy, sư phụ lại sẽ nhìn y như thế nào.

Thất vọng, tức giận vì y làm cho sơn trang trở thành như hiện tại? Hay như lời Tô Mộc Thu và Diệp Tu từng nói, chỉ cần y khỏe mạnh là được.

Tô Mộc Thu nói xong liền im lặng, Chu Tử Thư cũng đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, không khí nhất thời có chút trầm mặc.

Rất lâu sau, Tô Mộc Thu mới một lần nữa mở miệng, "A Nhứ, ngươi có từng tò mò, nếu ta đã chết, làm sao còn có thể xuất hiện ở nơi này?"

Chu Tử Thư gật đầu. Nói không tò mò là giả, dù sao trên đời này, người đã chết vốn không thể sống lại được.

Tô Mộc Thu trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Chu Tử Thư, "Sau khi a Tu dẫn dắt đội quốc gia giành vô địch thế giới, ta đã cho rằng mình sẽ biến mất, nhưng mà... Ta tỉnh lại, còn nhìn thấy a Tu. Sau đó chúng ta gặp được một người, hắn cho chúng ta xem một đoạn tương lai, nói muốn chúng ta giúp hắn cứu một người, hắn sẽ giúp ta sống lại."

Chu Tử Thư là nhân vật nào, nghe xong đoạn nói này việc gì cũng đều hiểu.

Nhưng nói thật, y cũng không cảm thấy như vậy thì đã làm sao. Cho dù Tô Mộc Thu và Diệp Tu đến gần y là có mục đích, lại không phải muốn hại y, tình cảm giữa bọn họ là thật hay giả bản thân y cũng nhìn ra được. Ngược lại làm Chu Tử Thư tò mò là, người nào muốn hai người cứu y, lại có năng lực làm người đã chết sống lại.

Nghe Chu Tử Thư như không có chuyện gì xảy ra đặt câu hỏi, Tô Mộc Thu mỉm cười, Chu Tử Thư quả nhiên không làm hắn thất vọng, nhưng hắn đại khái không thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của Chu Tử Thư.

"Ta cũng không rõ, nhưng ta biết hắn gọi 'Chấp'."

"Chấp?"

"Đúng vậy."

Là cố chấp, hoặc cũng có lẽ là chấp niệm? Chu Tử Thư không rõ, hơn nữa y vốn cũng không cần quan tâm.

"Vậy a Tô ngươi và tiểu Diệp dự định "cứu" ta như thế nào?" Bởi vì chuyện đã nói rõ ra, Chu Tử Thư mặc dù không phản cảm, nhưng dù sao cũng phải có chút tỏ vẻ, liền nửa thật nửa đùa hỏi một câu như vậy.

Tô Mộc Thu thong thả cầm chén trà, cũng không vội uống, "Nói thật đi a Nhứ, ta và a Tu trước giờ luôn khuyên ngươi phải tiếp tục sống, sống mới có hi vọng và vân vân. Nhưng nếu người một lòng muốn chết, chúng ta cũng sẽ không ngăn. Bởi vì chúng ta không phải ngươi, Tử không phải cá, nào biết cá có vui hay không. Ngay cả ta lúc còn là linh hồn đi theo a Tu và muội muội ta, tuy rằng rất không nỡ, nhưng ta còn là hi vọng bọn họ có thể sống hạnh phúc, cho dù quên ta đi cũng được, mà không phải cả đời chìm trong ký ức đau khổ."

Chu Tử Thư như có suy nghĩ nhìn vò rượu trong tay, hai người đều không nói chuyện.

Ngoài trời mưa như thác đổ, giọt nước lộp bộp rơi xuống, bầu trời thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm lớn, mang đến cho bóng đêm tĩnh lặng vài phần sinh động.

Tô Mộc Thu và Chu Tử Thư ngồi không bao lâu, cầu thang gỗ vang lên tiếng cót két, lẫn vào tiếng mưa ào ào nghe không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra có người đang từ từ đi lên.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, một hồi liền nhìn thấy Diệp Tu cầm ô Thiên Cơ đang không nhanh không chậm nhấc chân, ô Thiên Cơ bị y cụp lại, chóp ô quay xuống đất, kéo ra một vệt nước dài bên vết chân y.

Diệp Tu đi đến cạnh bàn ngồi xuống, không cùng Tô Mộc Thu ngồi đối diện Chu Tử Thư, ngược lại một mình một bên. Y và Tô Mộc Thu từng thảo luận có nên cho Chu Tử Thư biết mục đích của hai người ở thế giới này, cuối cùng đều đi đến kết luận khẳng định, chỉ là không xác định thời cơ thích hợp mà thôi.

Vừa rồi nhìn thấy tin nhắn tóm tắt mọi chuyện của Tô Mộc Thu, Diệp Tu chỉ trả lời một dấu "." tỏ vẻ đã biết, cũng không có ý kiến gì. Ngược lại cảm thán một câu, chức năng liên lạc của hệ thống này tuy rằng rất tốt, hai người bọn họ ngược lại là dùng ít nhất, bởi vì hai người cơ bản đều ở cùng một chỗ, ăn ý cũng đã đến không cần lời nói đều hiểu đối phương đang nghĩ gì. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, Diệp Tu đại khái cũng đã quên là có thứ này.

Diệp Tu ngồi xuống, ô Thiên Cơ để ở một bên, y chống cằm nhìn Tô Mộc Thu, lại quay sang nhìn Chu Tử Thư, "Đoán xem ta vừa nhìn thấy gì?"

Tô Mộc Thu đặt chén trà xuống trước mặt Diệp Tu, một tay gạt lọn tóc rũ xuống trước mặt y cài ra sau tai, giọng điệu bất đắc dĩ, "Đừng câu cá."

Chu Tử Thư híp mắt cười nhìn hai người.

Diệp Tu ngồi thẳng người, nhún vai, "Được rồi, vừa rồi Cố Tương đến tìm Ôn Khách Hành, nói La Phù Mộng bị Cao Sùng bắt đi."

"Hỉ Tang quỷ La Phù Mộng?" Chu Tử Thư có chút ngạc nhiên, La Phù Mộng nói thế nào cũng là một trong thập đại ác quỷ của quỷ cốc, bị bắt dễ dàng như vậy sao?

Diệp Tu gật đầu, "Nghe Cố Tương nói Cao Sùng dẫn đệ tử bất ngờ tập kích, bạc tình ti chết không ít người, La Phù Mộng bị bắt."

Ôn Khách Hành là người quỷ cốc trong bọn họ đã là bí mật công khai, Diệp Tu nhắc đến cũng không có gì kiêng kỵ.

"Ôn Khách Hành phản ứng gì." Tô Mộc Thu hỏi, Chu Tử Thư cũng nhìn Diệp Tu.

"Oán trời trách đất một hồi, sau đó đi rồi."

Về phần oán trách cái gì, dù Diệp Tu không nói, ba người trong lòng đều biết, mà Ôn Khách Hành đi, đại khái cũng không phải cứu người.

Diệp Tu đột nhiên hỏi, giọng điệu bình thản mang theo một chút lười biếng ném ra một quả bom, "A Nhứ, ngươi biết Ôn Khách Hành là cốc chủ quỷ cốc không."

Chu Tử Thư đồng tử co rụt lại, vô thức siết chặt ngón tay, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, một lát sau mới cười khổ, "Bây giờ biết rồi."

Y sớm đoán được Ôn Khách Hành là người quỷ cốc, chỉ là không ngờ hắn lại là quỷ chủ. Nói như vậy, bất kể phái Kính Hồ bị diệt môn có phải do hắn sai khiến hay không, hắn đều không thoát khỏi liên quan.

Tô Mộc Thu nghe một hồi liền biết Diệp Tu muốn làm gì, hắn thở dài, nhẹ giọng nói tiếp, "Hai mươi năm trước Ôn Khách Hành bị đem vào quỷ cốc, nhờ La Phù Mộng che chở mới có ngày hôm nay."

Nói một câu không phải, Chu Tử Thư là sắp chết, nhưng y còn chưa chết ngay được, mà La Phù Mộng rơi vào tay Cao Sùng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cho dù năm đó La Phù Mộng cứu Ôn Khách Hành là vì từng được cha mẹ hắn cứu chữa, nhưng không thể phủ nhận, nếu La Phù Mộng không can ngăn, Ôn Khách Hành còn sống báo thù hay không cũng chưa biết chừng.

Mà phản ứng của Ôn Khách Hành, thật sự làm người đáy lòng lạnh lẽo.

Trước kia Chu Tử Thư còn có thể thuyết phục bản thân, quỷ cốc là nơi người ăn người, đã vào quỷ cốc bàn tay nhất định không thể sạch sẽ, phải học được cách tàn nhẫn với kẻ khác cũng tàn nhẫn với bản thân. Nhưng Ôn Khách Hành cứu Trương Thành Lĩnh, dọc đường cũng giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa nhìn hắn đối xử với Cố Tương không giống như đối xử với tì nữ, ngược lại càng giống muội muội, Chu Tử Thư vẫn tin rằng hắn còn có lương tri, còn có tình người, mà không phải một con quỷ đội da người.

Nhưng hôm nay, Chu Tử Thư không thể không suy xét lại, Ôn Khách Hành ở trước mặt y, có bao nhiêu phần là thật.

La Phù Mộng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn có thể không để tâm, Chu Tử Thư y chỉ là một người bạn chơi hồi nhỏ, tuy nói là sư huynh đệ, trên thực tế chỉ là có danh không thực, trong lòng hắn lại đáng là gì?

Về phần Trương Thành Lĩnh? Vậy càng không cần nói, bất kể về sau ở chung có phải chân tình thực cảm hay không, ban đầu đến gần đều chỉ vì nó là con mồ côi của phái Kính Hồ.

Nhìn như vậy, y còn phải may mắn vì bản thân chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Ôn Khách Hành? Chu Tử Thư tự giễu cười, không, Ôn Khách Hành quyến luyến cũng không phải y, chỉ là một chút ấm áp tuổi thơ mà thôi. Không cần là Chu Tử Thư, bất kể là ai ở vị trí này, chỉ cần xuất hiện đều sẽ bị Ôn Khách Hành quấn lên.

Nghĩ đến những chuyện Diệp Tu từng kể, Chu Tử Thư đột nhiên có chút muốn cười, cười nhạo bản thân, cũng thương tiếc bản thân, tự nhận là một kẻ tỉnh táo lạnh lùng, cuối cùng lại vì nhận người không rõ mà rơi vào kết cục đáng buồn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro