Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Edit: Vô Tình Vô Tâm

Cảnh quay《 ám sát 》 đã gần kết thúc, các diễn viên hết vai lục tục rời đi, còn lại vai chính cùng một số diễn viên phụ cuối cùng và nhân viên đoàn phim ở lại.

Ánh nắng mặt trời hôm nay rất gay gắt, không khí lại khô ráo và ngột ngạt, nhiều tiểu minh tinh có chỗ dựa nhịn không được gọi điện thoại làm nũng tố khổ.

Nguyễn Tĩnh mặc hỉ phục đỏ rực thậm chí còn khó chịu hơn, hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô. Dưới bộ quần áo nặng nề, trên người cô đều ướt đẫm mồ hôi, thậm chí có thể cảm giác được mồ hôi xẹt qua da thịt, sau đó dính vào quần áo.

Chuyên viên trang điểm cho cô lần thứ tư xong, cuối cùng cũng đến lượt mình diễn.

Nguyễn Tĩnh treo dây cáp đứng trên tường thành, đạo diễn cầm loa kêu "action!" quay phim chính thức bắt đầu.

Ở cảnh này, Nguyễn Tĩnh đóng vai Tam công chúa, cuối cùng phát hiện người mình vẫn luôn yêu sâu đậm luôn lợi dụng mình, tất cả tình yêu trong quá khứ đều là một sự lừa dối, vì muốn thông qua tay nàng, trộm cách bố trí quân từ hoàng đế ca ca. Nghĩ đến ca ca vẫn luôn yêu thương mình, Tam công chúa thấp giọng lẩm bẩm tự nói: "Hoàng đế ca ca, Tam muội muội sai rồi." Dưới thành, quân địch đã nguy cấp, Tiêu Ngân mặt không biểu tình đứng phía trước ngàn binh vạn mã, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tam công chúa đứng trên thành cao.

"Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập

Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc."

Đây là lời bình luận của thế nhân về nàng. Hết lần này tới lần khác,đầy tâm cơ tiếp cận, thế nhân đều nói Tam công chúa tuyệt thế mỹ nhân đã khuynh tâm với hắn, lại không biết rằng, lần đầu gặp gỡ, là hắn một lòng đã lưu lạc. Gió thổi vạt áo hỉ phục trên người nàng, dung nhan nàng vẫn tuyệt sắc làm hắn say mê như xưa. Nhưng chỉ vài giây, hắn thấy được sự lạnh lùng trong mắt nàng. Nàng đã buông xuống tình cảm của bản thân mình. Nội tâm Tiêu Ngân phức tạp, đã thấy giai nhân nhắm mắt lại, gieo mình xuống, trước mắt hắn ngập tràn màu đỏ tươi. Trái tim Tiêu Ngân đau đớn, chỉ cảm thấy lòng mình giờ phút này cũng theo nàng mà đi. Thật lâu sau, Tiêu Ngân nâng tay lên, bình tĩnh mà đạm mạc nói: "Công thành."

"Cắt! Đoạn này qua." Giọng nói của đạo diễn vang lên, Nguyễn Tĩnh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào phòng thay đồ. Đây là cái kịch bản quỷ gì a, một tên tra nam như vậy, cư nhiên vẫn còn nhiều người phụ nữ yêu thương hắn? Mắt thật sự mù đến mức nghiêm trọng.

May mắn cô diễn một lần là qua, không có lãng phí thời gian như hồi mới đóng phim, vì nhớ tới cái người chồng đã nổ chết cô để nung nấu cảm xúc.

Sau khi quay phim xong, tạm thời hình như cô không có lịch trình nào nữa. Lần này, tiền lương chỉ có năm vạn, nộp xong tiền thuê nhà cùng học phí cho cháu trai, năm vạn này cũng vừa hết. Aii, cái gì cũng phải dùng tiền a, may mắn cô còn kiếm được công việc bán thời gian khác. Trước khi có kịch bản mới, cô càng phải nỗ lực dọn nhiều viên gạch hơn, một ngày ít nhất có thể kiếm được 5 trăm, nếu một tháng cô đều dùng sức dọn gạch, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng 15 vạn trở lên.Tuy rằng không nhanh bằng đóng phim, nhưng tính chất rất ổn định nha, lần này cô được đóng phim là nhờ vận khí tốt, lần sau cũng không biết khi nào mới có vai.

Ý niệm rớt từ minh tinh xuống vị trí chuyên môn với dọn gạch không còn xa, Nguyễn Tĩnh chuyên tâm gõ bàn tính trong đầu, tính toán làm thế nào để kiếm ra tiền nhiều nhất.

Hiện tại phòng thay quần áo trong đoàn phim chỉ có một mình Nguyễn Tĩnh, thay xong quần áo rồi đi ra, cô cảm thấy trên người thật nhếch nhác, chuẩn bị đi về khách sạn tắm rửa một cái rồi ra sân bay. Đi xe đến sân bay cũng vài trăm tệ, cô vẫn nên đi xe buýt công cộng thôi, có thể tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ra khỏi phòng thay đồ, tâm Nguyễn Tĩnh đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, sao mình lại cảm thấy yên tĩnh như vậy?

"Nhanh lên, các người mau bỏ di động xuống, hai tay ôm đầu đứng chung một chỗ, nếu không lão tử giết chết hết các người."

Âm thanh phía trước làm Nguyễn Tĩnh chợt dừng chân. Khoảng cách này, là âm thanh từ đoàn làm phim của cô, nhưng mà giọng nói này thực xa lạ, hơn nữa cô cũng đã đọc qua kịch bản một lượt, căn bản là không có cái cốt truyện này.

Nguyễn Tĩnh bất động thanh sắc chậm rãi núp vào quan sát tình huống.

Chẳng mấy chốc cô liền nhìn thấy năm tên mặc đồ đen cao lớn, mang theo mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt và miệng.

Năm tên này thân đầy sát khí, vừa thấy liền biết trên tay khẳng định dính không ít mạng người.

Đoàn phim sợ là có nguy hiểm.

Khuôn mặt Nguyễn Tĩnh càng thêm nghiêm túc. Đầu tiên, cô lặng lẽ gọi điện thoại báo nguy, sau đó cúp điện thoại và tìm cơ hội cứu người.

Hiện tại đối phương nhân số quá nhiều, lại có vũ khí, cô không thể lỗ mãng hành sự. Nhưng kêu cô rời đi rồi chờ cảnh sát tới cứu người, cô làm không được.

Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ thân thể này và tin tức cô tra trên mạng một ít về thế giới này, cảnh sát luôn thích ở giây phút cuối cùng mới tới, nếu cô rời đi, mọi người bị bắt đều sẽ có khả năng gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, những người bị trói còn có phụ nữ và trẻ em. Kiếp trước thân là Tang thi vương, cô thường đọc nhất là luật liên minh, sự bảo vệ đối với giống nữ cùng trẻ con đã được khắc ghi vào trong xương cốt, thời khắc mấu chốt này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Lúc này, Diệp Y Lâm bị trói ở trong đám người, nội tâm hối hận không thôi. Kiếp trước đối với sự kiện bắt cóc này, truyền thông chỉ đơn giản đưa một chút tin tức rồi thôi. Bởi vì việc bắt cóc này, người thừa kế xuất sắc nhất Bùi thị, được truyền thông xưng thần tài thương nghiệp Bùi Mặc bị giết chết, cô cũng chú ý chuyện này rất nhiều. Người chết chính là Bùi Mặc, người đàn ông anh tuấn xuất sắc kia, người cô từng tình đậu sơ khai, còn có vọng tưởng một ngày nào đó có thể gả vào Bùi gia.

Hiện tại nhìn bọn bắt cóc trước mặt, vụ bắt cóc kiếp trước chỉ sợ đã lên kế hoạch từ lâu, mà không phải sự kiện ngẫu nhiên như truyền thông đưa tin.

Diệp Y Lâm trong lòng cười khổ, đều đã sống một đời, cô sao vẫn ngu ngốc như vậy, hay cô vẫn mơ về một thứ gì đó mà mình không thể sở hữu? Còn cầu người đại diện dùng quan hệ rất lớn để tiến vào đoàn làm phim này, cũng chỉ vì hy vọng cứu lấy Bùi Mặc, lọt vào mắt hắn.

Lần này, cô sợ là mạng mình sẽ mất ở chỗ này.

Trong tay Nguyễn Tĩnh cầm vài hòn đá nhỏ, tính toán khỏang cách của mình cùng bọn bắt cóc, thầm nghĩ phải dùng bao nhiêu sức mới có thể làm bọn chúng choáng váng mà không chết người.

Hà Gia Duệ hai mắt đỏ bừng nhìn người bị đè quỳ xuống, quần áo nhíu chặt của Bùi Mặc. Ông chủ thanh cao sạch sẽ như vậy, hiện giờ cư nhiên bị đối đãi khuất nhục, thù này không báo hắn liền không họ Hà.

"Bang" âm thanh cái tát thanh thúy vang lên, mặt của Hà Gia Duệ bị đánh nghiêng sang một bên, khuôn mặt nháy mắt sưng lên.

"Phi" một búng máu phun ra, Hà Gia Duệ khinh bỉ cười nói: "Mày CMN có ngon hôm nay giết chết lão tử, nếu không chúng mày đừng để rơi vào trong tay tao, nhất định tao sẽ cho tụi mày sống không bằng chết."

Một tên bọn bắt cóc tiến lên lại muốn đánh Hà Gia Duệ, một người khác ngăn trở hắn: "Lão tứ, dừng tay."

Tên đó nói xong liền nhìn về phía Bùi Mặc, cười nói: "Bùi tổng thật là danh bất hư truyền, tai vạ đến nơi còn có thể gặp nguy không sợ, nói thật, tôi rất muốn cùng Bùi tổng kết giao bằng hữu, đáng tiếc chúng ta đứng ở phe đối lập."

Trên mặt Bùi Mặc hiện lên tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén: "Thả những người khác, tao sẽ đem đồ vật cho tụi mày."

Trong lòng Bùi Mặc đã nắm chắc chín mươi phần trăm đối phương vì cái gì mà đến, là ai ra tiền thuê.

Tên bắt cóc cười ha ha lên: "Bùi tổng luôn người thông minh, quả nhiên biết tôi lần này đến vì gì, chỉ cần anh có thể đem đồ vật đó đưa cho chúng tôi, không chỉ những người ở đây,ngay cả tính mạng anh tôi cũng sẽ không lấy."

Tuy rằng ông chủ ra lệnh giết người diệt khẩu, nhưng mà hắn thưởng thức Bùi Mặc, có thể tha cho hắn ta một mạng.

Một trong số tên trong bọn bắt di chuyển bước chân, nắm tay hơi run lên.

Ở thời điểm mọi người còn chưa có phản ứng, hắn đột nhiên nâng súng trong tay lên hướng về Bùi Mặc chuẩn bị bóp cò.

Hà Gia Duệ trùng hợp thấy một màn như vậy ,tuyệt vọng hét lên: "Không!"

"Bộp!" tên bắt cóc bị một hòn đá nhỏ đánh trúng đầu, ngã xuống, viên đạn bắn trật.

Vẻ mặt Bùi Mặc vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, giống như viên đạn mới vừa rồi không phải nhằm vào hắn.

Trong vài giây ngắn ngủi, lại có hai tên bắt cóc bị cục đá đánh trúng té xỉu trên mặt đất. Người đàn ông vừa mới cùng Bùi Mặc nói chuyện nhanh chóng nâng súng lên hướng về phía viên đá bắn vài phát.

"Pằng pằng pằng!" âm thanh làm những người khác ở đây đều kinh hồn táng đảm, có người đã nhỏ giọng khóc lên.

Kẻ được kêu là lão tứ trong bọn bắt cóc thô lỗ nắm lấy một người phụ nữ, kề súng vào đầu cô ta: "Tao đếm đến ba, nếu không ra lão tử liền bắn chết cô ta!"

"Một!"

"Hai!"

"Tôi ở chỗ này."

Đôi tay Nguyễn Tĩnh giơ qua đỉnh đầu, chậm rãi đi ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, "Tôi tới, các người thả cô ấy."

Lão tứ đẩy người phụ nữ trong tay ra, dùng tay chỉ vào Nguyễn Tĩnh, tát một cái vào mặt đồng bọn khác, rồi nói: "Mẹ kiếp! Lão đại, cư nhiên là một ả tiện nhân!"

Nguyễn Tĩnh cũng nhìn về phía người đàn ông được xưng là lão đại, biết loại nam nhân này lòng hiếu thắng rất mạnh. Suy nghĩ một chút, Nguyễn Tĩnh liền nói: "Các người, đánh không lại tôi!"

Lão tứ cảm thấy thật nực cười, cười ha hả. Ánh mắt âm lãnh của tên cầm đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, trong miệng phân phó nói: "Mang con tin đi, người phụ nữ này khẳng định đã báo cảnh sát."

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, rất xa liền nghe được tiếng còi cảnh sát vang lên. Bùi Mặc cùng Hà Gia Duệ liếc nhau, song song ra tay công kích bọn bắt cóc.

Nguyễn Tĩnh cũng nhanh chóng dùng viên đá cuối cùng đánh rơi cây súng trong tay tên lão đại. Thật cẩn thận khống chế lực đạo trong tay, sợ lỡ một cái không cẩn thận liền đem nhân loại yếu ớt kia đánh chết. Nhưng mà sức lực cô vẫn quá lớn, cô chỉ mới nhẹ nhàng vặn tay nhân loại giống đực này một chút, liền nghe được tiếng hắn hô đau cùng tiếng xương cốt đứt gãy.

Tiếng bước chân lộn xộn càng ngày càng gần, Nguyễn Tĩnh biết là cảnh sát đang tới, đồng tử hơi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ không xong, cô đánh người tới gãy xương, có khả năng phải đền tiền!!!

Tưởng tượng đến đền tiền, Nguyễn Tĩnh không nghĩ ngợi một giây, chân liền đem tên kia đá đến bên người Bùi Mặc cùng Hà Gia Duệ, chạy đến bên chỗ con tin, ôm đầu ngồi xổm xuống.

Hà Gia Duệ trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn một loạt động tác nhanh chuẩn mà tàn nhẫn cuả Nguyễn Tĩnh, cả kinh tới mức miệng đều mở ra.

Toàn bộ quá trình thấy Nguyễn Tĩnh bưu hãn đem nam nhân tay có súng mà còn so với cô to hơn rất nhiều quật ngã dễ dàng, trong lòng mọi người run lên, rất nhanh né đi chỗ mà Nguyễn Tĩnh đang ngồi xổm bên cạnh.

Cảnh sát vừa tới liền phát hiện năm tên bắt cóc đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, trong số con tin còn có người thừa kế tập đoàn Bùi thị- Bùi Mặc.

Đội trưởng khẩn trương xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt nịnh nọt cùng Bùi Mặc bắt tay, dò hỏi qua biết được hắn không bị thương, mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra, hạ lệnh cấp dưới đem năm tên bắt cóc mang về. May mắn Bùi Mặc không có việc gì, nếu không hậu quả không phải bọn họ có thể gánh vác nổi.

____________

Xưa tui có edit thử vài chương, giờ mở ra có trong máy nên đăng nốt!!!

Nick này qua mới mở lại được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro