Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đến, một người xốc lên tấm màn lên, Nguyệt Quỳnh đã dành ra một khoảng trống trên giường cho hắn. 

Thấy y còn chưa ngủ, người vừa tới không hề không vui, mà là ngậm lấy đôi môi Nguyệt Quỳnh hôn liền một mạch, tâm trạng tựa hồ không tồi.

Vào ổ chăn, Nghiêm Sát nhấc Nguyệt Quỳnh ghé vào lồng ngực mình như thường lệ, ôm y ngủ. Nằm trên lồng ngực cường tráng, Nguyệt Quỳnh cũng đã dần quen thuộc.

 Tay trái đặt lên vị trí trái tim Nghiêm Sát có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn, thình thịch thình thịch, so với y còn mạnh mẽ hơn nhiều.

"Nghiêm Sát."

"Ngủ đi."

"Nàng là công chúa."

Cằm bị nâng lên. Tay trái Nguyệt Quỳnh nắm chặt tay Nghiêm Sát, thở dài: 

"Ngươi phải giải thích sao với Hoàng thượng? Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Trong phủ nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ truyền tin ra ngoài." 

Nắm tay Nguyệt Quỳnh đặt lên gương mặt mới cạo sạch râu của mình, Nghiêm Sát thô thanh nói:

 "Công chúa mang thai hài tử của người khác, Hoàng thượng giải thích sao về cái mũ xanh mờ ám này đây?"

(Mũ xanh: ý chỉ ngoại tình, giống như từ cắm sừng hay mọc sừng ở Việt Nam)

Nguyệt Quỳnh nhíu mày, y đã quên mất chuyện này. "Mấy tháng?"

"Hơn ba tháng."

Hơn ba tháng, chẳng lẽ đã có từ khi vẫn ở trong cung? Nguyệt Quỳnh ngạc nhiên, công chúa đã có người mình thích sao còn đồng ý gả cho Nghiêm Sát? Nâng mắt, thấy Nghiêm Sát trừng mình, y buồn bã nói:

 "Cho dù Hoàng thượng biết công chúa hoài thai hài tử của người khác, hắn cũng không thể trách cứ công chúa, đó là nữ nhi duy nhất của hắn.  

Mặc kệ thế nào, chuyện lần này ngươi cũng đã chọc giận Hoàng thượng. Hơn nữa... ngươi cũng không thể mãi mãi giam giữ nàng."

"Ta muốn phản, ngươi đi hay ở?" Nghiêm Sát lại hỏi một lần nữa.

Nguyệt Quỳnh rút rút cánh tay trái, rút không ra. Y nghẹn cả nửa ngày mới nghẹn ra một chữ:

 "Đi." 

Còn không chờ y giải thích, y đã bị đặt dưới thân người nào đó, bị hắn hung hăng hôn môi.

Khi y sắp hít thở không thông, Nghiêm Sát mới phẫn nộ buông ra. Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi đang run rẩy của mình, hổn hển nói: 

"Nếu ngươi bại, cùng lắm chỉ là chết; nhưng nếu ngươi thắng rồi làm hoàng đế, rất nhiều việc ngươi sẽ không thể tự làm chủ. Ngươi muốn lập hậu, muốn nạp phi cũng sẽ phải cân nhắc giữa lợi và hại, bên cạnh ngươi sẽ xuất hiện đủ loại việc.

 Ngươi cũng biết khả năng thích ứng của ta tương đối kém, chỉ thích hợp với những nơi giản dị. Ừm... Ngươi không phản là tốt nhất, đương kim Hoàng thượng cũng coi như là một minh quân."

Nghiêm Sát vuốt đôi mắt Nguyệt Quỳnh, ánh mắt u ám. Qua hồi lâu, hắn xoay người, thu bàn tay to lớn lại. 

"Ngủ đi."

"Vậy công chúa..."

"Chờ nàng sinh hài tử xong rồi bàn tiếp. Ngủ đi!"

Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ, chẳng biết người này có nghe lọt tai hay không. 

Nghĩ đến việc mình cần phải làm, trong lòng Nguyệt Quỳnh nhiễu loạn, chẳng biết quyết tâm rời đi kia đã bị dao động từ lúc nào. Hay là... chờ thêm một thời gian nữa... chờ đến khi tỳ vị của y khôi phục đã.

Nằm trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất say.

 Nghiêm Sát trừng mắt nhìn đỉnh giường, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vuốt lên bụng Nguyệt Quỳnh, cái bụng mang thai hai tháng này vẫn chưa thay đổi rõ ràng lắm.

Vươn vai, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, mở mắt ra liền nhìn thấy người bên cạnh vẫn chưa rời đi, y giật mình ngây ngốc hỏi:

 "Tại sao ngươi vẫn ở đây?"

 Lục mâu tức giận trừng lên, y vội vàng nói:

 "Trời đã sáng." 

Không phải người này cứ đến hừng đông là biến mất sao? Lần trước trong phủ có lệnh cấm, hắn ở trong này sẽ không ai phát hiện được, nhưng hiện tại lệnh cấm đã được bỏ, vạn nhất Hoa Chước đến trò chuyện mà bắt gặp được sẽ không ổn.

"Tiến vào." 

Ngồi dựa lưng lên giường, Nghiêm Sát cất tiếng. Hồng Thái, Hồng Hỉ đẩy cửa tiến vào, Nghiêm Sát xuống giường tự mình mặc y phục, Nguyệt Quỳnh cũng xuống giường để Hồng Thái giúp mình mặc xiêm y.

 Hồng Hỉ đặt điểm tâm lên bàn, mở cửa sổ, Hồng Thái hầu hạ Vương gia cùng công tử rửa mặt. Làm xong tất thảy, hai người lui ra, Nghiêm Sát kéo Nguyệt Quỳnh tới bàn dùng bữa.

Uống trước hai chén canh táo đỏ hạt sen, Nguyệt Quỳnh nói: 

"Ta cảm thấy gần đây tỳ vị tốt hơn nhiều. Lượng cơm ăn được cũng lớn hơn trước kia rất nhiều." 

Nói xong, y cắn một miếng bánh nhân thịt, bụng đã bắt đầu kêu đói.

"Đói bụng thì kêu Hồng Hỉ, Hồng Thái nấu cho ngươi ăn."

 Nghiêm Sát nâng chiếc bát đại hải được đặc chế cho mình, gắp vài miếng đồ ăn cho Nguyệt Quỳnh.

(Bát đại hải: Nguyên văn là đại hải oản, theo mình nghĩ thì nó diễn tả độ "vĩ đại" của cái bát)

"Ngày nào Hồng Hỉ, Hồng Thái cũng biến đổi đủ loại món ăn đa dạng cho ta, ta cảm thấy mình béo lên." 

Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn eo mình.

 "Không thể ăn nữa."

Nghiêm Sát dằn bát đến "phanh" một tiếng khiến Nguyệt Quỳnh giật thót tin. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đem mỗi món điểm tâm trên bàn gạt một phần vào trong bát mình, sau đó đẩy toàn bộ phần còn lại đến trước mặt y: 

"Không được phép chừa lại miếng nào."

Đây cũng là quá nhiều rồi. Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng, thấy Nghiêm Sát còn đang chừng mình, y vội vàng cầm đũa ăn thịt, ăn bánh, ăn canh. 

Người này cũng muốn nhồi y thành tên mập mạp sao? Quá béo thì y sẽ không thể khởi vũ nữa. Đúng rồi, đã lâu rồi y không múa, chờ người này rời đi, y sẽ luyện tập.

Ngón tay trên bàn tay phải của Nguyệt Quỳnh chỉ cử động được một chút, nhưng vì cả cánh tay phải hầu như không có khí lực nên cánh tay phải này của y có thể nói là gầy yếu hơn tay trái rất nhiều.

 Mỗi buổi sáng, sau khi ăn cơm xong, Hồng Hỉ hoặc Hồng Thái sẽ xoa bóp cánh tay phải cho y, đề phòng cánh tay phải của y càng lúc càng gầy. 

Đến những ngày mưa dầm, cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh vừa mỏi vừa đau, trong thời gian này, Hồng Hỉ hoặc Hồng Thái sẽ dùng túi muối nóng giúp y giảm đau, đương nhiên cũng không thể bỏ qua việc xoa bóp.

Ăn điểm tâm, sau khi Hồng Hỉ xoa bóp cánh tay phải cho công tử liền ra ngoài làm việc. Vương gia còn trong phòng công tử, xem điệu bộ có vẻ sẽ không rời đi, bữa trưa hắn phải làm nhiều hơn.

 Hôm nay đẹp trời, tháng sáu ở Giang Lăng đã bắt đầu nóng bức, tuy nhiên viện tử của Nguyệt Quỳnh lại vô cùng mát mẻ. Nghiêm Sát dọn chiếc thảng y khổng lồ của mình ra, Nguyệt Quỳnh cảm thấy hơi buồn nôn, y nằm ghé lên bụng Nghiêm Sát mà nhắm mắt dưỡng thần. 

Tay phải Nghiêm Sát bao lấy cánh tay phải hơi lạnh của Nguyệt Quỳnh, nhẹ nhàng xoa bóp, tay trái cầm binh thư, xem rất nghiêm túc. Không khí giữa hai người vừa an tường lại vừa tĩnh mịch, sau khi Nguyệt Quỳnh nhập phủ, y chưa bao giờ nghĩ mình và Nghiêm Sát còn có thể ở bên nhau như thế này.

"Xin hỏi Nguyệt Quỳnh có ở đây không?"

Ngoài viện truyền tới âm thanh, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc mở mắt ra, trừ Hoa Chước ra còn có ai đến tìm y? Nghĩ đến việc Nghiêm Sát vẫn còn ở đây, Nguyệt Quỳnh đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng.

"Ngươi mau trốn đi!"

Lục mâu u ám không thấy đáy.

Đang bận rộn trong phòng bếp, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đi ra. Ra khỏi phòng bếp, Hồng Hỉ đi theo cửa nhỏ đến trước cổng chính, hỏi:

 "Ai vậy?"

"Lâu Vũ."

Nghe vậy, Nguyệt Quỳnh ra sức đẩy Nghiêm Sát để hắn trốn đi. Nghiêm Sát không nhúc nhích, bàn tay to lớn kéo Nguyệt Quỳnh vào lòng, liếc mắt nhìn Hồng Thái một cái. Hồng Thái xoay người đi về phía cửa nhỏ.

Viện tử của Nguyệt Quỳnh có hai cửa. Muốn vào cổng chính phải đi qua một hành lang không rộng lắm mới có thể tiến vào viện tử của Nguyệt Quỳnh, cho nên người ở phía ngoài sẽ không nhìn thấy phía trong viện.

"Nghiêm Sát!" 

Nguyệt Quỳnh sợ mém chết. Y không sợ Nghiêm Sát bị Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo nhìn thấy, nhưng y tuyệt đối không muốn Nghiêm Sát bị người khác nhìn thấy. 

Cúi đầu xuống, Nghiêm Sát lập tức ngăn chặn miệng y.

"Ưm ưm ưm ưm...." Ngươi mau trốn đi nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro