Chương 18: Thời gian không đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Thời gian không đúng

Chuyện xuyên qua không gian này không có thể nghiệm gì đáng nói, chớp mắt một cái người đã ở thế giới khác, ngoài lần đầu tiên có chút mới lạ, lần thứ hai lần thứ ba, Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã không mảy may có chút tâm tình dao động.

Mỗi tiểu thế giới này theo lời Chấp nói thực ra đều có tên, được đặt theo dạng tồn tại của nó ở các tiểu thế giới khác, để dễ dàng phân chia và nhớ. Như thế giới của Chu Tử Thư lúc trước, chính là từ một bộ phim gọi là Sơn hà lệnh, mà thế giới này, gọi là Liên Hoa lâu.

Cái tên có thể chỉ đơn thuần là một danh hiệu, cũng có thể khái quát rất nhiều thứ.

"Liên Hoa lâu" này cũng là như vậy.

Liên Hoa lâu kể về một du y giang hồ tên là Lý Liên Hoa, sống trong một tòa lâu hai tầng do bốn con ngựa kéo, cùng với hai người bạn của hắn du lịch giang hồ điều tra phá án, từ đây dần dần vạch trần những bí ẩn và yêu hận tình thù mười năm trước.

Đây là giới thiệu Diệp Tu và Tô Mộc Thu nghe được từ Chấp.

Bởi vì tuyến thời gian của thế giới này quá dài, mười năm lại mười năm, những điều bọn họ được biết, chỉ là tóm tắt khá ngắn gọn.

Điểm tốt là sự kiện chính được nói nguyên nhân kết quả rõ ràng, điểm không tốt chính là, các sự kiện râu ria khác đều cơ bản bị lược qua. Nói một cách dễ hiểu, chính là chỉ có cốt truyện, không có chi tiết.

Hơn nữa vì tuyến thời gian trải dài như vậy, Chấp không thể xác định chính xác, hai người bọn họ sẽ bị đưa đến mốc thời gian nào. Tuy rằng việc này vốn đã rất hố người, bởi lẽ chấp niệm càng sâu năng lượng càng mạnh, cũng càng ảnh hưởng đến thời điểm xuyên qua.

Đại đa số trường hợp, Chấp chỉ có thể đưa bọn họ đến thời điểm được ánh xạ trong phim/sách ở các thế giới mà không phải tùy tiện một mốc thời gian nào ở nguyên thế giới.

Lấy một ví dụ dễ hiểu, khi ở Sơn hà lệnh, việc Dung Huyền lập kho võ hai mươi năm trước được nhắc đến rất nhiều lần, hay tám mươi đệ tử Tứ Quý sơn trang lần lượt ra đi vẫn luôn canh cánh trong lòng Chu Tử Thư, nhưng bởi nó không nằm trong tuyến thời gian xuôi đi trong phim, mà là đã xảy ra trong quá khứ, còn là quá khứ rất nhiều năm, Chấp không cách nào đưa bọn họ về thời điểm đó.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì không đủ năng lượng, nghịch chuyển thời không vốn không phải một việc nhẹ nhàng. Hơn nữa theo lời Chấp, cho dù có đủ năng lượng, cũng phải để ý xem tiểu thế giới có thể chịu được lượng năng lượng khổng lồ như vậy đổ vào hay không. Đừng lại nhiệm vụ chưa kịp làm, thế giới đã vì quá tải năng lượng sụp đổ trước.

Được rồi, nói nhiều như vậy thực ra cũng chỉ là vì Diệp Tu muốn bày tỏ một việc.

Thời gian không đúng a.

Sau khi xuyên qua, việc đầu tiên y và Mộc Thu cần làm luôn luôn là xác định thời gian địa điểm, để tiện cho việc lập kế hoạch về sau.

Nhưng nhìn đám người giang hồ tấp nập qua lại trên đường, Diệp Tu đã có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, Tô Mộc Thu chỉ rời đi một hồi, quay lại liền nói cho Diệp Tu, hiện tại cách đại chiến Đông Hải giữa Lý Tương Di và Địch Phi Thanh, chỉ có một đêm. Nhiều lắm thêm được nửa buổi chiều. Hơn nữa thời gian là trước đại chiến, không phải sau.

Mà Chấp nói với bọn họ, bọn họ đại khái sẽ đến Lý Tương Di trúng độc năm thứ mười, có thể sớm hoặc muộn hơn, nhưng sẽ không quá nhiều.

Hiện tại thời gian đẩy sớm mười năm, nhiệm vụ thực ra càng dễ hoàn thành, chỉ là thời gian này có chút gấp.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu bàn nhau một chút, quyết định đầu tiên đi Tứ Cố môn tìm lDiệp Tu.

Hai người không biết Lý Tương Di bị hạ độc lúc nào, chỉ có thể đến xem trước. Nếu có thể thì khuyên hắn tạm dừng tỉ võ với Địch Phi Thanh. Nếu hắn không nghe, vẫn nhất quyết muốn đi, vậy một người đi theo hắn, một người khác đi núi Vân Ẩn, tìm sư phụ hắn.

Đến Tứ Cố môn, Diệp Tu nói bọn họ có tình báo về Kim Uyên minh, muốn nói riêng với Lý môn chủ, rất nhanh liền có đệ tử chạy ra nói môn chủ mời bọn họ vào.

Dọc đường Diệp Tu nhìn lướt qua bốn phía, không có bao nhiêu đệ tử, có cũng đều vội vội vàng vàng, hẳn là đều đang bận chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.

Đệ tử kia dẫn đường cho hai người đến nơi liền rời đi.

Lý Tương Di lẳng lặng quan sát hai thiếu niên trước mặt, nhìn đều khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt tuấn mỹ, một người có chút lười biếng, một người trên mặt luôn treo nụ cười ôn nhu.

Lý Tương Di không nói nắm giữ cả giang hồ, đệ tử nổi bật trong các môn phái ít nhiều vẫn có ấn tượng. Hai người kia hắn chỉ liếc qua liền biết đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng hắn cũng xác định, bản thân chưa bao giờ nghe nhắc đến hai nhân vật như vậy.

Tuy rằng không biết hai người này chui từ đâu ra, nhưng không cảm nhận được ác ý, Lý Tương Di cũng không quá đề phòng, hơn nữa, hắn tin tưởng võ công của bản thân.

Đơn giản giới thiệu xong, là lúc đi vào chính đề.

"Trước đó, ta hi vọng Lý môn chủ có thể đảm bảo ngươi sẽ bình tĩnh nghe chúng ta nói xong, đừng ngắt lời." Bởi vì biết tính cách Lý Tương Di ra sao, cho nên Tô Mộc Thu nhất định phải thêm một câu này.

Bằng không, hắn sợ a Tu vừa nói một câu còn chưa xong đã bị Lý Tương Di đánh.

"Đan Cô Đao không chết, hắn lừa ngươi."

Bàn tay Lý Tương Di chợt siết chặt.

Hắn và sư huynh quan hệ rất tốt, tình như huynh đệ ruột thịt, hắn tự nhiên hi vọng sư huynh không xảy ra chuyện gì. Nhưng thi thể sư huynh là đích thân hắn kiểm tra, nếu sư huynh còn sống, hắn làm sao có thể không phát hiện.

Lửa giận trong mắt Lý Tương Di dần dần cháy lên, chén trà trong tay bị bóp thành mảnh vụn, nếu không phải đã hứa sẽ nghe hai người nói xong, Lý Tương Di tuyệt đối phải túm cổ Diệp Tu lên chất vấn y làm sao dám bôi nhọ sư huynh hắn như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Tu và Tô Mộc Thu, giọng nói lạnh thấu xương, "Các ngươi tốt nhất có chứng cứ."

Diệp Tu nâng mi, "Không có chứng cứ."

Trước khi Lý Tương Di kịp nói cái gì, Tô Mộc Thu tiếp lời, "Chúng ta đi tìm chứng cứ, Lý môn chủ, và hai người chúng ta. Như vậy ngươi cũng sẽ không cần lo lắng, lời chúng ta nói là thật hay giả."

Lý Tương Di làm việc đường hoàng kiêu ngạo, lại không phải kẻ ngốc. Tô Mộc Thu dám nói như vậy, có nghĩa hắn nhất định nắm chắc chứng cứ tìm thấy có thể thuyết phục bản thân. Nếu không phải, vậy chính là thông qua việc này đạt được mục đích khác.

Mà việc quan trọng nhất trước mắt hiện tại...

"Các ngươi muốn ngăn ta ngày mai không đi Đông Hải?"

Theo hai người này đi tìm chứng cứ, trận đánh với Địch Phi Thanh tự nhiên phải gác qua một bên.

"Các ngươi là người Kim Uyên minh?" Hẳn là không phải, là Địch Phi Thanh khiêu chiến hắn mà không phải hắn khiêu chiến Địch Phi Thanh, trước trận chiến sai người đến quấy nhiễu đối thủ cũng không phải phong cách của hắn.

Tô Mộc Thu lắc đầu, "Chúng ta không phải người của ai. Chỉ là được người nhờ."

"Lý môn chủ không đi tự nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn đi, chúng ta chỉ có thể vào tay từ Địch minh chủ."

Lời này coi như gián tiếp chứng thực suy đoán của Lý Tương Di là đúng, ít nhất thì mục đích đầu tiên của hai người này chính là hoãn lại trận chiến ngày mai.

Nhưng vì sao? Cùng với được người nhờ, "người" mà Tô Mộc Thu nhắc đến lại là ai.

"Địch Phi Thanh sẽ không dễ dàng nghe lời người khác." Nhất là về việc luận võ.

Từ khi hắn trở thành thiên hạ đệ nhất, thành lập Tứ Cố môn, Địch Phi Thanh đã khiêu chiến không biết bao nhiêu lần, đều bị hắn từ chối. Lần này có thể đảm bảo hắn nhất định đồng ý, không dễ gì Địch Phi Thanh lại chủ động gọi dừng.

Diệp Tu mỉm cười nhìn hắn, "Lý môn chủ không cần lo lắng, chỉ cần điều kiện đúng chỗ, mọi việc đều có thể."

Lý Tương Di không nói, hắn có thể đoán được hai người kia còn rất nhiều chuyện không nói cho hắn, nhưng những thứ bọn họ vừa tiết lộ, tạm thời bất luận thật giả, đều đang ám chỉ một vấn đề, trận chiến ngày mai khả năng có bẫy, cùng với cái chết của sư huynh còn có ẩn tình.

Nếu Diệp Tu nói dối, vậy mục đích của y là gì. Lý Tương Di không cảm thấy bản thân có thứ gì làm người mơ ước. Võ công tâm pháp của hắn đúng là làm người ước ao, lại không phải dựa vào mấy câu nói có thể làm hắn giao ra.

Nhưng nếu Diệp Tu nói thật, Lý Tương Di đột nhiên có chút hoảng hốt. Sư huynh giả chết lừa hắn, để làm gì? Vì sao?

"Cho ta một lý do tin lời các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro