Ánh trăng mông lung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Tân Nhược Yêu Trừng (tác giả của Ức Vãn)

Năm ngoái vì sinh nhật của Giang Trừng mà viết, một đoản xong. Hình thức yêu đương bậc tiểu học chít chít, báo động trước OOC, hành văn siêu nát, nhưng trái tim yêu Trừng nhi là thật.

Tên truyện là Lan Lan nhà ta @Hà Tu Minh đặt cho ta, rất hoài niệm thời gian kia chúng ta bảy người cùng nhau kiến tạo Tang Trừng.

Trở xuống chính văn.

------------------------

Năm ấy thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đi học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc trước Ngụy Vô Tiện còn ở thì chúng thiếu niên thế gia nói chêm chọc cười, trải qua tiêu dao tự tại, vô cùng náo nhiệt. Không ngờ một ngày Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên âm thầm đánh lộn bị đưa về Vân Mộng sớm, chỉ để lại một mình Giang Trừng ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trước đó bởi vì Ngụy Vô Tiện kéo theo, còn ngẫu nhiên đi theo xuống núi uống rượu chơi đùa, Ngụy Vô Tiện Vừa đi, Giang Trừng vì thay Vân Mộng Giang thị giành lại mặt mũi, càng ngày càng khắc khổ, ngày bình thường ngoại trừ học tập công khóa chính là luyện kiếm đả tọa, ngược lại để cho Lam Khải Nhân liên tục tán thưởng thiếu chủ Giang gia này cần cù hiếu học, không thể đo lường.

"Giang huynh..."

Ngày hôm đó tan học, Giang Trừng đang định rời khỏi lớp học thấy có người gọi hắn, quay đầu lại chính là Nhiếp Hoài Tang.

Liền hỏi: "Hoài Tang, ngươi sao vẫn chưa đi? Không phải muốn cùng Âu Dương bọn họ xuống núi sao?"

Giang Trừng bởi vì từ nhỏ bị mẫu thân đem hài tử của người khác ra so sánh, rất là hiểu rõ tình cảnh của Nhiếp Hoài Tang. Kể từ đó, Giang Trừng đối với vị chậm tiến này ngược lại là có thêm mấy phần quan tâm, bên trên công khóa đối với y cũng chỉ điểm nhiều hơn.

"Giang huynh, huynh có chỗ không biết, đại ca ta gửi thư cho ta nói mấy tháng nữa muốn tới Cô Tô gặp ta."

"Ngươi gần đây công khóa không phải là tiến bộ rất nhiều sao, sợ cái gì?"

"Không chỉ là công khóa, đại ca ta muốn ta tranh thủ thời gian tu luyện kết đan. Giang huynh, tình hình của ta huynh cũng biết..." Nhiếp Hoài Tang một bên nói một bên vò đầu, dáng vẻ rất là khổ sở.

Nhiếp Hoài Tang gặp chuyện luôn có thể nghĩ đến Giang Trừng, sau vài tháng ở chung y cũng cơ bản thăm dò tính tình của vị thiếu chủ Vân Mộng này, người này mặc dù ngoài mặt cao ngạo thanh cao, kỳ thực là ngoài lại tâm nóng, là một người rất trọng tình trọng nghĩa. Ngụy Vô Tiện không ở đây, Hoài Tang cũng tự nhận là chính mình cùng Giang Trừng tốt nhất.

Giang Trừng hỏi: "Vậy ngươi dự định như thế nào?"

Nhiếp Hoài Tang vốn không phải người ngu dốt, chuyện học nghiệp y chỉ là không để bụng lắm, lần này được sự giúp đỡ của Giang Trừng cũng là đột nhiên tăng mạnh. Thế nhưng là ở một chuyện tu tiên y thật là cảm giác chính mình thiên tư không tốt, giống như ở trong bụng mẹ bị chó gặm qua, bằng không thì cũng sẽ không tới bây giờ còn không có kết kim đan.

Vốn trong nhà có đại ca ở, Nhiếp Hoài Tang cũng chỉ muốn làm một người phú quý nhàn rỗi, luyện chim vẽ quạt chơi đùa kỳ trân dị bảo, thế nhưng là không nghĩ tới lần này đại ca đúng là hạ quyết tâm, tuyên bố nếu không nghiêm túc kết luyện đan cũng sẽ không phải đánh gãy chân đơn giản như vậy, bị trục xuất khỏi Thanh Hà Nhiếp thị, lần này y không được nghiêm túc đối đãi.

"Giang huynh, huynh về sau mỗi ngày tu luyện mang ta theo đi, ta nếu là lại không cố gắng tu luyện kết kim đan, chỉ sợ..."

Giang Trừng liếc mắt nhìn Hoài Tang, nghiêm mặt nói: "Chính ngươi có thể nghĩ kỹ, một chuyện tu luyện vẫn là phải dựa vào chính mình, ngươi nếu không thể kiên trì, thì quên sớm đi."

Nhiếp Hoài Tang thấy hắn như vậy liền xem như là đồng ý, vội vàng vỗ ngực bảo đảm nói: "Huynh yên tâm, ta nhất định cố gắng."

Kể từ ngày hôm đó, Nhiếp Hoài Tang cùng Giang Trừng cùng vào cùng ra, cùng nhau đi tới lớp học, cùng nhau tu luyện, để cho tiện, càng là chuyển tới giường chiếu vốn là của Ngụy Vô Tiện, cùng Giang Trừng chung một gian phòng.

Như thế mấy tháng, Hoài Tang ngược lại là không có lười biếng, mỗi ngày dụng công cuối cùng có chút thành quả, lại mơ hồ cảm giác được chính mình có chút ý sắp kết đan. Sau đó Nhiếp Minh Quyết tới đây, để lại cho y bội đao cũng là không nói cái gì nhiều lời liền đi.

Chuyện này cũng làm Nhiếp Hoài Tang vui mừng hết sức, đại ca y vừa đi liền lôi kéo Giang Trừng cùng mấy người đồng môn cùng nhau xuống núi chúc mừng.

Ngày đó bởi vì đều uống chút rượu, đều có chút say, mấy người trở về tới nơi nằm xuống liền ngủ.

Đợi cho tới ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, Hoài Tang tỉnh lại sớm nhất, phát hiện Giang Trừng ngủ ở bên cạnh mình... Chỉ thấy Giang Trừng một đôi mắt hạnh khép kín, vẻ mặt rất là ôn hòa, so với sắc bén tuấn mỹ ngày bình thường nhiều hơn mấy phần nhu hòa xinh đẹp.

Vãn Ngâm nếu như là một nữ hài nhi nhất định là một đại mỹ nhân đi! Có điều bây giờ cũng vậy a!

Nghĩ như vậy, Nhiếp Hoài Tang không kìm lòng được hôn gương mặt Giang Trừng một cái. Môi thiếu niên rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Trừng, thở ra khí ẩm nặng nề.

Giang Trừng bởi vậy bỗng nhúc nhích, Nhiếp Hoài Tang lập tức tim bỏ lỡ nửa nhịp, vội vàng dời người, tay vin sờ trái tim hai lần lại giương mắt nhìn.

"Giang huynh..." Nhiếp Hoài Tang thử gọi một tiếng, Giang Trừng không có trả lời.

Còn may Giang Trừng không có thật sự tỉnh dậy.

Ta đây là đang làm gì nha, là xem xuân cung nhiều sao? Giang Vãn Ngâm là một người nam tử, ta vậy mà hôn hắn?

Làm sao có thể? Ta làm sao có thể chứ? Không thể!!

Đại ca biết nhất định sẽ đánh gãy chân của ta...

Không đúng, sợ là Giang huynh sẽ đánh gãy chân của ta trước chứ?

Không được, ngàn vạn không thể bị phát hiện!!

Ta sau này vẫn là cách Giang Vãn Ngâm xa một chút đi, Nhiếp Hoài Tang nghĩ như vậy.

Thế nhưng là cho dù Nhiếp Hoài Tang khuyên bảo chính mình như thế nào, nhưng trái tim kia dù sao cũng không nhịn được không ngừng đập cuồng loạn, vì Giang Vãn Ngâm kia tâm động.

Như vậy, mấy ngày tiếp theo Nhiếp Hoài Tang đều trốn tránh Giang Trừng, chỉ cùng Âu Dương cùng Kim Tử Hiên bọn họ cùng nơi, Giang Trừng cảm thấy rất là kỳ quái, lại không tiện hỏi nhiều.

Lại qua mấy ngày, Giang Trừng thực sự nhịn không nổi, liền ở phòng học cản y, nhẹ như mây gió nói rằng: "Hoài Tang, ta muốn tới Thải Y Trấn, ngươi muốn đi cùng ta chứ?"

"A? Được!" Nhiếp Hoài Tang phát hiện chính mình từ trước tới nay không có cách nào cự tuyệt Giang Trừng.

Bên trong một nhà tàng bảo các lớn nhất Thải Y Trấn, Giang Trừng đang ở bên trong lựa từng kiện.

"Giang huynh, hynh là muốn mua lễ vật sao?" Nhiếp Hoài Tang hỏi.

Giang Trừng nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, mấy ngày nữa là sinh nhật của Ngụy Vô Tiện, đây là chuẩn bị lễ vật cho hắn."

"Giang huynh cùng Ngụy huynh thật sự là tình cảm thâm hậu, khiến người cực kỳ ao ước, vậy ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật gửi cho Ngụy huynh."

Nhiếp Hoài Tang trong miệng nói như vậy, trong lòng lại không khỏi ăn vị. Giang Trừng nhưng lại không để ý, vẫn chọn vật hắn muốn.

Hai người mua lễ vật, lại cùng nhau đi tới tiệm cơm trước đó thường xuyên đi tới gọi chút thức ăn cùng rượu.

Lúc ăn cơm Giang Trừng vốn muốn hỏi Nhiếp Hoài Tang dạo này thế nào rồi? Nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể buồn bực uống từng ngụm rượu.

Nhiếp Hoài Tang nhìn Giang Trừng mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Giang huynh ngươi làm sao vậy? Có phải là nhớ nhà rồi không?"

"Là có chút nhớ Liên Hoa Ổ, nhưng mà cũng không có gì, không tới mấy tháng là có thể trở về."

"Ta cũng là nhớ nhà. Thế nhưng là ta vẫn thích ở cùng với Giang huynh", nói xong Nhiếp Hoài Tang lại thêm một câu, "Còn có Âu Dương bọn họ."

Bị y nói kiểu này, Giang Trừng nháy mắt cảm giác chính mình trước đây lo xa rồi.

Nhiếp Hoài Tang nhìn Giang Trừng trước mắt, thử dò xét nói: "Giang huynh, huynh sẽ nhớ Ngụy huynh sao?"

Giang Trừng vừa uống vào một chén rượu, nghe y đột nhiên hỏi lên như vậy, kinh ngạc nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Không có, ta là nghĩ nếu ta cùng Giang huynh chia tay, nhất định là sẽ rất nhớ Giang huynh ngươi."

Giang Trừng: "..."

Đột nhiên bị một phen thông báo như vậy, Giang Trừng hơi chịu không nổi đỏ mặt, còn may uống rượu, có thể giả bộ cho qua.

"Vậy Giang huynh, huynh sẽ nhớ ta sao?"

"Sẽ không!" Giang Trừng chém đinh chặt sắt đáp, chuyện này không nghĩ tới một đại nam nhân hỏi loại vấn đề này.

"Ha ha, Giang huynh vì sao nhẫn tâm như vậy?" Nhiếp Hoài Tang ra vẻ đau thương.

"Vì sao hỏi như vậy, sau này cũng không phải là không gặp mặt, ngươi sau này nếu như muốn gặp ta, cũng có thể đến Liên Hoa Ổ tìm ta là được."

"Thật sao? Thật có thể chứ? Có làm phiền hay không?"

"Ngươi muốn ta trả lời cái nào?"

"Đều được, hì hì."

"Nhàm chán!!"

Nhìn Nhiếp Hoài Tang cười ngây ngô khờ khạo như thế, Giang Trừng cũng không nhịn được quay đầu cười trộm.

"Tới. Tiếp tục uống!"

Đêm đó hai người đều có chút say, chỉ có thể ở nhà trọ mướn hai gian phòng. Giang Trừng dìu Nhiếp Hoài Tang vào trong phòng của y, đặt y lên giường, lại không cẩn thận bị y kéo một cái hai người đều ngã ở trên giường.

"Ai u..." Nhiếp Hoài Tang kêu lên một tiếng đau đớn, lại như vậy ngủ thiếp đi.

"Hoài Tang, ngươi tỉnh lại đi..." Vỗ mấy lần vẫn không thấy tỉnh, Giang Trừng như vậy nhìn y, cảm thấy ky thực Nhiếp Hoài Tang còn rất đẹp, nhất thời nhìn nhập thần.

Lúc này Nhiếp Hoài Tang mở mắt ra cũng hai mắt mê ly mà nhìn Giang Trừng, hai người cứ như vậy đối mặt một lát.

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên ôm lấy Giang Trừng, vươn đầu lên lại gần hôn lên, cuối cùng lại còn lấn người đặt ở trên người Giang Trừng.

Thiếu niên đôi môi mềm mại dán ở trên môi hắn, đợi Giang Trừng ý thức được thì lập tức mở to hai mắt...

Tuy chỉ là hôn khẽ, nhưng đối với mới nếm thử tình hình như Giang Trừng mà nói, tâm đã sớm cuồng loạn không ngừng, vốn định tránh thoát, lại không biết là bởi vì uống rượu, lại là dưới thế tiến công dịu dàng kia mà đầu hàng, nhắm hai mắt lại, mặc cho thiếu niên đem hắn đặt ở dưới thân, cực kỳ ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của thiếu niên.

Ánh trăng mông lung, tâm cũng mông lung...

Sáng sớm ngày thứ hai...

Bởi vì Nhiếp Hoài Tang vẫn không thể ngự kiếm, cho nên chỉ có thể dựa vào Giang Trừng lôi kéo cùng nhau ngự Tam Độc về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nhiếp Hoài Tang ôm cánh tay phải của Giang Trừng, thân thể dựa vào trên người Giang Trừng.

"Giang huynh, đêm qua ta giống như mơ một giấc mơ."

"Mơ cái gì?" Giang Trừng quay đầu, hơi chột dạ.

"Ta mơ thấy chính mình mạo phạm một vị mỹ nhân." Nhiếp Hoài Tang mặt mũi tràn đầy xuân sắc nói, lại còn có mấy phần đắc ý.

Giang Trừng trong lòng không khỏi mắng, ngươi kẻ này không phải mạo phạm mỹ nhân, ngươi đây là mạo phạm lão tử!!!

Chỉ là việc này Giang Trừng ăn thua thiệt có đánh chết cũng không thể nói ra, trở về như thường giống như người không liên quan, Nhiếp Hoài Tang tựa hồ cũng không hoài nghi chút nào. Giang Trừng nghĩ thầm, cũng tốt, nhất thời say rượu mà thôi, cũng không có gì?

Có điều ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, thật sự không có gì sao? Tuy có ý nghĩ như vậy, rất nhanh lại sẽ bị chính mình tìm các loại lý do lừa gạt.

Ngày hôm đó muộn, Giang Trừng ngồi ở trên giường đọc sách, Nhiếp Hoài Tang rón ra rón rén đi đến bên giường Giang Trừng, thời tiết dần lạnh, y dứt khoát trực tiếp chui vào.

"Giang huynh, vẫn là ổ chăn của huynh ấm áp!"

"Tại sao ngươi lại chạy đến trên giường của ta, mau cút trở về!?"

Kể từ hai lần trải nghiệm lúc trước, Nhiếp Hoài Tang thường xuyên như thế, cùng Giang Trừng ngược lại là càng ngày càng thân cận.

Nhiếp Hoài Tang cọ xát ở trên người Giang Trừng, nói: "Giang huynh, ngươi sờ xem giúp ta một cái, có phải là ta sắp kết đan hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro