Phần 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh cửa hoa viên của đông tây nam bắc tứ uyển, rất nhiều thị vệ tay cầm vũ khí chống lại những thị vệ khác. Nghiêm Bình, Nghiêm Mặc, Nghiêm Thiết đứng ở nơi đó, vẻ mặt nghiêm nghị. 

Còn bốn vị ma ma, sáu thị nữ thân cận của công chúa lại mang vẻ mặt giận dữ mà trừng mắt nhìn bọn họ, phía sau bọn họ là mười lăm gã thị vệ thiếp thân của công chúa.

 Ba mươi lăm vị công tử cùng phu nhân Tứ Uyển bị kéo ra ngoài đang co rúm lại, đứng phía sau lưng toán thị vệ của vương phủ, sắc mặt Nguyệt Quỳnh trắng bệch, Lê Hoa Chước dìu y, y cúi đầu, che miệng lại, đột nhiên muốn... muốn nôn.

Thái ma ma chỉ vào mũi Nghiêm Bình mà mắng:

 "Các ngươi thật to gan. Công chúa có lệnh, gọi công tử cùng phu nhân các uyển đến thỉnh an. Các ngươi cư nhiên dám kháng chỉ không tuân!"

Nghiêm Bình không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh trả lời:

 "Ma ma, không phải lão nô kháng chỉ không tuân. Công chúa thân phận cao quý, các công tử và phu nhân không được công chúa triệu kiến thì không thể tự mình tới bái kiến, mặc kệ là tại vương phủ hay trong cung đều phải tuân theo lệ này.

 Công chúa hạ chỉ thì lão nô sẽ nghe lời, nhưng ma ma dẫn theo nhiều thị vệ tiến đến thế này, thật không giống đến tuyên chỉ của công chúa, ngược lại còn giống dẫn binh bắt người đi hành hình.

 Vương gia không ở trong phủ, lão nô thân là quản gia đương nhiên không thể để trong phủ xuất hiện việc gì gây náo loạn."

Nghiêm Bình phiêu mắt nhìn các vị phu nhân cùng công tử bị dọa tới vỡ mật phía sau, lại nói: 

"Tất cả mọi người đều là nô tài, đều nghe theo mệnh lệnh chủ nhân để làm việc, chẳng người nào có thân phận cao quý hơn người nào cả. 

Nếu công chúa muốn triệu kiến các công tử cùng các vị phu nhân, lão nô sẽ tự mình dẫn bọn họ tới bái kiến công chúa, nhưng hiện tại vô duyên vô cớ bắt người lung tung, lão nô thật không thể đáp ứng!"

"To gan!"

Một tiếng quát to truyền tới, Nguyệt Quỳnh đang được Lê Hoa Chước dìu, thân thể y chợt run rẩy. Lê Hoa Chước sợ hãi, hai tay vịn đỡ lấy y. 

Công chúa Cổ Phi Yến một thân hoa phục chậm rãi đi tới. Dung ma ma lập tức tiến lên, chỉ vào Nghiêm Bình mà cáo trạng: 

"Công chúa, hắn dung túng gia nô ngăn cản nô tỳ, không cho nô tỳ dẫn người tới thỉnh an công chúa."

Cổ Phi Yến lạnh lùng quét mắt liếc đám người Nghiêm Bình, ánh mắt dừng lại trên người đám phu nhân, công tử. Nhìn một vòng, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Bình, dương tay tát một cái.

"Ba!"

Một tát này không chỉ đánh lên mặt Nghiêm Bình, nó còn đánh vào lòng các vị phu nhân cùng công tử mạnh hơn. Trúng tát, Nghiêm Bình không hề lui bước, vẫn giữ nguyên bộ dạng không kiêu không nịnh. 

Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Thiết siết chặt nắm đấm.

"Thế nào, không phục?" 

Cổ Phi Yến mở miệng.

 "Bổn cung đợi tới đợi lui vẫn không đợi được người đến, thì ra là do đám nô tài mắt mù các ngươi ngăn đón."

"Người đâu, bắt hắn cho ta."

Hai gã thị vệ lập tức tiến lên áp chế Nghiêm Bình, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Thiết vừa muốn ra tay, chợt nghe Cổ Phi Yến nói:

 "Các ngươi muốn làm phản sao?" Hai người cắn chặt răng, thu tay về.

Cổ Phi Yến lại giơ tay lên, một bàn tay lại vả lên nửa mặt còn lại của Nghiêm Bình.

"Bổn cung đánh hắn, các ngươi muốn đánh lại?" 

Không ai lên tiếng, không phải không dám, mà là e ngại thân phận hiện tại, không thể.

Thấy tình cảnh này, vài vị phu nhân sợ phát khóc lên. Cổ Phi Yến lộ ra nụ cười tàn độc:

 "Quỳ hết xuống cho bổn cung!" 

Hai thị vệ áp chế Nghiêm Bình đá ông một cước, Nghiêm Bình quỳ xuống. Gân xanh trên trán Nghiêm Mặc, Nghiêm Thiết nổi lên, hai người chậm rãi quỳ xuống, thị vệ phía sau cũng theo đó quỳ xuống, cuối cùng là các vị phu nhân cùng công tử không ngừng hoảng sợ mà quỳ xuống.

"Chẳng qua bổn cung chỉ muốn thấy mấy tên nô tài đê tiện, cư nhiên lại có kẻ muốn ngăn cản. Là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?"

 Cổ Phi Yến chậm rãi tiến về phía các vị phu nhân, công tử. Nghiêm Mặc, Nghiêm Thiết lặng lẽ chạm lên chủy thủ trên cổ chân.

Theo từng bước Cổ Phi Yến tiến tới, đám công tử, phu nhân sợ tới phát run. Nguyệt Quỳnh che miệng, liều mạng áp chế cảm giác ghê tởm đang dâng lên. Lê Hoa Chước cũng đang phát run, bộ dạng Nguyệt Quỳnh thoạt nhìn không được ổn.

"Ngẩng hết mặt lên cho bổn cung, để bổn cung nhìn cái bộ mặt dụ hoặc của các ngươi xem."

Thân thể Nguyệt Quỳnh càng thêm run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh. Y quỳ gối ở phía sau cùng, chậm rãi ngẩng đầu, hơi khép mắt.

 Lê Hoa Chước ngẩng đầu lên, nhìn về phía công chúa. Công chúa đang nhìn kỹ đám người xếp ở hàng đầu tiên, không phát hiện ánh mắt Lê Hoa Chước đang nhìn mình.

Cổ Phi Yến nâng mặt một vị phu nhân lên, chậc chậc hai tiếng:

 "Bộ dạng quả nhiên rất quyến rũ." 

Móng tay sắc nhọn lướt qua mặt nàng, vệt máu xuất hiện. Vị phu nhân kia sợ tới phát khóc, không dám lớn tiếng.

"Ọe!"

Đột nhiên, tiếng nôn ọe của kẻ lớn mật nào đó truyền tới, Cổ Phi Yến nâng mắt nhìn lại.

Nghiêm Thiết cùng Nghiêm Mặc cẩn thận rút chủy thủ ở mắt cá chân ra, Hành công công quỳ rất gần Nguyệt Quỳnh, thân thể căng cứng.

Nguyệt Quỳnh cắn chặt răng, trên trán Lê Hoa Chước cũng đổ mồ hôi, ôm chặt thân hình lung lay sắp đổ của y. Cổ Phi Yến đứng thẳng dậy:

 "Vừa rồi là ai nôn?" Tay trái Nguyệt Quỳnh nắm chặt vạt áo, cúi đầu.

"Không có người thừa nhận?" Cổ Phi Yến đi về phía vừa phát ra âm thanh.

"Bổn cung hỏi lại một lần nữa, là ai vừa mới nôn?"

 Tay Nguyệt Quỳnh run lên, y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải tia nhìn của Cổ Phi Yến.

"A!"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt Quỳnh, Cổ Phi Yến lui về phía sau một bước, sắc mặt đại biến. Đợi đến khi nàng nhìn rõ ràng, trong mắt nàng là tàn ngược, là ngoan độc, là hận, là sát ý. 

Nàng tiến tới vài bước, từ trên cao chằm chằm nhìn xuống Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh gian nan ngửa đầu nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch nhưng thần thái lại dị thường bình tĩnh.

Cổ Phi Yến đặt tay lên gương mặt Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh run lên một cái, không né tránh. Ngón cái xoa đôi mắt Nguyệt Quỳnh, Cổ Phi Yến lẩm bẩm: 

"Đúng là đôi mắt đẹp... Thật là giống..."

 Đột nhiên, sắc mặt nàng lạnh xuống, dương tay tát một cái.

"Ba!"

"Hoa Chước!"

Lê Hoa Chước kéo Nguyệt Quỳnh về phía sau, vì y mà trúng một cái tát. Cái tát này rất nặng, gương mặt Lê Hoa Chước bị đánh lệnh sang một bên, khóe miệng vương tơ máu.

Thân thể Nguyệt Quỳnh không ngừng run rẩy, mặc kệ công chúa còn đó hay không, tay trái y nâng mặt Lê Hoa Chước, chuyển mặt hắn lại. 

Nhìn má trái hắn xuất hiện dấu tay rõ rệt, y lo lắng, đến đôi mắt cũng đỏ lên.

"Hoa Chước! Ngươi... cái tên ngốc tử này."

"Nguyệt Quỳnh, ta không đau."

 Lê Hoa Chước miễn cưỡng mỉm cười lại khiến vết thương trên miệng bị động tới.

Cổ Phi Yến hoàn toàn bị chọc giận, nhấc chân đá về phía Nguyệt Quỳnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một người đột nhiên lẻn tới trước mặt công chúa, kéo Nguyệt Quỳnh ra phía sau, một cước này của công chúa đá vào khoảng không. Mọi người ngạc nhiên, không ngờ lại là Hành công công!

"Các ngươi... các ngươi đây là muốn tạo phản!"

Hai lần đánh Nguyệt Quỳnh đều thất bại, Cổ Phi Yến giận sôi người, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn.

"Công chúa, các vị phu nhân và công tử trong phủ đều là người của vương gia, dựa theo quy củ, trừ phi Vương gia hạ lệnh, bằng không bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện trừng phạt các vị phu nhân, công tử." 

Hành công công che trở Nguyệt Quỳnh, đại bất kính mà nói. Hành động ấy của Hành công công khiến rất nhiều phu nhân cùng công tử cảm động mà đỏ đôi mắt. 

Nguyệt Quỳnh rất khó chịu, một kéo khi nãy của Hành công công khiến đầu y choáng váng.

Cổ Phi Yến tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt:

 "Người đâu! Bắt tên phản tặc này lại cho bổn cung!"

Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Thiết rút trủy thủ tiến lên:

"Nơi này là Lệ vương phủ! Ta xem ai dám làm càn!" 

Thị vệ vương Phủ cũng rầm rập đứng lên, cầm binh khí trong tay, ngăn thị vệ của công chúa lại. 

Sáu ả thị nữ của công chúa nhảy lên, lướt qua đám thị vệ, rút nhuyễn kiếm trên lưng đánh về phía Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Thiết.

 Hai người tiếp chiêu, nhanh chóng đối đầu với thị nữ của công chúa. Mà thị vệ hai bên cũng động tới vũ khí, trong nháy mắt, cục diện trở nên không thể không chế.

"Phản! Các ngươi muốn phản!"

Cổ Phi Yến lớn tiếng thét chói tai. Đây là lần đầu tiên nàng xuất giá, không, là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra lại bị phản kháng.

"Vương gia hồi phủ...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro