Chương 6: Tang Ca Thanh Băng [ Phần Trung ( 1 ) ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tang Ca Thanh Băng
( Phần Trung )

Lại nói đến Tang Ca Thanh Băng, sau khi để lại bức thư từ biệt, nàng đem theo tay nải cùng một ít ngân lượng nàng tích góp được trong suốt chín năm qua, rời khỏi Tang Vệ thôn, men theo con đường mòn xuống núi, hướng thẳng hướng Thiết quốc mà đi tới.
Thật ra, từ nhỏ đã được sống trong sự che chở của tỷ tỷ, lại ôn nhu, lành tính nên nàng vốn ít khi bước ra khỏi cổng Tang Vệ thôn, có đi cũng chỉ là đôi ba lần được tỷ tỷ dẫn ra các thành lân cận nên nàng vốn không rõ, để tới được Thiết quốc nàng phải đi đường nào. Nàng chỉ biết, trong kí ức của nàng, có lần, Thuần Thế tỷ tỷ của nàng từng nói, Ngạn thành nằm giáp với Thiết quốc, từ Tang tháng muốn tới Ngạn thành phải đi qua Bình Thành. Vậy ra, nàng chỉ cần đến Bình thành rồi từ Bình Thành qua Ngạn Thành là được rồi. Nàng đi. Đến trước cửa Tang Thành, nàng quay đầu nhìn lại một lần cuối, nơi thành này chính là nơi Tang Ca Gia Tộc nhà nàng trấn giữ, là nơi nàng sống từ năm sáu tuổi, ấy vậy mà cũng có ngày nàng lại rời khỏi nơi đây, không hẹn ngày gặp lại.
Đôi mắt Thanh Băng loáng thoáng lệ, nàng tự an ủi bản thân, có lẽ nàng sinh ra đã không thuộc về nơi này, vậy thì không nên cưỡng cầu nữa, cũng chẳng cần lưu luyến thêm.

- Tạm biệt

Tang Ca Thanh Băng đưa tay gạt nước mắt, quay đầu bỏ đi.
Tạm biệt Tang Ca Gia, tạm biệt Thuần Thế tỷ, tạm biệt những ngươi A Băng thương, tạm biệt nhà của A Băng. Là A Băng đã phụ lại ân tình của mọi người, là A Băng đã để mọi người lo lắng. Tình cảm mọi người dàng cho muội, muội xin khắc sâu trong lòng, nếu có ngày gặp lại, muội nhất định sẽ trả lại những ân tình đó, mong mọi người tha thứ . . .
---
Từ Tang thành đến Bình thành.
Rồi từ Bình thành, nàng cứ đi mãi đi mãi.
Sau hơn một tháng đi đường, cuối cùng, nàng cũng đến Ngạn thành.
Nhìn thấy cổng thành sừng sững chỉ đề một chữ "Ngạn", Thanh Băng nở nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng, cũng sắp đến nơi rồi.

Chiều hôm ấy, nàng nghỉ lại tại một trà quán trong thành

- Tiểu nhị, cho hai chiếc bánh bao và một bình trà nóng.

- Có ngay đây - tiểu nhị hai tay bưng khay trà và bánh bao nóng hổi còn bốc khói để xuống trước mặt nàng - cô nương, còn muốn dùng thêm gì không?

- Ta không thêm gì - Thanh Băng khoát tay, lắc nhẹ đầu. Tiểu nhị thấy vậy, liền quay lưng rời khỏi, nhưng chưa kịp rời đi thì lại bị nàng với lại - Khoan đi đã, huynh cho ta hỏi, từ nơi này tới Thiết quốc, đường đi như thế nào vậy?

- Cô nương, cô nương muốn tới đó sao? - tiểu nhị tò mò, song không đợi Thanh Băng lên tiếng trả lời, liền xoa xoa cằm ngẫm nghĩ rồi nói tiếp - cô nương xuống phố, đi thẳng ra ngoại thành, rồi men theo đường núi, qua được ngọn núi kia là tới rồi.

Nàng gật nhẹ tỏ ý đã biết:
- Cảm ơn huynh

Tiểu nhị nán lại thêm:
- Thật không hiểu, những người dân ở sát biên giới muốn tránh đi còn không được, cô nương lại tới đó làm gì chứ? Ta nói cô nương nghe, tình hình chiến sự biên giới giữa ta và nước Thiết mấy tháng nay rất nguy hiểm. Hai bên cứ giằng co, đánh qua đánh lại hao tổn binh lực rất nhiều. Mà cô nương biết không, mấy ngày trước, trong một trận đánh lớn, Thái tử cũng là chủ soái của nước Thiết đích thân cầm quân ra trận, nhưng bị quân ta đánh bại, đã bị thương không rõ tung tích. Bây giờ quân Thiết đang phái người tìm kiếm khắp khu vực biên giới, thực sự hỗn loạn vô cùng. Cô nương không nên tới đó làm gì. Nguy hiểm lắm. Có thể mất mạng đấy.

Nói xong, nghe tiếng khách bàn bên gọi, tiểu nhị liền rời đi. Thanh Băng cười khẽ, nàng thấy, tiểu nhị vừa rồi đáng yêu thật, có vẻ rất quan tâm tới một người qua đường như nàng. Nếu hắn mà được học hành tử tế, thi đỗ rồi làm quan, chắc chắn sẽ là một vị quan phụ mẫu tốt. Mà theo như lời hắn nói, nàng sang Thiết quốc lúc này quả thật là không thích hợp. Suy nghĩ một lát, cuối cùng, Thanh Băng chỉ còn biết cười khổ. Đã đến được nơi này rồi, lẽ nào nàng lại bỏ cuộc hay sao. Không, không thể nào, nàng lắc đầu dứt khoát. Nàng phải tìm được phụ thân nàng, mẫu thân cũng muốn nàng có thể tìm được phụ thân nàng. Nàng phải hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, nàng muốn đem nỗi nhớ nhung của mẫu thân trong suốt bảy năm dài đằng đẵng kể cho phụ thân của nàng nghe, nàng muốn phụ thân biết mẫu thân yêu phụ thân nhiều đến nhường nào, nàng muốn hỏi phụ thân rốt cuộc tại sao năm xưa lại bội ước với mẫu thân, tại sao lại phụ lại tình cảm của mẫu thân nàng...

- Phụ thân, phụ thân đang ở đâu vậy. Đến bao giờ con mới được gặp người đây?

Thanh Băng lôi miếng ngọc bội ra ngắm nghía, mắt nhòa lệ...
---
Trời gần tối, Tang Ca Thanh Băng rời
khỏi trà quán, tìm một khách điếm nghỉ lại qua đêm. Sáng hôm sau, nàng xuống phố mua chút lương khô và nước đem theo đi đường rồi tiến về phía ngọn núi còn đang ẩn hiện trong sương.

Đường núi trập trùng, hiểm trở, khó đi, thật sự là một phép thử với lòng kiên trì, chịu gian vượt khó của con người, với Tang Ca Thanh Băng, phép thử ấy còn nặng hơn gấp trăm lần. Nàng sinh là là một tiểu thư kim chi ngọc diệp, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu vất vả, khó khăn, ngồi đường xa có xe ngựa đưa đón, đường núi hiểm trở cũng chẳng tới lượt nàng đi. Sức nhi nữ yếu, mà đường thì gập ghềnh lắm vật cản, thực khiến cho nàng thấy nản lòng. Nhưng thôi, lửa thử vàng gian nan thử sức. Trong tâm niệm nàng chỉ có một ý nghĩ, phải tìm được phụ thân. Đường núi có hiểm trở tới đâu cũng không ngăn nổi nàng. Đến được lưng chừng núi, quá mệt mỏi, Thanh Băng ngồi lại một phiến đá nghỉ ngơi, uống hớp nước, ăn chút lương khô rồi mới đi tiếp. Ai ngờ, vừa ngồi xuống, nước chưa kịp uống, Thanh Băng vô tình nhìn thấy một nam nhân nằm bất động cách đó không xa. Nàng hốt hoảng chạy lại chỗ nam nhân, người này bị thương cũng khá nặng, máu nhuộm đỏ cả vạt áo trước, chắc không phải đã chết rồi đó chứ? Thanh Băng đỡ hắn dậy, vẫn còn thở, còn cứu được, nếu vậy nhất định phải cứu. Thế là nàng dìu hắn đi cùng, định tìm một hang đá để sơ cứu lại vết thương cho hắn. Ông trời cũng không phụ lòng người, dìu hắn đi qua một con suối nhỏ, nàng thấy một ngôi nhà gỗ. Nàng liền nhanh chóng đưa hắn vào bên trong

- Có ai không?

Chật vật mãi mới vào đến sân trong, nàng cất tiếng gọi. Nhưng mãi không thấy ai trả lời
- Có ai không, giúp chúng tôi với!
Lần một, lần hai rồi lần ba, đáp lại tiếng gọi của nàng vẫn chỉ là tiếng im phăng phắc, không một động tĩnh của chủ nhà. Nhìn sang nam nhân mặt nhợt nhạt bên cạnh mình, Thanh Băng lưỡng lự một lúc bèn quyết định đắc tội với chủ nhà vậy, đánh liều dìu y vào trong nhà. Bên trong, căn nhà lạnh lẽo không một bóng người. Đồ đạc vẫn còn,nhưng người sống trong căn nhà hình như đã lâu không về. Đặt nam nhân đang bị thương xuống chiếc giường tre nhỏ, Thanh Băng đi một vòng quanh ngôi nhà xem thử. Có lẽ, chủ nhà đã đi chạy nạn lúc giặc Thiết tràn vào rồi.
Thôi, như vậy cũng tốt.
Xem qua một lượt ngôi nhà, Thanh Băng liền lấy cái gáo nước ra giếng, múc một lấy một ít nước, đun sôi để vệ sinh vết thương cho nam nhân nằm bất động. Múc được nước rồi, nàng liền đem đổ vào ấm đun. Nhưng cái khó là, nàng không biết đánh lửa. Thân nữ nhi chưa từng làm việc nặng nay lại phải ngồi ghè đá lấy lửa, có nằm mơ Thanh Băng cũng không nghĩ tới việc này. Nàng đem đá ghè vào nhau, ghè đến đỏ rộp cả tay mà vẫn không bén lửa. Bất lực, song nàng không thể bỏ cuộc. Mỗi lần muốn bỏ cuộc, ngẩng mặt lên, nàng lại nhìn thấy nam nhân y phục đẫm máu trên giường, hắn nằm đó bất động vậy mà lại trở thành một nguồn động lực to lớn cho nàng. Bởi vì,nàng cần cứu hắn.
Cố thêm một lúc lâu nữa cuối cùng cũng bén lửa. Đôi tay nàng cũng đã rộp hết cả lên.
Nước sôi, nàng đổ vào thau, hòa thêm ít nước mát vào, rồi đem ra lau người cho hắn. Nàng cẩn thận cởi lớp y phục dính máu của nam nhân ra, tỉ mỉ lau quanh miệng vết thương. Là vết kiếm đâm. Miệng vết thương vẫn còn chưa khép lại, hình như không sâu lắm, cũng không phải nhát đâm trí mạng, nhưng mất máu quá nhiều, miệng vết thương lại nhiễm trùng do không sớm được vệ sinh sạch sẽ.
Trong lòng Thanh Băng không khỏi thắc mắc: nam nhân này, thực ra là ai, sao lại bị thương đến như vậy?
Rồi những nghi vấn ấy cũng nhanh chóng được dẹp ra khỏi đầu, nàng lại tiếp tục chú tâm vài chăm sóc cho nam nhân. Lau sau vết thương, Thanh Băng cẩn thận dùng vải băng bó lại. Có thể, đêm nay hắn sẽ phát sốt. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. Nửa đêm, Thanh Băng ngồi ở đầu giường, dựa vào tường thiếp đi, đang trong cơn mơ màng thì nghe tiếng gọi:

- Nước, nước, nước

Nàng choàng tình dậy, thấy nam nhân nằm trên giường lim dim nhìn nàng ánh mắt cầu khẩn, nàng vội chạy lại rót cho hắn chút nước, đỡ người hắn dậy, cho hắn uống

- Nước đây rồi. Huynh mau uống đi, đã đỡ hơn chưa?

Nam tử uống. Một ngụm, hai ngụm, đến ngụm thứ ba thì hi sặc sụa, phun hết nước ra ngoài

-

Từ từ thôi - Thanh Băng lấy tay vỗ nhẹ lưng hắn, chờ hắn uống xong, đặt hắn nằm xuống, nàng lấy tai sờ nhẹ trán hắn. Hắn thực sự sốt rồi. Vết thương nhiễm trùng, sốt cũng không có gì là lạ, nàng liền đi lấy chiếc khăn, sấp qua nước lạnh rồi đắp lên cho hắn. Hắn thiếp đi. Được một lúc sau, nam nhân lại rên hừ hừ kêu lạnh, nàng lấy chăn quấn quanh người hắn. Hắn vẫn rét. Trong nhà lại chỉ có một cái chăn, nàng đã đem lên người đắp cho hắn rồi. Tiếng hắn kêu mỗi lúc một khẩn thiết, Thanh Băng không kịp suy nghĩ nhiều, đỡ hắn dậy, ngồi lên chỗ hắn, ôm hắn vào lòng, dùng hơi ấm của bản thân làm nam nhân bớt lạnh. Hắn rên hừ hừ thêm một lúc rồi tiếp tục thiếp đi. Còn Thanh Băng, cả đêm nàng cứ ngồi như vậy để giữ ấm cho hắn. Sáng sớm hôm sau, nàng mang theo ngân lượng xuống núi mua chút gạo về nấu cháo cho hắn ăn. Vết thương của hắn chưa lành, nàng mua thuốc cho hắn, nàng còn mua thêm cho hắn một bộ y phục để thay cho bộ y phục dính đẫm máu kia. Thực tâm, nàng rất mong hắn mau chóng bình phục trở lại.

Về đến ngôi nhà gỗ nhỏ, Thanh Băng nấu thuốc và nấu cháo cho nam nhân. Biết hắn vẫn còn hôn mê, nàng nấu chắt nước cháo cho hắn uống. Đút vào một thìa, hắn lại nhả ra, nước chảy hết xuống cổ. Hắn nhả ra, nàng tỉ mẩn lau sạch cho hắn, rồi lại kiên nhẫn đút cho hắn uống. Dăm ba thìa đầu, hắn vẫn ngoan cố không chịu, nhưng càng về sau, nam nhân tuy hôn mê mà có vẻ cũng bị sự chăm sóc chu đáo của nàng với một người lạ mặt làm cho cảm động, không đẩy ra nữa mà ngoan ngoãn uống vào. Từng thìa, từng thìa một. Thuốc cũng vậy, tất cả nàng đều tận tâm.

Uống xong thuốc, nàng thay y phục mới cho hắn, giúp hắn lau người. Tối đến, Thanh Băng lại đút cháo cho hắn ăn, cho hắn uống thuốc. Đêm hắn sốt cao, nàng luôn túc trực bên cạnh, không dám nghỉ ngơi một phút nào.
Một ngày, hai ngày, cuối cùng bệnh tình của hắn cũng thuyên giảm. Miệng vết thương không còn mủ, cũng bắt đầu khép lại.
Ba ngày, bốn ngày, sức khỏe của hắn cũng dần hồi phục nhưng y thức thì vẫn mơ hồ. Đến ngày thứ năm, nam nhân tỉnh lại hoàn toàn.

Đó là một buổi sáng sớm mờ sương, Thanh Băng vì chăm sóc nam nhân kia quá mệt nên đã ngủ thiếp đi bên cạnh y. Nàng ngủ được một lúc lâu thì y cựa mình tình dậy. Từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên thu vào trong đáy mắt hắn chính là một nữ tử gương mặt thanh tú đang say ngủ. Hắn không tự chủ được đưa tay chạm vào mái tóc buông xõa của nàng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy nàng thật đẹp, đẹp như tiên nữ bước ra từ giấc mơ của hắn vậy. Mấy ngày hôn mê, hắn luôn nhìn thấy một vị thần tiên tiên tỷ tỷ tận tình chăm sóc cho hắn, đút từng muỗng cháo cho hắn ăn, lau người cho hắn, xoa bóp tay chân cho hắn, nói chuyện với hắn, mong hắn mau tỉnh dậy. Bây giờ, hắn nhận ra, thần tiên tỷ tỷ trong giấc mơ của hắn không ai khác chính là nàng, thì ra không phải hắn nằm mơ, mà là thật. Hắn tự hứa sau này sẽ bảo vệ nàng, che chở cho nàng, dùng cả đời để yêu thương nữ nhân này.

Thanh Băng đang thiếp đi vô tình cảm nhận được những cử động nhẹ của nam nhân liền thức giấc, thấy nam nhân đã tỉnh lại đang chăm chú nhìn nàng, trong một khắc, nàng thoáng sững sờ rồi rấ nhanh lấy lại tinh thần, đến bên cạnh nam nhân, đỡ hắn ngồi dậy

- Công tử, công tử cảm thấy trong người thế nào rồi?

- Tiểu thư, là tiểu thư đã cứu tại hạ sao? - Hắn không trả lời mà hỏi lại Thanh Băng

- Ta có việc phải đi qua ngọn núi này, trên đường vô tình thấy công tử bị thương nặng nằm bất tỉnh nên mới đưa công tử đến nơi này để tiện bề chăm sóc. Công tử hôn mê đã bốn ngày, nay tỉnh lại ta cũng yên tâm phần nào rồi - nàng nghiêng đầu khẽ cười với hắn

Hắn nhìn nụ cười của nàng, nhìn đôi mắt đẹp, trong veo không toan tính của nàng, nữ tử này, thực sự là một cô nương tốt bụng

- Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng tại hạ, không biết làm sao mới có thể báo đáp ân tình của tiểu thư? - Ngừng một lát hắn lại nói tiếp - Dám hỏi quý danh tiểu thư để tại hạ dễ nói chuyện?

Thanh Băng thoáng chần chừ. Nam nhân này hỏi thân phận của nàng, nàng biết trả lời sao đây. Nàng là nữ nhân Tang Ca, nhưng đã bỏ trốn khỏi phủ, lại thêm Tang Ca là một thế gia nắm giữ an nguy Tang thành, người này thân phận thực hư chưa rõ, là bạn hay thù còn chưa phân biệt được, tốt nhất không để hắn biết thân thế của nàng thì hơn. Nghĩ một lúc Thanh Băng mới đáp lời:

- Công tử không cần khách sáo như vậy, ta thấy công tử gặp nạn, đâu thể thấy chết mà không cứu. Ta họ Tuyệt, tên Diêu Nhu.

- Tuyệt Diêu Nhu - hắn đọc lại một lần nữa tên của nàng, cái tên này, hắn sẽ khắc cốt ghi tâm

Nam nhân nói với nàng, hắn họ Khương tên Bình, là một binh lính trong quân đội Tang Kỷ Kính Quốc, xuất thân là con của một nông dân nghèo, mồ côi mẹ, lên tám tuổi thì cha bệnh mất, hắn đi ăn xin ngoài đường, rồi được thu nhận vào quân sĩ để huấn luyện. Trong trận đánh với quân Thiết vừa rồi, hắn bị thương nặng, chạy trốn khỏi sự truy đuổi của kẻ thù mà lạc đến ngọn núi này, nhưng do không còn sức lực mà ngất ở đây, cũng may có nàng xuất hiện, nếu không hắn đã thành mồi của bọn thú rừng rồi. Thanh Băng thấy hắn thật thà nên tin lời hắn nói, nàng gọi hắn là Khương ca, còn hắn gọi nàng là tiểu Nhu muội. Hắn bảo với nàng, khi hắn bình phục, nhất định sẽ đi cùng nàng, bảo vệ nàng, đưa nàng đến nơi nàng cần đến.

Hàng ngày, Thanh Băng ra suối bắt cá về làm thức ăn tẩm bổ cho hắn. Nàng cũng lên núi hái thuốc để hắn đắp vào vết thương của mình. Nàng và hắn sống bên nhau những ngày tháng rất vui vẻ mà Thanh Băng bảo, đấy là những ngày tháng vui nhất của cuộc đời nàng. Hắn cũng thích sáo, thích nghe tiếng sáo của nàng. Hắn nói, tiếng sáo ấy như rót vào lòng người một nỗi sầu bi vô hạn khiến người ta não lòng. Nàng chỉ cười trước lời nhận xét của hắn. Có đêm trăng rằm, nàng thổi sáo dưới trăng, hắn ngắm nhìn nàng, rồi hắn bảo, muốn xem nàng múa. Nàng chiều theo ý hắn, múa cho hắn xem điệu Kinh Hồng Vũ. Dáng múa nàng uyển chuyển, thướt tha, lại nhẹ nhàng, bay bổng. Hắn đắm say trong điệu múa ấy. Rồi ngồi dưới gốc cây, họa lại dáng múa của nàng.

Một hôm, Thanh Băng cũng như bao ngày lên núi hái thuốc cho hắn. Đang hái thuốc, thời tiết chuyển xấu đi, bầu trời xám xịt lại, mưa lớn trút xuống. Nàng không có gì che, một mình dầm mưa tiếp tục nhổ thuốc. Về đến nhà, nàng ướt sũng. Đêm hôm ấy, nàng lên cơn sốt, cứ mê man. Hắn thấy nàng như vậy, hắn xót vô cùng. Hắn nấu thuốc cho nàng uống, chăm sóc cho nàng. Nàng lạnh, hắn ôm hàng thật chặt. Hắn rất sợ mất đi nàng, nếu nàng có chuyện, hắn sẽ không sống nổi mất

- Tiểu Nhu, muội cố lên, không cần sợ, ca ở bên muội. Đợi muội khỏe lại, ca sẽ cưới muội làm thê tử. Muội cố lên
Hắn ôm nàng thật chặt như giữ vật báu. Trong cơn sảng, hắn nghe nàng gọi:

- Phụ thân, phụ thân đừng bỏ lại con, ... Phụ thân..
Hắn xót, hắn đau lòng. Thì ra, nữ nhân này của hắn lại có quá khứ đau lòng như vậy. Rồi hắn lại nghe nàng gọi:

- Tang Ca, Tang Ca... Muội xin lỗi... Thanh Băng xin lỗi mọi người... Mọi người tha thứ cho muội...

Cái gì, hắn như không tin vào tai mình. Nàng vừa nói đến Tang Ca, nàng vừa xưng mình là Thanh Băng, lẽ nào nàng là nữ nhân Tang Ca Gia Tộc? Không phải nàng họ Tuyệt ,tên Diêu Nhu sao? Nàng lừa hắn sao?
Cả đêm, trong lòng hắn là hàng vạn những nghi vấn về thân phận của nàng. Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, hắn đút cháo cho nàng ăn rồi hỏi nàng:

- Tiểu Nhu, muội nhớ gia đình lắm sao? Đêm qua, ca nghe muội gọi mãi hai chữ " Tang Ca"? Muội muốn về nhà sao?

Thanh Băng lảng tránh ánh mắt của hắn. Vậy là hắn biết rồi. Nàng cũng không muốn giấu hắn nữa

- Xin lỗi, muội đã lừa ca một chuyện. Thật ra, muội là nữ nhân Tang Ca...
Nàng đúng là nữ nhân Tang Ca thật. Trong lòng hắn mừng rỡ. Hắn thầm nghĩ : " Vậy là đến ông trời cũng giúp ta làm đại nghiệp rồi"...

( Còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love