Chương 2: Tang Ca Vệ Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tang Ca Vệ Tịch

Tiên nhân đứng dậy chắp tay, nhìn về tứ hải mênh mông. Lão nhân gia cười, theo sau bóng dáng to lớn đạo mạo:

- Về truyền thuyết Tang Ca, có 25 câu chuyện lớn nhỏ khác nhau, về cuộc đời của từng nhân gia. Tiên nhân còn muốn nghe về ai ?

- Cớ sao tại đây chỉ có 24 bài vị ? - Tiên nhân thắc mắc.

- Một ngôi mộ. . . nằm dưới khổ hải kia. Đó là truyền thuyết kể về Tang Ca Vệ Tịch

------

Đó là một ngày trời âm u, mây gió vần vũ nổi trên bầu trời, Tang Ca Thuần Thế từ Tô Châu trở về Tang thành, đi lối mòn giữa rừng để về phủ sớm hơn, giữa đường gặp thổ phỉ đòi cướp vàng, cướp sắc, thị vệ bên nàng chống trả nhưng không địch nổi vì thổ phỉ quá đông, nàng theo A Tả chạy vào rừng, đến tận khuya liền nghe tiếng sói hú vang trời. Có một con bạch lang đánh hơi gần nàng, Thuần Thế thập phần thất kinh, lùi lại vài bước, hẫng chân rơi xuống vực.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình ở trong một hang đá nhỏ, bên ngoài có mùi đồ ăn đang nướng, Thuần Thế với tay lấy y phục ra ngoài, trước mặt chỉ có một bé gái chừng 6 tuổi, ăn mặc rách rưới, vai đeo một chiếc gùi đựng toàn cung tên, dáng vẻ hoang dã như bầy lang thú.

- Đa tạ tiểu muội cứu giúp

Cô bé ngước lên nhìn nàng rồi cụp mắt xuống không nói một lời

- Tên muội là gì ? Tỷ tỷ nhất định báo đáp.

Cô bé vẫn thế, chăm chú nướng thức ăn, chín, cô bé tháo xiên tre, xé một cái đùi gà đưa cho nàng

- Đa tạ.

Thanh âm trong miệng cô bé chỉ toàn những tiếng "hừ hừ". Ăn xong, cô bé huýt sáo một tiếng, gọi cả bầy sói đến, lo nàng hoảng sợ, liền nắm chặt tay nàng, theo dấu bầy thú, dẫn nàng ra đến bìa rừng.

- Tiểu muội, em. . . không nói được sao ?

Cô bé đăm đăm nhìn nàng.

- Phụ mẫu em đâu ?

Cô bé quơ quơ tay chỉ chỉ vào bày sói, miệng kêu "hừ hừ". Con bạch lang nọ tiến đến gần nàng, dùng mũi đẩy chân nàng đi, rồi lại đẩy cả cô bé. Nó dùng ánh mắt làm ơn nhìn nàng, cứ thế đẩy chân nàng đi. Thuần Thế hiểu ý nó, nó muốn nàng đưa cô bé ra khỏi rừng.

Theo lối mòn về đến Tang phủ, sau khi mộc dục, canh y, cho cô bé ăn no, mới nhận ra đây là một nữ hài trắng trẻo, xinh đẹp, tóc đen dài thẳng như suối sau lưng, gò má hồng hào, chu thần hạo xỉ.

Thuần Thế ôm cô bé vào lòng

- Vậy từ này, tỷ nhận em làm muội muội có được không ?

Cô bé ngước mắt nhìn nàng, hai tay nắm vào nhau, sẵn sàng đề phòng
Thuần Thế cười

- Đừng lo, đây là Tang Ca Gia ở Tang thành, tỷ tỷ là chủ mẫu nơi này, sau này tỷ tỷ sẽ lo cho em được không ?

Nàng xoa xoa gương mặt bánh bao trắng:

- Đặt cho em một cái tên. . . Hmm. . . Vệ Tịch, đặt Vệ Tịch nga ?

Cô bé gật đầu, vậy thôi cũng làm nàng vui sướng, cười haha

- Hảo, Vệ Tịch ngoan, hôm nay Vệ Tịch ngủ cùng tỷ tỷ nhé.

Từ hôm ấy, Vệ Tịch có tên, nàng ở cùng một phòng với Thuần Thế, nhân gia coi nàng như cốt nhục mà yêu thương. Vệ Tịch biết cười, biết khóc, cũng biết nói. Giọng nàng âm vang như tiếng cầm, lại hoạt bát vui vẻ, ai cũng muốn ở bên nàng.

8 tuổi, Thuần Thế dạy nàng múa
9 tuổi, dạy học vẽ
10 tuổi biết viết chữ, biết làm thơ. So với Thuần Thế, tương lai chỉ hơn chứ không kém.

Một lần, có vị thầy xem tướng đi qua Tang Ca Gia, phán rằng có Phượng đang trú tại gia, nữ nhân trong nhà này tương lai nhất định dưới một người, trên vạn người.
Năm 16 tuổi, Vệ Tịch lần đầu trốn khỏi phủ để tự do thăm thú nhân gian, nhìn cái gì cũng lạ, cuối cùng cũng không tránh được mà phải lòng một tiểu công tử.
Công tử nọ tự xưng Phác Tự Chuẩn, là người Tề Quốc, theo phụ thân sang Tang Kỷ Quốc để giao thương.

Lần đầu Vệ Tịch gặp y là trong một lần, tại Ngọc Hoa trà quán, nàng bị lưu manh đùa cợt, thô lỗ hỏi nàng một câu "Tiểu cô nương, đêm nay cùng ta du ngoạn đi ?"
Nàng bực mình đập bàn, liền cho hắn ăn liền vài cái bạt tai, đá hắn quay lăn lóc xuống cầu thang.

Giữa đường nàng bị chặn lại bởi chục tên lưu manh, định làm nhục nàng báo thù. Hắn xuất hiện trong bộ y phục trắng, tay cầm một chiếc phiến, chặn trước mặt nàng, cầm tay kéo nàng đi, chạy qua vài con phố thì đứng lại thở phì phì:

- Đa tạ. . . công tử

Nàng thở đến mất cả tiết tháo, hắn cứ thế nhìn nàng, cười

- Không . . . có gì.

Nàng hùng hổ xắn tay áo, giậm chân

- Quân hỗn đản ! Lão hổ không ra oai lại tưởng là mèo.

Hết mùa xuân, hắn tỏ tình với nàng. Nàng vui vẻ đồng ý.

- Tự Chuẩn ca, chàng không về Tề Quốc sao ?

- Ta bỗng nhiên không thích Tề quốc nữa, ta muốn ở đây, ở bên em.

Đó cũng là lần đầu tiên, nàng biết thế nào là tim loạn nhịp, biết thế nào là hôn.

Mùa hạ, nàng mang thai, cốt nhục của hắn. Vừa lúc ấy, hắn về Tề quốc. Vệ Tịch bị thiên hạ khinh rẻ khi cái thai ngày một lớn, Thuần Thế lúc ấy cũng đã về Tần phủ, nàng dưới sự che chở của phó gia, đương nhiên không bằng gia chủ. 9 tháng 10 ngày sinh ra một nữ hài, đặt tên là Quân Mịch.

Vệ Tịch từ một thiếu nữ còn suối tóc buông thả, nay đã vấn lên sau gáy, từng ngày dưỡng Quân Mịch lớn. Năm tiểu Mịch 2 tuổi, hắn về tìm nàng.

Vệ Tịch từ biệt Tang Ca, cùng hắn lên thuyền, không phải thuyền gỗ, mà là Thuyền rồng. Cùng hắn về Tề Quốc.
Phải, hắn khi ấy rời bỏ nàng về Tề quốc để tranh ngôi. Cửu long đoạt đích, hắn thắng cuộc. Trở thành Chuẩn Đế, theo lời hứa chỉ lấy Vệ Tịch làm thê, Vệ Tịch trở thành Hoàng Hậu Tề quốc, dưới nàng có đến hàng trăm phi tần lớn nhỏ. Xuân hạ, thu đông nàng ở Phượng Nghi cung đều nghe tiếng khóc của biết bao đứa trẻ, có đứa thuận lợi lớn lên, có đứa bị hậu cung cắn xé đến xương cũng không còn. Năm Quân Mịch 5 tuổi, bị mắc chứng đậu mùa, biết bao thần y chữa trị vẫn không khỏi, vị thầy xem tướng năm nào xuất hiện trước cửa Tang Ca lại xuất hiện, nói rằng Quân Mịch sinh vào ngôi sao rồng, sau này ắt sẽ là nữ nhân kế thừa đại thống.

Triều đình nổi loạn, muốn giết chết con gái nàng. Nữ nhân làm vua, thì còn ra thể thống gì ?

Hoàng Hậu từ đó thất sủng, Quân Mịch cũng theo nàng bị giam lỏng trong Phượng Nghi cung. Từ lúc Vệ Tịch đến đây, tất cả đều là người lạ trừ hắn, nàng còn quen thêm được một thái y, cũng là đồng hương với nàng.

Giữa đất khách quê người, cũng có chút được an ủi. Đoan Phi biết, liền vu cáo Vệ Tịch thất tiết, hồng hạnh vượt tường
Thái y kiểm nghiệm, quả nhiên máu của Quân Mịch và hắn không hoà tan với nhau. Trong trận lôi đình, hắn rút kiếm định giết nàng, mũi kiếm chạm đến cổ nàng thì ngừng lại, máu bắn tung toé tứ phía, kiếm rơi xuống đất còn Quân Mịch ngã vào lòng nàng. Chuẩn đế ra lệnh phế hậu, giam nàng vào Kế Vân các.

Đêm hôm ấy không có trăng, tối đen như mực, trong Kế Vân thắp một cây nến nhỏ, Vệ Tịch tựa vào góc tường, tóc nàng xoã xuống vai đã lấm chấm vài sợi bạc, tối quá, làm không rõ mặt nàng, tóc nàng chạm lên gương mặt của nữ hài trong lòng, thân Quân Mịch đã lạnh buốt, nàng vẫn cứ ôm, tưởng như không ai có thể chia lìa mẫu tử nàng nữa.

Hắn đến tìm nàng, ngọn nến phản chiếu lên gương mặt hắn, hắn nheo mắt dõi theo nàng, trong mắt chỉ còn lại chút ánh sáng ấm áp vỡ vụn

- A Tịch ! Quân Mịch là con của ai ?

- Của bệ hạ !

- Nàng nói dối.

- Bệ hạ không tin thiếp, người đang tin vào đôi mắt của mình

Tự Chuẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, định vén tóc cho nàng, Vệ Tịch quay mặt đi, tránh né hắn.

- Sao nàng không giải thích ?

- Nếu bệ hạ yêu thiếp, không cần thiếp giải thích cũng vẫn tin thiếp.

- Nàng kiên cường thật

- Thiếp không kiên cường vậy đâu.

- Nàng cũng phải thật mạnh mẽ để giả vờ như thế

Nàng nhìn hắn, như nhìn vào tận tâm cân hắn

- Cho thiếp về đi.

Hắn nhăn mày

- Đây là nhà của nàng, nàng còn muốn đi đâu ?

- Về nhà, Tang Kỷ Quốc, ở đó có thiếu niên thiếp ái mộ

Hắn bật cười chua chát:

- Vậy ra Quân Mịch là cốt nhục của hắn ?

- Phải.

Hắn cười lớn hơn, rồi lảo đảo ra khỏi Kế Vân các, để lại một câu

- Nàng sống làm người của Tề Tự Chuẩn, chết cũng làm ma của Tề Tự Chuẩn.

Thần thiếp, làm Hoàng Hậu của ngài thật sự mệt mỏi rồi

Ngày hôm sau, có người đưa xác Quân Mịch đi, nàng không chịu, lấy dao găm kề cổ. Tin này đến tai hắn, hắn nói người dưới an ủi nàng một chút, họ mang Quân Mịch đi thiêu xác cô bé, rồi mang về cho nàng một bình tro cốt. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt lại, như có thực cốt chi thư cắn xé máu chảy lênh láng.

- Quân Mịch. . . Mẫu thân có lỗi với con !

Tháng 4 năm Chuẩn đế thứ 2.
Đoan phi trở thành Đoan Quý phi
Tháng 5 năm Chuẩn Đế thứ 4.
Đoan Quý phi trở thành Đoan Hoàng Quý phi
Tháng 12 năm Chuẩn Đế thứ 6.
Đoan Hoàng Quý Phi trở thành Hoàng Hậu Tề Quốc.

Tại Kế Vân Các, tiếng pháo mừng tân hậu, tiếng nhạc, tiếng cười nói rôm rả tất cả đều đưa vào. Ngoài kia chắc là một quang cảnh nhộn nhịp lắm.

Nàng nhớ nhiều năm trước, nàng mặc phượng bào, đầu đội Phượng Quan, đi trên 99 bậc đá chạm trổ long phượng tiến về phía điện Thừa Thiên. Hắn đứng trên cao mỉm cười nhìn nàng:

- A Tịch, lại đây

Nàng khuynh thành diễm lệ đứng cạnh hắn, dưới điện vang lên tiếng chúc phúc vang xa mấy dặm

- Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!

Nàng thật muốn về Tang Kỷ, nàng nhớ mẫu gia.
Nàng nhớ Tang Ca Thuần Thế, lúc nàng vào Kế Vân Các được 2 năm, thì nghe tin Thuần Thế qua đời. Từ đó trái tim nàng vô cảm, chai sạn. Cho đến khi nghe được tiếng nhạc mừng tân hậu, tim nàng lại động. Hình như nàng, nhớ hắn.

Đoan Hoàng Hậu vào Kế Vân điện một mình, bắt nàng quỳ dưới chân y.

- Tang Ca thị, ngươi thấy sao ?

Nàng không nói, y bóp cằm nàng, ép ngẩng đầu lên:

- Bản cung thật hả dạ, thật hả dạ quá, hôm nay đích thân đến nói cho ngươi biết một chuyện, trong ngày bản cung vui thế này, thì phải khiến ngươi đau khổ sống không bằng chết.

Y ghét đầu sát tai nàng, nói từng chữ như muốn nàng nhớ lấy

- Nước kiểm máu của con nhóc Quân Mịch khi ấy, có phèn chua. Nước mà có phèn, cho dù cha con ruột cũng không thể hoà tan.

Nàng giật mình ngã trên đất.

- Ngươi. . . ngươi

- Hahaha. Cảm thấy thế nào ? Có phải đau đớn xé ruột gan không ?

- Con tiện nhân nhà ngươi, ta phải giết ngươi, trả thù cho Quân Mịch. Loại người như ngươi tất sẽ chết thảm, không được siêu sinh.

Đoan Hoàng Hậu chỉnh lại trâm cài, phất tay rồi rời đi, lưỡi của Vệ Tịch bị vất xuống đất, miệng nàng đầy máu tươi.

Sau đó, y cho người đưa nàng vào một cái thuyền gỗ, thả trôi về Tang Kỷ.
Nàng cuối cùng cũng được về nhà rồi. Thuyền nàng xa tít, xung quanh đều là nước, trời bao la. Nàng mãi mãi cũng không biết, Tự Chuẩn đuổi theo nàng, hắn đứng đó nhìn nàng, tay nắm chặt. Hắn tự hỏi ai bảo nàng lừa dối hắn ? Ai bảo nàng giả kiên cường ? Sao nàng không quỳ xuống xin hắn tha thứ ? Ở với hắn không tốt sao ? À, nàng có ái nhân tại Tang Kỷ. Vậy để nàng về nhà.
Hắn nghĩ vậy, rồi quyết định không đuổi theo nàng nữa

Nàng trôi đến tứ hải mênh mông, sức đã cạn kiệt, đêm ấy trời nổi giông bão, cho đến sáng trên mặt biển lặng yên, không thấy chiếc thuyền nào nữa.

Nửa năm sau, Tang Ca Gia cho người sang Tề Quốc thăm nàng, Chuẩn đế nói đã trả nàng về cố hương rồi. Từ ấy cả gia tìm kiếm nàng, hết 1 năm vẫn không tìm ra.

Lần nọ, thuyền của Chuẩn đế xuôi trên mặt nước về Tô Châu, nhìn xa xa thấy có gì đó màu vàng, sáng loé, thuyền tới gần mới thấy là một chiếc giày, thị vệ dâng lên, thì ra là một chiếc giày vải, có nạm ngọc xung quanh. Hắn chậc lưỡi, toan vứt đi, thì thấy dưới đến giày có chữ "Tịch", hắn chưa từng thấy đôi giày này, nhưng họa tiết thủ công tương tự cùng chữ "Tịch" tinh xảo như vậy hắn chắc chắn đã từng nhìn qua

- Vệ. . . Tịch ?!

Thị vệ dâng cho hắn một miếng ngọc bội mắc vào bụi cây dại, hắn vừa nhìn thấy, nước mắt lưng tròng, đây chính là tín vật hắn để lại cho nàng trước khi bỏ nàng về Tề Quốc.

Xác Vệ Tịch vĩnh viễn không tìm thấy, có lẽ nàng đã tan vào nước biển.
Một đời Hoàng Hậu Tề Quốc, nàng có mệnh Phượng Hoàng, có nam nhân nàng yêu nhất kiếp này. Đổi lại là cuối đời lầm than. . .

----

50 năm sau

Trên giường bệnh, Chuẩn đế hấp hối, thứ hắn nắm chặt trong tay là miếng ngọc bội ấy.

Đoan Hoàng Hậu lúc này nắm quyền, can dự triều chính, đưa con trai mình lên làm Hoàng Đế, tự đưa Tự Chuẩn lên Thái Thượng Hoàng. Trước giường bệnh, Đoan Thái Hậu một thân y phục diễm lễ, bón thuốc bắc cho hắn, hắn bỗng nắm chặt cổ tay y, Đoan thị giật mình làm đổ chén thuốc xuống sàn

- Thanh Vân, chén nước nghiệm máu năm ấy có phải do nàng giở trò ?
Đoan Thanh Vân nhìn hắn một lát, rồi cười lớn:

- Dù sao người cũng sắp chết rồi, để thiếp nói cho người biết. Phải, chính là thiếp chia rẽ phụ tử hai người, hoàng thượng yêu nàng ta như vậy, nếu như biết y thất thân, biết Hoàng Hậu của ngài hồng hạnh vượt tường, người lại yêu thể diện như vậy, đời nào tha thứ cho Tang Ca thị ?

Hắn trợn mắt:

- Ngươi. . . ngươi. . .

Đoan thị cười lớn:

- Bí mật này thần thiếp đã giấu 50 năm, Hoàng Thượng lúc này mới biết, thần thiếp thấy còn đau lòng.

- Vậy ái nhân ở Tang Kỷ quốc mà nàng nói, chính là . . .

- Chính là . . . bệ hạ thời niên thiếu. Kiếp này, người độc đoán, đa đoan, tin mắt mình chứ không tin nàng ấy. Chính người tự tay giết chết con gái Quân Mịch của người, cũng tự tay đẩy Vệ Tịch đi xa. Nói cho người biết, chính thiếp đã cắt lưỡi nàng ta, để xem kiếp sau gặp nhau, nàng ta làm thế nào kể tội thiếp với chàng.

- Tiện nhân, trẫm phải giết ngươi.

Hắn nắm chặt rèm, định ngồi dậy, mắt trợn trắng đứt mạch máu mà băng hà.
------------

Tiên nhân trầm mặc nhìn xuống khổ hải.

- Đáng thương thay !

- Vậy nên, Tang tộc bọn ta mãi mãi chỉ có 24 bài vị. Tiên nhân.

Lão nhân gia quỳ xuống trước mặt y

- Ngài có phép thần thông, ngài có thể nào . . .

Tiên nhân vội vàng đỡ lão nhân đứng dậy:

- Được. Ta bị cảm động bởi chân tình và nỗi oan ức của Vệ Tịch.

Ánh sáng từ bàn tay tiên nhân loé lên, một ngọn lửa từ Tề Quốc và một ngọn từ khổ hải bay lên hợp lại làm một, từ từ đáp xuống đất hình thành lên một đứa trẻ 3 tuổi.

- Đây là ? - Lão nhân gia ngạc nhiên

- Đây là tiểu Quân Mịch, được hợp bởi hồn phách của hai người họ.

Đứa bé dụi mắt, đứng dậy ôm chân lão nhân gia ngô nghê gọi "Gia Gia". Lão nhân lau nước mắt, trên đỉnh núi 3 người quay mặt về khổ hải mênh mông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love