Phần 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẽ mở mắt , Nguyệt Quỳnh không muốn cử động, cảm giác buồn nôn mãnh liệt không ngừng dâng lên cổ họng. 

Trời đã sáng, người nọ vẫn chưa rời đi, chẳng lẽ hắn định ở trong phòng y làm tổ cả ngày sao? Y thì chẳng sao, nhưng vạn nhất khiến cho người trong phủ nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ?

"Buồn nôn?"

"Ừm."

Nghiêm Sát xuống giường, mặc lại xiêm y.

"Vào đi." 

Hồng Hỉ, Hồng Thái bưng nước cùng điểm tâm vào như thường ngày. Mặc xong xiêm y, Nghiêm Sát đỡ Nguyệt Quỳnh dậy, cả người Nguyệt Quỳnh mềm nhũn, không muốn cử động. Tỳ vị của y thật sự có bệnh, bằng không tại sao y lại khó chịu thế này chứ.

Hồng Thái hầu hạ công tử rửa mặt, súc miệng. Khi Hồng Hỉ bưng điểm tâm tới, Nguyệt Quỳnh che miệng muốn nôn. Nghiêm Sát cau mày, hắn ôm Nguyệt Quỳnh lên.

"Ra ngoài sân đi."

Nguyệt Quỳnh rất muốn nói không muốn, nhưng y nói không nên lời.

Ôm Nguyệt Quỳnh ra sân nhỏ, Nghiêm Sát cũng chẳng sợ người khác phát hiện, sau khi ngồi xuống, hắn để Nguyệt Quỳnh ngồi trên đùi mình, Hổng Hỉ giúp công tử nhà mình uống cháo. 

Có lẽ không khí ngoài phòng tương đối thông thoáng, Nguyệt Quỳnh nén được cảm giác buồn nôn, uống một ngụm, nhưng vừa uống xong thì lập tức ói ra.

"Lấy quả mơ đến đây." 

Nghiêm Sát dùng tay áo lau khô miệng Nguyệt Quỳnh, Hồng Thái đem quả mơ tới. Nguyệt Quỳnh ngậm một quả, không còn buồn nôn như trước nữa.

Ngậm một hồi, bụng Nguyệt Quỳnh bắt đầu kêu réo. Hồng Hỉ vội vàng múc một thìa cháo đút cho công tử.

 Nguyệt Quỳnh quay đầu đi, vừa ngửi thấy mùi cháo tổ yến đã muốn nôn. Hồng Hỉ căng thẳng nhìn Vương gia, thật sự chẳng biết làm thế nào cho phải.

Xoa xoa bụng, Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng: "Hồng Hỉ, ta muốn ăn mỳ sợi."

Hồng Hỉ lập tức đứng dậy: "Được! Ta đi nấu cho công tử."

"Công tử còn muốn ăn gì nữa không?" Hồng Thái vội hỏi.

Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng: 

"Sủi cảo, nhiều rau một chút, thêm ít thịt heo nữa."

"Ta đi nhào mỳ làm vằn thắn cho công tử."

"Còn muốn ăn gì nữa?" Ngón tay thô ráp vuốt ve môi Nguyệt Quỳnh.

Đôi mắt to chớp chớp: "Đầu vịt nấu cay."

"Không được!"

Hút mỳ sợi, khẩu vị Nguyệt Quỳnh tựa hồ khá lên đôi chút. Nghiêm Sát ăn hết bánh bao, bánh bột ngô vốn chuẩn bị cho Nguyệt Quỳnh. 

Ăn hơn phân nửa bát mỳ sợi, Nguyệt Quỳnh lại muốn nôn, Hồng Hỉ thu dọn giúp y, lấy bánh hoa mai đến, Nguyệt Quỳnh ăn hai chiếc. Qua hơn một canh giờ, y lại ăn thêm nửa bát mỳ trộn. 

Giữa trưa là sủi cảo, Nguyệt Quỳnh ăn một hơi tới mười mấy cái, ói đến ba lần, thấy sắc mặt Nghiêm Sát rất xấu.

Đi dạo trong sân một lúc cho tiêu cơm, Nguyệt Quỳnh mệt mỏi rã rời được Nghiêm Sát ôm trở về phòng ngủ. Lên giường, Nguyệt Quỳnh hỏi:

 "Ngươi không về sao?"

"Ngủ đi."

Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ. Ngồi ở bên giường, Nghiêm Sát nắm tay phải Nguyệt Quỳnh, lục mâu u ám.

Ở bên Nguyệt Quỳnh nửa tháng, khi y không còn nôn quá nhiều như trước nữa, Nghiêm Sát trở về viện của mình. Buổi sáng tỉnh lại, Nghiêm Sát không ở đó, hỏi Hồng Thái, thì ra hắn đã trở về Tùng Uyển. Nguyệt Quỳnh lập tức xuống giường, kêu Hồng Hỉ gọi Lê Hoa Chước.

"Nguyệt Quỳnh, có chuyện gì mà mơi sáng sớm đã lôi ta qua đây vậy? Ngươi muốn mời ta ăn cơm sao?"

 Người chưa thấy đâu đã thấy tiếng đến trước. Má trái hoàn toàn khôi phục, Lê Hoa Chước tủm tỉm dắt Tiểu An Bảo của hắn đi đến. Nguyệt Quỳnh đã đứng chờ ở cửa, ôm mặt của hắn mà nhìn trái ngó phải.

"Mặt ta khỏi lâu rồi." Lê Hoa Chước cười ngâm ngâm nhìn Nguyệt Quỳnh sờ sờ nắn nắn trên mặt mình.

Buông tay, Nguyệt Quỳnh bày bộ dạng nghiêm túc hiếm có mà nói:

 "Lần sau không được như vậy!"

Lê Hoa Chước tươi cười ôm lấy y: "Không!"

"Hoa Chước!"

"Nguyệt Quỳnh, chúng ta là người một nhà, đúng không?"

"Đương nhiên."

"Thân nhân gặp nạn, ta há có thể ngồi yên không để ý? Nếu người bị đánh là ta, Nguyệt Quỳnh cũng sẽ thay ta chắn, có đúng không?"

"Nói thì nói như vậy. Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Lê Hoa Chước buông Nguyệt Quỳnh ra.

 "Người nhà với nhau, cần gì phải khách khí đến thế? Được rồi được rồi, ta còn đang đói đây, mời ta ăn cơm đi."

Nguyệt Quỳnh tức giận gõ nhẹ lên gáy Lê Hoa Chước: "Cháo trắng, có uống không."

"Uống!"

Trên bàn ăn không chỉ có cháo trắng, còn có vây cá, mười mấy món điểm tâm, bánh bao, sủi cảo hấp,... bày đầy một bàn. Lê Hoa Chước, An Bảo, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đều theo Nguyệt Quỳnh hưởng phúc. 

Tuy rằng Nguyệt Quỳnh vẫn buồn nôn, thế nhưng khẩu vị đã tốt hơn rất nhiều. Uống một chén cháo trắng nhỏ, một chén canh vây cá nhỏ, ăn ba cái bánh bao, ba cái sủi cảo hấp, còn ăn nửa quả táo, trong lúc ăn có nôn vài lần, nhưng phần lớn đều là nôn khan.

"Nguyệt Quỳnh, nói cho ngươi biết chuyện này, đây là tin tức ta thiên tân vạn khổ mới hỏi được đấy nhá." 

Ăn no uống đủ, mật thám mở miệng.

"Chuyện gì?" Nguyệt Quỳnh vẫn đang ăn.

Lê Hoa Chước tỏ ra thần bí ghé sát bên cạnh Nguyệt Quỳnh:

 "Công chúa bị Vương gia giam lỏng trong "Thu Uyển". Đám ma ma, thị nữ và cả thị vệ bên cạnh công chúa hình như bị Vương gia..." Hắn làm động tác cắt cổ.

"Hả?!" Nguyệt Quỳnh vội vàng nuốt miếng dưa ngọt trong miệng xuống.

"Suỵt..." Lê Hoa Chước nói nhỏ: 

"Hôm đó, sau khi ta trở về, vương gia phái người vây kín vương phủ, không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý xâm nhập, đến hôm qua vương gia mới thu hồi mệnh lệnh. 

Hiện tại "Thu Uyển" đang bị Nghiêm quản gia quản lý, mấy chục người canh gác, ai cũng không được phép tới gần "Thu Uyển" nửa bước. Không ai biết hôm đó sau khi vương gia trở về đã làm gì, mọi người chỉ biết vương gia tức giận, đem công chúa và người của nàng nhốt hết vào "Thu Uyển". 

Thật ra, vào ngày hôm đó, toàn bộ người của công chúa đều bị vương gia... Vương gia là nể mặt Hoàng thượng mới tha cho công chúa một mạng, phái Nghiêm quản gia trông coi nàng, không cho phép nàng ra ngoài làm loạn."

"Tốt quá rồi!" Hồng Hỉ hầm hừ nói: "Công chúa rất xấu xa. Nên trị nàng như vậy!"

Hồng Thái cùng An Bảo liên tục gật đầu. Hồng Thái nói: 

"Công tử, người tâm địa độc ác như công chúa thì nên để vương gia tới trị nàng, bằng không trong phủ sẽ có không biết bao nhiêu người rơi vào bàn tay ác độc của nàng. Ngài xem, ngay cả đám người Nghiêm quản gia mà nàng cũng không tha."

"Nguyệt Quỳnh, công chúa không đáng để chúng ta thương xót."

 Lê Hoa Chước vỗ vỗ ngực.

 "May mà có vương gia che chở chúng ta. Ta nghe nói, công chúa ép vương gia giao hai người chúng ta cho nàng xử lý."

"A!" Nguyệt Quỳnh hoảng sợ.

"Cho nên mới nói vương gia làm rất đúng."

Nguyệt Quỳnh đột nhiên cảm thấy ăn không vô. Lê Hoa Chước lập tức nói:

 "Nguyệt Quỳnh, vương gia sẽ không làm gì công chúa đâu. Chỉ là, công chúa đáng sợ như vậy, một khi thả nàng ra, tất cả mọi người trong phủ chúng ta sẽ gặp tai ương."

"Ta hiểu."

 Nguyệt Quỳnh xoa xoa dạ dày khó chịu, thở dài. Nàng xinh đẹp hơn rồi, còn ương ngạnh hơn lúc nhỏ, tâm địa cũng độc ác hơn. Thế nhưng, trái tim hận "hắn" vẫn không thay đổi.

"Công tử..."

"Nguyệt Quỳnh..."

Nguyệt Quỳnh tươi cười với bốn người đang lo lắng: 

"Ta không sao, chỉ cảm khái chút thôi. Nói thế nào thì nàng cũng là công chúa, vốn nên là hoàng hoa khuê nữ khiến người ta thương yêu."

"Nguyệt Quỳnh, ngươi đừng lo lắng cho nàng nữa, công chúa gieo gió nên gặt bão thôi."

 Lê Hoa Chước nhấc đĩa dưa ngọt trên mặt bàn lên. 

"Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn, ăn đi."

"A." Nguyệt Quỳnh tươi cười cầm lấy một miếng, nhưng cảm giác phiền muộn trong lòng làm thế nào cũng chẳng vơi đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro