CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật vất vả mới nhô được đầu ra khỏi áo khoác, Nguyệt Quỳnh bị cảnh tượng cách đó một trượng dọa đến nỗi sỡ hãi kêu thành tiếng. 

Một chiếc giường... rất rộng lớn! Nếu nói Nguyệt Quỳnh sợ cái gì nhất trên đời, thì đó chính là giường lớn. Tiếp đến, y bị người ta ném, hoặc phải nói là thả lên giường rất chuẩn xác. 

Kỳ thật, đối với Nghiêm Sát mà nói thì chính là thả người xuống, chẳng qua thân thể hắn cao quá một trượng, hắn vừa thả ra như vậy liền khiến Nguyệt Quỳnh có cảm giác mình bị ném.

Bọc áo khoác cuộn mình trên giường, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng:

 "Tướng quân, Từ đại phu nói..."

"Cởi xiêm y." 

Tướng quân hạ lệnh, hắn chỉ cần vài ba động tác đã cởi toàn bộ y phục trên người.

Nguyệt Quỳnh lại nuốt nước miếng, đối phương đã lên giường, y sột soạt cởi áo khoác cho hắn, sợ nói nhiều lại khiến người này mất hứng, bản thân càng khó sống. 

Trong lòng buồn bực, không hiểu nguyên nhân người này mang mình lên thuyền, chẳng lẽ là bởi vì sắp nghênh thú công chúa, người này trong lòng không thoải mái nên "trói" y tới đây để phát hỏa?

Nguyệt Quỳnh khóc không ra nước mắt. Công chúa còn chưa vào phủ mà y đã bắt đầu cuộc sống không dễ chịu này, chờ đến khi công chúa vào phủ, vậy chẳng phải ngày nào y cũng phải thị tẩm? Không muốn đâu! Y sẽ chết mất!

Áo khoác quấn quanh người bị người khác kéo xuống, Nguyệt Quỳnh ngây ngốc giống khúc gỗ, để người nọ tùy ý lột sạch sẽ xiêm y của mình. 

Giương mắt thấy đôi mắt người nọ trầm ám, Nguyệt Quỳnh giật mình cởi dây cột tóc của người nọ, ngoan ngoãn cưỡi lên thắt lưng hắn. Tay trái bị người nọ cầm lấy, dán lên "cây củ cải" đáng sợ kia, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, chẳng lẽ người nọ để y dùng tay?

"Trong một tháng này, ta sẽ không muốn ngươi, dùng tay."

Nguyệt Quỳnh kinh ngạc nhìn hắn, trái tim sắp nhảy ra vội quay trở về lồng ngực. Không dám chần chờ, sợ người này đổi ý, tay trái Nguyệt Quỳnh vụng về cầm nắm chơi đùa cây củ cải kia, trong lòng bắt đầu niệm:

  Nhanh ra đi, nhanh ra đi...

"A!"

Nguyệt Quỳnh đang nghiêm túc nhổ củ cải, hạ thân đột nhiên rơi vào một bàn tay to lớn. Phân thân y mềm mại, loại kích thích thế này không đủ để y có cảm giác.

 Nhưng bàn tay to lớn kia lại dùng đầu ngón tay nghịch ngợm vài cái, phân thân Nguyệt Quỳnh dần có phản ứng. Bàn tay người này thô ráp biết bao nhiêu, Nguyệt Quỳnh không thể không thốt lên: 

"Tướng quân." Đây là nơi da mỏng nhất trên cơ thể y.

Nghiêm Sát dùng tay phải ôm Nguyệt Quỳnh sát hơn, lục mâu thâm trầm:

 "Dạo này lá gan ngươi càng ngày càng lớn."

Đôi mắt to đột nhiên mở lên, Nguyệt Quỳnh ngậm miệng.

Tay trái dọc theo đôi mắt Nguyệt Quỳnh trượt đến cổ y, Nghiêm Sát nắm cằm y:

 "Muốn rời khỏi Vương phủ?"

Muốn! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, lắc đầu.

"Ngươi theo ta bao nhiêu năm?"

"Tám năm."

Cho dù y không nhớ thì người nay vẫn thường nói bên tai y: 

"Tám năm rồi mà ngươi vẫn chưa thích ứng được.", y muốn không nhớ cũng khó.

"Tám năm bốn tháng mười ngày."

Lời nói của Nghiêm Sát khiến Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, tại sao hắn có thể nhớ rõ ràng như vậy?

Nghiêm Sát nắm cằm Nguyệt Quỳnh, nâng mặt y lên, để y nhìn mình. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh vụt sáng, cẩn thận nhìn về phía đối phương, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt y dừng ở mi tâm đối phương.

"Ngươi cho rằng khi nào ta sẽ cho ngươi xuất phủ?"

Việc này Nguyệt Quỳnh thật sự không biết, y thành thực lắc đầu.

Lục mâu tối lại, Nghiêm Sát không trả lời mà hỏi lại: 

"Nhĩ sức đâu?"

Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi khô khốc:

 "Ở... trong rương. Mang trên người... sẽ làm mất."

Nghiêm Sát buông cằm Nguyệt Quỳnh, nhìn cằm y hơi xanh tím, hắn nhíu mày, hắn vốn không dùng lực. Cằm hơi đau, Nguyệt Quỳnh hiểu rõ tại sao lại vậy. Nén cảm giác muốn xoa bóp xuống, y cẩn thận phiêu mắt nhìn cái thứ đã mềm xuống của người nọ, chắc không cần phải nhổ củ cải giúp hắn nữa đâu nhỉ.

Nào ngờ, Nghiêm Sát kéo tay trái y qua, đặt lên trên: "Tiếp tục."

Nguyệt Quỳnh nhếch miệng, nhận mệnh mà tiếp tục nhổ củ cải: Nhanh ra đi, nhanh ra đi...

Nếu hiện tại có người hỏi Nghiêm Sát: "Cảm giác bị nhổ củ cải thế nào?" Hắn sẽ nói: "Chẳng ra gì."

 Nhưng mà hết cách rồi, ai bảo Nguyệt Quỳnh lại là nam sủng không biết cách hầu hạ người khác nhất chứ? Dùng bữa lại dám to gan đem đồ mình không thích ăn gắp cho Vương gia, đem đồ ăm mình thích toàn bộ nhét vào bụng, cũng khó trách đêm nay tinh thần Vương gia không tốt.

Nhổ nha nhổ nha, ngay khi Nguyệt Quỳnh cảm thấy tay mình sắp không còn cảm giác, y đột nhiên bị cánh tay to lớn kia ôm một cái, trở mình. Bị nhổ đến nỗi dục hỏa nghẹn khuất, Nghiêm Sát trực tiếp áp môi lên miệng y, khép hai chân y lên cự vật của mình rồi tự tìm cách giải quyết.

 Tuy nhiên, lúc này, cây cà rốt bé nhỏ của Nguyệt Quỳnh cũng bị nhổ. Trong khoảnh khắc thất thần kia, y cảm thấy thật ra như vậy cũng không tồi, tuy rằng phía trong đùi có hơi đau, nhưng ít ra cũng không khiến cho xương cốt thân thể y rã rời.

Ôm suy nghĩ "Ký lai chi, tắc an chi", Nguyệt Quỳnh ở trên thuyền, nằm trong lòng Nghiêm Sát mà mỹ mãn ngủ một giấc.

 Đương nhiên, nếu không phải Nghiêm Sát đã nói trong vòng một tháng sẽ không dụng tới y, y tuyệt đối không thể ngủ yên ổn đến vậy. Điểm không hoàn mỹ ở đây chính là: làn da của y bị bàn tay to lớn của Nghiêm Sát mò mẫn đến phát đau, nổi lên từng điểm đỏ. 

Thân thể Nguyệt Quỳnh tựa như dương chi ngọc, vô cùng mảnh mai yếu ớt, đây là một trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Sát thường xuyên tức giận.

(Ký lai chi, tắc an chi: chuyện gì đến cũng đã đến, cứ thoải mái chấp nhận, bình tĩnh đối đầu với nó.)

Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát muốn đưa y tới nơi nào, y cũng không hỏi. Y tin chắc Nghiêm Sát sẽ không mang y đi bán, y không đáng tiền, mà Nghiêm Sát cũng chẳng thiếu chút bạc ấy.

 Chỉ là, y vốn tưởng ở trên thuyền này mình sẽ không phải dùng ruột dê, nhưng sáng sớm tỉnh lại, bên giường xuất hiện thêm một chiếc bàn, cái vật bằng sứ trên bàn khiến gương mặt Nguyệt Quỳnh khổ não. Nghiêm Sát ở ngay bên cạnh y, tỏ vẻ muốn xem y đổi đồ.

 Nguyệt Quỳnh chần chờ, sau khi ánh mắt Nghiêm Sát ngày càng sâu, y nằm trong ổ chăn rút cái thứ trong cơ thể ra, đổi thành cái mới. Đổi xong xuôi, y bất cẩn đụng phải một cây củ cải cứng ngắc, thiếu chút nữa hù chết y. 

May mà Nghiêm Sát chỉ đè y ra rồi lấy râu đâm lên toàn thân y một lần, cuối cùng vẫn buông tha cho y.

Nghiêm Sát là người nói một không hai, mặc dù hắn chưa từng cam đoan bất luận điều gì trên phương diện thị tẩm, đây là lần đầu tiên. Nhưng lấy khoảng thời gian tám năm bốn tháng mười ngày mà y quen Nghiêm Sát để xem xét, Nghiêm Sát sẽ không lật lọng, Nguyệt Quỳnh vô cùng an tâm.

Mặt biển mùa đông tương đối tĩnh lặng, con thuyền vẫn lướt băng băng trên mặt biển, tiến về phía trước. Ở trên thuyền ba ngày, Nguyệt Quỳnh ban đầu vốn bất an dần trở nên bình tĩnh tự nhiên. 

Chỉ cần Nghiêm Sát không nghiến tan toàn bộ xương cốt của y, ở đâu cũng chẳng hề gì. Bất quá, Nguyệt Quỳnh rất nhớ Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo. 

Không biết Nghiêm Sát có phái người nói cho bọn họ biết mình ở đây chưa, vạn nhất bọn họ không biết sẽ bị dọa chết mất. Y cũng rất nhớ đầu vịt nấu cay và nồi lẩu. Mỗi bữa ăn trên thuyền đều rất phong phú, có rất nhiều món Nguyệt Quỳnh thích ăn, nhưng chẳng có món cay nào cả.

Mẫu thân Nghiêm Sát là người Hồ, phụ thân là người Hán, thuở nhỏ hắn sinh trưởng ở Hán, tập quán sinh hoạt so với người Hán ở phương bắc không mấy khác biệt. 

Trong trí nhớ của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát còn ăn cay hơn cả y. Bất quá, đã hơn sáu năm y không ăn chung với Nghiêm Sát, không ngờ thói quen ăn uống của Nghiêm Sát lại thay đổi nhiều như vậy, trừ thân thể cao lớn cùng khí lực kinh người ra, hắn đã nghiễm nhiên trở thành một người Giang Lăng chân chính.

 Nguyệt Quỳnh không khỏi cảm thán, có vài người a~... năng lực thích ứng thật là đáng nể.

Nghiêm Sát lại mật đàm cùng tâm phúc của hắn, trừ bỏ ngày đầu tiên lên thuyền y bất hạnh ngồi chung một hồi với bọn họ, còn sau đó, khi Nghiêm Sát nghị sự sẽ không mang y theo, Nguyệt Quỳnh thở phào mấy hơi. Nghiêm Sát không ở bên, y có thể đi dạo xung quanh thuyền. 

Bất quá, Nguyệt Quỳnh thích đứng ở mũi thuyền cảm nhận gió thổi cùng tiếng sóng đầy thi vị. Y nhốt mình trong chiếc áo bông cùng chiếc mũ dày cộm, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, coi phong cảnh phía trước như món đầu vịt nấu cay mà mình thích ăn nhất.

Ngay khi Nguyệt Quỳnh vịn tay trái lên rào chắn, điểm mũi chân nhìn ngắm xung quanh, một ngọn núi xuất hiện phía sau y, chụp lên đầu y chiếc áo khoác nặng trĩu, một tay ôm y.

 Nguyệt Quỳnh thuần thục nhô đầu ra khỏi áo khoác, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Nghiêm Sát, thời gian hóng gió hôm nay chấm dứt.

Nguyệt Quỳnh cho rằng Nghiêm Sát sẽ ở trên biển ba tháng, thẳng cho tới khi nghênh thú công chúa mới thôi, nhưng đêm khuya, khi đang mơ màng ngủ, y bị Nghiêm Sát dùng chăn cuốn lấy, ôm xuống thuyền.

 Bị cuốn trong chăn, Nguyệt Quỳnh mở to hai mắt nhìn, y cảm nhận được Nghiêm Sát đi lên sàn tàu, sau đó là tiếng bước chân thanh thúy. Một lát sau, Nghiêm Sát tựa hồ dẫm nát tấm ván gỗ, tiếng bước chân không còn rõ ràng như trước. 

Y có thể cảm nhận được bốn phía sáng lên, rất tĩnh mịch, nhưng cũng chẳng phải không có người, bởi vì y nghe được rất nhiều tiếng bước chân khác nhau.

Có tiếng mở cửa, Nghiêm Sát ngừng lại, tiếp đó lại đi, sau đó y chạm phải thứ gì đó, mềm mềm, không biết là giường, tháp, hoặc chỉ là ván cửa. Bị cuốn rất dày, cảm quan của y bị ngăn trở. 

"Phanh", tiếng đóng cửa rất nhẹ, Nguyệt Quỳnh trừng mắt thật lớn, chờ Nghiêm Sát giải thoát cho mình. Nghiêm Sát mở y phục cho y nhô ra.

Khi chăn bị mở ra, Nguyệt Quỳnh kinh hô, y đang ở trên một chiếc giường, một chiếc giường rất rất rất lớn! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, đây là phòng Nghiêm Sát!

 Chẳng lẽ bọn họ đã trở lại vương phủ? Chiếc giường giống như đúc, tháp ỷ giống như đúc, cách bài trí giống như đúc, cũng giống như đúc ở chỗ không có bình phong hay bất kể vật gì che chắn, nhìn không xót thứ gì.

Ngay lúc Nguyệt Quỳnh còn trong cơn kinh hãi, Nghiêm Sát cởi xiêm y, chỉ mặc mỗi tiết khố, hắn thổi tắt nến, lên giường. Kéo chiếc chăn gấm bao phủ lên cả hai.

"Ngủ đi."

Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống, y khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro