CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Dậu hai khắc [1 khắc=15′],  Nghiêm Sát xuất hiện, Nghiêm Bình lập tức hô lớn: "Vương gia nhập tịch..."

 Mọi người trong phòng lập tức đứng dậy hành lễ: "Nô gia cung nghênh Vương gia..."

Nguyệt Quỳnh đứng dậy rất nhanh, chẳng qua khóe miệng chỉ mấp máy, căn bản chẳng hô lên câu nào, thanh âm của mọi người đều rất cao, người khác cũng chẳng nghe được y vốn không hô. Y cúi đầu, nhìn qua có vẻ vô cùng cung kính.

Thân hình tựa núi của Nghiêm Sát vừa xuất hiện liền mang tới cảm giác áp bách cực lớn. Hắn quét mắt nhìn mọi người một lượt, ngồi xuống. Nghiêm Bình hô lớn "nhập tọa", mọi người ngồi trở lại, tốc độ Nguyệt Quỳnh vẫn rất nhanh.

"Mang thức ăn lên..."

Công công theo sát bên cạnh Nghiêm quản gia cao giọng hô lên.

Tay trái Nguyệt Quỳnh vẫn luôn đặt trên bụng mình, xoa này xoa này, sợ rằng cái bụng không chịu thua kém này sẽ khiến y phải chạy tới nhà vệ sinh. 

Đám hạ nhân đem thức ăn ngon đặt trên bàn Vương gia cùng các vị phu nhân, công tử, Nguyệt Quỳnh nâng mắt nhìn quét qua một cái... thật phong phú, thịt cá, những thứ nên có trong lễ mừng năm mới đều có đủ. Y bĩu môi, vẫn muốn trở về ăn lẩu hơn, lẩu nóng hổi khiến mồ hôi đổ đầy người, thoải mái biết bao nhiêu.

"Nâng chén..."

Tay trái Nguyệt Quỳnh cầm chén, ngẩng đầu, tuy nhiên y lại hạ mắt xuống, không muốn nhìn người kia, bụng của y bây giờ chẳng thoải mái chút nào. Ánh mắt Nghiêm Sát đảo một vòng qua cả hai bên, hắn uống xong rượu, mọi người lập tức hô lên:

 "Chúc Vương gia thân thể an khang, đạt thành ý nguyện"

Đôi môi Nguyệt Quỳnh cũng mấp máy, thật ra ở trong lòng lại nói: Chúc ngươi năm tới ít tức giận, tốt nhất là đừng có tức giận, tức giận đừng tìm ta, mau mau để ta đi. Sau đó cùng mọi người uống rượu, nếm thử, tại sao lại là nước? Liếc liếc Lê Hoa Chước bên cạnh, thấy hắn tỏ vẻ nếm được rượu ngon, y buồn bực.

"Bắt đầu ca múa ──"

Sau đó là ca múa. Nguyệt Quỳnh thích xem cái này. Hồng Hỉ gắp thức ăn ngon cho y, Hồng Thái rót đầy "rượu" cho y. Nguyệt Quỳnh vừa lưu loát dùng tay trái cầm đũa gắp thức ăn vừa thưởng thức ca múa. Y rất thích xem ca múa, vũ nương rất xinh đẹp, dáng múa tuyệt trần.

 Lúc còn nhỏ, y không thích luyện võ, ngược lại còn thích khiêu vũ, mẫu thân không cho y học y liến lén theo vũ nương học múa. Mỗi lần xoay tròn theo âm luật, y cảm thấy toàn bộ ưu phiền đều bay đi, cảm thấy bản thân như bay lên trời. 

Bất quá, từ sau khi tay phải bị phế, y vẫn chưa từng múa lại, cũng chẳng muốn người khác biết y biết múa, cho dù là Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo, y cũng không cho bọn họ biết.

Hơn mười vũ nương nhẹ nhàng khởi vũ giữa chính sảnh, nét quyến rũ lộ ra giữa vòng xoay tròn của lớp sa y mỏng manh. 

Nguyệt Quỳnh ngắm nhìn như mê như túy, sáu năm không xem ca vũ, ký ức gần nhất của y là sáu năm trước, khi tay phải còn lành lặn, y một mình khởi vũ trong nền tuyết trắng muốt. Hiện tại, y sợ ngay cả việc xoay tròn cũng khiến mình ngã xuống.

"Công tử, uống bát canh đi."

Hồng Hỉ đưa canh tới bên miệng công tử, tay trái Nguyệt Quỳnh cầm đôi đũa, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn vũ nương, theo thói quen mà há miệng uống canh. Hồng Hỉ đút công tử uống canh, lại nói:

 "Công tử, ngài đừng quên ăn rau, bằng không đợi một hồi đồ ăn nguội lạnh, công tử ăn vào lại không thoải mái."

"Cho nên mùa đông phải ăn lẩu."

Nguyệt Quỳnh gắp vài cọng rau xanh đưa lên miệng, thấy không ai chú ý, y kẹp thịt cá bỏ vào trong chiếc đĩa nhỏ của Hồng Hỉ Hồng Thái, nói nhỏ:

 "Mau ăn đi, hiếm khi được ăn nhiều đồ ngon thế này."

Lúc này, thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn để Nguyệt Quỳnh nghe thấy bay đến từ bên Lê Hoa Chước.

"Thật chẳng hiểu tại sao năm nay Nghiêm quản gia lại thay đổi quy củ. Nếu là người ngoài không nói làm gì, vậy mà cố tình để kẻ không được sủng ái nhất lại còn tàn tật ngồi ở thủ vị, đúng là lãng phí vị trí tốt như vậy."

 Lâu Vũ bất mãn liếc Nguyệt Quỳnh ngay cả ăn uống cũng cần thị tùng hầu hạ.

"Đây là ý của Vương gia, chúng ta đành chấp nhận thôi." Xương Hồng bên cạnh hắn nói:

 "Ai bảo thời gian chúng ta nhập phủ ngắn cơ chứ?"

Lâu Vũ ngồi bên phải Lê Hoa Chước, hắn đương nhiên nghe thấy, quát khẽ:

 "Ngươi thích nói thế nào thì nói đi! Bất mãn cái gì thì ngươi cứ đi nói với Nghiêm quản gia ấy. Có người được sủng ái cùng lắm mới hai ba năm, để ta xem người ta có trụ được đến mười ba năm không."

Lâu Vũ mượn tư thế uống rượu thấy người nọ đang xem ca múa, hắn thấp giọng chửi:

 "Ngươi thì là cái quái gì chứ!"

"Lâu Vũ." Xương Hồng vội vàng ngắt lời hắn, sợ khiến Vương gia chú ý.

"Hoa Chước."

 Nguyệt Quỳnh khẽ gọi, tay phải của y không có lực, Hồng Hỉ lập tức lôi kéo Lê Hoa Chước. Lê Hoa Chước quay đầu, chỉ thấy Nguyệt Quỳnh lắc đầu với hắn.

Hắn cả giận: "Thân phận mọi người đều như nhau, thật đúng là tự coi mình như chủ tử."

"Đừng quan tâm người khác nói gì, chẳng phải chúng ta chỉ để ý tới ăn uống sao? Ca múa đẹp thế này, không biết khi nào mới được nhìn lại, bỏ lỡ mới đúng là đáng tiếc."

Lê Hoa Chước trừng mắt liếc Lâu Vũ một cái, xê dịch về phía Nguyệt Quỳnh:

 "Ta thật sự muốn nhìn xem hắn có thể trụ ở trong phủ bao nhiêu năm."

Nguyệt Quỳnh uống một ngụm 'rượu nhạt' của mình, thấp giọng nói:

 "Người ta nói không sai, ta ngồi ở đây quả thật rất lãnh phí. Nếu có thể đổi, ta nhất định sẽ đổi xuống vị trí cuối cùng. Không đáng tức giận, mọi người thường ngày không hay gặp gỡ, không tất yếu thấy một lần đã vô vị chọc giận nhau."

"Ngươi suy nghĩ thoáng quá đấy." Lê Hoa Chước bĩu môi.

"Nếu tức giận có thể đổi thành bạc, nhất định ngày nào ta cũng tức giận." Nguyệt Quỳnh cười nhẹ hai tiếng: 

"Aiz, đem rượu của ngươi cho ta nếm thử chút."

"Chẳng phải ngươi cũng có sao?" Lê Hoa Chước không cho.

Nguyệt Quỳnh cầm bầu rượu của mình rót cho hắn một chén: 

"Hình như của ta là nước."

Lê Hoa Chước uống xong, liếm liếm miệng: "Cùng một loại với ta nha, của ta cũng là vị này."

"Hửm?" Nguyệt Quỳnh sửng sốt, sau đó nhìn người ngồi ở thượng tọa, lẩm bẩm: 

"Đúng là keo kiệt, lấy nước đến lừa chúng ta."

Nguyệt Quỳnh không biết ca múa năm trước có đẹp như thế này hay không, dù sao ca múa năm nay vẫn khiến y xem đến cực kỳ vui vẻ, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, thân thể lại không ổn, nhất định y sẽ không kiềm chế được mà chạy tới bên cạnh nhóm vũ nương vũ nam mà khởi vũ. Nhất là khúc kiếm vũ kia, khiến cánh tay phải tựa hồ vẫn còn chút lực của y vô thức đánh nhịp. Đẹp thật, rất đẹp mắt.

Vũ đạo một khúc tiếp một khúc, không khí ngày tết càng được tô đậm hơn. Có điều, các vị phu nhân, công tử đã tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật cùng tiết mục biểu diễn đã bắt đầu sốt ruột, nếu cứ múa thế này thì bọn họ làm gì còn cơ hội đây.

Nguyệt Quỳnh hoàn toàn mê mẩn ngắm nhìn, Hồng Hỉ cầm lấy đôi đũa của y, cùng Hồng Thái hầu công tử dùng bữa. 

Lê Hoa Chước cũng xem đến mê mẩn, An Bảo thẹn thùng tránh ở phía sau hắn, không dám táo bạo như Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, chỉ dám vụng trộm đút cho công tử nhà mình ăn. Hai người này hoàn toàn coi yến hội này chỉ là yến hội, tuyệt đối xem nhẹ ngọn núi trên kia.

"Công tử, ngài lạnh không?" Thừa dịp một bài múa chấm dứt, Hồng Thái vội hỏi.

"Không lạnh, rất ấm áp." 

Gắp đồ ăn theo quán tính, lúc này Nguyệt Quỳnh mới phát hiện trong tay mình không có đũa, lại phát hiện trên bụng mình có thêm một chiếc lò sưởi tay, thảo nào y cảm thấy bụng mình thật ấm, thật thoải mái.

Hồng Hỉ giải thích:

 "Công tử, vừa rồi lúc khởi hành ta có cầm theo một cái lò sưởi tay. Thân thể công tử mới có chút khởi sắc, ta sợ ở đây sẽ lạnh."


"Hồng Hỉ, Hồng Thái, sau này xa các ngươi, ta biết sống như thế nào đây?"

 Nguyệt Quỳnh cảm kích nói, tuy rằng ăn mặc của y không bằng người ta, nơi ở chẳng bằng người ta, nhưng Hồng Hỉ, Hồng Thái của y chắc chắn là thị tùng hầu cận tốt nhất trong phủ!

Hồng Hỉ Hồng Thái che miệng cười, lại vội vàng múc cho công tử một chén canh nóng, Nguyệt Quỳnh thực chẳng khách khí há miệng uống hết, thoải mái!

Lúc này, Lâu Vũ đứng dậy đi ra, quỳ trên mặt đất nói:

 "Vương gia, nô gia đặc biệt chuẩn bị một vũ khúc trợ hứng cho Vương gia."

Nguyệt Quỳnh kinh ngạc nhìn lại, Lâu Vũ cũng biết múa sao? Y vô cùng chờ mong.

Nghiêm Sát hơi gật đầu, Nghiêm Bình lại hô:

 "Lâu Vũ hiến vũ..."

Lâu Vũ vui mừng ngẩng đầu, sau khi khấu tạ liền đứng lên. Những người khác thầm ảo não, tại sao bọn họ lại chậm một bước chứ?

Tiếng nhạc vang lên, Lâu Vũ mặc một bộ y phục xanh đậm chậm rãi múa theo âm luật. Ánh mắt của hắn qua lại trên gương mặt Vương gia, đem tâm tư không cách nào nói thành lời trút vào vũ khúc.

 Bước múa của hắn thật kỳ lạ, thường xuyên tại sau khoảng khắc khi hai chân giao nhau lại xoay một cái, trong phòng dần vang lên tiếng kinh hô, ánh mắt Nguyệt Quỳnh trừng càng lớn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Thân thể Lâu Vũ mềm mại thể hiện đủ loại động tác kỹ thuật cao, tiết tấu âm luật đột nhiên nhanh lên, Lâu Vũ còn nằm trên mặt đất. Chỉ hắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên, xoay tròn rất nhanh theo âm luật, lại một trận kinh hô nữa vang lên.

"Là Phúc Yên Vũ."

 Có người nhỏ giọng nói. Nhóm vũ nương vũ nam chờ khiêu vũ phía sau cũng nhỏ giọng bàn tán: 

"Thật sự là Phúc Yên Vũ."

"Phúc Yên Vũ" là vũ khúc năm U Đế mười hai tuổi tặng cho hoàng thái hậu mừng sinh thần ba mươi tuổi. Trọn bộ vũ, vô luận là nhạc hay bước múa đều do U Đế tự biên, "Phúc Yên Vũ" cũng là tên do Tiên đế ban cho. 

Nghe nói, năm đó sau khi U Đế hiến vũ cho hoàng thái hậu, bốn bề đều hết sức kinh ngạc. U Đế trị quốc vô năng, nhưng trình độ ca múa lại chẳng ai bằng, đáng tiếc, năm y mười tám tuổi lại bị hoàng thúc của mình, cũng chính là đương kim hoàng đế bức tử.

Cả đời U Đế lưu lại sáu vũ khúc khiến vũ giả khắp thiên hạ sợ hãi gồm: "Phúc Yên Vũ", "Niết Bàn", "Triêu Ca", "Loạn", "Hài Đồng", "Kiển". Có thể nói mỗi vũ khúc đều là kinh điển của thiên hạ, cho dù là đương kim vũ giả lợi hại nhất cũng không thể múa trọn cả sáu vũ khúc này. Mà trong sáu vũ khúc ấy, "Phúc Yên Vũ" cùng "Niết Bàn" là khó nhất.

(Triêu ca: triều đình. Kiển: tằm)

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Lâu Vũ, Nguyệt Quỳnh ngơ ngác mà nhìn, tay trái ôm lò sưởi đang run rẩy. Hồng Hỉ Hồng Thái nhận ra, lo lắng hỏi:

 "Công tử, ngài làm sao vậy?"

Nguyệt Quỳnh miễn cường cười cười:

 "Bụng ta... hơi đau."

"Công tử, để ta nói với Hành công công một tiếng, để xem chúng ta có thể trở về trước hay không." 

Hồng Thái đặt đĩa nhỏ xuống, không đợi công tử trả lời liền khom lưng rời đi.

"Nguyệt Quỳnh, ngươi khó chịu sao?"

 Lê Hoa Chước không thích Lâu Vũ, cho nên cũng không dụng tâm xem múa, vừa nghe Nguyệt Quỳnh nói đau bụng, hắn lập tức lo lắng.

"Không có việc gì." Nguyệt Quỳnh khẽ buông mắt, vô thức vuốt lên cánh tay phải của mình: 

"Sau khi tới đây thì bụng ta đã hỏi khó chịu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro