Nhập Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã tới tháng chạp, Hoàng Thành phủ lên mình một lớp áo bạc.

Xử lí xong chính sự, Tử Vụ trở lại tẩm điện, ta ở phía sau chậm rãi đi theo. Phương nam cấp báo, nạn tuyết ở đây ngày một trầm trọng khiến chàng vô cùng lo lắng, cũng vì vậy mà nhiều ngày qua chàng chưa được có ngày nào an giấc. Quầng thâm dưới mắt ngày một rõ nét.

Xem sách một lúc, chàng có chút mệt mỏi nằm gục xuống bàn, bất tri bất giác thiếp đi. Ta muốn đắp cho chàng tấm chăn nhưng cũng chỉ có thể nghĩ muốn mà thôi.

Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi. Thanh âm nho nhỏ ấy lại khiến chàng bừng tỉnh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng thở dài một tiếng, phủ thêm áo choàng, bước ra cửa. Không cho thái giám đi theo, chàng cầm theo đèn lồng, một mình tản bộ trong cung. Dáng điệu thong thả, giống như chẳng có mục đích.

Không trăng không sao, chỉ có bông tuyết bay đầy trời. Trong ngoài cung đều đều là một mảnh trắng xóa, cây đèn chàng cầm trong tay dường như trở thành màu sắc duy nhất trên thế gian này.

Ta nhắm mắt theo sau, một người một quỷ cứ vậy bước đi. Ta thầm nhủ, ngày ngày tháng tháng được đi bên chàng như vậy cũng không tồi.

Không biết đi bao lâu, chàng bỗng nhiên dừng bước, đứng lặng trước cửa một tẩm cung. Ta cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi thất thần một trận.

Vũ Thanh Lục các.

Triệu đế Tiêu Thừa triều trước sau khi biết Tử Vụ làm phản liền đem ta giam lỏng trong cung. Khi còn sống, đây là nơi ta đã sống những ngày cuối cùng, cũng tròn một năm rồi. Lúc trước, nơi này khiến ta đau đớn muốn chết, nay nghĩ lại tất cả đã là quá khứ mơ hồ, chỉ còn cảm thấy chút nặng nề, không muốn nhớ lại.

Tiêu Thừa hết sức ân cần đem cuộc sống trong cung của ta chiếu cáo thiên hạ, hắn muốn dùng sự thống khổ của ta để Tử Vụ buông tay. Nhưng hắn lại không nghĩ đến, một nam tử tráng trí bừng bừng như vậy vì sao phải vì một cô gái mà buông cả thiên hạ.

Tử Vụ đẩy cánh cửa nặng nề ra, bước vào. Nhìn cảnh tượng trong viện, chàng có chút giật mình. Nơi này không có người quét tước, vì vậy lọt vào mắt chàng là một mảnh hỗn độn. Thời gian dường như còn dừng lại ở đêm trước ngày ta bị giết.

Trong cung rất nhiều phòng ốc, từ sau khi đăng cơ chàng cũng ít đến hậu cung. Ngày thường cũng không quá quan tâm chuyện trong cung, vì vậy hàng ngày cung nhân chỉ quét tước những nơi chàng sẽ đi qua, không ai nhớ phải lau dọn nơi này.

Trong sân tuyết tích thành một tầng dày, mỗi bước chân in dấu thật sâu trên tuyết, đi lại có chút khó khăn. Đi tới giữa sân, chàng đứng lặng ỏ đó một chút sau đó đột nhiên gọi:

"Tang Ca."

Theo bản năng, ta lên tiếng, sau mới giật mình nhớ ra, chàng đâu thể nghe được tiếng ta.

Chàng khẽ thì thào: "Phải chăng nàng cũng từng gọi ta như vậy ?"

Đương nhiên ta cũng từng như vậy. Mỗi khi chiến sự không thuận, Tiêu Thừa đều thích đem ta ra trút giận. Mỗi khi đau đến không chịu được, ta thường gọi tên chàng, lại nhớ đến mưa bụi Giang Nam, phủ Trường Dạ hầu, đau đớn liền dịu đi nhiều.

Đẩy cửa bước vào trong phòng. Theo ánh đèn le lói, bên trong đầy bụi bặm. Chiếc ghế bị lật, giá nến đổ, những mảnh vụn chén sứ vỡ nát, tất cả đều như muốn tố cáo những ngày tàn khốc ấy.

Ta vẫn nhớ, trong cung một mảnh kinh hoàng, ta sớm đã thay giá y đỏ tươi, ngồi trước gương, bộ dáng trang nghiêm như thể cô gái được gả đi khiến cho thị nữ đang búi tóc cho ta sợ hãi, run rẩy.

Sau đó binh lính ùa vào, đem thị nữ cả đời hầu hạ ta ra ngoài, loạn côn đánh chết, một bên áp giải ta đi.

Chàng ngồi trên chiếc giường đầy bụi, đưa tay vuốt ve chăn mền lạnh cứng như sắt, đầu ngón tay run rẩy, mê mang nói: "Mỗi lần giành thắng lợi, sau đó nhất định sẽ nhận được tin tức nàng chịu khổ. Tiêu Thừa quả nhiên tàn nhẫn. Mỗi lần ra chiến trường, ta không nghĩ về thắng lợi đầu tiên mà luôn nghĩ nàng sẽ phải đau đớn thế nào."

Trong lòng một trận bủn rủn, nhìn thần sắc chàng như vậy, ta không đành lòng.

"Nhưng đâu còn đường lui. Chiến tranh nổ ra mới có được một tia hy vọng, nếu buông tay, một tia hy vọng cũng chẳng còn." Giọng nói của chàng có điểm gấp gáp, mang theo chút khàn khàn, như buồn như đau:

"Tang Ca, nàng thật bướng bỉnh, không cho ta một cơ hội để cứu nàng."

Ta rủ mi đứng im ngoài cửa, đáy lòng chết lặng từ lâu thoáng chốc gợn sóng, vừa chua lại vừa xót, còn cất giấu cả chút ấm áp.

Chàng ngồi trên giường, chậm rãi thiếp đi. Ta tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh chàng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người đang say ngủ. Chàng già đi nhiều, mái tóc đen lốm đốm bạc, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất đẹp.

Lẳng lặng ngắm nhìn chàng, cảm giác như nhìn mãi mãi cũng không đủ.

Thẳng đến khi những tia nắng ban mai lọt qua song cửa, xuyên qua thân thể ta, chiếu thẳng vào mặt chàng.

Tử Vụ nhíu mày, khẽ hừ một tiếng. Ta bị động tác giận dỗi như đứa trẻ này của chàng làm cho bật cười. Cùng lúc ấy, chàng tỉnh, trong mắt còn mang theo một lớp sương mỏng lúc mới tỉnh. "Tang Ca."

"Vâng."

Sương mờ nhanh chóng tán đi, chàng bình tĩnh nhìn thẳng vào ta, thần sắc trong mắt không ngừng biến ảo khiến ta không đoán được chàng đang nghĩ gì. "Tang Ca."

"Thiếp đây."

Hơi thở của chàng bỗng trở nên nhẹ vô cùng, giống như sợ sẽ kinh động đến ta, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ dịu dàng: "Thất tịch năm nay, ta đã thả cho nàng một chiếc hoa đăng."

Ta gật đầu, cười nhẹ: "Thiếp thấy rồi."

"Tang Ca, dẫn ta đi đi." Lời này khiến ta dở khóc dở cười. Ngay chính ta cũng chẳng biết phải đi thế nào, sao có thể dẫn chàng đi.

Mà sau chữ đi ấy là phải vứt bỏ bao nhiêu thứ, ta không tưởng tượng được, chỉ là thấy vẻ mặt chàng hiện tại, đột nhiên khóe mắt cay cay giống như ta còn có thể rơi lệ.

Ta lắc đầu.

Chàng có chút luống cuống, thanh âm hơi bối rối: "Nàng vẫn còn giận ta lưu nàng lại một mình ở kinh thành ? Hay nàng vẫn hận ta vì không sớm tới cứu ? Ngày ấy, trên cổng thành ta ..."

Cửa "chi nha" một tiếng bị đẩy ra. Ta theo bản năng xoay người nhìn về phía nơi phát ra tiếng động. Tia nắng ban mai quét qua thân thể, bên tai chợt nghe tiếng chàng ngã từ trên giường xuống: "Tang Ca !"

Bối rối như thế.

Chàng vội vàng bổ nhào về phía trước, bàn tay xuyên qua cơ thể ta, chạm đến chỉ là không khí...

"Không được đi !"

"Đừng đi ..."

Ta quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt chàng vằn đỏ, sắc mặt trắng bệch ...

Khẽ thở dài, ta nhắm mắt lại, không đành lòng thấy bộ dạng suy sụp của chàng trước mắt...

Ngoài cửa là những thái giám tới tìm, dường như bị tiếng hét của chàng dọa sợ, chờ ở bên ngoài một hồi lâu mới dám run rẩy tiến vào: "Hoàng Thượng ... Cần phải lâm triều."

Chàng ngẩng phắt đầu lên, sát khí trong mắt lạnh thấu xương: "Vừa rồi, là kẻ nào mở cửa ?"

Ba thái giám nhất tề quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ai cũng không dám trả lời. Ánh mắt Tử Vụ vô cùng lạnh lẽo: "Ai ?"

Cuối cùng một tên thái giám, giọng khản đặc, tuyệt vọng nói: "Là ...Là nô tài." Chàng không nói gì, đi về phía cửa. Thái giám kia vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó bên ngoài vọng vào một câu, ngữ khí người nói không mang theo một chút cảm xúc nào:

"Lăng trì."

Tên thái giám cả người mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Ta thở dài, ý trời trêu ngươi. Ta cùng chàng vốn đã sinh tử xa cách, rõ ràng không cách nào chạm được đến nhau, vì sao còn khiến chàng nhìn thấy ta.

Vì sao còn muốn để chàng tiếp tục đau đớn thêm lần nữa.

Vĩnh Ca năm thứ ba, đạo pháp phát triển mạnh mẽ, thuật sĩ trong thiên hạ quy tụ về hoàng cung, ý muốn chiêu hồn Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro