Chương 21: Lý Tương Di sống lâu trăm tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Lý Tương Di sống lâu trăm tuổi

Buổi tối hôm đó, Lý Tương Di một mình cầm bầu rượu lên nóc nhà, nhìn ánh trăng bạc treo nơi chân trời, tâm tư dần dần bay xa.

"Có phải ta làm người rất thất bại không?"

Tô Mộc Thu cũng cầm một bầu rượu ngồi cách hắn không xa, từ từ rót cho mình một chén, "Mặt trời chói mắt như vậy, là lỗi của nó sao?"

"Vì sao ngươi lại cho rằng, người khác đố kỵ ngươi, đó là do ngươi sai?"

Lý Tương Di nhắm mắt, cảm nhận gió đêm lướt qua đuôi tóc.

Không phải ta sai.

Sư huynh oán hận, huynh đệ phản bội, người yêu buông tay, môn phái giải tán, giang hồ chỉ trích. Nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, nếu không tại ta, lẽ nào đều là bọn họ sai.

Nếu bọn họ không sai, lại là ai sai.

"Tô Mộc Thu, ngươi nói ngươi được người nhờ. Có thể cho ta biết, người nhờ các ngươi đến giúp ta là ai không?"

Tô Mộc Thu không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút, vẫn trả lời.

"Nói nhờ chúng ta đến giúp ngươi không hoàn toàn chính xác. Chúng ta chỉ là đang thực hiện nguyện vọng của hắn mà thôi."

"Nguyện vọng của hắn là ta không trúng độc, không bị Đan Cô Đao lừa?"

"Không, nguyện vọng của hắn chỉ là, Lý Tương Di sống lâu trăm tuổi."

Lý Tương Di sững sờ.

Sống lâu trăm tuổi, nghe thì có vẻ rất đơn giản, muốn thực hiện được lại không phải chuyện dễ.

Nhất là đối với một người như hắn.

Lý Tương Di nhớ lại những giấc mơ nhiều ngày qua.

Sư huynh bị Kim Uyên minh giết hại cướp đi thi thể. Hắn đồng ý tỉ thí với Địch Phi Thanh, điều kiện là trả lại thi thể của sư huynh.

Hắn không gặp Diệp Tu và Tô Mộc Thu, đúng hẹn đến Đông Hải, một mình đánh tan mười chiếc thuyền, cùng Địch Phi Thanh đại chiến ba ngày ba đêm, sau đó, hắn phát hiện bản thân trúng độc.

Địch Phi Thanh thắng nửa chiêu, hắn bị gió rít tồi bát hoang của Địch Phi Thanh đánh rơi xuống nước, Địch Phi Thanh cũng trúng trăng sáng chìm tây hải của hắn.

Nước biển lạnh như băng bao phủ toàn thân hắn, trên người chỗ nào cũng đau, hai mắt nặng trĩu không mở ra được.

Trong đầu hắn lúc đó chỉ có hận, hận Địch Phi Thanh, hận Kim Uyên minh, hận Vân Bỉ Khâu... hận rất nhiều người. Nhưng chưa tìm được thi thể sư huynh, hắn phải sống trở về.

Hắn trọng thương không chết, kéo cơ thể tàn tạ về đến Tứ Cố môn, lại nhìn thấy Tứ Cố môn bị Tiêu Tử Câm giải tán. Tứ Cố môn chết năm mươi chín huynh đệ, vô số người giang hồ bị thương, bọn họ đều đang đổ lỗi cho hắn, đều đang nói là vì hắn khăng khăng cố chấp.

Hắn trốn trở về phòng, thấy được bức thư a Vãn đưa cho hắn, nàng nói nàng mệt mỏi, không thể tiếp tục đi cùng hắn.

Sau đó hắn đi tìm Vô Liễu.

Vô Liễu cũng không giải được độc trên người hắn, chỉ có thể áp chế mười năm. Cái giá phải trả là hắn chỉ còn một phần công lực, dung mạo dáng người đều thay đổi.

Hắn đổi tên thành Lý Liên Hoa, cầm lệnh bài môn chủ lấy năm mươi lạng bạc, tạo một tòa lâu hai tầng, sau đó bôn ba suốt mười năm tìm thi thể của sư huynh.

Mơ đến đây liền ngừng.

Kế tiếp có lẽ không khó đoán, hoặc là hắn tìm được thi thể sư huynh, sau đó yên tâm buông tay đi chết, hoặc là trước đó hắn đã độc phát thân vong.

Ban đầu nhìn thấy những hình ảnh này Lý Tương Di chỉ cho rằng bản thân quá mệt mỏi mà tưởng tượng ra. Hiện tại có thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại, rất nhiều đầu mối đều bày ra trước mắt.

Lý Tương Di dần dần có một suy đoán, chỉ là suy đoán này quá thái quá, hắn cần có thêm chứng cứ. Vì vậy hắn hỏi Tô Mộc Thu.

Mà câu trả lời của Tô Mộc Thu xác nhận suy đoán của hắn.

.

Giải quyết xong Đan Cô Đao cũng không phải đã xong hết mọi việc.

Trên thực tế, còn một đống chuyện cần Lý Tương Di đứng ra giải quyết.

Ngày hôm sau ba người lại từ biệt Tất Mộc Sơn khởi hành về Tứ Cố môn.

Địch minh chủ hiệu suất vô cùng cao, ba người đến Tứ Cố môn chưa được bao lâu liền nhận được tín ưng của hắn, nói Giác Lệ Tiêu đã chết, những kẻ phản bội trong Kim Uyên minh hoặc chết hoặc thương, đều đã bị xử lý xong xuôi. Chuyện tỉ thí giữa hai người có thể tạm hoãn, nhưng nhất định không được nuốt lời. Bích trà dược ma không chế ra thuốc giải, nhưng nghe nói hoa vong xuyên hai hoa âm dương có thể giải bách độc, hắn đã phái người đi tìm.

Lý Tương Di đọc thư xong không cảm thấy gì, ngược lại Diệp Tu và Tô Mộc Thu nhìn nhau ồ một tiếng, phát hiện một vấn đề rất lớn.

Là về Địch Phi Thanh.

Theo giới thiệu của Chấp, Địch minh chủ là một võ si chính hiệu, danh ma đầu của hắn có được là do khi khiêu chiến các cao thủ trên vạn nhân sách, đối thủ của hắn toàn bộ đều không chết thì thương, sau đó hắn lại thành lập Kim Uyên minh, chứa chấp không ít kẻ có ác danh rõ ràng trên giang hồ.

Diệp Tu đánh giá hắn tính cách cố chấp thẳng tiến không lùi, sẽ dùng thủ đoạn nhưng không dùng âm mưu quỷ kế, thích sát nhưng có nguyên tắc.

Mà nguyên tắc của hắn là, không giết nữ nhân và hài tử.

Cũng bởi vì như vậy, sau khi điều tra ra những việc Giác Lệ Tiêu làm, hắn trục xuất nàng khỏi Kim Uyên minh, nhưng không giết nàng, cuối cùng bị Giác Lệ Tiêu ăn ngược một quân.

Bị một nữ nhân võ công không ra làm sao ám toán hạ độc, cắt đứt gân tay gân chân, thậm chí bị nói chờ nàng đến cưới hắn. Thật sự là nhục nhã ít có trong đời Địch Phi Thanh.

Sau vô số chuyện xảy ra như vậy, đồng thời biết Giác Lệ Tiêu là kẻ chủ mưu hạ độc Lý Tương Di để hắn thắng nửa chiêu, Địch Phi Thanh mới quyết định giết nàng.

Mà lúc này, Địch minh chủ vô cùng vô cùng thẳng thắn, trực tiếp giết không thương lượng, không hề suy xét đến lựa chọn "nhốt nàng lại" mà Diệp Tu đưa ra. Thậm chí hắn còn nói, hoa vong xuyên có thể giải độc.

Rất tốt, Diệp Tu không thể không nghi ngờ, ngoài hai người bọn họ, có phải Chấp cũng đưa luôn cả vị này trở về quá khứ hay không.

Nhưng bất kể thế nào, Địch Phi Thanh biết chuyện tương lai, đối với bọn họ đều không phải chuyện xấu.

Tạm gác chuyện này qua một bên, Lý Tương Di trở về Tứ Cố môn cũng không nhận lại lệnh bài môn chủ từ Kiều Uyển Vãn, hắn nói còn cần làm phiền nàng một thời gian.

Sau đó, Lý Tương Di triệu tập ba vị viện chủ Phật Bạch Thạch cùng Tiêu Tử Câm, công bố Vân Bỉ Khâu câu kết với thánh nữ Kim Uyên minh tiết lộ tin tức trong môn, cùng với Đan Cô Đao giả chết thoát thân, âm thầm lập mưu tạo phản.

Hiện tại Vân Bỉ Khâu bị trục xuất Tứ Cố môn, Đan Cô Đao bị sư phụ hắn Tất Mộc Sơn thanh lý môn hộ.

Vân Bỉ Khâu phản bội đơn giản rõ ràng. Đan Cô Đao tạo phản lại dây mơ rễ má dính đến vô số người.

Lý Tương Di hạ lệnh điều tra một lượt toàn bộ Tứ Cố môn, đặc biệt liên quan đến Đan Cô Đao càng phải tra xét rõ ràng, sau đó tùy theo mức độ phạm tội mà trừng phạt.

Cuối cùng chính là tuyên bố, một thời gian rất lâu tiếp theo, Kiều Uyển Vãn sẽ là người thay mặt hắn xử lý công việc trong Tứ Cố môn, bản thân hắn có việc rất quan trọng cần điều tra.

Phật Bạch Thạch có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều, Kiều Uyển Vãn đã được Lý Tương Di chào hỏi trước chỉ gật đầu, ngược lại Tiêu Tử Câm phản ứng lớn nhất, buột miệng hỏi "Vì sao?"

Hỏi xong mới nghĩ đến Kiều Uyển Vãn còn đang ở đây, hỏi như vậy không chỉ là đang phản bác quyết định của Lý Tương Di, còn là đang nghi ngờ năng lực của Kiều Uyển Vãn, không tin nàng có thể gánh vác trách nhiệm này.

Lý Tương Di không cho hắn thời gian biện giải, trực tiếp nói, "Ta tin Kiều tỷ tỷ sẽ làm rất tốt."

Giấc mơ ban đêm ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến Lý Tương Di. Cùng với rất nhiều việc xảy ra, mới chỉ qua ba ngày, mà hắn đã cảm thấy như cách một thế hệ.

Tứ Cố môn không chỉ do một mình hắn thành lập, nó là tâm huyết của rất nhiều người, cho dù hắn không ở nơi này, cũng hi vọng nó tiếp tục phát triển dựa theo chí hướng ban đầu của bọn họ, mà không phải tùy tiện vài câu đã bị giải tán.

Kiều Uyển Vãn là một lựa chọn tốt, nàng có năng lực, chính nghĩa thiện lương, sẽ là một môn chủ tốt.

Về phần tình cảm giữa bọn họ, là hắn quá chắc hẳn phải vậy. Hắn thích Kiều Uyển Vãn, giống như thích một đóa hoa, bởi vì hoa đẹp, hắn thưởng thức nó, nhưng không có xung động muốn chiếm nó làm của riêng cho mình.

Hắn thực ra chỉ là cảm thấy mọi người nói rất hợp lý, hắn là thiên hạ đệ nhất, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hai người bọn họ nên cùng một chỗ, vì vậy bọn họ liền cùng một chỗ.

Kiều Uyển Vãn đối với hắn có lẽ có tình yêu, nhưng mỗi lần hắn từ chối nàng, mỗi lần hắn đặt nàng ở sau công việc, mỗi lần hắn quay lưng đi không ngoảnh đầu nhìn lại, một chút tình yêu ấy dần dần bị bào mòn đi, cho đến không còn.

Kiều Uyển Vãn vất vả chạy theo hắn, mà hắn không đứng lại đợi nàng. Cho nên nàng mệt mỏi, muốn dừng lại.

Không yêu một người không có gì đáng trách.

So với tình yêu, tình bạn càng thích hợp bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro