Chương 2: Định mệnh không phải nói tránh là có thể tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Định mệnh không phải nói tránh là có thể tránh

Đã nghe được câu đồng dao có thể nói là khởi đầu cho tất cả kia, Tô Mộc Thu liền tìm người, xác nhận một chút, đồng dao đã được lan truyền từ bao lâu, hoặc nói cách khác, thời gian còn lại cho bọn họ trước khi Kính Hồ bị diệt môn là bao nhiêu.

Câu trả lời nhận được tương đối lý tưởng, hai câu đồng dao kia chỉ mới xuất hiện khoảng một tuần, hơn nữa cũng chưa có nửa sau, Tô Mộc Thu tính toán một chút, sau đó trực tiếp kéo Trương Thành Lĩnh quay về Kính Hồ sơn trang.

Tô Mộc Thu về đến nơi liền đi tìm Diệp Tu nói tin tức bản thân vừa nghe được cho y, tuy rằng bọn họ có kế hoạch tổng thể, chi tiết vẫn phải xem tình huống phát triển.

Gặp chiêu phá chiêu là sở trường của Diệp Tu, Tô Mộc Thu càng am hiểu tìm ra kẽ hở.

Tô Mộc Thu nói xong liền hỏi, "Cứu không."

Giọng điệu bình thản như câu trần thuật, nghe cũng không đầu không đuôi, nhưng Diệp Tu hiểu.

Y bật cười, "Cứu, đương nhiên cứu. Thu Nguyệt đại hiệp người không tệ."

Hai người bọn họ đều sinh ra ở thời đại hòa bình, trọc thế này không cho phép người làm thánh mẫu, nhưng bọn họ không cách nào trơ mắt thấy chết mà không cứu. Chỉ có thể tận lực.

Thân phận của hai người hiện tại không tiện nhắc đến chuyện này với Trương Ngọc Sâm, muốn hắn để tâm lời bọn họ nói nhất định phải nhắc đến lưu ly giáp. Nhưng lưu ly giáp không phải thứ mà bọn họ nên biết, đường này cơ bản không thông.

Cuối cùng Diệp Tu quyết định, "Nặc danh gửi cho hắn một phong thư, đại khái nói là có người muốn tìm lưu ly giáp, cẩn thận tai họa."

Cứ thế, cho dù Trương Ngọc Sâm không tin những lời trong thư, ít nhiều cũng sẽ có đề phòng.

Tô Mộc Thu nghĩ nghĩ, cuối thư lại thêm một câu, Món nợ hai mươi năm trước, đến lúc thanh toán rồi.

Đúng như dự đoán của Diệp Tu, vài ngày sau Trương Ngọc Sâm liền bí mật đưa phu nhân và con thứ hai về nhà mẹ đẻ, nói là đã lâu không về thăm người thân, lần này nên ở lại một thời gian. Trương Ngọc Sâm vốn định đưa cả Trương Thành Lĩnh đi, nhưng tiểu Thành Lĩnh vừa nghe khả năng phải vài tháng mới có thể trở lại, liền nhất quyết không chịu, Trương Ngọc Sâm dù có lo lắng, nhưng thầm nghĩ bản thân không đến mức không bảo vệ được một đứa bé, cũng liền ngầm đồng ý Trương Thành Lĩnh ở lại.

Lại thêm nửa tháng, Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều nhạy bén cảm thấy, phòng thủ trong Kính Hồ sơn trang tăng lên rất nhiều, ngược lại các đệ tử lớn nhỏ hầu hết đều bị Trương Ngọc Sâm phái đi.

Diệp Tu nhìn mà tặc lưỡi, Trương Ngọc Sâm phân tán đệ tử, lại thuê một đám tiêu sư bảo vệ, tuy có chút thất đức, lại cũng chỉ tính là hành động bất đắc dĩ. Suy cho cùng, Trương Ngọc Sâm cũng không hoàn toàn tin tưởng lời cảnh cáo của y và Tô Mộc Thu, nếu không cũng sẽ không làm như vậy, mà phải trực tiếp xử lý lưu ly giáp.

oOo

Lại qua vài ngày, bốn bề vẫn một mảnh sóng yên biển lặng, tưởng chừng như hoàn toàn không có gì xảy ra, hay có lẽ là bình yêu trước cơn bão, không một ai biết được.

Buổi sáng khó được dậy sớm, Tô Mộc Thu liền sống chết kéo Diệp Tu ra ngoài dạo chợ, nói văn hoa thì là, phơi nắng.

Vừa vặn gặp tiểu Thành Lĩnh lại chuẩn bị đi trấn trên mua điểm tâm, ba người và một gia đinh liền cùng ngồi thuyền đồng hành.

Mặt trời đầu hạ còn chưa quá đốt người, nhưng với một kẻ quanh năm suốt tháng ngày ngủ đêm ra như Diệp Tu, đã có thể tính là tai nạn, vì vậy trước khi ra ngoài, y còn đặc biệt lấy Ô Thiên Cơ ra cầm trên tay.

Đúng, ngươi không nghe sai, chính là Ô Thiên Cơ – vũ khí thiên biến vạn hóa trong tay tán nhân Quân Mạc Tiếu chinh chiến chiến trường Vinh Diệu kia.

Ngoài kỹ năng, vũ khí của nhân vật cũng được tặng kèm cho hai người, đương nhiên là có chỉnh sửa đôi chút. Ví dụ đôi súng lục của Tô Mộc Thu biến thành cung nỏ đeo hai bên cổ tay, kích cỡ khi gấp lại chỉ như chiếc bao cổ tay, Tô Mộc Thu ngày ngày đeo nó nghênh ngang trước mặt mọi người mà không một ai phát hiện ra đây thực ra là vũ khí mà không phải dụng cụ bảo vệ. Hơn nữa tuy rằng kích thước bị rút nhỏ, nhưng uy lực của nó tuyệt đối không nhỏ một chút nào, cái sân bị tàn phá lỗ chỗ ở nơi trước kia bọn họ ở có thể chứng minh điều này.

Về phần Ô Thiên Cơ của Diệp Tu. Bề ngoài của nó đương nhiên vẫn là một chiếc ô, nhưng xinh đẹp cũng tinh xảo hơn loại ô giấy dầu thông thường rất nhiều.

Diệp Tu vừa bước chân lên bờ liền dựng thẳng ô trên đầu, Tô Mộc Thu mỉm cười sủng nịch đi phía sau, hắn vốn chỉ là muốn dẫn Diệp Tu ra ngoài dạo một chút mà thôi, cũng không thật sự muốn y đội mặt trời.

Trương Thành Lĩnh nhìn hai người cười đùa đi về phía trước, vui vẻ chạy theo sau.

Bởi vì đi ở phía trước, qua được nửa cây cầu, Diệp Tu chỉ liếc mắt, liền nhìn thấy bóng người quần áo lôi thôi nằm ở đầu cầu phơi nắng kia.

Diệp Tu dừng chân, Tô Mộc Thu chỉ kém một bước bên cạnh cũng dừng lại, theo ánh mắt y nhìn về phía đầu cầu.

Chu Tử Thư.

Ngày hôm nay rốt cuộc vẫn phải đến.

Diệp Tu bất động thanh sắc liếc nhìn tửu lâu không xa đối diện, cũng nhìn thấy đôi chủ tớ quỷ cốc đang ngồi bên trong.

Diệp Tu quay đầu, nói thầm với Tô Mộc Thu vài câu, Tô Mộc Thu gật đầu, quay người đi tìm Trương Thành Lĩnh, mà bản thân Diệp Tu thì đi đến đầu cầu, ngồi xuống đối diện với Chu Tử Thư, cũng không nhìn y, vẻ mặt ỉu xìu lắc chân như đang đợi người nào.

Y vừa ngồi xuống không bao lâu, Tô Mộc Thu liền chạy đến, thẳng tay cầm đi chiếc ô trong tay y, miệng còn không ngừng lải nhải.

"Được rồi, đừng che nữa. Trời đẹp như vậy còn che ô, cả ngày như cúc hoa khuê nữ ru rú trong nhà còn chưa đủ sao."

Sau đó lại quay sang chỉ Chu Tử Thư, "Nhìn người ta xem, phơi nắng hưởng thụ mặt trời, như vậy mới là cuộc sống. Em còn không đi ra phơi nắng một chút, chẳng mấy có thể đi bán nấm được rồi."

Nói xong liền kéo Diệp Tu đứng dậy, mặc kệ Diệp Tu nửa chết nửa sống phía sau, kéo y đi vào tửu lâu trước mặt.

Chu Tử Thư buông hồ lô rượu, nhìn bóng hai thiếu niên khuất dần trong tầm mắt, lẩm bẩm, "Phơi nắng sao..."

Có lẽ bởi đã có một người nhắc đến trước đó, cho nên không bao lâu sau lại nghe thấy một câu "Hắn là đang phơi nắng.", trong lòng Chu Tử Thư cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

Chu Tử Thư không quan tâm đôi chủ tớ kia nói gì, nhắm mắt lại tiếp tục phơi nắng. Cho đến khi y nghe thấy một giọng thiếu niên thanh thúy, thiếu niên sai người cho y tiền.

Đây là bị coi là ăn mày? Cũng đúng, bộ dạng y lúc này có khác gì những kẻ xin ăn kiếm sống kia, có chăng là bên cạnh y không có một cái bát vỡ mà thôi.

Chu Tử Thư cũng không nghĩ đến, chỉ vì ba đồng bạc mà có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.

Đầu tiên là một tiểu nha đầu chạy đến đòi mời y ăn cơm, hỏi y vì sao xin cơm mà người ta cho tiền không nhận, y phủ nhận rằng bản thân chỉ đang phơi nắng, tiểu cô nương ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía tửu lâu, sau đó liền thẹn quá thành giận muốn cướp hồ rượu trước đó vừa đưa cho y.

Chu Tử Thư có thể làm sao, đối phương là một nha đầu chưa lớn, y bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn chấp nhặt với một tiểu cô nương.

Chỉ có thể tránh.

Nhưng một mặt chịu thiệt thật sự không phải phong cách của Chu Tử Thư.

Cho dù chỉ còn năm phần công lực, tiểu cô nương cũng không phải đối thủ của y. Cho nên Chu Tử Thư vừa tránh, lại để lộ một chút sơ hở, làm tiểu cô nương cảm thấy bản thân chỉ một chút nữa là có thể đánh trúng y, trên thực tế, tiết tấu đều nắm trong tay y.

Tiểu công tử vừa cho y tiền chạy đến can ngăn, chỉ là dường như không có tác dụng, ngược lại còn làm tiểu cô nương tức thêm, rút roi quăng về phía y.

Vài lần ba lượt, sau khi đã phá vỡ cơ số sạp hàng, cũng thu hút một vòng người xem, khi tiểu cô nương vung roi lên một lần nữa, Chu Tử Thư không nhúc nhích.

Roi này nhất định sẽ không đánh trúng y không nói, cho dù có, cũng không có bao nhiêu đau đớn, Chu Tử Thư lười tránh.

Không ngờ công tử áo trắng trên tửu lâu lại bay xuống, trực tiếp tay không tiếp roi, sau đó còn rất lễ phép tạ lỗi.

Chỉ là Chu Tử Thư luôn cảm thấy, ánh mắt cuối cùng trước khi vị công tử kia rời đi nhìn bản thân có chỗ nào là lạ.

Người này công lực sâu không lường được, không biết là người phương nào, nhưng Chu Tử Thư lúc này đã lười tự hỏi những việc không đâu này, quay người lững thững đi về phía đầu cầu, lại thấy tiểu công tử vừa rồi vẫn còn chưa đi.

Tiểu công tử nhặt nón đặt xuống bên cạnh y, tự giới thiệu họ tên môn phái, nghe Chu Tử Thư ho mấy tiếng liền lo lắng hỏi y bị thương hay bị bệnh, cuối cùng còn đưa danh thiếp của mình cho y mời y đến Kính Hồ sơn trang, mặc kệ gia đinh bên cạnh nhăn mặt can ngăn.

Trương Thành Lĩnh đi rồi, Chu Tử Thư cầm danh thiếp cậu nhóc đưa cho mình, trong lòng lại nghĩ đến Tần Cửu Tiêu, tiểu sư đệ của y lúc bé, cũng ngốc như vậy.

oOo

Hai người Tô Mộc Thu và Diệp Tu ngồi trong tửu lâu mùi ngon vây xem toàn bộ quá trình, xem xong còn có rảnh bình luận vài câu.

"Mộc Thu, anh nói nếu vừa rồi Chu Tử Thư không vô thức dùng lưu vân cửu cung bộ, Ôn Khách Hành có chạy theo hắn không?"

Tô Mộc Thu cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, đưa đến bên môi Diệp Tu, bâng quơ trả lời, "Ai biết được."

Số phận là một thứ rất thần kỳ, không kẻ nào có thể nắm chắc thay đổi nó, có một số người, nên gặp sớm muộn sẽ gặp, sau đó, là duyên hay là kiếp, có trời mới biết.

Bọn họ không thể ngăn cản hai người kia gặp nhau, vậy phá, dùng sức phá, nếu cuối cùng hai người còn có thể gần nhau, chứng minh hai người trời sinh một đôi. Mà nếu hai người bỏ lỡ, chỉ có thể nói bọn họ có duyên không phận.

Tựa như vừa rồi, hắn và Diệp Tu chính là cố ý diễn một màn kịch trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư vì câu phơi nắng của Ôn Khách Hành, cho rằng trong biển người mênh mông vẫn có người hiểu được bản thân mà coi hắn là tri kỷ, Tô Mộc Thu liền cướp trước một bước, không có tiền đề này, hoặc tiền đề này không còn là duy nhất, rất nhiều chuyện về sau cũng sẽ khác đi.

Diệp Tu vừa nhai bánh ngọt vừa đứng dậy kéo Tô Mộc Thu, tay để lại chút bạc vụn trên bàn, "Đi, đi về thôi."

Đêm nay còn một trận chiến ác liệt đang đợi bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro