Hoa Đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệt Tề, lập Vệ, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ đăng cơ, đổi niên hiệu là Trường Ca.

Thời gian thấm thoát trôi đi, đảo mắt đã lại đến đêm thất tịch. Ta đứng bên bờ nhìn chiến thuyền đang tổ chức yến hội trên sông, im lặng không nói gì.

Đúng, ta đã chết. Chết ở hoàng cung Tề quốc đêm công thành hôm ấy, nhưng lại chưa xuống hoàng tuyền. Không phải do ta không muốn, mà là không có quỷ sai gọi hồn đến dẫn đường, mà ta cũng không tìm được đường xuống đó, nên hồn phách lấy hình dáng lúc sinh thời, ở nhân gian du đãng. Đó gọi là —

Quỷ.

Trở thành quỷ, tức là khi chết đi còn mang theo một cỗ chấp niệm mãnh liệt. Cân nhắc hồi lâu, ta cũng không tìm ra nơi nào hay thứ gì đó bản thân còn lưu luyến trên thế gian này. Cũng chẳng biết phải đi đâu, may mà còn có phu quân để đi theo.

Nhìn chàng đăng cơ làm Hoàng Đế, dẹp loạn triều chính, an bang lập quốc; lại nhìn chàng tổ chức một tang lễ long trọng, vượt quá lễ tiết mà một Hoàng Hậu nên có, dành cho ta, vị Hoàng Hậu sẵn lòng xả thân vì nước.

Ta biết, chàng làm như vậy chỉ là muốn bù đắp cho ta. Còn may là ta có thể thấy.

Ta ở bên chàng, cả lúc thượng triều, dùng bữa hay đi vào giấc ngủ. Ta thậm chí cảm thấy, quãng thời gian ở cùng chàng khi còn sống cũng không nhiều như lúc này. Không ai thấy được ta, một hồn ma tự do đi xuyên qua mọi vật, lặng lẽ tồn tại bên chàng.

Nhưng hôm nay, ta lại không muốn đến bên chàng. Bởi những dịp như vậy, bên cạnh chàng nhất định có vô số oanh ca yến vũ, hương tú la mạt. Tính cách ta dẫu rộng rãi song cũng vẫn cảm thấy tương đối không thoải mái. Chi bằng trốn xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.

Trên chiến thuyền xa hoa, đèn đuốc dần thưa thớt. Có lẽ yến hội đã kết thúc. Nghĩ đến mùi hương son phấn trên người chàng, ta chần chừ không muốn trở về.

Mà điều khiến ta không ngờ được chính là, chỉ lát sau, một nhóm người từ trên thuyền rời khỏi đó. Đi đầu chính là phu quân khi còn sống của ta, An Tử Vụ.

Hoàng Đế vi phục sao ...

Đi bên cạnh đều là thân tín của chàng, ta tò mò chạy theo sau.

Bọn họ đi đến một chợ đêm trên trấn. Đêm thất tịch, trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Hai bên đường bày bán la liệt hoa đăng, chung quanh là những đôi tình lữ tay nắm chặt tay, kề cận thân mật. Chàng bước phía trước, xuyên qua dòng người náo nhiệt không quản sau lưng, nhóm cận vệ đang lo lắng, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

An Tử Vụ chính là một người tính khí thất thường như thế. Cả khi làm Hoàng Đế vẫn tùy hứng như vậy.

Ta lặng yên không một tiếng động theo sau chàng. Dường như muốn cắt đuôi đám hộ vệ, chàng luôn chọn đi vào những nơi đông người, lòng vòng mấy lượt, cuối cùng dừng lại mua chiếc mặt nạ quỷ đeo lên, cùng một cái hoa đăng. Giống một nam tử ra ngoài muốn tìm ý trung nhân.

Ta bật cười.

Ánh sáng nhảy nhót xung quanh, đi xuyên qua ta nãy giờ, ai nấy trên mặt đều nở nụ cười ấm áp. Con sông nhỏ ngoài thành rất nhiều hoa đăng, chỉ đơn giản là chở trên mình một đoạn tình cảm ngắn ngủi hoặc sâu sắc, chập chờn phiêu đãng trôi đi.

Chàng chậm rãi bước lên cây cầu đá nhỏ trên sông, một tay cầm hoa đăng, một tay rủ xuống bên người. Lũ trẻ ầm ĩ nô đùa chạy qua, chàng nghiêng người né tránh, tay đưa ra sau tìm kiếm, khiến ta có ảo giác, chàng đang dắt tay ai đó.

Lũ trẻ chạy qua một lúc lâu, chàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, giật mình sững sờ trong chốc lát, phút chốc, khóe môi cong lên nở một nụ cười, mang theo nửa điểm trào phúng; trong mắt muộn phiền mịt mờ vô tận.

Vẻ mặt ấy chỉ thoáng dừng lại trên gương mặt chàng. Đi xuống cây cầu nhỏ, đến bờ sông, chàng xắn tay áo, đem hoa đăng đốt lên thả trên sông.

Đứng ở bờ đối diện nhìn cảnh tượng như vậy, ta không khỏi nhớ lại đêm thất tịch Giang Nam nhiều năm trước, dưới ánh trăng mờ ảo, ta nói với chàng: "An Tử Vụ, ta thả cho chàng một chiếc hoa đăng."

"Làm phiền phu nhân." Chàng chắp tay sau lưng, mắt nhìn về khu chợ náo nhiệt phương xa, tùy ý đáp lại.

Ta thay chàng sửa lại lọn tóc bị gió thổi loạn, sau đó hướng mặt chàng về phía mình: "Trước mặt người khác, chàng tỏ vẻ ăn chơi trác táng, nhưng ta biết, chàng chí lớn ngút trời, tuyệt không muốn chỉ là một Hầu gia nhàn tản. Ngày nào đó, chàng sẽ rời khỏi Giang Nam sương khói, rời đi Trường Dạ Hầu phủ."

Ánh mắt chàng rơi xuống trên người ta, lưu quang trong mắt khẽ lay chuyển.

"Ở quê ta, đăng cùng chờ đọc gần giống nhau. Hoa đăng này biểu thị sự chờ đợi của ta với chàng. Cuộc đời này, Tang Ca đã là thê tử của chàng, chàng đối với ta chân tình cũng được mà giả ý cũng không sao, ta vẫn là thê tử của chàng. Nếu có một ngày chàng rời đi, dù cả cuộc đời, ta vẫn sẽ chờ chàng."

Chàng rủ mi, trầm mặc hồi lâu: "Vậy cứ chờ đi."

Sau đó, ta luôn chờ đợi. Từ khi còn ở phủ Trường Dạ Hầu đến lúc vào kinh, ta vẫn ngày đêm ngóng chờ. Chàng ở biên cương xa xôi bình Hung Nô, ta hàng đêm chờ chàng chiến thắng trở về. Chàng dùng kế khiến Triệu đế phải để mình ra khỏi kinh, trong thời gian làm con tin, ta cũng luôn chờ một ngày chàng trở về đón ta.

Sau đó chàng trở lại, gặp gỡ trong chốc lát ... Ta tiếp tục sống những tháng ngày chờ đợi.

Khóe mắt đột nhiên trông thấy một chùm sáng rực rỡ hiện lên, cùng một tiếng nổ lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ngẩng đầu nhìn lên, không biết phú gia nào trong trấn bắn pháo hoa, ánh sáng chiếu rọi đêm đen.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, phát ra những tiếng hoan hô, trầm trồ.

Ta cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Trong cung, mỗi lần có yến hội, tất sẽ bắn pháo hoa, lọng trọng mà xa hoa nhưng luôn khiến người ta cảm thấy bầu không khí lạnh như băng, hoàn toàn không chút ấm áp, hòa thuận, vui vẻ.

Tử Vụ nhất định cũng cảm thấy như vậy.

Ta quay đầu nhìn chàng, không thấy nụ cười như dự liệu, thay vào đó là nét mặt cứng ngắc. Hướng về phía ta, chàng chậm rãi tháo chiếc mặt nạ xuống.

Trong mắt dường như là không thể tin cùng với sự mừng rỡ như điên bị đè nén.

Trong chớp mắt, ta đã nghĩ, có lẽ chàng nhìn thấy ta. Đứng lặng bên sông, nhìn chàng bên bờ đối diện, ta chậm rãi nở nụ cười. Nếu không phải hoa đăng giữa lòng sông nhấp nhô trôi đi theo làn sóng cùng những chùm pháo hoa xinh đẹp không ngừng nở nộ trên bầu trời, ta đã nghĩ thời gian dường như đang ngừng trôi.

"Tang Ca."

Chàng dịu dàng gọi, chân bước từng bước vào dòng nước.

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, chàng đã bước hẳn xuống lòng sông, đi thẳng về phía ta. Dọc đường đi khiến bao chiếc hoa đăng bị chao đảo.

Khi đám hộ vệ tìm được chàng, họ bối rối, không ngừng hét: "Gia!" " Gia! Cẩn thận!"

Chàng không biết bơi, nhưng thật may con sông nhỏ này không sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ quá mạn ngực chàng một chút.

Chàng nhìn ta chằm chằm, càng lúc càng đến gần ta hơn. Theo từng bước chân tiến về phía trước, trong mắt chàng càng không giấu được sự vui sướng.

Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, ta suýt chút không cười nổi.

Đột nhiên, chàng trượt chân, thân thể ngã nhào giữa sông. Theo bản năng, ta lao về phía trước muốn kéo chàng lại. Chỉ là, cảm giác được dòng nước hờ hững xuyên qua chân ta, chậm rãi chảy đi, ta dừng lại, không tiếp tục bước tới.

Đám hộ vệ lúc này bất chấp tất cả "Ùm ùm" nhảy xuống, vội vội vàng vàng lội nước tiến về phía chàng. Giãy dụa trong nước mấy cái, chàng ổn định được thăng bằng, ánh mắt hoảng loạn đảo qua bờ đối diện, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

"Tang Ca!" Chàng kích động gọi tên ta, đẩy đám hộ vệ đang đỡ lấy mình ra, lảo đảo chạy lên bờ, lúc này chàng như đứa trẻ bị lạc đường, không biết phải làm thế nào, "Tang Ca! Tang Ca..."

Giống như ngoài hai chữ này ra, chàng không biết nói từ nào khác.

Ta đứng đó, lẳng lặng nhìn chàng lảo đảo tìm kiếm chung quanh, miệng không ngừng gọi tên ta. Cả người chàng ướt sũng, dáng vẻ vô cùng chật vật.

An Tử Vụ, chưa từng chật vật như thế ...

Ta hạ mi, thở dài một tiếng không ai nghe được.

Chàng được người đưa về hành cung, thần sắc u ám khiến đám quan viên sợ hãi không dám thở mạnh.

Đêm đó chàng sốt cao, trong lúc thần trí không rõ ràng miệng vẫn luôn lẩm bẩm điều gì đó. Một tên thái giám đánh bạo ghé sát tai lại mới nghe được tiếng chàng thì thầm: "...Ca..."

Hoàng đế muốn nghe hát. Sinh bệnh không được để nhiễm gió, thái giám bèn an trí đám ca cơ ở bên ngoài cửa, khiến các nàng chịu lạnh nguyên một đêm, ca hát nguyên một đêm.

Ta ngồi bên giường, si ngốc ngắm nhìn chàng. Chỉ có ta biết, từ chàng nhắc đến không phải là ca trong ca hát, mà là tên ta. Cũng chỉ mình ta biết điều hiện giờ chàng cần nhất không phải ca hát, mà là một đêm an tĩnh để có được giấc ngủ ngon.

Nhưng ta không cách nào nói được cho những người khác biết điều chàng cần.

Nửa đêm, trong tiếng ca đã lạc giọng của người ca nữ, Tử Vụ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt chàng có chút tản mác, giọng nói khàn khàn, nói:

"Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng."

Nói xong, lại mơ mơ màng màng ngủ.

Ta nhìn chàng, lặng im không nói.

Thân thể An Tử Vụ lúc nào cũng rất tốt, ít khi sinh bệnh, nhưng lần này mắc bệnh thì so với trong tưởng tượng, bệnh tình còn nghiêm trọng hơn nhiều. Phải hơn một tháng sau mới bình phục. Chờ khi chàng khỏe hẳn thì đã lại đến Trung thu. Trong cung muốn tổ chức yến tiệc mừng Trung thu, cũng đồng thời tiếp đãi Nam Việt vương. Nghe nói lần này Nam Việt vương còn mang theo cả cô con gái mỹ mạo khuynh thành. Ý đồ quá mức rõ ràng.

Từ lúc lập quốc đến nay, hậu vị vẫn còn để trống, hậu cung thì không có bóng dáng một phi tử. Các đại thần nhiều lần dâng tấu thư khuyên Tử Vụ tuyển tú nạp phi đều bị chàng lấy lý do quốc sự bận rộn mà đè xuống.

Chỉ e lần này, nàng công chúa lân bang kia sẽ trở thành người phụ nữ đầu tiên của chàng kể từ lúc đăng ngôi hoàng đế.

Người phụ nữ của chàng ...

Ngón tay ta chạm khẽ lên gương mặt chàng trong bức tranh, cuối cùng dừng lại bên môi chàng. Ta tự nhủ, sau khi chàng cưới nữ nhi của Nam Việt vương, ta sẽ du đãng đến nơi khác. Bởi vì chàng đã có nữ nhân khác bầu bạn kề bên.

Đêm trung thu, trăng tròn nhô cao, dạ yến trong cung đang đà sôi nổi.

Ngồi ở thượng vị bên trái, Nam Việt vương vừa nâng chén vừa nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ có một điệu vũ muốn dâng lên Ngài."

Tử Vụ cười nhẹ, thản nhiên đáp: "Trẫm nghe nói, công chúa Nam Việt dung mạo vô song, lại không biết công chúa còn có tài thiện vũ. Nhân đây mời công chúa biểu diễn để ta cùng chư vị khanh gia được mở rộng tầm mắt."

Nam Việt vương đắc ý cười, vỗ tay hai tiếng, một thiếu nữ mang mạng che mặt, một thân sa y xanh nhạt nhanh nhẹn đi lên giữa vũ đài, dáng người tuyệt mỹ, tuy chưa lộ ra dung mạo song cũng nhận được rất nhiều lời tán thưởng. Nàng ta nhẹ nhàng cúi đầu hướng Tử Vụ nói: "Tô nhi bêu xấu."

Thanh âm này ... Ta thoáng giật mình, lúc hồi phục lại tâm trạng chỉ còn biết cười khổ một tiếng. Là ý trời hay là do Nam Việt vương tận lực an bài, ta không biết được, nhưng nếu Tử Vụ đối với ta còn chút tư niệm, có lẽ sẽ cưới Tô nhi này.

Điệu vũ của cô gái không quá phi phàm, nhưng chỉ riêng thân ảnh mỹ diệu thế kia thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Múa tới khúc cuối, Tô nhi xoay người, vốn là muốn hành lễ với Tử Vụ, kết quả lại vấp chân, "Ai nha" một tiếng té ngã trên đất. Mạng che mặt bị tuột, lộ ra một dung mạo vô song.

Bốn phía truyền đến những tiếng tán thưởng, kinh diễm.

Có cô thị nữ bước lên dìu nàng ta dậy. Tô nhi kia hai mắt rưng rưng sợ hãi liếc nhìn Tử Vụ, có chút luống cuống. Bộ dáng nhu nhược khiến người khác thầm nghĩ muốn tiến đến đem nàng ôm vào trong ngực mà cưng chiều, thương yêu.

Nam Việt vương rất nhanh hồi phục lại tinh thần, đứng dậy hành lễ với Tử Vụ: "Tiểu nữ vụng về, khiến Hoàng Thượng chê cười rồi."

Tử Vụ không đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tô nhi kia, thần sắc trong mắt không rõ. Nam Việt vương thấy vậy, không những không tức giận , ngược lại cười lớn nói: "Tiểu vương nghe nói, từ thưở lập quốc đến nay Hoàng Thượng vẫn chưa nạp phi, mà quốc gia xã tắc lại không thể không có nữ chủ nhân..."

Lần này chưa đợi ông ta nói xong, Tử Vụ đột nhiên hỏi: "Nam Việt vương cũng biết về Hoàng hậu của trẫm ?"

"Hoàng Hậu hy sinh vì nước, chính là đệ nhất kỳ nữ đương thời, tiểu vương đương nhiên biết."

"Lập quốc đến nay, trẫm vẫn luôn tưởng niệm Hoàng hậu, mỗi ngày đều trằn trọc rất lâu mới có thể ngủ được. Nếu công chúa vào hậu cung, chỉ sợ sẽ ủy khuất công chúa." Lời này của chàng không mảy may một tia cảm xúc. Vài vị đại thần quen thuộc với Tử Vụ nghe vậy chỉ đành mải miết lo ăn uống, không liếc mắt lên đài dù chỉ một chút.

Nam Việt vương thầm nghĩ Hoàng thượng chắc đã động lòng, vội quay đầu cao giọng hỏi Tô nhi: "Con có cảm thấy ủy khuất ?"

Tô nhi khẽ đưa mắt liếc nhìn Tử Vụ, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: "Tô nhi ... Tô nhi không thấy ủy khuất." Nam Việt vương hớn hở xoay đầu lại nhìn Tử Vụ thì thấy chàng sắc mặt lạnh lùng thả chén rượu xuống, lãnh đạm nói:

"Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất."

Lời vừa nói ra, mặt Nam Việt vương lập tức biến sắc. Thân hình Tô nhi kia càng thêm mềm nhũn tựa vào trong lòng cô thị nữ, sắc mặt trắng bệch.

Ta kinh ngạc. Nam Việt quốc – một miền đất hỗn loạn. Mà nay Nam Việt vương đem theo nữ nhi đến đây, ý muốn hòa thân, nếu Tử Vụ đáp ứng, miền đất kia sẽ an ổn hơn nhiều. Thế nhưng chàng lại ...

"Long ỷ này là do Hoàng hậu dùng tính mạng mình đổi lấy, mỗi ngày ngồi trên trẫm đều nhớ đến ân tình của Hoàng hậu." Ngữ khí của chàng vẫn hờ hững như trước, nhưng lời nói lại khiến một đám người mặt mày xanh mét, "Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không."

Sau trung thu yến, Nam Việt vương phẩy tay áo bỏ đi, đám đại thần thì miệng câm như hến, Hoàng đế ngắm trăng một lúc sau đó tuyên bố tàn tiệc.

Các đại thần chậm rãi rời đi, bọn thái giám bắt đầu bắt tay thu dọn tàn cuộc của buổi tiệc. Có tên nội thị khuyên Hoàng đế quay về nghỉ ngơi, lại bị Người hỏi: "Nam Việt công chúa kia đẹp thế sao ?"

Nội thị cả kinh, cuống quýt quỳ xuống. Vì không biết ý Hoàng đế thế nào khi hỏi câu này cho nên hắn không dám tùy tiện trả lời.

Hoàng đế thở dài một tiếng, khẽ thì thào: "Đúng, rất đẹp, nhưng không bằng một phần vạn nàng. Nàng có sự kiêu hãnh, bướng bỉnh rất riêng, tuyệt không có bộ dạng yếu đuối nhu nhược như vậy." Nói xong, Người đứng dậy rời đi.

Ta bước lên giữa vũ đài không một bóng người, bàn tay che chặt miệng, dưới ánh trăng, trái tim bình lặng từ lâu bỗng như khẽ nảy lên. An Tử Vụ nói, chàng không nạp phi vì sợ ủy khuất ta.

Chàng nói, chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng hậu vẫn chỉ là Tang Ca.

Ta ấn chặt ngực, nơi đó thanh âm vẫn còn như tiếng sấm.

Màn đêm buông xuống, Tử Vụ triệu kiến vài vị trọng thần trong triều. Hôm sau, rất nhiều đại thần liên danh dâng sớ can gián, nói Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu vì nước hiến thân, Hoàng đế cần cảm động và nhớ đến sự trả giá của nàng mà vĩnh viễn không lập Hoàng hậu. Một tờ sớ can gián hoang đường thế nhưng Hoàng đế lại vui vẻ đáp ứng, thậm chí còn trọng thưởng cho những vị đại thần dâng sớ.

Kể từ đó, không còn kẻ nào tâu về chuyện tuyển tú với Hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro