CHƯƠNG11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Quỳnh chưa kịp kiểm chứng suy đoán của mình chính xác hay không, Lệ vương phủ đã nghênh đón cái tết thứ chín của nó. 

Ngay lúc y sinh bệnh, châm cứu, dưỡng bệnh, Tết cũng đến gần. Đêm ba mươi, Lệ vương phủ náo nhiệt phi phàm, ngay cả Lê Hoa Chước cũng treo đèn lồng, dán giấy hoa trong viện của mình.

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái cũng tới chỗ Hành công công lĩnh đèn lồng, giấy hoa và pháo. Trong lúc công tử sinh bệnh, hai người đã quét dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài viện.

 Ngày lễ ngày Tết, quản gia Nghiêm Bình sẽ phân vải vóc cho phu nhân và công tử các uyển, ngân lượng thì đợi qua ngày lễ sẽ thưởng cho. Tuy Nguyệt Quỳnh là người thất sủng nhất, bất quá cũng được chút phần thưởng, chẳng qua số lượng ít tí tẹo.

Thân thể Nguyệt Quỳnh không thoải mái, lễ mừng năm mới đều giao cho Hồng Hỉ cùng Hồng Thái toàn bộ xử lý. Năm ngoái y đã cùng xử lý mọi việc cùng hai người thị tùng, nhưng năm nay thật sự chẳng có tinh thần.

Lấy năm lượng bạc từ "rương tài bảo" đưa cho Hồng Hỉ cùng Hồng Thái ra phố mua hoa đào, lễ vật, nhang đèn thờ Bồ Tát và những thứ không thể thiếu trong những ngày Tết, tiếp đến lại dùng vải vóc được ban để may cho mỗi người một bộ y phục, kỳ thực, vải vóc được ban cũng chỉ đủ may cho mỗi người một bộ y phục mà thôi. 

Năm nay Nguyệt Quỳnh được phân thêm một ít tơ lụa, y phân vân mãi, cuối cùng để Hồng Hỉ mang đi bán. Đồ tết được phân đến, y giữ lại vài thứ mình thích cùng những món thông thường, còn lại đều dứt khoát để Hồng Thái bán sạch.

 Lần này Hồng Thái rất lợi hại, trước sau tổng cộng bán được hơn hai mươi lượng bạc khiến Nguyệt Quỳnh cười tươi nhu hoa nở, ngay cả cơ thể cũng cảm thấy chưa bao giờ thoải mái như lúc này.

Ăn cơm trưa, ngủ chưa đến một canh giờ, Nguyệt Quỳnh thức dậy. Hồng Hỉ giúp y mặc chiếc áo bông mới may, nói:

 "Công tử, Hành công công vừa tới báo, yến tiệc năm nay, tất cả các phu nhân và công tử đều phải tới."

"Ôi chao?!"

 Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, mọi năm người nọ chỉ chọn vài người, tại sao năm nay tất cả mọi người đều phải tới? Y không muốn đi. Lạnh không bàn, đồ ăn trên yến tiệc lại chẳng ngon, còn không bằng cùng Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo ở trong phòng ăn lẩu. Hơn nữa, sau khi bị thi châm, y thực sự không muốn gặp người nọ.

"Hành công công nói đây là ý của Vương gia."

Nguyệt Quỳnh nhíu mày: "Ngươi đi nói với Hành công công là ta lại phát sốt, không đi được."

"Được, ta đi ngay." Hồng Hỉ không khuyên bảo lấy một câu, chỉnh lại xiêm y cho công tử cẩn thận liền rời đi.

Một lát sau, Hồng Hỉ lộ vẻ mặt ngượng nghịu trở về, Nguyệt Quỳnh thở dài.

 "Không được đúng không?"

"Công tử, Hành công công nói Vương gia hạ lệnh: không ai được phép vắng mặt."

Nguyệt Quỳnh vuốt vuốt cái bụng ẩn đau qua lớp xiêm y.

"Vậy thì đi thôi."

Giờ dậu vừa qua, tiểu công công dưới tay Hành công công tới truyền lời. Hồng Hỉ, Hồng Thái cùng công tử nhà mình rời phòng, là thị tùng tùy thân, bọn họ cũng phải đi theo.

 Tiểu công công đưa chủ tớ ba người tới tiền viện Tây Uyển, các công tử Tây Uyển cơ hồ đểu đã tới, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy Hoa Chước cùng An Bảo. Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, Nguyệt Quỳnh theo tiểu công công đến nơi mình nên đứng.

Tây Uyển công tử có tổng cộng mười người, trong đó "Vũ Quân" Lâu Vũ cùng "Ninh Quân" Diệp Ninh được sủng ái nhất. 

Hai người đứng đầu, hai kẻ không được sủng ái nhất là Lê Hoa Chước và Nguyệt Quỳnh đứng ở hàng cuối. 

Các công tử đứng thành một nhóm, nhóm thị tùng đứng ngay phía sau các công tử nhà mình, Hành công công mang theo ba vị tiểu công công đứng ở phía ngoài bên tay trái.

Các vị phu nhân công tử được sủng ái cũng không dám tự tiện đắc tội với các công công, ma ma chưởng quản Đông Tây Nam Bắc tứ uyển. 

Mà so sánh với các ma ma ở Nam Bắc uyển, Hành công công Tây Uyển cùng Ngụy công công Đông Uyển là hai người đi theo Nghiêm Sát từ trước khi Lệ vương phủ được xây dựng, địa vị gần với quản gia Nghiêm Bình. Tuy nói họ chỉ là công công quản sự của hai uyển Đông Tây, nhưng họ cũng là đối tượng lấy lòng của các vị công tử.

Chư vị công tử đứng chung hàn huyên náo nhiệt với nhau một phen, hơn nữa cùng tìm cách lôi kéo làm quen với Hành công công, chẳng ai để ý đến hai kẻ không được sủng ái như Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước. 

Hai người cũng chẳng có hưng trí nói chuyện phiếm trong hoàn cảnh này, chỉ in lặng cúi đầu buồn bực đứng ở nơi đó.

Thấy mọi người đều đã đến, Hành công công ho khan hai tiếng, tất cả mọi người im lặng trở lại. Hắn nghiêm túc nói:

"Thời gian cũng không sai biệt lắm, chư vị công tử đi thôi."

 Nói xong, hắn xoay người dẫn đường, các vị công tử trang điểm cẩn thận mang theo người hầu, lễ vật cùng tâm tư khác nhau mà tiến bước. 

Nguyệt Quỳnh đứng ở cuối cùng, trên đầu cài một cây trâm gỗ đào đã dùng tám năm, dưới chân là đôi giày vải bình thường nhất, bên trong chiếc miên bào màu xám là chiếc áo bông dày cộp, muốn bao nhiêu giản dị thì có bấy nhiêu giản dị.

(Miên bào: áo khoác bông)

"Nguyệt Quỳnh, đừng quan tâm nhiều làm gì, đến đó chúng ta chỉ cần lo ăn là được rồi." 

Lê Hoa Chước đi theo phía sau y nói nhỏ. Nguyệt Quỳnh ôm bụng, chẳng hiểu sao y đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Tới "Lộ Minh Các" chuyên dùng tổ chức yến tiệc của Lệ vương phủ, nhóm công tử Tây Uyển gặp các công tử Đông Uyển cùng phu nhân các uyển Nam Bắc.

 Có quen biết hay không cũng chào hỏi nhau. Quản sự tứ uyển cũng chào hỏi nhau. Mười chín vị công tử cùng mười sáu vị phu nhân đi theo các vị công công, ma ma quản sự tiến vào Lộ Minh Các. Về phần nhân số tại sao lại ít như vậy, rất đơn giản, bị đưa ra khỏi phủ.

Trong đó có những gương mặt rất mới:

 "Thương Quân" Thương Nham thuộc Đông Uyển do đại thiếu gia của Điệp trang đưa tới, "Dung Quân" Khuyết Dung mới vào phủ được ba ngày cùng "Lăng Quân" Trương Lăng Khê của Đông Uyển. 

Bị Tần phu nhân ảnh hưởng, các vị phu nhân Nam Bắc Uyển bị lạnh nhạt, người muốn lấy lòng Nghiêm Sát không dám dâng nữ nhân. So với Đông Uyển, đám công tử ở Tây Uyển không có gì thay đổi lớn, vẫn là mười người trước kia.

Vào tiền thính Lộ Minh Các, ba mươi lăm người tới chính sảnh, bên trong chính sảnh vô cùng ấm áp, phía sau mỗi chiếc bàn đều đặt chậu than. Nghiêm Sát vẫn chưa tới, quản gia Nghiêm Bình đã ở đây, ba mươi lăm người đứng giữa sảnh, chờ quản gia an bài chỗ ngồi.

 Tiệc năm mới mỗi năm, chỗ ngồi đại biểu mức độ sủng ái cao thấp ra sao. Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ dự tiệc năm mới nên không biết điều đó, y chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ ngồi xuống, bụng y không thoải mái.

"Nguyệt Quỳnh của Tây Uyển." 

Bỗng nhiên, Nghiêm Bình hô lớn một tiếng. Ba mươi tư người còn lại đều sửng sốt, tại sao người đầu tiên lại là y?! Chỉ duy nhất Lê Hoa Chước lo lắng.

Sau khi Nghiêm Bình hô vẫn không thấy có người bước ra khỏi hàng, ông lại hô một tiếng:

 "Nguyệt Quỳnh của Tây Uyển."

Hành công công đi tới bên cạnh Nguyệt Quỳnh, nói:

 "Nguyệt Quỳnh công tử, mời ngài bước ra."

Nguyệt Quỳnh, người mà trên đường đi luôn phân vân xem mình có muốn đi vệ sinh thật hay không ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Hành công công cười với mình, y sững sờ hỏi:

 "Cái gì?"

"Nguyệt Quỳnh công tử, mời ngài bước ra." 

Hành công công đưa tay, Nguyệt Quỳnh ra khỏi hàng, buồn bực: Chẳng lẽ hành công công nhận ra y muốn đi vệ sinh?

Khi Hành công công đưa y tới trước mặt Nghiêm Bình, trực giác Nguyệt Quỳnh lần thứ hai hiển linh: Nguy hiểm.

Quả nhiên! Nguyệt Quỳnh thấy Nghiêm Bình mỉm cười với mình, chỉ vào thủ vị bên trái nói:

 "Nguyệt Quỳnh công tử, chỗ ngồi của ngài."

(Thủ vị: Vị trí đầu tiên, đứng đầu)

Chỗ ngồi của y?! Nguyệt Quỳnh hoảng sợ trừng mắt nhìn Nghiêm Bình. Đúng vậy, là hoảng sợ.

 Tả vi tôn, nói thế nào thì chỗ ngồi kia cũng không tới phiên y. Hơn nữa, trực giác đã khiến y nhận thấy vô số ánh mắt sắc bén như đao ở phía sau.

(Tả vi tôn: bên trái là cao quý, cấp bậc cao hơn, trang trọng hơn. Ngược lại với Hữu vi ti)

"Nghiêm quản gia, ngài nhầm rồi thì phải."

Nghiêm Bình tươi cười nhìn về phía mọi người: 

"Chỗ ngồi lần này là dựa theo thời gian nhập phủ dài ngắn để an bài, thời gian công tử Nguyệt Quỳnh nhập phủ là lâu nhất, đương nhiên sẽ ngồi vị trí đầu tiên."

Nghiêm Bình nói như vậy, vậy đây chính là ý của Vương gia, cho dù bất mãn cũng không ai dám thể hiện. Nghiêm Bình ra hiệu cho Nguyệt Quỳnh:

 "Mời Nguyệt Quỳnh công tử nhập tọa." 

Chịu đựng ý muốn xoay người chạy tới nhà vệ sinh, Nguyệt Quỳnh cúi đầu đi tới ngồi xuống thủ vị, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi tới phía sau y, ngồi xuống hai bên.

Trừ Tần phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ, thời gian Nguyệt Quỳnh nhập phủ là dài nhất, hoặc nói là thời gian đi theo Nghiêm Sát lâu nhất. Lệ vương phủ mới được xây sáu năm, Nguyệt Quỳnh đi theo Nghiêm Sát tám năm. 

Ấn theo thời gian nhập phủ để xếp chỗ ngồi, chẳng ai có thể là đối thủ của Nguyệt Quỳnh. Bất quá vẫn có người vô cùng bất mãn, nhất là các vị phu nhân công tử đã tỉ mỉ ăn diện, mong thừa dịp yến tiệc này khiến cho Vương gia chú ý.

"Tây Uyển, Hoa Chước công tử." Nghiêm Bình cầm sổ, tiếp tục gọi.

Lê Hoa Chước lập tức bước ra khỏi hàng, mang theo thị tùng An Bảo của mình đi theo Hành công công đến ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh. Thời gian hắn nhập phủ là ba năm tám tháng, vị trí thứ hai.

 Có hắn ở bên cạnh, bụng Nguyệt Quỳnh hình như không còn đau như thế nữa, y đành nhịn để muộn một chút mới tới nhà vệ sinh vậy.

"Tây Uyển, Lâu Vũ công tử."

Lâu Vũ mặc một bộ y phục xanh thẫm mang theo người hầu của mình bước ra khỏi hàng, hắn là ba năm một tháng.

"Đông Uyển, Xương Hồng công tử." Hai năm ba tháng.

"Đông Uyển, Cung Dao công tử." Một năm tám tháng.

"Tây Uyển, Diệp Ninh công tử." Một năm hai tháng.

Đến ba vị công tử mới nhập phủ, vị trí bên trái đã đầy người. Vài vị công tử ngồi cuối vô cùng ảo não.

Sau đó Nghiêm Bình bắt đầu gọi tên các vị phu nhân ngồi bên phải. Vị trí thứ nhất là một người đã nhập phủ được ba năm sáu tháng, Liên Thủy "Liên phu nhân" của Nam Uyển, kế tiếp lần lượt là Nam Uyển "Mẫn phu nhân" – Hách Mẫn, Bắc Uyển "Mị phu nhân" – Thượng Quan Mị Nhi,...

 Vị trí của mười sáu vị phu nhân cũng nhanh chóng được an bài. Tuy nói hữu vi ti, nhưng được ngồi ở vị trí đầu tiên cũng khiến Liên phu nhân cực kỳ cao hứng, bất đồng với Nguyệt Quỳnh ăn mặc mộc mạc ngồi phía đối diện, nàng trang điểm vô cùng tỉ mỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro