CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa tờ mờ sáng là Nguyệt Quỳnh đã tỉnh, người bên cạnh vẫn đang ngủ, y co người trong vòng tay người nọ. Có người làm ấm chăn, cả người y đều toát mồ hôi. Từ trong lòng Nghiêm Sát chẫm rãi dịch ra ngoài, Nguyệt Quỳnh xốc chăn lên một chút, thật mát.

 Nghiêm Sát ngủ say cũng không phát ra tiếng ngáy điếc tai, rất yên lặng, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, tiếp tục khó hiểu. Hồi lâu sau, thích ứng được với ánh sáng mờ mờ, Nguyệt Quỳnh nhíu mày, y nhớ rõ trên đỉnh giường Nghiêm Sát có tấm đồ án chạm hình lão hổ nha, biến thành rồng từ lúc nào vậy?

 Nguyệt Quỳnh cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, thiên hạ này trừ bỏ đế vương, bất luận kẻ nào cũng không được dùng "rồng". Cho dù Nghiêm Sát là Vương gia, hắn dùng rồng thì đó chính là đại tội mưu phản.

Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh trừng mắt hết cỡ, chau mày, y nhìn không lầm, xác thực là một con rồng, đầu rồng đối diện với y. Nguyệt Quỳnh thầm căng thẳng, trực giác của y dò ra được nguy hiểm.

"A!"

Người đang nhìn hình rồng chằm chằm kia đột nhiên bị bàn tay to chụp tới, kéo vào khuôn ngực cứng rắn, Nghiêm Sát đã tỉnh.

"Tướng quân, cái kia." 

Người đang bối rối dùng tay trái chỉ chỉ đỉnh đầu. Người này cũng quá to gan lớn mật, tại sao có thể chạm rồng trên đỉnh giường! Bị công tử hay phu nhân khác nhìn thấy sẽ rước lấy phiền toái.

"Ngủ đi!"

Người còn chưa tỉnh ngủ vung bàn tay to lớn lên, phủ kín Nguyệt Quỳnh vào trong chăn. Nguyệt Quỳnh muốn nói, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, ychỉ là một tiểu nam sủng không quyền không thế, đâu thể quản Nghiêm Sát muốn làm gì. 

Thế nhưng, tội danh mưu phản sẽ bị chu di cửu tộc, để Hoàng thượng biết, có thể y còn chưa kịp xuất phủ đã bị chém đầu. Y không thể chết được.

Ngay khi Nguyệt Quỳnh đang nghĩ xem nên nói như thế nào để không chọc Nghiêm Sát tức giận, tấm chăn trùm kín trên đầu y bị kéo ra, có lẽ thân thể y căng thẳng quá, cực độ quấy rầy giấc ngủ của người nào đó.

Xuống giường, Nghiêm Sát đốt nến. Nguyệt Quỳnh đầu tiên là ngẩng đầu, sau khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng, y thầm hô: Quả nhiên là một con rồng! Một con rồng đang ngủ say! 

Ngọn núi nhỏ tiến vào ổ chăn, Nguyệt Quỳnh vừa quay đầu nhìn đã thấy hắn nhắm mắt lại, bộ dạng như tiếp tục ngủ. Y liếm liếm miệng, thấy bản thân vẫn không nên hỏi, nếu hỏi thì chắc chắn sẽ chọc người này nổi giận.

"Ngươi sợ ta mưu phản?" Người ngủ say đột nhiên lên tiếng.

Lời muốn nói ngập ngừng ở đâu lưỡi một hồi, Nguyệt Quỳnh thấp giọng nói:

 "Mưu phản... là đại tội phải chém đầu."

Lục mâu mở ra, nhìn về phía y: "Ngươi là sợ chặt đầu ta hay là chặt đầu ngươi?"

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

"Đều sợ."

Núi nhỏ xoay người nằm nghiêng, ngón trỏ giữ lấy cằm Nguyệt Quỳnh.

 "Nếu ta mưu phản, ngươi sẽ đi hay vẫn ở lại?"

Câu trả lời bị cuốn tại đầu lưỡi, chỉ thấy đôi môi Nguyệt Quỳnh chớp động như không có tiếng vang. Nghiêm Sát nắm cằm y, thoáng dùng sức. Không thể tiếp tục không trả lời, Nguyệt Quỳnh mở miệng: 

"Hoàng thượng coi trọng tướng quân, tại sao tướng quân phải làm việc khiến người đời lên án?"

"Ta muốn nghe xem ngươi đi hay ở."

Cằm đau, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh liên tục trốn tránh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt... hồi lâu sau, y mở miệng: 

"Đi... Ai ui!" Cằm y như muốn nát ra.

"Lá gan của ngươi... càng lúc càng lớn." Ngay cả người ngu ngốc nhất cũng nhìn thấy hỏa nộ của Nghiêm Sát.

"Tướng quân." 

Tay trái Nguyệt Quỳnh đè lại bàn tay Nghiêm Sát đang nắm cằm mình, Nghiêm Sát thả lỏng nhưng không buông ra. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh thấy đôi mắt xanh của Nghiêm Sát bốc hỏa, y bĩnh tĩnh nói: 

"Tướng quân muốn phản thì chắc chắn đã có kế hoạch chu đáo, nắm chắc phần thắng. Gần vua như gần hổ, hoàng cung cùng vương phủ, ta tình nguyện chọn vế sau."

Nghiêm Sát buông tay, nhíu mày nhìn cằm Nguyệt Quỳnh xanh tím, lửa giận tiêu tán. Nguyệt Quỳnh nhịn nhưng nhịn không nổi, xoa xoa cằm, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo."

 Ai ngờ Nghiêm Sát đột nhiên thốt ra một câu. Nguyệt Quỳnh không hiểu, lời y nói hoàn toàn là sự thật. Bàn tay xoa cằm bị kéo ra, hàm râu thích đâm người ghé lại, sau khi cọ khắp mặt cùng cổ y một lượt, Nghiêm Sát xuống giường. 

Sau khi liếc mắt nhìn con rồng trên đỉnh đầu, Nguyệt Quỳnh vội vàng ngồi dậy mặc y phục. Vương gia đã thức dậy rồi, y là nam sủng thì sao có thể nằm tiếp.

Hai người cùng dùng điểm tâm ở trong phòng. Khi Nghiêm Sát đi ra ngoài cũng chẳng dặn dò điều gì, chỉ nói với Nguyệt Quỳnh rằng y có thể đi ra ngoài tản bộ một chút, nhưng không thể đi xa.

 Nguyệt Quỳnh nào dám đi ra ngoài, vạn nhất để những người khác trong phủ nhìn thấy sẽ rất phiền toái. Đối với hành động của Nghiêm Sát, y càng ngày càng khó hiểu. 

Quy củ trong phủ: các công tử, phu nhân sau khi thị tẩm xong không được qua đêm trong phòng Nghiêm Sát. Như thế vẫn tốt hơn so với y, cho dù ngất xỉu cũng bị người ta nâng về viện tử của mình.

Nghiêm Sát đưa Nguyệt Quỳnh lên thuyền, có thể dùng lý do hắn cần người phát hỏa để giải thích, nhưng giữ y ở trong phòng qua đêm thì quả là không thể nào lý giải được.

 Y dám khẳng định, chỉ cần y ra khỏi gian phòng này, lập tức có rất nhiều người tìm tới viện tử của y để tìm y, đây là điều y kị nhất. Nghiêm Sát có bao nhiêu vị công tử, phu nhân cũng chẳng liên quan tới y, nhưng nếu những người đó tìm đến y thì sẽ rất ảnh hưởng đến cuộc sống của y.

Thong thả bước trong phòng, suy nghĩ đối sách, ánh mắt Nguyệt Quỳnh lướt qua đằng y bên cạnh cửa sổ, y sửng sốt. Tiến lên cẩn thận xem xét, Nguyệt Quỳnh sờ sờ cằm, chiếc đằng y này rất mới, đệm phía trên cũng rất mới, hình như được thay đổi. 

Có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng y không muốn bắt lấy. Nâng mắt nhì ra ngoài cửa sổ, Nguyệt Quỳnh lại sửng sốt. Tại sao ngoài cửa lại có hai cái cây nhỏ? Nghiêm Sát không thích bất luận vật gì che chắn tầm mắt hắn, hắn cho phép trồng cây bên ngoài cửa sổ từ lúc nào vậy?

 Tuy rằng cây không cao lắm nhưng đại khái cũng cao bằng Nghiêm Sát, không phù hợp với yêu cầu từ trước tới nay của hắn.

Lại có gì đó lóe lên trong đầu y rồi biến mất, Nguyệt Quỳnh nắm lấy cái đuôi của nó. Ngắm ngắm căn phòng, lại quan sát một lúc, y cẩn thận đi tới cửa phòng. Mở cửa, thò đầu ra ngoài, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, xấu hổ đứng đó... Nghiêm Mặc thế nhưng lại đứng ở bên ngoài.

"Nguyệt Quỳnh công tử." Nghiêm Mặc nhìn thấy y đi ra, lập tức bước tới.

 "Vương gia kêu thuộc hạ hầu ngài ra ngoài tản bộ một chút."

"A, không... không cần." Nguyệt Quỳnh bước qua cánh cửa ra ngoài, "Ta tự đi một lúc là đến nơi."

"Vương gia dặn thuộc hạ đưa công tử đi dạo xung quanh, bên ngoài gió lớn, Nguyệt Quỳnh công tử nên mặc nhiều một chút, đội mũ lên." Nghiêm Mặc giữ nghiêm lời Vương gia căn dặn.

"À, được, Nghiêm quản sự chờ chút."

 Nguyệt Quỳnh lui về phòng, đóng cửa. Suy nghĩ một hồi, y tĩnh tâm lại, nếu người nọ để Nghiêm Mặc dẫn y ra ngoài, chắc sẽ không có gì nguy hiểm. Lấy chiếc áo bông và mũ treo trên giá áo, y bao kín bản thân lại mới bước ra ngoài.

Nghiêm Mặc vươn tay chỉ ra phía ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh theo sau hắn ra ngoài. Vừa bước ra, y càng giật mình, trong viện không chỉ có cây mà còn có hoa cỏ, thứ Nghiêm Sát ghét nhất, tuy rằng phần lớn đều đã chết khô.

 Nguyệt Quỳnh nhìn quanh sân một vòng, rất giống Tùng Uyển của Nghiêm Sát, nhưng bây giờ, y dám khẳng định nơi này không phải Tùng Uyển.

Không hỏi Nghiêm Mặc, Nguyệt Quỳnh đi theo hắn ra khỏi viện tử. Quả nhiên gió bên ngoài rất lớn, Nguyệt Quỳnh híp mắt kéo thấp mũi xuống, tiếp theo lại siết chặt áo bông, chờ đến khi mở to mắt ra, y hoàn toàn sửng sốt. Nghiêm Mặc dừng lại, tựa hồ đang chờ y quan sát rõ ràng.

Con đường thông từ Lâm Uyển đến Tùng Uyển, Nguyệt Quỳnh đã đi không biết bao nhiêu lần, quen đến chẳng thể quen hơn, hiện tại y có thể khẳng định nơi này không phải vương phủ. 

Bất quá, khi Nguyệt Quỳnh quay đầu nhìn lại, hai chữ "Tùng Uyển" đen như mực vẫn chiễm chệ treo cao trên lối vào. Nguyệt Quỳnh nghiêng đầu, co người thành một đống. 

"Nghiêm quản sự, làm phiền."

 Nghiêm Mặc nhấc chân đi về phía trước, Nguyệt Quỳnh theo sau hắn bĩu môi: Người này làm biếng ghê, hại y hoảng sợ.

Không ở trong vương phủ, lá gan Nguyệt Quỳnh cũng lớn hẳn lên. Tuy rằng không biết đây là đâu, nhưng y rất cao hứng. 

Trừ bỏ Tùng Uyển bố trí giống viện tử của Nghiêm Sát ở vương phủ ra, những nơi khác không có gì tương đồng. Điều khơi gợi hứng thú của y chính là, ven đường đi gặp được rất nhiều người, có lão nhân, cô nương, nam nhân cường tráng, thậm chí có cả đám hài tử. 

Bọn họ sẽ chào hỏi Nghiêm Mặc, sau đó tò mò theo dõi y, nhất là đám hài tử, chúng sẽ đi theo sau mông y, vây quanh y, nhìn ngó y. Nếu cánh tay y có sức, chắc chắn y sẽ ôm lấy một hài tử mà xoa nắn, nhìn gương mặt núng nính thịt của chúng đã muốn nhéo.

Càng đi ra ngoài, gió càng lớn, Nguyệt Quỳnh cố không để ý bản thân có lạnh hay không, hết nhìn đông lại ngó tây. Bất đồng với quy củ khắc nghiệt ở Lệ vương phủ, không khí nơi này có vẻ hiền hòa hơn nhiều. 

Hình tượng tươi cười qua loa hàng ngày của Nghiêm Mặc trong lòng y giảm sút rất nhiều, hắn sẽ trả lời mỗi người chào hỏi mình, nếu là tiểu hài tử, hắn còn có thể tươi cười với bọn chúng.

 Bất quá, sự hiếu kỳ của mọi người hiển nhiên đều đặt trên người y, nhìn đến nỗi da mặt vốn không quá dầy của Nguyệt Quỳnh hơi đỏ lên.

Đi qua một nơi rộng rãi giống như thao trường, tiếp đến lại vượt qua một hàng rào, lúc này Nguyệt Quỳnh mới tính là ra khỏi "Phủ". 

Gió vù vù thổi mạnh, Nguyệt Quỳnh ngây ngẩn đứng đó. Trời âm u, nhưng bốn phía đều là cảnh tượng tất bật. Có người đan lưới; có người nâng một khúc gỗ như muốn xây một căn nhà mới; có người đang kéo đem cá tôm mới đánh được từ trên thuyền lên bờ; có người đang hô lớn, đem một đống rương hòm từ trên thuyền quân xuống dưới.

Nguyệt Quỳnh cất bước, xoa xoa lỗ tai, y không nghe được âm thanh của sóng biển, bằng không y đã sớm phát hiện nơi này không phải Lệ vương phủ. Hơn mười chiến thuyền đang đậu trên biển, còn có rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ. Cũng giống như những người trong "phủ", mọi người đang bận rộn sau khi nhìn thấy Nghiêm Mặc đều hồ hởi chào hỏi:

 "Nghiêm thị vệ." Sau đó lại tò mò nhìn y.

Trong đôi mắt to tròn của Nguyệt Quỳnh không giấu nổi ngạc nhiên, vừa rồi y đã cảm thấy kỳ quái, những người này không giống người Hán, tóc cuộn tròn, râu rậm, thân thể bưu hãn, khẩu âm khi nói chuyện cũng có chút kỳ quái. 

Mà khi y rất dễ dàng nhìn thấy một ngọn núi ở bờ biển, y đột nhiên hiểu ra, chắc họ là thân thích của hắn, khó trách y lại thấy quen mắt như vậy.

Ngọn núi kia tựa hồ phát hiện có người đang nhìn mình, hắn quay lại. Nguyệt Quỳnh đứng bất động, đám người Lý Hưu đều ở đây, y không muốn qua đó. Nào ngờ ngọn núi kia nói vài câu với Nhâm Phữu liền cất bước thật nhanh về phía y. 

Đám người đang bận rộn khi thấy hắn đi qua đều dừng lại, cung kính gọi:

 "Vương."

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, đôi chân khóa trong lớp áo bông vẽ vẽ lên mặt đất, y có thể làm bộ rằng mình không biết người này tự lập một thế lực rồi xưng Đại vương hay không?

Ngay khi y tính toán nên làm thế nào để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, y cảm nhận được Nghiêm Mặc bên cạnh mình rời đi, một chiếc áo khoác nặng trĩu chụp lên đầu mình, eo bị siết chặt, y bị người ta nhấc lên... mang đi. 

Không thò đầu tìm đường ra khỏi ngoài, Nguyệt Quỳnh lẳng lặng tránh trong áo khoác, gió bên tai thổi qua, bấy giờ y mới phát hiện mình rất lạnh. Chân cách mặt đất, nửa người y vắt trên vai Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh khó hiểu, tại sao người này lại đưa y tới đây? 

Vì sao cho y biết bí mật của hắn? Chẳng lẽ không sợ y nói ra? Chỉ cần y đem việc Nghiêm Sát muốn làm phản lộ ra ngoài, nói không chừng y có thể kiếm được một khoản bạc lớn, không cần chờ đến khi Nghiêm Sát thả y xuất phủ nữa. Thử tính xem, Nghiêm Sát đáng giá bao nhiêu bạc? Chắc ít nhất cũng phải một vạn lượng.

"Sợ?" Người khiêng y lên tiếng.

Áo khoác giật giật, giống như là gật đầu.

"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn."

Áo khoác giật giật, giống như là lắc đầu, quả nhiên!

 "Không sợ." 

Quả nhiên không đủ khí khái. Tiếng sóng biển dần dần xa, dựa vào tiếng cung kính của những người bên ngoài đối với người này, y nhận ra hắn đã khiêng mình trở về. Chẳng bao lâu, cửa mở ra, y bị ném xuống dưới. Ló đầu ra khỏi chiếc áo khoác, y đang ở trên giường.

Nghiêm Sát đứng ở bên giường, một tay nâng cằm Nguyệt Quỳnh lên, ép y nhìn mình. 

"Khi nữ nhân kia nhập phủ, tam vương còn lại sẽ phái người đến Giang Lăng chúc mừng, còn có cả quan viên tống giá nữa, đây là cơ hội xuất phủ duy nhất của ngươi."

Lời này rất rõ ràng. Chỉ cần Nguyệt Quỳnh nói với một trong số những người đó tình cảnh mà mình thấy được ở nơi đây, Nghiêm Sát sẽ bị thảo phạt vì tội mưu phản hoặc bị chém đầu ngay lập tức. 

Là người có công, Nguyệt Quỳnh có thể nhận được số bạc lớn, thậm chí cả một chức quan nho nhỏ, vĩnh viễn thoát khỏi kiếp sống nam sủng. Đó cũng là điều trước kia Nguyệt Quỳnh từng nghĩ. Đáng tiếc...

"Ngươi sẽ cho ta cơ hội nói với người khác sao?" 

Vị nam sủng này đúng là càng ngày càng lớn mật. Cằm bị siết chặt, y hấp hút cái mũi bị gió lạnh thổi đau. 

"Ta vẫn luôn cho rằng, một năm bốn mùa trên hải đảo đều rất ấm áp, ai ngờ lại lạnh lẽo giống hệt Giang Lăng." 

Cằm lại được tự do, y nghe thấy người nào đó bất mãn. "Năng lực thích ứng của ngươi có thể so với ốc sên."

Nguyệt Quỳnh giấu bất mãn vào trong lòng. Thiên hạ này, bao nhiêu người có thể so khả năng thích ứng với người này?

"Hắt xì!" 

Mũi thật ngứa. Có nước mũi chảy xuống, Nguyệt Quỳnh hít mạnh, trước ánh nhìn trừng trừng của đôi lục mâu kia, y tùy tiện kéo một tấm vải lau nước mũi, sau đó y kinh ngạc, y lấy áo khoác của Nghiêm Sát lau mũi?

"Hắt xì! Hắt xì!"

"Nghiêm Mặc! Đi lấy canh gừng!"

Nguyệt Quỳnh còn đang nhìn chiếc áo khoác chằm chằm lại bị người ta đẩy ngã, trên đầu bị chụp một cái chăn bông, y thầm buồn bực: Tại sao tên này lại tức giận? Bất quá, đạt được miễn tử kim bài, y cũng chẳng sợ Nghiêm Sát sẽ làm gì mình.

"Hắn xì!" Hơn nữa y còn bị bệnh, chắc Nghiêm Sát sẽ chẳng làm gì y đâu.

Trong phòng rất ấm áp, cứ nhìn Nghiêm Sát chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn cùng một chiếc đan khố đi tới đi lui trong phòng cũng đủ biết là ấm áp cỡ nào.

 Nguyệt Quỳnh cũng cảm thấy rất ấm áp, thậm chí có thể nói là nóng, nhưng y không dám đi ra ngoài hưởng gió mát giống như Nghiêm Sát, đành phải dùng đầu ngón trỏ chọc chọc chăn để hơi nóng bên trong thoát ra ngoài, hơn nữa, y lại không dám để Nghiêm Sát phát hiện. 

Mồ hôi trên người thấm ướt chăn, nhưng y vẫn phải tiếp tục quấn trên người. A, hắn đi tới! Nguyệt Quỳnh lập tức rút ngón tay về.

Bàn tay thô ráp sờ lên trán Nguyệt Quỳnh, đã không còn nóng, bàn tay to lớn lại chạm đến cổ y, mồ hôi nơi đó chảy ròng ròng, lục mâu sâu thẳm.

 "Nghiêm Mặc."

Cửa mở.

"Chuẩn bị nước ấm, tắm rửa.

Cửa đóng.

Chỉ chốc lát, cửa lại mở, Nghiêm Sát buông màn xuống. Một loạt âm thanh nho nhỏ vang đến, là tiếng đổ nước. Lại qua một lúc, cửa đóng, màn bị xốc lên. Nguyệt Quỳnh mở to hai mắt nhìn, Nghiêm Sát chẳng mặc gì cả! Ngay cả nội khố trên người cũng chẳng có! 

Nghiêm Sát xốc một lớp chăn lên, đợi một hồi lại xốc thêm một lớp, chỉ còn một lớp chăn nên Nguyệt Quỳnh mát mẻ hơn nhiều. Lần này đợi thật lâu, đợi toàn bộ mồ hôi trên người y đều bốc hơi, Nghiêm Sát xốc chăn bế y ra. 

Không để Nguyệt Quỳnh kịp cảm thấy lạnh, cả người y đã bị "ném" vào trong dục dũng thật lớn, tiếp theo, ngọn núi nhỏ cũng bước vào, trong dục dũng có vẻ vô cùng nhỏ hẹp.

Nội y Nguyệt Quỳnh đều ướt, người ngồi đối diện nhìn y, y thu vạt áo:

 "Ngươi nói... một tháng."

"Muốn ta động thủ?"

Nguyệt Quỳnh chậm chạp cởi y phục, nước rất nóng, ra nhiều mồ hôi như vậy, y thật sự muốn tắm. Thân thể trắng nõn dần bị nước nóng biến thành hồng phấn, bị bắt uống canh gừng, lại bị ép uống thêm một chén canh giúp đổ mồ hôi rồi bọc trong chăn cả buổi chiểu, Nguyệt Quỳnh đã khỏi hơn phân nửa, bất quá vẫn còn dư lại chút khí hư.

 Y dùng tấm vải quấn mình lại, ánh nhìn chăm chú của đối phương khiến y bất an, y còn bệnh đó nha.

So với Nguyệt Quỳnh, thân thể Nghiêm Sát không dễ coi như vậy. Mười hai tuổi lên núi làm sơn tặc, mười sáu tuổi tòng quân, hai mươi tuổi được Cổ Niên nhìn trúng rồi trở thành mãnh tướng dưới trướng hắn, hai mươi sáu tuổi phong vương, thân thể hắn khắc họa lại những năm tháng sống trong huyết tinh.

 Những vết sẹo chằng chịt, vết thương từ xương quai xanh đến bụng đủ trí mạng, vết sẹo lồi lõm khó coi càng khiến Nghiêm Sát ngùn ngụt sát khí. Trên mi cốt của hắn cũng có một vết sẹo, may là trên khuôn mặt chỉ có một vết sẹo ấy, bằng không hắn càng khó coi.

(Mi cốt: là phần xương phía trên hai hàng lông mày.)

Nếu thân thể Nghiêm Sát là tảng đá trong hầm cầu, vậy thân thể Nguyệt Quỳnh chính là ngọc Quỳnh Chi ngàn năm.

 Khi niên thiếu, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện vài lần va chạm, nhưng nhờ thuốc cùng sự ưu ái của lão thiên gia, trên người y không lưu lại vết sẹo nào, ngay cả cánh tay phải bị đánh đến huyết nhục mơ hồ được ác y Từ đại phu trị liệu cũng cơ hồ nhìn không ra đã từng bị thương.

Nguyệt Quỳnh cúi đầu, cuốn chân, dục dũng là được đặc chế theo khổ người Nghiêm Sát, cho dù y khoanh chân cũng có thể hoàn toàn ngồi ngâm mình trong nước.

 Hai cái đùi đột nhiên đưa tới hai bên người, Nguyệt Quỳnh không dám đụng tới, sợ rước lấy phiền toái.

"Buông chân ra." Âm thanh thô dát.

Ngón chân Nguyệt Quỳnh giật giật, chậm rãi vươn ra.

Rất muốn nhắc lại lời hứa một tháng với đối phương, nhưng y sợ lại chọc đối phương tức giận. Hai chân bị đôi chân đối phương kẹp ở giữa, Nguyệt Quỳnh cố gắng dựa về phía sau, bằng không chân của y sẽ đụng tới cây củ cải của đối phương.

"Lại đây."

Thân thể Nguyệt Quỳnh run lên, bất động.

"Lại đây." Thanh âm càng thô.

Nguyệt Quỳnh không thể không nâng mắt, lục mâu lại bốc hỏa, y nuốt nước miếng, chậm rãi nhích qua. Đột nhiên, bàn tay to chộp tới, Nguyệt Quỳnh ghé vào ngọn núi cứng rắn.

"Ưm" một tiếng, miệng bị chặn, ruột dê trong hậu huyệt bị người thuần thục rút ra. Khi huyệt khẩu vẫn chưa hoàn toàn kép lại, một ngón tay xâm nhập.

"Ưm ưm ưm." Một tháng!

Hai chân bị tách ra khóa ngồi trên thắt lưng Nghiêm Sát, ngón tay trừu động trong cơ thể y lui ra ngoài, thay thế nó chính là một cây củ cải thật lớn. Tại sao lại nói mà không giữ lời?! 

Tay trái Nguyệt Quỳnh đánh mạnh lên bả vai Nghiêm Sát, hàm râu cứng cáp làm tổ trên cổ y, thắt lưng bị kiềm chế.

"Ngươi nói một tháng không động tới ta!" Liều chết giãy dụa.

Trả lời y là một cây củ cải thâm nhập từng chút từng chút vào huyệt khẩu, từng chút khai mở thân thể y, từng chút xâm chiếm ý thức y.

Bọt nước văng khắp nơi, một tay Nghiêm Sát giam dữ gáy Nguyệt Quỳnh, quấn lấy miệng y, một tay nâng mông y, cây củ cải đáng sợ liên tục ra vào ở huyệt khẩu đang khóc thút thít.

 Tóc hai người bồng bềnh trong nước, dây dưa cùng một chỗ, sau tiếng kêu bén nhọn thoát ra từ yết hầu Nguyệt Quỳnh chính là tiếng gầm nhẹ của người còn lại. Kẻ thất thần vẫn chưa tỉnh lại sau cơn kích tình mãnh liệt, đôi môi sưng đỏ lại bị chiếm lấy.

Cuối cùng, vẫn không thể tin hắn, Lệ vương Nghiêm Sát uy chấn tám phương cũng sẽ lật lọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro