Nghiêm Sát Thiên: Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ưm..." Nguyệt Quỳnh vốn đã ngủ không yên, y bị bàn tay nhu càng ngày càng mạnh trên bụng đánh thức. Đè bàn tay kia lại, y lên tiếng: "Làm sao vậy?" Mặc dù đang lơ mơ, trực giác vẫn mách bảo y rằng người này đang tức giận. Ngay sau đó, miệng của y bị ép lên, mở miệng để chiếc lưỡi mang theo tức giận của đối phương tiến vào, y giơ tay vòng lên cổ đối phương, ngón cái khẽ xoa lên vành tai hắn, chỉ chốc lại sau, đôi môi bị gặm cắn không còn đau nữa. Làm sủng quân của người này hai năm, bảy năm làm công tử, sáu năm làm thê tử đâu thể uổng công.

"Biết rõ nhĩ sức mang ý nghĩa gì, tại sao lúc ra phủ lại trả cho ta?" Vẫn canh cánh chuyện nọ, người này lại bắt đầu đòi nợ cũ.

Hả? Nguyệt Quỳnh suy nghĩ hồi lâu, lờ mờ nhớ ra, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ: "Ngươi đã quyết định phản, vậy nên ta càng phải nhanh chóng hồi kinh tìm nương của ta. Cuối cùng ta vẫn phải đi, đương nhiên phải trả lại cho ngươi. Nam tử nào có thể trở thành thê tử của nam tử?"

Biết rõ những lời này sẽ khiến Nghiêm Sát tức giận, nhưng Nguyệt Quỳnh vẫn tiếp tục nói: "Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ở bên cạnh ta, ta không tiện vào kinh tìm nương của ta, ta vẫn định giấu diếm thân phận của mình. Khi đó ta muốn đến nơi gần biển, xem xem có thể tìm được Từ thúc thúc hay không, chẳng ngờ lại bị người ta tưởng là khuê nữ mặc nam trang, sau đó còn kéo đi tìm đại phu, còn bị báo cho biết là mình có thai. Trong bụng có tiểu yêu quái, ta chỉ có thể buông chuyện Từ thúc thúc xuống, sau đó thì ngươi tới, ta chẳng còn cơ hội nữa."

Tại sao lại thấy những lời này đầy vẻ tiếc nuối vậy? Nghiêm Sát thắp đèn, nếu không thu bớt lá gan của người này lại, biết đâu chừng sẽ có một ngày y khiến hắn loạn cả lên! Khoang thuyền đột nhiên sáng lên, Nguyệt Quỳnh nheo mắt lại, có bóng đen bao phủ y. Y kéo bàn tay đối phương đặt lên bụng mình, bàn tay lập tức nhẹ nhàng xoa bóp, còn chủ nhân bàn tay tiếp tục đòi nợ cũ, quyết tâm thể hiện địa vị đứng đầu của mình trong "nhà". "Nếu như ta không thấy bức họa của ngươi, không nhận ra ngươi, không nhìn vào chiếc hòm của ngươi, ngươi thật sự muốn giấu ta cả đời?!"

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi, nói: "Ngoại trừ những người đã biết ngay từ đầu, ta không định nói cho bất luận kẻ nào khác biết. Ta cũng gạt cả Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo." Bàn tay xoa trên bụng y căng cứng, y vỗ lên bàn tay ấy, vuốt lên nốt chai trên ngón tay thô ráp của hắn. "Khi đó ta nghĩ, nếu một ngày nào đó ngươi thực sự tạo phản, ta phải tìm cách giúp ngươi. Ngươi là phụ vương của Tiểu Yêu, ta không thể để Tiểu Yêu mất phụ vương. Nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc nói cho ngươi biết ta là Cổ U. Nghiêm Sát, ta không thích gương mặt vốn có của mình, ta thích làm Nguyệt Quỳnh. Hơn nữa, ngươi bảo ta phải nói với ngươi thế nào đây? Đột nhiên nói với ngươi "Nghiêm Sát, ta là Cổ U, ta chưa chết", nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười." Y thật sự đã cười.

"Nghiêm Sát, không phải ta sợ ngươi biết ta là ai sẽ lợi dụng ta, hoặc nhận được lợi ích từ ta, ta hiểu ngươi sẽ không đối xử với ta như thế. Ta chỉ không muốn nói cho người khác biết ta là Cổ U. Cổ U đã "chết", ta là Nguyệt Quỳnh. Vì thoát khỏi thân phận "Cổ U", rất nhiều người vốn không phải chết đã chết."

"Trước khi xuất cung, ta để lại thư cho nương và Mộc thúc thúc, "hắn" muốn đoạt được ta nên nhất định sẽ phản, sẽ ép ta rời ngôi hoàng đế. Ta không biết trong triều có ai là người của "hắn", nhưng ta biết một số người chắc chắn không để cho "hắn" phản, sẽ liều mạng với "hắn". Ta để lại thư chính vì sợ bọn họ liều mạng với "hắn", họ phải sống thật tốt mới được. Chỉ là, mặc dù ta đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, nhưng vẫn còn rất nhiều binh sĩ vì ta mà chết, ta thẹn với bọn họ."

"Cho nên Cổ U không thể còn sống, y còn sống thì những người bị "hắn" giết chết đều đã uổng công. Ta thà từ trước đến giờ chưa khi nào là Cổ U, chỉ là Nguyệt Quỳnh. Ta không biết mình có tài đức gì khiến bọn họ vì ta mà liều mạng với "hắn". Trong thư, ta kêu bọn họ thuần phục "hắn", ta cam tâm tình nguyện tặng ngôi vị hoàng đế cho "hắn", nhưng vẫn có người thà chết chứ không chịu thuần phục "hắn". Nghiêm Sát, ta không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại ta đều hận bản thân vô cùng, hận mình ích kỷ."

"Sau khi hồi kinh ta sẽ hạ chỉ tu kiến "Anh Liệt từ đường", thờ cúng các tướng sĩ bị Cổ Niên giết chết." Vốn định tạo uy thế gia trưởng, hiện tại Nghiêm Sát đã ném ý niệm này lên chín tầng mây. Dùng râu mép nhẹ nhàng cọ lên ánh mắt đau khổ của đối phương, hắn thô thanh nói: "Đừng quên đống thịt trong bụng ngươi!"

Nguyệt Quỳnh nhăn mặt: "Cái gì gọi là thịt trong bụng ta, là Tiểu Quái!" Sau đó y lại hỏi một cách không xác định: "Vạn nhất là một khuê nữ, vậy không thể gọi là Tiểu Quái."

"Là nhi tử." Nghiêm Sát khẳng định rất chắc chắn: "Ta muốn nhi tử."

"Ta thích khuê nữ." Nguyệt Quỳnh sờ sờ bụng, "Nếu là một khuê nữ thì tốt biết bao."

"Ta thích nhi tử!" Nghiêm Sát cũng vuốt vuốt bụng Nguyệt Quỳnh, "Nhất định là nhi tử."

Không muốn tranh chấp với hắn vì chuyện nhàm chán này, Nguyệt Quỳnh lại hít sâu mấy hơi, để cân bằng cảm giác buồn phiền, y đổi đề tài: "Lúc mang thai Tiểu Yêu, tay phải của ta vẫn chưa linh hoạt, mũ hình lão hổ của nó đều do An Bảo làm. Bây giờ tay phải của ta có chút sức, ta muốn may nhiều áo ngắn và mũ cho Tiểu Quái, may cả mấy chiếc áo nho nhỏ nữa. Tiểu Quái cầm tinh con gà, ta sẽ may cho nó mấy chiếc mũ gắn hình gà."

Nghiêm Sát nhíu mày: "Để An Bảo hoặc người khác làm đi, ngươi chuyên tâm nuôi Tiểu Quái cho ta. Lúc sinh Tiểu Yêu ngươi vẫn chưa tới hai mươi sáu, hiện tại ngươi đã ba mươi hai, tuy rằng qua mấy tháng nữa mới tròn ba mươi hai, nhưng tuyệt đối không thể coi thường."

Ngẫm lại cũng đúng, Nguyệt Quỳnh nói: "Được rồi, vậy thì ta chuyên tâm nuôi Tiểu Quái."

Vuốt lên gò bụng đã nhô ra của y, Nghiêm Sát lại nhíu mày. Khi đó bụng Nguyệt Quỳnh ngày càng lớn, hắn cũng ngày càng căng thẳng, nhưng may là đã bình an sinh ra Tiểu Yêu, nhưng hiện tại...

Ngón cái đặt lên mi tâm Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh híp mắt mỉm cười, nói: "Không sao cả. trước lạ sau quen, lúc sinh Tiểu Yêu không cần rạch bụng, sinh Tiểu Quái cũng không cần."

Nghiêm Sát kéo tay Nguyệt Quỳnh xuống, nắm lấy, "Trước tiên ta phải cảnh báo, nếu ngươi và Tiểu Quái chỉ có thể giữ lại một, ta..." Những lời phía sau bị người nọ dùng tay bưng lại.

Nguyệt Quỳnh vẫn mỉm cười, "Không sao. Bất kể là ta hay Tiểu Quái cũng sẽ bình an." Y biết Nghiêm Sát sẽ chọn ai, nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Cởi xiêm y Nguyệt Quỳnh, tiếp tục vuốt lên bụng y, lục mâu Nghiêm Sát sâu thẳm. Đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp ánh lên ý cười nhìn hắn, trong mắt là niềm yêu thích không thể chối cãi, hoặc phải nói là yêu. Đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần Nghiêm Sát tới Vụ Đảo đón y, Nguyệt Quỳnh mập mờ nói ra chữ "thích", y vẫn chưa bao giờ nói lại từ "thích" với Nghiêm Sát, càng chưa bao giờ nhắc đến từ "yêu". Mà người luôn miệng nói muốn y trở thành "thê tử" của hắn, chỉ muốn y sinh nhi tử, Nghiêm Sát chưa một lần nói "thích", càng chưa nói "yêu".

Không thốt được thành lời. Cho dù là nữ tử thì Nguyệt Quỳnh cũng rất khó thốt lên từ "thích" hoặc "yêu", huống hồ hắn còn là nam tử. Nhưng trong thâm tâm y rất rõ ràng, y thích Nghiêm Sát, cũng yêu Nghiêm Sát. Kỳ thực, nhịp tim hoảng hốt luôn đập "thình thịch" đã sớm nhắc nhở y, y thích Nghiêm Sát. Chẳng qua khi đó y sống chết không muốn thừa nhận nam tử cũng sẽ thích nam tử.

Bàn tay vuốt trên gò bụng đột nhiên thay đổi vị trí, bàn tay thô ráp chậm rãi lướt lên trên, theo động tác của hắn, y phục mở ra phân nửa liền trượt sang hai bên, để lộ ra thân thể tựa xinh đẹp tựa ngọc dương chi của Nguyệt Quỳnh. Ngón tay tới bên lồng ngực, nhẹ vuốt lên nhụy hoa hồng phấn, chỉ mới hơi lướt nhẹ, Nguyệt Quỳnh đã động tình. Hàm râu dán trên ngực Nguyệt Quỳnh, đầu lưỡi thay thế đầu ngón tay mà hôn, liếm mút trên nụ hoa hơi nhô lên. Không hề cho rằng hắn đang làm nhục mình, Nguyệt Quỳnh cúi đầu rên rỉ thành tiếng, bây giờ y hoàn toàn không cần lo lắng người này sẽ làm Tiểu Quái trong bụng y bị thương, Nghiêm Sát sẽ rất cẩn thận.

Tiết khố bị kéo ra hết, Nguyệt Quỳnh đỏ mặt mở hai chân, Nghiêm Sát nhuần nhuyễn quỳ gối xuống giữa đôi chân y, hàm râu cưng cứng tìm đến nơi đã ngóc đầu, hắn há miệng ngậm lấy. Khi nhi tử của hắn và Nguyệt Quỳnh đã cao bằng một chú chó, tư thế này từ lâu đã không còn là trở ngại giữa hai người. Nguyệt Quỳnh đã quen cách Nghiêm Sát đối xử với mình như vậy, sẽ không vì nhớ tới những việc không hay mà cảm thấy buồn nôn.

Nghiêm Sát không phải "hắn", tuy rằng râu mép kia sẽ cọ khiến y hơi đau, nhưng Nghiêm Sát sẽ không dùng sợi dây cuốn lấy tiểu cầu của y như "hắn", sẽ không muốn khiến y tàn phế. Nghiêm Sát sẽ không giống "hắn", hận không thể cắn đứt nam căn của y, càng không nếm nam tinh của chính mình phun trên người y như "hắn".

"Ưm... Nghiêm Sát..." Tiến vào đi. Ba chữ sau cùng, đánh chết Nguyệt Quỳnh cũng tuyệt không thể thốt thành lời. Thế nhưng, cho dù y không nói, Nghiêm Sát vẫn hiểu ý. Suy nghĩ cho cơ thể Nguyệt Quỳnh, ít làm một chút vẫn tốt hơn. Bởi vì mang thai nên Nguyệt Quỳnh không thể tiếp tục dùng ruột dê, hơn nữa nội huyệt của y đã sớm quen với thứ thiên phú dị bẩm của Nghiêm Sát.

Ngón tay chậm rãi tiến vào nơi ướt át, Nghiêm Sát khắc chế dục vọng bản thân. Mãi đến khi đối phương có thể tiếp nhận, hắn mới rút ngón tay ra, đỡ lấy dục vọng nóng bỏng của mình chậm rãi tiến nhập. Hắn không còn là nam nhân hung bạo, vừa chạm vào người này đã không cách nào khống chế của năm đó. Hôm nay, tính sự của hắn cùng Nguyệt Quỳnh đã trở nên hoàn mỹ tuyệt đối, không cần khắc chế trái lại còn dễ dàng hơn.

Trừu động rất chậm, không phải chỉ đơn phương hầu hạ Nguyệt Quỳnh, mặc dù đang trừu động vô cùng chậm rãi, nhưng Nghiêm Sát vẫn cảm nhận được khoái cảm không gì sánh kịp. Hắn không nói thích, lại không biết nói yêu. Hắn không phải Dương Tư Khải ưa đặt những lời tình ái lên cửa miệng. Nguyệt Quỳnh là "thê tử" hắn đã nhận định, hơn nữa điều này sẽ không bao giờ thay đổi, vậy là đủ rồi.

Giữa hắn và Nguyệt Quỳnh không cần dùng "thích" hay "yêu" để chứng minh bất luận điều gì. Nguyệt Quỳnh nguyện ý giúp hắn đoạt thiên hạ, đồng ý ném tôn nghiêm cùng hắn cử hành đại điển sắc phong quân hậu, chịu vì hắn mang thai Tiểu Quái... Mọi chuyện đã đủ để chứng minh Nguyệt Quỳnh thích hắn, yêu hắn, hà tất phải nói ra. Cho nên hắn chưa từng vì Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ nói ra mấy chữ đó mà tức giận.

Được đối xử ôn nhu như vậy, hai tay Nguyệt Quỳnh luồn vào mái tóc cứng của Nghiêm Sát. Bây giờ y đã có thể dùng hai tay ôm người này rồi, tuy rằng tay phải không thể nhấc vật nặng hơn ba quyển sách, nhưng y đã có thể nâng, có thể giơ. Đôi môi dày dặn ép sát, đầu lưỡi tìm kiếm trong miệng, dưới sự ôn nhu hiếm có của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng đạt tới cao trào. Tựa như trước kia, Nghiêm Sát cũng theo sau y. Trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, hắn luôn nhanh chóng đạt được cảm giác thư sướng.

Sau khi kết thúc, Nghiêm Sát tắm rửa cho Nguyệt Quỳnh như mọi lần. Hơi nước nóng ấm bốc lên trong dục dũng, người trong lòng Nghiêm Sát đã buồn ngủ, dù sao tiếp theo y cũng chẳng phải làm gì. Nơi đó quá bí hơi sẽ khiến Nguyệt Quỳnh khó chịu, Nghiêm Sát nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho y rồi bế y trở lại phòng ngủ. Nguyệt Quỳnh đã ngủ, làm một lần, hình như dạ dày không còn khó chịu như vậy, gương mặt say ngủ vậy mà khóe miệng y lại mỉm cười.

Trời đã tối, tính ngày, thuyền từ Vụ Đảo tới đón bọn họ sắp tới. Sau khi Nguyệt Quỳnh mang thai, Nghiêm Sát lập tức viết thư tới Vụ Đảo, nửa tháng sau hắn bắt đầu lục tục thu được thư thúc giục của bọn họ. Đám người chưa được trải nghiệm việc Tiểu Yêu ra đời không kịp chờ đợi, muốn được bù lại lần này. Cho nên sau khi qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, Nghiêm Sát lập tức đưa Nguyệt Quỳnh lên đường. Tuy nhiên, đường đi lần này quá khó khăn, điều này khiến hắn bất ngờ.

Vẫn chưa buồn ngủ, Nghiêm Sát ngồi bên cạnh Nguyệt Quỳnh ngắm y ngủ. Đăng cơ năm thứ nhất, hắn thường xuyên bận rộn một thời gian. Phải thu thập cục diện rối rắm của Cổ Niên, phải cải cách chính trị, phải triệu kiến quan viên các nơi, phải học tập làm thế nào để làm một quân vương. Sau khi hắn đăng cơ, Nguyệt Quỳnh ngoại trừ luyện tập một chút kỹ năng cơ bản, y không còn biên vũ khúc, mà chuyên tâm phụ tá hắn.

Nếu Nguyệt Quỳnh chịu đặt tâm tư tại triều đình, vậy thì Cổ Niên chẳng là cái thá gì cả, Nghiêm Sát cũng chẳng là gì. Nhưng tâm tư Nguyệt Quỳnh không đặt ở triều đình, y chỉ thích khiêu vũ. Mãi cho đến mùa xuân thứ ba, khi hắn đã ngồi vững vàng trên vị trí kia, Nguyệt Quỳnh không còn bận tâm về triều chính nữa, y chỉ chuyên tâm khiêu vũ, biên vũ, dạy đám oa oa từ trên đảo quay về Trung Nguyên khiêu vũ. Gia quy chỉ cho phép khiêu vũ trước mặt hắn không câu nào là nói suông, nhưng lá gan bao trời của Nguyệt Quỳnh căn bản không sợ tờ khế ước đó.

Lệ Uy đế không phải người biết kiên nhẫn, khi hắn ngồi ngày càng ổn định trên ngôi vị hoàng đế, tính tình vốn khí phách, hắn ngày càng trở nên nghiêm nghị. Mọi người hiểu rõ hoàng thượng của mình là một vị minh quân, đồng thời cũng hết sức rõ ràng: Vị hoàng thượng ngang tàng xuất thân từ "gia nô", chưa từng đến lớp học của họ là một người không kiên nhẫn, tính tình nóng nảy. Sau khi Nghiêm Sát thẳng tay ném mấy vị quan viên làm ăn chậm chạp ra khỏi triều đình, hạ chỉ vĩnh viễn không thu nhận, bọn họ càng hiểu rõ điều này.

Vậy mà đám người hầu cận đi theo lại thường xuyên cảm khái: Không phải Hoàng thượng bọn họ không kiên nhẫn, mà hắn đã đem toàn bộ kiên nhẫn đặt lên một người, đương nhiên sẽ không kiên nhẫn những chuyện khác. Bọn họ nói rất đúng, Nghiêm Sát đặt toàn bộ sự kiên trì của mình lên Nguyệt Quỳnh, đâu còn kiên trì nhìn những quan viên dông dài lãng phí thời gian của hắn. Có thời gian ấy, hắn có thể chăm sóc Nguyệt Quỳnh nhiều hơn. Nghiêm Sát là người thô lỗ, không quan tâm người khác sẽ vì vậy mà khinh thường hắn, giang sơn của hắn là vì Nguyệt Quỳnh mà đoạt lấy, không chăm sóc quan tâm Nguyệt Quỳnh thì chăm sóc quan tâm ai!

Đây cũng là lý do tại sao Nghiêm Sát không thích nghe người khác nói hắn không xứng với Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh nên tìm một người tốt hơn, Nguyệt Quỳnh là vị hôn thê của ai đó, vân vân. Nếu Từ Ly Kiêu Khiên không phải huynh trưởng của Nguyệt Quỳnh, chỉ bằng vào việc hắn mỗi ngày đều la hét "Trước kia Quỳnh Quỳnh là vị hôn thê của ta" "Quỳnh Quỳnh thế này thế nọ", hắn đã sớm tung một chùy đập chết Từ Ly Kiêu Khiên. Bất quá, trước khi sự kiên trì của hắn cạn kiệt, Từ Ly Kiêu Khiên đã bị người khác lôi đi, cũng coi như thoát chết.

Hắn vĩnh viễn không quên được ngày Nguyệt Quỳnh sinh hài tử. Hắn không ngờ mới tám tháng mà Nguyệt Quỳnh đã sinh, bằng không đêm đó hắn tuyệt đối không chạy đi nghe một nữ nhân la hét chói ta. Nghe Cổ Phi Yến trong phòng liên tục thét lên thảm thiết, hắn liền hối hận đã để Nguyệt Quỳnh mang thai. Hắn muốn Nguyệt Quỳnh sinh nhi tử cho hắn, nhưng nếu như vậy lại đòi mạng Nguyệt Quỳnh, hắn thà khiến Nguyệt Quỳnh sẩy thai cũng không để y sinh.

Nghiêm Mặc hốt hoảng chạy tới nói cho hắn biết Nguyệt Quỳnh sắp sinh, trong chớp mắt đó, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở nặng nhọc. Nghĩ tới nữ nhân trong phòng rất lâu rồi vẫn chưa sinh xong, hắn không chịu được việc Nguyệt Quỳnh cũng phải chịu sự dằn vặt như vậy. Từ khi Nguyệt Quỳnh theo hắn, dường như hắn luôn khiến y chịu tội. Nếu không phải vì Khai Viễn biết y thuật, hắn sẽ không để bất luận người nào nhìn thân thể dương chi ngọc của Nguyệt Quỳnh. Hắn biết Nguyệt Quỳnh không muốn, không muốn trần trụi trước mặt người khác, cho dù đối phương là nam tử.

Chạy ào vào phòng, hắn thấy được đôi mắt Nguyệt Quỳnh lóe lên, vẻ bất an biến mất, nhưng hắn lại càng thêm lo lắng. Nếu như tiểu yêu quái trong bụng Nguyệt Quỳnh dám giày vò Nguyệt Quỳnh như cái thứ trong bụng công chúa, vậy thì mặc kệ đó có phải là nhi tử của hắn hay không, chờ sau khi nó ra ngoài, hắn nhất định sẽ tét mạnh vào mông nó vài cái. Đến lão tử nhà nó còn không nỡ khiến Nguyệt Quỳnh đau, chẳng lẽ tên nhóc con này lại dám!

Trước đó hắn đã đồng ý để Khai Viễn mổ bụng Nguyệt Quỳnh lấy nhi tử, nhưng khi thấy thanh đao trên tay Khai Viễn thì hắn lại hối hận. Không được! Tuyệt đối không được mổ bụng Nguyệt Quỳnh, như vậy sẽ khiến y đau chết mất! Nguyệt Quỳnh rất sợ, y liều mạng lắc đầu không cho Khai Viễn động đao lên người y. Ôm đầu Nguyệt Quỳnh vào lòng, không cho y nhìn máu tanh trên giường. Hắn sẽ không để y trải qua cảm giác đau đớn xé da xé thịt ấy, biết rõ như vậy sẽ khiến Khai Viễn khó xử, nhưng hắn vẫn hạ tử lệnh – không được đụng đến đao!

Có lẽ uy hiếp của hắn có tác dụng, Tiểu Yêu thuận lợi chui ra khỏi bụng Nguyệt Quỳnh. Mà bộ phận từng được châm cứu để nam tử có thể sinh hài tử cũng tróc ra theo Tiểu Yêu, điều này có nghĩa là Nguyệt Quỳnh không còn khả năng mang thai hài tử của hắn nữa. Nhưng như vậy cũng được, một nhi tử là đủ rồi. Cảm giác sợ hãi khiến tay chân lạnh ngắt này, hắn chịu một lần là đủ rồi.

Khai Viễn muốn hắn ôm hài tử, hắn không vươn tay. Không phải hắn không thích Tiểu Yêu, mà tại tay chân hắn vụng về, sẽ khiến Tiểu Yêu bị thương. Da Tiểu Yêu thoạt nhìn còn mỏng hơn Nguyệt Quỳnh, chờ khi nào nó lớn hơn một chút, không còn yếu ớt thế này, lúc đó hắn sẽ ôm nó. Đây là nhi tử của hắn và Nguyệt Quỳnh, cho dù nhóc con có cưỡi trên đầu hắn mà tiểu cũng được. Sau này, cho dù có người cho hắn "phượng đan", hắn cũng tuyệt đối không cho Nguyệt Quỳnh ăn, nhưng ai ngờ được!

Nghiêm Sát càng ngày càng cảm thấy: cho Tiểu Yêu lăn lộn cùng lão bất tử quốc sư và tên Từ Ly Kiêu Khiên kia đúng là sai lầm. Nếu như cẩn thận mời một nho sinh làm thái sư cho nó, nhất định Tiểu Yêu sẽ không thay đổi thành thế này. Lại dám gạt hắn cho y ăn "phượng đan"! Nghiêm Sát lại lâm vào mâu thuẫn giữa việc "Nguyệt Quỳnh khó chịu" cùng "quý tử ra đời".

"Hoàng thượng, thuyền Vụ Đảo đến rồi." Nghiêm Mặc ở bên ngoài nhỏ giọng nói, cắt đứt dòng suy tư của Nghiêm Sát.

"Mấy chiếc?"

"Năm chiếc."

"Bảo bọn họ nhanh chóng dẫn đường, nhanh đến Vụ Đảo một chút, quân hậu say thuyền."

"Dạ."

Biển tối không yên, người đang ngủ tựa hồ khó chịu, không chịu nổi cảm giác choáng váng khi tàu cứ bập bềnh, y có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ chốc lát, Nghiêm Mặc mang tới lời nhắn phía đối phương: Lập tức khởi hành đến Vụ Đảo, tranh thủ ba ngày là đến nơi.

Còn mất ba ngày... Nghiêm Sát xoa bụng Nguyệt Quỳnh, thổi tắt đèn. Hắn hi vọng Tiểu Quái cũng chỉ cần tám tháng là ra đời, như vậy Nguyệt Quỳnh có thể bớt khó chịu hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, vừa nghĩ đến việc lên đảo sẽ gặp phải Từ Ly Kiêu Khiên, hắn bất giác nhíu mày. Tuy rằng hiện tại người nọ sẽ không nói những lời nhàm chán đó nữa, nhưng hắn vẫn rất ghét người nọ gọi Nguyệt Quỳnh là "Quỳnh Quỳnh", ngay cả hắn là phu quân còn chưa bao giờ gọi y như vậy!

Nghiêm Sát không phủ nhận là mình ghen. Hắn không muốn thấy Nguyệt Quỳnh múa cho người khác xem, cho dù người khác đó là thủ hạ của y; không thể để cho Nguyệt Quỳnh quá gắn bó với người khác, cho dù đối phương là huynh đệ của y; không muốn thấy Nguyệt Quỳnh để cho người khác nhìn thấy thân thể y, cho dù đối phương là thị tùng của y.

Huynh đệ thì thế nào? Chủ tớ thì thế nào? Huynh đệ có thể thân thiết ôm ấp, lại còn lôi kéo tay chân?! Người đầu tiên nói hắn không xứng với Nguyệt Quỳnh là Diệp Lương, đời này hắn nhớ rõ. Cho nên, việc đầu tiên sau khi Nghiêm Sát đăng cơ là ném Diệp Lương tới cạnh Dương Tư Khải, để Dương Tư Khải trông nom Diệp Lương, để Diệp Lương rời xa kinh thành, không để cho Diệp Lương có cơ hội gây chia rẽ trước mặt Nguyệt Quỳnh. Dương Tư Khải thích Diệp Lương, hắn sẽ không có tử tự, để hắn tiếp tục làm An vương là được, không sợ hắn làm ra chuyện gì xằng bậy. Cam Lâm phủ cách kinh thành rất xa, một năm Diệp Lương chỉ có thể trở về kinh thành tối đa hai lần. Nếu không phải Nguyệt Quỳnh muốn gặp Diệp Lương, hắn sẽ thẳng thắn hạ chỉ cấm Diệp Lương cả đời không được hồi kinh.

Nhưng đối với Từ Ly Kiêu Khiên suốt ngày gọi "Quỳnh Quỳnh Quỳnh Quỳnh" thì hắn hết cách. Giết không được, nhốt không xong, mà đuổi cũng chẳng đi. Tuy nhiên, hiện tại đã có người quản Từ Ly Kiêu Khiên thay hắn.

"Nghiêm Sát, chăm sóc Quỳnh Quỳnh cho tốt, bảo vệ y cẩn thận. Y là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời này."

Đến tận lúc này, hắn vẫn nhớ rõ những lời Từ Ly Kiêu Khiên nói. Nguyệt Quỳnh là bảo vật độc nhất vô nhị, hắn hiểu điều này hơn bất luận kẻ nào, không cần ai nhắc nhở. Nhưng Từ Ly Kiêu Khiên mang Nguyệt Quỳnh đi dưới mí mắt của hắn cũng đã nhắc nhở hắn, mọi việc hắn làm vẫn chưa đủ chu toàn. Nể mặt Nguyệt Quỳnh, hắn chỉ quất Hồng Hỉ Hồng Thái hai roi cảnh cáo. Nghĩ đến việc nếu Từ Ly Kiêu Khiên là kẻ địch, Nguyệt Quỳnh sẽ bị làm hại, hắn chẳng thể nào bình tĩnh.

Hắn không định đợi thêm nữa, chỉ sợ đợi đến ngày Nguyệt Quỳnh tự nghĩ thông thì hắn đã sớm vào quan tài. Buộc y nhận rõ quan hệ giữa hai người, buộc y nhận rõ y là thê tử của hắn, buộc y nhận rõ nam tử cũng sẽ yêu thích nam tử. Nếu không buộc y, không chừng ngày nào đó y sẽ "hồng hạnh xuất tường", chạy trốn cùng nam nhân khác. Hắn cho Nguyệt Quỳnh thời gian nhận ra những thứ này, nhưng Nguyệt Quỳnh phải nhớ rõ một điều, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn. Khi y thành thê tử của hắn, sinh hạ nhi tử cho hắn, càng đừng nghĩ đến việc chạy đi.

"Nam tử... sao... có thể yêu thích nam tử?"

"Thiên hạ vạn vật, không gì không có."

Sự dồn ép của hắn vẫn còn tác dụng, thậm chí vết thương trên lưng Hồng Hỉ Hồng Thái còn giúp hắn, đúng là đánh bừa lại trúng. Đê tiện thì thế nào? Có thể đoạt được người này thì dùng chút thủ đoạn đã sao? Quan hệ giữa hắn và Nguyệt Quỳnh ngày càng sâu sắc, Nguyệt Quỳnh ngày càng quan tâm hắn, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng thích chui vào lòng hắn. Nếu như không dùng thủ đoạn (cho dù là lợi dụng nhi tử của mình), hắn chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể khiến cho trong lòng Nguyệt Quỳnh có hắn.

Hắn hoàn thành mọi chuyện rồi, Nguyệt Quỳnh không chỉ nghĩ kế cho hắn mỗi lần hắn gặp phiền phức, thậm chí còn chủ động tặng lễ vật mừng sinh thần cho hắn, mặc dù năm ấy không có sinh thần của hắn. Khi Nguyệt Quỳnh khởi vũ vì hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Thao y! Thao y! Thao y! Hắn là thô nhân, hắn chỉ muốn thao y! Không kịp đợi Nguyệt Quỳnh múa xong liền ném y lên giường, hắn nói được thì làm được: Thao y!

Nguyệt Quỳnh không quan tâm hắn khác người, thậm chí còn mong muốn hắn khác người, điều này khiến cho hắn chán nản. Khi tháng ngày hắn cùng Nguyệt Quỳnh trải qua ngày càng thoải mái, hắn đã không thể đụng đến người khác nữa, có thời gian đó chi bằng hắn luyện múa chùy, hoặc là ôm Nguyệt Quỳnh thuần túy ngủ cũng được. Cho dù phát hiện thân phận của Nguyệt Quỳnh, ý định của hắn vẫn chưa từng thay đổi. Nguyệt Quỳnh chỉ là Nguyệt Quỳnh, là thê tử của Nghiêm Sát hắn, là phụ thân của nhi tử của hắn.

Sau khi Nguyệt Quỳnh lựa chọn hắn thay vì Cổ Niên, hắn biết, trận chiến tám năm qua, người thắng cuối cùng là hắn. Hắn thắng được trái tim Nguyệt Quỳnh, mặc dù y chưa từng nói "thích". Khúc "quỷ khóc" chính là trái tim Nguyệt Quỳnh trao cho hắn, thê tử lo lắng cho trượng phu, mong trượng phu bình an trở về mà múa.

Nguyệt Quỳnh không nghe được thô ngôn, càng không thích nghe hắn nói thô ngôn, nhưng khi đó hắn chỉ muốn nói những lời thô thiển đó: "Để ta thao một đêm." Hắn sẽ không nói những từ dễ nghe, hắn chỉ biết làm.

"Nghiêm Sát."

Tiếng gọi khe khẽ đánh thức người đang chìm trong ký ức, hắn lập tức thắp đèn, đối phương híp mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Dường như hôm nay Nghiêm Sát có tâm sự.

"Không có." Nghiêm Sát chưa bao giờ nghi ngờ trực giác nhạy cảm của Nguyệt Quỳnh. Chỉ là, y giống hệt mẫu thân mình, chuyện lớn khôn khéo, chuyện nhỏ hồ đồ. "Khó chịu?"

"Ừm, buồn nôn." Choáng váng đến lặng người, Nguyệt Quỳnh không ngồi dậy nổi.

Nghiêm Sát nâng y dậy, cầm lấy ô mai chua. Sau khi Nguyệt Quỳnh ngậm vào, hắn xoa nhẹ bụng y: "Thuyền ở Vụ Đảo đến rồi, còn có ba ngày nữa là đến nơi, cố nhẫn nhịn."

Nguyệt Quỳnh nôn khan, ọe vài cái, khó chịu nói: "Ta muốn ăn mặn."

"Nghiêm Mặc, lấy cháo và dưa muối."

"Dạ."

Cho Nguyệt Quỳnh uống chút nước, Nghiêm Sát lau mồ hôi trên trán y, "Khi nào hồi kinh phải tìm một phu tử cho Tiểu Yêu, không được để nó tiếp tục chung chạ với quốc sư nữa!"

Nguyệt Quỳnh cười khẽ, quen tay vuốt nhẹ ngón tay thô ráp của Nghiêm Sát: "Tính tình quốc sư có cổ quái một chút, nhưng ông ấy sẽ không dạy hư Tiểu Yêu. Năm đó ta đi quá vội vàng, không cách nào báo cho ông ấy biết, quốc sư phát hiện "U đế" do người khác cải trang liền tưởng rằng ta đã bị giết, khiến cho tóc ông ấy bạc đi rất nhiều. Bây giờ ông ấy dạy Tiểu Yêu như vậy tất có cái lý của mình, yên tâm đi." Nguyệt Quỳnh biết quốc sư làm như vậy là dạy dỗ y năm đó quá hồ đồ, thế nhưng y không dám lên tiếng.

Nghiêm Sát vẫn cau mày: "Tên nhóc Tiểu Yêu chết bầm này ngày càng không quản được. Chờ sau khi sinh Tiểu Quái, không cho quốc sư tiếp cận nó, cũng không cho Từ Ly Kiêu Khiên tiếp cận nó!"

"Ha hả. Con cháu tự có phúc của chúng, chỉ cầm tâm tính bọn chúng thiện lương thì chúng muốn sống thế nào cứ tùy chúng. Tiểu Yêu tự biết giữ chừng mực, chờ sau khi nó đăng cơ, nó sẽ là hoàng đế tốt."

Nghiêm Sát không phản đối nữa mà sờ lên bụng Nguyệt Quỳnh: "Không được dày vò phụ thân ngươi, bằng không phụ hoàng tét mông ngươi."

Nguyệt Quỳnh chẳng nể mặt người nọ mà cười khúc khích, sau đó dùng bàn tay đối phương bọc tay mình lại: "Không sao đâu."

Nguyệt Quỳnh ở trên thuyền nôn đến thất điên bát đảo, rốt cục trước khi Nghiêm Sát nổi giận cũng lên được trên bờ. Khi y được Nghiêm Sát ôm rời thuyền, tay y quàng trên cổ Nghiêm Sát, còn tai thì vẫn đang ù ù. Một đám người đã sớm đứng chờ trên bờ, khi thấy bọn họ rời thuyền liền tiền hô hậu ủng bắt Nghiêm Sát nhanh chóng đưa người về phòng. Đặt Nguyệt Quỳnh lên giường, sắc mặt Nghiêm Sát dị thường âm trầm. Sắc mặt Nguyệt Quỳnh tái nhợt, vô cùng khó chịu, y cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn. Nghiêm Sát nâng y dậy, nhận lấy nước Đinh Châu đưa tới mà đút cho Nguyệt Quỳnh uống.

"Ọe!" Uống một ngụm, Nguyệt Quỳnh lập tức nôn ra.

"Mau! Mau gọi thái y!" Trương Huyên Ngọc ngồi bên giường sợ hãi rống lên. Tuy rằng nàng đã sinh hai nhi tử, nhưng chưa bao giờ khó ở như thế này.

Từ Khai Viễn lập tức xuất hiện, kiểm tra mạch Nguyệt Quỳnh, sau đó nói: "Nguyệt chủ tử say thuyền, vô cùng choáng váng, hơn nữa lại có thai nên mới khó chịu như vậy. Nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe."

"Quỳnh Quỳnh, có muốn ăn gì không?"

"Đúng, U Nhi muốn ăn gì không? Phụ thân nấu cho con."

Nguyệt Quỳnh yếu ớt lên tiếng: "Con muốn ăn... đầu vịt nấu cay..."

"Không được!" Tiếng quát thiếu chút nữa lật ngược nóc nhà.

Nguyệt Quỳnh thực sự không muốn ăn uống, chỉ uống chút canh liền ngủ. Sau đó mọi người di giá tới nơi khác thương nghị chuyện Nguyệt Quỳnh sinh con, chỉ ngoại trừ Nghiêm Sát. Hắn đi cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng ở lại đây với Nguyệt Quỳnh. Bàn tay một mực xoa nhẹ lên bụng Nguyệt Quỳnh, sắc mặt Nghiêm Sát khiến ngay cả Cổ Tất Chi cũng không muốn quấy rầy hắn. Tuy rằng bọn họ đều cho rằng Nghiêm Sát không xứng với U Nhi, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã tiếp nhận sự thực là hai người đã ở bên nhau. Dù sao Nghiêm Sát cũng thật tâm bảo vệ U Nhi, huống chi U Nhi lại mang thai hài tử của Nghiêm Sát lần nữa, còn là cam tâm tình nguyện mang thai.

Mỗi năm Nghiêm Sát đều đưa Nguyệt Quỳnh và Tiểu Yêu đến Vụ Đảo ở một tháng. Để dễ phân biệt, ở trên Vụ Đảo, Nghiêm Sát là chủ tử, Nguyệt Quỳnh là Nguyệt chủ tử. Nguyệt Quỳnh vốn muốn mọi người gọi y là công tử, bất quá Nghiêm Sát không đồng ý, hắn có ác cảm với cách xưng hô "công tử" này. Lần đầu tiên đến Vụ Đảo nhận người, hắn suy nghĩ hàng trăm biện pháp để giáo huấn sự lớn mật của Nguyệt Quỳnh, nhưng vừa lên đảo, thấy người đang khởi vũ tựa tiên tử kia, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: Thao y! Y lại dám cả gan múa trước mặt nhiều người như vậy!

Nhưng hắn không ngờ, người khiêu vũ kia tựa hồ có đôi mắt sau lưng, y đột nhiên ngừng múa xoay lại nhìn hắn. Người nọ không chỉ nhận ra sự xuất hiện của hắn, y còn tha thiết nhung nhớ hắn đến vậy, khiến cho ý niệm muốn thao y trong đầu hắn càng thêm mãnh liệt. Sau cùng, lý trí bắt hắn hành lễ với phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, máu trong cơ thể hắn đang kêu gào ầm ĩ. Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh, khi hắn vì y mà đoạt được thiên hạ, hắn cũng nhận được tình yêu của Nguyệt Quỳnh, so với việc đoạt được thiên hạ, điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn!

"Ngươi quá giống gấu, không xứng với U Nhi."

"Ngươi quá hung dữ, U Nhi không áp đảo ngươi được."

"Ban đầu làm sao ngươi gặp được U Nhi?"

"Ngươi đoạt U Nhi về?! Ngươi quá man rợ!"

"Ngươi lại dám cho nó ăn "phượng đan", để nó dùng thân nam tử mang thai hài tử! Chỉ dựa vào điểm này, ta đã không đồng ý!"

"Ngươi khiến cánh tay U Nhi bị thương, ngươi không bảo vệ nó được."

Lục mâu sâu thẳm, mỗi khi Nghiêm Sát đến Vụ Đảo, hắn sẽ nhớ tới đêm đó. Phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh không tán thành, không đồng ý gả Nguyệt Quỳnh cho hắn. Bọn họ là phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, hắn không thể làm gì được. Nhưng mặc dù bọn họ là phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, bọn họ cũng không thể đoạt Nguyệt Quỳnh khỏi hắn được!

"Nguyệt Quỳnh là thê tử của ta, là phụ thân của nhi tử của ta!"

"Ta có thể không cần thiên hạ, nhưng tuyệt không để Nguyệt Quỳnh rời đi!"

"Nguyệt Quỳnh là thê tử của Nghiêm Sát ta!"

Không nhịn được mà thét lên với phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát không biết khi đó hắn đáng sợ nhường nào. Lục mâu sâu thẳm giăng đầy vẻ khát máu, thân thể cường tráng tựa núi hiện lên vẻ thô bạo. Sau này Cổ Tất Chi hồi tưởng lại, nếu bọn họ cố ý đưa U Nhi rời khỏi Nghiêm Sát, chắc chắn đêm đó Nghiêm Sát sẽ mở đường máu mà đưa U Nhi rời khỏi Vụ Đảo. Một nam tử như vậy sẽ bảo vệ U Nhi, sẽ tốt với U Nhi cả đời. Cho nên Cổ Tất Chi đồng ý, "Âm La Sát" Trương Huyên Ngọc bị Nghiêm Sát khiến cho giật mình cũng không thốt được từ phản đối.

Híp mắt nhìn Nghiêm Sát âm trầm ngồi trên giường, Nguyệt Quỳnh cau mày. Dọc đường đi y đã cảm thấy Nghiêm Sát có tâm sự, lại nghĩ tới chuyện gì? Nhìn sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, y vuốt lên bàn tay to lớn của Nghiêm Sát đặt trên bụng mình, đối phương lập tức ngẩng đầu, dù đã lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

"Nghiêm Sát, lên giường đi." Nguyệt Quỳnh dịch vào phía trong giường.

Nghiêm Sát lập tức cởi giày lên giường. Sau khi tiến vào ổ chăn, hắn cẩn thận ôm Nguyệt Quỳnh, để y gối lên vai mình, tay kia tiếp tục xoa bụng Nguyệt Quỳnh. "Ta cho người lấy dưa muối cho ngươi."

Nguyệt Quỳnh lắc đầu: "Ngồi trên thuyền lâu quá, bây giờ vẫn thấy thân thể như đang trôi bập bềnh. Dựa vào ngươi một lúc sẽ ổn thôi."

Toàn bộ tàn dư âm âm trầm trên gương mặt Nghiêm Sát đều biến mất, hắn ôm chặt Nguyệt Quỳnh, cúi đầu cọ một cái lên môi y. "Ngủ một lúc đi."

Nguyệt Quỳnh lại lắc đầu: "Không ngủ được. Không biết bây giờ Tiểu Yêu đang làm gì. Theo chân quốc sư đi ăn vụng hay là theo Mộc thúc thúc và ngoại công đi đào mộ phần."

"Tuyệt đối không phải đang đi học." Nghiêm Sát rất hiểu nhi tử của mình.

"Ha," Nguyệt Quỳnh cười khẽ, "Yên tâm đi, hắn theo Công Thăng cùng Lý Hưu học được không ít kiến thức. Tuy rằng dáng vẻ bên ngoài Tiểu Yêu giống ta, nhưng những điểm khác của nó đều giống ngươi. Ngươi cứ nhìn võ công của nó là biết, sau này nó không làm hoàng thượng cũng có thể làm minh chủ võ lâm."

"Minh chủ võ lâm có gì tốt. Triều đình ra lệnh một tiếng là có thể giết hắn." Nghiêm Sát chẳng thèm để mắt đến điều này, "Với gương mặt đó của nó, nó không muốn người khác hãm hại mình thì ngoan ngoãn làm hoàng đế đi."

Nguyệt Quỳnh vuốt bụng: "Không biết Tiểu Quái sẽ giống ai. Như ngươi thì tốt, không ai dám bắt nạt."

Nghiêm Sát nhíu mày, "Giống ngươi. Giống ngươi như Tiểu Yêu."

Nguyệt Quỳnh lắc đầu. "Tại sao chứ. Giống ta đâu có tốt. Nếu Tiểu Yêu thực sự là yêu quái, ta rất muốn nó thay đổi diện mạo. Nam oa mà, cần xinh đẹp để làm gì."

Nghiêm Sát nhìu chặt đầu mày, sau một lúc lâu, vẫn nói câu đó. "Giống ngươi." Đừng giống hắn. Nếu có thể chọn, hắn muốn đôi mắt Tiểu Yêu cũng hoàn toàn giống Nguyệt Quỳnh. Cả đời hắn đều bị người khác gọi là tạp chủng, cho dù bây giờ hắn đã trở thành quân vương, nhưng vẫn có người lén gọi hắn là tạp chủng. Thể trạng của hắn quá cường tráng, giống như mẫu thân Nguyệt Quỳnh nói vậy: Quá giống gấu, quá hung hãn, quá xấu.

Tâm trạng Nguyệt Quỳnh hơi khó chịu, đầu hơi xê dịch đến cổ Nghiêm Sát, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Nghiêm Sát, y mở miệng: "Tiểu Yêu giống ta, ta mong Tiểu Quái có thể giống ngươi. Có một đôi mắt còn đẹp hơn cả nguyệt bích thạch, thân hình như tòa núi nhỏ, sau đó lại mang theo hai chiếc chùy đồng cực lớn. Sau này ta xuất cung không cần ngươi phải đi theo, chỉ cần mang theo Tiểu Quái là được." Nghiêm Sát cầm tay Nguyệt Quỳnh, ngón tay thô ráp khiến da Nguyệt Quỳnh đau nhức. Chỉ có người này mới cảm thấy đôi mắt hắn đẹp.

"Trước kia, mỗi lần thấy ngươi múa chùy, tim ta đều đập rất nhanh. Khi đó ta cho là mình sợ sự dũng mãnh của ngươi, bây giờ nghĩ lại, kỳ thực khi đó ta đã bắt đầu để ý đến ngươi. Tới tận lúc này, chưa bao giờ ta gặp được nam tử nào có thân hình khỏe mạnh như ngươi, hai chiếc đại đồng chuy trong tay ngươi chẳng khác hai chiếc trống bỏi. Có một lần ta nhân lúc ngươi vắng mặt, len lén đụng vào chùy đồng của ngươi, ta dùng cả hai tay cũng không nhấc lên được." Bàn tay Nghiêm Sát lại thêm sức, ôm Nguyệt Quỳnh chặt hơn, người này cư nhiên lại thích hắn lúc múa chùy!

"Ta không thích gương mặt của Cổ U, nam tử cần xinh đẹp như vậy làm gì. Lúc ngươi tức giận, gương mặt trầm xuống, người khác liền không dám thở mạnh. Lúc ta tức giận, chẳng ai biết sợ là gì. Aiz, cả đời này ta cũng chẳng có được khí thế như ngươi, đúng là không cam lòng mà. Ngươi nói xem, chúng ta đều là nam tử, tại sao lại cách biệt đến vậy?" Lục mâu Nghiêm Sát lấp lánh, người này không cảm thấy bộ dạng hắn xấu xí, trái lại còn nghĩ hắn rất khí thế!

"Nam nhân mà, phải hung dữ một chút. Ngươi thấy chưa, Tiểu Yêu không sợ ta, nhưng nó rất sợ ngươi. Làm hoàng thượng thì càng phải hung dữ, thực ra trước kia khi phụ hoàng còn làm hoàng thượng cũng rất hung dữ, chỉ những lúc riêng tư mới hiền lành với ta và nương. Ta thì không thể nào hung dữ nổi, chỉ có thể dựa vào giọng nói kiếm chút khí thế. May là ngươi khá hung dữ, nếu chúng ta đều không đủ hung dữ, nhất định không quản được Tiểu Yêu. Ừm, bây giờ lại sắp có Tiểu Quái, đến lúc đó chúng ta sẽ cực kỳ đau đầu."

"Hai đứa chúng nó dám chọc ngươi tức giận, ta tát cả hai đứa." Nghiêm Sát chẳng che giấu sự hung dữ của mình, được "thê tử" khen, tâm tình hắn vô cùng vui vẻ.

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Trong mắt người khác, ngươi quá xấu xí, ngươi quá cường tráng, lại quá hung dữ, nhưng ta nhìn thế nào vẫn thấy tốt, huống hồ ngươi và ta đã thành thân, Tiểu Yêu cũng đã sáu tuổi, ngươi lại không định lấy thêm ai khác, người khác thấy thế nào cũng không quan trọng. Hay là ngươi nhìn trúng khuê nữ hoặc nhi tử nhà nào, ngươi sợ trượng mẫu nương phản đối?"

Nghiêm Sát lập tức dùng hàm râu rậm rạp nhiều ngày chưa cạo cọ lên miệng Nguyệt Quỳnh, người này lại dám cười ha hả mà nói hắn lấy người khác! Thẳng đến khi Nguyệt Quỳnh đẩy mình, Nghiêm Sát mới buông ra, thô thanh nói: "Gia quy lại thêm một điều, nếu Nguyệt Quỳnh dám đề xuất để Nghiêm Sát tìm người khác, Nghiêm Sát có quyền làm Nguyệt Quỳnh đến khi nào hài lòng mới thôi."

Nguyệt Quỳnh chẳng sợ chết, vỗ vỗ bụng nói: "Ta có Tiểu Quái!"

"Vậy chờ sau khi Tiểu Quái ra đời!" Nghiêm Sát nhịn không được liền cọ miệng Nguyệt Quỳnh một trận.

Liếm liếm đôi môi sưng lên, Nguyệt Quỳnh căn dặn: "Đừng để Tiểu Quái giống ta. Ta thích Tiểu Quái sở hữu đôi mắt còn đẹp hơn nguyệt bích thạch, sở hữu thân hình cường tráng tựa tòa núi nhỏ, còn có thể múa hai thanh..." Những lời sau bị Nghiêm Sát ngậm trong miệng. Nguyệt Quỳnh hé miệng, đầu lưỡi dây dưa cùng Nghiêm Sát, y chưa từng nghĩ rằng Nghiêm Sát xấu xí.

Mấy người đang định bước vào phòng thấy hai người sau tấm bình phong đang môi kề môi, bọn họ liền lén lút lui xuống, dặn thị tùng lát nữa mới đưa đồ ăn đến. Một vị nữ tử tuy rằng không thích "nhi tức phụ" Nghiêm Sát này, nhưng nàng vẫn bất giác nhoẻn miệng cười. Một vị nam tử thân thể trước đây không khỏe nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều nhíu mày, hai người này thân thiết lại không đóng cửa, sau đó hắn còn tiện tay đóng cửa lại giúp hai người. Còn một người khác thì thầm oán giận trong lòng, thật hâm mộ Quỳnh Quỳnh và Nghiêm Sát nha.

Qua hồi lâu, trong phòng truyền ra tiếng một người buồn ngủ nói: "Nghiêm Sát, ngươi bảo chúng ta có nên thay đổi diện mạo của Tiểu Yêu không? Gương mặt của nó quá tai họa."

"Không cần. Nó chung chạ với quốc sư, nếu như người khác có thể gây họa cho nó, ta sẽ lột da quốc sư."

"Chuyện đó liên quan gì đến quốc sư?"

"Ta cho Tiểu Yêu theo ông ấy là để sau này Tiểu Yêu gây họa cho người khác, chứ không phải để người khác gây họa cho nó."

"Vậy... được rồi. Thế nhưng ta vẫn thấy nam oa có gương mặt xinh đẹp như vậy cũng chẳng tác dụng gì."

"Tiểu Yêu trưởng thành rồi ta sẽ biết dáng dấp của ngươi ra sao."

"A? Vậy chẳng thà để ta uống thuốc giải."

"Không được! Ngươi muốn hồng hạnh ra tường?!"

"Nghiêm Sát!" Đúng là thiên đại oan uống mà!

"A! Phù phù phù phù... A! Phù phù phù phù..."

Xương Hoành năm thứ bảy, đầu tháng tám, Nghiêm Tiểu Quái giày vò phụ thân hắn hơn tám tháng rốt cục cũng đồng ý chui ra khỏi bụng phụ thân. Nghiêm Tiểu Quái còn làm khổ phụ thân hắn hơn cả huynh trưởng Nghiêm Tiểu Yêu. Từ khi hắn bắt đầu biết cử động, ngày nào hắn cũng phiên giảng đảo hải trong bụng phụ thân, chẳng được khắc nào an bình. Ngày nào Nghiêm Sát cũng hận không thể lôi hắn ra khỏi bụng Nguyệt Quỳnh mà tét mông hắn một trận. Thế nhưng khi tiểu tử này gần đến lúc ra đời cũng chẳng để phụ thân hắn sống dễ chịu. Nguyệt Quỳnh đã đau đớn suốt bốn canh giờ, vậy mà tiểu tử này vẫn chưa có ý định ra ngoài, Nghiêm Sát lo đến độ đôi mắt xanh biếc sắp biến thành đỏ lự.

"Đừng.. đừng dùng đao..." Nằm trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh đau đến mặt cắt không còn giọt máu mà liên tục lắc đầu, y sợ đau. Từ Khai Viễn bỏ thanh đao trong tay xuống không được mà không bỏ xuống cũng không được, nếu hài tử vẫn chưa chịu ra thì cả hai phụ tử bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.

"Tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi nhanh lên một chút! Nhanh ra một chút!" Nghiêm Sát gấp đến độ mắng nhi tử trong bụng to hơn, người bên ngoài nghe thấy càng thêm nóng ruột.

Khi Nguyệt Quỳnh mang thai đến tháng thứ năm, Nghiêm Sát nghe ý kiến của các vị thái sư sau khi thương nghị, ngày nào hắn cũng giúp Nguyệt Quỳnh mở rộng hậu huyệt, để đến lúc y sinh nở được dễ dàng hơn. Tuy rằng sau mỗi lần mở rộng xong, hắn đều phải ra ngoài trút lửa (không thể để cho Nguyệt Quỳnh ngày nào cũng động tình), nhưng hắn không gián đoạn ngày nào, chỉ khi thực sự không thể nhịn được (chủ yếu là khi cả hai người đều không nhịn được) thì hắn mới ngậm lấy củ cải nhỏ của Nguyệt Quỳnh, để cho Nguyệt Quỳnh nhổ củ cải khổng lồ của hắn. Nhưng nào biết, tiểu tử thối này cư nhiên không chịu ra!

"A! phù phù phù phù..." Nguyệt Quỳnh lại kiềm không được mà hét lên, y nghĩ có vật gì đó đang xuống dưới, vội vàng kéo vạt áo Nghiêm Sát, "Sắp, sắp, Tiểu... Tiểu Quái... hình như sắp, sắp..."

"Khai Viễn!"

Từ Khai Viễn vội vàng ném thanh đao xuống, cẩn thận đặt tay lên bụng Nguyệt Quỳnh trợ sản.

"A!" Sinh nở ở tuổi ba mươi hai "cao linh", Nguyệt Quỳnh dùng hết sức lực bình sinh, khi y cảm thấy ngón tay nắm chặt trên vạt áo Nghiêm Sát sắp gãy thì bắp đùi đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, đau đến nỗi cảnh vật trước mắt y đều biến thành màu đen. Chợt nghe tiếng oa nhi kêu khóc như muốn lật tung nóc nhà vang vọng trong phòng, người bên ngoài bắt đầu hoan hô: "Sinh rồi! Cuối cùng cũng sinh rồi!"

"Oa a... Oa a..."

Cánh tay Nghiêm Sát giơ lên chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mông tiểu tử kia, lại dám hành hạ phụ thân ngươi như thế! Từ Khai Viễn nín cười, lưu loát tắm cho hài tử. Khi Nguyệt Quỳnh sắp ngất đi liền gắng gượng nói câu cuối cùng: "Để ta nhìn một chút." Nghiêm Sát vẫn không ôm hài tử, Từ Khai Viễn vội vàng ôm hài tử đến trước mặt Nguyệt Quỳnh. Vừa nhìn thấy dáng dấp hài tử, Nguyệt Quỳnh nở nụ cười. Tuy rằng nhiều nếp nhăn nên không rõ ràng lắm, nhưng hài tử này giống Nghiêm Sát.

Thở phào nhẹ nhõm, thân thể Nguyệt Quỳnh nghiêng ngả, hôn mê.

"Nguyệt Quỳnh!'

"Chủ tử, Nguyệt chủ tử chỉ là quá mệt mỏi thôi! Ngài đừng sốt ruột!"

Trong phòng loạn thành một đống, Nghiêm Sát không cho người khác nhìn thân thể Nguyệt Quỳnh, nên chỉ có Từ Khai Viễn ở đó. Vừa nghe Nguyệt Quỳnh hôn mê, Cổ Tất Chi lòng nóng như lửa đốt đi vào trước tiên, bế tôn tử đi ra. Từ Khai Viễn rốt cục cũng được rảnh tay, ông lập tức tiến lên thoa thuốc cho Nguyệt Quỳnh. Hồng Hỉ Hồng Thái bưng nước nóng vào, sau đó cùng đi ra theo Từ Khai Viễn. Người vô cùng ghen tuông kia muốn tự tay lau người, thay y phục cho Nguyệt Quỳnh.

Liếc mắt nhìn người lau rửa cho nhi tử sau tấm bình phong, Cổ Tất Chi gật đầu cười. Trương Huyên Ngọc ôm hài tử vui mừng rơi lệ, con gấu này cũng không tồi.

Hai tay nắm chặt tay phải Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát ngồi xổm bên giường lẳng lặng nhìn người đang hôn mê. Hàm râu cứng cáp lại cọ thành từng điểm đỏ trên tay Nguyệt Quỳnh, sau khi phát hiện, hắn buông tay Nguyệt Quỳnh, ngồi lên giường. Là nhi tử, hắn lại có nhi tử. Tuy rằng không biết đôi mắt Tiểu Quái giống ai, bất quá cái mũi nho nhỏ của Tiểu Quái rất giống Nguyệt Quỳnh. Chẳng để ý đến bộ dạng mình, xuất phát từ sự quan tâm dành cho đối phương, Nghiêm Sát luôn mong muốn Tiểu Quái có thể giống như Nguyệt Quỳnh.

"Nghiêm Mặc."

Nghiêm Mặc lập tức đẩy cửa vào.

"Viết thư cho Lý Hưu, lệnh lễ bộ chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Đức Thắng vương."

"Hoàng thượng, Cổ quân hậu vừa phái người tới báo, ngài ấy muốn làm tiệc rượu đầy tháng cho tiểu vương gia ở trên đảo."

"Sửa lại thư báo gửi tới kinh thành. Chờ khi nào vết thương của quân hậu lành hẳn mới khởi hành hồi kinh."

"Dạ."

Nghe thấy Nghiêm Mặc đóng cửa, Nghiêm Sát nâng đầu Nguyệt Quỳnh, vén tóc sau đầu y sang một bên để y ngủ được thoải mái hơn. Tối nay hắn không ngủ được, hắn lại có một nhi tử Nguyệt Quỳnh sinh cho hắn.

Mở mắt ra, một người đang ngồi bên giường nhìn mình, Nguyệt Quỳnh tươi cười với hắn, sau đó được hắn nâng dậy, nghiêng người nằm trong lòng hắn.

"Vào đi."

Cửa mở, Hồng Hỉ Hồng Thái bưng khay đến. Trước tiên uống một chén nước lớn, sau đó uống một chén thuốc lớn, cuối cùng uống thêm một chén canh gà lớn và nửa bát cháo loãng, Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng: "Ta muốn uống thêm canh gà."

Hồng Hỉ lập tức đi ra ngoài múc canh gà.

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

Hồng Thái lập tức nói: "Thiếu gia, ngài ngủ hai ngày rồi."

Nghe ra sự bất an trong lời Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh nâng mắt, chắc người này đã hai ngày không ngủ rồi. Y cười nói: "Chẳng trách lại đói như thế, thì ra hai ngày nay chưa ăn gì."

Trong lúc nói chuyện, Hồng Hỉ đã bưng canh gà tới. Nguyệt Quỳnh uống ừng ực, sau đó liếm liếm miệng, vuốt vuốt bụng, "No rồi."

Nghiêm Sát cho Nguyệt Quỳnh uống nước xong lại lấy bột đánh răng đến cho y súc miệng. Hồng Hỉ Hồng Thái im lặng lui ra, theo Hoàng thượng lâu như vậy, bọn họ hiểu rõ lúc nào nên ở lúc nào nên đi.

"Ta thoa thuốc cho ngươi."

"Ừ."

Để Nghiêm Sát dìu mình nằm xuống, xoay người cho mình, cởi tiết khố, Nguyệt Quỳnh nén đau nói: "Nghiêm Sát, bây giờ ta mới nhớ ra. Lúc ta mang thai Tiểu Yêu, ngươi không chịu nói cho ta biết, làm ta tưởng mình mập lên. Ta cứ nghĩ mập ra rồi thì làm sao khiêu vũ được, lúc nào cũng tìm cách cho bụng nhỏ đi. Ngươi nói xem, nguy hiểm biết bao nhiêu?"

Nghiêm Sát tỉ mỉ thoa thuốc cho Nguyệt Quỳnh, cũng bất mãn nói: "Khi đó Khai Viễn đã nói ngươi không được khiêu vũ, ngươi còn dám nhấc chân trong dục dũng!"

"Ta tưởng là mình mập lên mà. Ngươi không thể trách ta. Hơn nữa ngươi còn đánh Hồng Hỉ Hồng Thái!'

"Ta phái bọn họ bảo vệ ngươi, bọn họ lại dám khiến ngươi thiếu chút thì ngã. Nếu khiến ta mất nhi tử, ta không chỉ đánh bọn họ, ta còn muốn lột da bọn họ!"

"Hồng Hỉ Hồng Thái là thân nhân của ta, ta không cho ngươi đánh bọn họ. Nếu như ngươi sớm nói cho ta biết ta có Tiểu Yêu, ta cũng đâu có nhấc chân. Sau này không cho ngươi bắt nạt Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo!"

Nghiêm Sát thầm hừ lạnh, có phải hắn chưa từng đánh bọn họ đâu. Chuyện hắn giao cho lại làm không tốt, hai roi còn là nhẹ. Nguyệt Quỳnh có thể coi bọn họ là thân nhân, chỉ cần bọn họ không có tâm tư khác với Nguyệt Quỳnh, hắn sẽ không phản đối.

Tiểu Quái nặng hơn Tiểu Yêu lúc mới sinh hai cân. Lần này Nguyệt Quỳnh còn bị thương tổn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên rất nhiều. Lúc nào cũng phải dùng những loại thuốc tốt nhất, ruột dê chôn trong cơ thể cũng nhỏ hơn trước kia. Thấy người nọ đau đến trắng bệch mặt, Nghiêm Sát cảm thấy lẽ ra lúc đó hắn nên tét Tiểu Quái một cái thật mạnh mới đúng. (Ngươi nỡ không)

"Nghiêm Sát," Nguyệt Quỳnh vỗ xuống bên cạnh, "Ngủ tiếp với ta đi."

Nghiêm Sát cởi giày tiến vào ổ chăn, Nguyệt Quỳnh chỉ có thể nằm, Nghiêm Sát để y ghé lên ngực mình ngủ như đêm hôm đó. Híp mắt, Nguyệt Quỳnh hỏi: "Nếu khi đó không gặp được ngươi, chẳng biết bây giờ ta thế nào."

"Ngủ!"

"Hả?"

"Ngươi sẽ không thể không gặp được ta. Không được suy nghĩ miên man!"

"Nếu như khi đó ta đói ngất đi, làm gì còn sức đuổi theo mùi bánh bao, làm sao ngươi có thể khiêng ta về được?"

"Ngươi có nghe lời không?"

"Có."

"Có thì ngủ."

"Ừm, ngủ."

Ngón tay quấn lấy lọn tóc của Nguyệt Quỳnh, lục mâu Nghiêm Sát u ám. Lão thiên gia đã sớm an bài đưa Nguyệt Quỳnh đến bên hắn, sao hắn không gặp y cho được? Cho dù Nguyệt Quỳnh không đuổi theo tay nải của hắn, hắn cũng sẽ gặp được Nguyệt Quỳnh ở thời điểm khác, sau đó khiêng y về. Khi đó, đám người Công Thăng đều không hiểu tại sao hắn lại "khiêng" một Nguyệt Quỳnh chẳng biết làm lụng gì về.

Nguyệt Quỳnh không biết gấp chăn nệm, hắn gấp. Nguyệt Quỳnh không biết thổi lửa nấu cơm, hắn nấu. Nguyệt Quỳnh không biết giặt y phục, hắn giặt. Mỗi bữa Nguyệt Quỳnh đều để lại cơm thừa, hắn ăn. Hắn khiêng Nguyệt Quỳnh về không phải để y làm thị tùng, mà là làm lão bà của hắn. Hắn sẽ không lấy một người sợ hắn. Hắn đã chôn chặt ý niệm thú thê trong đầu, nhưng khi Nguyệt Quỳnh đụng vào ngực hắn, hắn đã đổi ý.

Người trong lòng đã ngủ, Nghiêm Sát cũng nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh đó – Đôi mắt của ngươi thật là đẹp... so với nguyệt bích thạch còn đẹp hơn.

Hai mươi ba tháng mười một, Xương Hoành năm thứ bảy, Lệ Uy đế rời kinh thành tám tháng đã đưa quân hậu trở về. Thái tử Nghiêm Tiểu Yêu không khiến hắn thất vọng, trong tám tháng hắn vắng mặt, Lệ Quốc vẫn phồn vinh hưng thịnh, không khác biệt với lúc hắn còn ở đây. Bất quá, điều khiến người trong thiên hạ khiếp sợ là, lần này Hoàng thượng vi phục xuất tuần trở về lại đưa theo một tiểu oa nhi ba tháng tuổi. Việc này khiến cả triều đình lẫn kinh thành dậy sóng. Chẳng phải Hoàng thượng nói đời này không bao giờ nạp phi nữa sao? Lẽ nào rốt cục Hoàng thượng vẫn không chịu nổi tịch mịch? Hơn nữa hoàng thượng tốt xấu gì cũng là quân vương một nước, thái tử tên Nghiêm Tiểu Yêu cũng thôi đi, khi đó Hoàng thượng vẫn là Lệ vương, tên có thô bỉ hơn thì mọi người vẫn hiểu được. Nhưng nhị hoàng tử cư hiên lại tên là Nghiêm Tiểu Quái, hoàng thượng muốn ghép thành một đôi tiểu yêu quái sao?

Khi mọi người lắc đầu với cái tên thô bỉ do hoàng thượng đặt, bọn họ còn đồng thời chờ đợi Lệ Uy đế nạp phi, chờ nhìn dung mạo của tân phi, chờ coi quân hậu phản ứng thế nào. Thế nhưng, đợi qua bữa tiệc đầy tháng bổ sung của tiểu oa nhi vừa sinh đã được phong là Đức Thắng vương hơn một tháng, vậy mà vẫn chưa thấy Hoàng thượng có động tĩnh. Lẽ nào hài tử này không phải là nhi tử của Hoàng thượng, là nhặt được trên đường? Nhưng cũng đâu có phải.

Người đã nhìn thấy Đức Thắng vương, chẳng ai hoài nghi hắn không phải là nhi tử của Hoàng thượng. Nhìn đôi mắt kia xem, lục mâu xanh thẳm như lang sói. Nhìn thân hình kia đi, mới bốn tháng tuổi còn to lớn hơn cả oa nhi khác đã được bảy tháng. Nhìn gương mặt kia đi, tuy rằng hắn đẹp hơn hoàng thượng gấp trăm lần, nhưng có thể nhìn rõ bóng dáng của hoàng thượng, nhất là khuôn miệng cùng đôi tai. Nghe giọng đi, vừa khóc đã khiến nóc nhà như muốn rớt xuống... Không cần hoài nghi, chắc chắn là dòng giống của hoàng thượng.

Nhưng quân hậu phản ứng cũng quá bình thường rồi đấy. Hoàng thượng đã sinh con riêng như vậy, tại sao y không tức giận, ngược lại còn ngày ngày vui vẻ ôm Đức Thắng vương? Ngẫm lại thì hoàng thượng cũng hơi quá đáng, luôn miệng nói quân hậu là thê tử của hắn, thế nhưng cùng nữ nhân khác sinh một nhi tử chưa đủ, sáu năm sau lại xảy ra lần nữa. Aiz, mọi người thổn thức, ai bảo quân hậu là nam nhân, không sinh được tể nhi? Rất nhiều người suy đoán, những lúc riêng tư, không biết quân hậu đã bao lần khóc than vì hai nhi tử không phải máu thịt của mình.

(Tể nhi: Con trai)

Nguyệt Quỳnh đúng là có khóc, nhưng không phải vì Nghiêm Sát "lén sinh con riêng". Lần này y thụ thương quá nặng, Nghiêm Sát lệnh cho y trong vòng một năm không được khiêu vũ, không được ăn đầu vịt nấu cay, không được uống quế hoa nhưỡng, không được uống mễ tửu, không được ăn lẩu, không được ăn bánh quai chèo, không được... Cuộc sống này phải sống thế nào đây! Nguyệt Quỳnh kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, ngay cả Hồng Hỉ Hồng Thái là thân nhân của y cũng quá đáng đến nỗi đứng về phe Nghiêm Sát, quản y rất gắt gao.

"Phụ thân, phụ hoàng không cho người ăn đầu vịt nấu cay."

Trong một góc vắng vẻ của hoàng cung, Nghiêm Tiểu Yêu khó xử cầm chiếc đầu vịt nấu cay trong tay.

"Phụ thân chỉ ăn một cái thôi." Nguyệt Quỳnh lom lom trừng mắt nhìn túi vải dầu trong tay nhi tử. Bên trong... ít nhất... có ít nhất ba mươi cái đầu vịt nấu cay!

"Không được, bị phụ hoàng biết được, con sẽ phải chép phạt." Nghiêm Tiểu Yêu quả quyết lắc đầu, từ sau khi có đệ đệ, cuộc sống của hắn thoải mái cực kỳ, phụ hoàng không rảnh để quản hắn. Quả nhiên lén lút tặng phụ thân thứ quả kia là chính xác.

"Tiểu Yêu..." Nguyệt Quỳnh nước mắt lưng tròng.

Không được. Không thể thốt nên lời cự tuyệt, Nghiêm Tiểu Yêu thở dài, xé một miếng thịt nhỏ đút cho phụ thân, "Chỉ được ăn như thế thôi. Phụ hoàng nói người không được ăn nhiều đồ cay."

"Cho... thêm một miếng nữa đi." Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng, chưa đã thèm.

Nghiêm Tiểu Yêu kiên quyết lắc đầu. "Không được, phụ hoàng biết được sẽ phạt con chép sách. Phụ thân, con đi tìm lão tổ, chờ khi nào người được phép ăn, con sẽ tới ngự thiện phòng trộm cho người."

(Lão tổ: cụ)

"Con hứa đấy nhé!" Nguyệt Quỳnh lập tức thu hồi vẻ đáng thương.

"Vâng, con hứa." Nâng túi vải dầu lên, Nghiêm Tiểu Yêu gặm đầu vịt nấu cay bay ra khỏi cửa sổ. Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng, thèm quá đi.

Tiết trời cực lạnh, Nghiêm Tiểu Yêu chỉ mặc duy nhất một chiếc áo bông chạy tới chạy lui trên nóc nhà, sau khi đến ngự thư phòng, hắn nhảy từ nóc nhà xuống. Đám thị tùng theo hầu đã sớm quen với việc thái tử gia thích đạp trên nóc nhà, vậy nên khi thấy hắn từ trên trời giáng xuống, biểu hiện của bọn họ vô cùng trấn tĩnh.

"Hoàng thượng, thái tử điện hạ tới."

Nghiêm Sát đang phê duyệt tấu chương liền ngẩng đầu, thấy nhi tử vừa gặm đầu vịt nấu cay vừa tiến vào, hắn rót một chén trà cho nhi tử.

"Phụ hoàng, phụ thân muốn ăn đầu vịt nấu cay, con không đối phó được nên cho phụ thân ăn một miếng nhỏ, chắc không sao đâu nhỉ." Làm chuyện sai trái, Nghiêm Tiểu Yêu không nhịn được bèn chạy tới hỏi phụ hoàng hắn.

Nghiêm Sát nhíu mày hỏi: "Một miếng thế nào?"

Nghiêm Tiểu Yêu xé một miếng thịt xuống: "Lớn thế này này."

Cũng may, không nhiều lắm. "Không được cho phụ thân con ăn nữa."

Thấy phụ hoàng không trách cứ, Nghiêm Tiểu Yêu an tâm. "Không đâu. Chờ khi nào phụ thân được ăn thì con mới để phụ thân ăn thêm."

Thấy Nghiêm Tiểu Yêu mặc trang phục như muốn ra ngoài, Nghiêm Sát nhíu mày: "Muốn đi đâu?"

Nghiêm Tiểu Yêu rất thản nhiên nói: "Lão tổ và Mộc thúc công nói sẽ bắt đầu dạy con học độc từ hôm nay." "Lão tổ" hắn vừa nhắc đến chính là ngoại công của Nguyệt Quỳnh – Trương Thiên Vũ.

Nghiêm Sát không muốn nhi tử học mấy trò của người giang hồ, nhưng sau khi nhìn gương mặt nhi tử, hắn không phản đối nữa. "Phụ hoàng mặc kệ con học cái gì, nhưng con là thái tử, đã học cái gì thì không được bỏ dở."

"Con hiểu." Nghiêm Tiểu Yêu vừa bắt đầu gặm cái đầu vịt nấu cay thứ tư, vừa nói, "Phụ hoàng, hết chuyện rồi thì con đi đây."

"Uống xong chén trà hãy đi." Nghiêm Sát đưa trà tới. Nghiêm Tiểu Yêu ừng ực uống cạn, lau sạch miệng. "Con đi đây." Sau đó khiêng túi vải dầu của mình chạy đi mất.

Qua khoảng nửa canh giờ.

"Hoàng thượng, quân hậu tới."

Nghiêm Sát đặt bút xuống, người bước vào ăn mặc kín mít, Nghiêm Tiểu Quái được ôm trong lòng y cũng quấn kín mít như vậy, y nói với hắn: "Nghiêm Sát, ta muốn cùng Hồng Hỉ Hồng Thái tới chỗ Hoa Chước, ngươi trông nom Tiểu Quái nha."

"Gọi Hoa Chước tiến cung, hôm nay gió rất lớn." Tháng mười hai, kinh thành đã bước vào mùa đông.

"Ta muốn tới Niên Nhai mua sắm. Ta mặc rất nhiều, không lạnh đâu." Nguyệt Quỳnh đặt nhi tử xuống chiếc thảng y trong phòng. "Ngươi không cần đi với ta, ta sẽ về dùng bữa tối." Y nào dám để Nghiêm Sát "ăn một mình", trừ phi y chán sống.

"Mang thị vệ theo." Hắn không an tâm để y chỉ mang theo Hồng Hỉ Hồng Thái xuất cung.

"Biết rồi. Ta đi đây." Chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, Nguyệt Quỳnh phất tay một cái, vui vẻ hớn hở rời đi.

Nghiêm Sát nhìn nhi tử thứ hai của mình ngủ say trên thảng y. Về việc uống sữa hổ và ngủ nghỉ, Nghiêm Tiểu Quái hoàn toàn giống huynh trưởng của mình, chăm ăn chăm ngủ. Lại cầm bút lên, Nghiêm Sát nghiêm túc phê duyệt tấu chương, hắn không cảm thấy mệt mỏi, giang sơn vững chắc thì hắn và Nguyệt Quỳnh mới có thể thoải mái. Chờ Nguyệt Quỳnh hoàn toàn bình phục, hắn muốn làm một trận thật sảng khoái, hắn sắp nghẹn chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro