Chương 19: Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Phản bội

Vân Bỉ Khâu được đệ tử thông báo môn chủ tìm hắn có chuyện muốn nói còn có chút không nghĩ ra, lúc này Lý Tương Di hẳn là đang chuẩn bị cho trận chiến ngày mai mới phải.

Hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bưng khay trà trên bàn đi.

Làm Vân Bỉ Khâu bất ngờ là, trong phòng đang đợi hắn, không chỉ có một mình Lý Tương Di.

Ba người chỉ có Tô Mộc Thu coi như khách khí gọi một tiếng "Vân viện chủ." Diệp Tu và Lý Tương Di đều không nhìn hắn.

Lý Tương Di nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, Vân Bỉ Khâu đứng một hồi mới quay đầu nhìn hắn, ánh mắt từ trên mặt dời xuống khay trà trong tay hắn.

Ánh mắt kia của Lý Tương Di giống như khi hắn nhìn những kẻ phạm tội bị phơi bày tội ác vậy. Vân Bỉ Khâu đột nhiên có chút hoảng hốt.

"Vân Bỉ Khâu, Giác Lệ Tiêu đẹp không?"

Cả người Vân Bỉ Khâu chợt run lên, mồ hôi lạnh toát ra, hắn mấp máy môi, lại không biết trả lời như thế nào.

"Môn chủ, ta..."

Vừa rồi Diệp Tu nói Vân Bỉ Khâu và Giác Lệ Tiêu âm thầm có liên hệ, Lý Tương Di còn không tin, nhìn phản ứng này của hắn, Lý Tương Di liền biết, đã không cần hỏi thêm cái gì.

Đúng lúc này, Tô Mộc Thu đột nhiên nói, "Vân viện chủ, trà này, là cho Lý môn chủ sao?"

Tay Vân Bỉ Khâu càng run mạnh, Diệp Tu nhìn chỉ sợ một giây tiếp theo hắn sẽ lật luôn cả khay trà.

Y và Tô Mộc Thu thực ra không rõ Vân Bỉ Khâu đã hạ độc hay chưa, câu hỏi này chỉ là để thăm dò. Dù sao chưa hạ độc, có thể ngăn được là tốt nhất. Nhưng nếu đã xảy ra, cũng chỉ có thể trực tiếp nhảy qua thẳng đến đi tìm hoa vong xuyên giải độc.

Vừa là thăm dò, cũng là đang nhắc nhở Vân Bỉ Khâu.

Cái gọi là nhất niệm thành phật nhất niệm thành ma, chỉ cần Lý Tương Di còn chưa trúng độc, Vân Bỉ Khâu coi như còn có cứu.

"Trà, trà này... kính, kính môn chủ,... đắc thắng mà về."

Vân Bỉ Khâu cố ý cúi đầu làm người không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng giọng điệu kia đã bán đứng hắn.

Nếu không có câu hỏi phủ đầu kia của Lý Tương Di, Vân Bỉ Khâu có lẽ sẽ rất thuận lợi đóng vai một người môn hạ, một người bằng hữu, chúc môn chủ, bằng hữu mọi sự thuận lợi.

Đáng tiếc...

Lý Tương Di nghe xong lời Vân Bỉ Khâu nói, lặng im một hồi đột nhiên cười lên, là cười, lại làm Vân Bỉ Khâu đáy lòng lạnh toát, cảm thấy hắn dường như đã phát hiện ra mọi việc.

Sau đó, hắn nói, "Bỉ Khâu, ta không thích trà, ngươi thay ta uống đi."

Vừa nói vừa đi đến trước mặt Vân Bỉ Khâu, cầm ấm trà rót một chén đầy đưa cho hắn.

Nước trà xanh ngắt trong suốt, hương thơm thoang thoảng làm người tâm tình trầm tĩnh lại.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng Vân Bỉ Khâu, đáy mắt cuồn cuộn vô số tâm tình, Vân Bỉ Khâu căn bản không chịu được bao lâu liền quỳ sụp xuống, ấm trà vỡ nát, nước trà chảy đầy đất.

"Xin lỗi, môn chủ, ta có tội..."

Giọng nói của hắn mang theo sợ hãi nghẹn ngào, nghe vào tai Lý Tương Di lại cảm giác chói tai vô cùng.

Hắn không hiểu, huynh đệ nhiều năm vì một yêu nữ ma giáo không thấy mặt mấy lần mà muốn hại hắn, ngay trước ngày luận võ. Cao thủ so chiêu, lơ là một giây đã đủ chí mạng, Vân Bỉ Khâu lại làm như vậy.

Vừa rồi Tô Mộc Thu chỉ nhắc nhở hắn trà khả năng có vấn đề, tốt nhất đừng uống. Mà phản ứng của Vân Bỉ Khâu lớn như vậy, không thể không làm hắn nghĩ nhiều.

"Trong trà, là cái gì?"

Vân Bỉ Khâu tuyệt vọng nghĩ, hắn biết, Lý Tương Di, hắn biết rồi.

Trước khi hạ độc, Vân Bỉ Khâu không phải không suy nghĩ, hắn chần chờ, hắn do dự, chỉ là cuối cùng mỹ sắc và một chút hận chôn sâu trong lòng che đi lý trí mà thôi.

Cho nên lúc này, Lý Tương Di hỏi, sợ hãi qua đi, Vân Bỉ Khâu ngược lại có cảm giác trần ai lạc định.

"Là độc bích trà."

"Nhưng nàng cho ta thuốc giải!" Như là sợ Lý Tương Di không tin, Vân Bỉ Khâu vội vàng lục tìm trên người mình, lấy ra một lọ thuốc nhỏ.

Diệp Tu thật sự có chút thương hại vị viện chủ này, "Là giả."

Vân Bỉ Khâu còn muốn nói gì, lại bị Lý Tương Di cắt đứt. Hắn không muốn tiếp tục nghe thêm một lời nào nữa, đối với hắn, phản bội chính là phản bội, mọi lý do đều chỉ là đang bao biện chống chế.

Trong một thời gian rất ngắn, Lý Tương Di đã trải qua đủ loại cảm xúc, tức giận, hoang mang, thất vọng, lần đầu tiên trong đời, Lý Tương Di cảm thấy, bản thân làm người thất bại như vậy.

Nếu không vì sao một người hai người đều phản bội hắn, rời xa hắn.

Sư huynh, Bỉ Khâu, Kiều tỷ tỷ.

Tứ Cố môn lớn như vậy, lại có bao nhiêu người bằng mặt không bằng lòng, chỉ chờ một cơ hội là có thể giống như Vân Bỉ Khâu, phản bội hắn mà đi.

Lý Tương Di đột nhiên có chút mệt mỏi.

Trên thân thể không có vấn đề, tinh thần lại như vừa bị người đả thương.

Nhưng hắn biết, bây giờ không phải lúc đau buồn, còn rất nhiều việc cần hắn xử lý.

Vân Bỉ Khâu cuối cùng bị Lý Tương Di trục xuất khỏi Tứ Cố môn.

Lý Tương Di không lấy mạng hắn, chỉ là cũng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn một lần nào nữa.

Trải qua chuyện này, Lý Tương Di không thể không tin lời Diệp Tu và Tô Mộc Thu nói. Trước khi tìm được chứng cứ, hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng hai người, nhưng hiện tại ít nhất cũng đã tin một nửa.

Lý Tương Di là môn chủ Tứ Cố môn, bình thường hắn luôn là người lập kế hoạch ra quyết định, nhưng hôm nay hắn muốn xem trong hồ lô của hai người kia bán thuốc gì.

"Chúng ta đi đâu tìm chứng cứ?"

Giọng điệu của hắn nghe không khác gì ngày thường, Diệp Tu lại có thể cảm nhận áp lực hắn đè nén trong lòng.

Nhưng có những chuyện người khác có thể chia sẻ, có những chuyện lại cần bản thân tự mình tiêu hóa. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải đối tượng thích hợp để an ủi Lý Tương Di.

Nói là kế hoạch, thực tế là những việc cần làm cấp tốc càng chính xác.

Vì vậy Diệp Tu mượn con dấu riêng của Lý Tương Di, viết cho Địch minh chủ một bức thư. Nội dung đại khái bao gồm nhắc hắn điều tra thánh nữ nhà mình, đồng thời thông báo cho hắn trận chiến ngày mai phải lùi lại một thời gian, cùng với sau khi có kết quả điều tra Giác Lệ Tiêu, hoặc là giết, hoặc là nhốt nàng lại, nhưng tuyệt đối đừng để nàng chạy.

Cuối cùng là nhờ hắn giữ bí mật việc dừng luận võ ngày mai.

Để Địch minh chủ bằng lòng tạm dừng luận võ, Diệp Tu còn rất tri kỷ báo cho Địch Phi Thanh, Giác Lệ Tiêu giấu hắn hạ độc Lý Tương Di, thuốc độc chí mạng, không có thuốc giải.

Diệp Tu viết thư không tránh Lý Tương Di, cho nên xem đến đây, Lý Tương Di cũng không nhịn được nâng mi nhìn Diệp Tu, thầm nghĩ người thật sự không thể nhìn bề ngoài.

Khuôn mặt vừa ngoan vừa mềm, thực tế lại là cái bánh trôi nhân mè đen.

Bởi vì những việc y nói đều là sự thật, chỉ không nói hết mà thôi.

Thuốc độc là thật, hạ độc cũng là thật, nhưng Lý Tương Di không trúng độc.

Có điều Lý Tương Di cũng không muốn lãng phí thời gian đánh nhau với Địch Phi Thanh, cho nên hắn cũng tùy ý Diệp Tu viết, không phản đối cái gì.

Toàn bộ bức thư, Lý Tương Di chỉ muốn hỏi một câu, vì sao không đánh cần phải giữ bí mật.

"Đương nhiên là để câu cá." Diệp Tu ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó nói tiếp: "Lý môn chủ, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi núi Vân Ẩn."

Núi Vân Ẩn?

Lý Tương Di còn chưa kịp ngạc nhiên, Tô Mộc Thu đã tiếp một câu, "Nếu may mắn, có lẽ chúng ta còn có thể lấy được cả vật chứng và 'nhân chứng' cũng chưa biết chừng."

Nói xong câu này, hai người liền cáo từ rời đi. Lý Tương Di dù có tâm muốn hỏi, cũng biết không hỏi được thêm cái gì, đầu óc hỗn loạn lên giường nằm.

Một đêm không ngủ yên.

Sáng sớm hôm sau, Lý Tương Di treo hai vành mắt đen đi tìm Kiều Uyển Vãn, đưa lệnh bài môn chủ cho nàng.

Ngày hôm qua hắn đã xem bức thư thời gian trước nàng cho hắn, hiện tại thật sự có chút không biết làm sao đối mặt nàng. Cũng may thời gian tiếp theo hắn đều sẽ không ở trong môn.

Tha thứ Lý Tương Di, hắn là kiếm thần, là thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, liên tiếp đả kích cũng rất làm tinh thần hắn suy sụp, cho nên, chuyện bắt buộc phải đối mặt thì đối mặt, còn lại những việc khác, tạm thời cho phép hắn trốn tránh một thời gian đi.

Lý Tương Di vốn định giao cho Tiêu Tử Câm tạm thay chưởng môn, nhưng Diệp Tu nói "Nếu ngươi không muốn hối hận, tốt nhất đừng làm như vậy."

"Khả năng sẽ không, nhưng kết cục thật sự rất thảm."

Tô Mộc Thu nói, vừa nghe thì hoàn toàn trái ngược với ý Diệp Tu, nhưng nghĩ theo một phương hướng khác có thể hiểu thành, hắn không phải không hối hận, mà là đã không có tâm tư hối hận, bởi vì tình cảnh của hắn lúc đó đã quá thảm, hoặc là lực bất tòng tâm, hoặc là đã buông xuôi.

Bạch Giang Thuần và Kỷ Hán Phật việc nhỏ thì được, việc lớn do dự không quyết. Thạch Thủy còn quá trẻ, tính tình nóng nảy, cũng không thích hợp.

Mà Kiều Uyển Vãn, ngoài sức khỏe kém một chút, bất kể làm người hay đầu óc đều không thua kém hắn.

Kiều Uyển Vãn tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn Lý Tương Di tất cả cẩn thận.

.

Đến núi Vân Ẩn là Lý Tương Di dẫn đường.

Mục đích là Diệp Tu và Tô Mộc Thu nói, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ thực tế không hề biết núi Vân Ẩn ở đâu. Hỏi một không biết ba đến Lý Tương Di thậm chí lại phải nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này bịa chuyện lừa hắn.

Diệp Tu lẽ thẳng khí hùng: "Biết chứng cứ nằm ở đâu cùng với không biết đường đi cũng không mâu thuẫn, Lý môn chủ."

Hành trình bởi vì Lý Tương Di tâm tình không tốt cùng nóng lòng muốn biết chân tướng mà bị ép rút ngắn rất nhiều.

Dọc đường Lý Tương Di cũng rất nỗ lực đào thêm tin tức từ Diệp Tu và Tô Mộc Thu, đáng tiếc hai người kia miệng rất kín, hoặc là không nói, hoặc là đổi hướng chủ đề, Lý Tương Di nhiều lần châm chọc khích tướng cũng không có tác dụng, cảm giác như một quyền đánh vào sợi bông, mệt tim thật sự.

Tin tốt duy nhất đại khái chính là, hình như hai người này cái gì cũng biết, hơn nữa đều sẽ nói cho bản thân, chỉ là không thể nói ra toàn bộ ngay lập tức mà thôi.

Vì vậy khi lên núi Vân Ẩn, Lý Tương Di cố ý đi sai vài trận pháp, đụng trúng vài cơ quan, một phần là đang nho nhỏ trả thù Tô Mộc Thu và Diệp Tu một chút, một phần tự nhiên là để thử thân thủ hai người như thế nào.

Kết quả vừa trong dự liệu cũng ngoài dự đoán. Trong dự liệu là hai người đều biết võ công, ngoài dự đoán là trình độ võ công cao hơn suy đoán của Lý Tương Di rất nhiều, hơn nữa bọn họ hình như còn hiểu một chút trận pháp.

Nhưng bản thân Lý Tương Di vốn là thiếu niên thành danh, mười lăm tuổi đánh bại Huyết vực thiên ma trở thành thiên hạ đệ nhất, Diệp Tu Tô Mộc Thu võ công cao nữa hắn cũng không quá ngạc nhiên.

Trên đường lên núi không gặp được người, Diệp Tu suy đoán Đan Cô Đao hiện tại hẳn là còn chưa trở về núi Vân Ẩn hoặc là đang trên đường trở về. Dù sao Đan Cô Đao hiện tại là một người "đã chết", cần che giấu tung tích, hơn nữa bởi vì biết Lý Tương Di đang ở Đông Hải đánh nhau với Địch Phi Thanh, hắn hẳn là cũng sẽ không chạy gấp như bọn họ vậy.

Nhưng để đảm bảo vạn vô nhất thất, Diệp Tu và Tô Mộc Thu bàn bạc một chút vẫn thả ra vài con mắt điện tử, đề phòng Đan Cô Đao trở lại trong lúc bọn họ đi tìm chứng cứ.

Lý Tương Di vốn tưởng rằng đến núi Vân Ẩn là có thể đổi thành Tô Mộc Thu và Diệp Tu dẫn hắn đi tìm chứng cứ, kết quả một câu "Phòng của Đan Cô Đao ở đâu?" của Diệp Tu kém chút làm hắn ngã ngửa.

Nhưng nghĩ lại thì thực ra như vậy mới là bình thường, hắn và Đan Cô Đao đến núi Vân Ẩn cùng một thời gian, chưa bao giờ nhìn thấy người giống như Diệp Tu hay Tô Mộc Thu. Hai người hoàn toàn không biết đường cũng chứng minh bọn họ chưa bao giờ đến nơi này, nếu có thể rõ ràng vị trí từng căn phòng, vậy mới là vấn đề.

Nhưng, lại nhưng.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu không biết núi Vân Ẩn, vậy bọn họ làm sao biết nơi này có chứng cứ? Hoặc là đây chỉ là lời nói dối lâm thời đưa ra để lừa hắn?

Lý Tương Di vừa có ý nghĩ này liền lập tức phủ nhận. Từ độ chính xác của những tin tức đã được xác thực đến xem, hai người gạt hắn chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ.

Lý Tương Di đột nhiên nghĩ đến, Tô Mộc Thu từng nói bọn họ là được người nhờ. Chẳng lẽ là người kia nói cho bọn họ biết?

Phòng ngủ của Đan Cô Đao cách nơi Tất Mộc Sơn bế quan không xa, đi không bao lâu đã đến.

Lần này rốt cuộc không cần Lý Tương Di chỉ dẫn cái gì, Tô Mộc Thu trực tiếp đi đến bên giường, sờ chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Lý Tương Di.

Hộp không có cơ quan, Lý Tương Di rất dễ dàng liền mở ra.

Đập vào mắt hắn chính là đủ thứ đồ lặt vặt hắn từng tặng Đan Cô Đao. Chỉ là tất cả đều bị cắt nát vụn. Dưới đáy hộp còn khắc đầy tên Lý Tương Di, cũng đều bị người dùng dao chém qua vô số lần.

Cho dù là một người hoàn toàn xa lạ, nhìn thấy tình cảnh này cũng có thể đoán được, chủ nhân cái tên kia bị người oán hận đến mức nào.

Càng miễn bàn Lý Tương Di.

Hắn vẫn cho rằng quan hệ giữa bản thân và sư huynh rất tốt. Khi bọn họ còn là ăn mày, là sư huynh bảo vệ hắn, có đồ ăn đều nhường cho hắn, thà rằng bản thân chịu đói.

Về sau bọn họ được sư phụ đem về núi Vân Ẩn, không cần lo ăn mặc, hắn cũng không cảm thấy có gì thay đổi. Sư huynh vẫn đối xử với hắn tốt như vậy, có thứ tốt nhường cho hắn, còn thay hắn chịu phạt...

Lý Tương Di nghĩ đến rất nhiều chuyện, đều không cách nào tìm được một chút đầu mối cho thấy vì sao sư huynh hận hắn như vậy.

Lý Tương Di lúc này thật sự cảm thấy, trời sập cũng không gì hơn thế này.

Tô Mộc Thu nhìn dáng vẻ tâm như tro tàn của Lý Tương Di, nói thật đi, hắn là có một chút đồng tình, nhưng không nhiều.

Lý Tương Di trọng tình, đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của hắn. Hơn nữa bởi vì thành danh từ khi còn quá trẻ, Lý Tương Di không bị lời khen của thế nhân làm cho mơ hồ trở nên kiêu căng ngạo mạn, lại vẫn nuôi thành tính cách bá đạo nói một không hai.

Tuy rằng ở rất nhiều chuyện quyết định của hắn không hề sai, lại không tránh khỏi làm người cảm thấy hắn quá bất cận nhân tình.

Nghĩ đến đây Tô Mộc Thu lại nhớ đến chuyện Diệp Tu bị Gia Thế phản bội.

Nói là phản bội khả năng cũng không quá đúng, bởi vì đối với Gia Thế, nó chỉ đang loại bỏ đi một thành phần không còn mang lại lợi ích cho bản thân mà thôi.

Diệp Tu lúc đó đau lòng không? Cho dù đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi chuyện thật sự xảy đến, nói không có cảm giác là không thể nào.

Nhưng Diệp Tu rất tỉnh táo, y nói, nghỉ ngơi một năm sau đó trở về, y cũng thật sự làm như vậy, hơn nữa làm được tốt nhất.

Cho nên hiện tại nhìn thấy vẻ mặt muốn chết không sống của Lý Tương Di, Tô Mộc Thu thật sự chỉ muốn gõ cho hắn một phát làm hắn tỉnh lại.

Phát hiện bản thân bị lừa mười năm, cuối cùng báo thù cho sư phụ xong buông tay yên tâm tìm chết thì cũng thôi. Hiện tại người không trúng độc, chuyện gì cũng chưa xảy ra, dở sống dở chết cho ai xem.

"Lý môn chủ, Đan Cô Đao không đáng ngươi đau lòng vì hắn như vậy."

Lý Tương Di gần như muốn hét lên, "Ngươi thì biết cái gì!" Trước kia nếu không có sư huynh, hắn đã sớm chết, khả năng không kịp đợi đến khi sư phụ tìm thấy bọn họ.

Diệp Tu rất bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi còn nhớ Trường Mã đao Hạ gia không? Hạ gia bị diệt môn vì một khối vân thiết. Vân thiết gặp máu sẽ tản ra ánh sáng màu xanh. Điểm này không nhắc ngươi nhớ đến một thứ khác sao?"

Giọng điệu nhàn nhạt của Diệp Tu kỳ dị làm Lý Tương Di bình tĩnh lại.

Lý Tương Di biết Diệp Tu sẽ không cho ra một thông tin vô dụng, cho nên hắn nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng gần như có chút tan vỡ xuyên qua ống tay áo nhìn thanh nhuyễn kiếm vẫn luôn quấn sát bên cánh tay hắn kia.

Vẫn cảnh chi giao. Vẫn Cảnh.

Vân thiết rèn vũ khí sắc bén vô cùng, rèn áo giáp đao thương bất nhập. Sư huynh vẫn luôn mặc áo giáp vân thiết, nhưng thi thể hắn kiểm tra qua quả thực chết vì kiếm thương.

Chỉ có Vẫn Cảnh của hắn có thể đâm xuyên áo giáp...

Có lẽ, ngay từ đầu, tất cả đã là một âm mưu.

Lý Tương Di run lên, siết chặt nắm tay.

Hắn vừa mới nghĩ đến, vân thiết không phải rau cải trắng ngoài chợ, nếu không Hạ gia đã không gặp phải họa sát thân vì nó.

Tuy rằng Hạ gia làm giàu bất chính, nhưng đã rửa tay gác kiếm, cũng không đến mức nên bị người diệt cả nhà.

Lúc đó hắn muốn đi cứu người, sư huynh khuyên hắn không nên đi mạo hiểm. Là hắn nhất quyết muốn đi, sư huynh cũng liền theo hắn.

Khi bọn họ đến nơi, gia chủ Hạ gia chỉ còn treo một hơi, nhìn thấy bọn họ đến cứu người liền nhờ bọn họ hộ tống con trai mình đến nhà ngoại ở Lạc Dương.

Bởi vì rất đơn giản, hắn không nghĩ ngợi liền đồng ý.

Mà sư huynh, muốn lấy vân thiết làm trao đổi. Lợi dụng lúc người gặp khó khăn như vậy.

Sau đó, sau đó thì sao, Lý Tương Di nhớ lại, sư huynh nhiều lần lấy cớ để hắn chờ ở ngoài thành. Mà cuối cùng, hắn nhận được tin tức, đứa bé kia đã bị giết ở ngoài thành, sư huynh nói là do kẻ thù của Hạ gia gây nên.

Hắn lúc đó có nghi vấn không? Hình như là có, nhưng vẫn theo bản năng không muốn nghi ngờ sư huynh.

Hiện tại nghĩ lại, nếu lúc đó hắn chú tâm hơn một chút, kiên quyết hơn một chút, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra. Bản thân tự xưng là giúp đỡ chính nghĩa, lại không bảo vệ được một đứa bé, thậm chí là nguyên nhân gián tiếp hại chết nó.

Buồn cười cỡ nào.

Đây là chuyện sau khi hắn xuống núi gặp được sư huynh. Vậy trong thời gian hắn ở trên núi, sư huynh còn làm những việc gì, trong lúc hắn không biết, sư huynh đã làm những gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro