chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: sự kiện lạ thường đầu tiên (thượng)

Hãy để tôi nói về một điều kì lạ.

Trấn Mã Bá nằm ở giao giới giữa Giang Tô và An Huy, thuộc về Hoài An. Trong phạm vi trấn Mã Bá, có một nơi gọi là Mã Am, trước khi tân Trung Hoa thành lập, tại nơi này đã xảy ra một chuyện kì lạ.

Vào thời Tần Thủy Hoàng, trấn Mã Bá thuộc quận Đông Dương, tụ tập lượng lớn cổ mộ thời tần hán. Từ xưa đến nay, đây là nơi dân trộm mộ ùn ùn kéo đến, cho nên dân bản xứ đối với trộm mộ hết sức phòng bị, trở thành thói quen. Bấy giờ Mã Am có một thổ hào tên là Mã Xuyên, ở trong vùng vô cùng nổi danh, nắm trong tay việc buôn bán thuốc phiện tại đây. Mã gia đã cố thủ ở đây trong nhiều thế hệ. Thời kì đó, chiến loạn không ngừng, Mã Xuyên cũng tăng cường thao luyện binh lực, trang bị cả súng ống. Mã Am trở thành địa phương tập trung lực lượng vũ trang vô cùng mạnh.

Phía sau thôn Mã Am, có một nghĩa trang, mồ mả của Mã gia đều chôn cất tại đây. Vì phòng kẻ trộm mộ nên phái rất nhiều người canh gác.

Một năm nọ, ngay tại nghĩa trang đó, chuyện kì lạ đã xảy ra.

Trong một đêm, mấy trăm mẫu đất vườn phía sau thôn lấy nghĩa trang đó làm trung tâm, hoa màu đều héo rũ mà chết.

Việc này khiến cho nơi này lâm vào khủng hoảng, Mã Xuyên tưởng phong thủy của phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề liền mời tới những thầy phong thủy nổi tiếng nhất địa phương, xem xét chu đáo mong tìm ra biện pháp hóa giải, nhưng cuối cùng cũng ko tìm được nguyên do.

Mã Xuyên trước nay làm việc đều 10 phần quyết đoán, lập tức xuất ra một số tiền lớn, mua một mảnh phong thủy bảo địa, hạ lệnh xây mộ phần.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mảnh đất sau thôn khói lửa tràn ngập như kiểu có chiến tranh. Để phục vụ việc di dời mộ phần Mã gia, họ tìm đến thầy địa lý, kiếm cách tiếp cận mở mộ, đốt pháo vang một mảnh.

Việc đào quan tài người trong tộc do chính Mã Xuyên phô trương làm chủ. Binh lính nổ súng vang trời, người nhà họ Mã đích thân đào huyệt mộ, nhưng đào đến hơn 10 thước, mà vẫn ko thấy quan tài.

Ngay trong phần mộ tổ tiên mà quan tài lại ko thấy.

Mã Xuyên giận dữ, hạ lệnh trong cùng một ngày đào tất cả mộ ra. Bụi đất bay tung mù, bọn họ mới giật mình phát hiện, mộ địa bản thân kính cẩn cúng bái mấy trăm năm, nay phía dưới đều không có quan tài.

Mã Xuyên ko kiềm được nóng giận liền bắn chết hết những tên lính coi mộ, hạ lệnh đào tất cả mộ còn lại, nhìn xem còn quan tài hay không. Hắn nhất định phải điều tra rõ tại sao lại thế, chẳng lẽ thực sự có trộm mộ đào sạch mộ phần?

Sau một phen tra xét, Mã Xuyên phát hiện trong nghĩa trang ko hề có quan tài.

Chuyện này cơ hồ trở thành tâm bệnh của ông ta. Những thầy phong thủy địa phương biết một khi tham dự vào chuyện này chỉ có mất mạng nên đều trốn chạy, cũng ko ít kẻ coi đây là cơ hội phát tài chạy tới mạo hiểm. Giằng co như vậy khoảng một tháng khiến Mã Xuyên vô cùng khó chịu, bị lừa đến độ phiền nhiễu. Vì thế, ông ta hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, nhìn thấy thầy phong thủy tìm đến liền đánh đuổi đi.

Không tiếp khách đến ngày thứ ba, trong khi Mã Xuyên đang trong sân đánh Thái Cực Quyền. Bỗng nhiên nhìn thấy trên mái hiên nhà mình có một cậu bé đang ngồi.

Tiểu hài tử này vẻ mặt điềm tĩnh, núp dưới mái hiên, mặc chiếc áo xanh dài, tuổi khoảng mười mấy. Cậu chỉ nhìn Mã Xuyên, không có ý nói chuyện.

Hắn hoảng sợ, lập tức gọi gác cổng vì nghĩ rằng đó là hồ yêu hay thứ gì đó ô uế. Mấy ngày nay, ông ta đối với những việc này đã thập phần mẫn cảm.

Nhưng kì thực, ông nghĩ vậy cũng có nguyên do, bởi vì nhà cửa canh gác nghiêm ngặt, cho dù chó mèo hoang còn vào ko được nữa là con người. Một thằng nhóc như vậy, sao có thể vào sâu đến nội viện, mấy tên thủ hạ rốt cuộc làm ăn thế nào không biết?

Một thằng nhóc mười mấy tuổi xuất hiện ở đây chỉ có thể là tà yêu.

Nhưng hắn nhìn tiểu hài tử này lại phát hiện thật là người sống, không chỉ hô hấp, mà còn đang ngồi xồm ở mái hiên.

“Tiểu tử thối, người theo chỗ nào mà vào được đây.”Mã Xuyên ngẩng đầu hỏi đứa trẻ.

Tiểu hài tử không nói lời nào, chỉ chỉ tay theo một hướng. Mã Xuyên lúc đó còn chưa ý thức được nó đang chỉ phần mộ tổ tiên nhà mình.

“Ngươi biết đây là nhà của ai không, sao dám tùy tiện xông vào?” Mã Xuyên càng nhìn càng thấy tiểu tử này bộ dạng sáng sủa, vui vẻ đứng lên.

Đứa nhỏ lúc này mới mở miệng nói: “Ta biết quan tài nhà ông đang ở đâu.”

Mã Xuyên cau mày, hắn cảm thấy vô cùng phiền khi nghe đến chuyện này, liền nhìn tiểu hài tử, trong lòng buồn bực đây rốt cuộc là tình huống gì. Nếu thầy địa lí nói thế thì chỉ đơn giản là lừa tiền, nhưng một đứa trẻ mười mấy tuổi nói vậy làm người ta đâm hoảng.

Mã Xuyên đương nhiên ko bị những lời này dọa dẫm, quát: “Tiểu tử, lời này ai dạy ngươi? Đám già đầu đấy lừa tiền ta, tiểu quỷ ngươi cũng dám lắm miệng nhỉ?”

Nhưng cậu bé không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Ta đến đây, có thể tùy ý đòi tiền. Chỉ là muốn nói cho ông biết, ta biết phần mộ tổ tiên nhà ông đang ở đâu.”

Mã Xuyên nghĩ thầm, cũng đến được nội viện, phòng thu chi thì ngay bên cạnh, hắn muốn đòi tiền có thể trực tiếp xuống lấy. Tiểu quỷ này có thể đến được đây, tất nhiên cũng có thể ma không biết quỷ ko hay mà đi ra ngoài.

Kinh nghiệm bản thân cho ông ta biết, tiểu tử này không hề đơn giản, liền lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, quan tài của tổ tiên Mã gia ta đang ở đâu?”

Đứa trẻ nói: “Ta nói ra khẳng định ông sẽ không tin. Nếu không ngại thì đi cùng ta một chuyến.” Mã Xuyên nhìn thoáng qua gác cổng, lại nhìn lướt đứa trẻ, tiểu quỷ kia liền thản nhiên đối diện ông ta, làm cho hăn cảm thấy một loại khiêu khích.

Đây không phải một sự trao đổi bình đẳng, Mã Xuyên thấy tốt thôi. Tiểu quỷ này nhất định cảm thấy hắn hoàn toàn không đáng sợ nên mới dám nhìn bằng ánh mắt kiểu đó. Hơn nữa, vệ sĩ ở bên cạnh, quanh đây 10 dặm chỉ cần động đậy một ngọn cỏ, hắn cũng sẽ là người biết đầu tiên, nên hắn cần phải sợ quái gì chứ, chẳng lẽ có kẻ nấp sẵn trong mộ muốn ám sát?

Sóng to gió lớn hắn chưa từng thấy qua, nếu có kẻ muốn chống đối hắn, thì cũng vừa lúc là dịp để hắn thao luyện binh lính. Ở trong nhà mình mà còn nhát gan để vệ sĩ nhìn thấy, thì không khỏi có chút mất mặt.

Mã Xuyên nhìn tiểu hài tử nói: “ Được, cứ làm vậy, ngươi xuống dưới đi. Phải đi ngựa sao?”

Tiểu hài tử ko nói ko rằng, trực tiếp xoay người nhảy xuống từ mái hiên, động tác nhẹ nhàng như một con báo. Sau khi đứng xuống cũng ko nói gì, chỉ gật đầu.

Mã Xuyên tập hợp một đám vệ sĩ, lên ngựa mang theo cả tiểu hài tử, chạy một mạch đến nghĩa trang. Tại đây, đứa trẻ chỉ vào đám đất khô héo, nhìn Mã Xuyên nói: “Ông xem, nơi này cây cỏ đều chết héo.”

“Người mù cũng thấy được điều đó” Mã Xuyên nói, “tiểu quỷ, ngươi tốt nhất không nên lừa ta, nếu ko ta có thể giết ngươi ngay tại đây. Nói mau, quan tài ở đâu?”

“Ông nói xem, vùng héo rũ đó nhìn giống cái gì?”

Mã Xuyên nhìn mảnh đất khô héo, nhưng ko để ý đến hình dạng của nó. Nơi bọn họ đứng cũng chẳng đủ cao, căn bản ko thể trông rõ. Vì thế Mã Xuyên nháy mắt ra dấu vs vệ sĩ, người đó liền xoay người leo lên một cây cổ thụ, nhìn ra xa, rồi hô xuống: “Ông chủ, nhìn như một con bọ cạp.”

Hắn hướng về đứa trẻ hét lớn: “ đây là chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro