Chương 16: Chân tướng quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm mới quay lại viết, Ai sắp quên hết tình tiết phim rồi, mà lười xem lại quá, nếu có gì khác trong phim, thôi thì cứ coi như tư thiết của Ai đi =))

.

Chương 16: Chân tướng quá khứ

Chu Tử Thư thất vọng thì thất vọng, thật sự muốn lập tức mặc kệ Ôn Khách Hành, y cũng không làm được.

Diệp Tu biết Chu Tử Thư trọng tình trọng nghĩa, tự nhiên sẽ không tiếp tục khuyên, điểm đến liền thôi.

Trong thời gian chờ Trương Thành Lĩnh lành vết thương, cả đám tiện thể ở một bên ăn dưa xem náo nhiệt, nhìn một đám người giang hồ tụ tập kêu gào thảo phạt quỷ cốc, cuối cùng lại không đâu vào đâu.

Ôn Khách Hành không biết việc tốt Diệp Tu làm, cho nên tuy rằng hắn rất bất mãn với kết quả này, lại cũng không tiện phát tác trước mặt những người khác.

Mà những người còn lại, Diệp Bạch Y không thèm quan tâm, Trương Thành Lĩnh cái hiểu cái không, Chu Tử Thư đoán được một hai, Diệp Tu và Tô Mộc Thu thật sự không ngạc nhiên, một đại hội võ lâm vốn phải máu tươi lâm li cuối cùng lại biến thành đại hội cãi vã như hiện tại.

Đám người giang hồ kia, mục đích ban đầu tụ tập thực tế vốn cũng không phải vì quỷ cốc.

"Thảo phạt quỷ cốc" chỉ là một cái cớ đường hoàng, che giấu đi sự tham lam của bọn họ. Ngay cả khi có người thật lòng cho rằng quỷ cốc làm hại một phương cần phải tiêu diệt, cũng chỉ là số rất ít, không đáng giá nhắc tới.

Chu Tử Thư không biết Diệp Tu nói gì với Diệp Bạch Y, lại có thể làm hắn trước mặt bao người, trực tiếp phá hủy lưu ly giáp, sau đó liền vỗ mông đi không thèm quan tâm đám người sau lưng phản ứng ra sao.

Nhưng ảnh hưởng của việc này hiển nhiên vô cùng rõ ràng.

Trường hợp vốn còn đang vô cùng ầm ĩ náo nhiệt, lập tức trở nên lặng im không một tiếng động, đến khi ồn ào trở lại, cũng đã không còn hăng hái như trước.

Nói đùa, bọn họ vì lưu ly giáp có thể mở kho võ mới đến chen một chân, mỗi kẻ bị tham lam mê mắt đều ảo tưởng bản thân có thể là người may mắn cướp được lưu ly giáp, tương lai luyện thành thần công áp đảo giang hồ, chỉ không nghĩ đến, bản thân có bản lĩnh này hay không.

Nhưng hiện tại lưu ly giáp bị hủy, tạm không cân nhắc thật giả, chỉ nói nếu lưu ly giáp này là thật, giấc mộng mở kho võ cũng liền tan.

Không mở kho võ cùng lắm là ai về nhà nấy, đánh vào quỷ cốc lại không dễ dàng như vậy.

Quỷ cốc không ít người, tuy rằng không phải người người đều là cao thủ, nhưng mức độ tâm ngoan thủ lạt, người khác thật sự không sánh bằng, muốn tiêu diệt quỷ cốc, những người tự nhận là nhân sĩ chính phái này cũng biết, không nguyên khí đại thương là không dễ dàng xong việc.

Cho nên bọn họ bắt đầu đùn đẩy, ai sẽ là người tiên phong, ai sẽ là chủ lực, ai thu đuôi dọn dẹp chiến trường.

Mỗi người đều muốn danh tiếng "thảo phạt quỷ cốc", lại không ai nguyện xông lên phía trước.

Lúc này cho dù có người quỷ cốc nhảy ra nói chính là Cao Sùng cấu kết với quỷ cốc muốn tàn hại võ lâm độc chiếm kho võ, mức độ đáng tin cũng giảm đi rất nhiều.

Huống chi Triệu Kính bị giam lỏng, đám quỷ vô thường đều là nhân tinh, nhìn tình huống không đúng lập tức chạy còn nhanh hơn thỏ, việc không có lợi bọn họ tuyệt đối sẽ không làm.

Diệp Tu nhìn đại hội võ lâm bắt đầu và kết thúc như một trò đùa, âm thầm cảm thán Cao Sùng cũng là quyết đoán, tuy rằng quá cứng nhắc, rốt cuộc còn không bất trị đến cùng.

Chướng ngại vật đã thay hắn dọn dẹp, cảnh báo cũng đã sớm nhắc, Cao Sùng còn có thể bị Triệu Kính tính toán chết oan chết uổng, vậy cũng thật là đáng đời.

Cao Sùng có chết hay không thực ra Diệp Tu không quá quan tâm, nhưng hắn sống, giang hồ này sẽ yên ổn hơn một chút.

Ngày ngày đánh giết cũng là rất mệt được không.

Thiếu các chủ Long Uyên các đã bị Diệp Bạch Y nửa đường mang đi, Độc Hạt bị Diệp Tu và Tô Mộc Thu náo loạn một trận rung trời, hiện tại tứ đại thích khách một chết ba trọng thương, Hạt Vương bị thương nhẹ, nhưng hắn cũng không rảnh đi tìm hai người tính sổ.

Khi hắn phát hiện nghĩa phụ bị giam lỏng, chưa kịp cứu người ra lại nhận được tin tức, cho La Phù Mộng dùng túy sinh mộng tử, giải canh mạnh bà, nàng sẽ cho hắn biết bộ mặt thật của Triệu Kính.

Hạt vương ban đầu là không tin, nhưng Độc Hạt vừa bị tấn công, thủ hạ của hắn không chết thì thương, Cao Sùng lại sai người trông coi Triệu Kính vô cùng chặt, tạm thời không thể cứu người ra, Hạt vương cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định làm theo trong thư nói.

Sau khi giúp diễm quỷ Liễu Thiên Xảo cứu La Phù Mộng ra, túy sinh mộng tử làm thành huân hương huân bảy ngày bảy đêm, dược hiệu của canh mạnh bà rốt cuộc biến mất.

Hạt vương như nguyện biết được chân tướng chuyện diệt môn La gia năm đó, đồng thời cũng biết được thói quen giữ lại chiến lợi phẩm của Triệu Kính.

Theo thỏa thuận thả La Phù Mộng và Liễu Thiên Xảo đi, Hạt vương bắt đầu cân nhắc.

Nghĩa phụ đối với hắn, bao nhiêu là thật tình, bao nhiêu là lợi dụng, bản thân lại nên làm thế nào.

Hạt vương án binh bất động, Triệu Kính nhất thời cũng không tìm được cách thoát thân, tất cả tính toán bởi Diệp Tu và Tô Mộc Thu chen chân đều phải dừng lại.

Đám Diệp Tu xem đại hội võ lâm xong liền lên đường đến Long Uyên các.

Chuyến đi này ngoài dự đoán của Chu Tử Thư, thuận lợi đến bất ngờ.

Một hàng năm người cộng thêm vị thiếu các chủ bị Diệp Bạch Y xách theo đi theo Diệp Bạch Y, xông qua đủ loại mê chướng cơ quan, cuối cùng tìm được Long Uyên các.

Chu Tử Thư vốn còn nghĩ, thiếu các chủ nói thế nào cũng là con trai lão các chủ, bọn họ hẳn là khách khí với hắn một chút, lại bị câu nói hắn không đáng của Tô Mộc Thu ngăn lại.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu không dự định giải thích cho cặn kẽ cho Chu Tử Thư, chỉ nói y đến nơi sẽ biết.

Chu Tử Thư biết Tô Mộc Thu và Diệp Tu làm người ra sao, hai người đã nói như vậy, y cũng liền tin, không quản nhiều thêm.

Dù sao sớm muộn sẽ biết nguyên nhân. Hơn nữa, Diệp Bạch Y là thô lỗ một chút, nhưng cũng không làm gì quá đáng.

Chỉ là tuy đã có Tô Mộc Thu và Diệp Tu đánh tiếng trước, khi tận mắt nhìn thấy tình cảnh hiện tại của lão các chủ, Chu Tử Thư vẫn giật mình không nhẹ.

Lão các chủ Long Tước bị đánh gãy gân tay gân chân, khóa xương tì bà, phế võ công, dùng xích sắt xích lại. Chu Tử Thư gần như không thể nhận ra vị bá phụ anh tuấn nho nhã ngày xưa.

Chu Tử Thư không biết, một người con phải hận cha mình đến mức nào, mới có thể giam cầm tra tấn người suốt nhiều năm trời, dằn vặt người trở thành bộ dạng sống không được chết không xong, người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy.

Chu Tử Thư vội vàng kiểm tra tình trạng của lão các chủ, muốn hỏi Diệp Tu xin một bình hồng dược, lại có chút do dự.

Diệp Tu nhìn Chu Tử Thư muốn nói lại thôi, cũng biết y đang do dự cái gì, trực tiếp tiến lên.

Y và Tô Mộc Thu không thể trực tiếp nhìn thấy thanh máu của một người như ở trong trò chơi, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, lão các chủ đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại sống chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, cho dù dùng hồng dược, cũng bị tiêu hao rất nhanh.

Từ lão các chủ, bọn họ rốt cuộc biết, chân tướng về cái chết của Dung Huyền và kho võ hai mươi năm trước, đồng thời cũng biết được, vì sao lão các chủ lại bị khóa ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu không phải người thời đại này, đối với võ công đệ nhất thiên hạ, bọn họ cơ bản không có khái niệm, cũng không có hứng thú. Nhưng đạo lý hoài bích kỳ tội ở đâu cũng đều áp dụng.

Đừng nói bí kíp võ công là bảo bối của mỗi môn phái, cho dù không phải, chỉ riêng việc thu gom bí tịch bằng cách đánh cướp trộm cắp, đã là đáng giá lên án.

Ý tưởng của Dung Huyền không hẳn là xấu, nhưng hắn đánh giá thấp sự tham lam và âm u của lòng người.

Cho nên mới rơi vào kết cục cửa nát nhà tan phát điên mà chết.

Vấn đề nằm ở, một mình hắn chết thì cũng thôi, coi như tự làm tự chịu, nhưng làm phiền hà người khác, chính là hắn không đúng.

Mà người bị hắn hại thảm nhất, chính là vợ chồng Chân Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu.

Một nhà ba người bọn họ, vợ chồng Chân thị, cùng đứa con trai nhỏ, lúc đó bị gần như toàn giang hồ truy sát, chỉ vì cướp cái gọi là chìa khóa kho võ.

Hai vị đại phu cho dù có chút công phu, nhưng làm sao có thể địch lại nhiều người như vậy ngày đêm đuổi bắt.

Long Tước võ công không cao, quanh năm suốt tháng chỉ thích nghiên cứu cơ quan, hắn không cách nào giúp đỡ Chân thị, chỉ có thể tản lời đồn, Long Uyên các có thể mở kho võ mà không cần chìa khóa, hi vọng chia sẻ một chút hỏa lực giúp ba người.

Sau đó không lâu, Long Tước cũng không nghe được tin tức gì về ba người, hắn vẫn cho rằng, bọn họ đã trốn đi ẩn cư ở một nơi nào đó.

Sự thật lại không được tốt đẹp như vậy.

Chuyện về sau Chu Tử Thư cũng biết, y thậm chí tham gia một thời gian, tuy rằng lúc đó Chu Tử Thư cũng chỉ là một đứa bé.

Sư phụ y Tần Hoài Chương cứu ba người, con trai nhỏ của vợ chồng Chân thị – Chân Diễn bái sư, trở thành tiểu sư đệ của y, tuy còn chưa kịp dạy gì cho tiểu Chân Diễn.

Sư phụ dịch dung dàn xếp ba người ở một thôn nhỏ xong liền bởi vì có chuyện cần rời đi một thời gian, vốn định trở lại sẽ mang cả nhà Chân thị về Tứ Quý sơn trang, kết quả người tính không bằng trời tính, khi sư phụ y trở lại, chỉ nhìn thấy vợ chồng Chân thị đã chết trong sân nhà, mà Chân Diễn không biết tung tích.

Sư phụ mất rất nhiều thời gian công sức vẫn không tìm thấy, việc này trở thành tâm bệnh cũng làm người bệnh nặng không dậy nổi, không bao lâu liền đi. Cho đến chết vẫn mang tiếc nuối.

Sau đó, vô số môn phái thế lực giang hồ nhìn Tứ Quý sơn trang không có người dẫn đầu, là một quả hồng mềm sống sờ sờ, đều muốn đến chia một chén canh.

Chu Tử Thư mười mấy tuổi bị ép gánh lên trọng trách bảo vệ sơn trang.

Thời gian ban đầu là thật sự khó khăn. Chu Tử Thư cho dù là thiên tài võ học, nhưng y nhỏ tuổi, cũng không chịu nổi ngày đêm có người khiêu chiến, thương lớn thương nhỏ không ngừng, rất nhiều tiền bối trong trang cũng hoặc chết hoặc bị thương.

Chu Tử Thư lúc đó ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể tạm thời dừng việc tìm kiếm tung tích Chân Diễn, cho đến khi Chu Tử Thư quyết định phong trang, đầu nhập vào biểu ca y, Tấn vương, thành lập Thiên Song, việc này mới lại tiếp tục.

Nhưng suốt hơn mười năm, Chu Tử Thư chưởng quản tình báo từ vô số địa phương, vẫn không mảy may tìm thấy manh mối về việc năm đó.

Cho đến lúc này, nghe Long Tước kể, Chu Tử Thư rốt cuộc xác định, thân phận thật sự của Ôn Khách Hành.

Chính là Chân Diễn năm đó.

Khách Hành khách hành, không phải chính là "Diễn" sao?

Thánh thủ Chân Như Ngọc trước khi bái vào Thần Y cốc chính là họ Ôn.

Toàn bộ sự việc nói ra không dài, không khí lại cực kỳ bi thương áp lực, Trương Thành Lĩnh khóc nước mắt nước mũi đầy mặt cũng không dám hở ra một tiếng.

Trên đời này ân oán vốn khó có thể phân rõ, đứng ở lập trường của Ôn Khách Hành, hắn hận cả giang hồ.

Giang hồ lớn như vậy, chỉ có một Tứ Quý sơn trang nguyện ý đưa tay giúp bọn họ, ngay cả Thần Y cốc lúc đó, để bảo toàn tính mạng các đệ tử trong cốc, dù thấy cha hắn bị thương, vẫn quyết định trục xuất cha mẹ hắn khỏi Thần Y cốc.

Hiện tại nghe được còn có một người khác cũng đang dựa vào phương pháp của bản thân giúp đỡ bọn họ, trong lòng Ôn Khách Hành vừa chua xót, cũng cảm kích.

Nhưng một chút cảm kích này không che được nỗi hận thù trong lòng hắn.

Cho nên, khi Chu Tử Thư gọi hắn Chân Diễn, gọi hắn sư đệ, Ôn Khách Hành liền đẩy Chu Tử Thư ra, phủ nhận.

Từ khi hai người gặp nhau đến hiện tại, thăm dò thử lẫn nhau đã không biết bao nhiêu lần, từ Diệp Tu và Tô Mộc Thu, Chu Tử Thư cũng biết Ôn Khách Hành là một người rất cố chấp, cho nên Chu Tử Thư vốn không hề hi vọng gì nhiều rằng Ôn Khách Hành sẽ lập tức nhận vị sư huynh hờ như y.

Không nhiều hi vọng, tự nhiên cũng không bao nhiêu thất vọng.

Một đường đến Thục Trung, đủ cho Chu Tử Thư suy nghĩ rõ rất nhiều chuyện, thời gian ba năm, cũng đủ cho y làm rất nhiều việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro