CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người nhóm Nghiêm Mặc không chỉ bày đầy đồ ăn lên chiếc bàn dài, ngay cả hai chiếc bàn vuông cũng được bày đầy đồ ăn. 

Bưng món cuối cùng, ba hạ nhân khác đều lui ra, Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay, vài người mang theo khí lạnh bên ngoài khoang thuyền đi đến, Nguyệt Quỳnh đều biết họ.

 Những người bước vào gật đầu hành lễ với Nghiêm Sát, sau đó ngồi vào bàn. Có Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông, Đổng Nghê, Nghiêm Thiết, còn có kẻ mà Nguyệt Quỳnh ghét nhất - vị Từ đại phu độc ác.

Đối với sự xuất hiện của y, bảy người nọ không ngạc nhiên, Nghiêm Sát không để cho Nghiêm Mặc hầu hạ mà để hắn ngồi ở bàn vuông. Tám người ở đây đều là tâm phúc của Nghiêm Sát, đương nhiên, Nghiêm Sát không chỉ có tám vị tâm phúc này.

Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Quỳnh ở bên cạnh Nghiêm Sát, cùng thuộc hạ của hắn dùng cơm. Trước khi Nghiêm Sát được phong vương, Nguyệt Quỳnh theo hắn bôn ba chinh chiến, tình hình như thế này xảy ra thường xuyên, sau khi cánh tay của y bị phế, y không còn cùng ăn cùng ngủ nữa với Nghiêm Sát nữa. 

Y cũng chẳng câu nệ, chỉ cảm thấy hiện tại đã trải qua sáu năm, đến cái Tết thứ bảy, Nghiêm Sát lại đột nhiên để y tham dự thế này... y có chút sợ hãi, trăm mối không giải, trực giác không cảm nhận được nguy hiểm, y chẳng biết bữa cơm này nên hoặc vẫn là không nên ăn.

Lý Hưu nhìn người cúi đầu không nói vài lần, ánh mắt chuyển đi, mở miệng:

 "Vương gia, Hoàng thượng hạ chỉ diệt hải tặc trong vòng ba tháng, tính ngày, có lẽ có thể vượt qua ngày thượng kinh nghênh thú công chúa."

 Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy thân thể Nguyệt Quỳnh run lên.

Nghiêm Sát mở nắp nồi canh ra, đưa thìa cho Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh chầm chậm nhận lấy, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào, đáy lòng nặng trĩu, y không kịp nghĩ ra Nghiêm Sát muốn y làm gì. 

Đợi nửa ngày, y bèn cầm thìa, cúi đầu im lặng. Nghiêm Sát không mở miệng không được: 

"Múc canh." 

Nguyệt Quỳnh lại khẽ run lên, chầm chậm múc một bát canh, tay trái bưng lên, ngây ngẩn bắt đầu tự uống. Lý Hưu nhịn không được bèn cười thành tiếng, Nghiêm Sát nhìn hắn một cái, hắn lập tức dùng bữa, làm bộ chẳng nhìn thấy gì cả.

 Nghiêm Sát không mở miệng lần nào nữa, mặc cho Nguyệt Quỳnh cứ chăm chú ngồi đó tự mình uống canh, hoàn toàn xem nhẹ hắn.

Chu Công Thăng cười cười nói:

 "Vương gia không muốn vào kinh nghênh thú, chỉ cần để hải tặc nháo loạn một thời gian là được. Vật phẩm chúng ta tiến cống cho Hoàng thượng sắp tới Lật Tử khẩu, nếu bị cướp ở nơi đó, chắc chắn Hoàng thượng sẽ giận dữ. 

Nơi đó không thuộc địa hạt của Vương gia, cho dù bị cướp cũng chẳng can hệ gì tới Vương gia. Chính Hoàng thượng đã ra lệnh: Chưa được tuyên triệu, tứ vương không được tự tiện rời khỏi đất phong."

Bát canh đã thấy đáy, lỗ tai Nguyệt Quỳnh giật giật, hình như y vừa nghe được chuyện gì đó "không hay".

Lý Hưu nói tiếp: 

"Việc này chúng ta phải tính toán lại cẩn thận. Không thể để cho Phạm Văn cùng Đường Hàn bởi vậy mà bị trách phạt. Thuyền bị cướp, nhất định bọn họ phải gánh tội thất trách."

Nhâm Phữu mở miệng: 

"Cái này dễ làm. Ta đi cướp thuyền của chúng ta, Kỷ Uông dẫn người ngăn Phạm Văn với Đường Hàn. Để Tưởng Châu cùng Tư Mã chịu đòn đi."

"Mụ nội nó, ta đã sớm muốn giáo huấn hai cái tên ăn cây táo, rào cây sung kia rồi." Hùng Kỷ Uông nói.

Nguyệt Quỳnh thầm cảm thấy cả người lạnh run, làm thế nào mà y càng nghe càng hồ đồ, càng nghe lại càng hiểu ra cái gì đó?

Không dám nghe tiếp, y buông bát, cầm lấy đôi đũa, tính vùi đầu dùng bữa, vừa gắp một trái cà lên, y đột nhiên phát hiện chiếc bát trước mặt Nghiêm Sát trống rỗng, chén rượu cũng trống rỗng. 

Y nhìn nồi canh, rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, hình như vừa nãy người này có bảo y múc canh thì phải. Vội vàng đặt đũa xuống, âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ người này không chú ý tới, y thập phần ân cần mà dùng một tay múc canh, rót rượu cho Nghiêm Sát. T

ên này nhỏ nhen lắm, hi vọng hắn không phát hiện mình bất kính, bằng không y sẽ bị hắn giày vò một đêm.

Đám thủ hạ, ngoại trừ Hùng Kỷ Uông tính tình cẩu thả, Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Mặc tới bây giờ vẫn chưa lộ ra biểu hiện nào, những người khác đều hé miệng cười trộm. Nguyệt Quỳnh giả tai điếc mắt mù nên đương nhiên cũng chẳng nghe thấy.

Nghiêm Sát cầm bát canh Nguyệt Quỳnh múc cho hắn, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt đến 'bộp' trước mặt Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh lập tức múc thêm cho hắn một chén nữa, trong lòng oán thầm:

  Tên này uống canh cũng không thể uống chậm một chút sao? Canh là phải uống từng ngụm từng ngụm mới là ngon nhất

Múc xong cho hắn, Nguyệt Quỳnh cũng tự múc cho mình một bát nữa, từ tốn uống. Đầu cá nấu đậu hủ lại thêm củ mài thật là ngon. Mới vừa uống hai ngụm, một cái bát rỗng lại đặt trước mặt y.

"Gắp đồ ăn."

Tay trái chầm chậm buông bát, vị Nguyệt Quỳnh không hiểu chuyện, cũng là vị nam sủng không hiểu cách mang lại niềm vui cho Nghiêm Sát đem những món mình không thích gắp vào trong bát Nghiêm Sát.

 "Đẩy" chiếc bát đựng đầy đồ ăn tới trước mặt Nghiêm Sát, thấy hắn dường như không tỏ vẻ gì, Nguyệt Quỳnh cúi đầu im lặng ăn, trong lòng thì niệm:

  Vừa rồi ta chưa nghe được gì cả, cái gì cũng chưa nghe được. Không có nghe được tên này muốn cướp thuyền của chính mình, không có nghe được người này cấu kết với hải tặc, không có nghe được Phạm Văn cùng Đường Hàn là người của hắn, không nghe thấy, không nghe thấy.


Tiếp theo, hai vị mưu sĩ Lý Hưu, Chu Công Thăng lại cùng Nghiêm Sát thương nghị vài chuyện, từ đầu đến cuối Nguyệt Quỳnh đều bảo trì tư thế cúi đầu im lặng ăn cơm. 

Chính vì vậy, bất tri bất giác y đã ăn gấp đôi thường ngày, chờ đến khi buổi nghị sự kết thúc được vài việc, vãn yến cũng kết thúc, Nguyệt Quỳnh mới phát hiện mình ăn nhiều quá, bụng trướng vô cùng.

Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát ăn bao nhiêu, bất quá y gắp đồ ăn cho Nghiêm Sát ba lần, đồ ăn trong chén đĩa cũng ăn hết bảy tám phần, hẳn là không ít. Chẳng qua người nọ là núi, ăn hết toàn bộ đồ ăn trên bàn cũng là bình thường.

Vãn yến chấm dứt, Nghiêm Mặc đưa người hầu tới thu dọn bàn thật sạch sẽ, mang trà lên, mọi việc vẫn chưa được thương nghị xong, hơn nữa bên ngoài rét lạnh, không bằng ngồi trong khoang thuyền ấm áp uống trà nói chuyện phiếm, đương nhiên, nội dung nói chuyện phiếm cũng là chính sự. Vừa thấy tình cảnh này, Nguyệt Quỳnh xoa bụng, y muốn đi vệ sinh, làm thế nào đây?

 Đi, không thích hợp, người này chưa nói cho y đi. Nhưng ở lại, y không muốn ở lại, không muốn nghe bọn họ đàm luận việc cơ mật. Biết càng nhiều chết càng nhanh, từ sáu năm trước y đã hiểu được đạo lý này. Trước khi gặp được "nàng", y tuyệt đối không thể chết được.

"Nguyệt Quỳnh công tử có gì khó chịu sao?" 

Thấy y ngồi bất an, Từ Khai Viễn mở miệng hỏi. Nghiêm Sát quay đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Quỳnh tay trái ôm bụng, đôi mắt xanh thoáng tối sầm lại.

Nguyệt Quỳnh ngẩng cần cổ cứng ngắc lên, nói quanh co: 

"Canh... ta uống nhiều canh quá."

"Nghiêm Mặc."

Nghiêm Mặc đứng lên, một tay chỉ về phía bên ngoài khoang thuyền nói:

 "Nguyệt Quỳnh công tử, mời đi theo ta."

Trộm thở phào, Nguyệt Quỳnh vội vàng đứng dậy theo Nghiêm Mặc ra ngoài.

Y vừa đi, Lý Hưu hơi nhíu mày:

 "Vương gia, Nguyệt Quỳnh so với trước khi nhập phủ còn tĩnh lặng hơn, qua nhiều canh giờ như vậy mà y cũng chẳng ngẩng đầu nhìn chúng ta tới một lần."

Chu Công Thăng cũng nói: "Vương gia, người xem có nên..."

"Không cần."

Nghiêm Sát đã muốn như vậy, những người khác cũng chẳng tiện khuyên thêm gì nữa. Bọn họ biết nguyên nhân sâu xa trong đó, cho nên lại càng không tiện khuyên bảo.

Trầm tĩnh uống hai chén trà, Nguyệt Quỳnh vẫn chưa trở về, Nghiêm Sát đứng dậy đi ra ngoài. Hùng Kỷ Uông thở dài thườn thượt, chỉ vào Từ Khai Viễn:

 "Ngươi đúng là cái đồ lang băm, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra biện pháp chữa khỏi cho Nguyệt Quỳnh."

Từ Khai Viễn chỉ lắc đầu cười khổ. Chu Công Thăng mở miệng:

 "Kỷ Uông, ngươi đừng trách Khai Viễn như vậy, hắn là người muốn chữa khỏi cánh tay Nguyệt Quỳnh hơn bất luận kẻ nào. Nhưng chúng ta đều biết, theo tình hính lúc đó, gân cốt trên cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh đều vỡ nát, Khai Viễn có thể giữ lại cánh tay y mà không cần cắt đi đã là ông trời thương xót rồi."

Hùng Kỷ Uông đấm mạnh lên bàn:

 "Mụ nội nó, nghĩ tới việc này là ta lại cảm thấy uất ức."

"Kỷ Uông!" 

Đổng Nghê vỗ vai hắn.

 "Chuyện này là kiêng kỵ của Vương gia, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nhắc đến việc này trước mặt Vương gia. Chúng ta nhớ tới đều rất khó chịu, Vương gia so với chúng ta lại càng không chịu nổi."

Hùng Kỷ Uông gật gật đầu.

Nhâm Phữu kiệm lời cũng lên tiếng:

 "Được rồi, mọi người đừng ở đây thương tâm nữa, sớm muộn cũng có ngày chúng ta đòi lại cả vốn lẫn lời, "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", chúng ta đã nhẫn nhục sáu năm rồi, nhanh thôi."

"Đúng!"

Sáu người thương lượng việc hải tặc lần này, chỉ chốc lát Nghiêm Mặc đã trở lại, Nghiêm Sát vẫn chưa về.

Đứng ở đầu thuyền, Nguyệt Quỳnh co cả người vào chiếc áo bông, trên đầu có thêm một chiếc mũ lông Nghiêm Mặc mới đưa tới.

 Gió biển rất lạnh, mũi Nguyệt Quỳnh hồng hồng, mặc dù vậy y cũng không muốn trở vào trong khoang thuyền. Một: Trở về rất nguy hiểm. Hai: Ít khi ra biển nên y rất tò mò. Ba: bụng rất chướng, đứng tiêu cơm.

Đứng một hồi, có một con quái vật lớn xuất hiện phía sau, Nguyệt Quỳnh hơi run run, không phải vì sợ, là vì rét!

 Một chiếc áo khoác chụp xuống đầu, nghĩ xem áo khoác của một ngọn núi nặng biết bao nhiêu, Nguyệt Quỳnh thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống thuyền, may là được người ta kéo lại đúng lúc.

"Trở về."

Bàn tay to chụp tới, Nguyệt Quỳnh còn đang tìm đường ló đầu ra khỏi áo khoác đã bị người ta ôm vào khoang thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro