Chương 7: Tang Ca Thanh Băng [ Phần Trung ( 2 ) ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tang Ca Thanh Băng (3)

Cả buổi sáng hôm ấy, Thanh Băng ngồi kể cho Khương Bình nghe về thân phận thật sự của mình. Nàng kể cho hắn những ngày tháng vui vẻ sống ở Tang Vệ thôn, kể cho hắn nghe sự bảo bọc yêu thương của Thuần Thế tỷ tỷ. Nàng cũng kể cho hắn nghe về phụ thân của nàng. Nàng nói, chuyến đi lần này nàng muốn sang nước Thiết gặp phụ thân, nàng từng hứa rằng, chỉ cần gặp được cha, dù bao gian khó nàng cũng không ngần ngại. Kể đến đây, mắt nàng lại loáng thoáng lệ. Nàng khóc. Khương Bình ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng. Nàng gục đầu trong lòng hắn:

- Bình ca,muội xin lỗi đã lừa dối ca về thân phận của mình

- Tiểu Nhu, muội nói gì vậy,ca đâu thể trách muội được. Ca chỉ là một nam tử lạ mặt lại còn mang trọng thương, muội không tin ca cũng là điều dễ hiểu. Nếu ca là muội, ca cũng sẽ làm như muội thôi

- Khương Bình, ca nghĩ như vậy thật sao? - Thanh Băng nửa vui nửa ngờ, lẽ nào, hắn không trách nàng thật

- Muội tin ca có được không? - Hắn lấy tay xoa nhẹ mái tóc của Thanh Băng rồi khẽ vỗ lưng nữ nhân trong lòng hắn. Phải,ca không trách muội, tiểu Nhu ngốc của ca, gặp được muội, với ca là một điều may mắn, ca sao có thể trách muội đây...?

---

- Tang Ca Thanh Băng, nàng đồng ý làm thê tử ta nhé, ta sẽ chăm sóc nàng, yêu thương nàng, nàng muốn đi tìm phụ thân, ta đưa nàng đi. Nàng muốn về Tang Ca, ta sẽ cùng nàng về. Chân trời góc bể, đều có ta bên nàng, nàng là nữ nhi duy nhất ta yêu. Gả cho ta, được chứ?

Nửa tháng sau, Khương Bình cầu hôn nàng. Đêm ấy, trăng rất đẹp.

Ánh trăng soi xuống, Thanh Băng một thân thanh y với dáng vẻ thẹn thùng càng thêm duyên dáng, đáng yêu. Nàng nhìn hắn, vừa vặn thấy bóng dáng nàng cũng đang trong mắt hắn. Bốn mắt giao nhau đầy tình ý. Thấy nàng mãi không có phản ứng gì, Khương Bình cuống lên, sợ nàng từ chối. Nhìn hắn như vậy, Thanh Băng khẽ cười, gật đầu:

- Trước đây, trước khi gặp chàng, ta chỉ có một mong muốn là tìm lại được phụ thân, tìm lại được cha ruột của mình. Cho dù có phải mất cả cái mạng, ta cũng chấp nhận. Ở bên chàng rồi, ta mới nhận ra, mạng sống của ta quý giá như thế nào. Ta bắt đầu biết sợ, sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại chàng nữa, sợ mỗi ngày tỉnh giấc, sẽ thấy chàng rời xa ta. Ta phát hiện, bản thân mình đã rung động. Không cầu kiếp sau vẫn tiếp tục nên duyên Kiêm Điệp, chỉ mong kiếp này trọn đời sánh đôi. Tang Ca Thanh Băng, đời này mãi mãi là thê tử của chàng

Thanh Băng nhón chân lên, đặt một nụ hôn sâu lên môi hắn. Nếu đi trọn được kiếp người, nàng chỉ mong, có thể, mãi ở cạnh hắn như vậy. Nhưng ông trời quả thực trêu đùa con người, người có tình chưa chắc đã là duyên. Mà có duyên, cũng là cái nợ phải trả, cả đời sống trong đau khổ chia ly...
Sống hạnh phúc bên nhau được ít lâu, Khương Bình muốn Thanh Băng dẫn hắn về Tang Ca ra mắt. Hắn nói, hắn muốn cho nàng một hôn lễ trọn vẹn, hắn không muốn nàng trong ngày đại hôn mà lòng vẫn hương về nơi nhà cũ, hắn muốn nàng phải rạng rỡ trong hỉ phục, thành tân nương hạnh phúc nhất trên thế gian này. Thanh Băng gật nhẹ đồng ý. Dù sao, Tang thành cũng là nhà nàng, nàng muốn được Tang Ca làm chủ hôn cho nàng. Tang Ca Thanh Băng, đã đến lúc nên trở về rồi...

---

Kể đến đây, ông lão khẽ thở dài, nhìn tiểu Quân Mịch trong lòng rồi lại nhìn tiên nhân. Tiên nhân không hiểu cái nhìn của ông lão là ý gì, lẽ nào, sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì sao? Dường như đoán được ý nghĩ của tiên nhân, ông lão tiến đền gần bia mộ, đưa tay lên vuốt mấy dòng chữ, giọng điệu tiếp tục trầm ngâm:

- Nếu Thanh Băng không dẫn người về Tang Ca, có lẽ, cuộc đời của nàng ấy sẽ không đau đớn như vậy...

---

Thanh Băng ngỡ tưởng từ giờ sẽ luôn được sống trong hạnh phúc, thực ra bi kịch đến đây chỉ là mới bắt đầu...

Ngày Thanh Băng trở về Tang Vệ, Tang Ca nhân ai nấy cũng vui mừng, cả thôn rộn rã tiếng pháp như mở hội. Gia nhân đi kiếm củi dưới chân núi, thoáng thấy bóng dáng của nàng, vui mừng hớn hở, như vớ được vàng, chạy về phủ báo phó gia Uyển Nghi. Lúc này, mọi việc trên dưới trong Tang Ca đều do Tang Ca Uyển Nghi cùng muội muội là Tang Ca Sính Đình thay tỷ tỷ mình, Thuần Thế gia chủ lo liệu. Nghe được tin, Sính Đình, Uyển Nghi tâm trạng trở nên vui vẻ, tiếng cười không ngớt, vội vàng đi báo với nhân trong Tang Nạp Phủ. Nhân gia cũng theo đó mà loạn lên, người thì xuống bếp đích thân nấu nướng, người thì đi mua đồ chuẩn bị làm lễ tẩy trần cho Thanh Băng. Cuối cùng, sau hơn nửa năm xa cách, cho người đi tìm kiếm Tang Ca Thanh Băng khắp nơi, thậm chí nhiều lúc không có tin tức gì, nhân gia còn tưởng Thanh Băng đã xảy ra chuyện không may nơi biên giới, ai nấy đau buồn vô hạn, còn định mời thầy cúng về cúng giải oan cho nàng nơi âm phủ, thì, ông trời không phụ lòng người, một nữ nhân hiền lành như Thanh Băng đâu thể nào gặp chuyện, tỷ muội Tang Ca nay lại được trùng phùng. Tiểu muội Thanh Băng của các nàng nay đã bình an vô sự, lành lặn trở về Tang Vệ thôn, lại còn tìm được một nam nhân, tay trong tay gửi gắm trọn đời, các nàng không vui sao được. Song, nghe gia nhân báo tin, Tang Ca nữ nhân cũng không tránh khỏi tò mò, không biết là nam nhân nào đã lấy được tâm ý của muội muội các nàng, lại còn có thể mang Thanh Băng từ nơi biên giới về đến Tang thành, quả thật không đơn giản...

Về đến cổng Tang Vệ thôn, trong lòng Thanh Băng dâng lên một cảm xúc khó tả. Kí ức cũ ùa về. Nơi này là nhà của nàng, là nơi nàng đã lớn lên trong chín năm trời. Ngày rời khỏi đây, Thanh Băng không biết bao giờ mới trở lại, còn có thể về không, trong lòng nàng cũng không dám chắc. Ấy vậy mà, chỉ nửa năm, nàng lại xuất hiện ở nơi này, lại trở về với khung cảnh thân thương, về bên những người tỷ tỷ luôn thương yêu tiểu muội là nàng. Đáng ra nên vui mới phải. Vậy mà sao nàng không vui cho nổi? Không đúng, là vui chứ. Nàng vui lắm, nhưng niềm vui ấy không lớn bằng nỗi đau xót trong lòng nàng. Nửa năm trước, nàng bỏ đi, chỉ để lại một phong thư nhỏ với vài dòng từ biệt, chắc chắn các tỷ tỷ rất lo cho nàng. Còn nàng thì sao? Thanh Băng tự thấy hổ thẹn, thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp lại tỷ tỷ của mình. Khóe mắt nàng thoáng lệ. Thanh Băng dừng lại, đứng chôn chân ở cổng thành, lưỡng lự, rồi nhấc từng bước nặng nề. Khương Bình nắm chặt tay nàng, thấy biểu hiện khác lạ của Thanh Băng, quay qua nhìn nàng vẻ mặt đầy lo lắng, yêu thương :

- Nàng làm sao vậy, thấy chỗ nào không khỏe sao?

Thanh Băng lắc đầu, ngước đôi mắt đang to tròn ngân ngấn nước nhìn hắn, lắc đầu, nét mặt phiền muộn :

- Khương Bình, ta không còn mặt mũi trở về nơi này nữa, không còn mặt mũi đối diện với các tỷ ấy nữa, hay là chúng ta rời khỏi đây đi có được không?

- Tiểu Nhu, nàng bình tĩnh đi

Thanh Băng lắc đầu, lắc đầu liên tục. Hắn nói nàng bình tĩnh, làm sao nàng có thể bình tĩnh đây? Những việc nàng đã làm, nàng không còn dám gặp lại các tỷ của nàng nữa rồi. Thanh Băng ôm mặt khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ con.

- A Băng

Tiếng gọi bất ngờ vang lên thu hút sự chú ý của Thanh Băng. Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, quay đầu nhìn lại. Là Thuần Thế tỷ tỷ của nàng. Thuần Thế trong Tần phủ, nghe Tang Ca nhân báo tin, vui mừng quá độ, không kịp sửa soạn, vội vã trở về Tang Nạp Phủ, điều nàng thấy lạ là từ lúc tỷ tỷ thành thân, ngoại trừ lần đó ra nàng đều chưa từng gặp lại tỷ phu của nàng. Tần Tướng Quân bận rộn chính sự đến nỗi không thể theo thê tử mình sao ? Hay vốn dĩ tỷ tỷ nàng đang bị chà đạp trong phủ đệ Tần Gia kia, Thuần Thế tỷ tỷ trước nay vẫn vậy, đau khổ tổn thương đều tự chịu. Lần này thấy nàng, lại gầy hơn trước.

- A Băng, là muội sao? Thật sự là muội rồi

Thuần Thế xuống kiệu, chạy vội qua chỗ Thanh Băng, ôm lấy nàng, vuốt tóc nàng, chỉ sợ đây là một giấc mơ

- A Băng ngốc của tỷ, nói tỷ nghe, mấy tháng nay, muội đã ở đâu vậy? Muội biết tỷ lo cho muội thế nào không? Tỷ rất ân hận vì đã nói chuyện đó cho muội. Muội biết không, nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ sẽ không sống nổi mất

Thanh Băng nghe những lời trách móc của Thuần Thế thì bật khóc nức nở, đưa tay ôm chặt lấy tỷ tỷ:

- A Thế tỷ, muội sai rồi, muội sai rồi. Muội xin lỗi tỷ, xin lỗi tỷ nhiều lắm, muội không nên như vậy, muội xin lỗi

- Vậy, muội đã trở về rồi, không được đi nữa, ở cạnh các tỷ, các tỷ chăm sóc muội, có nghe không?

- Muội hứa với tỷ, muội sẽ không rời xa các tỷ nữa đâu

---

Tối ngày hôm ấy là bữa cơm đoàn viên đông đủ nhất của Tang Ca. Mọi người đều gắp thức ăn cho Thanh Băng, nhìn nàng, ai cũng bảo nàng ốm đi rất nhiều. Thanh Băng cảm động trước tình cảm của các tỷ tỷ, lại càng thấy áy náy vì bản thân mình trước đây. Nhưng không sao, ngày tháng còn dài, nàng còn rất nhiều thời gian ở cạnh tỷ tỷ, người thân của nàng, từ giờ nàng sẽ mãi mãi bên họ, không rời xa họ nữa, dùng thời gian bù đắp lại những gì nàng đã gây ra. Tang Ca gia đang quây quần nói chuyện vui vẻ thì có thư cấp báo gửi cho Tần tướng quân. Là bản đồ bố trí lực lượng quân đội Tang Kỷ Kính trong trân đánh sắp tới với quân Thiết. Quân Thiết vừa rồi đại bại, lại thêm thái tử thân là nguyên soái chỉ huy đại quân đang mất tích, lòng quân rối bời lo lăng, cộng thêm biên giới giữa hai nước địa hình đồi núi hiểm trở, nước Thiết chủ yếu lại là đồng bằng, trận này, Tang Kỷ Kính giành phần thắng chắc. Sớm muộn gì, nước Thiết cũng sẽ vong. Nghĩ đến đây, Tần tướng quân nở nụ cười mãn nguyện, đem phong thư cất vào phía sâu tay áo

- Thanh Băng hồi phủ, đại quân Tang Kỷ Kính lại sắp giành đại thắng, đúng là đáng mừng, đáng mừng,haha, nào, mau cạn hết rượu, tối nay chúng ta không say không về.

Nhân gia đều nhiệt tình hưởng ứng theo câu nói của Tần thiếu, không say, không về, ai nấy đều cạn hết rượu trong chén của mình. Cạn hết rượu, Thanh Băng vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy Khương Bình đang trầm tư suy nghĩ, hình như không còn chú ý vào bữa thiện, lo lắng, nàng liền kéo nhẹ tay áo hắn

- Chàng sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Khương Bình bị tiếng nói của nữ nhân bên cạnh lôi về hiện tại, hắn cười nhẹ, đáp lời nàng:

- Trong này hơi bức bối, khó chịu, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát

- Ta đi cùng chàng - Thanh Băng nắm tay hắn, nhẹ nhàng đứng dậy, kéo hắn rời khỏi bàn, ra hoa viên trong hậu viện sau nhà

Tản bộ được một lúc, Thanh Băng quay đầu lại phía Khương Bình, nhìn hắn một hồi, không chịu được, cất tiếng hỏi:

- Tối nay, sao chàng thất thần vậy, chàng đang suy nghĩ gì đó?

- Không có - Hắn khoát tay - Ta đang suy nghĩ vài chuyện vặt thôi - Chàng đang giấu ta chuyện gì đùn không?

- Tiểu Nhu, nàng có tin ta không? - Khương Bình không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại nàng

- Sao tự nhiên chàng lại hỏi ta vậy? - Nàng nhìn hắn, cười cười. Con người này, hôm nay uống phải thuốc gì hay sao mà lại lạ đến như vậy, vừa nãy thì tâm trí thất thần, bây giờ lại hỏi nàng những câu lạ lẫm. Thật khó hiểu mà.

- Có tin không?

Thấy thái đọi của hắn nghiêm túc như vậy, Thanh Băng gậy nhẹ

- Tin, ta tin chàng

Nghe được câu trả lời của nàng, lòng hắn như trút được một tảng đá lớn, hắn nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, thật chặt, thật chặt

- Hứa với ta, sau này có chuyện gì, cũng đừng rời xa ta, có được không?

- Được, ta hứa với chàng - nàng lấy tay vỗ về lưng hắn. Hắn là đang sợ mất nàng sao? Hắn ngốc thật, nàng cười nhẹ, thực sự rất ngốc. Nàng và hắn đã ở Tang Ca Gia rồi, sau này, sẽ mãi ở đây, vậy sao nàng có thể rời xa hắn được chứ?

Ôm nàng một lúc lâu, cảm nhận được khổng gian yên tĩnh giữa hai người, hắn lại nói tiếp:

- Tiểu Nhu, ta có thể nhờ nàng giúp ta một việc được không?

- Giữa chúng ta còn có việc gì khó nói hay sao? Việc của chàng cũng là việc của ta, chàng nói đi, ta nhất định sẽ giúp chàng.

Thanh Băng ngẩng mặt lên nhìn vào mắt hắn

- Ta... ta... Tiểu Nhu, nàng có thể... có thể lấy cho ta xem bản đồ bố trí quân đội từ chỗ tỷ phu được không?

- Tại sao chàng lại muốn xem nó?

- Ta... Ta....

Thanh Băng thoát khỏi vòng tay Khương Bình, kinh hãi lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc

- Rốt cuộc, chàng muốn làm gì?

Hắn thấy phản ứng của nàng như vậy liền tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:

- Nàng nghi ngờ ta sao? - Hắn vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau là - Nàng có biết tại sao cả hôm nay ta như người thất thần không?

Thanh Băng đứng im trong lòng hắn, không đẩy hắn ra. Kỳ thực, lúc này nàng rối như tơ vò vậy. Hắn muốn làm gì, hắn là ai, hắn có mục đích gì đây? Câu hỏi của hắn như cắt ngang một hàng dài thắc mắc trong suy nghĩ miên man của nàng này, Thanh Băng khẽ lắc đầu. Khương Bình từ phía sau càng ôm chặt nàng hơn:

- Ta chỉ là một binh lính vô danh tiểu tốt lại bị thương gần như mất mạng, cái mạng này của ta cũng là do nàng đem về. Còn nàng, nàng là tiểu thư khuê các cành vàng là ngọc, xuất thân danh môn thế gia, lại yêu kiều, duyên dáng, có tài năng như vậy, bản thân ta tự cảm thấy không xứng với nàng. Ta tin chắc, các tỷ nàng cũng không chấp nhận muội phu như ta. Vậy nên, ta mới muốn, xem được bản đồ, rồi xin tham gia trận chiến, trong trận chiến này có thể lập được công, như vậy....

Chưa để hắn nói hết lời, Thanh Băng đã quay lại đưa tay lên giữ miệng hắn. Trong lòng nàng cảm thấy xót xa

- Chàng nghĩ gì vậy? Ta không quan tâm chàng xuất thân của như nào, chỉ cần chàng thương ta, vậy là đủ

- Nàng không quan tâm nhưng người khác sẽ để bụng. Ta muốn tiểu Nhu phải được nở mày nở mặt khi gả cho ta

- Cảm ơn chàng luôn nghĩ cho t nhiều như vậy. Ở cạnh chàng ta thấy rất hạnh phúc - Thanh Băng kiễng chân lên, đặt một nụ hôn lên môi hắn - Được, ta lấy cho chàng

Đêm hôm đó, Thanh Băng sai gia nhân chuẩn bị một bình rượu và vài đĩa điểm tâm mà Thuần Thế tỷ thích ăn nhất bày ở bàn đá bên cạnh hồ sen trong hậu viện rồi mời Tang Ca gia chủ cùng Tần thiếu qua đó hàn huyên. Trước khi tỷ tỷ và tỷ phu tới, đắn đo một hồi, Thanh Băng quyết định bỏ thuốc ngủ vào trong rượu

- Tỷ tỷ, tỷ phu, muội có lỗi với hai người

---

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thanh Băng, uống rượu hàn huyên chưa đầy nửa canh giờ, thuốc đã ngấm. Cả Thuần Thế và Tần tướng quân đều gục xuống mặt bàn đá ngủ thiếp đi. Thanh Băng đánh thức họ nhưng họ đã ngủ say lắm rồi. Vậy là nàng cẩn thận đến bên người Tần thiếu, nhẹ nhàng lấy ra chiếc phong thư ở sâu trong tay áo rồi đem vào tẩm phòng, sao chép lại những dữ kiện quan trọng. Xong xuôi đâu đó, nàng lại cẩn thận đem phong thư hoàn trả về chỗ cũ, rồi mang bản nàng chép được, hướng thẳng phòng Khương Bình mà đi tới. Nhận được tờ giấy từ nàng, hắn rất ngỡ ngàng, nàng thực sự chịu giúp hắn sao. Dường như hiểu được y nghĩ của hắn, Thanh Băng cười nhẹ:

- Ta tin chàng

Nói rồi, nàng quay người trở về bên bàn đá
Xin lỗi, tiểu Nhu, ta đã phụ lại lòng tin của nàng rồi...

---

Trưa hôm sau, sau khi dùng bữa xong xuôi, Tang Ca Thuần Thế gọi Thanh Băng vào tẩm phòng, dặn dò không ai được phép đi theo

Đến nơi, Thuần Thế đóng kín cửa lại rồi ngồi xuống ghế, nắm lấy tay nàng:

- A Băng, muội thật sự rất thích Khương công tử sao?

Thanh Băng ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ, lắc đầu:

- Không, là muội yêu chàng ấy - mỗi lần nhắc đến Khương Bình ánh mắt Thanh Băng lại rực sáng như sao trời, miệng luôn nở nụ cười, bởi vì, nàng rất hạnh phúc, hạnh phúc của nàng có lẽ chỉ đơn giản là được ở bên hắn mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love