CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng chín, Giang Lăng vẫn nóng bức như trước, nếu không cần thiết, Nguyệt Quỳnh nhất định không ra ngoài vào ban ngày. Lâm Uyển ở nơi hẻo lánh nhất trong Tây Uyển, nhưng có một điểm mà những tiểu viện khác không thể so sánh với Lâm Uyển, đó là xung quanh đây có rất nhiều cây cối. 

So với những tiểu viện khác, nơi này của y mát mẻ nhất. Mỗi lúc ngủ trưa, Lê Hoa Chước sẽ chạy đến tiểu viện của y hóng mát. Bất quá, hôm nay hắn không dám tới, bởi vì ngay tại một khắc trước, lão đại Nghiêm Sát của Lệ vương phủ phái người đưa ý chỉ tới - Nguyệt Quỳnh thị tẩm. Nguyệt Quỳnh đang ngủ trưa ngon lành, sau khi nghe tin này suýt nữa khóc thét lên, ai lại chọc tên kia tức giận vậy!

Bực bội cởi xiêm y bước vào trong mộc dũng, Nguyệt Quỳnh cắn răng rút vật trong hậu huyệt ra, đặt ở chiếc khay trên băng ghế cạnh mộc dũng, sau đó đắp khăn lên người.

"Được rồi."

Hồng Hỉ, Hồng Thái canh chừng bên ngoài bình phong đi tới. Hồng Hỉ bưng đồ vật công tử lấy ra lên, Hồng Thái đổ tinh dầu công tử muốn dùng vào trong nước, sau đó hai người lại lui ra ngoài.

 Mặc dù là thị tùng thân cận của công tử, nhưng công tử là người của Vương gia, bọn họ chỉ có thể hầu hạ, không thể đụng chạm, càng không thể tùy ý nhìn thân thể của công tử. Nếu để Hành công công biết, chắc chắn bọn họ sẽ chịu không ít đòn, còn liên lụy đến công tử nữa.

Nguyệt Quỳnh coi quy củ đó như rắm thối. Y đã là nam sủng rồi còn chú ý nhiều như vậy làm quái gì? 

Đương nhiên, y cũng không có sở thích để cho người ta nhìn thấy thân thể mình, y chỉ cảm thấy quy củ của Lệ vương phủ không hợp lẽ thường.

 Nếu không phải bị đuổi ra khỏi phủ sẽ không nhận được bạc, y thật sự rất muốn phá mấy quy củ này, rời phủ sớm một chút.

Rửa sạch những nơi cần thiết, Nguyệt Quỳnh bước ra khỏi mộc dũng, lau khô thân thể, thoa dược cao lên hậu huyệt, tránh cho lát nữa chịu tội. Nghiêm Sát sẽ chẳng bôi trơn cho nam sủng như y. 

Lúc nào có thể kéo dài thời gian thì phải tận lực kéo dài, Nguyệt Quỳnh chậm chạp thay xiêm y, ra phòng ngủ, xỏ chân vào chiếc hài rộng thùng thình, ngồi lên kiệu mềm chờ ngoài cửa phòng.

Trên đường bị nâng đến Tùng Uyển, không ít các công tử ở Đông Tây Uyển bước ra, nhìn kẻ khốn cùng bị nâng qua trước mắt bọn họ. 

Có kẻ lạnh lùng, có kẻ vui cười, có kẻ sung sướng khi thấy người gặp họa, có kẻ tò mò lần này y sẽ nằm mất bao nhiêu ngày, có kẻ nói mát vài câu, có kẻ nhắc nhở bản thân đừng trở thành Nguyệt Quỳnh thứ hai, nhưng cũng có người thực tâm lo lắng cho y - Lê Hoa Chước.

Đủ loại ánh mắt chiếu lên người Nguyệt Quỳnh, nhưng dường như tất cả những ánh mắt ấy đều bị miếng vải đen bên ngoài thu hết lại. Nguyệt Quỳnh cơ hồ vô cảm, y thực sự khẩn trương, khẩn trương đến nỗi tứ chi cứng ngắc.

 Mỗi lần nghĩ tới việc phải hầu hạ người nọ, y sợ đến phát run. Lần thị tẩm này cách lần trước mới nửa tháng, đây là tình huống rất ít khi xảy ra. Chẳng phải Hoa Chước nói vị công tử mới tới kia rất được sủng ái sao? Chẳng lẽ còn không đủ để hắn vui vẻ mấy tháng?

 Không đủ để hắn tạm thời quên y? Trong lúc y đang căng thẳng sợ hãi miên man suy nghĩ, kiệu dừng lại. Lại kì kèo níu kéo khoảng thời gian hữu hạn một hồi, Nguyệt Quỳnh không cam lòng mà xuống kiệu, chậm rãi dịch bước tới căn phòng đáng sợ kia.

Vào chính sảnh, Nguyệt Quỳnh cúi đầu chậm chậm bước qua cánh cửa phòng trong, cánh cửa phía sau y bị đóng lại. Nhìn căn phòng trống trải không nhiều đồ đạc, Nghiêm Sát tựa như một tòa núi nhỏ, nửa thân trần trụi ngồi trên chiếc giường đặc chế cho hắn. Chân Nguyệt Quỳnh như biến thành gót sen ba tấc, dịch, lại dịch một chút.

"Lại đây!"

 Người nọ tỏ ra tức giận. Nguyệt Quỳnh hơi run lên, chậm rãi bước tới. Mới vừa dịch tới bên cạnh chiếc ghế đã bị hắn dùng một tay cuốn lấy, cuốn đến bên cạnh.

"Roẹt!"

"Xiêm y của ta!"

Không đợi Nguyệt Quỳnh tự cởi, y phục của y đã rời khỏi thân thể, sau đó bị hắn ôm lấy, cường ngạnh ôm y ngồi khóa lại. Thương tâm nhìn thi thể tan nát của đống y phục, đầu Nguyệt Quỳnh bị người nọ quay lại, y nhìn thấy một đôi lục mâu ghé lại sát người.

"Tướng quân." Còn chưa làm mà Nguyệt Quỳnh đã cầu xin tha thứ. Người này đang tức giận, thực sự tức giận.

Nghiêm Sát tàn bạo hôn lên môi Nguyệt Quỳnh, căn bản không nghe lời y cầu xin. Hai chân kéo chân Nguyệt Quỳnh ra, một ngón tay chuẩn xác thâm nhập vào hậu huyệt ẩm ướt, tại mảnh đất nóng ấm chật chẽ này cảm nhận người nào đó sợ hãi run rẩy.

"Ưm..." Không đau đớn như dự đoán nhưng Nguyệt Quỳnh cũng chẳng dám cử động, miệng bị áp lấy, chòm râu kia đâm lên làm môi cùng cằm y đau đớn, ngón tay thô ráp trong thân thể cũng chẳng hề ôn nhu mà chuyển động ra vào. 

Nguyệt Quỳnh kinh hãi nhiều hơn là căng thẳng, đã bao năm rồi người này chưa từng làm như vậy? Trừ hai năm đầu tiên, bởi vì y rất đau nên hắn mới bất đắc dĩ làm vậy, nhưng sau khi vào phủ thì hắn cơ hồ chưa từng làm vậy.

Đôi môi tê rần rốt cuộc cũng được thả ra, sau đó cần cổ bị cắn lên, ngón tay trong cơ thể cũng đã kiên nhẫn đến cực hạn, huyệt khẩu cảm nhận được sự đáng sợ đó.

"A!" Cắn răng nhẫn nhịn, Nguyệt Quỳnh ngửa đầu há miệng thở dốc. Đau, vẫn rất đau, y không thích ứng được, cho dù đã qua tám năm liên tiếp, y vẫn không thích ứng được như cũ.

"Khi nào ngươi mới thích ứng được đây?" Hiển nhiên người nọ cũng bất mãn với việc này.

Cái thứ dương vật khổng lồ này thì ai thích ứng cho được? Hơn nữa y vốn là nam tử, vốn không thể thích ứng cái thứ đồ vật này của người khác.

"A!" 

Chiếc răng nanh cắn trên cổ y lại dùng sức, Nguyệt Quỳnh vươn tay đẩy ra theo bản năng. Bàn tay mới vừa đụng tới ngực Nghiêm Sát, một bàn tay to lớn thô ráp liền đè tay y xuống, sau đó, một cánh tay khác vòng trên eo y bỗng vận sức, quái vật khổng lồ kia mãnh liệt xông tới.

Im lặng thở dốc từng ngụm từng ngụm, đôi mắt Nguyệt Quỳnh phủ kín hơi nước. Y hoài nghi vị công tử bị triệu suốt bốn đêm kia nhất định đã bị tra tấn đến chết, cho dù không chết cũng chỉ còn sót lại chút hơi tàn.

"A!" Coi như trừng phạt y không chuyên tâm, hàm răng cắn y chuyển qua đầu vai. Toàn thân Nguyệt Quỳnh là mồ hôi lạnh, cự vật khác thường kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể y.

Cửa sổ trong phòng mở ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trải lên thân thể trần trụi của hai người. 

Với thân thể khổng lồ cùng màu da ngăm đen, Nghiêm Sát dùng một tay ấn tay trái Nguyệt Quỳnh lên lồng ngực mình, một tay đem thắt lưng cùng cánh tay phải tàn phế của y vòng vào khủy tay, bàn tay nâng mông y. 

Cự vật thô hắc điên cuồng ra vào thân thể Nguyệt Quỳnh. Một đen một trắng, một cường tráng một tiêm gầy, thân thể hai người hoàn toàn đối lập dưới ánh mặt trời. Nghiêm Sát lưu lại dấu vết trên cơ thể Nguyệt Quỳnh, không buông tha bất luận nơi nào, mà cánh tay trái bị kiềm chế của Nguyệt Quỳnh cũng không cách nào nhân cơ hội trả thù, y chỉ dám cắn lên chiếc gáy cứng rắn của Nghiêm Sát, áp chế tiếng rên rỉ sắp trào ra.

Đằng y 'kẽo kẹt kẽo kẹt' vang lên, Nghiêm Sát buông tay phải, hai tay đồng thời nâng Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh cũng chẳng còn tâm tư trả thù, tay trái y nắm lấy bả vai Nghiêm Sát, cả người tựa lên ngực Nghiêm Sát, tiếng rên rỉ mỗi lúc một cao. 

Mặc dù không tình nguyện, nhưng thân thể nửa tháng không hoan ái của y cũng dần bị Nghiêm Sát khơi gợi hỏa dục. Tiếng gầm nhẹ của Nghiêm Sát thỉnh thoảng vang lên lên bên tai, Nguyệt Quỳnh ngửa cổ, đem âm thanh động tình không cách nào khống chế tiếp thét gào thành tiếng.

 Tiếng thét cao vút qua đi, ngọc trụ hồng phấn trút hết lên bụng Nghiêm Sát, sau một lát thất thần, Nguyệt Quỳnh bất giác thì thầm:

 "Tướng quân..."

(Đằng y: Ghế mây, giường mây.)

"Hừm!" (Tiếng gầm)

Bàn tay Nghiêm Sát gắt gao khống chế eo Nguyệt Quỳnh, trên chiếc eo trắng nõn của Nguyệt Quỳnh lưu lại dấu vết mười đầu ngón tay hắn rất rõ ràng, tiếng vang của đằng y ngày càng thấp cho đến khi dừng hẳn, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh vẫn không nhúc nhích.

Kết thúc... Kết thúc sao?

Trong lúc mê man, Nguyệt Quỳnh nghĩ. Khi y đang ôm kỳ vọng, cự vật kia chậm rãi rời khỏi cơ thể, bàn tay to lớn mà thô ráp lập tức che kín u huyệt vẫn chưa thể khép lại. Sau đó, Nguyệt Quỳnh cảm nhận được Nghiêm Sát nằm xuống, y lập tức ghé lên người Nghiêm Sát.

Kết thúc...

 Nguyệt Quỳnh thở gấp, không biết lúc này mình có may mắn hay không, có thể sớm trở về một chút. Hậu huyệt chậm rãi khép lại, mà bàn tay chen kín nơi đó vẫn không rời đi.

 Không khí im lặng đến dị thường, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, không chống cự được lời mời gọi của Chu Công, Nguyệt Quỳnh nhắm đôi mắt được cho là đẹp nhất trong ngũ quan lại. Bàn tay nơi hậu huyệt rời đi, đem toàn bộ tinh hoa chảy ra từ đó xoa lên thân thể tựa dương chi ngọc.

Chủ nhân chưa nghỉ ngơi, nam sủng sao được phép nghỉ ngơi? Cho nên, khi Nghiêm Sát phát hiện Nguyệt Quỳnh ngủ trên thân thể mình, hắn không khách khí mà nâng cự vật đã dâng trào lần thứ hai của mình đâm vào mảnh đất ướt át của y, kèm theo đó là cơn phẫn nộ khiến người ta khó hiểu.

 Nguyệt Quỳnh lập tức tỉnh lại, lúc này, ngay cả từ tướng quân y cũng không gọi, ai bảo y không phân rõ tình huống đã lăn ra ngủ, cầu xin cũng chẳng có tác dụng.

Lúc bầu trời tối đen, Nghiêm Sát mới buông tha cho Nguyệt Quỳnh. Sau khi Nguyệt Quỳnh bị đưa trở về Lâm Uyển, hắn không tiếp tục gọi người tới thị tẩm mà phái Nghiêm Mưu xuất phủ, hình như mới xảy ra chuyện gì quan trọng.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba Nguyệt Quỳnh mới tỉnh lại, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái vẫn như thường lệ, sau khi y tỉnh lại liền bưng cháo đến. 

Cổ họng Nguyệt Quỳnh nghèn nghẹn, toàn thân đau rát như muốn tan ra, hậu huyệt bị nhét ruột dê cũng đau đớn sưng thũng khó chịu.

 Uống cháo, y phái Hồng Hỉ đi tìm Lê Hoa Chước, hỏi xem rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho người nọ tức giận kinh khủng như vậy, thiếu chút nữa ép y đến chết. So sánh với trước kia, có thể nói lần này hắn vô cùng phẫn nộ, y không muốn hiếu kỳ cũng chẳng được.

Chỉ chốc lát sau Hồng Hỉ đã trở lại, nói:

 "Công tử, Lê công tử nói hắn cũng không biết việc gì đã chọc giận Vương gia, chờ hắn tìm hiểu được sẽ lập tức nói cho công tử, hắn dặn công tử tạm thời nghỉ ngơi cho tốt."

Mở to mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, Nguyệt Quỳnh cử động thân thể đau nhức: "Hồng Thái."

"Công tử."

"Tới miếu đốt mấy nén hương, cầu cho ta một tấm bùa trừ tà, thuận tiện cầu Bồ Tát, phù hộ hắn trong vòng nửa năm không nổi giận."

"Công tử, sao ngài không cầu Bồ Tát phù hộ Vương gia cả năm không tức giận?" Hồng Hỉ bị lời nói của công tử nhà mình chọc cười.

Nguyệt Quỳnh thở dài: "Điều đó là không thể."

"Công tử." Hồng Hỉ, Hồng Thái liếc mắt nhìn nhau một cái, cười đầy thâm ý.

Lần này Nguyệt Quỳnh lại nằm mười ngày, trong mười ngày này, Lê Hoa Chước không tìm tới y, cho nên y vẫn chưa biết tại sao hôm đó Nghiêm Sát lại tức giận, bất quá lòng hiếu kỳ của y cũng dần tiêu tan, biết rồi thì làm được gì?

Ra khỏi phòng, hưởng thụ ánh mắt trời đã lâu không thấy, Nguyệt Quỳnh cũng chờ được Lê Hoa Chước mang tin tới. Kéo người vào trong phòng, đóng cửa lại, thần sắc Lê Hoa Chước dị thường nghiêm túc.

"Xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Quỳnh hỏi.

Lê Hoa Chước ghé sát bên tai y nói: "Hoàng thượng định gả Chiêu Hoa công chúa cho Vương gia, nghe nói một tháng sau sẽ hạ chỉ."

Đôi mắt vốn lớn của Nguyệt Hoa hiện tại càng trừng lớn hơn, sắc mặt hồng nhuận nháy mắt tái nhợt:

 "Công chúa... muốn tới?"

"Không phải công chúa muốn tới, là Hoàng thượng muốn đem công chúa gả cho Vương gia!" Lê Hoa Chước vô cùng lo lắng: 

"Khó trách vương gia lại tức giận. Ngươi không biết đâu, vị Chiêu Hoa công chúa này ở kinh thành nổi danh điêu ngoa, ngoan độc lại hay ghen tị. Năm nay nàng mới hai mươi, cũng đã gả đi hai lần rồi, mỗi lần đều lật tung gia phu đến chó gà cũng chẳng yên.

Phò mã đầu tiên của nàng là tiểu nhi tử của Nội các Đại học sĩ Lưu Nghĩa Phu, vừa mới gả vào ba ngày liền giết chết một tỳ nữ thân cận của Phò mã gia. Sau lại tát bà bà của mình - nhị phu nhân của Lưu đại nhân.

 Chưa đến một năm, Lưu đại nhân chịu không nổi, muốn từ quan hồi hương, khóc cầu Hoàng thượng hạ chỉ để công chúa bỏ phò mã. Đêm đó, công chúa đại náo phủ của Lưu đại nhân, đả thương Lưu đại nhân, lúc này Hoàng thượng mới hạ chỉ giải hôn phối của công chúa với phò mã."

(Bà bà: mẹ chồng)

"Năm thứ hai, Hoàng thượng gả công chúa cho nhi tử của Kinh đô thủ bị, Vương Bản. Lần này Chiêu Hoa công chúa còn ác hơn, đêm tâm hôn lại bắt tân lang quỳ ở ngoài cửa, nguyên nhân là tân lang dám nạp thiếp trước khi nàng được gả vào phủ. 

Ba nàng tiểu thiếp của tân lang bị nàng đánh chết ngay tại cửa phủ. Cả nhà Vương đại nhân đều không chịu nổi tính tình ngoan độc của công chúa, chưa đến một năm đã tới khóc lóc cầu xin Hoàng thượng tha cho một nhà già trẻ nhà mình. 

Hoàng thượng cũng biết tính tình nữ nhi nhà mình ra sao, không thể không hạ chỉ giải hôn phối của công chúa với phò mã. Việc này còn chưa đến hai năm, thế nhưng Hoàng thượng lại muốn đem công chúa gả cho Vương gia. Công chúa đã gả hai lần rồi, đã sớm không phải hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa, bây giờ mà công chúa tới đây, tất cả chúng ta sẽ rất thảm."

Nguyệt Quỳnh chậm rãi bước đến bên ghế dựa, ngồi xuống, cúi đầu, tựa hồ bị tin tức Lê Hoa Chước mang tới dọa mất hồn.

"Công chúa... muốn tới?"

Lê Hoa Chước thấy y mất hồn mất vía, vội vàng nói:

 "Vương gia uy nghiêm, chắc chắn sẽ không cho công chúa bước chân vào phủ, có lẽ là ta lo lắng thái quá."

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, cười miễn cưỡng:

 "Xem ra cuộc sống sau này của ta càng không dễ chịu."

"Nguyệt Quỳnh..."

 Lê Hoa Chước tiến lên phía trước, đau lòng ôm lấy y. Đúng vậy, nếu công chúa được gả vào vương phủ, chắc chắn Vương gia sẽ thường xuyên nổi giận, đến lúc đó, người khổ nhất chính là Nguyệt Quỳnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro