Phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cơn mơ màng, Nguyệt Quỳnh cảm thấy có người đang sờ mặt mình, bàn tay thô ráp vuốt ve khiến y đau đớn. 

Nhích lại gần nơi ấm áp kia, y chậm rãi mở mắt, trước mắt là thắt lưng một người cường tráng. Bóng đen đổ xuống, mặt bị râu đâm, Nguyệt Quỳnh hé miệng, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, nhưng nụ hôn lại bất đồng dĩ vãng.

Hoảng sợ cùng bất an tan chảy trong nụ hôn đó. Khi Nguyệt Quỳnh cho rằng người này sẽ tiếp tục lấy râu đâm mình, đối phương lui lại.

"Vào đi."

Hửm? Ai vào? Người đầu tiên Nguyệt Quỳnh nghĩ tới là ác y Từ đại phu.

Người vừa vào mang theo một chiếc khay, trên khay là chén cháo tổ yến cùng điểm tâm. Nguyệt Quỳnh kinh hô, là Hồng Hỉ! 

Đi theo phía sau Hồng Hỉ chính là Hồng Thái! Ngửa đầu, trong đôi mắt to tròn là nỗi kinh hách, sao người này lại xuất hiện ở đây? Lúc này Nguyệt mới phát hiện trời vẫn còn sáng, y lại hoảng hốt.

"Lại nghĩ cái gì vậy?"

Nghiêm Sát quát lên ồm ồm, nâng Nguyệt Quỳnh lên, để y tựa lên người mình. Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, không biết nói thế nào cho đúng. 

Hồng Thái bình tĩnh, trước tiên đứng phía dưới lau tay lau mặt cho công tử, sau lại đút canh cho công tử. Tiếp theo, Hồng Hỉ ngồi xuống cạnh giường, đút công tử ăn cháo. Biểu hiện của hai người đều rất bình tĩnh, còn có vài phần sợ hãi.

Chắc là Hồng Hỉ, Hồng Thái bị dọa rồi. Nguyệt Quỳnh nghĩ như thế. Há miệng uống cháo, trong đầu còn nghĩ tại sao người này lại xuất hiện vào lúc này? 

Vì sao không khiến Hồng Hỉ, Hồng Thái hôn mê? Vì sao lại tự làm lộ chuyện? Vì sao...

"Uống cháo!"

Lập tức thu hồi tâm tư, Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn uống cháo. Trong lúc uống cháo, Nguyệt Quỳnh giương mắt, Hồng Hỉ cũng giương mắt, chủ tớ hai người trao đổi tâm tư với nhau.

Nguyệt Quỳnh: Bị dọa đúng không?

Hồng Hỉ: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Đừng sợ.

Hồng Hỉ: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Coi như hắn không tồn tại.

Hồng Hỉ: Vâng.

Hồng Hỉ giúp công tử uống xong chén cháo khai vị, Hồng Thái lại bưng đồ ăn được trang trí đẹp mắt tới, có hơn mười món.

 Nghiêm Sát đưa Nguyệt Quỳnh ra khỏi ổ chăn, Hồng Thái cùng công tử giương mắt trao đổi tâm tư.

Nguyệt Quỳnh: Sợ lắm đúng không?

Hồng Thái: Vâng.

Nguyệt Quỳnh: Coi như hắn không tồn tại.

Hồng Thái: Vâng.

Hồng Hỉ Hồng Thái lui xuống. Nghiêm Sát đặt Nguyệt Quỳnh lên nhuyễn y, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh, nhét đôi đũa vào tay y.

 "Ăn cơm." Nguyệt Quỳnh gắp một miếng cá đưa lên miệng. Muốn nôn.

(Nhuyễn y: ghế mềm)

"Nuốt xuống."

Trừng to mắt liếc Nghiêm Sát một cái, gian nan nuốt xuống.

"Trời còn chưa tối mà." Tại sao ngươi đã tới rồi? Còn để Hồng Hỉ, Hồng Thái nhìn thấy.

"Còn váng đầu?"

 Nghiêm Sát căn bản không để ý tới sự bất mãn của Nguyệt Quỳnh. Gắp đồ ăn trong chén đĩa bên cạnh vào bát Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh nhíu mày, bát tổ yến khi nãy đã khiến y no bụng rồi.

"Đầu vẫn đau?" Âm thanh ồm ồm hỏi.

Nguyệt Quỳnh lắc lắc đầu: "Còn chút chút."

"Ăn cơm!"

Trước đôi lục mâu như hổ rình mồi kia, Nguyệt Quỳnh nhét hết những món mình có thể ăn vào miệng, muốn nôn. 

Khi y không thể nào nhét thêm được nữa, Nghiêm Sát đem những món ăn còn lại trong bát y cuốn hết vào bụng mình, trong mắt Nguyệt Quỳnh hiện lên ý cười, lục mâu thấy được, nhưng Nguyệt Quỳnh lại không thể tự mình phát hiện ra. 

Ăn xong, Nghiêm Sát căn dặn việc tắm rửa, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhanh chóng vào dục phòng chuẩn bị.

Ngồi trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh tựa lên ngực hắn, mệt mỏi muốn ngủ, còn chưa tới buổi tối mà sao y đã buồn ngủ như vậy?

 Ngâm mình trong nước nóng thật thoải mái, thoải mái đến nỗi khiến y không còn cảm thấy buồn nôn nữa. Bàn tay to lớn của Nghiêm Sát sờ tới sờ lui trên người y, tuy nhiên lại không có ý muốn "làm", trái tim căng thẳng của Nguyệt Quỳnh cũng an tâm trở lại vị trí cũ. 

Ngay khi y sắp ngủ, Nghiêm Sát lên tiếng: 

"Tại sao phải sợ?"

Sợ? Sợ cái gì? Nguyệt Quỳnh mở mắt ra. Cằm bị người nắm, đầu bị nâng lên, y nhìn sâu vào đôi lục mâu ấy.

Ngón cái vuốt cằm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát lại hỏi:

 "Chẳng qua chỉ là một ả nữ nhân chó cậy thế chủ, ngươi thấy có gì đáng sợ?"

Trong đầu hiện lên gương mặt dữ tợn của Cổ Phi Yến, đôi mắt Nguyệt Quỳnh là cảm xúc phức tạp, khi cảm giác đau đớn từ cằm truyền tới, y nuốt nước miếng:

 "Nàng... nàng là công chúa."

Bóng đen đổ xuống, miệng Nguyệt Quỳnh bị cắn, mặt bị râu đâm. Khi y bắt đầu thở dốc, Nghiêm Sát buông y ra, tựa hồ có chút tức giận:

 "Ngươi nghĩ nơi đây là đâu?"

"Lệ vương phủ."

"Biết là Lệ vương phủ, vậy tại sao phải sợ?"

Người này đang tức giận cái gì? Trong đôi mắt to là biểu hiện vẻ khó hiểu. Nguyệt Quỳnh xoa xoa cằm, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: 

"Nàng là vương phi. Ưm!" 

Y nói sai rồi? Miệng bị gặm cắn phát đau, Nguyệt Quỳnh không dám phản kháng, người này lại nổi giận. Thẳng tới lúc Nguyệt Quỳnh phát ra tiếng kêu khe khẽ, Nghiêm Sát mới nổi giận đùng đùng mà thối lui:

 "Ở trước mặt ta, ngươi to gan lớn mật là thế, ở trước mặt nữ nhân kia ngươi lại sợ đến ngất xỉu."

Hắn đang tức vì cái này? Bị hôn đến choáng váng, Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi bị hôn đau đớn, thật ra cũng không phải y sợ đến choáng váng, chỉ là đột nhiên hôn mê thôi. 

Có điều, Nguyệt Quỳnh vẫn trả lời theo bản năng:

 "Nàng không phải ngươi." 

Vừa nói xong, y sửng sốt, mà hỏa nộ của Nghiêm Sát cũng bị dập tắt trong nháy mắt.

Đầu lại bị nâng lên, Nguyệt Quỳnh không dám nhìn Nghiêm Sát, y mới vừa nói cái gì đó nha. Râu dán trên mặt y, có người hỏi y:

 "Ta là ai?" 

Môi mấp máy, dưới sự uy hiếp của đối phương, Nguyệt Quỳnh trả lời:

 "Nghiêm Sát." Miệng lại bị cắn.

Trước khi nước lạnh, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh ra khỏi mộc dũng nhỏ hẹp, lấy khăn tắm bọc lấy Nguyệt Quỳnh rồi ôm y trở về phòng ngủ. 

Hồng Hỉ, Hồng Thái không xuất hiện, Nghiêm Sát đặt Nguyệt Quỳnh lên giường, buông màn, lên giường.

Làm tổ trong lòng Nghiêm Sát, cơn buồn ngủ của Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ập tới, khi nãy ở trong dục dũng thì y đã muốn ngủ, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, trướng trướng ,muốn nôn.

 Bàn tay to thô ráp bỗng nhiên ôn nhu xoa xoa bụng Nguyệt Quỳnh, tay trái y đè lại, sau đó tay y bị bàn tay to lớn ấy bao bọc.

"Nguyệt Quỳnh."

Người sắp ngủ đột nhiên tỉnh táo. Người này... gọi tên y! Ngân phiếu từ trên trời rơi xuống! Lục mâu ngưng thần nhìn mình, Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ngủ đi."

Hả? Chỉ... chỉ như vậy? Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng tim lại đập còn mạnh hơn. 

Vừa nãy y sắp ngủ đến nơi rồi... Làm gì mà... đột nhiên gọi tên y cơ chứ?

Tâm trí rối như tơ vò, đầu óc choáng váng, dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, dưới từng lượt vuốt ve của bàn tay to lớn kia, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng chìm vào giấc mộng. 

Sau khi thân thể y hoàn toàn thả lỏng, Nghiêm Sát nhẹ nhàng xốc chăn lên. Trên chiếc giường an tĩnh, hắn quỳ gối bên người Nguyệt Quỳnh, cung kính hôn lên bụng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro