Chương 17: Kết thúc là một bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai: khả năng hơi bị lạn vĩ rồi, cơ mà thôi kệ, bạn muốn đào hố viết truyện khác~~

.

.

Chương 17: Kết thúc là một bắt đầu

Lão tiền bối Long Tước bị thương quá nặng, sau khi Ôn Khách Hành chặt đứt xích sắt trên người ông, không bao lâu liền đi.

Nhưng bởi vì được lời xác nhận cả nhà Chân thị đã đi ẩn cư, Long Tước đi coi như bình an.

Về phần đứa con bất hiếu bất nhân của ông, bị nhốt nhiều năm như vậy, vô số lời khuyên đều đã nói hết, Long Tước đã không còn hi vọng gì vào hắn, chỉ coi như hắn đã chết.

An táng Long Tước xong, một hàng sáu người đột nhiên có chút không biết tiếp theo nên đi đâu.

Bdy xuống núi vốn là muốn tìm được nguyên nhân cái chết của Dung Huyền, hiện tại đã tìm được, tiểu tử kia tự làm tự chịu cũng không cần thiết phải báo thù ai, hắn lại không muốn trở về núi Trường Minh, liền dự định đi theo đồ đệ của Tần Hoài Chương.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu làm nhiệm vụ, nếu không có việc gì hầu như đều sẽ không cách Chu Tử Thư quá xa.

Trương Thành Lĩnh trực tiếp không có quyền phát biểu, cho dù có, nó đại khái cũng sẽ nói sư phụ đi đâu con theo đó.

Ôn Khách Hành ngược lại muốn trở về, hắn còn muốn tiến hành kế hoạch trả thù của mình, đồng thời xem đám người chính đạo kia chó cắn chó, nhưng nếu Chu Tử Thư không cùng đi,...

Vì vậy, năm đôi mắt nhất thời đều quay qua nhìn Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đảo mắt một vòng, giả vờ khụ một tiếng, đề nghị, "Hay là chúng ta trở lại Tứ Quý sơn trang?"

Y đã hơn mười năm chưa trở về, thời gian của y không còn nhiều, có lẽ cũng là lúc phải về nhà. Tựa như Diệp Tu nói, người nhà yêu thương ta đầu tiên sẽ quan tâm bản thân ta mà không phải ta đã làm gì. Cho dù không phải, y cũng nên trở về chuộc lỗi, xin lỗi mỗi một thành viên của Tứ Quý sơn trang, trốn tránh vốn chỉ là nhất thời, cũng không thể trốn tránh mãi được.

Vốn tưởng rằng đề nghị này sẽ được tán thành, kết quả lại có người phản đối.

Diệp Tu trực tiếp nói: "A Nhứ, nếu ngươi chỉ muốn một nơi ở tạm, vậy trực tiếp ở lại Long Uyên các. Nơi này vị trí bí mật, bên ngoài có nhiều cơ quan, người muốn xông vào cũng phải mất rất nhiều công sức, trong tình huống hiện tại có thể tính là một nơi an toàn."

"Tứ Quý sơn trang có thể trở lại, nhưng không phải hiện tại. Biểu ca ngươi."

Nghe xong ba chữ cuối cùng Tô Mộc Thu nói, Chu Tử Thư lập tức hiểu, hẳn là biểu ca y còn âm mưu chuyện gì, địa điểm xảy ra chính là ở Tứ Quý sơn trang, cho nên hai người kia không cho y trở về.

Chu Tử Thư cũng thật sự không muốn dính dáng gì đến triều đình nữa, y thoát khỏi Thiên Song không phải để chơi trò đuổi bắt với Hách Liên Dực.

Vì vậy, Chu Tử Thư liền ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng quyết định dọn dẹp một chút khu vực trên mặt đất của Long Uyên các, làm nơi ở tạm vài tháng, ít nhất đợi qua năm mới lại nói. Thời gian này mọi người đều rất vất vả phí công phí sức phí đầu óc rồi.

Đương nhiên, cuối cùng dọn dẹp chỉ có thầy trò Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, Tô Mộc Thu và Diệp Tu kéo Diệp Bạch Y qua một bên, tiếp tục bước thứ hai trong kế hoạch mượn chiến lực của bọn họ.

Lần đầu tiên nói chuyện, Diệp Tu nói Chu Tử Thư là đồ đệ của Tần Hoài Chương, các chủ Long Uyên các biết chân tướng về cái chết của Dung Huyền, mời Diệp Bạch Y đi theo bọn họ.

Cho nên lần này, khi Diệp Tu nói Ôn Khách Hành là cốc chủ quỷ cốc, Diệp Bạch Y cơ bản là tin không nghi ngờ. Bởi vì từng lập thề nếu quỷ trong quỷ cốc rời núi, hắn sẽ san bằng quỷ cốc, Diệp Bạch Y gần như đã trực tiếp vác kiếm muốn đi chém chết Ôn Khách Hành, chỉ là bị Diệp Tu và Tô Mộc Thu liên thủ chặn lại.

Diệp Tu vừa đánh còn vừa có thời gian thổ tào với Tô Mộc Thu, Diệp Bạch Y khó chơi hơn Hàn Văn Thanh, đầu óc một cây gân không nói, võ lực còn cao, nếu chỉ có một mình y hoặc Tô Mộc Thu, đảm bảo phải bị Diệp Bạch Y đánh nổ.

Hai người hợp tác tạm thời tính là đánh ngang tay với Diệp Bạch Y, cuối cùng vẫn là Diệp Tu nhịn không được hỏi một câu ngươi xứng sao làm Diệp Bạch Y dừng lại.

Dung Huyền hại vợ chồng Chân thị chết thảm, Chân Diễn chưa đến mười tuổi rơi vào quỷ cốc, một đường chém giết sống đến bây giờ, hắn muốn báo thù, Diệp Bạch Y dùng tư cách gì thẩm phán hắn, có tư cách gì thẩm phán hắn?

Tựa như câu nói trực tiếp giết tâm của Chu Tử Thư kia, ngươi không xứng!

Ba người ở bên này đánh leng keng lốp bốp, ba người Chu Tử Thư bên kia cũng cắm đầu dọn dẹp, mặc dù nghe thấy tiếng đánh nhau cũng không để ý. Nơi khỉ ho cò gáy vốn không có người, không cần nghĩ cũng biết là ai đang đánh, mà ba người kia vốn không có lý do gì chém giết lẫn nhau, chỉ có thể là đang luận bàn, bọn họ không cần can thiệp.

Lại nói, trừ Trương Thành Lĩnh, bốn người còn lại bọn họ cộng lại cũng chưa chắc đã đánh thắng được Diệp Bạch Y, đi xem ngoại trừ xem còn có thể làm được gì?

Không bao lâu ba người Diệp Tu cũng trở về, Tô Mộc Thu và Diệp Tu nhìn như không hề xảy ra chuyện gì, Diệp Bạch Y ngược lại sắc mặt đen sì, ánh mắt đảo qua Ôn Khách Hành có chút tức giận, nhưng cũng không đến mức xách kiếm chém người.

Diệp Bạch Y nhìn bóng lưng năm người bận rộn, cuối cùng hừ một tiếng, bỏ lại một câu "Ta đi tìm thức ăn" liền vung tay áo quay đi.

Long Uyên các lâu không có người ở, muốn dọn dẹp sạch sẽ trong thời gian ngắn là không thể nào, cả đám chỉ có thể tạm thời dọn ra vài phòng ngủ, các phòng khách sẽ từ từ quét dọn sau.

Diệp Bạch Y là tiền bối, rất vinh hạnh được một mình một phòng, Tô Mộc Thu và Diệp Tu một phòng, đầu óc thiếu gân như Trương Thành Lĩnh cũng biết không nên chen vào giữa hai người làm bóng đèn, cuối cùng trong ánh mắt muốn ăn người của Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh ôm cánh tay Chu Tử Thư làm nũng, nói con muốn cùng sư phụ một phòng.

Bóng đêm lặng yên như nước, Diệp Tu và Tô Mộc Thu vốn đang ngủ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, hai người gần như không cần đi ra xem, cũng biết bên ngoài là ai.

Diệp Tu nói nhỏ: "Quả nhiên là mạnh miệng mềm lòng."

"Đúng vậy."

Cho dù đã biết đáp án, lại vẫn quyết tuyệt đi làm, Chu Tử Thư à Chu Tử Thư, ngươi nói mình lạnh lùng, vì sao không thể lạnh lùng đến cùng, cũng sẽ không đau khổ như vậy.

"Nhưng Chu Tử Thư, vốn là một người rất ôn nhu."

Cho nên dù biết khả năng tâm ý của mình sẽ không được Ôn Khách Hành chấp nhận, y còn nguyện ý xé rách vết thương lòng của bản thân, chỉ để đổi lấy một lời xin giúp đỡ từ Ôn Khách Hành, để có thể quang minh chính đại giúp hắn báo thù.

Sáu người ở Long Uyên các an nhàn qua một thời gian, mà bên ngoài, giang hồ đã là một đống hỗn loạn.

Một đám người giang hồ tụ họp bàn chuyện thảo phạt quỷ cốc, nhưng không có lưu ly giáp, hầu như không có mấy người thật lòng muốn tham gia, sau nhiều lần ngoài sáng trong tối thăm dò Cao Sùng không có kết quả, một bộ phận tin lưu ly giáp bị đệ tử kiếm tiên phá hủy, tùy tiện tìm một cái cớ rời đi.

Bộ phận khác không đi, vẫn cứ tìm phương kiếm pháp nghe ngóng Tào Úy Ninhg tích của lưu ly giáp.

Cũng thật sự có người muốn diệt quỷ cốc, đáng tiếc số lượng thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cao Sùng biết càng kéo dài càng sinh sự, quyết đoán nhanh chóng dẹp nghị luận của mọi người lập kế hoạch công vào quỷ cốc.

Chỉ là đáng tiếc, ngoài Hỉ Tang quỷ từng bị bắt được lại bị người cướp đi, trong cốc cơ bản chỉ còn lại lính tôm tướng cua, thập đại ác quỷ một người cũng không thấy.

Một hồi trừ ma vệ đạo oanh oanh liệt liệt tổ chức, cuối cùng đầu voi đuôi chuột kết thúc.

Hơn nữa, càng làm Cao Sùng tức giận chính là, Triệu Kính được người cứu đi.

Hắn vốn định đợi sau khi tiêu diệt quỷ cốc, sẽ công khai tội lỗi của Triệu Kính, kết quả trong khi hắn và Thẩm Thận bận rộn lập kế hoạch tấn công quỷ cốc, có người xông vào cứu Triệu Kính.

Người cứu Triệu Kính tự nhiên là Hạt vương.

Triệu Kính bất mãn Hạt vương lâu như vậy mới cứu bản thân ra, nhưng sau khi nghe Hạt vương giải thích bản thân bị người đánh lén trọng thương, Độc Hạt cũng thiệt hại rất nhiều, mọi lời trách móc chỉ có thể nuốt lại trong bụng, dù sao hiện tại hắn duy nhất có thể dùng, chỉ có Hạt vương và Độc Hạt.

Triệu Kính chỉ trầm mê vào kế hoạch giết ngược của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến, ánh mắt Hạt vương nhìn về phía hắn lúc này, so với tôn kính nhụ mộ trước kia, còn trộn lẫn vài phần đen tối thâm trầm.

Rất nhanh, trên giang hồ lan tràn cuốn sách miêu tả về quỷ chủ, thập đại ác quỷ cùng với những ác quỷ có danh trong quỷ cốc.

Lúc này cho bại lộ quỷ cốc không phải thời cơ tốt nhất, nhưng Triệu Kính không thể chờ thêm, sau khi Cao Sùng giam lỏng hắn liền bắt đầu đi tìm chứng cứ, tuy rằng những việc hắn làm đều rất bí mật, thời gian cách cũng lâu, lại không thể đảm bảo hoàn toàn không còn dấu vết.

Kéo quỷ cốc xuống nước, thêm bằng chứng giả đổ tội cho Cao Sùng, cho dù không thể làm hắn thân bại danh liệt, ít nhất cũng phải lột một tầng da.

Dù sao, bàn về tâm kế, mười Cao Sùng cũng không bằng một Triệu Kính.

Thế giới bên ngoài vì một quyển sách lại nháo nhào ngất trời, có người vui có người buồn, sáu người ở lại Long Uyên các nhàn vân nhã hạc, nhẹ nhàng thoải mái như đang đạp thanh du lịch.

À không, nhẹ nhàng thoải mái chỉ có năm người, Trương Thành Lĩnh mỗi ngày đều mệt thành cún.

Chu Tử Thư đã bắt đầu dạy nó võ công, Trương Thành Lĩnh trời sinh kinh mạch rộng, là mầm luyện võ tốt, đáng tiếc ngộ tính hình như không phải rất cao. Lưu vân cửu cung bộ Chu Tử Thư dùng phiêu phiêu như tiên, đến tay Trương Thành Lĩnh chỉ còn tác dụng chạy trốn né tránh không thay đổi, còn thẩm mỹ sao, một kẻ tùy tiện như Diệp Tu cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Chu Tử Thư dạy đồ đệ, không thể thiếu Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu. Hai người ý kiến đồng nhất thì không nói, thảm là đại đa số thời gian, hai người này đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Trương Thành Lĩnh lại thành thật, nghe theo hai người ngươi một câu ta một câu, kết quả có lúc thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, may mà mấy người bên cạnh phản ứng nhanh.

Diệp Bạch Y nhìn Trương Thành Lĩnh luyện võ cũng có chút ngứa tay, ngoài thỉnh thoảng đấu võ mồm với Ôn Khách Hành, hứng lên cũng sẽ dạy Trương Thành Lĩnh hai chiêu.

Nội công chiêu thức cùng với thuật cơ quan kế thừa từ Long Tước, thời gian này của Trương Thành Lĩnh có thể nói là trôi qua nước sôi lửa bỏng.

Nói là nhàn nhã qua ngày, cũng không phải là thật sự gì cũng không làm.

Chu Tử Thư không có liên hệ gì với giang hồ bên ngoài, cơ bản không bước khỏi Long Uyên các nửa bước, kéo theo Trương Thành Lĩnh và Ôn Khách Hành cũng kè kè theo y.

Tô Mộc Thu nói Ôn Khách Hành uống canh mạnh bà, đã quên mất chuyện quan trọng nhất của bản thân, túy sinh mộng tử có thể trung hòa dược lực của nó. Bởi vì dược lực tương khắc, khả năng phản ứng sẽ tương đối mạnh. Nếu y không nỡ Ôn Khách Hành chịu khổ, có thể làm thành huân hương đốt mỗi đêm, qua mười ngày nửa tháng hẳn là canh mạnh bà cũng sẽ giải.

Ngoài ba người gần như đóng đinh ở Long Uyên các, Diệp Bạch Y, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cách vài ngày sẽ ra ngoài một lần, trừ mua sắm thức ăn đồ dùng, còn tính toán làm chút việc.

Cho nên sách viết về quỷ cốc ba người này đều biết, nhưng cũng chỉ là biết.

Kế hoạch của Diệp Tu trên thực tế không có bao nhiêu chi tiết, kế hoạch thay đổi chỉ có thể là do hành động của Ôn Khách Hành hoặc Chu Tử Thư ảnh hưởng, về phần những người khác, cơ bản không quan trọng.

Cho nên khi biết Triệu Kính thoát khỏi khống chế của Cao Sùng, hai người cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Một mình Triệu Kính căn bản không đáng sợ, càng miễn bàn bên cạnh hắn còn có Hạt vương, Diệp Tu không tin sau khi biết được bộ mặt thật của Triệu Kính Hạt vương còn vẫn khăng khăng một mực với hắn như trước.

Nếu còn, vậy cũng không có gì, chơi tâm cơ ai không biết.

Ngoài Ngũ Hồ minh, hai người còn nghe ngóng tin tức về Cố Tương và Tào Úy Ninh.

Tạm thời không biết tình cảm giữa hai người tiến triển đến bước nào, nhưng Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã trực tiếp vượt qua hai người, liên lạc với sư thúc Mạc Hoài Không của Tào Úy Ninh ở Thanh Phong kiếm phái.

Vị này làm người ôn hòa hiền hậu, không phải loại ngụy quân tử như sư phụ Tào Úy Ninh. Hai người tốn chút thời gian, nghe được việc Mạc Hoài Dương năm đó lên làm chưởng môn có chút mờ ám, lại dốc sức tìm được một chút manh mối, tuy rằng không nhiều, đều gửi cho Mạc Hoài Không.

Không lâu sau, Thanh Phong kiếm phái liền truyền ra tin tức Mạc Hoài Dương thí sư diệt đồng môn, bị phế đi chức vị chưởng môn, phế võ công nhốt vào trong nhà lao.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu coi như tạm thời yên tâm.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành phải dạy đồ đệ, không muốn ra ngoài. Diệp Bạch Y nhân cơ hội xuống núi, tích cực đi ăn đủ loại món ăn hắn chưa từng nếm thử. Nhưng mỗi ngày đều sẽ trở về, hoặc muộn nhất vài ba ngày cũng sẽ quay về Long Uyên các một lần.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu bởi muốn đẩy nhanh kế hoạch, có khi mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng. Ban đầu Trương Thành Lĩnh còn có chút lo lắng, nhưng nghe Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành nói hai người kia đều có võ công rất cao, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may, hơn nữa tuy rằng rời đi thường xuyên, hai người vẫn sẽ rút thời gian trở về, mỗi lần đều lành lặn khỏe mạnh, Trương Thành Lĩnh rốt cuộc yên tâm.

Lại nói vì sao Diệp Tu và Tô Mộc Thu thời gian dài như vậy mới trở về, tự nhiên là bởi bọn họ không chỉ đến thôn trấn bên cạnh Long Uyên các, hai người này thậm chí đã dạo một vòng đến Tấn Châu.

Chủ yếu là bởi Diệp Tu lo lắng Tấn vương không tìm được Chu Tử Thư, sẽ sai người đến Tứ Quý sơn trang ôm cây đợi thỏ. Rất nhiều chuyện bị y và Tô Mộc Thu làm rối loạn, việc phải xảy ra thì không thấy đến, việc vốn không nên xảy ra lại phát sinh ra, điều này không thể tránh khỏi.

Cho nên hai người đi thăm dò một chuyến, đồng thời truyền chút tin đồn, gây ra chút việc nho nhỏ vân vân, làm cho vị vương gia này bận rộn một chút, chỉ cần hắn không ăn no rảnh rỗi, Chu Tử Thư liền an toàn.

Giang hồ "náo nhiệt rộn ràng" không ảnh hưởng đến sáu người ở Long Uyên các.

Ôn Khách Hành khôi phục ký ức, dù hắn đã cố ý giấu, Chu Tử Thư vẫn phát hiện một chút chút khác thường, vài lần ba lượt muốn nói chuyện khuyên nhủ, hoặc là bị Ôn Khách Hành ha ha cười lướt qua chủ đề, hoặc là trực tiếp một câu không nói.

Số lần nhiều, Chu Tử Thư đột nhiên cũng cảm thấy, bản thân có chút mệt mỏi.

Có thể nói Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều đã nói cho y, Chu Tử Thư dù biết kết quả không lý tưởng, còn cố chấp muốn làm, ngoài bởi Ôn Khách Hành là sư đệ của y, cũng bởi vì y cảm thấy, Ôn Khách Hành làm người không tệ, không nên bị thù hận trói buộc.

Trong khả năng của mình, Chu Tử Thư muốn kéo hắn một cái.

Nhưng hiển nhiên, Ôn Khách Hành hình như cũng không muốn y kéo.

Mọi việc trên đời đều không thể so sánh, bởi vì một khi so sánh, chiếc kẹo vốn ngọt trong tay bản thân khả năng sẽ không ngọt như của người khác, cay đắng vốn còn có thể chịu đựng sẽ nhân lên gấp bội.

Chu Tử Thư không nói.

Ôn Khách Hành âm thầm thở phào một hơi.

Năm mới rất nhanh đã đến.

Sáu người tụ tập trên bàn cơm, Ôn Khách Hành và Tô Mộc Thu làm đầu bếp chính, bốn người khác phụ trợ, bận rộn cả ngày làm đầy một bàn, không phải trân tu mỹ vị gì, đều là các món thường thấy, nhưng mỗi người đều ăn rất vui vẻ.

Cướp đồ ăn cũng rất vui vẻ. Đặc biệt là Ôn Khách Hành và Diệp Bạch Y.

Hai người này cộng lại ít nhất cũng có trên dưới hai trăm tuổi, lại ấu trĩ đến còn không bằng Trương Thành Lĩnh.

Có điều, náo nhiệt như vậy cũng không phải chuyện gì xấu.

Chỉ là, cuộc sống bình yên rất nhanh phải kết thúc.

Bản thân Chu Tử Thư là có thể không quan tâm bên ngoài, nhưng Ôn Khách Hành là quỷ chủ, đã định trước không có khả năng vẫn luôn ở lại theo y. Trương Thành Lĩnh cũng có thù lớn chưa trả.

Vì vậy, ăn tết xong, sáu người lại đóng gói đồ đạc, lên đường trở về.

Chuyện Ôn Khách Hành là quỷ chủ, Chu Tử Thư và Diệp Tu quyết định không giấu Trương Thành Lĩnh.

Giấy không gói được lửa, một mặt giấu giếm chỉ có thể làm chuyện khi vỡ lở ra bùng nổ hơn, càng miễn bàn, Trương Thành Lĩnh là đương sự, nên được biết sự thật.

Muốn hỏi Trương Thành Lĩnh có hận quỷ cốc hay không, câu trả lời đương nhiên là hận.

Vì quỷ cốc mà nó một đêm cửa nát nhà tan, làm sao có thể không hận.

Ôn Khách Hành là quỷ chủ, Trương Thành Lĩnh hẳn là cũng nên hận hắn. Nhưng nó cảm nhận được, ngoại trừ thời gian đầu, về sau Ôn Khách Hành đối với nó là thật sự tốt.

Cho nên Trương Thành Lĩnh nói với Chu Tử Thư, nó muốn hỏi rõ mọi chuyện, diệt môn Trương gia có phải do Ôn Khách Hành ra lệnh, sau đó mới quyết định có hận Ôn Khách Hành hay không.

Chu Tử Thư cười vuốt tóc nó, nói: "Thành Lĩnh trưởng thành."

Chuyện thân phận của Ôn Khách Hành, đã là bí mật công khai giữa bọn họ.

Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư thông minh, hắn cũng không hi vọng có thể giấu giếm được y bao lâu, lúc trước hai người bọn họ qua lại thử đối phương, nhưng cũng không dựa vào xuất thân để phán xét điều gì.

Mà khi đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Tử Thư, hỏi hắn có phải là người ra lệnh cho quỷ cốc diệt Trương gia hay không, Ôn Khách Hành giống như bị thứ gì nắm chặt cổ họng, muốn nói lại thôi.

Hắn có thể trả lời thế nào.

Nói liên quan, mệnh lệnh thật sự không phải hắn hạ.

Nhưng nói không liên quan, là hắn ngầm đồng ý, âm thầm đứng nhìn đám người quỷ cốc giết người. Cuối cùng nếu không phải nhìn thấy Chu Tử Thư cứu Trương Thành Lĩnh, mà Chu Tử Thư vừa vặn dùng Lưu vân cửu cung bộ cùng kiếm Bạch Y, đại khái Ôn Khách Hành vẫn sẽ đứng nhìn đến cùng.

Vì vậy, cuối cùng Ôn Khách Hành chỉ nói ra hai từ "Xin lỗi..." tái nhợt, không giải thích, cũng không biện bạch gì cho mình.

Ôn Khách Hành cho rằng, Trương Thành Lĩnh sẽ tức giận, sẽ khóc lóc chất vấn hắn vì sao, nhưng Trương Thành Lĩnh chỉ nói "Con tha thứ cho thúc." Liền quay đầu rời đi.

Chu Tử Thư thở dài, vỗ vỗ vai Ôn Khách Hành, bỏ lại một câu "Ta biết chuyện này không phải ý của ngươi.", sau đó đi theo Trương Thành Lĩnh.

Ôn Khách Hành một mình đứng tại chỗ, nhìn Trương Thành Lĩnh ôm chặt thắt lưng Chu Tử Thư, vùi đầu trước ngực hắn, hai vai run lên.

Tiếng khóc bi thương lại đè nén.

Mà Diệp Bạch Y Ôn Khách Hành vốn cho rằng sẽ có phản ứng mạnh nhất, chỉ liếc hắn một cái, "hừ" một tiếng liền thôi, cũng đi không quay đầu lại.

Ôn Khách Hành đột nhiên có chút luống cuống, hắn cảm thấy mình hình như làm sai chuyện gì, lại không biết sai ở đâu.

Từ phản ứng của mỗi người có thể thấy, hiển nhiên bọn họ đều sớm biết thân phận hắn, chỉ là đến hôm nay mới chứng thực mà thôi.

Bọn họ không bởi thân phận chính tà đối lập mà chất vấn oán hận hắn, Ôn Khách Hành hẳn là nên vui mừng, nhưng mà...

.

Trương Thành Lĩnh nói tha thứ Ôn Khách Hành, không phải bởi vì nó thánh mẫu đến kẻ thù diệt môn cũng có thể vì một chút đối xử tốt mà bất kể hiềm khích.

Trên thực tế, khi vừa biết được chuyện này, Trương Thành Lĩnh cũng rất hoảng hốt luống cuống, không biết phải làm sao đối mặt Ôn Khách Hành.

Trải qua gia biến, thiếu niên ngây thơ vô tri đã dần học được trưởng thành. Vì vậy Trương Thành Lĩnh không lập tức chạy đi tìm Ôn Khách Hành chất vấn, ngược lại, nó muốn hỏi rõ nguyên nhân trước. Nhưng Trương Thành Lĩnh cũng biết, Ôn Khách Hành là không có khả năng nói cho nó cái gì, về thân phận hắn, về kế hoạch của hắn, thậm chí ngay cả sư phụ nó Ôn Khách Hành cũng không chịu nói, nó lại tính là cái gì?

Trương Thành Lĩnh chỉ là chậm, không phải ngốc. Ở chung lâu ngày, ngay cả nó cũng nhìn ra vấn đề giữa hai người Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Trương Thành Lĩnh đi tìm Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Nó luôn cảm thấy, Diệp Tu và Tô Mộc Thu rất bí ẩn, tuy dễ thân, lại vĩnh viễn như cách một tầng sa mỏng. Nói như vậy không có nghĩa là đang nói hai người giả dối, chỉ là một loại cảm giác rất vi diệu, giống như nó và hai người kia không ở trong cùng một thế giới vậy.

Có điều Trương Thành Lĩnh cũng không quá để tâm chuyện này, người thật lòng đối tốt với nó, nó cũng thật lòng báo đáp, chỉ đơn giản như vậy.

Đồng thời không thể phủ nhận một điều, Diệp Tu và Tô Mộc Thu luôn có những ý tưởng rất đặc biệt, cũng rất đúng trọng tâm.

Sau đó, Trương Thành Lĩnh nghe được từ Diệp Tu và Tô Mộc Thu, một câu chuyện hoàn chỉnh, từ Dung Huyền xây dựng kho võ, bị Triệu Kính âm thầm hạ độc, chìa khóa kho võ được gửi cho vợ chồng Chân thị đem đi, sau đó vợ chồng Chân thị và đứa con nhỏ bị cả giang hồ truy sát, cuối cùng mất mạng trong tay quỷ cốc. Đứa con nhỏ của hai người bị mang về quỷ cốc, từng bước đạp lên xương máu, ngồi lên vị trí quỷ chủ. Mà hiện tại, hắn đang trả thù, trả thù toàn bộ thế nhân đã ép chết cha mẹ hắn kia.

Ở vị trí người kể chuyện, Tô Mộc Thu và Diệp Tu là rất công bằng, cho dù không thích Ôn Khách Hành, hai người cũng sẽ không thêm mắm thêm muối bôi đen hắn cái gì, tất cả chỉ là trần thuật sự thật.

Bọn họ nói cho Trương Thành Lĩnh, Ôn Khách Hành vào quỷ cốc, nhờ có Hỉ Tang quỷ trông nom một hai mới không chết non. Nhưng quỷ cốc là nơi người ăn người, từ một đứa bé gì cũng không biết, đến quỷ chủ võ công cao cường ngày hôm nay, Ôn Khách Hành đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, người ngoài là không biết được. Chỉ có thể nói, để trấn áp được một đám kẻ hung ác độc địa bên dưới, Ôn Khách Hành phải càng ác, càng điên hơn chúng.

Ôn Khách Hành thả đàn quỷ rời quỷ cốc, mục đích chính là để trả thù, trả thù kẻ chủ mưu hại chết cha mẹ hắn, những kẻ tham lam ngu ngốc gián tiếp ép chết hai người, những kẻ chịu ơn thần y lại thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người bị cả giang hồ truy sát, cùng với quỷ cốc – nơi địa ngục nhân gian vây khốn hơn nửa đời hắn.

Ôn Khách Hành không trực tiếp tham dự bất cứ một âm mưu giết người cướp lưu ly giáp nào, lại nơi chốn đều có bóng dáng hắn, hoặc lặng lẽ đứng nhìn, hoặc quạt gió thêm củi, chỉ cần một chút dẫn dắt, đám người giang hồ ngu ngốc kia là có thể tự giết lẫn nhau, làm cho giang hồ chướng khí mù mịt.

Trương Thành Lĩnh lẳng lặng nghe.

Nó nghĩ lại bản thân và Ôn Khách Hành. Cùng là cửa nát nhà tan, so với Ôn Khách Hành, nó thật sự là may mắn hơn nhiều, có sư phụ, có tiểu Tô tiểu Diệp ca, thậm chí bản thân Ôn Khách Hành cũng giúp đỡ nó không ít.

Trương Thành Lĩnh muốn báo thù không? Tự nhiên là muốn. Nó nằm mơ cũng muốn tự tay đâm kẻ thù, chỉ hận bản thân văn dốt võ nát, gặp chuyện chỉ có thể chờ người đến cứu.

Cho nên nó thông cảm Ôn Khách Hành.

Nhưng cũng chỉ là thông cảm. Trương Thành Lĩnh không cho rằng Ôn Khách Hành báo thù là sai. Thậm chí, nếu cha nó là hung thủ hại chết cha mẹ Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh cảm thấy, bản thân có lẽ sẽ hận, nhưng sẽ không lựa chọn báo thù.

Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng cha nó không phải.

Chỉ vì một mảnh lưu ly giáp, quỷ cốc diệt Kính Hồ, Ôn Khách Hành biết chuyện này không? Đương nhiên là biết, hắn thậm chí còn đến vây xem.

Trong mắt Ôn Khách Hành, Trương Ngọc Sâm cũng là kẻ từng khoanh tay đứng nhìn cha mẹ hắn chịu chết, cho nên hắn xem rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý định cứu người, nếu không gặp phải Chu Tử Thư. Cho nên Trương Thành Lĩnh đối với hắn có oán, nhưng không có hận.

Bởi vì xét cho cùng, Ôn Khách Hành lúc đó không bỏ đá xuống giếng đạp Kính Hồ một phát, đã là rất khó được.

Lập trường khác nhau mà thôi, những chuyện này vốn không thể triệt để phân rõ đúng sai.

Trương Thành Lĩnh tốn thời gian rất lâu mới ra được kết luận như vậy.

Cho nên khi Ôn Khách Hành nói xin lỗi, nó chấp nhận tha thứ, chỉ là muốn nó thân thiết với Ôn Khách Hành như trước, tạm thời là không thể nào.

Ba người Chu Tử Thư nhìn Trương Thành Lĩnh như vậy, vừa vui mừng, đồng thời cũng có chút cảm thán, đều là bị thế đạo ép buộc trưởng thành.

Trương Thành Lĩnh đi rồi, Diệp Tu liếc nhìn cây trâm bạch ngọc trong búi tóc Chu Tử Thư, nói một thời gian nữa khả năng sẽ lại tụ tập nhân sĩ võ lâm thảo phạt quỷ cốc, bảo Chu Tử Thư chuẩn bị tâm lý.

Ban đầu Chu Tử Thư không hiểu câu nói này có ý gì. Thẳng đến tin tức quỷ chủ triệu tập chúng quỷ đánh vào Ngũ Hồ minh, cuối cùng bị đệ tử Kiếm tiên giết chết truyền ra.

Chu Tử Thư trực tiếp phun ra một búng máu, hai mắt tối sầm, thẳng tắp ngã xuống. Trương Thành Lĩnh luống cuống đỡ lấy y.

Không bao lâu, Chu Tử Thư tỉnh lại.

Diệp Tu đang ngồi mài mực luyện chữ cạnh bàn, nghiêng người hướng về phía y.

Chu Tử Thư dùng giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra tâm tình, hỏi: "Tiểu Diệp, lão Ôn hắn... thật sự..."

"Giả."

Diệp Tu không quay đầu, tiếp tục động tác trong tay. "Hắn và Diệp tiền bối đóng kịch."

Việc này là Tô Mộc Thu vô tình nghe được, hoặc cũng có thể là, ngoài Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành vốn không có ý định giấu mấy người bọn họ. Bởi vì hắn cho rằng, Chu Tử Thư cần yên tâm dưỡng thương, bọn họ sẽ không nói cho y biết chuyện này.

Chu Tử Thư không nói gì, cũng không hỏi thêm.

Ngược lại Diệp Tu nói, "Cao Sùng phát thiệp anh hùng, ngày mai tụ tập các môn phái, thứ nhất thu đuôi chuyện thảo phạt quỷ cốc, thứ hai công khai thẩm phán Triệu Kính. Ngươi muốn đi xem không?"

Rất lâu sau, lâu đến Diệp Tu phải cho rằng Chu Tử Thư không chuẩn bị đáp lại, y cười ra tiếng, nói: "Đi. Vì sao không đi."

"Tiểu Diệp, ngươi và a Tô, muốn cùng ta đi Vu Y cốc không?"

Diệp Tu đặt bút xuống, nghiêng đầu nâng mi nhìn Chu Tử Thư: "Quyết định rồi?"

"Quyết định."

"Không nói cho Ôn Khách Hành?"

"Hắn không cần biết."

Chu Tử Thư có lẽ từng mong chờ bản thân có một vị trí trong lòng Ôn Khách Hành.

Nói như vậy khả năng không đúng lắm, phải nói, y ở trong lòng Ôn Khách Hành chiếm một phân lượng nhất định.

Chu Tử Thư từ một nơi người ăn người, mất nửa cái mạng bò ra, kết bạn không cần nhìn xuất thân, chỉ cầu tình nghĩa thật lòng. Cho nên khi gặp Ôn Khách Hành, nghe hắn nói ra y chỉ là đang phơi nắng, trong biển người mênh mang, Chu Tử Thư có cảm giác gặp được tri kỷ.

Chỉ là, chìm nổi quan trường nửa đời người, cho đến hôm nay, Chu Tử Thư không thể không thừa nhận, bản thân vẫn cứ nhìn nhầm người.

Cái gọi là tri kỷ, chỉ đúng một nửa.

Chí thú hợp nhau là thật, nhưng mang mục đích đến gần cũng là thật.

Cho dù Ôn Khách Hành chỉ là để xác nhận, Chu Tử Thư có đúng là người hắn biết kia hay không.

Ôn Khách Hành quyến luyến một chút thiện ý ấm áp hồi nhỏ, Chu Tử Thư ôm sự hối hận dằn vặt với sư môn, hai đường thẳng vốn song song rốt cuộc có một ngày gặp nhau, cùng nhau trải qua mưa gió, mới dần dần quấn quýt lấy nhau.

Chu Tử Thư ôn nhu, cho nên y có thể lơ đãng những khuyết điểm, những lỗi lầm Ôn Khách Hành gây ra, bởi vì y cảm thấy, con người Ôn Khách Hành rất tốt, lớn lên ở quỷ cốc, lại vẫn có thể giữ được tính người, bất luận thế nào, y đều muốn giúp hắn một phen, không muốn để hắn vây trong thù hận, cuối cùng nhấn chìm bản thân. Thậm chí vì Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư sẵn sàng liều mạng, là địch với cả giang hồ.

Vốn phải là như vậy.

Nhưng lần này Chu Tử Thư gặp được Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Cùng là ôm mục đích đến gần, Tô Mộc Thu và Diệp Tu lại thẳng thắn hơn nhiều, cho dù sự thật nghe có vẻ rất thái quá, rất giống giả, bọn họ vẫn nói cho Chu Tử Thư biết.

Cứu sống một người một mực muốn chết và kéo một người chìm trong thù hận thoát ra, Chu Tử Thư cũng không biết bên nào khó hơn.

Trước đây Chu Tử Thư còn do dự, còn muốn nỗ lực. Y cho rằng Ôn Khách Hành có thể hiểu y một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Huống chi lần đầu tiên, bọn họ chưa từng gặp mặt, những ngày sau sớm chiều ở chung, đối phương làm người như thế nào, bọn họ trong lòng đều biết.

Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là y cho rằng.

Giống như khi Diệp Bạch Y nói vết thương trên người y có thể chữa khỏi, ba năm tuổi thọ kéo dài đến mười năm, chỉ cần phế bỏ võ công.

Ôn Khách Hành đồng ý, mà y từ chối.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu vì y, có thể sẵn sàng xé rách vết thương của bản thân, dùng thật lòng đổi thật lòng, khuyên nhủ mà không ép buộc, không phải cầm danh nghĩa "muốn tốt cho ngươi" đè người. Bọn họ thật sự mong muốn cũng nỗ lực làm cho y sống thật tốt, sống cho bản thân, nhưng nếu phải chết, chỉ cần y thỏa mãn, hai người cũng không ngăn.

Không phải lắc lư vô định, mà là tôn trọng quyết định của y. Bởi vì hai người đều biết, có những người, sống là dằn vặt, chết mới là giải thoát.

Chu Tử Thư nhắm mắt nhớ lại những lời Diệp Tu từng nói, cuối cùng đưa ra quyết định.

Y muốn đi Vu Y cốc.

Cho dù đại vu không thể chữa khỏi vết thương trên người y, Chu Tử Thư cũng muốn đi.

Tựa như Diệp Tu nói, thế giới lớn như vậy, trời cao mặc chim bay. Y muốn đi xem một lần, núi non sông hồ, hoa đào ngày xuân, hoa sen mùa hạ, hoa quế mùa thu, băng tuyết trời đông, bình minh hoàng hôn, cùng với vô số, vô số phong cảnh mà trước đây y chưa từng để ý.

Về phần Ôn Khách Hành, không có Tô Mộc Thu và Diệp Tu lót đường, kế hoạch của hắn vẫn cứ hoàn thành, càng miễn bàn lúc này bọn họ đã giúp đỡ gạt bỏ rất nhiều chướng ngại vật, thậm chí nhân chứng cũng giúp hắn chuẩn bị sẵn, như vậy Ôn Khách Hành còn không báo được thù, Diệp Tu có thể cười nhạo hắn cả đời.

Chuyện không ngoài dự đoán của Diệp Tu, quỷ cốc không có Ôn Khách Hành, thập đại ác quỷ chết chết thương thương đã không còn lại mấy người, cơ bản không đáng lo.

Mà Triệu Kính, hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc cho Cao Sùng định tội bản thân, đáng tiếc nhân chứng vật chứng đầy đủ, Triệu Kính có mười cái miệng cũng không cãi lại được.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành bạch y phiêu phiêu thổi Bồ đề thanh tâm khúc, lại múa một bộ Quân tử kiếm của Ôn Như Ngọc năm xưa, cuối cùng tự tay kết liễu Triệu Kính, hoàn thành báo thù.

Chu Tử Thư mừng cho hắn, không hơn.

Tối hôm qua Trương Thành Lĩnh được Tô Mộc Thu báo cho biết, cha và đại ca nó thực ra còn sống, ngày mai sẽ cùng xuất hiện làm chứng buộc tội Triệu Kính, hỏi nó có muốn ở lại với gia đình, hay là cùng bọn họ đi Vu Y cốc.

Trương Thành Lĩnh ngẩn ra, khóc khóc cười cười một hồi, hỏi lại cha nó có khỏe không, có biết nó hiện tại đã bái Chu Tử Thư làm sư phụ hay không, nhận được câu trả lời khẳng định từ Diệp Tu, Trương Thành Lĩnh suy nghĩ một hồi, quyết định theo sư phụ đi.

Không phải nó không nhớ người nhà, chỉ là trải qua chuyện lần này, nó hi vọng bản thân ít nhất đạt được một chút thành tựu, sau đó lại về nhà cũng không muộn.

Dù sao nhà nó vẫn ở kia, không có Triệu Kính, không có âm mưu quỷ kế, mọi người cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, mà nó lo lắng sư phụ một mình.

Trước khi xuất phát Trương Thành Lĩnh đột nhiên hỏi không nói cho Ôn thúc sao, Chu Tử Thư vỗ vai nó, nói: "Không cần."

Chu Tử Thư không phủ nhận y là đang trả thù chuyện Ôn Khách Hành giả chết không nói cho bản thân. Nhưng con người trên đời này, vốn đều là cá thể độc lập, không có người nào thiếu người nào là không thể sống nổi. Ôn Khách Hành muốn y yên tâm dưỡng thương, vậy y liền "yên tâm dưỡng thương", hắn cũng đừng đến làm phiền y.

Trước khi bốn người lên đường gặp phải Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y cũng không hỏi Chu Tử Thư đi đâu, chỉ vỗ vỗ vai y, nói câu nhớ trở về thăm lão già này liền đi.

Một người khuôn mặt thanh niên hơn hai mươi tuổi nói lời này nghe có vẻ buồn cười, nhưng Diệp Tu nhìn hai bên tóc mai của hắn đã chuyển sang màu trắng, biết khả năng vị này cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Nhưng Diệp Bạch Y không để ý, hoặc là nói, hắn cam tâm tình nguyện.

.

Nói là đi Vu Y cốc cầu y cứu mạng, Chu Tử Thư thực ra cũng không gấp gáp gì, ba người lớn vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy, chỉ có Trương Thành Lĩnh ngày ngày luyện võ, luyện khinh công, học cơ quan, học đủ mọi thứ mà ba người kia có thể nghĩ đến.

Khổ cực là khổ cực một chút, nhưng Trương Thành Lĩnh cảm thấy vẫn rất đáng giá.

Trên đường đi Trương Thành Lĩnh cũng đã hỏi Diệp Tu về chuyện cha và đại ca nó, biết được chính là hai người Tô Diệp cứu bọn họ, Trương Thành Lĩnh vừa cảm kích, cũng rất muốn khóc, song cũng càng quyết tâm phải luyện võ thật tốt.

Nó không bao giờ muốn chuyện tương tự xảy ra một lần nữa.

Bốn người đi được một thời gian, giang hồ truyền ra tin tức quỷ chủ đang phát điên tìm một người, thậm chí còn treo giải thưởng. Bốn người không phải một mục tiêu lớn, nhưng cũng không khó nhận ra. Vì để tránh phiền phức, cả đám quyết định ngụy trang một chút.

Chu Tử Thư vốn đã chuẩn bị làm mặt nạ dịch dung, lại bị Tô Mộc Thu cười tủm tỉm ngăn lại, nói không cần thiết, sau đó đem ra bốn bộ nữ trang.

Chu Tử Thư khóe môi giật giật, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn về phía hắn.

Diệp Tu ngược lại không có bao nhiêu phản ứng. Y và Tô Mộc Thu từng mặc váy đi giúp Tô Mộc Tranh mua băng vệ sinh, số nữ trang này gọi là váy, nhưng cổ trang vốn rất kín đáo, thua xa váy hiện đại, chỉ cần không ảnh hưởng hành động, Diệp Tu cơ bản không quan tâm mặc cái gì.

Chu Tử Thư cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị thái quá này, bởi vì đúng như Tô Mộc Thu nói, Ôn Khách Hành là quỷ chủ, nhưng cũng là con mồ côi của vợ chồng Ôn thần y, hơn nửa giang hồ đều từng nhận ân huệ của hai người này, sự việc hai mươi năm trước sáng tỏ, lại có Diệp Bạch Y đảm bảo, hiện tại là gần như không người dám công nhiên đưa ra muốn tiêu diệt hắn.

Bởi vì thập đại ác quỷ đã chết đại khái, trong quỷ cốc cũng chỉ còn lính tôm tướng cua cùng một đám nữ tử Bạc Tình ti, người có thể dùng không nhiều, làm cho việc tìm người của Ôn Khách Hành trở nên khó khăn hơn. Nhưng hắn treo giải thưởng, dưới sự mê hoặc của tiền tài, tự khắc có vô số người giúp hắn tìm.

Mặt nạ y làm tinh vi, nhưng không đảm bảo tuyệt đối không thể nhìn ra. Mà Ôn Khách Hành là biết, Chu Tử Thư biết dịch dung.

Đợi đến rời khỏi Trung Nguyên, hẳn là cũng không cần tiếp tục ngụy trang. Vì vậy, Trương Thành Lĩnh không có quyền phát biểu, hai người đồng ý, một người bỏ quyền, nữ trang toàn phiếu thông qua.

Hành trình du lịch bởi chuyện này bị ép rút ngắn lại, nhưng không ai cảm thấy tiếc nuối gì, dù sao thời gian còn dài, không vội một lúc này.

Bởi vì đã gửi thư trước, Ô Khê và Cảnh Bắc Uyên thấy Chu Tử Thư đến cũng không ngạc nhiên.

Ô Khê rất nhanh bắt đầu kiểm tra tình trạng của Chu Tử Thư, cuối cùng cho ra đáp án là có thể cứu.

Sau một thời gian ngắn điều dưỡng, Ô Khê bắt đầu giúp Chu Tử Thư rút đinh, ngoài Trương Thành Lĩnh có chút đứng ngồi không yên, ba người Diệp Tu Tô Mộc Thu và Cảnh Bắc Uyên đều tương đối bình tĩnh, bọn họ đều tin sẽ không có việc gì.

Khi Ô Khê bước ra khỏi phòng, trong đầu Tô Mộc Thu và Diệp Tu liền vang lên giọng Chấp, nói bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể lập tức rời khỏi thế giới này.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn nhau, ngược lại hỏi có thể muộn một chút hay không, bọn họ muốn chờ Chu Tử Thư tỉnh lại.

Sau khi được cho phép, hai người liền bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Người quen của bọn họ không nhiều, cũng không cần mang theo thứ gì, chỉ đơn giản dặn dò Trương Thành Lĩnh vài chuyện, tranh thủ thời gian dạy nó một số chiêu thức. Sau đó chính là chờ Chu Tử Thư tỉnh lại nói lời từ biệt.

Ngày Chu Tử Thư hôn mê tỉnh lại cũng là ngày Diệp Tu và Tô Mộc Thu rời khỏi thế giới này.

Một lần nữa trở lại không gian trắng của Chấp, hai người đều thở phào một hơi.

Không phải nói thân thể có bao nhiêu mệt mỏi, mà là gánh nặng vô hình từ nhiệm vụ rốt cuộc không còn, đến lúc nghiệm thu thành quả.

Diệp Tu hiếm thấy có chút chờ mong, cũng có chút thấp thỏm.

"Chào mừng trở lại."

Giọng nói của Chấp vẫn đều đều không mang theo bao nhiêu cảm tình như vậy, nó dường như cũng đoán được suy nghĩ của Diệp Tu, rất rõ ràng nói, "Chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành."

Diệp Tu vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ trực tiếp sống lại Tô Mộc Thu hoặc đại loại như vậy, Chấp lại chưa lập tức đi vào chính đề, ngược lại nói:

"Trên đời có vô số loại tình cảm. Yêu, hận, oán, thương... mỗi loại đều có thể sinh ra chấp niệm. Những chấp niệm này hội tụ thành một nguồn năng lượng, cuối cùng diễn sinh ra ta."

Diệp Tu và Tô Mộc Thu vốn từng suy đoán Chấp không phải là một "người", nghe lời này cũng không ngạc nhiên.

Hai người chỉ có chút tò mò, Chấp muốn nói gì với bọn họ.

"Chấp niệm quá sâu, dẫn đến thế giới mất cân bằng, nhẹ thì gây ra hỗn loạn, nặng thì trực tiếp làm thế giới tan vỡ. Sự tồn tại của ta, chính là để tiêu trừ chấp niệm, bảo vệ các tiểu thế giới. Chỉ là..."

"Chỉ là ngài không thể trực tiếp tác động vào tiểu thế giới?"

Tuy là câu hỏi, nhưng Diệp Tu có bảy phần chắc chắn. Bởi vì nếu Chấp có thể tùy tiện thay đổi quỹ tích của mỗi thế giới, nó cũng không cần làm trao đổi với y và Tô Mộc Thu.

Nhưng nói nó không làm được gì đi, lại cũng không hoàn toàn.

"Đúng vậy. Ta có thể mượn các linh hồn từ thế giới khác giúp ta hoàn thành công việc này. Nhưng như đã nói, ta không thể can thiệp vào sự phát triển của thế giới, cho nên trong thời gian làm nhiệm vụ, tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân người thi hành. Điều này sẽ dẫn đến việc, nhiệm vụ có thể hoàn thành hoặc là không, chưa đến phút cuối ai cũng không thể chắc chắn được điều gì. Mà hai người, làm rất tốt."

Không phải nói Diệp Tu và Tô Mộc Thu hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc cỡ nào, nhanh chóng ra sao. Mà là hai người này tâm lý rất ổn, bởi vì ổn, mới có thể bình tĩnh lên kế hoạch, từng bước thực hiện, cuối cùng vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

Nói đến đây, Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều đã mơ hồ đoán được Chấp muốn nói gì với bọn họ.

Quả nhiên, lúc này Chấp cắt vào chính đề, "Ta hi vọng hai người có thể tiếp tục giúp ta, giống như thế giới trước."

Hai người quay đầu nhìn nhau, đều không vội từ chối, cũng không đồng ý, ngược lại hỏi:

"Nếu bọn tôi không đồng ý, ngài vẫn sẽ giúp Mộc Thu sống lại?"

"Sẽ."

"Thời gian chúng tôi ở các tiểu thế giới là ngang bằng với thời gian ở thế giới của chúng tôi sao?"

"Ta có thể đưa hai người về đúng thời điểm mượn hai người đi."

"Nếu chúng tôi chết ở tiểu thế giới, là thật sự sẽ chết?"

Việc này lần trước chưa kịp hỏi, lúc này có thời gian, Diệp Tu phải làm rõ.

"Sẽ không, hai người sẽ được đưa trở lại hiện thực, nhưng cũng đồng nghĩa rằng, nhiệm vụ thất bại."

"Vậy nếu đồng ý, bọn tôi được chỗ tốt gì?"

Nhiệm vụ đầu tiên là một mạng đổi một mạng rất công bằng, không lý gì các nhiệm vụ sau phải làm không công.

"Nếu hiện tại trở lại hiện thực, Tô Mộc Thu vẫn sẽ sống, nhưng theo đúng dòng thời gian, hai người đều đã không trẻ. Ta cảm thấy, hai người càng muốn cùng nhau sóng vai thực hiện ước mơ."

Chấp bảo vệ vô số thế giới, biết được chuyện của bọn họ, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cũng không lấy làm ngạc nhiên.

"Ngài có thể đưa chúng tôi quay về quá khứ?" Nói thật đi, nghe nói như vậy Diệp Tu còn có chút kích động. Quá khứ tiếc nuối rất nhiều, nhưng thời gian vĩnh viễn chỉ chảy xuôi.

"Chỉ cần có đủ năng lượng, có thể."

Hai người đều trầm ngâm một hồi, cần biết cơ bản đều đã biết, một số chi tiết có thể xem nhẹ không đáng kể, chỉ là Diệp Tu còn muốn hỏi một câu: "Câu hỏi cuối cùng, những chấp niệm này, là của ai?"

"Ngươi thật sự rất thông minh."

Giọng nói của Chấp hiếm thấy mang theo một chút cảm thán.

"Vũ trụ này có vô số thế giới song song, các thế giới ngăn cách với nhau, nhưng cũng không hoàn toàn tách biệt khỏi nhau. Thế giới A có thể là một bộ phim ở thế giới B, là một cuốn tiểu thuyết ở thế giới C vân vân... Bất kể tồn tại dưới hình thức nào, chỉ cần có người xem, đều sẽ sinh ra chấp niệm.

Chấp niệm đủ nhiều đủ sâu, đạt đến một mức độ nhất định sẽ có khả năng ảnh hưởng đến nguyên thế giới. Đây mới là nguyên nhân chính làm cho tiểu thế giới mất cân bằng."

Bằng không, yêu hận tình thù nhiều lắm cũng không dính dáng được đến mấy người, phải yêu sâu hận lớn đến cỡ nào mới có thể làm thế giới sụp đổ? Càng không nói mỗi thế giới đều có quy tắc bảo vệ bản thân, sẽ không để chuyện này xảy ra.

Sau một hồi cân nhắc, Diệp Tu và Tô Mộc Thu quyết định đồng ý đề nghị của Chấp. Bọn họ muốn nắm tay cùng nhau bước về phía trước thực hiện ước mơ, cũng hi vọng mỗi người có thể được hạnh phúc.

"Thế giới tiếp theo của bọn tôi thế nào?"

Chấp như cũ mở ra một loạt hình ảnh, chỉ là bởi vì tất cả tình tiết trải rộng trên trục thời gian rất dài, Chấp chỉ đưa ra những chi tiết và nhân vật quan trọng, đồng thời tóm tắt lại tương đối ngắn gọn.

"Nhiệm vụ lần này vẫn là cứu một người, Lý Tương Di – Lý Liên Hoa."

"Đồng thời cũng là, hoàn thành nguyện vọng của một người, Phương Đa Bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro