Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Edit: Vô Tình Vô Tâm

"Cắt!"

"Cô rốt cuộc có biết diễn hay không? Nói bao nhiêu lần, lúc này cô phải liếc mắt đưa tình nhìn nam chính, cô CMN đã làm đến ba lần, còn có biểu tình "Ngươi là thứ nhân loại ngu xuẩn", cô bị thiểu năng trí tuệ đó à? Một lần cuối cùng không qua được liền cút xéo cho tôi!"

Cả phim trường an tĩnh chỉ nghe tiếng đạo diễn rống giận, các diễn viên khác đều không dám hé răng, chỉ là dư quang tràn đầy khinh thường nhìn tiểu minh tinh bị mắng.

Nguyễn Tĩnh ở trong lòng mặc niệm vài lần "Hiện giờ mày là người vì tiền, mày nhất định phải nhẫn nại!", mới cúi đầu đi đến trước mặt đạo diễn, thành khẩn xin lỗi: "Mong đạo diễn cho tôi cơ hội một lần nữa, lần này tôi nhất định qua."

Lâm An là đạo diễn trong nước có tiếng độc miệng, mặc kệ ai sau lưng có kim chủ hay không. Hoặc, cho dù có là ảnh đế ảnh hậu, chỉ cần ở phim trường phát huy không tốt, cũng sẽ bị mắng không thương tiếc. Nhà đầu tư đối với việc hắn ta không cho ai mặt mũi cũng rất bực bội, nhưng hắn lại làm phim rất tốt, chưa từng có bộ nào là không thành công, hiện tại trong giới giải trí này, các minh tinh hay diễn viên nổi tiếng, mười người có tám người nhờ diễn phim của hắn mà nổi lên, bởi vậy cho dù có người không thích hắn, cũng có một lượng lớn nhà đầu tư vui vẻ lấy tiền mời hắn làm đạo diễn.

Lâm An vừa mới sảng khoái mắng xong một hồi, hiện tại cả thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn rất khó xem.

Từ Tiêu Vân cầm đồ uống đi tới, đưa cho hắn cười nói: "Lâm đạo diễn xin bớt giận, Nguyễn Tĩnh cũng coi như một nửa tân binh, nể mặt mũi của tôi, cũng mong ông nể mặt Bùi tổng, cho cô ấy một cơ hội đi. Nếu lần này cô ấy còn khiến ông không vừa lòng, tôi lập tức đưa cô ấy đi." Tiểu trợ lí của Lâm An nhanh trí tiếp nhận đồ uống từ tay Từ Tiêu Vân, vặn ra đưa cho hắn. Uống một ngụm, Lâm An mới khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Tiểu Từ không phải tôi nói cô, sao có thể người nào cũng đều nhận? Lần này tôi nể cô cùng Bùi tổng, cho cô ta cơ hội một lần." Từ Tiêu Vân cùng Lâm An nói lời cảm tạ, hai người lại hàn huyên vài câu, mới mang Nguyễn Tĩnh rời đi.

Đưa Nguyễn Tĩnh đi tới một nơi ít người, vẻ mặt Từ Tiêu Vân hận sắt không thành thép quở trách : "Nguyễn Tĩnh à Nguyễn Tĩnh, cô sao càng ngày diễn càng kém? Mới cho cô thả lỏng ba ngày, kỹ thuật diễn cơ bản nhất cũng quên? Làm diễn viên phải làm đến nơi đến chốn, nhân vật này tuy rằng chỉ là nữ phụ số 3, nhưng so với diễn vai thi thể cùng người qua đường Giáp vẫn tốt hơn mà?"

Nguyễn Tĩnh kiên định nhìn Từ Tiêu Vân, nắm chặt nắm tay: "Từ tỷ yên tâm, sau này em nhất định sẽ diễn thật tốt, không làm chị thất vọng nữa đâu."

Nhìn vẻ mặt Nguyễn Tĩnh chân thành, lại nghĩ đến tình trạng thực tế của cô ấy, Từ Tiêu Vân trong lòng đã mềm hơn phân nửa, nói: "Em nghiêm túc như vậy là tốt, chị còn trông cậy vào một ngày nào đó em nổi tiếng, diễn vai nữ chính rồi giành lấy vị trí ảnh hậu trở về đây này."

Nghe xong lời này, tâm Nguyễn Tĩnh run lên, cô có nên suy xét từ công việc diễn viên này chuyển sang với nghề dọn gạch làm sự nghiệp chính hay không? Từ tỷ dã tâm thật sự càng lúc càng lớn, ban đầu chỉ cần cô ngoan ngoãn diễn thật tốt là được, hiện tại lại mong đến việc nổi tiếng ôm giải. Không phải cô khinh thường chính mình, mà cô thật sự không biết mình có cái thứ gọi là kỹ thuật diễn kia hay không.

Không dám đem ý nghĩ trong lòng nói ra, Nguyễn Tĩnh chỉ thành thành thật thật gật đầu vâng dạ.

Từ Tiêu Vân còn có các tân binh khác, lải nhải vài câu mới vừa lòng rời đi, đi rồi còn không quên phân phó Nguyễn Tĩnh chú ý kịch bản cùng kỹ thuật diễn xuất tốt một chút.

Cầm kịch bản trên tay một lần nữa, Nguyễn Tĩnh ngồi trên ghế nhỏ bất đắc dĩ thở dài thật mạnh một hơi.

Trước đây tên cô cũng kêu là Nguyễn Tĩnh, nhưng cô không phải là người, cô đến từ Lam tinh 4455 năm, vừa sinh ra đã thống trị số lượng cương thi nhiều nhất chủng tộc Tang thi tộc, chủng tộc lớn nhất hành tinh. Làm Tang thi vương, mỗi ngày Nguyễn Tĩnh đều phải xử lý rất nhiều xung đột, hôm nay cương thi này bị cào mặt một chút, ngày mai thì cương thi kia vụng trộm bò lên giường vợ người khác. Lúc ở tuổi thành niên 300 tuổi, Nguyễn Tĩnh được các trưởng lão trong tộc cho tìm thú nhân tộc khác, cùng giao phối với thanh niên thú nhân tộc mạnh khỏe nhất, hy vọng nàng mau chóng sinh hạ một cương thi ưu tú thừa kế đời sau.

Vấn đề ở chỗ này, trước khi kết hôn một ngày, chồng tương lai của cô tới tìm, hy vọng cô có thể làm điều đó với hắn cho đến hết đời, chỉ cưới mình hắn và gửi hai người chồng còn lại về cho gia đình. Không thể không kể đến, cô đã cùng hai người chồng khác ở trước thần minh phát lời thề là vợ chồng chính thức, nhưng cũng không có thề là chỉ cưới một người thôi a. Trải qua quá trình mạt thế khắc nghiệt, vô luận là chủng tộc nào, giống nữ đều càng ngày càng ít, một nữ nhân cưới mấy nam nhân, không phải rất bình thường sao? Nhân loại này cư nhiên có tư tưởng không thể tưởng tượng như vậy.

Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh đương nhiên là lời lẽ chính đáng cự tuyệt hắn. Hắn ta lúc ấy không nói gì thêm, mặt không biểu tình gật gật đầu rời đi. Hắn rời đi không lâu rồi lại trở về, ôm cô cùng chết, trước khi chết còn ở bên tai cô nói một câu "Đời này chỉ duy nhất mình hắn có thể làm nam nhân của cô".

Thân là một thế hệ cương thi cao quý, Nguyễn Tĩnh cứ như vậy ở tuổi vừa mới thành niên như hoa đã bị nhân loại ngu xuẩn kia dùng bom nổ chết, chờ nàng lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đã tới một thế giới kì quái, trọng sinh vào một người có cùng tên với nàng.

Nơi xa lại truyền đến tiếng Lâm đạo diễn gầm gừ, đem Nguyễn Tĩnh từ hồi ức kéo về. Lần này bị mắng chính là ảnh đế nổi tiếng. Tên ảnh đế bị mắng còn tỏ vẻ cảm kích đối với Lâm An gật đầu, tâm trạng Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng có chút cân bằng. Xem đi, có người giống cô cùng nhau bị mắng. Tuy rằng thân là Tang thi vương, cô hẳn là nên thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm và thể diện chính mình, nhưng cô hiện tại là loài người, lại ở địa bàn loài người, vẫn nên nhượng bộ làm người đi. Ai, lại đến cuối tháng, phí tiền thuê nhà, điện nước lại đến, trong nhà còn có một thằng nhóc học bổ túc cũng cần tiền.

Cái gì là tôn nghiêm thể diện Tang thi vương, có thể ăn sao? Vẫn là thành thành thật thật công tác kiếm tiền thôi.

"Nguyễn Tĩnh, tiếp theo đến lượt cô, nhanh chuẩn bị sẵn sàng." Tiểu trợ lí đạo diễn cầm loa hướng về phía Nguyễn Tĩnh hô vài câu.

Nguyễn Tĩnh đứng lên sửa sang lại một chút quần áo, ấp ủ một chút cảm xúc liền chạy đi qua.

"Mong mọi người chú ý, chú ý, phân đoạn <ám sát> trang thứ hai mươi, dòng thứ sáu, action."

Nguyễn Tĩnh vừa mới hung hăng nhéo mình một phen, hiện tại hốc mắt đã đỏ lên đong đầy nước. Trên kịch bản là bốn chữ "liếc mắt đưa tình", Nguyễn Tĩnh thật sự không biết nên diễn như thế nào, nhưng cô nghĩ tới sau khi chết mở mắt ra liền nhìn thấy bên người có một tên nhóc con rất kích động, "liếc mắt đưa tình" này hẳn là cùng loại với cái tâm tình kích động kia đi nhỉ?

Đỗ Thành nhìn tiểu minh tinh trước mặt, ánh mắt hiển nhiên so với ba lần trước tốt hơn rất nhiều, diễn như vậy giống như cũng có vài điểm ý tứ "liếc mắt đưa tình", nhưng mà sao hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái vậy nhỉ? Dù sao cũng đã ba lần cầm giải ảnh đế, hắn nhanh chóng đè nén cảm giác quái dị trong lòng, hơn nữa cũng không nghe đạo diễn kêu dừng, hắn lập tức tiến vào trạng thái.

"Tiêu Ngân nhẹ nhàng ôm lấy giai nhân khuynh thành trước mắt, khóe miệng nâng lên một tia cười tà, ngón tay thon dài khơi cằm mỹ nhân lên, không nhanh không chậm vân vê, mắt ẩn tình ý: Tam công chúa thật làm người ta đáng thương lại đáng giận. Nói xong chậm rãi cúi mặt thấp xuống, nhẹ nhàng hôn lên cái trán nàng một chút."

Nguyễn Tĩnh chịu đựng cảm xúc muốn đá văng nam nhân đang ôm mình ra, chờ đến khi hắn hôn xong liền ngẩng đầu lên, trong đầu dùng sức nghĩ tới khuôn mặt đáng yêu của đứa cháu nhỏ trong nhà, hai giọt nước mắt tuôn rơi, nước mắt kia theo gương mặt trắng nõn của nàng tuôn xuống, nhất thời lại có một vẻ đẹp nhu nhược làm người kinh diễm. Nguyễn Tĩnh nhéo giọng hô một câu: Tiêu lang.

"Cắt! Không tồi không tồi, đoạn này diễn cũng không tồi."

Nghe được đạo diễn kêu "Cắt", trong nháy mắt, Nguyễn Tĩnh liền nhanh đứng dậy, hướng tới Đỗ Thành gật gật đầu liền rời đi. Cảnh diễn của cô không nhiều lắm, đoạn diễn cuối cùng là nhảy xuống tường thành. Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nhảy tường thành rất tốt a, chỉ cần không bắt cô phải diễn cáí đoạn tình cảm gì là được.

Nguyễn Tĩnh cho Đỗ Thành cảm giác kinh diễm, nhưng sắc mặt cô nhìn hắn lại giống như tránh né bệnh dịch gì mà nhanh chóng đứng dậy, trong lòng hắn hụt hẫng sờ sờ mặt. Chẳng lẽ hắn thật sự già rồi? Nhưng mà fan của hắn vẫn thường xuyên ở trên Weibo khen hắn là mỹ nam thịnh thế mà, xem ra sau khi diễn xong vai này hắn nên đi đến thẩm mỹ viện một chuyến mới được.

Nguyễn Tĩnh đứng ở một bên, nhìn bên cạnh nữ diễn viên chính vây quanh một đám người, mỗi người đều mang vẻ mặt nóng bỏng giúp cô ấy quạt gió, lau mồ hôi, trong lòng lại lần nữa yên lặng thở dài. Nhớ năm đó thân là Tang thi vương, cô đi đâu cũng được mọi người ủng hộ, nhưng hiện tại? Bên người quạnh quẽ, một tiểu trợ lý đều không có, thật là thê lương làm sao. Ừng ực uống một ngụm nước to, Nguyễn Tĩnh cầm lấy khăn tay xoa mồ hôi trên trán. Hóa bi phẫn thành quyết tâm, nghiêm túc nghiên cứu kịch bản. Nguyễn Tĩnh a Nguyễn Tĩnh, hiện tại không được hoài niệm thời gian hào nhoáng quá khứ! Mày muốn kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền!

Diệp Y Lâm tiếp nhận trà trợ lý đưa qua, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt cố ý như vô tình nhìn Nguyễn Tĩnh, trong lòng nghi hoặc càng thêm lớn. Thời điểm này kiếp trước, tiểu minh tinh Nguyễn Tĩnh mười tám tuổi đã chết, ở trong nhà cắt cổ tay tự sát. Sau khi cô ấy chết, hoàn cảnh gia đình cá nhân cùng với việc cô ấy đã từng cự tuyệt dùng quy tắc ngầm được công khai. Nó cũng gây ra sự chú ý và cảm thông của cư dân mạng một thời gian, sau khi chết rốt cuộc cũng được nổi tiếng một phen, nhưng hiện tại cô ấy cùng cô ở cùng một đoàn phim diễn kịch, rõ ràng là kiếp trước Nguyễn Tĩnh đã chết đi, đây là có chuyện gì? Diệp Y Lâm chau mày, chẳng lẽ là bởi vì cô trọng sinh, cho nên một chút sự tình thay đổi? Sự kiện kia có thể cũng bị thay đổi theo? Diệp Y Lâm cúi đầu lâm vào trầm tư.

Chiều nay, cuối cùng quay phim đã hoàn thành, có nhân viên công tác phân phát cơm hộp. Nguyễn Tĩnh buông kịch bản, đôi mắt sáng lấp lánh tiến lên đi lấy "Cảm ơn!"

Tay Đỗ Thành ngừng ở không trung run vài cái, ngực khó chịu nhìn Nguyễn Tĩnh cầm cơm hộp liền vui sướng rời đi, trong lòng cảm thấy có một cỗ khí nghẹn khuất.

Nữ diễn viên có vai diễn phối hợp cùng hắn không phải nên tìm mọi cách cùng hắn đến gần làm thân sao? Cô tiểu minh tinh không chút tiếng tăm gì này, ba lần bảy lượt không nhìn mặt mũi của hắn, chẳng lẽ chơi trò lạt mềm buộc chặt? Khẳng định là như vậy.

Tiếp nhận cơm hộp trong tay tiểu trợ lý, Đỗ Thành đi tới hướng Nguyễn Tĩnh.

Nguyễn Tĩnh lúc này đang ngồi xổm gặm chân gà.

Lợi ích của việc làm nhân loại chính là ăn đồ ăn ngon. Kiếp trước dù cô làm Tang thi vương, nhưng đồ ăn đồ uống lại không có hương vị gì.

"Rất tốt, cô đã thành công khiến cho tôi chú ý." Đỗ Thành đi đến trước mặt Nguyễn Tĩnh, dừng lại thấp giọng nói một câu.

Muốn cướp cơm hộp? Nguyễn Tĩnh khẩn trương nắm chặt hộp cơm, đem số chân gà còn lại gặm hết, xương cốt đều liếm vài lần, căn bản không phản ứng tới Đỗ Thành.

Nhìn thấy động tác của cô, ngực Đỗ Thành lại buồn bực, phức tạp nói: "Cô không cần như vậy, tôi thật sự đã nhớ kỹ tên của cô, Nguyễn Tĩnh." Nói xong lại nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Nguyễn Tĩnh một cái, cầm cơm hộp rời đi.

Nguyễn Tĩnh: ? ? ?

Cái nhân loại giống đực này đang nói cái gì? Đầu óc có vấn đề sao? Quên đi, chỉ cần không phải tới cướp cơm hộp của cô là được, lười phản ứng với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro