CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống đến bây giờ, Nguyệt Quỳnh từng chịu không ít đả kích, sau khi gặp được Nghiêm Sát, số lần bị đả kích của y còn tăng lên gấp bội, nhưng đả kích lần này đã trực tiếp phá hủy hình tượng cao lớn uy vũ của Nghiêm Sát trong lòng y.

 Lần bị Nghiêm Sát cường bạo, y có thể lừa gạt bản thân là do Nghiêm Sát uống quá nhiều, sau khi say rượu mới thất lễ, nhưng lần này Nghiêm Sát vô cùng tỉnh táo, một giọt rượu cũng chẳng dính.

"Mau ngủ."

Người ôm y đột nhiên lên tiếng, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Nghiêm Sát chỉ muốn y một lần trong dục dũng, không làm y ra đến xương tan cốt tán, nhưng y chẳng thể vui vẻ nổi, đả kích quá lớn. 

Bàn tay to lớn trên lưng dùng sức, Nguyệt Quỳnh dúi đầu vào trong chăn, nhanh chóng đi ngủ. Một lát sau, y vất vả lắm mới ngủ được thì cằm bị nắm, đầu bị kéo ra khỏi ổ chăn, y mở to mắt.

Màn treo lên, chậu than trong phòng phát ra ánh lửa mong manh, Nguyệt Quỳnh có thể nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Sát. Cặp mắt xanh thường ngày thâm trầm không thấy đáy kia đang nhìn y chăm chú, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng.

 Nghiêm Sát chẳng nói lời nào, cứ như vậy nhìn Nguyệt Quỳnh, y rất muốn tránh đi nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Người này đã lật lọng, vạn nhất chọc giận hắn lại khiến hắn muốn làm thêm một lần nữa thì phải làm sao đây?

Nhìn nhìn, tim Nguyệt Quỳnh 'thịch thịch thịch" đập mạnh, tại sao người này lại dùng ánh mắt ấy nhìn y? Nhìn đến nỗi khiến tâm trí y hoảng hốt. Cằm bị buông ra.

 "Ngủ đi."

 Nguyệt Quỳnh vội vàng nhắm mắt lại, người này cũng thật là, vừa nãy y đang ngủ mà. Lần này Nguyệt Quỳnh nhanh chóng khiến bản thân ngủ say, tay phải đặt trên bụng Nghiêm Sát, một bàn tay thô ráp to lớn vuốt ve khiến da trên cánh tay phải của y phát đau.

Trong nhiều trường hợp, năng lực thích ứng của Nguyệt Quỳnh đặc biệt kém, nhưng xét trên phương diện thừa nhận đả kích thì năng lực khôi phục của y lại vô cùng kinh người. 

Chỉ qua một đêm, ngủ qua một giấc, cuối cùng y cũng tiếp nhận sự thực tàn khốc là "Nghiêm Sát biết lật lọng".

Ngày đầu tiên xuất môn đã bị phong hàn, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát nhốt trong phòng, không cho phép y ra ngoài. Nguyệt Quỳnh chẳng có ý định phản kháng, bên ngoài rất lạnh, làm tổ trong căn phòng ấm áp cũng rất tốt. 

Chỉ là, trong phòng Nghiêm Sát không có sách, cũng chẳng có bút mực, y ngủ một giấc, ngồi một hồi, lại ngây ngốc nửa canh giờ bèn cảm thấy hơi nhàm chán. Nghiêm Mặc thủ ở bên ngoài, Nguyệt Quỳnh không tiện làm phiền hắn, vậy nên y tự tìm việc cho mình làm.

Thầm nghĩ còn hai canh giờ nữa Nghiêm Sát mới trở về, Nguyệt Quỳnh đi đến bên cửa sổ hít sâu vài hơi, nâng chân trái lên ép vài nhịp. Y thích khiêu vũ, từ nhỏ đến lớn đều thích khiêu vũ, y sinh ra để khiêu vũ.

 Ép chân trái xong, tiếp theo lại ép chân phải. Nguyệt Quỳnh sờ lên cánh tay phải của mình. Đêm đó, sau lần thứ hai khởi vũ trong phòng Nghiêm Sát thì y mới phát hiện mình đã lầm. Hóa ra, không còn tay phải, y vẫn có thể tiếp tục múa.

Ép chân, giạng thẳng chân, nhấc chân... Cởi miên bào, Nguyệt Quỳnh nhớ lại thời điểm mình từng luyện tập, tuy rằng điều kiện rất đơn sơ, nhưng tiếu ý trên gương mặt y càng lúc càng đậm.

 Cần phải uốn thắt lưng, Nguyệt Quỳnh rơi vào tình thế khó khăn, y thử vươn tay trái, chậm rãi ngửa ra sau, nhưng một tay khó duy trì cân bằng, y suýt nữa ngã sấp xuống. Lại thử vài lần, đều không được, nếu có chiếc xà ngang thì tốt rồi.

Nguyệt Quỳnh đi vòng vòng trong phòng, đôi mắt sáng ngời. Lấy ghế trúc, để ghế dựa sát vào tường, lưng ghế xoay ra ngoài, tiếp theo lại lấy thêm vài chiếc ghế trúc nữa lại đây. Nguyệt Quỳnh đứng lên so độ cao, không sai lệch lắm. Xoay người, lưng ghế vừa lúc chạm đến thắt lưng y. Nguyệt Quỳnh vươn tay trái, chậm rãi ngửa ra phía sau, thắt lưng càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, tay y sắp chạm được vào mặt ghế.

"Chi!" 

Ghế đột nhiên trượt ra phía ngoài. 

"Rầm! Roạt!"

 Nguyệt Quỳnh cùng ghế ngã trên mặt đất. Có người vọt tiến vào, dìu Nguyệt Quỳnh vừa ngã choáng váng đầu óc lên đằng y. Nguyệt Quỳnh nhận ra người vừa tới, là Nghiêm Mặc. 

Y vừa định nói không sao thì Nghiêm Mặc đã vội vã rời đi. Cử động cánh tay trái bị đau do ngã, Nguyệt Quỳnh từ từ đứng lên, thắt lưng bên trái rất đau, hình như bị sái. Đầu gối cũng đau, y kéo ống quần, quả nhiên đã bầm tím.

Ghế dựa cùng ghế băng đều đổ, buông ống quần, Nguyệt Quỳnh dùng tay trái đỡ thắt lưng, tập tễnh từng bước đi qua nâng ghế dậy. 

Mới vừa kéo mấy chiếc ghế cẩn thận đặt về chỗ cũ, cửa bị người ta đạp mở đến "bang" một tiếng, dọa Nguyệt Quỳnh nhảy dựng. 

Người vừa bước vào dùng ánh mắt áp bách mười phần nhìn y, cất bước tiến lại, bàn tay to lớn chụp tới.

"Ai ui!"

Ôm trúng phần eo bị trẹo của Nguyệt Quỳnh.

"Ngươi làm cái gì vậy!"

Nghiêm Sát ôm ngang Nguyệt Quỳnh đưa lên giường. Bấy giờ Nguyệt Quỳnh mới phát hiện, hóa ra ác y Từ đại phu cũng đến.

 Nghiêm Sát buông màn, Từ đại phu cùng Nghiêm Mặc xoay người đưa lưng lại. Vén vạt áo Nguyệt Quỳnh lên, tìm được nơi y vừa kêu đau, sắc mặt Nghiêm Sát âm trầm, chiếc eo bạch ngọc xanh tím một mảng lớn.

"Làm cái gì đây?!"

Người này lại tức giận. Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, căn bản không rảnh suy nghĩ kiếm cớ, ấp úng nói: 

"Ta... uốn thắt lưng."

Hai tay Nghiêm Sát lưu loát lột sạch Nguyệt Quỳnh, bây giờ thì thấy rõ mồn một rồi đây. Không chỉ trên lưng Nguyệt Quỳnh mới có vết bầm tím, đầu gối, khuỷu tay, vai đều có vết bầm.

 Lửa giận của Nghiêm Sát khiến Nguyệt Quỳnh sợ hãi lui dần về phía sau, lại có việc gì bên ngoài khiến tên này tức giận sao? Nơi này là địa bàn của hắn, ai dám chọc tức hắn?

Đắp chăn lên cơ thể run rẩy vì lạnh của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát trừng mắt lườm y.

"Khai Viễn, đi lấy hóa ứ cao."

(Hóa ứ cao: Thuốc làm tan vết bầm.)

Cửa mở ra, Nguyệt Quỳnh đoán là Từ đại phu đi ra ngoài.

"Nói rõ ràng!"

Nghiêm Sát đại thô kệch này sao hiểu được uốn thắt lưng là như thế nào.

Nguyệt Quỳnh liếm miệng: "Chỉ... uốn thắt lưng... đứng không vững..." Hôm nay y bị ngã, chắc người này không lấy y ra trút giận đâu.

"Uốn thắt lưng? Nghiêm Mặc!"

"Vương gia, hình như uốn thắt lưng là một trong những kỹ năng cơ bản của người tập múa. Đó chính là lúc những người này múa... hình như ngửa lưng về phía sau, lấy hai tay chống lên mặt đất."

Nguyệt Quỳnh không dám nhìn Nghiêm Sát, y không muốn Nghiêm Sát biết rằng y biết múa.

Lục mâu híp lại: "Trước khi vết thương lành hẳn, không được xuống giường!"

Hả? Nguyệt Quỳnh ngước mắt, người này cư nhiên không hỏi y tại sao đang yên đang lành lại đi uốn thắt lưng?

 Nguyệt Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu, sợ gật chậm một chút sẽ khiến người này nhớ ra việc hỏi lý do y tập múa.

Cửa mở, Từ Khai Viễn đã trở lại. Nghiêm Sát đưa y phục cho Nguyệt Quỳnh để y tự mặc vào, kéo màn, Từ Khai Viễn đi đến bên giường, Nghiêm Mặc lui ra ngoài.

"Ai nha!"

Tay Từ Khai Viễn vừa ấn xuống, Nguyệt Quỳnh cố chịu đựng than nhẹ.

"Xoay thắt lưng lại." 

Từ Khai Viễn nhìn Vương gia, dưới tay chậm rãi dùng sức. Nguyệt Quỳnh cắn chặt răng không dám lên tiếng. Day day, Từ đại phu ấn vào huyệt vị:

 "Không có gì đáng ngại, chỉ là bong gân một chút. Nhiều nhất là nửa tháng có thể xuống giường." 

Nguyệt Quỳnh yên tâm, y còn muốn múa nữa mà. Lại bị lật người lại, Nghiêm Sát kéo khuỷu tay, bả vai cùng đầu gối bị thương của y cho Từ Khai Viễn khám. Kết quả kiểm tra là: Chỉ cần dùng hóa ứ cao vài ngày là khỏi.

"Nguyệt Quỳnh công tử cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng thì vết thương trên eo mới tốt lên được, chờ đến lúc hết đau rồi thì ngài muốn làm gì cũng được." 

Sau khi giao hóa ứ cao cho Nghiêm Sát lại bỏ thêm một câu chẳng hề minh bạch, Từ Khai Viễn liền rời đi, thế nhưng hắn lại chẳng đưa sắc mặt lo lắng của Nghiêm Sát theo cùng.

Nghiêm Sát đang tức giận, tuy rằng không biết hắn bị ai chọc giận, nhưng Nguyệt Quỳnh vẫn phải làm tốt công tác chuẩn bị hạ hỏa. Cho dù không làm đến khi xương cốt y rã rời thì hắn cũng sẽ dùng râu đâm y một trận. 

Bất quá, điều khiến y bất ngờ là Nghiêm Sát chỉ dùng lực đạo đủ để bóp nát y mà thoa hóa ứ cao cho y, sau đó dùng chăn đắp lên cho y, đi ra ngoài.

Nguyệt Quỳnh có thể khẳng định, Nghiêm Sát ở bên ngoài bị chọc giận, bằng không hắn đã chẳng đùng đùng nổi giận rồi rời đi, thế này chắc là chưa giải quyết xong sự việc. Kể ra thì người có thể khiến cho Nghiêm Sát tức đến vậy cũng quá lợi hại.

Thắt lưng bị trẹo, tạm thời không thể múa, Nguyệt Quỳnh buồn bã nhắm mắt lại, khởi vũ trong tâm trí. 

Mấy ngày nay, trong đầu y vẫn luôn xuất hiện vài đoạn ngắn, có thể biên thành một vũ khúc mới, vừa nghĩ tới là y lại không kịp đợi đến xuống giường để múa, tiếc là hiện tại không được. Y già thật rồi, vậy mà lại bị trẹo lưng.

Nghiêm Sát chưa trở về dùng cơm trưa, Nghiêm Mặc bưng cháo cùng bánh bao rau đến cho Nguyệt Quỳnh. Tuy hương vị không bì được với tay nghề của Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, bất quá cũng không đến nỗi tồi, Nguyệt Quỳnh ăn sạch sẽ. 

Khi trời chập choạng tối, Nghiêm Sát trở lại, dường như hỏa khí đều đã tiêu tán. Hắn cùng Nguyệt Quỳnh dùng cơm chiều trong phòng, Nguyệt Quỳnh vẫn ăn cháo cùng bánh bao rau, Nghiêm Sát uống ba bát canh thịt dê, ăn mười miếng bánh, hai đĩa đồ ăn, một chén thịt dê hầm, còn đem hai cái bánh bao rau Nguyệt Quỳnh ăn còn dư nhét nốt vào bụng.

Nguyệt Quỳnh biết khả năng ăn uống của Nghiêm Sát, bất quá, so với khi ở trong vương phủ xa hoa kia, hiện tại Nghiêm Sát rất giản dị, luôn khiến Nguyệt Quỳnh nhớ lại khoảng thời gian hai năm mà hai người luôn ở cạnh nhau. Như vậy thật tốt, có thể tiết kiệm không ít bạc.

Buổi tối, Nghiêm Sát dùng râu cọ lên mặt Nguyệt Quỳnh một lần mới an ổn ôm y đi ngủ. 

Thấy hắn không có ý kia, Nguyệt Quỳnh liền ngủ một giấc tới thẳng hừng đông, ngay cả Nghiêm Sát rời giường lúc nào y cũng chẳng biết.

Ngày tháng trên đảo vô cùng an tĩnh và vui vẻ. Bởi vì thắt lưng Nguyệt Quỳnh bị trẹo nên Nghiêm Sát không đụng vào y, cũng không ép y nhổ củ cải, chỉ là số lần cùng thời gian lấy râu đâm y càng lúc càng tăng, với Nguyệt Quỳnh mà nói, được như vậy cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Nằm trên giường gần hai mươi ngày, thân thể Nguyệt Quỳnh lại trở thành khối dương chi ngọc như trước, lưng eo hoàn toàn bình phục, bất luận y xoay thế nào cũng không đau.

 Còn có một việc khiến y vô cùng cao hứng, Nghiêm Mặc cho y biết, trước đây trên đảo từng có người hát hí khúc, có một gian phòng được dành riêng làm nơi chuyên môn luyện tập, sau này những người đó không hát nữa, căn phòng bị bỏ trống không người dùng, nhưng đạo cụ bên trong vẫn còn.

Nghiêm Mặc dẫn y đi xem, Nguyệt Quỳnh vào rồi lại chẳng muốn đi ra nữa. Trong phòng rất sạch sẽ, đạo cụ hơi cũ một chút nhưng vẫn có thể dùng. Hơn nữa trong phòng rất ấm áp, sợ rằng cho dù y mặc một chiếc đan y cũng chẳng cảm thấy lạnh.

 Quan trọng nhất là, y không cần phải giẫm lên ghế để uốn thắt lưng nữa, chỉ cần dựa vào cây trúc to khỏe kia, ngửa về phía sau một cái là ổn.

 Nguyệt Quỳnh không ngừng cảm tạ Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc chỉ lắc đầu rồi lui ra ngoài, còn tốt bụng giúp y đóng cửa lại.

Cửa đóng lại, Nguyệt Quỳnh đi vài vòng xung quanh căn phòng rộng lớn, thư giãn gân cốt, ép chân, uốn thắt lưng, múa vài đoạn nhỏ làm ấm người. 

Luôn miệng tươi cười, y mang từng động tác đã nghĩ ở trên giường ra luyện một lần. Đá giầy, cởi ngoại sam, Nguyệt Quỳnh dùng chân trần múa trên mặt đất đã trải thảm, nhảy, xoay, bay. 

Thiếu một cánh tay có hơi bất tiện, nhưng y vẫn còn cánh tay kia, hai chân y vẫn còn, y, vẫn có thể múa.

Ngoài phòng gió lạnh từng cơn, một người cường tráng tựa ngọn núi nhỏ đứng ở bậc cửa, xuyên qua khe cửa nhìn người trong phòng khởi vũ. 

Dường như nhớ tới năm ấy, "hắn" nhẹ nhàng khởi vũ trong cơn mưa tuyết không người, nhưng cũng chính lúc đó, trên gương mặt "hắn" là nước mắt.

Nghiêm Sát chưa từng hỏi đến việc Nguyệt Quỳnh đòi khởi vũ. Ban đầu Nguyệt Quỳnh còn nghĩ, nếu đối phương hỏi thì mình sẽ trả lời thế nào, kết quả là đợi vài ngày mà Nghiêm Sát lại chẳng hỏi, hình như không biết, cũng giống như hắn vốn chẳng quan tâm.

 Nguyệt Quỳnh an tâm, lá gan càng lớn. Mỗi ngày, sau khi Nghiêm Sát cùng y ăn xong rồi rời đi, y lập tức đến thẳng gian phòng kia. 

Đến trưa, khi sắp tới giờ dùng bữa, Nghiêm Mặc sẽ tới nhắc nhở y, y bèn ngoan ngoãn trở về cùng Nghiêm Sát ăn cơm trưa, sau đó bị hắn ôm đi ngủ trưa. Nếu buổi chiều Nghiêm Sát không đi đâu, y sẽ ở trong phòng đọc sách.


Nghiêm Mặc mang tới cho y một rương sách, nội dung gì cũng có, thậm chí còn có giang hồ truyền kỳ mà y thích xem. Không thể múa, đọc sách cũng không tồi. 

Nếu sau khi ngủ trưa mà Nghiêm Sát đi ra ngoài, y vẫn sẽ đến thẳng căn phòng nhỏ. Đến lúc dùng cơm chiều, Nghiêm Mặc sẽ đến nhắc y lần thứ hai, y liền ngoan ngoãn trở về cùng Nghiêm Sát dùng cơm tối. 

Tuy nhiên, sau khi dùng cơm tối, Nghiêm Sát không tiếp tục ra ngoài nữa, hắn sẽ lấy râu đâm y một lượt, sau đó tắm rửa, đi ngủ. Hơn nữa, Nghiêm Sát chỉ muốn y nhổ củ cải mấy lần chứ không "muốn" y, có lẽ hắn cũng hiểu bản thân lật lọng làm mất uy nghiêm của thân phận Vương gia. 

Tóm lại, những ngày này của Nguyệt Quỳnh trôi qua thật êm đềm, ít nhất là nửa tháng nay y vô cùng thư thái.

Ngồi trên thảm nghiền ngẫm động tác vừa mới nghĩ ra, Nguyệt Quỳnh nghe được hình như ngoài cửa có động tĩnh. Y nghiêng đầu, phát hiện cánh cửa mở một khe nhỏ, rõ ràng là có người đang nhìn lén, hơn nữa không chỉ một người. Y nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đi tới, người ngoài cửa cũng chẳng chạy mà lớn mật đẩy cửa ra. Kẻ nhìn lén hóa ra lại là một đám tiểu oa oa, đếm qua một lượt, tới tận mười đứa.

(Tiểu oa oa: ám chỉ trẻ con, giống như tiểu hài từ, hài tử, oa oa, bảo bối, bảo bảo...)

Cửa vừa mở ra, gió lạnh lập tức thổi vào, Nguyệt Quỳnh rùng mình một cái, vội vàng vẫy tay: 

"Mau vào đây, bên ngoài rất lạnh." 

Đám nhóc không sợ người lạ, cười hì hì ngượng ngùng, chầm chậm tiến vào, Nguyệt Quỳnh đóng cửa. Có lẽ đã đứng ngoài cửa nhìn rất lâu rồi, có mấy đứa nhỏ nước mũi lòng thòng.

 Nguyệt Quỳnh lấy khăn tay lau khô gương mặt nhỏ nhắn của bọn chúng.

Trong đó có một nữ hài xinh đẹp mang huyết thống người Hồ hỏi:

 "Nguyệt Quỳnh thúc thúc, ngài đang làm gì vậy?"

Nguyệt Quỳnh vô cùng kinh ngạc: "Các ngươi biết tên ta sao?"

Đám nhóc gật đầu, cùng thốt lên:

 "Nghiêm đại nhân nói ngài là Nguyệt Quỳnh thúc thúc, là quản gia của Vương."

Một nam hài nói:

 "Nguyệt Quỳnh thúc thúc, a cha của ta nói ngài rất lợi hại, có thể quản cả Vương nha."

(A cha = cha = phụ thân)

Nguyệt Quỳnh tươi cười, lắc đầu: 

"Ta không phải quản gia của Vương, ta là... là thị tùng của hắn. Quản gia của Vương tên Nghiêm Bình, thế nhưng, mặc dù ông ấy là quản gia nhưng cũng không thể quản Vương của các người, chỉ có Vương của các ngươi quản người khác thôi, người khác không thể quản hắn, sẽ bị hắn lấy trượng đánh đòn."

Thấy Nguyệt Quỳnh thúc thúc nói rất nghiêm túc, đám nhóc cái hiểu cái không mà gật đầu

 Nữ hài người Hồ tiếp tục hỏi vấn đề khi nãy:

 "Nguyệt Quỳnh thúc thúc, ngài đang làm gì vậy?"

"Thúc thúc đang sắp xếp vũ khúc."

 Nguyệt Quỳnh vuốt má nữ hài. "Ngươi tên gì?"

"Ta tên Nhã Kỳ Cách. A mạt nói nó có nghĩa là đóa hoa."

(A mạt = mụ mụ = ma ma = mẹ)

"Vậy còn ngươi?" Nguyệt Quỳnh lại hỏi một nam hài khác.

"Ta tên A Mộc Nhĩ."

"Còn ngươi?"

"Ta tên Thiết Lực Chân"

"Ta tên Cổ Lệ Tiên."

"Ta tên Vương Song."

Đám nhóc lần lượt nói ra tên mình, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, đa số đều là tiểu hài tử người Hồ. Từ tên bọn chúng có thể nghe ra có đứa là người Cáp Khắc, đứa là người Mông, có đứa là người Tiên Thác. 

Địa vị của người Hồ ở U Quốc không cao, nhất là những tiểu hài tử mang hai dòng máu Hồ Hán, chúng không được người Hồ thừa nhận, cũng không được người Hán thu nạp. 

Nguyệt Quỳnh nghĩ tới Nghiêm Sát, hắn là dòng máu hòa trộn giữa Hán và Hồ, cho dù hắn đã trở thành Vương một cõi, nhưng trong mắt rất nhiều người, thân phận của hắn vẫn là ti tiện... Cái từ đó vẫn không nên nhắc tới thì hơn.

"Thúc thúc, ngài biết múa sao?" Nữ hài Nhã Kỳ Cách hỏi, có thể nhìn ra đây là một tiểu cô nương tính tình cởi mở.

Nguyệt Quỳnh cười hỏi: "Nữu nữu muốn học múa sao?"

(Nữu nữu: là cách gọi các bé gái)

"Muốn!"

"Ta cũng muốn!" Một tiểu cô nương khác lập tức nói.

"Ta cũng muốn!" Đám nhóc con còn lại cũng sôi nổi nói theo.

Nguyệt Quỳnh cực kỳ cao hứng: "Được, vậy thúc thúc dạy các ngươi múa."

Đám nhóc hoan hô, vây quanh Nguyệt Quỳnh líu ra líu ríu, Nguyệt Quỳnh bỗng có cảm giác tự hào khó tả, y cư nhiên trở thành phu tử. Để bọn nhỏ xếp thành hai hàng, trước tiên y dạy những kiến thức cơ bản, bọn nhỏ vô cùng thích thú, học rất nghiêm túc, Nguyệt Quỳnh dạy đến say mê. Ngoài phòng, Nghiêm Mặc lẳng lặng quan sát hơn nửa canh giờ, sau đó lặng lẽ rời đi.

(Phu tử = lão sư = thầy giáo)

Khi trở về, gương mặt phu tử Nguyệt Quỳnh không giấu nổi vui mừng. Nghiêm Sát đã trở về, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy hắn bèn vội vàng thu bớt vẻ tươi cười, sợ người này hỏi y đã làm gì.

 Tuy rằng trong lòng vẫn hiểu người này chắc chắn biết mình đang luyện múa, nhưng Nguyệt Quỳnh vẫn không muốn Nghiêm Sát hỏi mình. Y sợ mình giải thích không rõ ràng, tự rước thêm phiền phức không cần thiết.

Nghiêm Sát không hỏi Nguyệt Quỳnh vì sao tâm trạng y lại vui vẻ như vậy, hắn chỉ nghiêm túc nói:

 "Ăn cơm." 

Nguyệt Quỳnh vội vàng rửa tay ngồi vào bàn, ngồi bên cạnh Nghiêm Sát. Một tay múc chén canh thịt cho Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh làm hết những việc y nên làm trên bàn cơm. 

Diện điều là của y, mấy món rau muối là của y, rau xanh cũng là của y, còn có món cá hấp kia nữa, một nửa là của y. Nguyệt Quỳnh không thích ăn thịt, nhất là thịt bò thịt dê, nhưng y thích ăn cá. 

Sở dĩ một nửa là của y bởi vì y chỉ có thể ăn nửa con, hơn nữa con cá này cũng phải to gần bằng bàn tay Nghiêm Sát. Mấy món còn lại cùng nửa con cá kia là thuộc về Nghiêm Sát.

Mẫu thân Nghiêm Sát là người Hồ (người Cáp Khắc), phụ thân là người Hán, từ nhỏ hắn đã sinh sống ở Hán, thói quen sinh hoạt cơ hồ là của người Hán, chỉ có một vài thói quen nhỏ là do ảnh hưởng từ mẫu thân, biểu hiện chủ yếu là không thích buộc tóc, thích ăn thịt dê thịt bò. 

Khi Nguyệt Quỳnh bắt đầu quen biết Nghiêm Sát, Nghiêm Sát vốn không ăn cá, sau đó từ từ ăn thử, cho tới bây giờ thì có thể một hơi ăn hết nửa con.

Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát tính để mình ở đây bao lâu, nếu có thể lựa chọn, y tình nguyện ở lại nơi này, duy nhất tiếc nuối là thiếu Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo. 

Y sẽ không hỏi Nghiêm Sát, vạn nhất người này không nói cho y biết, con viện cớ này "tra tấn" y, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được? Nhất là ở đây Nghiêm Sát lại không có nam sủng, tình cảnh của y tương đối nguy hiểm.

 Dù sao, đối với Nghiêm Sát mà nói, hơn một tháng (Tình từ ngày lưng y bị thương) không tìm người thị tẩm quả là ngân phiếu từ trên trời rơi xuống - độc nhất vô nhị!

Cơm nước xong, Nghiêm Mặc vào dọn dẹp chén đĩa, Nguyệt Quỳnh thận trọng nhìn Nghiêm Sát vài lần, đoán rằng đêm nay hắn có động tà niệm hay không, kết quả chợt nghe Nghiêm Sát mở miệng:

 "Cởi y phục."


A... khóe miệng Nguyệt Quỳnh giật giật, cúi đầu chậm chạm dịch đến bên giường, ngày mai y không thể dạy đám nhóc con tập múa rồi. Tay vừa chạm vào vạt áo, eo đã bị cánh tay cường tráng cuốn lấy, chòm râu thích đâm người ta lập tức dừng trên cổ y. 

Từ tiếng thở dốc của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nghe ra hắn thực sự nôn nóng. Nuốt nước miếng, y chờ 'cuộc tra tấn' tiến đến.

"Roẹt roẹt" vài tiếng, xiêm y Nguyệt Quỳnh biến thành vải vụn, sau lưng đau nhói, y than nhẹ. Râu Nghiêm Sát là râu quai nón, cạo một lần rồi sẽ chờ sau khi râu thật dài mới cạo lại lần nữa, tuy nhiên, mặc kệ hắn có cạo hay không thì râu của hắn vẫn khiến da thịt Nguyệt Quỳnh đau đớn.

 Bàn tay trên lưng dùng sức, Nguyệt Quỳnh bị ôm lên, Nghiêm Sát "ném" y lên giường. Y vừa chuyển mình, thân thể tựa ngọn núi lập tức nằm phía trên y, nửa thân trên Nghiêm Sát đã cởi sạch.

"Tướng quân." 

Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng. Muốn dùng... tư thế này?

Nghiêm Sát cúi đầu hôn y, muốn dùng tư thế này.

Nguyệt Quỳnh thực sự sợ hãi, tuy rằng lần trước Nghiêm Sát không khiến y chết đi sống lại, nhưng trở ngại tâm lý không phải cứ qua thời gian dài là có thể tiêu trừ. Tay trái y đẩy Nghiêm Sát ra, chợt nghe người này uy hiếp:

 "Nếu muốn ngày mai không xuống giường được thì ngươi cứ giãy dụa đi."

Người này sẽ khiến y ngày mai không thể xuống giường? Nghĩ tới đám nhóc đáng yêu, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, không biết có thể tin người này hay không. Miệng bị chặn lần thứ hai, Nghiêm Sát vốn không cho y cơ hội chọn lựa.

Ruột dê trong cơ thể bị rút ra, ngón tay thô ráp tiến vào, Nguyệt Quỳnh khó chịu than nhẹ vài tiếng. Tiếng thở dốc ồ ồ bên tai ngày càng vang, y chịu không nổi: 

"Tướng quân." 

Ngón tay đầy vết chai khiến y đau đớn. Ngón tay rút ra ngoài, đầu cây nấm đáng sợ thúc vào động khẩu, tay trái Nguyệt Quỳnh ấn lên bả vai Nghiêm Sát, nhắm mắt lại.

"Ưm..."

Hậu huyệt khuếch trương trong nháy mắt, Nguyệt Quỳnh nhíu hàng mày thanh tú lại. Đầu cây nấm ra vào mấy chục lần, sau đó không chút chùn bước thẳng tiến vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt, thanh âm rên rỉ của Nguyệt Quỳnh cũng theo đó lớn dần lên. 

Nghiêm Sát có vẻ hơi nôn nóng, Nguyệt Quỳnh rất đau, bất quá vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng. Sau khi Nghiêm Sát hoàn toàn tiến vào, trên trán y đã đầy mồ hôi lạnh. 

Ngày mai y có thể xuống giường sao? Ôm ấp câu hỏi đó, Nguyệt Quỳnh thụ động đón nhận đòi hỏi của Nghiêm Sát. Khi thân thể dần có cảm giác, y mở to mắt, chỉ thấy một đôi mắt xanh ngưng thần nhìn mình. Trái tim Nguyệt Quỳnh không nghe theo sai khiến, cứ đập "thình thịch", thân thể nóng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro