Phần 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi dáng người cường tráng tựa ngọn núi nhỏ bước tới gần thì đám người đang đấu đá mới dừng lại, lui về phía của mình. 

Cổ Phi yến tức giận đến toàn thân phát run, căn bản mặc kệ Nghiêm Sát có đến hay không, hô lên: 

"Các ngươi muốn tạo phản sao?! Ngay cả người của bổn cung cũng dám đánh!" 

Không có người nào để ý đến nàng, càng không có người nào lùi bước, bọn họ kiên quyết không cho thị vệ của công chúa vượt qua người mình. 

Nghiêm Sát lướt qua công chúa, đi tới trước hoa viên, thấy Nghiêm Bình bị hai người chèn ép, hai gò má xanh tím, vừa nhìn đã biết bị người khác đánh.

Nghiêm Sát nhìn về phía đám phu nhân, công tử, bọn họ quỳ, Nguyệt Quỳnh cúi đầu được Hành công công bảo vệ phía sau, má trái Lê Hoa Chước xanh tím, mà Cổ Phi Yến tức giận, thở hổn hển đứng trước mặt Hành công công.

Lục mâu u ám:

 "Quản sự Tứ Uyển đưa người của từng uyển về." 

Ngụy công công, Vương ma ma, Lý ma ma nhanh chóng đứng dậy, các công tử cùng phu nhân lập tức đi tới phía sau các quản sự, Hành công công buông Nguyệt Quỳnh ra, nói với đám công tử thuộc uyển của mình, ý bảo dẫn bọn họ đi về.

"Không được đi!" Cổ Phi Yến giận dữ trừng Nghiêm Sát:

 "Không có mệnh lệnh của bổn cung, ai cũng không được phép rời đi!"

Nghiêm Sát chỉ xoay người quét mắt liếc bốn vị quản sự, bốn vị quản sự lập tức nhấc chân chạy lấy người.

 Thấy quản sự của mình có thể đi, các công tử cùng phu nhân dù có sợ cũng lớn gan hơn, theo đó rời đi.

"Nghiêm Sát!"

Cổ Phi Yến không ngờ Nghiêm Sát cư nhiên dám "kháng chỉ"!

Lê Hoa Chước dìu Nguyệt Quỳnh chậm rãi trở về, Nguyệt Quỳnh cúi đầu, che miệng, mới vừa đi vài bước, Lê Hoa Chước đột nhiên thất kinh mà ôm lấy người ngất xỉu trong lòng mình.

 "Nguyệt Quỳnh!".

Hành công công cùng Nghiêm Mặc cách Nguyệt Quỳnh gần nhất liền vọt tới bên người y, đỡ lấy thân hình xụi lơ của y.

"Mau đi gọi Từ đại phu!"

 Hành công công quát tiểu công công bên cạnh, Nghiêm Mặc ôm ngang người Nguyệt Quỳnh, nhanh chóng chạy về phía Lâm Uyển. 

Lê Hoa Chước cũng lảo đảo mà đi qua.

"Vương gia!"

Lý Hưu níu chặt y phục vương gia, khẽ gọi. Vừa nãy, nếu không phải hắn kéo vương gia lại đúng lúc, vương gia sẽ lập tức phóng ra ngoài. 

Thân thể Nghiêm Sát cứng đờ. Lý Hưu sợ vương gia nhịn không được, vậy thì mọi cố gắng trong sáu năm qua của vương gia chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghiêm Sát nhịn được, gương mặt nghiêm túc vạn năm không đổi chẳng lộ ra bất luận tia hỏa nộ nào đang bừng cháy trong tâm trí hắn. 

Cũng có thể nói, trong sáu năm này, việc tốt nhất hắn có thể học được chính là nhẫn nại.

"Nghiêm Sát!"

Cổ Phi Yến thở hổn hển đi tới trước mặt Nghiêm Sát:

 "Ngươi có ý gì!"

Khi công chúa tiến lại, Lý Hưu buông y phục vương gia ra, đáy mắt lướt qua tia cười nhạo. Nghiêm Sát cúi đầu phiêu mắt liếc Cổ Phi Yến, nói với người phía sau:

 "Thả Nghiêm Bình ra!" 

Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng lập tức xông ra ngoài, đá văng hai gã thị vệ đang áp chế Nghiêm Bình.

Lấy lại tự do, Nghiêm Bình lập tức bẩm báo: 

"Vương gia, công chúa muốn phu nhân cùng công tử các uyển tới thỉnh an, nhưng nhóm ma ma kia lại dẫn thị vệ tới bắt người, như vậy là không hợp quy củ trong phủ, bởi vậy thuộc hạ mới cả gan ngăn cản các vị ma ma, khiến công chúa giận dữ. Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh vương gia xử lý."

"Bổn cung muốn đánh muốn giết ai chẳng lẽ còn phải chờ tên nô tài nhà ngươi chấp thuận?"

 Tức đến phát điên, Cổ Phi Yến mắng. Nghiêm Bình cúi đầu không nhìn nàng, chờ vương gia xử lý.

Nghiêm Sát liếc nhìn Nghiêm Thiết một cái, đối phương lập tức hiểu được. Tiếp đến, hắn xoay người.

 "Ở trong này tranh cãi còn ra thể thống gì. Đến Thanh Phong trai đi." 

Nói xong, hắn rời đi. Tức điên người, Cổ Phi Yến nhanh chóng đuổi theo. Bốn vị ma ma, sáu thị nữ cùng hai mươi gã thị vệ của nàng cũng theo sát.

 Đi ở phía sau, Nghiêm Thiết nâng tay ra hiệu cho Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng, sau đó hắn chậm rãi thả cước bộ, chờ người phía trước đi xa, hắn rẽ sang một hướng khác.

Vào Thanh Phong trai, Nghiêm Sát hạ lệnh, không được hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào. Nghiêm Mưu canh giữ bên ngoài, chỉ chốc lát sau đã thấy Hùng Kỷ Uông dẫn theo mấy chục người thân tín tới, thay thế đám thị vệ canh gác tại Thanh Phong trai. 

Trong vương phủ bỗng nhiên im ắng, Nghiêm Thiết vừa rời đi đã trở lại, cũng dẫn theo mấy chục người, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý đi lại trong vương phủ.

 Thanh Phong trai (phòng nghị sự), Tùng Uyển, Triêu Dương trai (thư phòng của Nghiêm Sát) ở cùng một nơi, mà giờ khắc này, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Ngân mang theo hắc kỵ thị vệ vây kín chu vi ba nơi này, ngay cả một con chim cũng không bay lọt vào được.

Cùng Nghiêm Sát đi vào Thanh Phong trai, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng, càng không có ý cho mình câu trả lời, Cổ Phi Yến gạt vỡ chén trà trên bàn, chất vấn: 

"Nghiêm Sát, việc hôm nay, nếu ngươi không cho bổn cung một câu trả lời hài lòng cho, bổn cung quyết không bỏ qua."

Nghiêm Sát ngồi sau thư trác, giương mắt nhìn lại, cho dù mới biết hắn thì Cổ Phi Yến cũng nhận ra hắn đang rất mất hứng.

 Nhưng đã sao nào? Cổ Phi Yến hạ lệnh: 

"Hiện tại bổn cung là vương phi, kể từ hôm nay, tất cả mọi việc trong phủ đều do bốn ma ma của bổn cung trưởng quản. 

Những kẻ bất kính với bổn cung ngày hôm nay, ngươi phải nghiêm trị. Còn cả hai tên tiện nô Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước kia nữa, bổn cung sẽ tự tay xử lý."

"Phì!" Có người rất không nể mặt mà phì cười.

"Lý Hưu, sao ngươi có thể bất kính với công chúa như thế?" 

Chu Công Thăng trách cứ, tiếp đến lại nói với Cổ Phi Yến vẫn đang kinh ngạc:

 "Công chúa, xin thứ tội, hắn còn nhỏ nên không hiểu chuyện."

"Ngươi nói ai nhỏ tuổi?"

 Lý Hưu trừng mắt lườm Chu Công Thăng.

 "Chẳng lẽ ngươi không thấy lời nói của công chúa rất buồn cười sao?"

Chu Công Thăng gật đầu, lại đứng đắn nói: 

"Tuy là buồn cười, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa, chúng ta nên cho nàng thể diện. 

Cho dù nàng không tự cho mình thể diện, chúng ta làm "nô tài" cũng phải làm bộ như nàng tự cho bản thân đủ thể diện."

"Nô tài lớn mật! Các ngươi dám nói năng lỗ mãng với công chúa!" 

Hiểu được lời bọn họ nói, ma ma tổng quản quát. Sáu thị nữ lập tức rút nhuyễn kiếm trên lưng ra, hai mươi gã thị vệ cũng tuốt đao kiếm. 

Mà bên Nghiêm Sát chỉ có Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình cùng Nghiêm Mưu, thế đơn lực mỏng, Thanh Phong trai rất lớn, đủ cho song phương quyết chiến một trận.

"Nghiêm Sát! Ngươi muốn tạo phản?" 

Cổ Phi Yến đứng dậy, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an.

Nghiêm Sát vẫn không mở miệng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì. 

Cổ Phi Yến nhìn hắn, nhìn Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đang tựa tiếu phi tiếu, còn có cả Nghiêm Tráng lúc nào cũng nghiêm nghị y hệt Nghiêm Sát, ánh mắt lóe sáng.

Nàng nặng nề hừ một tiếng. 

"Đi!" xoay người đi ra phía ngoài. Những người khác cũng đồng thời cảm thấy nguy hiểm, lập tức theo nàng rời đi, cửa vừa mở ra, Cổ Phi Yến sửng sốt. 

Đứng ngoài cửa là mấy chục thị vệ tay cầm kiếm sắc bén, không, không phải thị vệ, là binh mã thân mặc áo giáp, thậm chí còn có cung thủ đứng trên bốn phía tường viện! Mũi tên đáng sợ hướng về phía bọn họ, chỉ cần đối phương buông tay, toàn bộ đám người Cổ Phi Yến sẽ biến thành bia sống. 

Cổ Phi Yến trấn tĩnh tinh thần, bước về phía trước một bước:

 "Tránh ra cho bổn cung!" Hai thị nữ lách tới bảo hộ trước người nàng.

"Giết!"

"Nghiêm Sát! Ngươi dám!"

Tên "vèo vèo" bay ra.

Những người này không phải thị vệ tầm thường trong vương phủ, họ là những người được chọn ra trong số ngàn vạn thị vệ, mà những người này cũng là thân vệ bên người Nghiêm Sát, là những chiến binh dũng mãnh đã cùng Nghiêm Sát trải qua biết bao trận sinh tử. 

Trước mặt bọn họ thì đại nội thị vệ, cao thủ giang hồ cũng phải e ngại vài phần. Trong Thanh Phong trai, huyết nhục đầy trời, máu tươi lênh láng.

 Nghiêm Sát vẫn yên vị sau thư trác không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hai mươi gã thị vệ của Cổ Phi Yến bị băm thành thịt nát trước mặt mình.

"Nghiêm... Nghiêm Sát!"

Cổ Phi Yến sợ, nàng chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Những kẻ điên cuồng này không giết nàng, thậm chí không động tới một cọng lông tơ nào trên người nàng, nhưng lại đem thị vệ của nàng, tì nữ của nàng giết sạch, không lưu lấy một mống.

"Nghiêm... Nghiêm Sát! Ngươi... ngươi lại dám đối đãi với công chúa như thế! Hoàng thượng... biết được... nhất định sẽ không tha cho ngươi!" 

Bốn vị ma ma che trở trước người Cổ Phi Yến, muốn làm ra hành động kháng cự cuối cùng.

Không thương vong lấy một người, nhóm binh sĩ lãnh huyết vây Cổ Phi Yến cùng đám ma ma lại, chờ vương gia hạ lệnh.

Lại có người cười, vẫn là Lý Hưu. Hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, coi đống huyết nhục trên mặt đất như không tồn tại.

 "Chiêu Hoa công chúa, ngài là công chúa cao quý, vương gia không dám bất kính với ngài. 

Thế nhưng, làm người cũng phải biết cư xử đúng mực, nếu ngài vẫn ngoan ngoãn ở trong viện của người mà không bước chân ra ngoài, vương gia tất nhiên sẽ không khiến công chúa ngài khó xử. 

Hãy cứ trách công chúa ngài tâm địa độc ác, lúc nào cũng muốn gây phiền toái cho vương gia, cho nên, công chúa à, thứ lỗi nhé."

Lý Hưu ra hiệu cho một người, Nghiêm Thiết vừa hô "Giết" liền lập tức huy đao.

"A!"

Cổ Phi Yến thét to một tiếng, Diêu ma ma vừa uy hiếp Nghiêm Sát lập tức đầu lìa khỏi cổ ngay trước mặt nàng.

"Nghiêm... Sát..." 

Cổ Phi Yến sợ, sợ thật sự. Ba vị ma ma còn lại cũng sợ thật sự.

Lý Hưu lại ra hiệu, Nghiêm Thiết nâng đao, lần này là ma ma quản sự. Cổ Phi Yến mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy, nàng không tin, nàng không tin Nghiêm Sát dám làm như thế!

 Thái ma ma cùng Thạch ma ma vốn quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến người khác nào đã từng trải qua trường hợp này, sớm sợ tới mức không dám thở mạnh, nước tiểu ướt váy.

"Nghiêm phó tướng." 

Người xấu Lý Hưu lại mở miệng, Nghiêm Thiết phất tay, binh sĩ kéo tàn thi lui ra ngoài. Thái ma ma cùng Thạch ma ma cho rằng Nghiêm Sát buông tha mình, thiếu chút nữa khóc ré lên.

Binh sĩ lui ra ngoài, có người tiến vào. Là Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông cùng Nghiêm Mặc. Nghiêm Mặc vừa xuất hiện, Nghiêm Sát vẫn bất động từ khi vào phòng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

 Nghiêm Mặc đóng cửa, không đầu không đuôi mà nói một câu:

 "Không gì đáng ngại." 

Tiếp đến, hắn quỳ gối trước vương gia, nghiêm cẩn khấu đầu hai cái:

 "Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia."

Nghiêm Sát đứng phắt dậy, thần sắc kích động. Gương mặt Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình, Nghiêm Thiết, Nhâm Phữu cùng Hùng Kỷ Uông đều hiện ra vẻ vui mừng.

 "Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!" 

Bị dọa chết đi sống lại, Cổ Phi Yến, Thái ma ma cùng Thạch ma ma khó hiểu nhìn bọn họ, không biết bọn họ đang nói gì.

Nghiêm Sát nắm chặt tay, ai nấy đều nhận ra hắn vô cùng cao hứng, vô cùng kích động.

"Vương gia." Lý Hưu lại lên tiếng nhắc nhở một lần nữa, Nghiêm Sát thu lại cảm xúc, ngồi xuống.

Nghiêm Mặc lại nói:

 "Thuộc hạ cô phụ sự phó thác của Vương gia, thỉnh vương gia trị tội."

"Đứng lên đi."

 Tâm tình Nghiêm Sát rất tốt. Bất quá, Nghiêm Mặc vẫn quỳ một lúc mới đứng lên. Nghiêm Sát gõ lên bàn hai tiếng, bả đao của Nghiêm Thiết lại nâng lên lần thứ hai.

"A!"

"Đừng!"

Cổ Phi Yến tuyệt vọng, Thái ma ma cùng Thạch ma ma bị Nghiêm Thiết bổ thành hai nửa như chặt dưa hấu.

"Nghiêm Bình."

"Có lão nô."

"Dạy quy củ của vương phủ cho công chúa, ngày nào nàng còn chưa nhớ được thì ngày đó còn chưa được bước ra khỏi "Thu Uyển" nửa bước."

"Lão nô tuân mệnh."

Nghiêm Bình đi tới trước mặt Cổ Phi Yến, một chưởng đánh ngất nàng, sau đó Nghiêm Mặc giúp ông đưa Cổ Phi Yến vào túi rồi đưa đi.

 Nghiêm Thiết tìm người đến thu thập thi thể hai người cuối cùng và vết máu trên mặt đất. Nghiêm Sát lần thứ hai hạ lệnh

: "Trong phủ, phàm là những người từng tiếp xúc với công chúa, một người cũng không lưu."

"Vâng!"

Câu tiếp theo, Nghiêm Sát lại nói: 

"Trong vòng mười ngày, cho dù trời sập cũng không được phép làm phiền ta." Nói xong, hắn đứng dậy, vội vàng rời đi.

Lý Hưu hì hì cười hỏi Nghiêm Mặc: "Là nam hay nữ?"

Nghiêm Mặc liếc hắn một cái: 

"Mới hai tháng, y thuật của Khai Viễn vẫn chưa cao minh tới mức đó."

Chu Công Thăng thì hỏi: "Sao "hắn" lại xỉu?"

"Thân thể khó chịu, bị kinh hách, hỏa nộ công tâm."

Hùng Kỷ Uông đứng một chỗ lẩm bẩm:

"Tại sao vương gia lại lưu công chúa lại? Một đao chém chết chẳng phải bớt việc hả?"

Không ai trả lời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro