Chương 1: Xuyên qua có phiêu lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Xuyên qua có phiêu lưu

Tô Mộc Thu và Diệp Tu xem video xong, được Chấp trực tiếp đưa đến Giang Nam.

Sau đó, hai người phát hiện, cuộc sống sau khi xuyên qua, hình như có khác một chút so với tưởng tượng.

Bọn họ không phải hoàn toàn không có chuẩn bị đã bị ném sang một thế giới khác, nhưng phương diện hai người lo lắng, Chấp đều đã giúp cả hai xử lý, chỉ có một chuyện, không biết vô tình hay cố ý, cả ba người đều quên nhắc đến, chính là thời gian.

Từ những hình ảnh Chấp cung cấp, chỉ có thể nhìn ra thứ tự phát sinh sự việc, mà không có một sự kiện nào có thể làm mốc xác định chính xác chuyện xảy ra vào ngày tháng năm nào.

Nói hoàn toàn không có thì cũng không hẳn, nhưng bọn họ có thể đột phá tầng tầng bảo vệ xông vào Thiên Song xem Chu Tử Thư còn ở trong đó hay không sao?

Nửa năm trước, câu trả lời là tuyệt đối không thể, nửa năm sau, Diệp Tu nói, có thể thử một lần, chỉ cần đừng gặp phải Chu Tử Thư.

Tô Mộc Thu nghe chỉ muốn trợn mắt, nói như vậy không phải phí lời sao, vừa nói vừa vung tay đánh về phía cọc gỗ dựng trong sân.

Nói đến cọc gỗ, đây lại là một đoạn huyết lệ sử khác, đặc biệt với kẻ tử trạch sức chiến đấu 0.5 như Diệp Tu.

Đầu đuôi mọi chuyện phải kể đến lúc Chấp mới đưa hai người sang thế giới này.

Đầu tóc được nối dài, trang phục cũng được đổi thành trường bào, ngay cả vấn đề giá trị vũ lực gà mờ của bọn họ cũng được giải quyết, ngoài chuyện bọn họ hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu, mọi việc đều coi như hoàn mỹ.

Tô Mộc Thu chỉ có thể phát huy tài ăn nói luyện được nhờ chém giá và đấu võ mồm với Diệp Tu, đi hỏi thăm một lượt, quan trọng nhất tự nhiên là địa điểm, tiếp theo là thời gian. Bởi vì không có sự kiện làm mốc tham chiếu thời gian, Tô Mộc Thu chỉ có thể nói bóng gió hỏi về kiếm phái Kính Hồ, cùng với tiểu nhi tử của Thu Nguyệt đại hiệp Trương Ngọc Sâm. Biết được bọn họ đều vẫn khỏe mạnh, Tô Mộc Thu âm thầm thở phào một hơi.

Bọn họ không thể tra Chu Tử Thư, quỷ cốc càng đừng nghĩ, chỉ có thể dựa vào chuyện này.

Nhưng từ lời nói của đối phương, Tô Mộc Thu và Diệp Tu cũng suy đoán, phái Kính Hồ diệt môn, đại khái cũng sẽ xảy ra trong khoảng một năm trở lại đây.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người dự định trực tiếp tìm một cái cớ đi theo Chu Tử Thư, tuy rằng với sự thông minh nhạy bén của Chu Tử Thư, muốn không làm y nghi ngờ sẽ tương đối phí đầu óc, nhưng như vậy cũng không làm khó được Diệp Tu, cái danh *tâm bẩn* chiến thuật sư đứng đầu liên minh cũng không phải chỉ gọi chơi. Vấn đề là làm sao giữ được mạng nhỏ trong ba ngày một trận đánh nhỏ năm ngày một trận đánh lớn như cướp boss dã đồ kia, đánh boss chết rồi có thể sống lại, cúp ở nơi này chính là trực tiếp game over luôn a!

Bởi vì, theo lý giải của bọn họ, nói nhiệm vụ là cứu người, không bằng nói là hoàn thành nguyện vọng của Chu Tử Thư càng chính xác. Mà nguyện vọng của Chu Tử Thư là gì? Quá khứ bọn họ không can thiệp được, nhưng tương lai có thể. Chu Tử Thư mất nửa cái mạng chạy khỏi Thiên Song, không phải chỉ là để làm một thiên nhai lãng khách, chờ chết thì chôn sao? Chỉ là y gặp phải Ôn Khách Hành, biến số, cũng là chuyện xấu lớn nhất trong đời y.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu đều là người ngoài cuộc, vốn không nên bình luận gì về chuyện của người khác, nhưng lúc này tương lai của Chu Tử Thư móc nối trực tiếp với tính mạng Tô Mộc Thu, Diệp Tu không thể không tập trung toàn bộ tinh lực.

Diệp Tu sẽ không nói lựa chọn của Ôn Khách Hành là đúng hay sai, dù sao hắn là vì cứu mạng Chu Tử Thư. Nhưng đứng ở góc độ của Chu Tử Thư, Diệp Tu lại không thể nói y tán thành hành động của Ôn Khách Hành.

Trong chớp mắt Ôn Khách Hành tóc bạc ngã xuống, Diệp Tu nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chu Tử Thư tắt.

Ánh mắt này Diệp Tu rất quen thuộc, mười năm trước, khi nghe tin Tô Mộc Thu xảy ra tai nạn, ánh mắt y đại khái cũng như vậy.

Nhưng lúc đó y còn có Mộc Tranh, còn có người nhà, còn có ước mơ chưa hoàn thành, cho nên y tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.

Mà Chu Tử Thư, từ việc y không chút do dự nhảy xuống theo lúc Ôn Khách Hành bị đánh rơi xuống vách núi, Diệp Tu có thể chắc chắn, nếu lúc đó Ôn Khách Hành thật sự chết rồi, Chu Tử Thư sẽ lập tức đi theo hắn.

Dù sao ban đầu Chu Tử Thư cũng không có ý định sống, là Ôn Khách Hành và Trương Thành Lĩnh từng bước giữ y ở nhân gian.

So với người trong cuộc, Diệp Tu và Tô Mộc Thu có một ưu thế, bọn họ biết được tổng thể toàn bộ sự việc, muốn thay đổi một vài chi tiết cứu mạng một vài người không phải việc khó, mà tình cảm lại không thể cân nhắc như vậy.

Bên ngoài là một yếu tố, quan trọng phải là người trong cuộc nghĩ thông suốt mới được.

Đã xác định thời gian địa điểm, hai người liền đi tìm một nơi tạm thời an định lại. Bọn họ cần xử lý "món quà" Chấp tặng, đồng thời cũng chỉnh sửa một chút kế hoạch sắp tới.

Có một sự thật tương đối đáng buồn chính là, tuy rằng Diệp Tu ở trong game được gọi là "Đấu thần", là nam nhân gây nên gió tanh mưa máu toàn game, nhưng trong cuộc sống thực tế, y còn không thể đánh bằng Tô Mộc Thu. Tô Mộc Thu ít nhiều từng vì cuộc sống đã không ít lần qua tay với đám lưu manh, mà Diệp Tu, lúc nhỏ y cũng là được huấn luyện quân sự đàng hoàng, nhưng mà mười mấy năm qua đi, cho dù y còn nhớ, không có luyện tập cũng không tác dụng gì.

Mà qua những hình ảnh được thấy ban đầu, Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều đã lường trước được, cuộc sống tiếp theo tuyệt đối sẽ không an bình.

Vì vậy vấn đề an toàn được đưa lên hàng đầu sau khi xuyên qua.

Để giải quyết vấn đề này, Chấp rất rộng lượng trực tiếp giúp bọn họ nâng giá trị vũ lực lên đỉnh, phương pháp rất đơn giản trực tiếp, kết hợp mỗi người với thẻ tài khoản của chính bản thân bọn họ. Dù sao chủ nhân là người hiểu rõ nhất về thẻ tài khoản của bản thân, không phải sao.

Sau đó, ngoài các kỹ năng mà nhân vật game có được chuyển cho chủ nhân, hệ thống game cũng được phục chế một phần đóng gói luôn cho bọn họ. Nói là một phần bởi vì ngoài chức năng tổ đội và liên lạc, dùng được cũng chỉ có túi đồ và số tiền vàng như tặng phẩm phụ trong game.

Mới nghe thì có vẻ rất tuyệt đúng không? Tuy rằng Vinh Diệu không phải game tiên hiệp, bọn họ cũng không có khả năng hô mưa gọi gió, nhưng võ nghệ cao cường, tuyệt đối không phải nằm mơ.

Đáng tiếc, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, hai người có chiêu thức có nội lực không sai, nhưng bọn họ thiếu độ thuần thục. Nói một cách dễ hiểu, tài khoản được người giúp cày lên level max, cuối cùng vẫn cần bọn họ đích thân luyện thao tác, chỉ là tốc độ đã định trước là sẽ nhanh hơn người thường rất nhiều mà thôi.

Bởi vì chỉ xác định phái Kính Hồ diệt môn xảy ra vào mùa hè, không rõ thời gian cụ thể, sau thời gian nửa năm từ mùa thu năm trước đến mùa xuân năm sau đâm đầu luyện tập tăng độ thuần thục, Tô Mộc Thu và Diệp Tu bàn bạc, dựa vào trí nhớ siêu cường của Diệp Tu, trực tiếp thuê người canh sẵn ở (vài) đầu cầu gần phái Kính Hồ, một khi có động tĩnh lập tức báo lại cho hai người.

Về phần Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ dự định trực tiếp đến kiếm phái Kính Hồ, có chuyện cũng dễ can thiệp.

Đi vào phái Kính Hồ không khó như trong tưởng tượng của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, ngoài bọn họ trong Kính Hồ sơn trang còn có nhiều hiệp khách giang hồ mộ danh Thu Nguyệt đại hiệp mà đến, hai thiếu niên mười bảy mười tám vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê chưa trải sự đời hoàn toàn không làm người nghi ngờ.

Bởi tính cách ôn hòa dễ thân, Tô Mộc Thu và Diệp Tu rất nhanh đã làm quen với đám đệ tử trẻ trong phái Kính Hồ, tuy rằng miệng pháo của Diệp Tu cũng lôi kéo không ít thù hận, nhưng thứ nhất, đám đệ tử kia đều đánh không lại y, thứ hai, Diệp Tu nói, tuy rằng làm người muốn chôn sống y, nhưng đều là sự thật.

Nói không nói lại được, đánh thì không thắng người ta, cả đám thanh thiếu niên như bị đổ máu gà, hung hăng dồn sức tập võ, làm cho Trương Thành Phong một lần trùng hợp nhìn thấy cũng phải lấy làm lạ.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu đến kiếm phái Kính Hồ không bao lâu liền gặp được Trương Thành Lĩnh.

Cậu nhóc này là con út, cũng nhỏ tuổi nhất trong số đệ tử của Trương Ngọc Sâm, cho nên mỗi lần lười biếng trộm bỏ luyện tập, các sư huynh sư tỷ đều hết sức bao che, Trương Ngọc Sâm chiều con, cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.

Lại nói, trước kia Diệp Tu đã từng cảm thán bản thân là phận trông trẻ, ở Gia Thế có Khưu Phi, đến Hưng Hân thì trừ Ngụy Sâm và Tô Mộc Tranh, còn lại đều có thể nói là một tay y mang lớn. Lúc này qua bên này, Trương Thành Lĩnh cũng ngày ngày quấn lấy Diệp Tu, nhiều lúc thậm chí làm Tô Mộc Thu nhìn mà mùi giấm chua phiêu tán đầy trong không khí.

Lại cứ thiếu niên ngốc hồ hồ, mắng không nói lại, trào phúng cơ bản như không nghe thấy, có thể nói hoàn mỹ né tránh kỹ năng lời rác rưởi của hai kẻ chưa bao giờ biết hạ miệng lưu tình kia.

Diệp Tu cũng rất thích cậu nhóc ngây ngô này, thỉnh thoảng sẽ dạy tiểu Thành Lĩnh vài chiêu, hầu hết đều thiên về kỹ thuật phòng thân, tuy không có nội lực sử dụng không có tác dụng quá lớn, ít nhất không phải tay trói gà không chặt.

Xuân đi hạ đến, Tô Mộc Thu cùng Trương Thành Lĩnh đi mua cao điểm, vừa vặn nghe được đám trẻ con chạy trên đường đang hát đồng dao, "Nước ngũ hồ, thiên hạ hội. Võ lâm chí tôn sẽ là ai."

Tô Mộc Thu ngẩn ra một chút, rất nhanh đã tỉnh hồn lại, nhanh chóng chạy đi tìm Trương Thành Lĩnh. Thiếu niên còn đang cẩn thận chọn cao điểm cho mẫu thân, hồn nhiên không biết đại họa sắp ập xuống đầu mình.

Tô Mộc Thu không rõ còn bao nhiêu thời gian, nhưng hắn biết rõ một điều, nhiệm vụ của hắn và Diệp Tu, đã chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro