chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5: khởi đầu của sự luân hồi

Sau sự kiện đó, tôi dùng bút ghi chép lại trình tự câu chuyện này, đơn giản chỉ là sự tình có thể biến hóa khó lường, tuy rằng có thể không quá li kì như tôi tưởng tượng, nhưng nó cũng mang lại một lượng thông tin vượt quá dự tính của tôi.

Sau sự việc kia, tôi hiểu được một đạo lý, chân tướng của nhiều câu đố không cần bạn bận tâm theo đuổi, chờ sau khi tất cả lắng xuống, theo thời gian nhất định từ từ nổi lên.

Có một triết gia từng nói, chỉ khi thủy triều xuống mới có thể biết ai không mặc đồ lót. Hoặc tôi có thể dùng một ví dụ xác thực để hình dung, khi bạn cố ý muốn tìm kiếm một vật gì đó trong nhà nhưng tìm mọi góc đều không thấy, đến khi bạn không cần đến nó, nó đột nhiên lại xuất hiện trước mắt bạn. Có một vài câu đố kiểu như vậy.

Sau chuyện kia, tôi suy sụp một thời gian dài. Khoảng thời gian đó, tôi luôn luôn đồng thời trải qua 2 trạng thái. Một là cực kì uể oải, cái gì cũng không muốn làm, chỉ nằm dài trên ghế nhớ lại những chuyện trước kia, sau đó tưởng tượng nếu mình ko chọn như vậy thì kết quả sẽ ra sao. Nếu không đâm đầu vào đống rối rắm này, thành kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thì có lẽ đã từng bước có một cuộc sống khác, dễ chịu hơn bây giờ. Có người nói, không biết về một việc so với biết tốt hơn rất nhiều, hiểu được còn thống khổ hơn so với không hiểu.

Một trạng thái khác chính là không ngừng khích lệ bản thân, tự nói với mình có một số việc không muốn làm nhưng vẫn phải làm.

Bản thân tôi luôn có sự mâu thuẫn như vậy, kể cả khi quản lí cửa hàng của chú ba. Ngay từ đầu bởi vì không có Phan Tử, rất nhiều chuyện chỉ có thể làm một mình, mỗi bước đều khó khăn. Mỗi khi tôi định bụng từ bỏ, thì lại nghĩ đến Phan Tử trước khi chết đã hát cho tôi bài đó.

“Tiểu tam gia phải tiến về phía trước, tiểu tam gia không thể quay đầu.”

Tôi không có tư cách từ bỏ. Trong vấn đề này, cái tôi làm được chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu muốn lùi bước, thì thật sự đã mắc tội vs rất nhiều người. Cho nên tôi càng phải nỗ lực.

Sang tới quý thứ hai năm 2, rất nhiều việc đã được tôi sửa đổi cho trôi chảy. Bản thân phát hiện một bí quyết, khi bạn đã làm đầy đủ một thời gian, đặc biệt bỏ qua giai đoạn tích lũy phát triển đến một mức nhất định, thì mọi thứ sau đó sẽ dễ dàng hơn. Bởi vì bạn có cơ hội mắc sai lầm, cũng có cơ hội sửa đổi, mà nếu sau đó lợi nhuận của bạn lớn hơn thiệt hại thì hệ thống của bạn có thể sống sót. Hơn nữa bản thân chú ba có rất nhiều bí quyết mà tôi ms bắt đầu chậm chạp tiếp cận.

Tới quý thứ ba, tôi chậm rãi đào thải một số kẻ làm thuê không thích hợp với mình, thay bằng người tôi cho là ổn. Tuy rằng, thời điểm có không quá trôi chảy vì thiếu chú ba, nhưng mọi thứ vẫn vận hành vô cùng trơn chu.

Nhìn dòng tiền không ngừng đổ vào, tôi từ từ tin tưởng năng lực của bản thân. Phát hiện ra mình không vô dụng giống như nghĩ trước kia – thành công đều có phương pháp, hơn nữa cũng ko quá khó khăn.

Sau khi một việc đi vào ổn định, tôi vừa đào tạo nhân lực, vừa sắp xếp kế hoạch sau này, dành chút thời gian tới thăm bạn cũ. Dễ dàng gặp được nhất chính là Tiểu Hoa. Hắn đến nay vẫn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện, thời gian trước có điểm suy sụp nên tôi không chú ý nhiều đến thương thế của hắn. Hắn là một nhân vật vô cùng quan trọng, đội ngũ bên kia đã trải qua chuyện gì tôi hoàn toàn không biết.

Tú Tú luôn để tâm chăm sóc Tiểu Hoa, tôi không tìm gặp anh ta cũng bởi vì cô ấy, bởi vì Hoắc lão thái đối với cô ấy đã kích động quá lớn. Nhưng thời gian kinh doanh cửa hàng của chú ba, tôi học được khá nhiều thứ, thí dụ như đối mặt vs thống khổ. Tôi biết, tới thời điểm này, trốn tránh ko phải biện pháp giải quyết.

Thống khổ chỉ có thể hiện ra, mới chậm rãi tiêu bớt được. Sau khi nó đạt đến cao trào tự nhiện sẽ xuống dốc.

Sau vài lần gặp mặt, Tú Tú cũng chậm rãi thích ứng với tôi. Tôi ở lại Bắc Kinh một thời gian, chuyên tâm giúp Tiểu Hoa xử lí chuyện gia tộc. Bởi vì dựa vào quan hệ và thế lực của chú ba ở phía nam, tôi cũng dần có quyền lên tiếng, đủ tư cách để trợ giúp người khác.

Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm đến tư cách, nhưng lúc sau dường như không thể bỏ cuộc.

Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi bắt đầu thảo luận vs bọn Tiểu Hoa về những sự tình trước đây. Tôi nhắc lại trong Trương gia cổ lâu phát hiện một số chi tiết: trong quan tài phát hiện trang sức của người Tạng cùng hai chiếc nhẫn, còn cả chuyện xưa của Muộn Du Bình.

Nghe xong tâm trạng Tiểu Hoa có vẻ vô cùng hỗn loạn, hắn dường như cảm thấy phiền chán với tất cả những bí mật này. Hắn nói với tôi bình thường sẽ không có tâm trạng như vậy. Với hắn mà nói, toàn bộ cuộc sống lúc trước đều rất thiếu thiện chí. Từ nhỏ đã tiếp quản cả gia tộc, tham gia các cuộc tranh đấu, trải qua đủ loại sự tình ghê tởm. Hắn vốn không muốn tiếp tục cuộc sống buồn chán đó, nhưng hiện giờ có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi cầm theo vài món trang sức phong cách Tạng đưa cho Tiểu Hoa xem, một số không mang tới nên dùng bút phác thảo lại. Tiểu Hoa nhìn xong, nói: “đây là đồ trang sức trong hệ thống phật giáo Tây Tạng, nhưng nó chỉ cho thấy chủ nhân quan tài dường như có liên quan đến dân tộc Tạng, cũng có thể chỉ là hứng thú, chứ ko thể chứng tỏ nhiều hơn.”

Tôi nhìn họ nói: “Vì nó được chôn trong quan tài, nên tôi cảm thấy những đồ tùy táng đó phải mang ý nghĩa đặc biệt. Ví dụ, nếu đó là Tiểu ca, vật bồi táng nhất định là hắc kim cổ đao, còn nếu là A Tứ, có lẽ sẽ là thiết viên. Tùy theo vật bồi táng, chúng ta hẳn sẽ có một chút thông tin.

Tiểu Hoa nói: “Ý cậu là hắn có huyết thống Tây Tạng?”

“Hoặc hắn có thời gian dài hoạt động ở Tây Tạng.”

Tiểu Hoa thở dài một hơi, nói: “Trương gia thế lực vô cùng lớn. Chuyện từng hoạt động ở Tây Tạng cũng không có gì lạ.”

“Tôi không thấy gì ngạc nhiên, với chúng ta đó chỉ là món trang sức thông thường. Nhưng người chết đã lựa chọn nó để chôn cùng, thì có lẽ nó sẽ cho ta một ít manh mối. Nếu cậu biết người thạo việc này, có thể nhờ họ xem giúp. Chúng ta ko thể buông tha dù chỉ một manh mối.”

Tiểu Hoa hiển nhiên cảm thấy ít có khả năng thành công. Tôi cũng ko hiểu sao hắn dự đoán thế. Có lẽ sau mọi chuyện, chỉ có tôi mới giữ lòng hiếu kì, mang trên mình như một loại bệnh. Tuy nhiên, hắn không định ngăn cản tôi.

Cẩn thận kiểm tra số trang sức, thấy đầu các vật phẩm đều cực kì lớn, như kiểu thợ vụng làm ra. Trong đó đại bộ phận đều biểu thị ý nghĩa cát tường của người Tạng.

Chúng tôi cố gắng tìm một món khác biệt trong số trang sức. Đại bộ phận chúng đều chung một loại, nhưng có một điểm làm tôi để ý, tất cả chúng đều có dây xích, khảm một hạt châu màu đỏ kì quái.

Chúng ta cũng biết hầu hết đồ trang sức của người Tạng đều dùng hạt đỏ, màu đỏ của mã não, san hô, đã tùng hương, nhưng khối hạt này ko phải thứ gì trong số đó.

Tôi hỏi Tiểu Hoa: “Cậu có thể tìm được người biết nó là đá gì không?”

Giải gia với việc giám định châu báu có năng lực rất lớn, nhưng Tiểu Hoa đối với phương diện này không phải đặc biệt quen thuộc. Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường khắc nghiệt. Việc chính của hắn không phải học cách nào để phân biệt đồ cổ, phương diện này trong gia tộc có người phụ trách đặc biệt. Cho nên Tiểu Hoa đưa hết cho Tú Tú, nói: “cô xem xem đây là cái gì?”

Tôi không ngờ Tú Tú có hiểu biết rất rộng về bảo thạch, quả nhiên phụ nữ thật khó lường. Cô ấy nhìn hạt châu rồi nói: “Hạt châu này khá là hiếm gặp, đó là một loại bảo thạch hữu cơ.”

Tôi có chút sửng sốt, Tú Tú liền tiếp tục: “Đây là một hỗn hợp chứa các thành phần khoáng sản kim loại. Thứ này ở chợ trời không có tên gọi, nhưng rất nhiều người gọi nó là đá mặt trăng.”

Tôi nghe xong có điểm bùng nổ, thầm nghĩ phía trong Trương gia cổ lâu sử dụng rộng rãi loại đá này.

Tú Tú nói tiếp: “Loại đá này có rất nhiều đặc tính kì lạ, trong đó đặc tính chính là thường dùng trong các điêu khắc nhỏ. Rất nhiều người mang khắc thông tin đặc biệt bí mật lên mặt đá, bởi vì bản thân nó có độ dãn nở nhất định, điêu khắc có thể trông thấy rõ ràng.

Tôi tiếp nhận hạt châu trong tay Tú Tú, xem xét kĩ, nói: “Mặt trên hình như ko có thứ gì.”

Tú Tú chỉ vào chỗ thủng của hạt châu, nói: “Để che giấu tin tức, nó sẽ được khắc vào xung quanh chỗ thủng. Anh xem, lỗ thủng này có phải rất thô ráp không, giống như nó bị mài mòn, kỳ thật trên mặt có thể điêu khắc rất nhiều hoa văn nhỏ.”

Nói xong, Tú Tú rút ra điện thoại di động, khởi động một ứng dụng, dùng camera ngắm vào lỗ trên hạt châu. Lỗ nhỏ bị phóng đại vài lần, quả nhiên có thể nhìn ra chung quanh lỗ nhỏ là một đồ hình rất có quy tắc.

Đây là cái gì? Tôi hít một ngụm khí lạnh, cẩn thận nhìn, bảo Tú Tú tiếp tục phóng đại lên một ít.

Tú Tú lắc đầu: “ Muốn phóng đại tiếp cần dụng cụ chuyên nghiệp, nhưng em nghĩ thế này cũng đã có thể trông rõ. Mặt trên khắc từ đầu đến đuôi của một con bọ cạp.”

Bọ cạp! Tôi nhìn kĩ vào di động của Tú Tú, phát hiện quả là như thế, đúng là một con bọ cạp.

Sao lại là bọ cạp? Nếu là kì lân thì tôi còn có lí do mà suy nghĩ, nhưng đây lại là con bọ cạp, chẳng lẽ Tiểu ca thuộc cung bọ cạp?

Đúng thật là, bọ cạp trong các hoa văn truyền thống Trung Hoa cổ biểu đạt rất nhiều ý nghĩa: bọ cạp trong văn hóa Tây Tạng cũng mang nhiều ý tứ. Bởi vì trong môi trường cao nguyên, bọ cạp là một loại sinh vật làm người ta e sợ. Nhưng con bọ cạp này nhìn qua không phải kiểu Tây Tạng, mà giống hình vẽ của người Hán hơn, đây là sự dung hòa giữa văn hóa Tạng và Hán.

Mô hình này là tất cả kết quả nghiên cứu về số đồ trang sức. Tiểu Hoa có vẻ không ngoài dự đoán, tôi cảm thấy hắn cho rằng phát hiện manh mối này quả là kì tích.

Về mô hình này, tôi đã đi gặp nhiều chuyên gia, nhưng chỉ thu được những thông tin không rõ ràng. Mô hình bọ cạp này ko phải ko có cái để nói mà là quá nhiều thứ để nói về nó. Nửa đêm nằm nghĩ lại, phát hiện chả thông tin gì có giá trị.

Tiểu Hoa nói, có lẽ hoa văn đó chỉ là trùng hợp, người đã chết cũng ko biết có nó tồn tại.

Trương gia có những người chuyên thu thập nên chuyện này cũng ko ngoại trừ khả năng.

Tuy nhiên không hiểu vì lẽ gì, tôi vẫn cảm thấy đây là bước đột phá. Để thể hiện sự ủng hộ với tôi, Tiểu Hoa tìm vài người bạn rồi mang hình vẽ phóng đại đó đăng báo, nhờ cả sự tư vấn qua internet.

Hắn ra một giá cao, hi vọng người biết về hoa văn bọ cạp này hoặc có thể cung cấp thông tin liên quan sẽ đến tìm chúng tôi.

Làm xong chuyện này, cái còn lại chỉ là chờ đợi. Tôi cho rằng trong thời gian ngắn cũng sẽ chẳng thu được kết quả gì nên cũng ko ôm ấp hi vọng. Vì vậy liền trở về Hàng Châu, tiếp tục xử lí việc kinh doanh.

Thời gian trôi qua, đủ loại bầu không khí xét qua. Cuộc sống như bây giờ dù có chút bận rộn, nhưng thu nhập càng ngày càng lớn. Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn có cảm giác trống trải.

Phần lớn thời gian tôi đều ở cửa hàng. Cửa hàng của tôi tách biệt với cửa hàng của chú ba, tình hình kinh doanh vẫn ảm đạm như cũ. Đôi khi còn phải tham ô một ít từ cửa hàng chú ba để cứu tế tiền điện nước của chính mình^^. Nếu không phải tôi vô dụng, thì đã bắt đầu hoài nghi mặt tiền của cửa hàng này phong thủy không được tốt.

Kiên trì tách biệt, không phải bởi vì tôi không biết, mà trong lòng tôi vẫn mong chú ba trở về. Ông ấy có quay về không, tôi thực sự ko biết, nhưng nếu ông ấy quay về, tôi sẽ rất khoái chí trả lại tất cả cho chú.

Bản thân tôi vẫn thích ở trong cửa hàng của mình, ngả lưng trên ghế tựa, nghe đài, phẩy quạt hương bồ, cân nhắc sự tình. Tôi cảm thấy chỉ ở đây mình mới là Ngô Tà, còn khi bước ra khỏi phòng lại trở thành một người khác. Người này có bóng dáng của Phan Tử, của chú ba, của đủ người khác, nhưng ko phải là tôi. Trong khi mang linh hồn của họ, tôi không thể không hoài niệm về quá khứ, nhưng tôi biết chắc những thứ họ mang lại cho tôi không phải cái tôi muốn.

Nhưng cho dù muốn hay không, đã là vẫn mệnh, thì chung quy nó cũng sẽ đến thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro