Hoa Chước An Bảo Thiên: Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Hoa Chước chưa bao giờ nghĩ rằng ngày nào đó mình sẽ trở thành quan lớn, càng không nghĩ rằng sẽ xin người nào đó phong hầu, nhưng hắn đã đạt được, không chỉ đạt được, hắn còn quang minh chính đại nghênh thú người mà hắn yêu thương nhất – tiểu thị thiếp An Bảo – trước mặt kẻ đã hãm hại hắn. Đương nhiên cũng không thể xem như hãm hại, hắn vốn đã quyết định cùng An Bảo chung sống cả đời, sau đó hai người lập lời thề ước trước lão thiên gia dưới ngọn nến đỏ, coi như thành thân.

Nhưng mà, một người cảm thấy bản thân quá mất mặt đến nỗi ngoại công gia cũng mất mặt theo, không thể để hảo bằng hữu duy nhất của mình an nhàn đứng bên hóng gió, cho nên vào đêm thành thân, y ghé bên tai Lệ Uy Đế căm giận nói vài câu, ngày hôm sau, "Hôn quân" Lệ Uy Đế chỉ yêu "mỹ nhân" không yêu giang sơn lập tức hạ chỉ phong hầu cho hắn, lệnh cho hắn quang minh chính đại khua chiêng gõ trống thú An Bảo vào cửa. Hoàng thượng đã hạ chỉ, đương nhiên hắn phải làm theo, huống chi còn có một vị quân hậu công tử cũng hận không thể để cho hắn nếm thử cái mùi vị mất mặt đến nỗi ngoại công gia cũng cảm thấy mất mặt theo. Người nọ bận rộn trước bận rộn sau xử lý công việc dùm hắn không nói, hôm "đại hôn" còn kích động người khác "nháo sự".

(ngoại công gia: nhà ngoại)

An Bảo không có chức quan, ngày thành thân đành lấy thân phận nghĩa đệ của quân hậu gả từ cung ra. Dọc đường đi diễn tấu sáo trống thì cũng thôi đi, đã vậy hắn còn phải mặc một bộ hỉ bào đỏ thẫm cưỡi trên con ngựa cao to dạo phố thị chúng. Chờ đến lúc về tới phủ, hắn còn phải ôm An Bảo xuống kiệu trước sự ồn ào cố ý của người nào đó, ôm thẳng một mạch vào phòng. Được, chờ làm xong chuyện đó, vị công tử kia còn không chịu bỏ qua, bắt bọn họ uống chén rượu giao bôi trước mặt mọi người. Sau đó, tới từng bàn mời rượu là việc không thể thiếu. Người nọ đạt được mục đích, ngày đó bọn hắn cũng vui vẻ, nhưng quả thực là mặt mũi ném tới cả ngoại công gia mất rồi. Tuy nhiên, cũng may sau đó người nọ tặng một màn "Phúc Nhân vũ", xem như trấn an sự bất mãn của hắn.

Thành thân với An Bảo đã được ba tháng, tuy rằng Tiểu An Bảo của hắn vẫn chưa quen nói chuyện trước mặt người khác, nhưng vóc dáng vừa mới nhỉnh cao hơn khiến Tiểu An Bảo tựa như một đóa sồ cúc, chậm rãi nở rộ thành màu sắc chỉ thuộc về mình, khiến hắn càng ngày càng yêu thương. Chỉ là mỗi lúc xảy ra chuyện gì, hắn và Tiểu An Bảo vẫn giữ trong lòng. Hắn biết người nọ hiểu rõ mọi chuyện, người nọ không đề cập, hắn cũng không dám nói, coi như người nọ không biết. Hắn sợ sau khi nói ra, trừ An Bảo, hắn sẽ mất đi thân nhân duy nhất trên đời này.

"Hoa... Hoa Chước..."

Có người gọi hắn, Lê Hoa Chước lập tức quay đầu, vươn tay về phía người nọ: "Làm xong rồi?"

"Ừm." An Bảo đưa hai chiếc mũ hổ trên tay qua. "Ngươi... nhìn xem." Bị cà lăm, An Bảo chỉ mở miệng trước mặt thiếu gia. Song sau ngày thành thân, thiếu gia không cho phép hắn gọi là thiếu gia nữa, chỉ được gọi tên, đôi khi việc này khiến hắn càng cà lăm.

Lê Hoa Chước ngắm nghía, cười nói: "Tiểu Yêu thích mũ An Bảo làm nhất, không cần nhìn, chắc chắn sẽ hợp. Vừa rồi Nguyệt Quỳnh sai người tới truyền lời, kêu chúng ta ăn cơm trưa xong thì tiến cung."

"Ừm."

Mặc dù đã là hầu gia, nhưng Lê Hoa Chước lại không quan tâm tới chính sự, hắn chuyên tâm làm một vị hầu gia tuyệt đối nhàn tản. Hắn thích an tĩnh, ngay cả phủ hầu gia cũng là một tòa nhà nhỏ bên cạnh hoàng cung, bên trong phủ không có quá nhiều người. Về việc này thì vị thiên tuế gia trong cung kia chưa từng miễn cưỡng hắn, y kêu Lệ Võ đế ban cho hắn một nơi phong thủy tốt, tiền tô thuế thu vào hàng năm cũng đủ để hắn cùng An Bảo sống qua ngày. Mà vị thiên tuế gia kia có thứ gì tốt cũng không quên hắn, tùy tiện cầm thứ đồ gì đó trong nhà đem đi bán cũng đủ để đến kiếp sau hắn và An Bảo không phải lo ăn mặc.

Trong phủ có một quản gia, năm tạp dịch. Đồ ăn của hắn và An Bảo vẫn do An Bảo nấu, có một vài thói quen của hắn cũng giống vị thiên tuế gia kia, không sửa được. Người trong phủ là do quản gia Nghiêm Bình trước kia của vương phủ đưa từ trên đảo tới, đều là những người thành thật, tròn bổn phận. Hiện tại Nghiêm Bình là tổng quản nội vụ trong cung, được một vị thiên tuế gia nhờ vả, ông cũng thường xuyên chiếu cố công việc lẫn nhân sự ở hầu phủ. Trừ việc chỗ ở hơi lớn, khí hậu hơi khô, sinh hoạt của Lê Hoa Chước và An Bảo cũng không quá khác biệt so vơi lúc ở Giang Lăng. Chỉ có điều, muốn gặp vị thiên tuế gia kia thì quãng đường đi bộ đã dài hơn một chút.

Ăn xong bữa cơm trưa đơn giản, Lê Hoa Chước cùng An Bảo xuất phủ, lên xe ngựa thẳng tiến hoàng cung. Thủ vệ hoàng cung vừa thấy người và xe hầu phủ liền cho qua. Bây giờ là tháng hai, mùa đông phương bắc lạnh và khô ráo, Lê Hoa Chước có chứng hen suyễn, tuy rằng rất nhiều năm rồi không phát tác, nhưng mấy ngày nay yết hầu luôn khó chịu đôi chút. Nguyệt Quỳnh nhờ ngoại công cùng Mộc thúc phối thuốc cho hắn, khi khó chịu thì ngậm một viên sẽ thấy thoải mái. Trong phòng ngủ lúc nào cũng đặt hai bồn nước, mùa đông đầu tiên ở kinh thành, Lê Hoa Chước không phải chịu đựng quá vất vả.

Đến cửa cung, Lê Hoa Chước cùng An Bảo xuống xe ngựa, đã có người chờ hầu, nói cho bọn họ biết quân hậu chờ trong "Thường An Các". Hai người đi theo công công dẫn đường đến "Thường An Các", thái giám canh giữ bên ngoài xốc mành vải bông lên hô to: "Nhân Hòa hầu gia đến."

Lê Hoa Chước còn chưa kịp bước vào phòng, chợt nghe một người kêu: "Hoa Chước An Bảo, ta ở căn phòng phía tây."

Lê Hoa Chước và An Bảo lập tức đi vào căn phòng phía tây, vào tới nơi, hai người sửng sốt. Chỉ thấy Nguyệt Quỳnh lộ cánh tay phải, khắp cánh tay phải được phủ bởi thứ gì đó màu đen. Hồng Hỉ Hồng Thái đều ở trong phòng, còn có hai người đã sống rất lâu trong cung.

"Mộc thúc, ngoại công." Lê Hoa Chước gọi. Hai người này chẳng phải ai khác, họ chính là ngoại công Trương Thiên Vũ cùng Mộc thúc Mộc Quả Quả của Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh dặn Hoa Chước và An Bảo gọi theo y, An Bảo không quen lên tiếng trước mặt người khác bèn cung kính hành lễ.

Trương Thiên Vũ nói: "Hoa Chước à, thuốc chế cho ngươi dùng xong chưa? Mấy hôm trước, ta với Mộc thúc nhà ngươi lại chế được loại thuốc mới, mỗi sáng thức dậy nhớ hít một lần, nếu vẫn thấy khó chịu thì hít thêm lần nữa."

"Đa tạ ngoại công, Mộc thúc." Lê Hoa Chước cất kỹ lọ thuốc hít đi, hỏi Nguyệt Quỳnh: "Tiểu Yêu đâu?"

"Hôm nay Đổng Nghê, Hùng Kỷ Uông tiến cung, bọn họ bế nó ra ngoài chơi rồi. Đợi lát nữa đến giờ hắn ngủ, bọn họ sẽ đưa nó về. An Bảo, tối nay ở lại đây ăn cơm."

"Được thôi." Lê Hoa Chước và An Bảo cũng không khách khí. An Bảo lấy đồ đưa cho Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh một tay cầm lên nhìn ngắm, mỉm cười nói: "Vẫn là An Bảo làm đẹp nhất." Không quen được người ta khen, An Bảo có điểm ngượng ngùng, nhưng Nguyệt Quỳnh thích khiến hắn rất vui.

Sau khi Nguyệt Quỳnh hồi cung, Trương Thiên Bảo cùng Mộc Quả Quả thường ở lại trong cung, một là thuận tiện chữa trị cánh tay cho Nguyệt Quỳnh, hai là để mỗi ngày đều được gặp Nghiêm Tiểu Yêu. Trương Huyên Ngọc cùng Lý Chương Tiền ở lại Vụ Đảo, bọn họ rất an tâm, chỉ có hai việc không an lòng chính là Nguyệt Quỳnh và Tiểu Yêu. Tiểu Yêu lớn lên cực kỳ giống Nguyệt Quỳnh, vì không muốn Tiểu Yêu dẫm vào vết xe đổ của Nguyệt Quỳnh, bọn họ phải đem sở học cả đời mình truyền lại cho Tiểu Yêu mới thấy an lòng. Thuốc trên cánh tay Nguyệt Quỳnh còn phải chờ một lúc nữa mới được rửa đi, hai người yên tâm giao y lại cho Hồng Hỉ Hồng Thái, đưa Hoa Chước An Bảo đến thái y viện lấy thuốc.

Lê Hoa Chước nói chuyện phiếm cùng Nguyệt Quỳnh, sau nửa canh giờ, Đổng Nghê đưa Tiểu Yêu đã ngủ say trở về. Vừa thấy Nghiêm Tiểu Yêu, sắc mặt Lê Hoa Chước lập tức nhu hòa, ôm dưỡng tử đã được một tuổi vào lòng vỗ về, một ngày không gặp hắn liền nhớ nhung. Nếu Nguyệt Quỳnh và Lê Hoa Chước đồng thời muốn ôm Nghiêm Tiểu Yêu, chắc chắn Nghiêm Tiểu Yêu sẽ chọn dưỡng phụ. Bởi vì dưỡng phụ sẽ không nhéo mặt hắn, sẽ không đánh thức hắn khi đang ngủ, sẽ không cù nách gãi chân tay của hắn khi hắn khóc. Tình yêu thương của Lê Hoa Chước được đền đáp, lần nào Nghiêm Tiểu Yêu thấy dưỡng phụ cũng vui vẻ vô cùng. Điều này khiến Lê Hoa Chước nghi ngờ rằng khi hắn vắng mặt, phụ thân Nguyệt Quỳnh thường ngược đại dưỡng tử của hắn.

Nguyệt Quỳnh nhìn nụ cười đột nhiên xuất hiện trên gương mặt Lê Hoa Chước, nói: "Hoa Chước, Tiểu Yêu bắt đầu tới học đường, càng ngày ta càng nhàn rỗi, sau này ngươi nhớ vào cung sớm một chút."

Lê Hoa Chước trêu chọc: "Có sớm thì cũng phải chờ ta dùng cơm trưa xong. Vào cung sớm quá lại phải chờ ngươi tỉnh giấc."

Hắn vừa nói xong, Nguyệt Quỳnh lập tức nhăn mặt, hừ hừ hai tiếng: "Là ngươi với An Bảo không thể dậy quá sớm mới đúng, bây giờ hai người các ngươi vẫn còn đang tân hôn nha, không phải tục ngữ đã nói rồi sao, "Tân hôn nhất dạ trị thiên kim"."

Mặt An Bảo nóng lên, lập tức cúi đầu. Lê Hoa Chước chẳng chịu yếu thế: "Dẫu thế nào ngươi cũng là quân hậu một nước, ngay cả một câu tục ngữ nói cũng sai. Đây không phải ta nói bậy đâu, chẳng phải lần trước ta cùng An Bảo tiến cung vào sáng sớm, lúc đó ngươi vẫn còn nằm trên giường chưa chịu dậy."

"Hoa Chước, thành thân xong ngươi xấu tính quá." Tại loại chuyện thế này, da mặt Nguyệt Quỳnh tương đối mỏng, hai ba câu nói của Lê Hoa Chước đã khiến y câm nín.

Lê Hoa Chước cười thành tiếng: "Rồi rồi rồi, ta không nói nữa. Quân hậu tuyệt đối đừng so đo với thảo dân."

"Ngươi để An Bảo đi mua bánh quai chèo cho ta là ta không so đo nữa." Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội thèm khát nói.

Lê Hoa Chước buồn bực: "Chẳng phải ngươi cứ tùy tiện tìm người xuất cung mua là được?"

Hồng Hỉ đứng bên cười nói: "Lần trước thiếu gia ăn nhiều, miệng bị nhiệt, hoàng thượng hạ lệnh không ai trong cung được phép mua bánh quai chèo hay đồ nóng cho thiếu gia." Những lúc không có người ngoài, Nguyệt Quỳnh không cho Hồng Hỉ Hồng Thái gọi y là quân hậu. Bởi vì Nghiêm Sát không thích người khác gọi y là "công tử", y liền cho thái giám gọi y là thiếu gia theo Diệp Lương và Đinh Châu.

Chẳng trách. Lê Hoa Chước cười, "Hoàng thượng đã hạ lệnh, ta phải nghe hoàng thượng. Nguyệt Quỳnh à, ngươi cứ kiêng khem cho tốt đi, khi nào hoàng thượng xóa bỏ lệnh cấm, ta sẽ kêu An Bảo đi mua cho ngươi."

Nguyệt Quỳnh sụ mặt, "Hoa Chước, ngay cả ngươi cũng không giúp ta."

"Ta thế này gọi là làm theo lý không nể người thân. Chẳng phải người có thể giúp được ngươi chỉ có chính bản thân ngươi sao?" Lê Hoa Chước bất đắc dĩ nói: "Tại sao ngươi cứ thích ăn mấy món nóng thế. Bánh quai chèo, đầu vịt nấu cay, lẩu... Cái gì nóng là ngươi ăn cái đó."

"Ăn ngon mà." Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng, "Thèm ăn lẩu quá. Trời lạnh thế này ăn lẩu là sướng nhất."

"Ngươi đừng có mơ." Lê Hoa Chước chẳng chút lưu tình tạt cho y một gáo nước lạnh, Nguyệt Quỳnh rất bất mãn.

Vừa đăng cơ, Nghiêm Sát bận rộn tối mặt tối mũi, tới giờ ăn tối, hắn phái Nghiêm Mặc tới truyền lời, buổi tối hắn ở ngự thư phòng dùng bữa với đám người Lý Hưu, không trở về ăn cơm. Nguyệt Quỳnh hiểu, căn dặn Nghiêm Mặc nhớ nhắc Nghiêm Sát uống nhiều nước, trong phòng nhớ đặt thêm chậu nước tăng hơi ẩm. Không khí ở kinh thành khô hơn ở Giang Lăng không biết bao nhiêu lần, ngay cả người lớn lên ở kinh thành như y nay trở về cũng không thích ứng được. Sau khi trở về, Nghiêm Mặc lập tức đem lời quân hậu căn dặn nói cho hoàng thượng, cả đêm đó, tâm tình của hoàng thượng rất tốt.

Nghiêm Sát không trở về dùng bữa, Nguyệt Quỳnh liền cùng Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ăn cơm. Có một điểm Nguyệt Quỳnh cực kỳ hài lòng với Nghiêm Sát, tuy rằng hiện tại Nghiêm Sát đã trở thành hoàng thượng, nhưng hắn không vì vậy mà hạn chế y trong quy củ. Kể ra thì, Nguyệt Quỳnh còn hiểu quy củ trong cung hơn Nghiêm Sát, nhưng Nguyệt Quỳnh thích sống tùy hứng, chín năm sinh sống bên ngoài càng khiến y thích sống những ngày tháng thoải mái kia hơn. Nghiêm Sát là người không câu nệ tiểu tiết, Nguyệt Quỳnh thích tùy tiện thì hắn để Nguyệt Quỳnh tùy tiện, lẽ nào không tuân thủ quy củ thì không được làm hoàng thượng? Gương mặt đó của hắn, thân hình đó của hắn, không ai dám mượn việc hắn không tuân thủ quy củ mà làm càn.

Ăn cơm xong, Hồng Hỉ Hồng Thái đi thu dọn, An Bảo tới giúp đỡ, hết thảy đều giống như những ngày ở vương phủ, để Lê Hoa Chước và Nguyệt Quỳnh ở lại trong phòng trò chyện. Đung đưa nôi, Lê Hoa Chước hỏi: "Cánh tay đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Nguyệt Quỳnh nhẹ cử động cánh tay phải: "Ngoại công và Mộc thúc nói bị thương quá lâu, phải từ từ mới được, thế nhưng đợt tuyết trước, cánh tay của ta không đau nhức như trước nữa, vẫn dùng được."

Lê Hoa Chước nghe vậy an tâm hơn nhiều: "Y thuật của ngoại công và Mộc thúc cao minh như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cánh tay của ngươi."

Nguyệt Quỳnh xoa bóp bàn tay phải, thờ ơ nói: "Nhiều năm như vậy rồi cũng quen, chỉ cần không gãy là tốt rồi. Đúng rồi, Hoa Chước, có chuyện... ta muốn hỏi ý kiến ngươi một chút."

"Chuyện gì? Nói đi." Thấy Nguyệt Quỳnh hơi do dự, hắn cũng trở nên nghiêm túc.

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười: "Ta muốn hỏi ngươi có dự định cùng An Bảo nhận nuôi một hài tử không?"

Y vừa hỏi vậy liền khiến Lê Hoa Chước ngây người, đúng là hắn chưa từng nghĩ tới việc này. Sau một nén nhang, hắn cười khẽ, "Không cần, ta và An Bảo đều không có phụ mẫu, hai chúng ta không cần lưu lại hương hỏa. Chờ sau khi ta cùng An Bảo trăm tuổi, để Tiểu Yêu giúp chúng ta nhặt xác là được rồi."

Trong mắt Nguyệt Quỳnh hiện vẻ đau lòng, cười cười nói: "Được, ngươi quyết định rồi là được. Ngươi là dưỡng phụ của Tiểu Yêu, nó cũng nên phụng dưỡng chăm sóc, lo ma chay ngươi cùng An Bảo." Nói xong, y lặng lẽ cười hai tiếng, "Kỳ thực ta muốn nói, nếu ngươi và An Bảo muốn nuôi một hài tử, vậy hãy giúp ta nuôi một khuê nữ."

Lê Hoa Chước vừa nghe liền tức giận nói: "Vì sao ngươi không tự nuôi?"

Nguyệt Quỳnh bĩu môi: "Nghiêm Sát không cho, hắn nói hắn không thích khuê nữ, càng không thích khuê nữ nhà người khác. Cái tên đáng ghét."

Lê Hoa Chước nhân cơ hội tròng ghẹo: "Hoàng thượng tự có cái lý của mình, ai trong chúng ta chẳng biết hoàng thượng muốn ngươi sinh hài tử cho hắn? Nếu là Nguyệt Quỳnh sinh, bất kể là nhi tử hay khuê nữ, Hoàng thượng đều thích."

Thốt xong lời này, sắc mặt Lê Hoa Chước liền thay đổi, nhưng Nguyệt Quỳnh lại không hiểu nhầm thành ý khác. Bất quá, thấy Lê Hoa Chước đột nhiên hoảng hốt cúi đầu, lúc đầu y không hiểu, sau đó mới nghĩ ra. Y xuống giường, đi tới bên cạnh Lê Hoa Chước, kéo hắn qua ngồi xuống chiếc ghế tròn. Sắc mặt tái nhợt, Lê Hoa Chước ngẩng đầu lên, trong mắt là hổ thẹn: "Nguyệt Quỳnh, xin lỗi..." Hắn vừa lỡ miệng, có một số việc không thể giấu diếm cả đời.

Nguyệt Quỳnh cười ha hả vỗ nhẹ mặt hắn: "Sao lại nói xin lỗi? Sao ta không biết ngươi có lỗi với ta ở chỗ nào nhỉ?"

"Nguyệt Quỳnh, ta..." Lê Hoa Chước nói không nên lời, tất cả ngôn từ bị cái tát nhẹ trên gương mặt vỗ trở vào.

Nguyệt Quỳnh không cười nữa, "Hoa Chước, ngươi và An Bảo không có lỗi gì với ta hết. Nguyên nhân ngươi xin lỗi, ta đã sớm biết, nhưng ta không cho rằng việc đó có gì phải xin lỗi, cho nên sau khi biết chuyện, quay người lại ta liền quên hết."

Lê Hoa Chước cắn chặt khớp hàm, nắm chặt tay Nguyệt Quỳnh, đôi mắt đỏ lên.

"Hoa Chước," Nguyệt Quỳnh một tay ôm lấy hắn, "Ngươi không biết ta may mắn nhiều thế nào đâu, may mắn gặp được ngươi và An Bảo, may mắn gặp được Hồng Hỉ cùng Hồng Thái. Ta có thể hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích ràng buộc, tất cả đều vì có các ngươi. Hoa Chước, người nên xin lỗi phải là ta, ta khiến các người chịu nhiều uất ức, để các ngươi bị tên Nghiêm Sát xấu xa kia bắt nạt."

"Nguyệt Quỳnh!" Hai tay Lê Hoa Chước ôm chặt đối phương, nghẹn ngào, "Ta là thân nhân của ngươi, vậy mà lại... lại giấu diếm ngươi."

"Ta cũng giấu diếm các ngươi mà." Nguyệt Quỳnh cười ha hả nói: "Nếu nói tới giấu diếm, hai ta huề nhau. Những thứ ngươi giấu diếm ta đều là việc nhỏ, nhiều nhất là những lúc ta muốn ăn đầu vịt nấu cay, ngươi giúp Nghiêm Sát kiếm cớ không cho ta ăn. Ta gạt các ngươi thì toàn việc trọng đại, chắc lúc biết ta là ai, các ngươi hoảng sợ lắm."

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng bị mấy câu nói đơn giản kia dễ dàng đập nát, đôi mắt Lê Hoa Chước ầng ậc nước mà nở nụ cười: "Đúng vậy, làm ta và An Bảo giật mình. Nhưng sau đó ta cùng An Bảo có nói riêng vài câu, ngươi nha, không làm hoàng thượng mà làm hoàng hậu cũng thế. Hơn nữa làm hoàng hậu còn được rảnh rỗi hơn, vừa hậu cung ba nghìn sủng ái một người, nhiều..."

"Hoa Chước!" Nguyệt Quỳnh buông Lê Hoa Chước ra, tên này còn dám nói những lời như vậy, "Ngươi và An Bảo giấu diếm ta nhiều việc như vậy, phải xin lỗi ta!"

Lê Hoa Chước cười chảy nước mắt, sau đó lập tức lau đi: "Thảo dân biết tội, thỉnh quân hậu thiên tuế tha mạng."

"Nói miệng không tin được!" Quân hậu thiên tuế không có tính khinh địch như thế, y đi vòng quanh Nhân Hòa hầu, nhân cơ hội nói: "Để An Bảo mua cho ta ít bánh quai chèo, bánh đào, ta tạm tha cho các ngươi." Nói xong, y lau đi dòng lệ đang lăn trên má đối phương.

Hai tay Lê Hoa Chước vuốt một cái, cầm nước mắt, "Thảo dân không làm chủ được, quần hậu thiên tuế cứ phạt thảo dân đi. Vạn nhất để hoàng thượng biết được, mạng nhỏ của thảo dân cùng An Bảo nguy mất..." Tựa hồ không khiến Nguyệt Quỳnh tức chết không chịu thua, Lê Hoa Chước cư nhiên dùng giọng điệu kinh kịch hát lên câu cuối cùng. Nguyệt Quỳnh tức giận à nha, nhưng chẳng cách nào phản bác được, ai bảo hoàng thượng là vạn tuế gia, y chỉ là thiên tuế gia thôi.

Nói ra được vướng mắc trong lòng Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước lại hi hi ha ha hàn huyên, tựa hồ những điều cố ý giấu diếm kia chỉ là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Núp ngoài cửa, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo lau mắt, sau đó tươi cười rời đi. Hai người trò trong phòng chuyện, giống như trở về những ngày còn trong phủ.

"Nguyệt Quỳnh, có câu này ta nhất định phải nói với ngươi." Lê Hoa Chước đứng lên, cung kính vái Nguyệt Quỳnh một vái, đồng thời chặn cánh tay Nguyệt Quỳnh muốn đỡ mình lại, trên mặt là nụ cười cảm kích: "Nguyệt Quỳnh, đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ ta và An Bảo đã sớm chết rồi."

"Hoa Chước." Sắc mặt Nguyệt Quỳnh trầm xuống, "Ta không thích ngươi nói như vậy. Ta đã sớm coi ngươi và An Bảo là thân nhân, giữa thân nhân với nhau sao có thể khách khí như vậy."

Lê Hoa Chước ngồi xuống: "Nguyệt Quỳnh, chính bởi vì là thân nhân nên ta càng phải nói câu "đa tạ"." Nghĩ tới điều gì đó, giọng nói hắn khàn khàn: "Khi đó ta bị phụ thân cùng huynh trưởng đưa vào phủ, nương lại chỉ lo lắng ta không thể khiến hoàng thượng yêu thương, liên lụy bà mất đi địa vị trong phủ. Lúc ấy, ta và An Bảo đều có cùng ý niệm tự tử trong đầu."

Nguyệt Quỳnh an ủi hắn: "Đừng nghĩ tới những chuyện không vui trước kia nữa. Kỳ thực khi đó trong lòng ta cũng trống rỗng, ta nào biết Nghiêm Sát lại có tâm tư đó với ta, ta chỉ nghĩ mình là công tử để hắn trút giận. Đêm đó ta viết phong thư cho Nghiêm Bình, mong ông ấy có thể bàn bạc với Nghiêm Sát một chút. Kết quả đêm đó Nghiêm Sát lại cho đòi ta thị tẩm, ta bèn đánh bạo nhắc đến chuyện của ngươi và An Bảo. Lúc đó, ta vốn chỉ muốn cầu xin hắn xem xét tình cảnh đáng thương của ngươi và An Bảo, tha cho các ngươi xuất phủ, đừng thu ngươi làm công tử, ai ngờ..." Lại nói tiếp, Nguyệt Quỳnh vô cùng bất mãn, "Ai ngờ hắn cư nhiên nghĩ ta muốn các ngươi, đê tiện!"

Lê Hoa Chước cũng lắc đầu: "Nguyệt Quỳnh, khi đó ngươi không biết tâm tư của Hoàng thượng dành cho ngươi. Bằng vào thân phận lúc đó của ngươi, ngươi nói chuyện của ta cho hoàng thượng biết là mạo hiểm, là đại bất kính. Lẽ nào ngươi không sợ hoàng thượng vì vậy mà trách phạt ngươi sao?" Hắn không biết đêm đó hoàng thượng không trách phạt Nguyệt Quỳnh, nhưng đêm đó Nguyệt Quỳnh vẫn bị nâng trở về, nằm trên giường chừng mấy ngày.

Sắc mặt Nguyệt Quỳnh hơi đổi, y cắn răng nói: "Ừm, ta lúc đó... không suy nghĩ nhiều như vậy... Đối khi hắn... hơi hung dữ. Mặc dù ta là công tử của hắn... nói thế nào thì ta cũng theo hắn nhiều năm như vậy, kiểu gì cũng... cũng có chút mặt mũi nha."

Lê Hoa Chước nhìn ra đầu mối, sắc mặt cũng hơi đổi, nhỏ giọng hỏi: "Đêm đó... Hoàng thượng... có phạt ngươi không?"

Mặt Nguyệt Quỳnh thoáng đỏ, y lắc đầu thật mạnh, giấu đầu lòi đuôi nói: "Không, hắn, à, mỗi lần đều, ừ, như vậy."

"Ta hiểu rồi."

"Thật sự không có."

"Ta hiểu rồi, hiểu rồi, Nguyệt Quỳnh, đa tạ ngươi."

"Nghiêm Sát thật sự không có phạt ta."

"Ừ, ta biết, Nguyệt Quỳnh, là ta liên lụy ngươi."

"Hoa Chước, đêm đó Nghiêm Sát hắn thật sự không phạt ta."

"Ừ, ta đã biết."

Sợ bắt nạt Nguyệt Quỳnh quá, buổi tối y lại thì thầm bên tai hoàng thượng, Lê Hoa Chước lập tức nói: "Nguyệt Quỳnh, không phải ta trách ngươi, nhưng thực sự ngươi phản ứng quá chậm với tâm tư của Hoàng thượng. Ta và An Bảo, còn có Hồng Hỉ Hồng Thái ở bên cạnh nhìn cũng căng thẳng muốn chết."

Mặt Nguyệt Quỳnh không đỏ nữa, tức giận nói: "Ngươi không nói thì ta cũng quên, ta hỏi ngươi, có phải tiệc tất niên lần đó chỉ có rượu của ta là nước trắng?" Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy Nghiêm Sát không đến nỗi keo kiệt như thế, hơn nữa khi đó y bị ép "điều trị" thân thể, khẳng định chỉ có rượu của y là nước!

Quả nhiên, Lê Hoa Chước áy náy gật đầu: "Ngươi vừa mới thi châm xong, không được uống rượu, nhưng lại không thể nói cho ngươi biết thi châm để làm gì, cho nên chỉ có thể đem rượu của ngươi đổi thành nước."

Nguyệt Quỳnh tức giận quát oang oang: "Ngươi dám gạt ta, con nói rượu của ngươi cũng là nước, hại đêm đó ta buồn bực suốt." Nói như vậy, lần sinh thần của Nghiêm Sát ở trên đảo cũng chỉ có rượu của y là nước!

Lê Hoa Chước ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: "Đó không phải là mệnh lệnh của hoàng thượng sao, ta nào dám không nghe. Hơn nữa cũng là vì tốt cho ngươi, nếu để ngươi uống rượu, rất có thể sẽ không có Tiểu Yêu."

Tiếp đó, hắn thở dài: "Lúc đó hoàng thượng để ta kể chút chuyện trong phủ cho ngươi giải sầu, việc công chúa nhập phủ lại khiến ngươi sợ hãi, ta liền đem những chuyện về công chúa kể cho ngươi nghe, vậy mà càng khiến cho ngươi quan tâm hơn. Sớm biết ngươi chính là U Đế, một chữ ta cũng chẳng nói với ngươi."

Tâm tình Nguyệt Quỳnh trở nên nặng nề, "Ngươi không nói ta cũng phải hỏi, phải tra. Mặc kệ trước kia nàng làm gì, nàng vẫn là một khuê nữ, khuê nữ nên để cho người ta thương yêu. Nếu lúc nhỏ hoàng thúc yêu chiều nàng nhiều hơn, không nên động một chút là đánh nàng, nàng đã không trở thành người như hiện tại."

Lê Hoa Chước vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đừng nhắc đến công chúa, hiện tại nàng ở trên đảo cũng tốt lắm, để hoàng thượng biết lại trách mắng."

Nhớ tới nam nhân kia, Nguyệt Quỳnh gật đầu, "Quên đi mọi chuyện đối với nàng cũng là chuyện tốt. Nhưng Nghiêm Sát cũng hơi quá đáng! Làm sao có thể đem hài tử... Mặc dù là một tiểu yêu quái chết yểu, cũng không thể làm như vậy..."

"Nguyệt Quỳnh!" Lê Hoa Chước chau mày, để Hoàng thượng biết Nguyệt Quỳnh lại nhắc tới chuyện này, chắc chắn người sẽ nổi giận.

Nguyệt Quỳnh lập tức gật đầu, "Ta không đề cập nữa. Chuyện này dừng ở đây đi, sau này ta sẽ không nghĩ, cũng sẽ không nhớ đến."

Hai người trầm mặc một hồi, họ đã nhắc tới điều cấm kỵ trong cung, một là Cổ Niên, còn một là vị công chúa đã phát điên cùng tiểu yêu quái chết yểu nàng sinh ra. Nguyệt Quỳnh từng vì Nghiêm Sát đem hài tử đã biến dạng kia đưa đến trước mặt Cổ Niên mà tức giận với Nghiêm Sát một thời gian. Đời này, điều khiến y khó chịu nhất là nhìn khuê nữ và hài tử bị khi dễ, cả hai việc đó, Nghiêm Sát đều đã làm. Chuyện đời trước, y nhịn, dù sao công chúa biến thành như ngày hôm nay cũng do chính bản thân nàng; nhưng đời sau, y không thể chịu được.

Nguyệt Quỳnh sẽ không tranh chấp với người khác, lại càng không tranh chấp cùng Nghiêm Sát, y chỉ không nói chuyện, không nói chuyện với Nghiêm Sát, cả ngày ngồi ngẩn người, dùng trầm mặc để thể hiện sự bất mãn của mình. Nghiêm Sát nổi giận, ngay cả thi thể tiểu yêu quái kia cũng tìm không ra, y muốn chôn cũng không chôn được. Vẫn là Lý Hưu cùng Chu Công Thăng cho y ý kiến, nói Nghiêm Sát cho tiểu yêu quái kia một tấm bài vị trong từ đường của triều Đại Châu, dùng cái tên chỉ có từ Cổ để thay thế – cầu nguyện cho nó có thể đầu thai, vậy mới khiến cho bất mãn của Nguyệt Quỳnh tiêu tan. Cho nên Nghiêm Sát tuyệt đối cấm người khác nhắc tới việc đó, càng không cho phép Nguyệt Quỳnh nhắc đến.

Bình tĩnh lại một chút, Nguyệt Quỳnh cười cười: "Trước đây ta luôn khăng khăng chấp nhất nhận định rằng nam tử không thể yêu thích nam tử, không nên thích nam tử, nam tử chỉ có thể thích nữ tử, âm dương điều hòa mới là chính thống. Tâm tư hoàng thúc dành cho ta khiến ta chỉ muốn chạy trốn. Sau đó gặp Nghiêm Sát, ban đầu hắn đối xử với ta cực tốt, ta chẳng biết làm gì, hắn vẫn không chê ta vô dụng, trái lại còn làm tất cả những việc ta nên làm. Ta không có huynh trưởng, hắn lớn hơn ta tám tuổi, ta bèn coi hắn như huynh trưởng. Ai biết được hắn lại giống như hoàng thúc, cũng ôm tâm tư đó với ta. Nếu ta sớm nhận ra tâm tư của hắn, ta nhất định sẽ chạy trốn."

Lê Hoa Chước cười, "Cho nên mới nói, ngươi trì độn một chút vẫn tốt hơn. Ngươi là thê tử hoàng thượng đã chọn kể từ ánh mắt đầu tiên, nếu ngươi chạy trốn, hoàng thượng sẽ không có nhi tử." Nói xong, hắn thử hỏi: "Nguyệt Quỳnh, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến ngươi không chút tiếc nuối, thay đổi hầu hết dung mạo, chạy trốn khỏi hoàng cung?"

Nụ cười trên gương mặt Nguyệt Quỳnh biến mất, sắc mặt xấu đi, y nhớ tới việc chẳng vui vẻ gì. Lê Hoa Chước thấy vậy liền vội vàng nói: "Ta không hỏi, không hỏi nữa, ngươi đừng suy nghĩ."

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Thực ra, ta nên sớm quên đi mới đúng. Nghiêm Sát vẫn luôn muốn biết việc này, nhưng hắn sợ ta khó chịu nên vẫn kiềm chế không hỏi, hơn nữa, ở trước mặt hắn, ta cũng không nói ra được. Nhưng việc kia... quả thực là ta nên quên  đi." Biết rằng y muốn kể, Lê Hoa Chước lập tức tiến sát lại, nắm chặt hai tay Nguyệt Quỳnh.

"Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ sợ hoàng thúc, ánh nhìn của hắn khiến tim ta hoảng hốt. Khi phụ hoàng còn ở đây, người sẽ không để ta đơn độc ở chung với hoàng thúc, ta nghĩ chắc lúc đó phụ hoàng cũng đã nhận ra. Nhưng ta vốn không biết tâm tư hắn dành cho ta là như vậy."

"Ban đầu ta vốn chỉ hơi sợ hắn. Sau đó, có một lần ta nằm trong tiểu hoa viên ở hoàng cung nhớ lại điệu múa của mình... Những lúc như vậy, ta thường không nghe thấy bất luận âm thanh gì, chờ đến khi ta nghĩ sắp xong, đột nhiên lại nghe được âm thanh rất kỳ quái. Ta len lén nhìn, thấy hoàng thúc..." Đôi mày Nguyệt Quỳnh chau sát lại, "Hoàng thúc đang làm nhục một tiểu thái giám, ngược đãi rất tàn nhẫn. Tiểu thái giám kia khóc rất thảm thiết, hạ thân toàn là máu. Lúc đó ta không chút nghĩ ngợi liền đứng lên."

"A!" Lê Hoa Chước kinh hô, "Làm sao ngươi lại dám đứng lên? Nguy hiểm lắm đấy."

Nguyệt Quỳnh hơi run: "Sau đó ngẫm lại quả thực quá nguy hiểm, bên cạnh ta chẳng có ai. Nhưng khi đó ta không nghĩ được nhiều như vậy, cứ đứng lên thôi. Hoàng thúc vừa thấy ta liền thả tiểu thái giám kia. Có lẽ hắn không ngờ ta lại ở đó, nhất thời ngây dại. Vừa lúc đó thì Tiểu Diệp Tử lo lắng tới tìm ta, hoàng thúc mặc xong xiêm y liền rời đi. Sau lần đó ta càng sợ hoàng thúc, sao hắn có thể làm ra loại hành động đó? Ta gặp ác mộng hơn mười ngày liên tục."

"Sau đó, ta tìm mọi cơ hội lảng tránh hoàng thúc, hắn cũng không làm gì ta cả, bất quá, ánh mắt của hắn càng khiến ta sợ hãi. Sau đó, phụ hoàng rời đi cùng Từ thúc thúc, sau khi ta lên ngôi, hoàng thúc thường xuyên tới tìm ta, lần nào cũng động tay động chân, ta sợ nương lo lắng nên không kể lại cho nàng biết. Kết quả, có một ngày hắn đột nhiên mang người xông vào phòng luyện múa. Lúc múa, ta chỉ đem theo Tiểu Diệp Tử hoặc Tiểu Châu Tử, ở cửa lưu hai hoặc ba thị vệ, không ngờ hắn dám làm như vậy ngay trong cung. Người của hắn đánh ngất thị vệ, Tiểu Diệp Tử bị hắn trói nhốt bên ngoài, trong phòng chỉ còn một mình ta."

"Nguyệt Quỳnh!" Lê Hoa Chước ngắt lời Nguyệt Quỳnh, "Đừng nghĩ nữa." Nghe đến đó, tim hắn lạnh toát. Nguyệt Quỳnh cư nhiên phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy! Chẳng trách y không muốn kể.

Sắc mặt Nguyệt Quỳnh hơi trắng, cười yếu ớt: "Hắn không thực hiện được ý đồ, nhưng... ngoại trừ một bước cuối cùng, những việc khác hắn đều đã làm. Nếu chuyện đó không xảy ra, ta đã không liều mạng chạy trốn hắn. Hắn... quá điên cuồng, rất đáng sợ. Hắn muốn hủy hoại ta, ta thiếu chút nữa đã bị hắn hủy hoại. Nếu nương không đến kịp, có thể ta cũng sẽ giống tiểu thái giám mình nhìn thấy lần đó. Khi đó, hắn khiến ta nghĩ: hắn điên rồi."

"Nguyệt Quỳnh, đừng nghĩ nữa, đừng nhớ lại nữa." Lê Hoa Chước nhịn không được bèn ôm lấy y, khẽ vuốt lưng y, "Người điên như hắn, đừng nhớ đến nữa."

Dựa vào Lê Hoa Chước, Nguyệt Quỳnh liên tục hít sâu: "Hoa Chước, kỳ thực, thời gian ta ở bên Nghiêm Sát, hắn rất săn sóc ta, là do khả năng thích ứng của ta kém cỏi, hơn nữa còn nhận định nam tử không thể yêu thích nam tử, không thể cùng nam tử làm chuyện đó, cho nên ta mới luôn tránh hắn, cho là hắn ngược đãi ta. Cự tuyệt chấp nhận cảm giác ta dành cho hắn khác biệt với Cổ Niên, aiz, khó trách trước kia mỗi lần hắn triệu ta thị tẩm đều nổi trận lôi đình, hắn vốn dĩ dùng cớ nổi giận để gặp ta. Cơ mà, lúc ngươi mới đến, đúng là ta chọc hắn nổi giận thật."

Ôm chặt Nguyệt Quỳnh, Lê Hoa Chước cười khẽ nói: "Hoàng thượng thật lòng với ngươi, Cổ Niên thì lại vì dung mạo của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ thích Hoàng thượng. Nguyệt Quỳnh, rốt cuộc ngươi và Hoàng thượng cũng chờ được đến lúc mây tan thấy mặt trăng, chúng ta rất cao hứng. Không chỉ hoàng thượng muốn ngươi sinh hài tử cho mình, mà ta và An Bảo, còn có cả Hồng Hỉ Hồng Thái đều ngóng trông ngươi có thể sinh một hài tử cho hoàng thượng."

"Khi ngươi biết mình hoài thai đã sợ suýt chết, ngươi không biết chúng ta cũng sợ bao nhiêu đâu, sợ ngươi không muốn hài tử kia. Chỉ có điều, Nguyệt Quỳnh vẫn là Nguyệt Quỳnh, ngươi nào nhẫn tâm tổn thương một hài tử, huống chi còn là hài tử trong bụng ngươi? Thấy ngươi thương Tiểu Yêu như vậy, chúng ta an tâm, vui thay hoàng thượng."

"Hì, đây là ngươi nói trước đấy nha. Khi đó ngày nào các ngươi cũng nhìn ta rồi cười, còn không nói cho ta biết hài tử này vốn không phải yêu quái đầu thai, làm hại ta không ngừng đắc ý, tự hào bản thân là nam nhi lại hoài thai một yêu quái, là người duy nhất tự cổ chí kim." Cho dù thêm hai mươi năm nữa trôi qua, trong lòng y vẫn sẽ canh cánh việc này.

Lê Hoa Chước buông y ra, đưa mặt lại gần: "Đánh ta một quyền cho bớt giận?"

"Ngươi để An Bảo mua bánh quai chèo, bánh đào, bánh rán cho ta, ta hết giận liền."

"Tại sao cứ phải là những món ấy?"

"Đột nhiên ta rất thèm."

Lê Hoa Chước lui về phía sau một chút, ho khan hai tiếng: "Không được, việc này phải do hoàng thượng định đoạt."

"Hoa Chước! Ngươi không nghĩa khí!" Thế đơn lực bạc, Nguyệt Quỳnh rất muốn khóc.

Lê Hoa Chước kiên quyết: "Mạng nhỏ quan trọng hơn."

Mặt Nguyệt Quỳnh nghẹn đỏ cả lên, Hoa Chước biến thành xấu tính rồi.

Ngoài phòng, một người lẳng lặng nghe hai người trong phòng nói chuyện phiếm, lục mâu hiện lên hàn quang. Hắn vốn định trở về đuổi người, tranh thủ lúc rảnh rỗi thân thiết cùng Nguyệt Quỳnh, sau đó lại trở về ngự thư phòng tiếp tục xử lý triều chính, vậy mà cuối cùng lại nghe được một việc khiến hắn rất muốn giết người. Không kinh động đến người trong phòng, nghe Hoa Chước nói muốn về phủ, hắn lặng lẽ lui ra ngoài, không cho người canh gác ở cửa báo cho Nguyệt Quỳnh biết hắn từng tới, hắn trốn ra phía sau thân cây. Sau khi Hoa Chước và An Bảo rời đi, hắn kiềm chế biểu hiện trên mặt, vào phòng.

Nói ra tâm sự giấu trong lòng nhiều năm nay, Nguyệt Quỳnh ngồi đờ ra trên giường. Bóng đen bao phủ y, y ngẩng đầu: "Nghiêm Sát?" Sao hắn lại trở về lúc này? "Đêm nay có thể nghỉ ngơi sớm sao?" Vừa nói y vừa đứng lên, rót trà cho Nghiêm Sát. Mới đi hai bước, thắt lưng đã bị người ta giữ lấy.

"Một lát nữa phải đi, trở về nghỉ ngơi một chút." Chòm râu mấy ngày không cạo lại cọ lên cổ Nguyệt Quỳnh.

Nguyệt Quỳnh đỏ mặt, biết ý người này. "Đừng quá nóng vội, quốc sự không thể nào ngày một ngày hai đã xử lý xong. Hay là hôm nay nghỉ ngơi một đêm đi, chắc đám người Lý Hưu, Công Thăng cũng mệt lắm rồi."

"Nghiêm Tráng, báo cho bọn họ biết, đêm nay trẫm không trở về ngự thư phòng."

Nghiêm Sát ôm ngang Nguyệt Quỳnh lên giường, buông màn. Người trên giường không hoảng hốt, đôi mắt ngượng ngùng nhìn Nghiêm Sát tự cởi bỏ xiêm y, sau đó lại xé nát y phục của y thành từng mảnh nhỏ. Người này hôm nay dường như rất nóng vội, nhưng nghĩ lại, mấy ngày rồi bọn họ không gần gũi, đối với Nghiêm Sát mà nói thì thực sự quá khó khăn.

Thân thể tựa dương chi ngọc bị thân hình cường tráng như ngọn núi nhỏ đặt phía dưới. Đêm nay, trong những cử động thô bạo của Nghiêm Sát còn lộ ra vô số ôn nhu. Hắn dùng miệng cẩn thận hầu hạ Nguyệt Quỳnh một lần, sau đó, tại giây phút y thất thần, hắn tiến vào. Đêm nay, khoái cảm của Nguyệt Quỳnh cũng rất rõ rệt, tay trái vuốt ve trên tấm lưng dày rộng của Nghiêm Sát, đầu ngón tay quyến luyến bên những vết sẹo, đôi môi quấn quýt khiến y nếm được mùi vị của Nghiêm Sát, sau đó, dưới sự công chiếm tựa cuồng phong bạo vũ của Nghiêm Sát, y chạm tới cực đỉnh khoái cảm.

Trên đường hồi phủ, Lê Hoa Chước có vẻ bất an. An Bảo lo lắng nhìn hắn, muốn hỏi cũng chẳng biết nên hỏi thế nào. Lê Hoa Chước nhận ra sự lo lắng của An Bảo, ôm lấy An Bảo: "Không sao. Tối nay hàn huyên với Nguyệt Quỳnh rất nhiều, tảng đá lớn đè trên ngực nhiều năm đột nhiên biến mất như vậy nên chưa quen."

"Hoa, Hoa Chước, quân, quân hậu, là, thân nhân, của, chúng, chúng ta."

Lê Hoa Chước hít sâu một hơi, "Đúng vậy, Nguyệt Quỳnh là thân nhân của chúng ta. Trên đời này, y và Tiểu Yêu là thân nhân duy nhất của chúng ta."

"Ừm." An Bảo ôm chặt Lê Hoa Chước, vô thương yêu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro