chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: sự kiện lạ thường đầu tiên (hạ)

Hình dạng này vô cùng tinh tế, tuyệt đối ko phải tự nhiên hình thành. Nhưng, quan trọng là kẻ làm chuyện đó, hơn nữa còn chỉ trong một đêm làm hoa màu héo rũ thành hình dạng, điều này sao có thể?

“Ngầm dưới khu vực này, chôn cái gì đó rất lớn.” tiểu hài tử nói, “ông có thể nhìn thấy, đây là bóng dáng trên mặt đất của nó.”

Mã Xuyên trèo từ trên cây xuống, ngồi lại lưng ngựa, sắc mặt vô cùng khó coi. Đầu tiên, hắn có điểm hối hận sao mình lại sơ xuất như vậy, không sớm phát hiện ra hình dạng huyền bí kia. Thứ hai, cách nói của đứa trẻ này làm hắn có chút nửa tin nửa ngờ.

Có ý tứ gì đây? Ngầm chôn một thứ rất lớn, bóng dáng là một con bọ cạp. “Bóng dáng” đó vì cái gì mà làm hoa màu chết héo? Cái ngầm đó là thứ gì, chẳng lẽ là một con bọ cạp khổng lồ?

Điều này sao có thể? Nhưng nếu đó thực sự là một con bọ cạp khổng lồ chôn ngầm, thì chỉ còn nước bỏ chạy.

Đứa nhỏ thúc ngựa phía trước, tiến thẳng đến chân núi, nhìn Mã Xuyên nói: “Nghĩa trang này của nhà ông xây trên mặt một cổ mộ. Ông xem phạm vi khô héo kia chính là phạm vi cổ mộ. Nó đại khái sâu khoảng 40 thước, địa cung được xây dựng thành hình dáng con bọ cạp, không biết vì dụng ý gì.” đứa trẻ dừng một chút nói tiếp, “sở dĩ hoa màu nơi này chết héo bởi vì thời điểm xây dựng lăng mộ đã đặt một vài cơ quan, gần đây có kẻ xâm nhập cổ mộ, tác động đến cơ quan, làm khí độc tích tụ bên trong bốc hơi lên, chỉ trong một đêm làm hoa màu nhiễm độc chết.”

“Tiểu quỷ, sao ngươi biết những chuyện này?” Mã Xuyên hỏi, “ hay ngươi có mắt nhìn xuyên thấu.”

Đứa nhỏ nhìn ông ta, thản nhiên nói “Bởi vì tôi là kẻ trộm cái mộ đó.”

Mã Xuyên nhíu mày, dừng ngựa lại, thủ hạ của hắn cũng lập tức dừng theo. Đứa nhỏ quay đầu nhìn Mã Xuyên thấy ông ta hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiểu quỷ, ngươi có biết ăn nói lung tung sẽ có hậu quả gì không? Đây là mộ phần của Mã gia ta, ta nói cho ngươi biết, ngươi quật mộ kích hoạt cơ quan không chỉ kinh động tổ tiên của ta, mà còn làm hoa màu nhà ta nhiễm độc chết.”

“Ta không nói lung tung” đứa trẻ trả lời, “huống hồ ta còn chưa nói xong, các người muốn biết mộ phần tổ tiên đã đi đến đâu đúng ko?”

Mã Xuyên gật đầu, tay đã đặt trên súng lục trên thắt lưng: “vậy ngươi nói đi, ở đâu? Cùng bọ cạp này có quan hệ gì?”

“Bị ăn.” Đứa trẻ nói, “cổ mộ phía dưới này, đưa quan tài của tổ tiên ông vào, ăn.”

“Ăn?” Mã Xuyên cảm thấy vô cùng quái dị. Hắn đang nói chuyện nghiêm túc với một thằng nhóc mười mấy tuổi. Và kì lạ là hắn có điểm tin những gì nó nói. Hắn xiết chặt tay trên khẩu súng, cố giành lấy quyền chủ động: “Như thế nào mà bảo là ăn, chẳng lẽ cổ mộ này đang sống?”

Đứa nhỏ lắc lắc đầu: “Tôi ko biết.”

“không biết.”

“Ta biết ngươi có thể tìm được mấy cỗ quan tài ở đâu, nhưng lại không biết vì cái gì mà quan tài bị cổ mộ ăn.” Đứa nhỏ nói, “nếu bây h ông khai quật nơi này, thì có thể phát hiện tất cả quan tài đều dán lấy tường mộ thất, giống nhu bị cái gì đó hấp dẫn.”

Đứa trẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh vượt xa người thường, làm cho Mã Xuyên càng không thấy thoải mái.

Nếu bạn nhìn thấy một kẻ yếu nhưng lại tuyệt nhiện ko sợ bạn, bạn tốt nhất nên cẩn thận 2 điểm, bởi vì “không sợ” là loại chuyện ko thể làm giả. Người không sợ chân chính sẽ phát ra một năng lượng nội tâm vô cùng cường đại. Với kẻ như Mã Xuyên quen dùng quyền thế áp bức người, kì thật cũng ko có nhiều lo lắng.

Đứa trẻ nói xong, nhìn Mã Xuyên: “Ta có một việc, cảm thấy cầm phải báo với ông một tiếng. Nơi này trong phạm vi mấy chục dặm, vài tháng nữa chắc chắn ko thấy bóng một ngọn cỏ, vài thập niên nữa cũng chưa chắc khôi phục được như cũ. Người ở khu vực này, đừng mong được chết già. Nhân khẩu ở đây đông như vậy, ông làm bá chủ một phương, có lẽ một chuyện cũng ko đến nỗi như ta nói.”

“Làm sao đây?” Mã Xuyên hỏi, “Tiểu quỷ, ngươi tìm ta nói những lời này khẳng định có mục đích, không bằng đêm sự tình giải thích ra đi.”

Đứa nhỏ nói: “Ta còn vài đồng bọn, hiện h vẫn đang trong cổ mộ ngầm. Lúc ở bên trong đã nhìn thấy quan tài của nhà ông, biết Mã gia các người là vọng tộc. Nay quan tài bị quấy nhiễu, nên tới thông báo một tiếng, đồng thời ta cũng hi vọng ông giúp ta 2 việc. Thứ nhất, chuẩn bị cho ta lương khô dùng trong 7 ngày, một thanh đoản đao nặng 6 cân, đèn dầu cùng than củi, ta muốn xuống cứu bằng hữu và sẽ nghĩ cách niêm phong mấy cái lỗ của cổ mộ. Thứ hai, nhờ ngươi đào giúp những hoa màu khô héo, dùng sào tre dài 5 trượng cắm xuống bùn chỉ chừa lại một bàn tay, dày đặc thì càng tốt.”

“Vì sao phải làm vậy?”

“để hạn chế những điều tồi tệ dưới đó” Tiểu hài tử nói, “ta từ trong đó đi ra quả thực ko dễ dàng. Bằng hữu của ta ở dưới đó, không biết sống chết ra sao, nhưng sự tình là do chúng ta gây ra, nhất định sẽ tự giải quyết. Nếu 7 ngày sau ta không quay lại tìm ông, nhờ ông chuyển giùm phong thư này về quê tôi.”

Tiểu hài tử lấy từ trong ngực áo một phong thư, đưa cho Mã Xuyên, nói: “Nếu 7 ngày nữa ta không quay lại, nơi này, bảo con cháu ông nhất định ko được tới gần.”

Mã Xuyên nhìn phong thư, trên đó viết gửi ở vùng đông bắc cho Trương gia, liền cau mày nói: “tiểu quỷ, dưới đó, rốt cuộc là mộ ai? Vì sao lại nguy hiểm như vậy? Nếu như đây là đại mộ phần của tổ tông nhà ta, thì chẳng phải ta giúp người ngoài đụng đến mộ phần gia tộc sao?

Tiểu hài tử nói: “Nhà ông hưng thịnh như vậy, chắc chắn ko có quan hệ với loại tà huyệt này. Nhà ông xậy mộ ở đây, phỏng chừng chỉ là trùng hợp mà thôi. Mộ dưới đó của ai không xác thực được, nhưng theo hình dạng mộ thất, nhất định không phải người thường.”

Mã Xuyên nghĩ ngợi, nếu đây không phải mộ phần tổ tiên mình, thì xem ra quy mô của nó ko phải vừa, trong đó nhất định có vô số kho báu. Để tiểu tử này kiếm chác hết, thì hắn chẳng phải biến thành đầu heo sao? (ông này chắc họ hàng vs Bàn Tử, bó tay)

“Ta hôm nay đã nói quá nhiều, ông ko cần hỏi lại.” đứa nhỏ nói, “tóm lại ông có giúp ta không, ta cần biết chính xác.”

Mã Xuyên trong đêm hôm đó đã chuẩn bị xong thứ tiểu hài tử ấy cần. Nó mang theo bánh mỳ, lập tức biến mất trong bóng đêm. Ngày hôm sau, ông ta dựa theo lời nói của tiểu hài tử, đi mua trúc dài cùng vôi, cắm khắp khu vực đó.

Ý định của Mã Xuyên là, chờ tiểu hải tử kia làm xong việc dưới đó, đợi hắn bắt được, sẽ buộc cậu nhóc dẫn mình tiến vào cổ mộ, hoặc đen ăn đen, bắt bọn họ nộp hết đồ quý ra, dù sao cổ mộ cũng ở dưới địa bàn của hắn.

Tuy nhiên, đó là lần cuối Mã Xuyên nhìn thấy tiểu hài tử kia.

Việc lạ đến đó vẫn chưa chấm dứt, Mã Xuyên tham lam lại tò mò muốn biết nên nửa tháng sau hạ lệnh khai quật cổ mộ, muốn trông xem rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhưng trên mặt đất, đào ra một cái hố sâu lại chẳng phát hiện thứ gọi là cổ mộ, chỉ đào ra một con bọ cạp sắt dài 2 trượng đen nhánh. Đào xuống dưới bọ cạp, bùn đất liền sụt xuống kinh động các thế lực khắp nơi đến dò hỏi. Mã Xuyên thấy ko thể làm tiếp liền phải đem bùn đất lấp lại.

Nhiều năm sau, Mã Xuyên nhớ tới lá thư kia, liền sai người gửi theo địa chỉ đó, đồng thời dò hỏi, liền phát hiện nơi đó là một căn nhà rất lớn, người ko còn – trống không. Dân địa phương nói, Trương gia là một tộc lớn ở nơi này, làm việc vô cùng cẩn mật, nhưng ko biết do đâu, trước đó một thời gian bỗng suy tàn, mai danh ẩn tích.

Không một ai biết, tiểu hài tử kia đi đâu. Hay dưới phần mộ Mã gia có một địa cung hình bọ cạp thật không.

Mã Xuyên cũng chỉ phỏng đoán, đứa bé đó hẳn là họ Trương. Nếu hắn sống sót, thì nhất định là một kẻ khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro