Độ Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Híc, quyết định tiếp tục edit Tang Trừng, Tang Trừng là cp ta yêu thích nhất, không bỏ được, lại tiếp tục truyền đạo tiếp vậy ~

==========

Author : Lão Kính Muốn Biết Ngày Hôm Nay Ma Đạo Nguội À

· Đại khái là thị giác thứ nhất Giang Trừng đi, đại khái là HE.

· Ta hành văn rất cặn bã, không viết ra được cảm thụ như mong muốn.

· Đừng phun, xem là được, không xem mời rời đi, được chứ?

· Có tình tiết phản wx.

· Bài văn này là Giang Trừng một quả tâm phòng triệt để vỡ vụn, thiết lập một người hoàn toàn đối với nhân sinh u ám, cho nên rất đáng yêu, đừng nói ta OOC, ngươi có bản lĩnh ngươi trải qua một lần những gì hắn đã trải qua đi, không có bản lĩnh cũng đừng bb.

· Thật giống như phần cuối nát.

Mở mắt ra.

Tối tăm, bóng tối vô tận.

Ta làm sao vậy, ta đây là chết sao?

A, ta nhớ tới, ta đúng là chết rồi, vạn quỷ tru tâm.

Nghĩ tới ta đường đường Tam Độc Thánh Thủ, cuối cùng rơi vào một kết cục như vậy.

Thật buồn cười, thật nhát gan đúng không?

Đúng vậy a, ta chính là dạng người này.

Buồn cười, nhát gan --

Ngu xuẩn.

Một khối chân tâm tranh cướp giành giật cho người khác, chống chọi tổn thương chính mình,

Cuối cùng rơi vào một câu: Xin lỗi, ta nuốt lời.

Lại không còn cách nào khác.

Sao không buồn cười?

Phí hết tâm tư tìm kiếm hắn mười ba năm, giấu Trần Tình, quất quỷ đạo,

Rốt cuộc chúng bạn xa lánh: Hắn họ Giang lại không họ Kim.

Lại không lời nào để nói.

Sao không nhát gan?

Toàn tâm toàn ý, cắt đứt quan hệ, không có gì cả, chẳng làm nên trò trống gì.

Vì sao, không đều đến chết mới thôi đây.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ này.

A, quên, ta không có trái tim, tim đã bị vạn quỷ xé rách thành mảnh vỡ.

Dù sao vạn quỷ tru tâm.

Ngu xuẩn!

Sao không ngu xuẩn?

Ngươi quá ngu, Giang Vãn Ngâm.

Cuộc đời của ngươi chính là thất bại.

Dù sao mọi người cũng cảm thấy như vậy.

Không phải sao?

Như chó.

Trông coi một câu hứa hẹn, mười ba năm.

Lẽ ra nên thành thục, nhưng vẫn là sẽ bởi vì một câu nói của hắn.

Nước mắt như suối trào.

Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.

...

Dù sao, bọn họ cũng là cảm thấy như vậy.

Đúng không?

Bọn họ khao khát sự diệt vong của ta như vậy.

Như vậy...

Coi như là ta vì hắn làm một chuyện cuối cùng đi.

Như ước nguyện của hắn.

Dùng mình trân quý nhất,

Chúc bọn hắn ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.

Nhắm mắt lại.

Chìm vào màu đen,

Dần dần hòa thành một thể,

Rốt cuộc sống thành bộ dáng ban đầu của mình --

Cái bóng.

Trong thoáng chốc, giống như là nhìn thấy một đôi tay.

Nắm chặt lấy ta,

Cho ta ấm áp không thể cầu.

Mở mắt ra một lần nữa,

Đập vào mi mắt chính là một đôi mắt trong suốt.

Tràn ngập quan tâm, sầu lo.

Là ta vẫn luôn luôn mong muốn,

Cũng một mực không chiếm được.

Trong thoáng chốc, người kia cầm một cây quạt ở trước mắt vẫy lên vẫy xuống.

Ta giống như ngửi thấy mùi hoa cát cánh,

Nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Y hỏi: Giang huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?

Ta không để ý tới y.

Y nói: Giang huynh, ta dùng bí thuật, để ngươi sống lại, trả giá rất lớn, đại giới a.

Ta vẫn là không để ý tới y.

Y nói: Giang huynh, Liên Hoa Ổ bây giờ rất tốt, ta giúp ngươi trông coi đấy, không có để bọn hắn đi vào một bước.

Ta đem đầu chôn ở trong khuỷu tay.

Y đột nhiên cầm lấy tay của ta, khiến cho ta ngẩng đầu lên.

Sau đó, nghiêm túc nói với ta:

Giang Trừng, ta biết ngươi đối với việc hắn thất hứa rất đau lòng,

Cũng biết ngươi đã kiên trì tới hết sức,

Ngươi những năm này một mình chống đỡ Liên Hoa Ổ,

Còn phải chăm sóc Kim Lăng,

Ngươi đã rất mệt mỏi.

Ngươi không hề có lỗi với bọn hắn,

Là bọn hắn thiếu nợ ngươi, ngươi biết không?

Phải không? Là lỗi của bọn họ?

Ta không sai, đúng không?

Trong lòng luôn luôn giữ vững tin tưởng cái gì,

Giống như nháy mắt sụp đổ.

Y đột nhiên bối rối,

Tay chân luống cuống dùng tay áo lau mặt của ta.

Còn nói : Giang Trừng, ngươi đừng khóc mà,

Ta ngữ khí là nặng chút,

Ta cùng ngươi nói xin lỗi.

Đừng khóc, được không?

Ta, khóc sao?

Ta cảm thấy có một giọt nước mắt trượt vào khóe miệng,

Ta nếm nếm.

Mặn.

Lại duỗi tay ra, lau mặt một cái.

Tất cả đều là nước mắt.

Ta, khóc sao?

Không phải là vì y? Là vì chính ta?

Ta không biết vì sao, bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

Sau đó đem mình chôn ở trong hai chân cùng khuỷu tay.

Nước mắt chảy ra thậm chí thấm ướt toàn bộ tay áo của ta.

Nhưng không có phát ra một chút tiếng động.

Vô cùng thảm hại.

Y nhẹ nhàng vòng lấy ta,

Một cái tay vỗ phía sau lưng của ta.

Một cái từ từ nới lỏng tay của ta ra.

Đã bóp chảy máu.

Ta nghe y nói như vậy.

Y chậm rãi nắm chặt tay của ta,

Kéo đến phía sau lưng của y,

Hiện lên một nửa tư thế bao bọc.

Sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói với ta:

Lời nói khó chịu, ôm lấy ta đi.

Ta ở nơi này,

Sẽ không rời khỏi ngươi.

Ta cuối cùng ở trong giọng điệu dịu dàng này hạ xuống,

Tất cả khôi giáp sụp đổ.

Khóc giống như lúc mới ba tuổi,

Bị phụ thân kính yêu nhất,

Vứt đi con chó con yêu thích nhất.

Y bị ta khóc ướt một mảnh vạt áo.

Nhưng vẫn luôn vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của ta.

Hát lên một khúc dân ca Thanh Hà không biết tên,

An ủi ta.

Thẳng đến tâm tình của ta ổn định lại,

Mới chậm rãi buông ta ra.

Ta mới phát hiện,

Quần áo phía sau lưng y đã bị ta tóm đến nhăn nheo,

Cũng xuất một sợi một sợi tơ lộng lẫy,

Đại khái là không mặc được.

Y cùng ta nói.

Người kia ở ngày ta bỏ mình,

Cùng đạo lữ của hắn kết hôn.

Cháu của ta,

Không có tới tham gia tang lễ,

Mà là đi tham gia hôn lễ của bọn hắn.

Đại danh đỉnh đỉnh Tam Độc Thánh Thủ.

Sau cùng một mặt cũng chỉ có y tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị nhìn thấy.

Mà sư huynh của hắn, cháu của hắn.

Chìm tại hưởng lạc.

Ngay cả hắn người sư đệ này, hắn người cậu này,

Đều về phần đất chẳng ngó ngàng tới.

Thật là khiến người ta trái tim băng giá.

Giang huynh.

Y nói.

Hoa hồng trắng ta trồng đã nở,

Ta dẫn ngươi đi xem đi,

Tâm tình sẽ khá hơn một chút.

Ta đồng ý.

Nghĩ đến,

Y có thể là,

Người cô độc nhất trên thế giới này,

Người cuối cùng quan tâm hắn.

Vậy vì sao không muốn chứ?

Đi tới nơi trồng hoa hồng trắng,

Từng cây từng bó từng bó,

Nở vô cùng xinh đẹp,

Hương hoa cũng rất đậm.

Giang huynh thích không?

Y hỏi ta.

Ừ, rất đẹp.

Ta nghe thấy ta trả lời như vậy.

Nếu Giang huynh thích, liền đưa Giang huynh một gốc đi.

Y lại trả lời ta.

Hoa hồng này nở nhìn đẹp như vậy, Nhiếp huynh thật sự cam lòng tặng người?

Ta hỏi y.

Đương nhiên không phải ai cũng tặng, nhưng Giang huynh,

Tất cả đều đào cho ngươi đều không có gì quan trọng.

Y nói.

Nhiếp huynh nói đùa, Giang mỗ nào có phần mặt mũi này...

Giang huynh lời ấy sai rồi,

Y đánh gãy lời nói của ta.

Lúc ta cùng Giang huynh ở Vân Thâm đi học chính là huynh đệ tốt,

Gần đây Nhiếp gia cùng Giang gia lại giúp đỡ lẫn nhau.

Chỉ cần Giang huynh muốn,

Cho dù là một mảnh hoa hồng trắng,

Chính là từ trên xuống dưới Nhiếp gia này tất cả hoa, chim, cá, sâu.

Cũng phải hai tay dâng lên cho Giang huynh.

Y mặt mày cong cong trêu ghẹo nói.

Ta lúc này mới chú ý tới,

Thì ra y mọc một đôi mắt hồ ly.

Nghe nói nhiều người thông thái học rộng thiện nghĩ mắt hồ ly, giống như hồ ly xảo trá.

Trách không được y nhiều mưu kế như vậy.

Ta cùng y tiếp tục đi ở bên trong hoa hồng.

Ta lại ngửi được mùi thơm của hoa cát cánh.

Nhiếp huynh thế nhưng là mang túi thơm?

Giang huynh vì sao nói như vậy?

Giang mỗ bất tài, cái mũi này lại là linh mười phần.

Thì ra là thế, nhưng mà Giang huynh, ta thật là không mang túi thơm.

Vậy mùi này từ nơi nào mà ra?

Có thể là chỗ này đi?

Y lặng lẽ đi đến chỗ sâu ở trong hoa hồng, vẫy gọi, ta hiệu ta đi theo y.

Chúng ta đi đến căn phòng cách ta vừa rồi tu dưỡng gần nhất ở trong một mảnh hoa hồng.

Y đột nhiên cúi người xuống, giống như là nhặt lên cái gì.

Chính là nó, Giang huynh.

Y chậm rãi xoay người lại,

Trong tay cầm một chuỗi chuông bạc.

Đây là...

Không sai, là Thanh Tâm Linh của Giang huynh.

Ta hôm qua mang ngươi trở về, lại không biết nhét chiếc chuông bạc này vào nơi nào.

Mùi hoa cát cánh ngươi ngửi được, có thể là do hôm qua ngươi quả thực là đem nó nhét vào bên trong túi thơm của ta.

Âm thanh của y mang theo cười, chậm rãi hướng ta giải thích.

Ta chẳng biết tại sao ở trên mặt lại có chút nóng.

Mà Thanh Tâm Linh quả nhiên vang lên.

Nụ cười của y càng sâu.

Ta vội vàng quay người đi ra,

Y cũng không buông tha theo ở phía sau.

Ở bên trong tiếng chuông,

Y giống như rất nhỏ giọng nói một câu gì đó.

Tiếng nói nhỏ đến có lẽ ngay cả chính y đều không nghe thấy.

Nhưng ta nghe được rất rõ ràng.

Ta không biết đáp lại như thế nào.

Chỉ biết trong lòng chát chát.

Ta nghĩ.

Nếu như ngươi cùng ta,

Hai chúng ta đều bằng lòng,

Vấn đề này ta có thể dùng thời gian cả đời,

Đến trả lời ngươi.

Y nói:

Giang huynh,

Vân Mộng đại sư huynh không còn,

Vậy ta Thanh Hà Nhiếp tông chủ,

Phải chăng có thể,

Thay thế hắn,

Làm tất cả thời gian song kiệt còn lại của ngươi chứ?

...

...

Ta yêu ngươi, Giang Trừng.

P/s: Hoa cát cánh mà nói: Tình yêu chân thành không đổi.

Hoa hồng trắng mà nói: Ta đủ để cùng ngươi xứng đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro