Chương 22: La ma thiên băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: La ma thiên băng

Rời khỏi Tứ Cố môn, ba người bắt đầu hành trình góp nhặt la ma thiên băng.

Lý Tương Di đã rõ ràng nói cho Phong Khánh, hắn không có ý định phục hưng Nam Dận, Vạn Thánh đạo có âm mưu hại người gì tốt nhất đều dừng lại toàn bộ, bằng không để hắn điều tra ra được, hắn sẽ không tha cho bọn họ.

Nói như vậy, muốn chấm dứt hậu họa về sau, quan trọng nhất chính là phải tiêu diệt nghiệp hỏa cổ.

Tam đại tà thuật của Nam Dận, cỏ tu la, vô tâm hòe, và nghiệp hỏa cổ.

Cỏ tu la gặp máu sinh trưởng, nhưng đã gần như tuyệt tích.

Vô tâm hòe chính là thứ bột trắng lúc trước Đan Cô Đao ném về phía Lý Tương Di và Tất Mộc Sơn, là một loại mê hương dùng nhiều sẽ tán công trở thành phế nhân, không có người cố ý đem ra liền không thành vấn đề.

Nghiệp hỏa cổ chia làm tử cổ và mẫu cổ, tử cổ có thể khống chế người, có thể điều khiển vạn cổ, mẫu cổ có thể sinh ra vô số tử cổ, mà qua tử cổ có thể tìm được mẫu cổ.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu biết mẫu cổ ở đâu, bọn họ có thể hợp tác với Lý Tương Di trực tiếp tiêu hủy mẫu cổ. Nhưng trước đó, hai người cần tử cổ để cứu người. Lý Tương Di hẳn là cũng sẽ không keo kiệt một chút thời gian này.

Lại nói, những thứ liên quan đến Nam Dận này, có thể xử lý sạch sẽ càng nhiều càng tốt. Dù sao thân phận "hậu nhân của Huyên phi" này, đối với Lý Tương Di mà nói, càng giống như một thanh kiếm treo trên đầu hắn vậy.

Không bị phát hiện thì thôi, một khi bị người bộc lộ ra, truyền đến tai vị kia, tuyệt đối chính là tai ương ngập trời.

Lý Tương Di nếu là một mình một người tự nhiên không có gì phải sợ, nhưng hắn không phải. Cái gọi là chạy được hòa thượng không chạy được miếu, chạy trời không khỏi nắng, chính là tình huống của hắn hiện tại.

Chỉ có thể cướp trước khi chuyện này lộ ra, xử lý hết tất cả.

La ma thiên băng tổng cộng có bốn mảnh, phân biệt nằm trong tay Kim Mãn Đường, Ngọc Lâu Xuân, Liên Tuyền và Tứ Tượng Thanh Tôn.

Tứ Tượng Thanh Tôn gia nhập Kim Uyên minh, là thủ hạ của Địch Phi Thanh, la ma thiên băng của hắn hẳn là dễ đến tay nhất.

Diệp Tu trực tiếp viết thư cho Địch minh chủ nhờ hắn giúp một tay, không chỉ thiên băng, ngay cả la ma đỉnh ở mộ nhất phẩm cũng được y cũng nhắc đến.

Diệp Tu viết trắng ra như vậy chính là đang thử, xem Địch Phi Thanh có phải thật sự mang ký ức sống lại hay không. Đồng thời cũng đang gửi đi một tin tức, bên này cũng có người giống như hắn.

Về phần ba người còn lại, giống như khi lên núi Vân Ẩn, đều phải dựa vào Lý Tương Di.

Lý Tương Di lúc này ngay cả trợn mắt cũng lười, dẫn hai người khác lên đường đi Nguyên Bảo sơn trang.

Nguyên Bảo sơn trang dễ tìm nhất, Lý Tương Di từng được Kim Mãn Đường mời đến uống rượu bạc lam đầu người ở đây. Liên Tuyền và Ngọc Lâu Xuân đều cần phái người đi tra.

Trên đường đến Nguyên Bảo sơn trang, ba người đã thương lượng một lần, phải làm sao để lấy được la ma thiên băng.

Đơn giản thuyết phục khả năng không cao.

"Vậy uy hiếp. Cùng lắm thì cướp." Diệp Tu nhún vai, "Không phải người nào cũng ôm mộng phục quốc như Phong Khánh."

Tin tức Chấp cho y và Tô Mộc Thu không phải rất chi tiết, nhưng quan hệ cơ bản giữa các nhân vật có tên vẫn phải có, Phong Khánh còn được một câu đánh giá "ôm mộng phục quốc nhưng nhận sai chủ nhân", không lý gì Kim Mãn Đường cùng là người Nam Dận, lại ngoài giữ một mảnh la ma thiên băng thì không có tin tức gì khác.

Chỉ có thể là hắn hoặc là không đáng giá nhắc đến, hoặc chính là có gì bọn họ rất dễ dàng tra ra.

Lý Tương Di một lần nữa liếc Diệp Tu, cảm thán người không thể nhìn bề ngoài, nhưng cũng đồng ý đề nghị này.

Kim Mãn Đường ngoan ngoãn giao ra thiên băng đương nhiên là tốt nhất, nếu không, vậy chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Chuyện la ma thiên băng um xùm lên, người lo lắng nhất tuyệt đối không phải bọn họ.

Như trong dự đoán của Diệp Tu, Kim Mãn Đường nhìn thấy Lý Tương Di có vẻ rất mừng rỡ, tiếp đón hắn vô cùng chu đáo, nhưng vừa nhắc đến la ma thiên băng, Kim Mãn Đường lập tức thay đổi sắc mặt.

Tuy rằng một chớp mắt sắc mặt hắn lại trở lại như cũ, vẫn không giấu được ánh mắt ba người ngồi đây.

Lý Tương Di cũng không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp lên tay vỗ một cái, mặt bàn bên dưới theo tiếng vỡ tung ra, chia năm xẻ bảy.

Tô Mộc Thu cười híp mắt, "Chúng ta không phải đang thương lượng, chúng ta là đến thông báo cho Kim trang chủ một tiếng."

Ngụ ý chính là, hôm nay ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.

Kim Mãn Đường còn có thể làm sao, Lý Tương Di mười lăm tuổi đã là thiên hạ đệ nhất, thiên hạ đệ nhất và đệ nhị Địch Phi Thanh tạm thời chưa so chiêu, chưa biết ai mạnh hơn, nhưng thực lực của hai người này bỏ xa người thứ ba có tên trên Vạn nhân sách, muốn ở vũ lực chống lại Lý Tương Di, là một suy nghĩ vô cùng viển vông.

Cho nên Kim Mãn Đường không do dự bao lâu liền túng, trực tiếp giơ cờ hàng. La ma thiên băng ở trong tay hắn vốn cũng không có tác dụng gì, không chỉ không có tác dụng, đối với cuộc sống hiện tại của hắn còn là một củ khoai lang bỏng tay.

Ngay cả Kim Mãn Đường không biết rõ thứ đồ được tổ tiên truyền lại dặn dò cần bảo vệ kỹ càng này dùng để làm gì, nhưng hắn biết nguồn gốc của nó tuyệt đối không thể để người biết.

Đã có người nguyện ý tiếp nhận, vậy hắn liền mượn hoa hiến Phật.

Rời khỏi Nguyên Bảo sơn trang, Lý Tương Di nhận được kết quả điều tra về Ngọc Lâu Xuân và Liên Tuyền.

Hai người này đều rất ít xuất hiện trên giang hồ, không tra được bao nhiêu tin tức.

Chỉ biết Ngọc Lâu Xuân mùa thu hằng năm đều sẽ mở một lần yến hội "Mạn sơn hồng", mời người đến "Nữ trạch" uống rượu ngắm hoa.

Người được mời đều là nhân vật có tên tuổi trong khoảng thời gian đó.

Lý Tương Di mười bảy thành lập Tứ Cố môn, là Kiếm thần đệ nhất thiên hạ, đương nhiên trong danh sách được mời.

Chỉ là hắn thường ngày bận rộn chân không chạm đất, không có hứng thú phong hoa tuyết nguyệt, liền chưa bao giờ đi.

Cố tình nữ trạch vị trí bí ẩn, người từng đến cũng không biết nó ở đâu.

Lý Tương Di hiện tại muốn tìm người cũng tạm thời không có cách nào.

Về Liên Tuyền, tuy rằng người này có danh "Hoàng Tuyền phủ chủ", nhưng cái "Hoàng Tuyền phủ" này nằm ở đâu, người biết tuy có nhưng không nhiều, càng quá đáng chính là, theo tin tức báo lại, thời gian trước bởi xung đột giữa Tứ Cố môn và Kim Uyên minh, Liên Tuyền đã không ở vị trí ban đầu, về phần chạy đi đâu, còn chưa điều tra được.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, Diệp Tu đột nhiên nói, "Chúng ta là không biết, nhưng có người có lẽ biết."

Tô Mộc Thu ánh mắt sáng lên, nhìn Diệp Tu, "Đúng vậy."

Địch Phi Thanh từ tương lai trở lại, mười năm sau hắn cùng Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đồng hành một thời gian rất dài, không tham gia ít nhiều cũng phải nghe nói qua vài câu. Dù sao nhất định tốt hơn bọn họ hiện tại đoán mò.

Còn hai mảnh thiên băng, Ngọc Lâu Xuân bọn họ có cách tìm, Liên Tuyền liền làm phiền Địch minh chủ.

Vừa vặn Địch Phi Thanh gửi tín ưng, thông báo đã lấy được la ma đỉnh cùng la ma thiên băng, hoa vong xuyên còn đang tìm, tạm thời chưa có manh mối.

Địch minh chủ quá có khả năng, không lợi dụng triệt để không phù hợp phong cách của Diệp Tu.

Trong lúc Diệp Tu và Tô Mộc Thu viết thư cho Địch Phi Thanh, Lý Tương Di cũng ngồi điểm lại những chuyện hắn mơ thấy.

Trước đây có lẽ Lý Tương Di sẽ không để ý một giấc mơ vu vơ, nhưng hiện tại, cho dù không rõ nguyên nhân, hắn vẫn bản năng cảm thấy, chuyện này rất quan trọng.

Nói là mơ, có đôi khi Lý Tương Di cảm thấy, hẳn là nên gọi "ký ức" thì càng chính xác.

Ký ức của Lý Liên Hoa mười năm, thậm chí lâu hơn về sau.

Có thể xác nhận chắc chắn như vậy, ít nhiều phải cảm ơn hai người Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Ban đầu Lý Tương Di chỉ cho rằng, hai người được người nào đó nhờ vả, người kia mánh khóe thông thiên, biết được rất nhiều tin tức bí mật, không hề nghĩ đến chuyện người kia vốn là đến từ tương lai, biết được chuyện quá khứ là rất bình thường.

Nhưng theo từng chuyện xảy ra, Diệp Tu và Tô Mộc Thu luôn có thể giống như biết trước mọi việc mà chuẩn bị ứng đối, cộng thêm giấc mơ ban đêm và chuyện xảy ra ban ngày hoàn toàn khác biệt, Lý Tương Di bắt đầu tò mò, bắt đầu muốn biết, người vẫn luôn mong muốn hắn sống, người vẫn luôn thông qua hai người Tô Diệp giúp đỡ hắn kia, là ai.

Lý Tương Di điểm danh một vòng toàn bộ giang hồ hiện tại, không mảy may tìm được một người như vậy.

Người kia không có một chút dấu vết để lại, tựa như... chưa từng xuất hiện.

Chưa từng xuất hiện, cũng có thể là, chưa xuất hiện.

Lý Tương Di bắt đầu to gan suy đoán, rất nhanh, cảnh trong mơ từ từ chứng thực suy đoán nhìn như vô cùng hoang đường của hắn.

Trong mơ, Lý Tương Di đã trải qua không phải vài ngày, mà là mười năm.

Thời gian chín năm đầu lướt qua rất nhanh, đến năm thứ mười, ký ức mới dần dần rõ ràng chi tiết.

Năm thứ mười trúng độc, hắn gặp một tiểu thiếu gia, trộm cầm lệnh bài hình thám của Thạch Thủy, nói là đi phá án, cần phải một mình phá ba vụ án, y mới có thể gia nhập Bách Xuyên viện.

Tiểu thiếu gia trẻ tuổi, thiếu niên mười bảy mười tám xinh đẹp linh động, đuôi ngựa buộc cao, trang phục đắt giá, bên cạnh còn mang theo tôi tớ thị nữ, rõ ràng là không có kinh nghiệm giang hồ.

Quả thực là không có kinh nghiệm.

Tiểu thiếu gia bị Lý Liên Hoa lừa một lần lại một lần, bỏ lại hết lần này đến lần khác, số phận lại dường như có một sợi dây cuốn lấy bọn họ, hai người luôn có thể trùng hợp gặp phải.

Vụ án Linh sơn thức đồng phái Thanh Sơn, khách sạn tiểu Miên thành Tiểu Viễn, Ngọc thành, mộ nhất phẩm,... vô tình hay cố ý, hắn đều nhìn thấy tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia nhiệt tình thật lòng, nếu là Lý Tương Di hiện tại có lẽ sẽ rất vui lòng kết bạn, nhưng Lý Liên Hoa lúc đó đã không còn nhiều thời gian, chỉ một lòng muốn tìm được thi thể sư huynh mang về núi Vân Ẩn, cho nên mọi nỗ lực đến gần của tiểu thiếu gia đều bị hắn dập tắt.

Lý Tương Di làm người đứng xem, chỉ cảm nhận được màu sắc bi thương nhàn nhạt phủ lên toàn bộ ký ức.

Rõ ràng những việc xảy ra không hề đáng buồn, bất lực và tuyệt vọng lại như hình với bóng như tằm ăn lên tâm tình của Lý Tương Di.

Cho dù chưa xem hết toàn bộ, Lý Tương Di cũng có thể đoán được, giữa hắn và tiểu thiếu gia hẳn là đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho toàn bộ ký ức đều mang vẻ điêu linh như vậy.

Lý Tương Di đột nhiên rất muốn đi tìm tiểu thiếu gia.

Nhưng mười năm sau tiểu thiếu gia mười tám tuổi, hiện tại tiểu thiếu gia chỉ mới tám tuổi, hắn dùng thân phận gì, lý do gì để gặp y?

Gặp được rồi, lại làm sao?

Mang theo cảm giác gấp gáp không biết từ đâu đến, Lý Tương Di vốn có thể ngồi yên chờ Ngọc Lâu Xuân lần nữa gửi thiệp mời mạn sơn hồng cho bản thân, vừa gửi tin sai người tiếp tục điều tra vị trí Nữ trạch, vừa đi tìm Diệp Tu và Tô Mộc Thu xem có thể đào chút tin tức gì từ hai người kia.

Hai người cũng không làm Lý Tương Di thất vọng, nói có biện pháp sớm tìm được Nữ trạch.

Chỉ là, Lý Tương Di đen mặt, Tô Mộc Thu không nói, biện pháp của hắn là phải mặc nữ trang a!

Nữ trang!

Đường đường nam nhi bảy thước, kiếm thần, thiên hạ đệ nhất, môn chủ Tứ Cố môn, Lý Tương Di làm sao có thể mặc nữ trang?!

Chỉ có thể nói, ký ức tương lai có làm Lý Tương Di thay đổi, nhưng thật sự không nhiều. Ở trong mơ hắn đa số là đóng vai một người đứng xem, có thể cộng tình tình cảm của Lý Liên Hoa, lại không thể hoàn toàn trở thành Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa không có đam mê nữ trang, nhưng khi cần thiết, hắn cũng sẽ không ngại. Lý Tương Di lại không được.

Không phải nói Lý Tương Di coi thường nữ giới, ngược lại từ thái độ của hắn với Kiều Uyển Vãn "A Vãn chỉ thuộc về chính nàng" có thể thấy được, hắn rất tôn trọng bọn họ.

Lý do không muốn mặc nữ trang, chỉ là vấn đề mặt mũi của một nam nhân đang quấy phá mà thôi.

Tô Mộc Thu nhìn Lý Tương Di biến sắc mặt đủ rồi, mới che miệng cười đưa váy cho Diệp Tu.

Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, bởi vì đã biết Nữ trạch bắt cóc lừa bán nữ tử, chỉ cần một người làm mồi, chờ cá cắn câu rồi đi theo bọn họ là được.

Lý Tương Di biết mình bị hai người kia đùa giỡn cũng có chút ảo não, nhưng nói thế nào, chỉ cần không bắt hắn mặc nữ trang, khác đều dễ nói.

Dù sao gấp gáp đi tìm người là hắn, mà không phải hai người kia.

Diệp Tu không phải lần đầu tiên nữ trang, nhưng trang điểm trang sức cẩn thận tỉ mỉ, còn là Tô Mộc Thu làm cho y thì vẫn là lần đầu.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu nhìn đều là thiếu niên mười bảy mười tám, dáng người mảnh khảnh, mặc nữ trang vào ngoại trừ cao hơn nữ tính bình thường một chút cũng không có vẻ đột ngột.

Tô Mộc Thu học được không ít kiến thức dịch dung từ Chu Tử Thư, bận rộn một hồi cho ra thành quả, ngay cả Lý Tương Di nhìn qua cũng phải giật mình.

Ngược lại không phải dung mạo Diệp Tu khác đi bao nhiêu Lý Tương Di nhìn không nhận ra, mà là vẫn là khuôn mặt kia, hắn chỉ thấy Tô Mộc Thu tô tô chỗ này một chút, vẽ vẽ chỗ kia một chút, không làm thay đổi gì nhiều, nhưng hiện tại nhìn vào cảm giác hoàn toàn chính là một thiếu nữ xuân xanh mười tám.

Ngoại trừ thiếu nữ khí chất có vẻ có chút chán chường lười biếng, chỉ nhìn khuôn mặt chính là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tú mỹ.

Tô Mộc Thu đối với tác phẩm của mình rất là hài lòng, Lý Tương Di ngược lại bắt đầu lo lắng Diệp Tu như vậy có thể bị người ức hiếp hay không.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.

Tuy rằng dọc đường đi tới bọn họ nghe được không ít người nói Lý Tương Di tự cao tự đại không coi ai ra gì, chỉ bằng một câu quan tâm này cũng đủ chứng minh, lời đồn sở dĩ là lời đồn, bởi vì nó chỉ là lời nói xuất từ những kẻ hoàn toàn không biết gì về con người Lý Tương Di.

Lý Tương Di có lẽ là cao ngạo bá đạo, còn có chút duy ngã độc tôn, nhưng hắn cũng trọng tình nghĩa, cũng quan tâm người bên cạnh, trái tim chân thành đưa ra đồng thời cùng sự kiêu ngạo của tuổi trẻ, làm nhiều người không chấp nhận được.

Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.

Diệp Tu một mình đi dạo trên phố, mỗi sạp hàng đều ghé qua một chút, nhìn thấy gì thuận mắt còn bỏ tiền ra mua. Tô Mộc Thu và Lý Tương Di che giấu tung tích theo sau y xa xa.

Vốn có không cần thiết phải vất vả như vậy, Tô Mộc Thu có mắt điện tử theo dõi, hai người còn có khung chat có thể giao lưu bất cứ lúc nào. Nhưng Lý Tương Di nói thế nào cũng không yên tâm, nhất quyết muốn đi theo.

Bản thân hắn không thích âm mưu quỷ kế, cho rằng đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều là hổ giấy. Nhưng trải qua một loạt chuyện vừa rồi, Lý Tương Di cũng không dám coi thường sơ sót một chút nào nữa.

Thậm chí đã có chút trông gà hóa cuốc.

Diệp Tu đi dạo một ngày, ngoài giữa trưa vào một khách điếm ăn cơm, thời gian còn lại đều một mình lắc lư trên đường.

Chiều tối cùng ngày, cá liền cắn câu.

Diệp Tu nhận thấy có người theo dõi bản thân liền dần dần hướng đến nơi ít người, bị người dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mặt cũng không phản kháng, thuận thế ngã xuống.

Tô Mộc Thu và Lý Tương Di theo người bắt cóc Diệp Tu, hết ngồi xe ngựa lại đổi ngồi thuyền, sau đó lại đổi xe, cuối cùng đi vào một ngọn núi lớn, cây rừng rậm rạp cực hiếm vết chân người, địa thế hiểm trở.

Phong cảnh là rất đẹp, nhưng đường vào Nữ trạch chỉ có một, là một cây cầu gấp, hai bên đều có ròng rọc thả xuống.

Nữ trạch giấu trong sương mờ ở bên kia vách đá, thung lũng bên dưới sâu không thấy đáy, không đi cầu, trừ khi có khinh công cực tốt và đầy đủ nội lực, bằng không một khi ngã xuống, tuyệt đối là thịt nát xương tan.

Từ lúc Tô Mộc Thu và Diệp Tu đề ra kế hoạch câu cá này, Lý Tương Di đã nhìn ra, Nữ trạch tuyệt đối không phải một nơi tốt lành gì, cho nên trên đường theo dõi hắn đã gửi tin tức về Tứ Cố môn gọi người đến.

Tứ Cố môn thời gian này mỗi người đều bận rộn chân không chạm đất, vừa phải thanh lý môn hộ vừa phải xử lý các loại tranh chấp giang hồ, nhân thủ không đủ hận không thể mỗi người bẻ ra làm đôi sử dụng. Ngày hôm trước vừa mới nhận được thư của Lý Tương Di sai điều tra Kim Mãn Đường, hôm nay lại nghe môn chủ gọi đi bắt người.

Chỉ có thể tiếp tục ngựa không ngừng vó chạy đi.

Lý Tương Di cần gọi người, chưa bao giờ là chuyện nhỏ, ít nhất số người liên quan tuyệt đối không ít.

.

Cùng bị bắt cóc với Diệp Tu còn vài cô nương, nhìn đều rất xinh đẹp, tuổi cũng không lớn. Mấy người được đưa đến Nữ trạch, sau đó giao cho một cô nương khác, nhìn có vẻ là quản sự ở nơi này.

Đám người đưa các cô nương đến kia dường như chắc chắn bọn họ không cách nào chạy thoát được, không trói cũng không phái thêm người trông coi.

Bích Hoàng, người tiếp nhận bọn họ nhìn Diệp Tu đột nhiên bật dậy thật sự là bị giật mình không nhẹ, nhưng để không dọa sợ người mới, nàng cũng không hét lên, chỉ vội vàng nhẹ giọng trấn an, rất sợ Diệp Tu giống như nhiều cô gái khác khi mới đến nơi này, bởi vì sợ hãi mà làm bản thân bị thương.

Kết quả Diệp Tu không vấn đề gì, ngược lại là Bích Hoàng bị Lý Tương Di và Tô Mộc Thu nhảy cửa sổ vào phòng dọa hết hồn.

Nữ trạch nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Bích Hoàng cho dù không quen thuộc tất cả mọi người, nam nhân lạ mặt vẫn nhận ra được. Trước khi nàng kịp kêu lên, Diệp Tu tay nhanh mắt lẹ che miệng nàng lại.

Xác nhận Bích Hoàng sẽ không phát ra tiếng, Diệp Tu mới buông nàng ra.

Chuyện giao tiếp với Bích Hoàng được giao cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Lý Tương Di cũng rất trẻ tuổi tuấn mỹ, chỉ là thời gian này hắn tâm trạng không tốt, luôn có chút nhăn mặt cau mày, vô thức làm người sợ hãi không dám đến gần.

Hai bên nói chuyện thuận lợi. Nghe được Diệp Tu nói bọn họ là đến cứu người, đồng thời bắt kẻ phạm tội về quy án, chỉ là cần một chút trợ giúp từ các nàng.

Bích Hoàng hỏi rõ thân phận của ba người, còn biết được Lý Tương Di chính là thiên hạ đệ nhất hiện tại, hầu như không chút do dự liền đồng ý.

Các cô nương ở nơi này đều là bị lừa bán hoặc bắt cóc đến, nếu có thể thoát đi, không người sẽ từ chối. Ngay cả Bích Hoàng còn cảnh giác, nhưng cho dù chỉ có một tia hi vọng, nàng cũng muốn nắm chặt.

Dù sao tệ nhất cũng chỉ như bây giờ.

Ba người quyết định đêm nay sẽ hành động.

Kế hoạch của bọn họ vô cùng đơn giản, trực tiếp bạo lực nghiền ép. Chiến lực của Lý Tương Di thật sự cao đến không cần mưu kế thâm sâu gì.

Ngoài Ngọc Lâu Xuân cần phí chút tâm tư, thu thập những người khác thật sự không tốn bao nhiêu thời gian.

Nói như vậy cũng không phải Ngọc Lâu Xuân có gì hơn người, chỉ là chiếm lợi từ nơi ở mà thôi.

Có điều nói thật, bản thân Diệp Tu không cảm thấy đây là chuyện xấu.

Ngọc Lâu Xuân một mình ở trên đỉnh Khám Vân, lên xuống chỉ có chiếc thang, bị chặn muốn chạy cũng không chạy nổi.

Sau khi Bích Hoàng đi sắp xếp các cô nương ở nơi an toàn, Lý Tương Di một người một kiếm quét ngang Nữ trạch, cá lọt lưới và những kẻ ở xa hoặc chạy trốn do Diệp Tu và Tô Mộc Thu bổ đao.

Dựa vào thời gian địa điểm tuần tra và số lượng nhân viên Bích Hoàng cung cấp, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi. Ngọc Lâu Xuân cho đến khi bị kiếm gác trên cổ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngọc Lâu Xuân tự nhiên là sẽ không nhận tội, nhưng nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn cho dù muốn chối, cũng không có cách nào.

Ngoài la ma thiên băng, tất cả tiền tài tịch thu được từ Nữ trạch hoặc là đem về Tứ Cố môn, hoặc là chia cho các cô nương cho các nàng bắt đầu một cuộc sống mới.

Đối với một kẻ cặn bã như Ngọc Lâu Xuân, Lý Tương Di ra tay cực kỳ không biết nặng nhẹ, Ngọc Lâu Xuân là cứng miệng hơn Kim Mãn Đường một chút, nhưng cũng không có cốt khí cỡ nào, chịu vài đòn liền khai ra loại thuốc độc hắn sử dụng để khống chế các cô nương và hộ vệ trong Nữ trạch, cùng với vị trí của thiên băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro